Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 32

Chương 32: Viên kẹo thứ ba mươi hai – “Chu U Vương đốt lửa hiệu triệu chư hầu, Đát Kỷ còn cười một cái cơ mà.” (*)
(*) “Chu U Vương đốt lửa hiệu triệu đùa giỡn chư hầu, Đát Kỷ còn cười một cái cơ mà” là một câu nói ẩn dụ. Đây là lời mỉa mai sự mê muội của đế vương, châm biếm sức quyến rũ có thể khiến quyền lực điên cuồng. Vì muốn sủng phi Bao Tự cười mà nhiều lần đốt lửa hiệu báo động giả khiến chư hầu mất lòng tin. Tác giả đã thay Bao Tự bằng Đát Kỷ nhằm tăng thêm tính châm biến.

—-

Mùng Hai Tết, trời hơi âm u.

Gió lạnh từ Siberia mang theo hơi nước ẩm ướt quất vào mặt, lành lạnh đến rát da.

Yến Thu khoác áo choàng đen, mái tóc xõa dài, tay cầm một chiếc ô đen, ngồi vào taxi.

Trong tay còn ôm một bó hoa, những bông cúc trắng nở to, được gói trong giấy và ruy băng đen tuyền.

“Có vẻ trời sắp mưa rồi.”

Lác đác vài hạt mưa rơi lên kính chắn gió, bác tài bật cần gạt mưa. Trong xe chỉ còn lại tiếng gạt mưa chậm rãi, đều đều như nhịp tim.

Yến Thu lặng lẽ nhìn ra ngoài khung cảnh u ám, mờ nhòe, chợt nghĩ dường như năm nào vào mùng Hai cũng đều đổ mưa.

Bó hoa trắng đen đan xen dựa vào ô cửa xe phủ đầy mưa, xen lẫn sắc trời xám xịt, mang theo vẻ đẹp vừa lạnh lẽo vừa vụn vỡ.

Chiếc xe chầm chậm leo dốc trong màn mưa, tiến qua cổng sắt hoa văn lộng lẫy của nghĩa trang.

Hai bên đường, những cây vạn tuế và cây đa chỉ còn trơ lại những cành khô khẳng khiu. Dù đang là dịp Tết, vẫn không thể xua đi vẻ hiu quạnh của mùa đông khiến nơi này càng nhuốm thêm màu tịch mịch.

Cô cảm thấy tiếc nuối, năm nào đến cũng là dịp Tết, chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy nơi này xanh tươi, rậm rạp.

Yến Chiêu đi bộ chậm rãi, nắm hờ chiếc ô cán dài màu đen, không mở ra, cứ để mặc những hạt mưa rơi ướt mái tóc, chậm rãi tiến vào trung tâm nghĩa trang.

Trước bia mộ có một bó hoa linh lan trắng, có lẽ đã được ba ngày, cành lá đã úa vàng. Cơn mưa nhỏ li ti trút xuống cũng không thể làm nó hồi sinh.

Lương Tố thích tặng linh lan nhất.

Yến Thu cúi đầu lấy bó hoa cũ đi, thay vào bó cúc trắng tươi mới.

Trắng và đen như trở thành gam màu chủ đạo của thế giới này.

Những cành cây khô trụi, bia đá xám bạc, hoa cúc trắng nở rộ không tiếng động, và cô gái mặc đồ màu đen.

Yến Thu ngồi xổm xuống, lau sạch bùn đất dưới chân bia mộ, dựng ô vào bên cạnh bia, như thể đang che chắn gió mưa cho một ai đó.

“Lâu rồi không đến thăm anh.”

Yến Thu nhìn chăm chăm vào bức ảnh trước mặt, bắt đầu chậm rãi trò chuyện.

“Tết đến nữa rồi.”

“Ông bà nội vẫn khỏe mạnh, tinh thần rất tốt.”

“Tối giao thừa ăn cơm, bà nội còn lén gắp cho anh mấy cái cánh gà, làm em chẳng được ăn bao nhiêu hết.”

“Cô út lì xì cho em rất nhiều, chắc là có phần của anh trong đó nữa.”

“Em họ lớn đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn nhiều. Thằng em họ nhỏ hình như cũng không tè dầm nữa rồi.”

“Còn em…”

Cô gái cụp mắt, hồi tưởng lại một năm qua của mình, giọng điệu bình thản như đang kể về cuộc đời một người xa lạ.

“Năm nay em về từ Thượng Hải. Có lẽ em vẫn không hợp với nơi đó, không thể sống ở đó được.”

“Thành Đô thì chẳng thay đổi gì mấy, vẫn nhộn nhịp mà thoải mái. Chỉ cần có nắng là bãi cỏ lại kín người.”

“Trước kia anh hay nói con gái phải cao đến 20 tuổi, nhưng em mới 17 mà đã chẳng cao thêm được nữa rồi.”

 “Ngược lại còn tăng thêm vài ký. Bà nội nấu ăn ngon lắm, anh biết mà. Ở trường em cũng bắt đầu ăn được nhiều hơn rồi.”

Cô chợt nhớ lại hồi mới khai giảng, Dụ Gia Thụ và Tưởng Kinh Hàn mặt mũi lạnh tanh, không cho cô cãi nửa lời, cứ kéo cô đi ăn ở căn tin, không ăn hết không cho đi.

Rõ ràng mới chỉ vài tháng, vậy mà cứ như đã trôi qua rất lâu.

Khóe mắt cô ánh lên nụ cười, cả người như bừng sức sống hơn hẳn.

“Về thành tích thì khỏi lo nha. Em gái anh thông minh thế nào anh còn không biết sao”

 “Em còn quen được nhiều bạn mới nữa. Anh đã từng ngắm sao trên sườn núi chưa? Đẹp lắm đó.” 

“Hôm qua em đi đua xe kart. Nhớ lần đầu đi với anh không, em chạy còn chậm hơn cả sên. Bây giờ em có thể đua xe với người khác rồi.”

Cô gái ngày xưa lạnh nhạt, dửng dưng, giờ đây lại như một bà cụ non lắm lời, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng muốn kể, hận không thể thuật lại hết mọi ngóc ngách trong cuộc sống.

Từ thành tích học tập đến chuyện xã giao, từ những cuốn sách đã đọc đến bộ phim vừa xem, từ chuyện bà Vương hàng xóm lén trồng rau dưới tầng bị ban quản lý phát hiện, đến chuyện ông Trương trong sân vì thua cờ tướng mà hất tung cả bàn cờ.

Từng chút từng chút, cô đều muốn kể cho anh nghe.

Nhưng dẫu có kể hết ba bữa ăn mỗi ngày, thì cuộc sống của cô rốt cuộc vẫn có hạn.

Cơn mưa nhỏ li ti rơi trên người cô rất lâu, cuối cùng làm ướt tóc và áo khoác ngoài. Ngồi xổm quá lâu, chân đã tê cứng.

Yến Thu chạm tay lên bia đá lạnh ngắt, “Em đi đây, sang năm lại đến thăm anh nhé.”

Nhìn bức ảnh Yến Minh cười hiền lần cuối, cô vứt bó linh lan đã héo vào thùng rác.

Cô gái toàn thân mặc đen bung ô, lặng lẽ rời đi trong màn mưa.

Chỉ còn lại tấm bia cô đơn giữa đất trời xám trắng mênh mông.

Mùng Ba Tết, một vài cửa tiệm đã lần lượt mở cửa, họ hàng đến chúc Tết cũng thưa dần.

Yến Thu điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục vùi mình vào thư viện.

“Chào buổi sáng, cô bé.” Chú bảo vệ vui vẻ chào cô.

“Chào chú ạ.” Yến Thu cười mắt cong cong, nghĩ rồi lễ phép thêm: “Chúc chú năm mới vui vẻ.”

Cô thích nhất là vị trí gần cửa sổ trên tầng hai thư viện.

Tầng hai toàn là bàn gỗ sồi nâu vuông vắn, ghế gỗ sồi nâu đỏ, mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt an toàn.

Kệ sách gần chỗ cô là văn học châu Âu, những cuốn văn học thế kỷ 18 màu đỏ nâu xếp thành hàng, khiến cô có cảm giác như đang ôn thi pháp sư bên lò sưởi rực lửa của phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Chỉ là hôm nay có một Muggle trà trộn vào.

Chiếc bàn lớn mà cô thường độc chiếm, giờ bị sách thi Vật lý chiếm mất một nửa. Chất đống cao ngất, chỉ có thể nhìn thấy trán và tóc của đối phương.

“Sao cậu lại ở đây?”

Tưởng Kinh Hàn ngước mắt lên khỏi cuốn sách, tóc cậu được ánh nắng chiếu rọi, lấp lánh ánh vàng, đường nét cổ mượt mà kéo dài vào cổ áo hoodie.

Cậu xoay cây bút trên tay, vẻ hơi ngạc nhiên.

“Trùng hợp thôi.”

Yến Thu: Sao cô chẳng tin nổi nhỉ?

Cô bĩu môi, định đi ra bàn sau lưng cậu, “Núi không tìm tôi, tôi tìm núi.”

Thiếu gia Tưởng ngả người ra sau ghế, thoải mái, nửa cười nửa không nhìn cô.

“Thi cuối kỳ toán chỉ được 113 điểm, cậu chắc muốn ngồi sau lưng tôi?”

Yến Thu: “…”

Chết rồi, quên mất vụ đó.

Cô lập tức đổi hướng, lại đặt cặp xuống bàn cạnh cửa sổ.

“Đùa thôi, thầy Tưởng ạ.”

“Cái ‘núi’ tôi nói, chính là cậu đấy.”

Vậy là cô đành ngồi cùng bàn “tạm thời” với Tưởng Kinh Hàn trong kỳ nghỉ này.

“Thật sự trùng hợp.” Tưởng Kinh Hàn vẫn không ngẩng lên, tay lia bút nhanh như gió, vừa giải đề vừa nói, “Chỉ là bình thường tôi ở nhà Ravenclaw.”

Thực ra là Tưởng Xướng Vãn bảo cậu là Yến Thu hay lên tầng hai.

Phòng sinh hoạt chung của nhà Ravenclaw trong Harry Potter nằm trên tháp, rất gần bầu trời. Chỗ cậu nói có lẽ là tầng bốn của thư viện.

“Gryffindor không chào đón cậu đâu.” Yến Thu nhỏ giọng dọa.

Tưởng Kinh Hàn dường như cười một tiếng, tay cầm bút hơi khựng lại, vẽ ra một đường cong ngoài dự tính trên giấy.

“Thế có chào đón cậu không? Con rắn nhỏ xanh lá cây này.”

Rắn xanh là biểu tượng của nhà Slytherin.

Yến Thu đập mạnh cuốn Tuyển tập đề thi toán 10 năm toàn quốc dày cộp xuống bàn, “Vậy cậu là gì?”

Tưởng Kinh Hàn đang chăm chú biến nét vẽ thành con rắn nhỏ lè lưỡi, nghe vậy đáp không cần suy nghĩ:

“Tôi là trai đẹp.”

Yến Thu: . 

Không tự luyến thì chết à?!

Những ngày sau Tết trôi qua nhanh hơn.

Dù mỗi ngày phải chia sẻ bàn học với một “trai đẹp nào đó”, cuộc sống học hành của Yến Thu vẫn bận rộn.

Sáng 9 giờ tới tối 10 giờ, không ngày nào nghỉ, cuốn đề thi 10 năm dày cộp đã làm được hơn nửa.

Những bài toán không làm được còn có thể hỏi trực tiếp, không cần phải vò đầu bứt tai suy nghĩ với những bước bị giản lược trong đáp án.

Ừm, cô nghĩ, thiếu gia Tưởng vẫn có chút tác dụng.

Mười mấy ngày sau, qua rằm tháng Giêng, không khí Tết tan hẳn, lại đến ngày khai giảng.

Yến Thu vẫn chưa quen lại lịch dậy sớm, buổi sáng cô buồn ngủ đến mức mê man, nằm xuống lại ngủ thêm một lúc.

Thế là suýt trễ lễ khai giảng.

Khi cô vội vàng chạy đến lớp thì đã muộn một lúc, Lão Chu đang phát cái gì đó, những tờ giấy trắng truyền từ hàng đầu tiên về phía sau.

Vừa bước vào, gần như cả lớp đều nhìn cô, ánh mắt vừa kỳ lạ vừa phức tạp.

Yến Thu đi đến chỗ ngồi, hơi khó hiểu, “Sao ngày đầu tiên đã làm bài kiểm tra rồi.”

Tống Gia Kỳ mắt hơi đỏ, đưa cho cô tờ giấy A4 trắng cuối cùng.

À.

Thì ra không phải bài kiểm tra.

Cô cúi đầu nhìn tờ phiếu nguyện vọng phân ban, cầm lên lắc lắc, trêu Tống Gia Kỳ: “Sao, không nỡ xa tớ nên khóc à?”

Mắt Tống Gia Kỳ càng đỏ, cắn môi, giọng nghèn nghẹn: “Cậu còn cười được à!”

Yến Thu hơi bối rối.

Trong suy nghĩ của cô, đây chẳng qua là chuyện nhỏ thôi. 

Sao lại khiến người ta khóc được nhỉ?

Cô do dự, rồi xoa đầu Tống Gia Kỳ: “Thôi nào, đâu phải sau này không gặp nữa.”

Tống Gia Kỳ giọng lèm bèm, đầy lo lắng: “Tớ chỉ lo thôi… Một mình cậu chuyển sang lớp 14, không quen ai, lỡ cậu buồn thì sao. Với lại tính nết con gái lớp đó… Tớ thật sự không yên tâm.”

Đỗ Phi Vũ cười ha hả: “Lo gì chứ, ai dám bắt nạt chị Thu của chúng ta chứ?”

Yến Thu không ngờ có người còn lo chuyện cô bị cô lập. Cô bật cười, mắt cong cong:  “Yên tâm đi, tớ vui mà, chẳng buồn chút nào.”

Tưởng Kinh Hàn vốn ngả người ra sau, lười biếng dựa vào lưng ghế, mải chơi trò mê cung bằng thước mà Tưởng Xướng Vãn mua. Viên bi nhỏ vừa sắp chạm đích, tay cậu lại khẽ lắc nhẹ, khiến nó rơi trở về giữa.

“…”

“Hơn nữa sao cậu biết tớ không quen ai. Tớ với Tống Cảnh Đường còn khá thân đấy. Hay tớ gọi cậu ấy đến, để cậu yên tâm nhé?”

Nếu thêm WeChat và nói vài câu đã tính là thân, thì quả thật cô và Tống Cảnh Đường khá thân.

Yến Thu thầm xin lỗi Tống Cảnh Đường trong lòng

Xin lỗi nha, mượn cậu dỗ dành cô bé hay khóc này chút.

“Xạo, tớ chưa thấy cậu nói chuyện với cậu ấy lần nào.”

Yến Thu thở dài, cảm thấy cô bé này thật khó lừa. Cô lôi điện thoại ra, nhanh chóng đổi ghi chú của Ôn Ái thành Tống Cảnh Đường, rồi đưa cho cô ấy xem, “Tớ nhắn tin WeChat với cậu ấy mỗi ngày đấy.”

Yến Thu lướt rất nhanh, Tống Gia Kỳ không thể nhìn rõ nội dung, chỉ thấy hai người có rất nhiều lịch sử trò chuyện, lúc này mới tin một chút, “Được rồi, vậy thì hai người thân thật.”

“Rắc.”

Thiếu gia Tưởng, người nãy giờ không nói gì, chăm chú chơi mê cung, không biết tâm trí đã bay đi đâu, chiếc thước kẻ mà Tưởng Xướng Vãn đã phải bỏ số tiền lớn mua ở tiệm văn phòng phẩm ngoài trường tiểu học, đột nhiên bị cậu bẻ gãy.

“Cậu không sao chứ?” Yến Thu ngạc nhiên.

Tưởng Kinh Hàn tùy ý cử động ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng và mạnh mẽ, vẻ mặt không hứng thú, giọng nói lạnh nhạt.

“Không sao.”

Tống Gia Kỳ còn muốn nói gì đó, vừa mở miệng đã bị Lão Chu ngắt lời.

Lão Chu đứng trên bục giảng hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng hiếm thấy.

“Phiếu nguyện vọng phân ban sẽ thu vào ngày mai, các em về nhà bàn bạc kỹ với phụ huynh.” 

“Đây là một lựa chọn rất quan trọng đầu tiên trong đời các em, liên quan đến kỳ thi đại học, đến tương lai của các em, đáng để dành thời gian, cân nhắc thật kỹ.”

“Bây giờ tất cả đi đến hội trường chuẩn bị tham gia lễ khai giảng. Những bạn chuẩn bị phát biểu, đi thẳng vào hậu trường sân khấu.”

Yến Thu Yến Thu bước vào phòng chờ, cởi chiếc áo đồng phục mùa đông màu xanh đậm của Nhất Trung, để lộ áo sơ mi trắng và váy xếp ly đen bên trong, tóc dài xõa xuống. Theo yêu cầu của Cô Thanh, cô thoa một chút son môi, trông càng thêm tươi tắn, sống mũi tinh tế.

Cô rụt cổ, dù hậu đài lò sưởi rất ấm nhưng vẫn nổi da gà.

“Cốc cốc.”

Có tiếng gõ cửa.

Cô quay lại, tay còn cầm bản thảo, thấy “bạn cùng bàn tạm thời” Tưởng Kinh Hàn đứng tựa cửa, mày rậm môi mỏng, vẻ lạnh nhạt, trên chiếc sơ mi trắng thắt cà vạt cùng màu với nơ của cô,cong ngón tay, dùng khớp ngón tay gõ hai cái vào cánh cửa gỗ. 

Cô nhìn cậu, bất giác mỉm cười.

Hôm đó cô chỉ nói đùa, không ngờ đúng là chỉ “tạm thời” thật.

Tưởng Kinh Hàn liếc cô, khóe mắt cô cong cong, mặt hớn hở, 

Còn cúi đầu gửi tin nhắn WeChat, trên ghi chú rõ ràng ba chữ “Tống Cảnh Đường”.

Ngay lập tức, lông mày cậu hơi cau lại, trông chẳng mấy vui.

Yến Thu vừa giải đáp vấn đề tình cảm cho Ôn Ái, vừa đáp lời cậu, “Ừm?”

Hàm ý: Sao lại là cậu?

Tưởng Kinh Hàn nhét một tay vào túi quần, tay kia cầm bản thảo, giọng hờ hững: “Tôi bỏ tiền mua chỗ này.”

“À.”

Hình như cậu không hài lòng với phản ứng của cô, một lúc sau lại nói thêm: “Để được đứng cùng sân khấu với bạn cùng bàn cũ của tôi.”

“À.”

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi tâm trạng sướt mướt của Tống Gia Kỳ hay không, giờ cô nhìn Tưởng Kinh Hàn thấy cũng thuận mắt hơn chút.

Yến Thu gửi xong tin nhắn, im lặng lắng nghe người dẫn chương trình đọc lời mở màn, lười cãi nhau với cậu.

Nhưng thiếu gia Tưởng  hình như lại không vui.

Thiếu niên sải bước dài, đi vòng qua trước mặt cô, từ từ cúi người xuống. Bản nháp trong tay bị bao phủ bởi một cái bóng.

Yến Thu ngẩng đầu lên với vẻ hơi ngạc nhiên, đối diện với đôi mắt đang dồn nén bão tố.

Quá gần rồi.

Lông mày rậm, mắt hẹp dài, sống mũi cao, môi mỏng mím chặt, yết hầu nhô ra, xương quai xanh ẩn dưới sơ mi.

Ánh mắt như trời giông kéo đến.

Cậu hơi cúi đầu, vừa nãy còn hơi lạnh nhạt, giờ giữa lông mày đã có chút bực bội, hung hãn, giống như một con sói đang dựng sống lưng, cào móng và gầm gừ với thức ăn.

Lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được sự áp lực và khí thế công kích nơi cậu.

Tưởng Kinh Hàn nhìn chằm chằm cô, từng chữ bật ra:

“Yến Thu, cậu vui lắm đúng không.”

“…”

Bị chụp mũ, mặt Yến Thu đầy khó hiểu, “Vui… gì cơ?”

“Sắp phân lớp rồi mà.”

“Được gặp Tống Cảnh Đường ‘rất thân’ kia của cậu rồi.”

Cậu vẫn nhìn chằm chằm, cố tình nhấn mạnh hai chữ “rất thân”, mang theo chút bực bội và ghen tị.

“…” Yến Thu.

“Tôi không thân với cậu ấy.”

“Cậu nói dối.”

Rõ ràng vừa nãy còn nói với Tống Giai Kỳ là rất thân, cách phát âm thân mật, thậm chí gọi tên cậu ta cũng rất dịu dàng.

Lúc này Tưởng Kinh Hàn vẫn rất hung dữ, khóe mắt lông mày đều lộ vẻ cáu kỉnh.

Chỉ là ba chữ này được nói ra mang theo cảm xúc, ít nhiều cũng có chút cảm giác như một đứa trẻ đang hờn dỗi.

Yến Thu hơi buồn cười, nhưng lại sợ Tưởng Kinh Hàn nổi đóa lên tiễn cô “về chầu ông bà” tại chỗ.

Cô đưa một tay đặt lên vai cậu, đẩy nhẹ ra, tỏ vẻ như muốn nghiêm túc nói chuyện.

“Rốt cuộc cậu giận cái gì vậy?”

Tưởng Kinh Hàn bị cô đẩy ra, lạnh lùng ngước mắt nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nhả chữ.

“Suốt kỳ nghỉ cậu chẳng buồn để ý đến tôi.” 

“Không hoan nghênh tôi, còn bảo tôi chỉ là bạn cùng bàn tạm thời trong kỳ nghỉ.” 

“Ép tôi phải dùng đến điểm toán thảm hại của cậu để uy h**p thì cậu mới chịu học cùng.”

Yến Thu: …

Sao nghe càng lúc càng giống giọng điệu oán phụ thế này…

Với lại, điểm toán của cô cũng không đến nỗi thảm hại đâu nhé!

Lúc này Tưởng Kinh Hàn không biết là diễn sâu quá, hay là nhớ ra Yến Thu thích ăn mềm không thích ăn cứng.

“Vừa nãy cậu chọc tôi tức, tôi lỡ tay bẻ gãy cái thước mê cung, chưa qua màn cuối, còn đứt tay nữa. Cậu cũng không thèm đoái hoài.”

“Tôi nói cậu là ‘bạn cùng bàn cũ’, cậu cũng chẳng phản bác.” 

“Chu U Vương đốt lửa hiệu triệu chư hầu, Đát Kỷ còn cười một cái cơ mà. Tôi vì cậu viết bài phát biểu dở hơi nàu, cậu còn không thèm nhìn tôi một cái.”

“Trong lòng cậu toàn nghĩ đến Tống Cảnh Đường quý báu của cậu, chỉ mong rời xa tôi càng xa càng tốt.”

Lúc này Yến Thu lặng im một lúc lâu, bị choáng váng bởi hết tội danh này đến tội danh khác.

Nếu không phải ngẩng đầu lên thấy khóe miệng Tưởng Kinh Hàn cố gắng nén cười, cô đã thực sự nghĩ mình là một người phụ nữ xấu rồi.

Yến Thu nghiến răng, liếc xéo: Tưởng! Kinh! Hàn!

Cậu đúng là… giỏi giả heo ăn thịt hổ thật đấy!!!

【Tác giả có lời muốn nói】

Tưởng Kinh Hàn: Tuy rằng tôi học lớp 11 vẫn còn chơi mê cung bằng thước, nhưng không có nghĩa là tôi không có tâm cơ.” (vẻ vô tội).

Hết chương 32.

Bình Luận (0)
Comment