Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 33

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 33” Viên kẹo thứ ba mươi ba – “Gửi lời chúc đặc biệt đến bạn cùng bàn của tôi.”

Sau bài phát biểu theo thường lệ, Yến Thu lặng lẽ đứng giữa tiếng vỗ tay như sóng vỗ, bình thản cúi người rồi bước xuống sân khấu.

Cô ngồi ở hàng ghế đầu, yên lặng nhìn Tưởng Kinh Hàn bước lên sân khấu.

Chàng trai hoàn toàn khác so với vẻ mặt tủi thân, dường như đang cố kìm nén vô số ấm ức ở hậu trường vừa rồi.

Chiếc áo sơ mi trắng học sinh bình thường, nhưng mặc trên người cậu lại như được may đo riêng. Ngay cả độ cong ở bờ vai và lưung cũng phảng phất nét kiêu hãnh tuổi trẻ.

Cậu đứng thẳng trên sân khấu, giọng trầm thấp. Chỉ cần giới thiệu bản thân đơn giản đã gây ra một tràng tiếng hò reo.

“Chào mọi người, tôi là Tưởng Kinh Hàn, lớp 11/10.”

“Điều tôi muốn nói với mọi người…” Cậu ngừng lại, ánh mắt lướt quanh, như thể mỗi người đều đã đối diện với cậu một lần.

Bốn mắt nhìn nhau, người ta luôn không kìm được rung động.

“Điều tôi muốn nói với mọi người là —”

Cả hội trường bỗng chốc yên tĩnh hẳn, vô số người nín thở, như thể sợ làm kinh động đến lời cậu ta sắp nói.

Tưởng Kinh Hàn thản nhiên: “Tôi quên mang bản thảo rồi.”

Yến Thu: …

Thầy Đặng: …

Dương Thăng: …

Tất cả mọi người: …

“Vừa nãy có vài chuyện xảy ra.” Dường như Tưởng Kinh Hàn thoáng liếc nhìn về phía cô. Dưới ánh đèn trắng chiếu sáng, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt hơi xếch, cậu đẹp đến kinh ngạc.

“Bài phát biểu để quên ở hậu trường rồi. Trước hết xin lỗi mọi người.”

Khóe môi cậu hơi nhếch, chẳng hề để tâm đến rắc rối mình gây ra, nhẹ nhàng xoay chuyển tình thế: “Nhưng khả năng ứng biến của tôi cũng khá tốt, nên mọi người đừng lo.”

Yến Thu nghe thấy Lão Chu ngồi xuống phía sau cô, làm chiếc ghế của cô cũng rung lên, mắng một câu, “Cái thằng nhóc con.”

Cô nhìn chàng trai đứng thẳng tắp, đầy nhiệt huyết trên sân khấu, nhớ lại “một vài chuyện” vừa xảy ra ở hậu trường, khiến cậu phải nói lắp bắp, không rõ ràng trước hàng ngàn người trong hội trường.

20 phút trước, ở hậu trường hội trường lớn.

Rõ ràng Tưởng Kinh Hàn không hề có biểu cảm gì, hoàn toàn thu lại nét kiêu ngạo thường ngày, lông mày rũ xuống, ánh mắt cụp xuống, lặng lẽ cáo trạng tội lỗi của cô, cứ như uất ức đến cùng cực.

Rõ biết là cậu đang giả vờ.

Thế nhưng Yến Thu vẫn cứ mắc bẫy.

Cô thở dài, giọng nhẹ hẳn đi: “Nói đi. Vậy cậu muốn thế nào?”

“Đâu phải tôi muốn là được.”

“Thì cũng phải nói trước chứ.”

Tưởng Kinh Hàn vẫn không ngẩng đầu, giọng cũng rất nhẹ: “Cái gì cũng được thật sao?”

Yến Thu nhìn hàng mi khẽ run của cậu, cảm thấy trái tim người chị này sắp tan chảy, không kìm được mà nhảy vào cái bẫy.

“Ừ, cái gì cũng được.”

Ba giây sau, Tưởng Kinh Hàn chậm rãi ngẩng đầu.

Vẫn nét mặt ấy, nhưng hàng mi dài cong nhấc lên, để lộ đuôi mắt hơi xếch lên.

Trong mắt dường như thoáng qua một chút chắc chắn sẽ như vậy, một nụ cười ranh mãnh của kẻ cuối cùng đã đạt được mục đích.

Sống lưng Yến Thu đột nhiên lạnh toát, cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cậu.

Sao cô lại có cảm giác… mình giống như con mồi vậy?

Thiếu gia Tưởng lười biếng mở miệng, âm cuối vẫn nhẹ và kéo dài như mọi khi.

“Vậy thì, cậu không được làm bạn cùng bàn với Tống Cảnh Đường.”

“…”

Yến Thu không hiểu nổi: “Tại sao?”

Tưởng Kinh Hàn lại cúi mắt, giả vờ ủ rũ: “Chính miệng cậu bảo tôi muốn gì cũng được mà.”

“Được rồi.”

Yến Thu bị chú chó lớn giả dạng sói nhỏ này làm hoa mắt, giờ thì tiến thoái lưỡng nan.

Lớp 14 ít người, mỗi người đều ngồi riêng một bàn nên không có chuyện bàn cùng bàn ở đây. Cô đồng ý rất dứt khoát, “Được.”

Tưởng Kinh Hàn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhướng lên, khóe miệng cong lên. Bản chất thiếu gia lộ rõ.

“Cậu cũng không được từ chối làm bạn cùng bàn với tôi ở những chỗ khác.”

Yến Thu: “…Ờ.”

Sao nghe hơi kỳ vậy ta.

“Sau này vẫn phải ăn cơm cùng nhau, về nhà cùng nhau.”

“Ừ.”

“Lúc về nhà, không được như ăn trộm mà tránh mặt người người.”

“Ừ.”

“Còn phải chọn lúc đông người mà đi.”

“Nếu gặp Dụ Gia Thụ và Tống Cảnh Đường, nhất định phải đi ngang trước mặt họ.”

“Kể cả phải đi vòng.”

Sao càng lúc càng quá đáng vậy?!

Yến Thu nắm chặt tay, nhịn hết nổi: “Biết rồi!!”

Đôi mắt hoa đào trừng cậu, cả khuôn mặt đều viết rõ: Thêm nữa là tôi đấm cậu bay ra ngoài luôn đó.

Ngoài kia, MC đã bắt đầu giới thiệu đến tiết mục học sinh đại diện phát biểu, sắp đến lượt Yến Thu.

Tưởng Kinh Hàn như đọc được suy nghĩ của cô, lùi lại một bước, chớp mắt, “Còn nữa.”

Cậu nhướng mày, khóe môi vương nét cười, giọng trong trẻo như ánh trăng trước cơn mưa, lại mang chút lả lơi nhẹ nhàng gọi cô:

“Bạn cùng bàn ơi”

“Cười một cái đi.”

Yến Thu ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.

Trong hậu trường tối mờ chỉ có hai người.

Sau lưng là bức tường trắng, chiếc tủ chứa vật dụng lặt vặt, bên ngoài là toàn bộ giáo viên học sinh đang ngay ngắn ngồi nghiêm trang.

MC đang cao giọng đọc tên cô.

Chàng trai đứng trước mặt cô, ngược sáng, hơi nghiêng đầu, tóc mái và sống mũi như được phủ một lớp sáng trắng dịu dàng.

Một cách thờ ơ, nhàn nhã.

Cậu lại đòi cô một nụ cười.

Khi Yến Thu ngồi lại hàng đầu tiên, hoàn hồn lại, thì bài phát biểu ứng biến của Tưởng Kinh Hàn đã gần kết thúc.

“Chúng ta đã vô số lần lưu luyến con đường đến trường trong ánh bình minh, từng sa vào vũng bùn của những lo âu miên man, từng trải qua biết bao kỳ thi khốc liệt như bước qua đao lửa, nhưng chúng ta vẫn luôn yêu thích mọi buổi hoàng hôn và mặt trời lặn ngoài tòa nhà giảng đường.”

“Một nhà vật ly thiên văn từng nói: “Một ngôi sao lùn trắng đã mất phản ứng nhiệt hạch, nếu vẫn còn chút dư nhiệt, dù chỉ như đom đóm, thì vẫn có thể soi sáng cho người khác.”*

“Huống chi, chúng ta không phải sao lùn trắng.”

“Hơn nữa, chúng ta không phải là sao lùn trắng, chúng ta là sao dãy chính, sở hữu ánh sáng và nhiệt lượng như mặt trời lúc này.”

“Tháng Hai, cỏ non mọc, chim én bay.”

Khóe môi cậu hơi nhếch, ánh mắt trong trẻo bừng sáng, nụ cười như trời quang mây tạnh: “Chúc mọi người, tương lai rộng mở, sao trời rực rỡ.”

Tiếng vỗ tay như sấm, như thủy triều, cuộn trào khắp hội trường, vang mãi không dứt.

Tưởng Kinh Hàn vẫn đứng đó, như thể còn điều gì chưa nói, lặng lẽ chờ tiếng vỗ tay rút xuống.

Dưới ánh đèn sân khấu, cậu nhìn Yến Thu, nụ cười vẫn sáng rỡ.

Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Yến Thu nghe cậu khẽ nói, như  thể thêm một đoạn nhỏ cho bài phát biểu ngẫu hứng này.

“Và đặc biệt gửi lời chúc đến bạn cùng bàn của tôi.”

“Hy vọng cậu ấy sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc trong những tháng ngày sau này.”

Lập tức, cả khán phòng ồn ào, xôn xao.

Câu nói này sau đó đã được chia sẻ rầm rộ trên vô số nền tảng mạng xã hội của trường, truyền miệng nhau, rồi bùng nổ ra ngoài, leo thẳng lên top tìm kiếm Weibo, từ khóa gắn liền với mối tình đầu học trò tươi đẹp, gần như trở thành đề tài không thể thiếu của trường.

Nhưng lúc này Yến Thu nhìn cậu, lại chỉ nhớ đến một câu: “Trên vai thiếu niên gánh lấy những cơn gió, ánh trăng và mùa xuân cỏ non.”**

Họ chỉ đơn thuần đối diện nhau trong đám đông, như thể cách nhau qua nhiều năm tháng và mùa hè, lặng lẽ nhìn nhau.

Đó là một lời tỏ tình vừa hoành tráng, vừa kín đáo.

Lúc ấy, cả Tưởng Kinh Hàn lẫn Yến Thu đều không biết rằng nhiều năm sau.

Khi một học sinh nào đó được thủ khoa toàn khối, được chọn làm đại diện ưu tú, đứng giữa sân khấu lớn của hội trường sau tấm rèm nhung đỏ, hướng về toàn thể giáo viên học sinh, nói một câu úp mở, mơ hồ: “Chúc bạn sau này sống thật vui vẻ.”

Thật không ngờ, lại trở thành cách tỏ tình lãng mạn nhất của Nhất Trung.

Kim đồng hồ tích tắc trôi đi.

Dù là tỏ tình hay chỉ là lời chúc đơn thuần, thời gian cũng không thể dừng lại ở khoảnh khắc ấy. Ngày tháng vẫn tiếp tục trôi.

Yến Thu ngồi trước bàn học, trước mặt là tờ phiếu đăng ký nguyện vọng phân ban.

Đã hơn nửa tiếng rồi.

Cô đương nhiên biết mình sẽ chọn gì.

Chỉ là…

Ngay lúc này, lại chẳng muốn viết xuống.

Lần hiếm hoi Yến Thu không tập trung nổi, đọc sách cũng không được, làm bài cũng không xong, cứ lơ đãng hết chỗ này đến chỗ khác.

Cô bực bội thở dài, lấy hết can đảm, cầm bút lên viết nhanh hai chữ “Xã hội”, rồi ném bút xuống, khoác áo phao ra ngồi xích đu ngoài ban công.

【Thu Mi】:Haiz.

Mười phút sau, Ôn Ái vẫn chưa trả lời, cô càng bực bội.

【Thu Mi】:Haiz.

【Thu Mi】:Haiz.

【Thu Mi】:Haiz.

【Thu Mi】:Haiz.

【Thu Mi】:Haiz.

Không biết đã gửi bao nhiêu tin “quấy rối”, cuối cùng Ôn Ái cũng nhắn lại:

【Mỹ nhân ngư nước Pháp】:?

【Mỹ nhân ngư nước Pháp】:Không có gì làm thì đi tìm việc mà làm đi

【Mỹ nhân ngư nước Pháp】:Đừng có ở đó rảnh rỗi sinh nông nổi

【Thu Mi】:Chị hung dữ quá đi.

【Thu Mi】:Dân làm công ăn lương ai cũng vậy hả?

Ôn Ái đã đi thực tập tại một công ty thiết kế ở Pháp sau Tết.

【Mỹ nhân ngư nước Pháp】:Không biết, nhưng công chúa này thì đúng là vậy đấy

【Mỹ nhân ngư nước Pháp】:Có chuyện gì, nói mau

【Mỹ nhân ngư nước Pháp】:1 phút của chị trị giá mười vạn Euro

【Thu Mi】:Ồ ồ, vậy thôi không làm phiền nữa

【Thu Mi】:Chưa tới một phút mà nhỉ?

【Thu Mi】:Làm tròn xuống thì không tính tiền ha

Ôn Ái: ?

Mỹ nhân ngư công sở gọi điện tới: “Rốt cuộc là chuyện gì.”

“Thật sự không có gì.” Yến Thu ngồi đung đưa trên xích đu, gió lạnh thổi run người, “Chỉ là vừa mới điền phiếu nguyện vọng phân ban thôi.”

“Chỉ vậy mà dám chiếm thời gian nghỉ trưa quý báu của chị hả?” Ôn Ái mỉa mai, “Chị còn tưởng em thiếu một điểm nữa là được đặc cách vào Bắc Đại cơ đấy.”

“Thiếu một điểm vào Bắc Đại thì em thở dài với chị chắc?” Yến Thu cạn lời, “Em sẽ bắt chị gửi tiền cho em đi Stanford rồi.”

“Vậy thôi em vào Bắc Đại đi.”

Yến Thu thở dài: “Em biết về mặt lý trí thì đây là chuyện nhỏ, nhưng về mặt cảm xúc lại không kiềm được thấy hơi hụt hẫng.”

Bên kia lạo xạo tiếng động, chắc cuối cùng cũng tìm được chỗ yên tĩnh, “Hụt hẫng gì chứ bảo bối Thu Thu, học ở đâu mà chẳng là học.”

“Với lại không phải trước em nói lớp đó có một bạn trai rất giống anh em sao?”

Ôn Ái nói đến Tống Cảnh Đường.

Lần đầu tiên Yến Thu gặp cậu ấy là trong buổi tự học sáng khi cô bị Cô Thanh phạt đứng vì đi học muộn. Lúc đó cậu ấy đeo băng tay của hội học sinh, tay cầm sổ ghi chép tình hình đọc bài sáng.

Cậu đứng trước mặt cô, dịu dàng, ôn hòa, nhẹ giọng quan tâm.

Giọng nói ấy giống đến kinh ngạc.

Khoảnh khắc Yến Thu ngẩng đầu lên, suýt tưởng mình đang nằm mơ.

Trong sổ tay năm đó của cô đến giờ vẫn còn kẹp bức ảnh Yến Minh vô tình được chụp lại khi đang báo cáo công việc của chủ tịch hội học sinh.

Áo khoác thu đông màu xanh trắng, băng tay đỏ nổi bật trên cánh tay phải, mỉm cười dịu dàng với cô.

Ngay cả cuốn sổ đen in logo “Trường Nhất Trung” trên tay cậu ấy cũng giống hệt.

Một thoáng ngẩn ngơ.

Và đến giờ vẫn chưa thoát khỏi thoáng ngẩn ngơ đó.

【Tác giả có lời muốn nói】

* “Một ngôi sao lùn trắng đã mất phản ứng nhiệt hạch, nếu vẫn còn chút dư nhiệt, dù chỉ như đom đóm, thì vẫn có thể soi sáng cho người khác.” Trích từ Phương pháp Thiên văn học thực nghiệm (bản giảng thử) của nhà vật lý thiên văn, nguyên Viện trưởng Đài thiên văn Vân Nam, Tiến sĩ hướng dẫn Đàm Huy Tùng.

**“Trên vai thiếu niên… gánh lấy những cơn gió, ánh trăng và mùa xuân cỏ non.” Trích mạng.

Tặng mọi người góc nhìn Yến Thu trong mắt Tưởng Kinh Hàn.

【Nhật ký của thiếu gia Tưởng — ngày 16 tháng 2, trời âm u】 

Cô ấy đứng trên sân khấu, bình tĩnh, tự tin, nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người.

Chỉ có tôi biết, cách thắt nơ cổ áo của cô ấy là trái trước phải sau, và chiếc váy xếp ly có 32 nếp gấp.

【Editor có lời muốn nói】

 Dị là có phải anh Hàn đang ngầm tỏ tình hong ta =))), chương sau đổi xưng hô thành cậu – tớ he.

Bình Luận (0)
Comment