Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 30

Chương 30: Viên Kẹo Thứ Ba Mươi – “Chúc mừng năm mới, tiểu thư Yến.”

Bầu không khí trong phòng khách như thể đông cứng lại trong giây lát.

Chiếc máy lạnh đang mở chỉ phát ra tiếng vù vù, rất rõ ràng trong bầu không khí tĩnh lặng, nhưng lại không thổi ra hơi nóng đủ để xoa dịu cái lạnh buốt. Thậm chí Yến Thu còn tưởng rằng nó hỏng mất rồi.

Thà thử đi sửa máy lạnh còn hơn là ngồi trên ghế sofa trong sự im lặng, mỗi người một tâm sự.

Cô đang định đứng dậy thì Yến Trọng Bắc cất lời: “Dạo này ở nhà bà nội sống thế nào?”

Yến Thu đành tiếp tục ngồi, đáp lại một cách hờ hững, “Cũng ổn ạ.”

Sắc mặt Lương Tố lạnh lùng: “Đã quen với trường lớp chưa?”

“Cũng tạm được.”

Không cần phải nói nhiều, cô biết Lương Tố muốn biết không phải chuyện này.

“Thành tích học tập thì sao?”

Quả nhiên, bà Lương không vòng vo, thẳng thắn đi thẳng vào vấn đề.

Yến Thu thầm nghĩ, không kìm được tưởng tượng ra dáng vẻ của bà trong các cuộc đàm phán thương mại. Nếu Lương Tố không phải là mẹ mình, có lẽ cô còn ngưỡng mộ bà nữa.

Bà đặt tay lên đùi, nhắc lại chuyện cũ: “Chính con nói việc chuyển trường sẽ tốt cho cảm xúc và học tập, nên mẹ mới làm thủ tục chuyển trường cho con. Nếu kết quả không như kỳ vọng, có lẽ mẹ phải xem xét lại lựa chọn này.”

Yến Trọng Bắc nhíu mày không đồng tình, nhưng không nói gì, chỉ uống một ngụm nước.

Yến Thu nhếch môi, không muốn nói nhiều với bà, lấy ra một bảng điểm học kỳ từ trong cặp.

Ánh mắt Lương Tố lướt qua nhanh chóng các điểm số của năm, sáu kỳ thi lớn trên bảng điểm, hạng nhất toàn khối toàn trường, vẻ mặt có chút dịu lại, nhưng vẫn mang chút không đồng tình. “Xem ra cũng không tệ nhỉ.”

“Nhưng con phải biết, trường nhỏ ở nơi hẻo lánh mà đứng nhất cũng chẳng có gì to tát.”

Chậc. Không biết lão Chu sẽ có biểu cảm gì khi nghe ngôi trường mà ông tự hào, một trong những trường top đầu toàn tỉnh, bị gọi là ‘trường nhỏ ở nơi hẻo lánh’ nhỉ.

Cô đoán chắc Lương Tố sắp khuyên cô đi du học. 

Cô nhếch mép cười mỉa mai, cảm thấy có lẽ cô đã học được ba phần tinh hoa từ cậu thiếu gia Tưởng, “Đi du học tốt lắm hả?” 

“Vậy mẹ tự đi đi, đâu ai cấm. Cớ gì phải bắt ép hết người này đến người khác phải đi?” 

“Con!”

Lương Tố thở hổn hển, tức giận nhưng không nói nên lời.

Yến Trọng Bắc đặt cốc trà xuống: “Hai mẹ con có thôi đi không? Gặp nhau là cãi nhau, còn muốn ăn Tết nữa không?”

Như một vị cứu tinh, chuông cửa vang lên. 

Yến Thu đứng dậy đi mở cửa.

“Ôi! Thu Thu xinh quá, lâu quá không gặp con!”

Cô họ bước vào lập tức ôm cô thật chặt, cười rạng rỡ.

Hai cậu em họ đồng loạt đưa quà, mỗi người cầm một hộp nhỏ đỏ thắt nơ.

Chú xoa đầu Yến Thu: “Đã lì xì trước cho hai đứa nó rồi, đây này, hôm nay đi mua sắm chúng nó đã ra ngoài mua quà cho con đấy.”

Yến Thu cũng xoa đầu cậu em út. 

Thằng bé mới bốn tuổi, bụ bẫm đáng yêu. Mắt lấp lánh, da dẻ non nớt, bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng. Giơ chiếc hộp quà có vẻ hơi to so với mình, hôn “chụt” một cái thật kêu lên má Yến Thu.

Trên má cô đột nhiên có một vệt sáng bóng.

Cậu em họ lướn kêu lên: “Á! Nước miếng kìa!”

“Mẹ ơi! Em nó hôn nước miếng lên mặt chị Thu Thu rồi! Hahaha!”

Yến Thu: …

Bầu không khí trong nhà lập tức thay đổi, tràn ngập cảm giác vui vẻ, hạnh phúc, thân mật, thậm chí là ấm áp.

Cô họ cười đến mức làm bà nội và ông nội đang nấu ăn cũng phải chú ý.

“Bà ơi! Chúng cháu đến rồi!” Cậu em họ lớn lao tới ôm bà.

“Ôi chao, cháu nhẹ thôi, bà già rồi không chịu va chạm mạnh đâu.”

Lúc này cô họ mới gật đầu chào Yến Trọng Bắc và Lương Tố, thậm chí không gọi “anh” gì cả.

“Ồ, Thu Thu, đây là bảng điểm à?”

Cô họ kinh ngạc cầm tờ bảng điểm mà Lương Tố đã nhẹ nhàng đặt trên bàn, xem một lúc rồi đưa cho chú họ: “Thành tích này tốt quá, con bé giỏi quá!”

Hai vợ chồng thay nhau khen Yến Thu một hồi, thấy chưa đủ cô họ còn chụp hình đăng lên mạng xã hội.

Cháu gái nhỏ của tôi giỏi quá đi mất, lần nào cũng đứng hạng nhất toàn trường. Đúng là thừa hưởng mười phần thông minh của tôi.

Yến Thu nhớ đến việc cô ấy chỉ được hơn 400 điểm trong kỳ thi đại học, “…”

Nhưng thôi, cô út vui là được.

Cô út hoàn toàn làm chủ bữa cơm giao thừa, vừa tìm chủ đề thích hợp, vừa khuấy động không khí, nhờ vậy bữa cơm này mới không quá u ám.

Trên TV phát chương trình Tết, trên bàn bày các món cá hấp, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu, gà luộc… do bà nội làm

Yến Thu ăn rất ngon miệng, nhìn hai cậu em họ cũng thấy dễ thương hơn hẳn.

Cậu em họ nhỏ miệng đầy dầu, gặm cánh gà sốt cola, lí nhí hỏi: “Sao bà lại để một cái  cánh gà dưới bàn vậy ạ?”

Yến Chu đang uống canh, nghe vậy liếc xuống dưới bàn.

Bên cạnh chỗ ngồi trống của bà nội có đặt một cái bát.

Trong bát có vài miếng cánh gà cola do bà nội gắp, cùng vài miếng thịt gà, thịt cá.

Cô đơn.

Một cái bát nhỏ.

Nếu không có lời nói vô tình của cậu bé, sẽ không ai phát hiện, hoặc, sẽ không ai nói toạc ra.

Trong đêm giao thừa, lẽ ra cả nhà đoàn viên sum họp, quây quần bên bàn tiệc đầy ắp niềm vui, vậy mà ở dưới bàn nơi mọi người không thấy, bà nội đã lén đặt một cái bát.

Lúc này không khí trên bàn rất tĩnh lặng, lạnh lẽo. Sự yên bình được tô vẽ, niềm vui giả tạo, dường như đều tan biến vì câu nói đó.

Bầu không khí chợt trầm lắng.

Lương Tố và Yến Trọng Bắc đều cúi gằm, im lặng.

Cậu em họ lớn im lặng ăn cơm.

Cô út và chú họ khựng lại một lúc, cuối cùng dỗ cậu em xem hoạt hình trên máy tính bảng.

Ông nội thở dài, đứng dậy rời bàn, để lại bát cơm chưa ăn hết.

Bà nội mắt đỏ hoe.

Người già tóc bạc, đầy nếp nhăn, trông như vừa làm điều gì sai trái, hoang mang và lúng túng, tay mân mê cái bát có lẽ là tội đồ đó, gần như muốn rơi nước mắt.

Yến Thu không nói gì, uống xong canh của mình rồi ra bếp lấy một bát mới.

Cô lại múc một bát canh, kiên nhẫn vớt hết hành lá ra, đặt lên chiếc ghế đó, song song với cái bát của bà nội.

 “Chúc mừng năm mới, Yến Minh.”

“Năm mới cũng phải vui vẻ nha.”

Sau bữa tối, hai cậu em họ nài nỉ ra ngoài chơi bắn pháo hoa.

Lương Tố và Yến Trọng Bắc vào phòng xử lý công việc, cô út và chú họ xắn tay rửa bát cùng bà.

Có vẻ chỉ còn Yến Thu  là rảnh rỗi.

Cô bóp bóp phong bao lì xì cô út vừa đưa, dày cộm, chắc khoảng năm ngàn.

Thế là cô xung phong: “Đi, chị dẫn hai đứa đi.”

Đi quanh khu tập thể mấy vòng, chẳng thấy cửa hàng nào mở cửa, tất cả đều nghỉ Tết.

Ba người đi loanh quanh mấy vòng, thất vọng vô cùng, đang định quay về thì nghe thấy giọng Tưởng Xướng Vãn đang hét lên.

 “Anh chụp cái gì vậy!”

 “Xấu chết đi được, cái gì đây!”

Tưởng Kinh Hàn cũng lý lẽ: “Em đúng là thế này mà.”

Yến Thu: … 

Lời này cô nghe cũng muốn đấm cho một phát.

Tưởng Xướng Vãn tức giận, định lao lên đánh cậu một trận. 

“Đợi đã,” Yến Thu chen vào đứng giữa, dùng một tay đẩy mỗi người ra, không cho họ lại gần nhau, “Hai người mua pháo hoa ở đâu vậy?”

Cả nhóm lại đi vào cửa hàng duy nhất còn mở cửa trong con hẻm nhỏ.

Người lớn và trẻ con mua rất nhiều pháo hoa, pháo tép. Có mấy hộp pháo tép con nhện đen mà hai đứa thích, ném xuống là nổ. Nhưng nhiều hơn cả là pháo bông mà chúng nghĩ Yến Thu sẽ thích. Tóm lại, cái gì màu sắc rực rỡ là chúng mua hết.

Tưởng Kinh Hàn cầm một hộp pháo que màu hồng, in hình nàng tiên, nhìn hai cậu nhóc đầy nghi ngờ: “Mấy đứa nhỏ, thích chơi cái này sao?”

Cậu em họ lớn lưu luyến đặt hộp pháo nổ đóng gói hình Ultraman xuống, lắc đầu: “Mua cho chị Thu Thu ạ.” 

“Mẹ nói phải đối xử tốt với chị Thu Thu, em cũng thích chị lắm.”

Nói xong, cậu em họ lớn dẫn em mình đi thanh toán.

Tưởng Kinh Hàn “chậc” một tiếng, cảm thấy đứa trẻ này thật hiểu chuyện, sau đó mạnh tay lấy hết tất cả các loại pháo đóng gói hình Ultraman trên kệ, theo chúng đi tính tiền.

“Tặng hai đứa.”

Yến Chiêu xách một túi to tướng, hơi khó khăn đi theo sau hai đứa trẻ.

Tưởng Kinh Hàn liếc nhìn cô một cái, rồi chìa tay ra.

Yến Thu: “Hả?”

Tưởng Kinh Hàn thở hắt ra, vẻ mặt không cảm xúc, “Dây giày của cậu bị tuột.”

“Ồ.”

Yến Thu đưa túi cho cậu, cúi xuống nhìn: “Không tuột mà?”

Ngẩng lên, Tưởng Kinh Hàn đã xách túi đi xa.

Yến Chu bĩu môi: “Xì.”

Một quả pháo tép con nhện đen nổ dưới chân cậu em họ nhỏ, làm thằng bé sợ phát khiếp, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vừa khóc vừa đuổi đánh anh trai mình.

Tưởng Kinh Hàn đứng sau cười.

Yến Thu nhắc: “Hai đứa chạy chậm thôi, coi chừng té đấy nha.”

Tưởng Kinh Hàn bất chợt nhớ ra điều gì: “Bố mẹ cậu về rồi à?”

“Về rồi.” Yến Thu đá đá viên sỏi trên đường, “Sao, cậu muốn chúc Tết à?”

Tưởng Kinh Hàn thật sự chưa nghĩ đến, nhưng cũng nói theo cô, “Đúng vậy, không được sao?”

Yến Thu: “Muốn chúc thì chúc tôi là được rồi.”

Tưởng Kinh Hàn rất tự nhiên: “Được thôi. Vậy chúc có được lì xì không?”

“Chúc xong sẽ có.”

Có lẽ vì hôm nay là đêm giao thừa, có lẽ vì nhận thấy Yến Thu đang không vui, hoặc có thể là cả hai, tóm lại, cậu thiếu gia Tưởng hiếm khi làm theo lời người khác.

Cậu đặt túi xuống đất, các ngón tay dài, thon đẹp. Tay phải nắm lại, tay trái bao quanh tay phải, rồi đẩy nhẹ về phía trước một cách qua loa, nhưng cũng coi như là chắp tay rồi.

Cậu còn kéo dài giọng, lười biếng mở miệng: 

“Chúc mừng năm mới, tiểu thư Yến.”

Tưởng Kinh Hàn nhếch khóe môi, cam tâm tình nguyện hạ mình.

“Tiểu đệ ở đây chúc cậu năm mới vạn sự như ý, điều ước thành hiện thực, lần nào thi cũng đứng nhất, trắng trẻo mập mạp.”

Lời này nếu nói ra từ miệng người khác, có lẽ sẽ có vẻ hơi nịnh hót, xu nịnh.

Nhưng Tưởng Kinh Hàn dùng giọng điệu lạnh nhạt, lười biếng quen thuộc của mình, nói ra một cách thờ ơ, mang theo chút trêu chọc, chỉ khiến Yến Thu mắc cười.

“Trắng trẻo mập mạp là ý gì vậy?” Yến Thu nhếch môi, liếc cậu “Cậu đúng là không có nguyên tắc gì hết!” 

Nói rồi cô mở điện thoại, gửi cho cậu một phong bì lì xì 500 tệ.

Lúc này, hai đứa trẻ cũng đã đốt pháo xong, quay lại tìm họ, hùa theo Tưởng Kinh Hàn chắp tay trêu chọc.

Yến Thu đứng giữa ba cậu bé tinh nghịch, cảm thấy mình thực sự giống như một bà cả giàu có đang ban thưởng cho lũ tiểu đồng thời xưa, lại móc túi lì xì lớn cho hai đứa trẻ.

Tưởng Kinh Hàn nhận tiền rất nhanh, nụ cười trên môi chưa tắt, cong một chân, tay phải vòng vài vòng đặt lên bụng trái, lười biếng nhưng tiêu chuẩn, thực hiện một cái cúi chào kiểu quý ông.

“Cảm ơn nhiều nha, tiểu thư Yến.” 

Hết chương 30.

Bình Luận (0)
Comment