Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 34

Chương 34: Viên kẹo thứ ba mươi tư – “Hai người ăn ý cái gì?”

Cuộc sống sau khai giảng vẫn như thường lệ, chỉ là sau khi nộp đơn, cô đã chuyển sang một nơi khác.

Khi Yến Thu dọn đồ sang lớp 14 mới phát hiện sự khác biệt lớn giữa các lớp với nhau.

Lớp này sẽ không cười ồ lên khi giáo viên nói líu lưỡi, không hò reo chạy nhảy khắp phòng khi tan học, và cũng không cùng nhau xin giáo viên bộ môn xem phim khi giáo viên chủ nhiệm vắng mặt.

Ở đây chỉ có sự im lặng kỳ lạ khi học sinh cúi gằm mặt không nói gì lúc giáo viên tương tác đặt câu hỏi, và sự yên tĩnh tranh thủ từng giây từng phút cắm đầu vào học khi tan học.

Yến Thu nhìn người bạn bàn trên của mình, đủ loại sách luyện thi chất đống cao hơn cả người, lúc này đang vùi đầu làm một cuốn đề thi tốt nghiệp siêu dày, không nghỉ ngơi suốt cả buổi sáng.

“……”

Cô cảm thấy ngột ngạt, bèn ra ngoài hành lang hít thở một chút.

Tống Cảnh Đường vừa nộp xong bản kế hoạch chi tiết cho Cô Thanh, đang trên đường từ văn phòng trở về, thì nhìn thấy cô đang chống tay lên lan can ngước nhìn trời.

“Chuyện bài phát biểu trong lễ khai giảng, cảm ơn cậu nhé.”

Yến Thu đang đếm số đám mây trên trời, sắp đếm xong thì bị cắt ngang, tiếc nuối thở dài.

“Không có gì, đó là việc nên làm mà.”

“Đã quen với nơi này chưa?”

Ngón tay Yến Thu gõ nhẹ lan can, mắt hững hờ nhìn xa xăm.

“Cũng không có gì gọi là quen hay không quen. Những khoảng thời gian nhiều người tụ tập bên nhau, suy cho cùng cũng chỉ là số ít trong đời thôi.”

Phần lớn thời gian, vẫn phải tự hòa giải với chính mình.

“Ừ.” Trong mắt Tống Cảnh Đường thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là sự tán thưởng vì sự thông suốt, rộng lượng của cô.

“Tuần sau tớ đang chuẩn bị Đại hội Mô phỏng Liên Hiệp Quốc, trước đó tớ từng nhắn WeChat với cậu rồi. Cô Thanh bảo mình chọn đại diện cho khối 11, tớ nghĩ đến cậu, không biết cậu có muốn tham gia không?”

Yến Thu ớ ra một tiếng, còn chưa kịp từ chối thì Cô Thanh đã giày cao gót lộp cộp bước đến như gió.

“Sắp vào học rồi, hai đứa làm gì đấy?”

“À, cô Lý, em đang hỏi bạn Yến Thu có muốn hỗ trợ em tổ chức Đại hội Mô phỏng Liên Hiệp Quốc không ạ.”

Yến Thu thầm kêu không ổn.

Chuyện này sao có thể nói trước mặt giáo viên chứ!

Quả nhiên, bàn tay thon thả của Cô Thanh khẽ nâng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Cô cũng thấy Yến Thu rất được. Vậy hai đứa cùng phụ trách đi. Cô đồng ý cho hai đứa nghỉ tiết tiếng Anh.”

Tống Cảnh Đường bình tĩnh gật đầu nhẹ, “Cảm ơn cô Lý.”

Yến Thu: “……”

Hai người sao có thể như vậy chứ?!

Cô khóc không ra nước mắt, ôm một chồng tài liệu, đi đến ghế dài bên cạnh sân vận động ngồi xuống.

“Xin lỗi nhé, lại kéo cậu vào mấy việc bận rộn này.”

Giọng cậu chân thành, ấm áp dễ chịu.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chân thành xen lẫn áy náy của Tống Cảnh Đường, chẳng nổi giận nổi.

Cô nghĩ: kiếp trước chắc mình nợ hai người đàn ông này.

Thở dài, cô bình thản nói: “Bắt đầu thôi.”

Tống Cảnh Đường nói sơ về chi tiết hoạt động.

Đại hội Mô phỏng Liên Hiệp Quốc năm nay có bốn nhóm, gồm cả khối 10 và 11, hơn hai mươi quốc gia, ngôn ngữ làm việc là tiếng Anh. Nhiều trường THPT trong thành phố sẽ cử đại diện tham gia, xem như hoạt động cấp thành phố.

Quy trình họp được đơn giản hóa một chút, nhưng tổng thể vẫn không khác biệt quá nhiều: điểm danh (roll call), lập chương trình nghị sự (setting agenda) và tranh luận chính thức (formal debate).

Yến Thu không phụ trách công việc tổ chức và điều phối trong phạm vi quyền hạn của Hội học sinh, chỉ là vì cô học tiếng Anh khá tốt, Tống Cảnh Đường muốn cô giúp chọn chủ đề, đại diện trường tham gia và chuẩn bị lời tranh luận.

Yến Thu nheo mắt nhìn 10 đề tài dự bị của hội học sinh, “Tớ chỉ cần chọn một cái thôi là được à?”

“Ừ, vì chúng ta là đơn vị tổ chức, cậu nói gì thì quyết vậy.”

Yến Thu tròn mắt, “Đây chẳng phải là đi cửa sau sao?”

Tống Cảnh Đường cười dịu dàng, “Đúng là đi cửa sau đấy. Mau chọn đi.”

Lúc này lớp 10 đang học thể dục.

Sau khai giảng, thời tiết âm u của Thành Đô dường như đã chấm dứt, từ hôm qua bắt đầu có nắng.

Nếu trời âm u, lớp 10 sẽ tìm cách trốn tiết thể dục.

Nhưng có nắng, dù thầy thể dục bụng bia đã về hưu lại bắt họ chạy 1000m với nhảy ếch, họ vẫn không nỡ bỏ qua ánh nắng mùa đông hiếm hoi này.

Thầy thể dục sơ vin áo, thắt dây nịt đen, thổi còi đeo trên cổ.

“Cuối cùng cũng nhảy xong rồi, mẹ nó!” Đỗ Phi Vũ lập tức đứng lên xoa đôi chân đau nhức, chửi thề.

Tưởng Kinh Hàn đi lấy bóng, ném cho cậu, “Chơi không?”

Đỗ Phi Vũ r*n r*, “Cho nghỉ chút đi đại ca. Nhảy ếch ba vòng, cậu không mệt à?”

Tưởng Kinh Hàn không thèm nhìn, ôm bóng đi thẳng ra sân.

Đỗ Phi Vũ lầm bầm, “Sao thế. Chị Thu đi rồi, câu nào cũng không thèm nói.”

Tống Gia Kỳ ngồi một mình dưới bóng cây uống nước, thở dài, “Haiz…”

Đỗ Phi Vũ khó hiểu, “Lại sao nữa?”

Tống Gia Kỳ bĩu môi, “Lại phải quay về cuộc sống một mình rồi.”

“Ây da, tội nghiệp chưa. Không phải vẫn còn bạn cùng bàn của cậu đây sao.” Đỗ Phi Vũ nghĩ một lát, “Hay tớ dạy cậu chơi bóng rổ nhé?”

Tống Gia Kỳ: “Thôi bỏ đi.”

“Đi đi, dễ lắm.”

Đỗ Phi Vũ đẩy cô ra sân, Tống Gia Kỳ nửa đẩy nửa bị kéo, giơ tay che nắng.

“Như này này, nhìn tớ ném này. Hai tay nâng bóng, nhảy lên, ném vào rổ.”

Đỗ Phi Vũ đứng trước mặt làm mẫu cho Tống Giai Kỳ.

Bóng đập vào bảng rổ, bật ra, không vào.

“Ái chà, lỗi lỗi lỗi. Hôm nay không có phong độ. Để anh Hàn ném mẫu một cái.” Đỗ Phi Vũ ném bóng cho Tưởng Kinh Hàn.

Tưởng Kinh Hàn mặt không cảm xúc, nhấc tay ném một cú ba điểm dễ dàng, trông có vẻ không hứng thú.

“Cậu tán gái mà còn phải nhờ người khác làm mẫu, vậy sau này đi vệ sinh có cần tớ giúp cậu giữ không?”

Đỗ Phi Vũ: “……”

Đại ca, mấy ngày nay cậu độc miệng thật đấy.

Tưởng Kinh Hàn nhìn thêm một lúc.

Quả bóng cậu lấy đang nằm trong tay Đỗ Phi Vũ, trên sân bóng rổ quá nhàm chán, cậu quay người đi về phía ghế dài bên sân vận động.

“!”

Tống Gia Kỳ vốn không muốn học, đang ngó nghiêng, không biết nhìn thấy gì, chạy nhanh đến chặn Tưởng Kinh Hàn đang định bỏ đi.

Tưởng Kinh Hàn: “?” 

Đỗ Phi Vũ đang vắt óc nghĩ cách dạy cô một cách đơn giản nhất: “?”

“Ờ…” Tống Gia Kỳ gãi đầu ngại ngùng,

“Tớ còn chưa học xong, Đỗ Phi Vũ dạy không được, cậu giúp tớ xem cậu ấy dạy đúng không nhé?”

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Kinh Hàn và ánh mắt phẫn nộ của Đỗ Phi Vũ, Tống Gia Kỳ bị ép bước lên con đường học bóng rổ, thầm nghĩ: Thu Thu, là bạn cùng bàn một thời gian, tớ chỉ giúp cậu được tới đây thôi!

Tưởng Kinh Hàn ngồi xổm bên sân bóng, hai tay chống gối, tay phải cầm nửa chai nước.

Thật sự rất chán.

Bình thường ngồi trong lớp không thấy gì, giờ ra sân phơi nắng, nhìn đâu cũng thấy khó chịu.

Chậc.

Cậu vặn nắp uống thêm ngụm nước, ánh mắt liếc qua hai người trên ghế dài phía bên kia sân vận động.

Chàng trai thanh tú ôn hòa, phong thái nho nhã, đang cười nói gì đó với cô gái. Cô gái với vẻ mặt tinh tế, nghiêng đầu, lắng nghe rất chăm chú.

“Rốp.”

Yết hầu cuộn lên trên đường nét cổ mượt mà của cậu.

Chai nước nhựa yếu ớt bị năm ngón tay thon dài bóp bẹp lại.

Yến Thu nghiêm túc xem qua 10 đề tài dự bị:

Vấn đề già hóa dân số toàn cầu do Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc đề xuất;

Hợp tác quốc tế trong công tác phòng chống m* t** do Ủy ban m* t** đề xuất;

Phát triển và bảo vệ tài nguyên nước ngọt do Chương trình Môi trường Liên Hợp Quốc đề xuất;

Cung cấp lương thực cho người nghèo do Tổ chức Lương thực Thế giới đề xuất…

Những chủ đề này hoặc quá lớn hoặc quá nhỏ, hoặc quá xa vời với cuộc sống học sinh cấp ba, cuối cùng khó tránh khỏi việc chỉ là nói suông.

“Cái này đi.” Cuối cùng, cô dùng ngón trỏ chỉ vào dòng tiếng Anh áp chót, suy nghĩ một chút, “Đề tài này thích hợp để nắm cái lớn bỏ cái nhỏ, và có nhiều hướng tư duy.”

Tống Cảnh Đường đặt công việc xuống, tiến lại gần hơn, nhìn vào nơi ngón tay thon dài trắng nõn của cô chỉ, móng tay tròn trịa trong suốt.

“Chủ nghĩa xuyên quốc gia và kết nối toàn cầu thúc đẩy tăng trưởng thịnh vượng như thế nào?”

Giọng cậu ôn hòa dịu nhẹ mang ý cười, “Tớ cũng thiên về đề tài này. Chúng ta khá ăn ý đấy.”

Một lúc sau, như sực nhớ gì đó, cậu chân thành đề nghị: “Ngồi bàn cuối có quen không? Có muốn chuyển lên bàn trước ngồi cùng tớ không?”

Nghĩ rồi lại vội bổ sung, sợ cô hiểu lầm: “Cũng tiện để chúng ta bàn bạc nữa.”

Yến Thu còn chưa kịp đáp, một giọng nam trầm thấp đã vang lên bên tai.

Hình như mang chút ý cười, nhưng là kiểu lạnh lùng, mỉa mai, và có tính thù địch.

Yến Thu vốn đang tắm mình trong ánh nắng, giờ bị người đến che mất hơn nửa, ánh nắng lốm đốm trên người cô, như bóng cây rung rinh chiếu xuống.

Tưởng Kinh Hàn liếc cô một cái rồi dời mắt, khóe môi nhếch cười hờ hững, nhìn Tống Cảnh Đường: “Hai người ăn ý cái gì, nói cho tôi nghe với.”

“…”

Không hiểu sao Yến Thu lại thấy có cảm giác như bị bắt gian tại trận.

Cô nghĩ cách từ chối, “Không cần đâu, bọn mình bàn chút sau giờ học cũng được, cũng không tốn nhiều thời gian.”

Tống Cảnh Đường nhìn Tưởng Kinh Hàn rồi nhìn cô, vẫn mỉm cười ôn hòa, “Không sao, hôm nay cũng xong việc rồi, tớ không làm phiền nữa.”

Nắng gắt, Yến Thu nheo mắt nhìn người trước mặt, “Sao cậu ở đây?”

Nói xong mới nhớ ra giờ là tiết thể dục mà cô hay trốn vì lười vận động.

Tưởng Kinh Hàn ngồi xuống bên kia ghế dài, lưng tựa vào ghế gỗ, lười biếng nghịch cái chai nước đã bị bóp méo.

“Yo, mới chuyển lớp được ngày rưỡi, đã quên mất thời khóa biểu lớp mình rồi à.”

Cậu thở dài, giọng cao lên, “Quả nhiên bọn tớ không quan trọng, chẳng đáng để đại tiểu thư Yến bận tâm nhỉ.”

Yến Thu: “……”

“Cậu còn mỉa mai nữa là tớ đi đấy.” Cô giả vờ đứng dậy.

Cậu vươn tay nhẹ nhàng kéo góc áo đồng phục của cô, trên mặt không hề có chút xin lỗi nào, thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng trong miệng lại ngoan ngoãn nhanh chóng tiếp lời, “Biết sai rồi.”

Một câu nói nhẹ như không.

Vô cùng qua loa.

Yến Thu: “ Cậu có thể có chút tôn nghiêm không.”

“Với cậu cần gì tôn nghiêm.”

Tưởng Kinh Hàn đã nắm rõ tính cách “thích ăn mềm không thích ăn cứng” của cô. Cậu chớp mắt vừa định nói gì đó, thì liếc thấy Tống Cảnh Đường quay lại, lại trở về với khuôn mặt khó chịu.

“… ” Tống Cảnh Đường bất lực giơ hai tay lên.

“Tớ thực sự không cố ý làm phiền hai cậu đâu, nhưng lớp chúng ta bị chọn để tổ chức tiết học dự giờ cho giáo viên thành phố, cả lớp đều phải có mặt.”

Tưởng Kinh Hàn lạnh nhạt, “Ồ.”

Trên mặt cậu rõ ràng viết chữ “Thông báo xong rồi thì cậu mau đi đi”.

Yến Thu: ……

Người ta có thông báo cho cậu đâu, cậu “ồ” cái gì chứ!

Hết chương 34.

Tác giả có lời muốn nói

Tưởng Kinh Hàn: (Rút ra thanh đao dài 40 mét) Hai người ăn ý cái gì?

Bình Luận (0)
Comment