Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 31

Chương 31: Viên kẹo thứ ba mươi mốt – “Đừng có thấy người ta xinh đẹp mà tán tỉnh.”

Mùng Một Tết, Yến Thu ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa.

Lúc cô tỉnh dậy, Yến Trọng Bắc và Lương Tố đã đi rồi.

Gia đình cô út đêm qua đón giao thừa xong cũng đã về, ông bà thì lên chùa cầu phúc, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình cô.

Cô ngáp một cái thật to.

Đêm qua, ông bà vừa xem Gala Xuân vừa gói bánh chẻo. Yến Thu ăn liền mười mấy cái, no đến mức không ngủ được, thức đến hơn ba giờ sáng.

Cô lướt xem tin nhắn, toàn là lời chúc mừng bạn bè gửi từ tối qua.

Ôn Ái, Dụ Gia Thụ, Đỗ Phi Vũ, Tống Gia Kỳ, Tưởng Xướng Vãn, Nguyễn Chi Nam, Giang Tuần, Dương Thăng, Cố Tây Minh, Ôn Dục…

Còn có cả Tưởng Kinh Hàn nữa.

Tưởng Kinh Hàn gửi cho cô một bao lì xì siêu lớn gần lúc nửa đêm, số tiền chính là năm dương lịch của năm mới.

【Thu Mi】:?

【95】:Ba mẹ tôi gửi cho cậu đấy.

【Thu Mi】:Ồ ồ, cảm ơn cô chú.

Yến Thu nhận lì xì, tiện tay gửi lại một sticker hình trái tim, thầm nghĩ hôm nào gặp chú Tưởng và dì Mạnh sẽ cảm ơn trực tiếp.

【95】:Còn một phần là tôi gửi nữa

【95】:Không cảm ơn tôi à?

【Thu Mi】:……

【Thu Mi】:Cảm ơn thầy Tưởng nha

Chán chết đi được.

Cô âm thầm mắng cậu một câu, rồi đi rửa mặt.

Khi quay lại, cô thấy cậu còn nhắn thêm.

【95】:Còn nữa

【Thu Mi】:? Gì cơ

Tưởng Kinh Hàn trực tiếp gọi điện thoại thoại đến.

Đúng lúc điện thoại được kết nối là khoảnh khắc nửa đêm, mạng bị lag một chút, cô nghe thấy hơi thở của đối phương trong một giây, sau đó là tiếng pháo hoa bị trễ vọng ra từ ống nghe.

Cô nằm bò ra lan can ngắm pháo hoa, từng chùm từng chùm nở rộ rồi rơi xuống, “Hửm?”

Trong điện thoại cũng vang lên tiếng pháo hoa, Yến Thu nghĩ, chắc là đó chính là chùm vừa nãy mình thấy.

Pháo hoa cũng có đôi phần giống với những ngôi sao.

Tưởng Kinh Hàn chậm rãi mở lời, giọng trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền tới, khiến tai cô nóng ran.

“Không tặng tôi trái tim à.”

Hô hấp của Yến Thu chợt khựng lại, một lúc sau, cô không đáp, mà chuyển sang chuyện khác.

“Năm mới vui vẻ, Tưởng Kinh Hàn.”

“Ừ.” Tưởng Kinh Hàn như đang cười, đẩy cửa ban công phòng mình bước ra. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng vẫn giữ điện thoại.

“Năm mới vui vẻ.”

Pháo hoa rực rỡ nở rộ phía sau lưng cả hai, ánh sáng liên tục thay đổi chiếu lên gò má, mờ ảo như trong mộng.

Năm mới đến.

Hoa nở đầy cành, trăng tròn giữa trời.

Điện thoại Yến Thu reo lên, cô cầm lên xem.

Lương Tố: “Công việc nhiều quá, không xử lý kịp, mẹ với ba con đi trước đây. Vừa mới xuống máy bay. Kết quả học tập của con mẹ xem rồi, nếu duy trì được như vậy, thì ở lại Thành Đô thi đại học cũng không phải không được.”

“Nhưng nếu tụt xuống thì con biết phải làm gì rồi đấy.”

Lướt lên trên một chút sẽ thấy, lịch sử trò chuyện giữa cô và Lương Tố ít ỏi đến đáng thương. Nhiều nhất cũng chỉ là Lương Tố nhắn “tháng này đã chuyển tiền sinh hoạt vào thẻ”, còn Yến Thu thì chưa bao giờ đáp lại.

Yến Thu tắt màn hình, nhìn thêm một cái thôi cũng thấy bực bội.

Rốt cuộc phải đến mức nào thì Lương Tố mới thấy hài lòng đây.

Đến khi nào bà ấy mới hiểu, con trai con gái bà ấy đều là những cá thể độc lập, không phải chỉ vì bà có cái danh “mẹ” mà có thể đương nhiên sắp đặt cuộc đời người khác.

Ôn Ái liếc thấy, dừng lại chốc lát rồi giả vờ vô tình tiếp tục đề tài họ đang nói dở:

“Nhà giàu bọn em toàn lì xì to vậy à?”

Cô ấy đang nói cái lì xì 2018 tệ của Tưởng Kinh Hàn.

Yến Thu liếc nhìn cô vài lần.

Ôn Ái mặc áo khoác ngắn kiểu Chanel, dưới là váy dạ xẻ tà, toát ra vẻ nhàn nhã mà tinh tế. Trên tay cầm chìa khóa xe Maybach, cực kỳ bắt mắt.

“Rốt cuộc ai mới là con nhà giàu vậy?”

Ôn Ái rất thản nhiên, “Dù sao thì không phải chị. Chị là đời đầu tự thân làm giàu.”

Cô ấy quay người lấy từ ghế sau một chiếc túi có logo hoa trà, bên trong là chiếc túi đeo chéo đang nổi đình nổi đám gần đây, các quầy chính hãng đều hết hàng, hàng xách tay bị đẩy giá lên cao.

“Tặng em quà năm mới.”

Yến Thu liếc một cái, không mấy hứng thú, “Cảm ơn nha.”

“Đừng cảm ơn. Cố gắng thi thủ khoa tỉnh, để chị có cái đem đi khoe khoang là được.” Ôn Ái ngồi vào ghế lái, “Hôm nay là ngày cuối cùng mỹ nhân ngư về nước, đi đâu chơi nhỉ?”

Yến Thu thắt dây an toàn, chân thành nói: “Thủ khoa tỉnh hơi khó đó, hay là em về học bài tiếp nhé.”

“Không vội lúc này đâu.” Ôn Ái lập tức đổi sắc mặt, nhanh như chớp kéo tay áo cô, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng: “Chị đưa em đến một chỗ cực hay.”

Xe chạy đến vùng ven, một căn nhà nhỏ không mấy nổi bật dần hiện ra.

Trước mắt là một căn biệt thự độc lập bị bỏ hoang, tường xi măng xám lạnh, mang phong cách công nghiệp hiện đại. Dây thường xuân phủ kín đến tận tầng ba. Nếu không phải Ôn Ái liên tục cam đoan, Yến Thu chắc chắn đã không dám bước vào

“Nè, nhìn đi.”

Khung cảnh náo nhiệt bên trong hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài hoang vắng.

Lan can màu vàng chia khu vực thành đường đua, lề đường được đánh dấu bằng sơn đỏ trắng, hàng chục chiếc xe kart màu đỏ đen, xanh đen đậu ở một đầu sân đua, cờ ca-rô đen trắng bay cao.

Yến Thu đảo mắt nhìn khắp sân, trong lòng dần dấy lên hứng thú: “Đua xe kart à?”

“Yo, đây không phải là tiểu thư Ôn sao.” Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi từ cầu thang bước xuống, trên tai đeo đầy khuyên, cổ đeo dây chuyền kiểu punk hip hop.

“Sao hôm nay lại chịu tới chỗ tôi vậy?”

Ôn Ái hất cằm, ra hiệu về phía cô gái đối diện.

Yến Thu đã thay bộ đồ đua bó sát đỏ trắng, dáng người cân đối, đôi chân dài, vừa mảnh mai lại không kém phần mạnh mẽ.

Khuôn mặt xinh đẹp, thần sắc điềm tĩnh.

Trong khoảnh khắc đó, không ít người đều nhìn về phía cô.

Cô giơ hai tay lên, buộc mái tóc dài như rong biển thành một kiểu đuôi ngựa tùy ý. Ngón tay lướt qua tóc, cúi đầu không thấy rõ biểu cảm, chỉ cảm giác vừa tùy hứng, vừa đầy tự tin.

“Bạn cô à?” Thanh niên đeo khuyên tặc lưỡi, cảm thán: “Đúng là xinh thật.”

“Nhưng lát nữa lên xe chưa chắc đâu. Dù có xinh cỡ nào, đội mũ bảo hiểm vào cũng chẳng nhìn thấy. Nhiều nữ tay đua từng thử rồi, kết quả chạy như sên, không thì đâm, không thì lật, chẳng đoán được.”

Ôn Ái nhướng mày, hai ngón tay gõ nhẹ lên lan can, không bình luận gì.

Thanh niên vẫn ba hoa: “Cô còn không biết chỗ tôi khác mấy trường đua bình thường, có nhiều khúc cua gấp, độ cong và dốc cũng lớn nữa.”

Ôn Ái cười khẩy, có phần khinh thường, chẳng buồn để tâm, “Chỗ này nhằm nhò gì.”

Thanh niên đeo khuyên ngạc nhiên: “Gì vậy trời, hôm nay ai cũng xem thường trường đua của tôi hết hả?”

Trong lúc nói chuyện, Yến Thu đã đội xong mũ bảo hiểm, tay phải khẽ hạ xuống gài kính bảo hộ. Tay trái chống lên lan can, nhảy qua một cách dứt khoát, ngồi vào xe, duỗi chân dài. Một loạt hành động trôi chảy, gọn gàng như mây bay nước chảy.

Thanh niên đeo khuyên tiến lên, “Này, người đẹp, hay để tôi dẫn cô làm quen …”

Yến Thu chẳng thèm liếc lấy một cái, đạp ga ——

Tiếng động cơ ầm ầm nổ lên, lực đẩy mạnh khiến cô hơi nghiêng người ra trước, cằm hơi nhếch lên, nhưng lại giống như khúc dạo đầu của một cuộc chiến.

Chàng trai đeo khuyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô phóng đi, rất oan ức, “… với sân bãi nha.”

Dù chưa từng đua ở đây, nhưng vòng đầu tiên Yến Thu vẫn không hề giảm tốc độ, đạp ga hết cỡ, hoàn toàn dựa vào tâm lý vững vàng và phản ứng nhanh nhạy tại chỗ.

“Trời đất! Người mới hả? Sắp vào cua rồi sao không giảm tốc độ vậy?” Giang Tuần đứng ở lối ra sân, kéo Tưởng Kinh Hàn nhìn chiếc xe giữa đường đua, há hốc mồm, “Nãy giờ không thấy cô ấy à? Đây là vòng đầu tiên đó?”

Yến Thu giảm tốc độ một chút, Giang Tuần vừa định thở phào thì thấy cô lại đạp ga hết mức, drift một vòng qua khúc cua ngoạn mục.

Tốc độ nhanh đến thót tim, mà thân xe không hề chạm lan can đường đua.

Giang Tuần: “Đỉnh quá.”

Chàng trai đeo khuyên: “……”

Tưởng Kinh Hàn vừa xuống xe, uể oải tựa vào lan can, một tay đút túi, tay kia ôm mũ bảo hiểm.

Cậu nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, duỗi chân ra, rồi cũng bước vào xe.

Giang Tuần: ?

Cái này gọi là gì?

Người phụ nữ này, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi?

Chàng trai đeo khuyên nhìn thấy cậu trai đã phóng như bay mười vòng không hề giảm tốc độ kia lại xuống sân, nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ hôm nay mình gây ra tội lỗi gì mà lần nào định ra oai là y như rằng thất bại.

Yến Thu đạp hết ga phóng vài vòng, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Không nhớ thói quen này có từ bao giờ, chỉ nhớ từng có người nói với cô: chỉ cần chạy đủ nhanh, phiền muộn sẽ bị bỏ lại phía sau.

Cảm giác căng thẳng khi phóng qua đường đua với tốc độ cao, cảm giác trái tim treo cao rồi rơi xuống lồng ngực khi vượt qua con dốc chênh lệch 2m, khiến cô cảm thấy vô cùng chân thật và nghiện.

Chạy thêm vài vòng, nỗi bức bối cuối cùng cũng vơi bớt. Yến Thu hơi nhả ga, định chạy thư thả vài vòng nữa rồi kết thúc.

Bỗng, bên phải có một chiếc kart xanh đen ép sát vào, gần như quệt qua thân xe cô ở giữa đường đua và lan can, có thể nghe thấy tiếng va chạm.

Yến Thu buộc phải đánh lái sang phải.

Chiếc xe phía trước cướp đường của cô, còn để lại cho cô cái đuôi xe rồi nghênh ngang bỏ đi.

Tâm trạng cô lập tức lại khó chịu, đạp ga hết cỡ.

“Muốn vượt xe tôi?”

Cô hừ nhẹ một tiếng.

“Nằm mơ đi.”

Ôn Ái ngồi vắt chéo chân ở tầng hai, nhâm nhi một ly Flat White, nhìn hai chiếc xe trên đường đua qua ô cửa kính.

Một đỏ một xanh, không ai chịu nhường ai. Ngang tài ngang sức, đối đầu gay gắt.

Giang Tuần cũng lên tầng hai, dùng điện thoại quay lại phát trực tiếp trong nhóm.

“Anh em ơi, hôm nay, thần xe Nhất Trung bất ngờ gặp đối thủ rồi!”

“Thấy chưa, xe đỏ đó, chị gái đó lợi hại chưa.”

“Nhìn kìa nhìn kìa!! Lại vượt cậu ấy rồi!!”

【Cố Tây Minh】:Ngầu ghê

【Đỗ Phi Vũ】:Không ngờ anh Hàn cũng có ngày này, đỉnh!

【Dụ Gia Thụ】:Sao tớ cảm thấy cô gái kia quen quen

【Giang Tuần】:Đội mũ bảo hiểm thì cậu quen cái gì?

【Giang Tuần】:Đừng có thấy người ta xinh đẹp mà tán tỉnh!

【Dụ Gia Thụ】:Biến.

Giang Tuần xem mệt rồi, đi gọi ly cà phê. Tin nhắn WeChat nhảy lên liên tục, cậu không xem.

【Đỗ Phi Vũ】:Tôi cũng thấy quen quen.

【Cố Tây Minh】:+1.

Hai người lại chạy qua chạy lại hơn chục vòng, đều hơi thấm mệt.

Cuối cùng, không hẹn mà cùng chậm lại, dừng ở lối ra.

Yến Thu vừa tháo mũ vừa nghĩ, anh chàng này cũng được đấy.

Cô giơ tay phải tháo dây buộc đuôi ngựa, nhẹ nhàng lắc đầu, cúi đầu không rõ biểu cảm, vẻ lười nhác tùy ý. Mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống, tung bay.

Tưởng Kinh Hàn nới lỏng cổ áo, một chân gác lên đầu xe, cúi đầu vuốt mái tóc lòa xòa trên trán.

Rồi ngẩng lên.

“……”

Hai người sững sờ nhìn nhau.

Không khí dường như ngưng đọng.

“……”

Hồi lâu, Tưởng Kinh Hàn bỗng bật cười, khóe môi cong lên.

“Bảo sao.”

Cậu cúi người để mũ bảo hiểm vào xe, “Người có tính hiếu thắng mạnh như cậu, thật sự không gặp được mấy người.”

Yến Thu cũng chợt nhớ ra câu nói đó là của ai.

Hồi tiểu học, thành tích của cô chưa tốt lắm, thỉnh thoảng thi kém là cô sẽ không vui.

Tưởng Kinh Hàn nói nhìn cô xị mặt như đưa đám chướng mắt quá, lôi cô ra sân chạy. Nắng chói chang. Cậu cứ bắt cô chạy, còn cố tình chọc cô nổi giận, rồi bị cô đuổi đánh chạy vòng vòng.

Sau đó hai người mệt th* d*c, cậu hỏi cô, có đỡ hơn chút nào không.

Yến Thu khẽ cười, nới lỏng cổ tay áo, đáp lại: “Cậu cũng vậy thôi.”

Hai người cùng bước về phòng thay đồ, lướt qua Giang Tuần đang há miệng chữ O và tiểu thư Ôn vẫn bình thản trên tầng.

Yến Thu bỗng nhớ ra, “À, cái lì xì đó. Cậu bỏ bao nhiêu?”

“……” Tưởng Kinh Hàn im lặng một lúc, định giả vờ không nghe, nhưng Yến Thu lại hỏi lần nữa.

Cậu đành gãi mũi, “18.”

Yến Thu: “?”

Tưởng Kinh Hàn.

Chỉ có 18 tệ.

Chỉ là số lẻ của phong bao lì xì.

Vậy mà cậu cũng có gan bắt tôi cảm ơn nữa hả?!

Hết chương 31.

Tác giả có lời muốn nói

Giang Tuần: Đừng có thấy người ta xinh đẹp mà tán tỉnh!

 Dụ Gia Thụ: Cậu bị bệnh hả? 

Mười phút sau,

Giang Tuần: Chào chị dâu!

Bình Luận (0)
Comment