Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 29

Chương 29 :Viên kẹo thứ hai mươi chín – “Tôi đạt giải Nhất tỉnh đấy.”

Yến Thu viết xong thì suy nghĩ lại từng câu chữ, kiểm tra không còn lỗi chính tả hay sai sót về trình bày, rồi gửi vào hòm thư của Lão Đặng.

Khi chuẩn bị ra về, nhớ lại câu Tưởng Kinh Hàn nói “chủ động tấn công”, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Thế là cô lại ngồi xuống xem phim tài liệu, đợi hai người họ.

Cuối cùng Yến Thu ra khỏi quán net luôn nấp sau lưng họ, lúc trả máy cũng nhờ hai người giúp hoàn tất thủ tục.

Khi nhân viên trẻ nhìn thấy cô, cô đã chạy mất dạng.

Giang Tuần quay lại, làm động tác chào kiểu “bố đời” về phía quầy: “Người anh  em ơi, rảnh thì đọc thêm sách đi.”

Nói xong, hăng hái bắt chước Tưởng Kinh Hàn: “Biết đâu Yến Thu thật sự thích anh ta thì sao.”

Hai tay Tưởng Kinh Hàn đút vào túi: “Cút.”

Trên đường về nhà, Tưởng Kinh Hàn gặp Dương Thăng. 

Con đường nhỏ ít người, cành cây trơ trụi, tiêu điều xơ xác.

Lớp trưởng khoác chiếc áo phao dài, dắt theo em gái nhỏ bước trên đường. Hai người mặc đồ ton-sur-ton, quấn kín từ đầu đến chân, trông như hai con sâu bướm đứng thẳng mà đi.

Sâu róm nhỏ tinh mắt, vừa nhìn thấy Tưởng Kinh Hàn, tay nhỏ múp múp vẫy vẫy, phấn khích hét lớn: “Anh Kinh Hàn! Anh Kinh Hàn!”

Tưởng Kinh Hàn: “Ồ, còn nhớ anh à.”

Tiểu Tiểu tự hào: “Người đẹp trai thì dù bao lâu em cũng nhớ. Sao không thấy chị gái xinh đẹp kia….”

Cô nhóc như không nhớ ra, quay đầu nhìn anh trai cầu cứu: “Bắt gấu lớn đó.”

Dương Thăng: “Chị Thu Thu.”

“Đúng, sao không thấy chị Thu Thu ạ!”

“Bận trốn vận đào hoa rồi.”

Tưởng Kinh Hàn bế cô nhóc lên thử, không ngờ Tiểu Tiểu trông nhỏ mà nặng phết. “Ồ, em mập thêm bao nhiêu vậy? Anh trai chăm tốt quá ha.”

Dương Thăng bất lực: “Đừng nói nữa, thi xong là nó quấn lấy tớ suốt, không rời nửa phút. Muốn việt bài phát biểu cũng chẳng xong.”

Mặc dù than thở, nhưng giọng cậu ấy vẫn rất dịu dàng, ngay cả  ánh mắt cũng có chút cưng chiều khó nhận ra.

Cô nhóc ôm chân Tưởng Kinh Hàn không cho đi, thiếu gia Tưởng đành bị kẹt lại tại chỗ.

Hửm? Hình như Yến Thu cũng đang viết bài phát biểu gì đó?

Tưởng Kinh Hàn hỏi: “Viết bài phát biểu gì?”

“Đại diện học sinh phát biểu trong lễ khai giảng học kỳ sau. Ngày mai phải nộp rồi, nhưng em ấy nhất quyết hôm nay muốn đi công viên giải trí, không đi thì bù lu bù loa lên.”

Dương Thăng cau mày: “Giá mà không phải viết thì tốt biết mấy.”

Tiểu Tiểu bĩu môi.

Dù mới học ở trường hai năm, Tưởng Kinh Hàn đã quen các quy tắc cơ bản, ngay lập tức nhận ra là đã có kết quả thi cuối kỳ.

Cậu thỉnh thoảng vẫn mở QQ, nhưng tắt hết thông báo nhóm. Nếu số tin nhắn trong QQ tăng quá giới hạn, nhóm lớp của cậu chắc chắn hiện “9999+”.

Tưởng Kinh Hàn lướt qua nhanh kết quả khối tự nhiên, lướt qua một cái đã thấy cậu đứng thứ hai, chỉ kém Dương Thăng hai điểm.

Cậu từ từ ngẩng đầu, nhìn Dương Thăng đầy suy tư.

Dương Thăng: ?

Thiếu gia Tưởng lười biếng nghiêng đầu, rõ ràng không chút biểu cảm, nhưng cả hai anh em đều tâm linh tương thông mà nhận ra vài phần ý đồ xấu.

Tưởng Kinh Hàn chậm rãi đề nghị: “Hay để tôi viết giúp cậu nhé?”

Mười phút sau, Dương Thăng bị Tiểu Tiểu kéo lên xe buýt đi công viên, thầm nghĩ: Cậu đây đâu chỉ muốn giúp tớ viết, rõ ràng là muốn chiếm quyền của tớ.

Cậu xoa xoa cái đầu đang lắc lư đầy phấn khởi của Tiểu Tiểu, lại nghĩ, nhưng tớ rất sẵn lòng.

Yến Thu nghỉ đúng một tuần, trong đó có ba bốn ngày cô vẫn liên tục đọc sách và đọc báo nước ngoài để duy trì cảm giác ngôn ngữ, không có việc gì làm thì làm một bộ đề tổng hợp các môn xã hội coi như thư giãn.

Cô thật sự cảm thấy các môn Chính trị, Lịch sử, Địa lý khá thú vị, lần nào cũng rút ra được nhiều bài học từ các tài liệu liên quan.

Dù sao thì chắc chắn vẫn thú vị hơn A-level. 

Đương nhiên, cũng có thể vì trong các môn Lương Tố lên kế hoạch cho cô có Toán cao cấp và Kế toán, khiến cô cực kỳ chán ghét A-level.

Sau cú sốc điểm Toán, Yến Thu nhận giấy báo điểm và bài tập kỳ nghỉ, bắt đầu tự học suốt kỳ nghỉ. Nhà và thư viện, hai nơi chỉ cách nhau một đoạn, gần như không khác gì đi học. 

Chỉ khác là không phải dậy sớm: khoảng 9 giờ cô mới đến thư viện, về nhà muộn hơn, thường học đến tận 10 giờ, lúc thư viện đóng cửa.

Cùng với cái lạnh sâu hơn của mùa đông, năm mới sắp đến, không khí Tết dần trở nên rộn ràng.

Khu chung cư treo đèn đỏ, người bán câu đối và chữ Phúc bày bán khắp nơi.

Mỗi nhà đều trang trí rực đỏ, mang ý nghĩa đoàn viên, người ta đi mua sắm Tết giữa tiếng nhạc “May Mắn Đến” ở các trung tâm thương mại lớn.

Yến Thu đứng lên ghế, theo chỉ dẫn của bà nội, dán chữ Phúc ngược. Cô nhảy xuống, vỗ tay, rồi lấy điện thoại chụp ảnh.

Một chú mèo hoang vàng nhẹ nhàng nhảy lên ghế. Tưởng Kinh Hàn vừa bước ra từ thang máy, trong khoảnh khắc đó, mặt nghiêng lọt vào khung hình, cùng được lưu lại trong bức ảnh, và vài ngày sau đã xuất hiện trên vòng bạn bè của Yến Thu vào đêm giao thừa.

Bà nội không biết từ đâu lấy ra phong bao lì xì, cười mỉm: “Kinh Hàn à, sắp Tết rồi, ba mẹ cháu có về không?”

Tưởng Kinh Hàn hơi ngại, tay không biết đặt đâu, đáp: “Họ nói sẽ cố gắng về trước Tết ạ.”

Bà nội đưa thêm cái nữa, nhét thẳng tay cậu: “Cũng đúng, ở nước ngoài lại chẳng ăn Tết. Cầm đi, cho cháu và Vãn Vãn.”

Nói xong, sợ cậu từ chối, bà nhanh chóng vào nhà, “ầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Hành động nhanh chóng, suy nghĩ thấu đáo.

Thậm chí còn mang cả ghế vô.

Chỉ quên Yến Thu ở ngoài.

Yến Thu: …

Hai người nhìn nhau, hơi bối rối.

Tưởng Kinh Hàn vừa nhận lì xì, hơi lúng túng, ngập ngừng nói: “…Vào nhà ngồi tí không?”

“Vãn Vãn không có ở nhà à?” Yến Thu ngồi trên sofa.

Tưởng Kinh Hàn rót nước cho cô: “Đi chơi rồi.”

Yên Thu nhìn chồng sách Giáo trình Bồi dưỡng Học sinh Giỏi Vật lý THPT Toàn quốc của Trình Gia Phu đang mở trên bàn, chi chít ghi chú, bên cạnh còn dán giấy nhớ đánh dấu, có vẻ đã được làm đi làm lại nhiều lần.

Bên cạnh còn chất một đống sách bài tập. Nhìn sơ qua, đều là những cuốn như Sách hướng dẫn thí nghiệm Vật lý Olympic Trung học Toàn quốcTuyển tập bài tập Vật lý Olympic Trung học Phổ thông mới, tóm lại là những thứ mà cô nhìn một cái cũng không muốn xem.

“Tôi tưởng ngày nào cậu cũng đi chơi cơ.”

“Ừ,” Tưởng Kinh Hàn thản nhiên trả lời, “Chơi ở lớp luyện thi thôi.”

Yến Thu: …

Đó là lớp luyện thi tập trung toàn cao thủ.

Theo cô biết, thủ khoa khối tự nhiên lớp 12 của trường Nhất Trung trước đây học cùng lớp học thêm với Tưởng Kinh Hàn, ngày nào cũng than trời trên mạng xã hội là sống không bằng chết.

Ai có thể “chơi” trong lớp chuyên Vật lý?

Yến Thu thầm rủa trong lòng, không biết mình vô tình nói ra hay Tưởng Kinh Hàn đọc được suy nghĩ, bỗng đáp: “Tôi mới lớp 11 thôi, tất nhiên không căng thẳng bằng họ.”

Tưởng Kinh Hàn duỗi chân dài, tựa lưng vào gối sofa, thảnh thơi.

“Với lại yêu cầu của tôi cũng không cao, vào đội tuyển tỉnh tham gia giải Quốc gia là đủ, không nhất thiết phải vào đội tuyển Quốc gia.”

Yên Thu nhẩm tính sơ qua quy trình thi Vật lý Olympic.

Trước hết là tuyển chọn trong tỉnh, trao giải Nhất, Nhì, Ba cấp tỉnh; sau đó chọn ra thành viên đội tuyển tỉnh từ những người đạt giải Nhất cấp tỉnh, thường không quá hai mươi người, đội tuyển tỉnh sẽ tham gia vòng chung kết cấp Quốc gia, đạt giải Nhất, Nhì, Ba Quốc gia.

Cô tặc lưỡi, cả tỉnh chỉ hơn 10 người vào được đội tỉnh, vậy mà cậu nói “yêu cầu không cao”.

Bước cuối cùng khó đạt nhất để đi đến đỉnh cao của con đường thi Olympic là đạt kết quả tốt trong giải Quốc gia, được chọn vào đội tuyển tập huấn Quốc gia, và cuối cùng đại diện cho Trung Quốc tham gia IPhO, tức là Olympic Vật lý Quốc tế.

Cô nhớ rằng vào đội tuyển Quốc gia Olympic có thể được tuyển thẳng vào các trường đại học hàng đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại.

 “Vậy năm ngoái cậu thi được giải mấy?”

Tưởng Kinh Hàn ngẩng mắt, mỉm cười, chậm rãi thốt hai chữ: “Đoán đi.”


Đoán cái đầu cậu ấy.

Yến Thu nhìn dáng vẻ tự mãn của cậu ba giây, im lặng, làm bộ đứng lên định đi.

“Ê, đừng đi. Khen tôi chút có sao đâu?” Tưởng Kinh Hàn đứng chắn trước mặt, mắt rực sáng khí thế.

Yến Thu bỗng nhớ đến cảnh tượng buổi sáng hôm đó nhìn thấy từ trong lều, mặt trời đỏ rực mới mọc xua tan đêm đông. Nhớ đến củi khô dưới tuyết, nhớ đến cây tùng trúc thẳng tắp.

Mắt Tưởng Kinh Hàn sáng rỡ, vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng:

“Tôi đạt giải Nhất tỉnh đó.”

Nghe có vẻ lơ đãng, nhưng cái dáng vẻ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, như một chú chó nhỏ ngẩng tai háo hức chờ lời khen.

Yến Thu nhìn cậu, tim bỗng xao xuyến.

Cảm thấy có một góc nào đó trong tim mềm nhũn ra, vui vẻ đến khó kìm nén.

Trong khoảnh khắc cô thấy tâm trạng mình tốt hẳn lên.

Bỗng thấy thật tốt.

Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, đang định khen cậu một câu, Tưởng Kinh Hàn lại mở lời. “Huấn luyện viên nói suất đội tỉnh thường ưu tiên cho học sinh năm cuối.”

Yến Thu: “Hả?”

Tưởng Kinh Hàn tỏ vẻ vô tội: “Vì vậy năm ngoái tôi không vào được đội tỉnh, chỉ vì tôi nhỏ tuổi hơn.”

Yến Thu: …

Đây là lời người nên nói sao?

Khen cái quái gì, đồ chảnh chọe!

Cuộc sống vẫn yên bình, hai điểm một đường, không sóng gió gì. 

Chỉ là trời ngày càng lạnh hơn. Buổi sáng thức dậy sẽ phải đấu tranh kịch liệt vì tham luyến sự ấm áp, cuộn mình trong chăn như một con sâu róm, mặc quần áo rồi mới dậy, nhanh chóng khoác lên chiếc áo khoác dày cộm.

Hơi thở trắng xóa có thể nhìn thấy rõ, mũi Yên Thu bị lạnh đỏ lên, ngay cả mí mắt cũng đỏ, trông đáng thương.

Trẻ con đốt pháo hoa, pháo tép bên lề đường dần nhiều lên, mặc quần áo mới, vui đùa khắp ngõ hẻm.

Hôm nay là đêm giao thừa, Yến Thu cho bản thân nghỉ nửa ngày, chiều không đi thư viện nữa.

Siêu thị đông vui, nhạc “May Mắn Đến” vang rộn, khiến cô hơi đau tai. 

Cô mua một phần bánh nếp đường đỏ nóng hổi. Người bán hàng nhận ra cô, dù chỉ là một phần nhỏ nhưng lại cho cô thêm rất nhiều đường đỏ.

“Chúc mừng năm mới nhé, cô bé.”

Yến Thu ngượng ngùng: “Cảm ơn cô. Chúc mừng năm mới ạ.”

Chú Tưởng và dì Mạnh hình như đã về.

Lúc Yến Thu giúp ông bà chuẩn bị mâm cỗ, ngay cả trong bếp cũng có thể nghe thấy Tưởng Xướng Vãn mở cửa, sau đó reo hò, phấn khích hét lớn.

Nói đúng hơn là ông bà đang chuẩn bị, cô loanh quanh trong bếp, tiện thể nghe lén và ăn vụng.

“Cái này chiên xong rồi.” Yên Thu ăn hết một miếng khoai môn chiên mà bà nội dùng để làm thịt kho tàu, gật đầu khen ngợi.

“Ai hỏi cháu.” Bà nội lườm cô một cái, vẫy tay đuổi cô ra: “Đi ra ngoài, đừng đứng ở đây cản trở.”

Ông cũng cầm vá đẩy cô ra: “Mấy đứa trẻ các cháu ấy, bây giờ ăn vụng no rồi, tối lại không ăn.”

Yến Thu còn muốn biện hộ, chuông cửa vang, đành phải đi mở.

Không khí bên trong và bên ngoài cửa hoàn toàn khác nhau.

Đôi vợ chồng đứng bên ngoài cửa có vẻ không hợp với cầu thang cũ kỹ, với không khí đoàn viên, thậm chí không hợp với Yến Thu đang mặc đồ ở nhà.

Người phụ nữ trung niên sắc sảo, mặc cả bộ vest công sở Armani mới nhất, vừa trang trọng vừa toát lên vẻ tinh tế và tự nhiên. Người đàn ông mặc đồ thoải mái hơn, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn chiếc đồng hồ sáu chữ số của mình, nhíu mày, như thể đang khó chịu vì bị lỡ mất vài phút.

Hai người đứng cạnh nhau, đúng kiểu “xa mặt cách lòng.”

Yên Thu cười khẩy một tiếng, rút một tờ giấy từ tủ giày, lau sạch tay vừa ăn vụng khoai môn, quay người bỏ đi, nhường đường cho bố mẹ cô.

Hết chương 29.

Bình Luận (0)
Comment