Chương 35: Viên kẹo thứ ba mươi lăm: “Họ đã không còn là bạn cùng bàn nữa rồi.”
Yến Thu ôm quyển sách Lịch sử xuống lầu, trên đường đến giảng đường thì tình cờ gặp Lão Đặng đang sốt ruột quát cô giáo Hạo Bình
“Lớp các cô chỉ có hơn 20 người, chỗ còn chưa ngồi kín nữa là.”
Hạo Bình cũng đang cầm xấp hồ sơ, gấp gáp không kém: “Nhưng biết làm sao giờ, lấy đâu ra thêm học sinh nữa chứ.”
Lão Chu ôm cốc trà, kẹp quyển sách Toán dưới nách, vừa đi ngang qua vừa ngân nga bài hát, trông rất ung dung.
“Ê, thầy Chu,” Lão Đặng gọi với lại, “Tiết sau lớp thầy học môn gì vậy?”
Yến Thu đi xa dần, đến giảng đường, chọn một chỗ ngồi xuống.
Hàng thứ ba cạnh cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy ánh nắng rải trên những tán cây ngô đồng bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, học sinh lớp 14 cũng lần lượt kéo đến tìm chỗ ngồi, nhưng vẫn còn lâu mới lấp đầy 45 chỗ ngồi có sẵn trong phòng.
Bên cạnh Yến Thu là một nữ sinh cô không quen biết.
Năm phút sau, một trận ồn ào vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trong lớp học.
Vài gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa lớp, với vẻ không tình nguyện.
“Cái quái gì vậy, còn chiếm cả tiết Toán của tớ.”
“Ai đời lại bắt học sinh lớp tự nhiên đi nghe tiết Lịch sử chứ?”
Chỉ có Đỗ Phi Vũ là rất hào hứng: “Các cậu không nghe à, Lão Đặng bảo Lão Chu chọn vài đứa đẹp trai đến! Điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là bọn mình đẹp trai đó!”
Lý Minh Tuấn, người không được chọn nhưng vẫn đi theo hóng hớt “Mẹ nó, ý mày là sao hả?”
Yến Thu: “……”
Cô nhìn Tưởng Kinh Hàn, người đứng cuối cùng trong đám đông, một tay đút túi, tay kia xách cuốn sách Lịch sử mới toanh, xem ra mới lấy từ tủ ra không lâu, lười biếng bước vào.
Một nữ sinh phía trước cô kích động chọc tay vào bạn cùng bàn: “Tây Vũ! Tây Vũ! Mau nhìn kìa!”
Diệp Tây Vũ mắt sáng rực, không ngừng nhìn chằm chằm Tưởng Kinh Hàn, bực bội hất tay cô bạn cùng bàn ra, “Tớ thấy rồi, cần cậu nói chắc?”
Tưởng Kinh Hàn thì chẳng phản ứng gì, đi thẳng tới chỗ Yến Thu, lướt qua Diệp Tây Vũ như thể chưa từng quen biết cậu ta.
Lông mi dài hơi cụp xuống, đôi mắt hơi xếch lịch sự nhìn cô bạn đang ngồi cạnh Yến Thu.
“Bạn học, cậu có thể đổi chỗ với tớ không?”
Cô gái kia há miệng “a” một lúc lâu, như vẫn chưa kịp phản ứng.
Yến Thu sợ cô không đồng ý, liếc cậu một cái, lên tiếng giải vây:
“Cái mông cậu quý giá đến mức nào mà cứ phải ngồi chỗ này.”
Cô bạn kia cuối cùng cũng hoàn hồn, vội đáp: “Được chứ, đương nhiên là được.”
Ban đầu cô ấy định ngồi cạnh học sinh hạng nhất toàn khối để học hỏi phương pháp và tác phong học tập, nhưng tình hình đã thay đổi, Tưởng Kinh Hàn đích thân ra tay rồi.
Cặp đôi mà cô “chèo thuyền” từ lâu, sao cô có thể chen vào được nữa!
Tưởng Kinh Hàn buông tay đang nắm gáy sách, cuốn Lịch sử nằm trên bàn học màu xanh lá cây, cậu lịch sự nói lời cảm ơn với cô gái đang thu dọn sách vở.
Yến Thu nhìn cậu thiếu gia đuổi người ta đi, duỗi chân dài ngồi xuống cạnh mình, hơi khó chịu: “Làm phiền người ta làm gì.”
“Cậu ấy đồng ý rồi.”
Tưởng Kinh Hàn mặt không biểu cảm, bình tĩnh tự nhiên, lý lẽ đanh thép.
“Với lại rõ ràng cậu đã hứa, dù ở đâu cũng không được từ chối làm bạn cùng bàn của tớ.”
Yến Thu: …
Thì ra đây là tự lấy đá đập chân mình.
Thôi được rồi.
Giáo viên dạy tiết này là người đến từ Tổ nghiên cứu Lịch sử của trường Phụ Trung, rất giỏi.
Ông ấy từng biên soạn sách giáo khoa, viết tài liệu luyện thi, nội dung giảng dạy chặt chẽ, chi tiết, tiết tấu nhanh, trích dẫn kinh điển, hàm lượng văn hóa sâu sắc.
Ngoài ra, khả năng khuấy động không khí của ông cũng cực kỳ mạnh, ngay cả tập thể kỳ lạ gồm những học sinh lớp 14 trầm lặng pha lẫn với vài “kẻ mù Lịch sử” đang há hốc mồm cũng có thể sôi nổi lên.
Tuy nhiên, sự sôi nổi này chỉ giới hạn ở việc mọi người ngồi tại chỗ, phát ra vài từ cảm thán như “Wow” cho ông.
Đến khi thầy bắt đầu đặt câu hỏi, phần lớn đều căng thẳng cúi gằm mặt, không dám nhìn lên, như thể lần đầu tiên phát hiện ra cái bàn này là cái bàn.
Thầy khẽ thở dài, lặng lẽ bỏ qua câu hỏi đó rồi tiếp tục giảng bài.
Tiết học này được quay để dự thi, không ai chủ động giơ tay, hiệu quả lớp học không được đẹp mắt cho lắm.
Năm phút cuối cùng của tiết học, thầy giáo dùng một biểu đồ để trình bày rõ ràng với họ về toàn bộ quá trình của cuộc Cải cách Tôn giáo châu Âu.
“Vì vậy, cuộc Cải cách Tôn giáo đã góp phần thanh lọc đối với đời sống của Giáo hội, làm sáng tỏ giáo lý, khiến Tín ngưỡng tôn giáo trở nên mang tính cá nhân và riêng tư hơn.
“Nó cũng thúc đẩy sự phát triển của Chủ nghĩa nhân văn, nhấn mạnh sự gặp gỡ nội tại giữa con người và Thượng đế, không cần thông qua Giáo hội, mà qua việc tự mình đọc Kinh Thánh, cũng có thể giao tiếp với Thượng đế.”*
Ông đặt ra câu hỏi cuối cùng, mang tính mở, không giới hạn.
“Các em có thể dùng một câu nói hoặc một hành động để tóm tắt những gì đã được học trong tiết học hôm nay không?”
Như dự đoán, cả lớp im phăng phắc, chỉ thấy những đỉnh đầu đen cúi gằm xuống.
Ngô Hưng Vận thở dài, cảm thấy khối Văn của Nhất Trung kém hơn Phụ Trung là có lý do.
Không có tính chủ động, không có hứng thú, không có khả năng tư duy độc lập hay phản biện, chỉ dựa vào sự truyền đạt của giáo viên thì không thể đi xa được.
Ông ngẩng đầu, chuẩn bị kết thúc buổi ghi hình tiết học dự giờ không như ý này, nhưng trong sự tĩnh lặng của cả phòng, một cô gái đang viết “soạt soạt” bằng bút, hành động vô cùng rõ ràng.
Yến Thu lục trong hộp bút lấy ra một cây bút dạ màu đen, tiếc không nỡ vẽ bậy lên sách của mình, cô đưa tay rút cuốn sách Lịch sử mới toanh mà Tưởng Kinh Hàn đang đè dưới khuỷu tay ra, viết nhanh trên trang đầu.
Tưởng Kinh Hàn không hề bận tâm đến chiếc camera đang chĩa thẳng vào mặt cậu, quang minh chính đại nghiêng đầu nhìn cô vẽ vẽ viết viết, cảm thấy phương pháp giảng dạy của mình vẫn ổn, chữ viết uốn lượn của cô trông cũng khá đẹp mắt.
Viết xong, Yến Thu đặt bút xuống, bình tĩnh đứng dậy, hai tay nâng cuốn sách.
Cả hội trường kinh ngạc và tĩnh lặng.
Rõ ràng gương mặt cô không biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại trầm tĩnh và thành kính, khiến người ta liên tưởng tới tín đồ Thiên Chúa giáo đang chắp tay, quỳ gối dưới tượng Chúa Jesus chịu nạn, thành tâm cầu nguyện.
“So do not fear, for I am with you.”
“Đừng sợ, vì Ta sẽ ở cùng con.”
“Do not be dismayed, for I am your God.”
“Đừng hoảng hốt, vì Ta là Đức Chúa Trời của con.”
“I will strengthen you and help you.”
“Ta sẽ ban sức mạnh và giúp đỡ con.”
“I will uphold you with my righteous right hand.”
“Ta sẽ dùng tay phải công chính của Ta đỡ lấy con.”【1】
Cô đặt sách xuống, ánh mắt trong trẻo, từng chữ rõ ràng vang lên:
“Ta đến thế gian này như là ánh sáng, để bất cứ ai tin vào Ta đều sẽ không còn sống trong bóng tối.”【2】
Gió xuân nhuộm nắng thổi qua tán cây ngô đồng, quấn quýt bay vào cửa sổ, lướt qua những trang sách Lịch sử mới, “xoạt xoạt”, trên trang đầu trắng tinh, những dòng chữ tiếng Anh hoa mỹ, đẹp đẽ và ẩn chứa sức mạnh hiện ra.
《The Bible》
《Thánh Kinh》.
Ngay cả một người hoàn toàn không biết gì như Đỗ Phi Vũ cũng hiểu.
Cô đang mô phỏng các tín đồ Thiên Chúa Giáo thế kỷ 16.
“Cải cách Tôn giáo thúc đẩy Chủ nghĩa nhân văn phát triển, nhấn mạnh sự gặp gỡ giữa con người và Thượng Đế, không cần qua Giáo hội, mà qua việc tự mình đọc Kinh Thánh để giao tiếp với Thượng đế.”*
Ngô Hưng Vận không hề che giấu sự tán thưởng trong mắt, ngay cả các giáo viên Tổ nghiên cứu Lịch sử, đứng đầu là Dương Lâm, ngồi dự thính ở hàng ghế sau cũng vỗ tay nhiệt liệt.
Tưởng Kinh Hàn lười biếng dựa vào lưng ghế, khẽ nhếch mép cười giữa tràng pháo tay như thủy triều.
Trong sự ồn ào và ca ngợi, cậu nhìn cô, phong thái bình tĩnh tự nhiên của cô gái giống như một Đại Giám mục cao quý thời Trung cổ, dưới chân là những tín đồ đang quỳ lạy.
Ký ức theo cơn gió nhẹ thổi về hồi mới khai giảng, Yến Thu khẽ nhắc cậu về thời gian của Cải cách Tôn giáo trong giờ Lịch sử.
Trong khóe mắt, những lọn tóc buộc đuôi ngựa của cô thiếu nữ khẽ đong đưa.
Cậu biết, cũng nghe thấy, nhưng vẫn nhìn thẳng và nói bừa một câu thuận miệng.
Giờ nghĩ lại, lời nói bâng quơ ấy thật ra cũng không sai.
Cuộc Cải cách Tôn giáo của Martin Luther diễn ra vào thế kỷ 16.
Còn cuộc Cải cách Tôn giáo của riêng cậu diễn ra vào thế kỷ 21.
Bởi vì gặp được cô, cậu mới bắt đầu tin vào Thần linh.
Sau tiết học, thầy Ngô rất quý mến Yến Thu, gọi riêng cô trò chuyện.
“Khối Xã hội của Nhất Trung không bằng Phụ Trung, em biết đấy. Gần đây nhà trường đang lên kế hoạch cho một dự án hợp tác và xây dựng chung, dự kiến không lâu nữa sẽ thành lập một lớp học, nhằm thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Kinh.” Ông lật danh sách thi thử cấp thành phố giữa kỳ, xem thành tích của Yến Chiêu.
“Thành tích của em rất tốt, lúc đó có thể xem xét chuyển sang tăng cường. Tất nhiên, áp lực cũng sẽ lớn hơn bên này.”
Trao đổi thêm một lúc, hai người thêm WeChat của nhau, Yến Thu mới trở về lớp.
Mùa xuân trở nên ấm áp hơn, nhiệt độ tăng nhanh.
Tiết Toán buổi chiều khiến người ta buồn ngủ, lại còn hay bị gọi tên.
Dạo gần đây cô thường mất ngủ tới ba bốn giờ sáng, đầu óc lúc nào cũng mơ màng, chẳng còn tinh thần làm gì cả.
Yến Thu chống tay lên bàn, xoa mặt, cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn.
Xuân ý tràn ngập, hoa đào trong trường nở rộ.
Cô xuống lầu, ngậm dây buộc tóc, đưa tay buộc chặt lại đuôi tóc ngựa, nhét một bên tai nghe vào tai, chạy bộ trên sân vận động.
Hoàng hôn rực rỡ nhuộm chân trời, bóng người trên đường chạy như đang đuổi theo hoàng hôn.
Chạy chậm hai ba vòng, ra ít mồ hôi, cô cởi áo khoác vắt lên tay, chỉ mặc áo đồng phục ngắn tay.
Size S trên người cô vẫn lùng thùng như áo oversize.
Còn hai phút nữa vào tiết, cô đến căn tin mua chai nước khoáng ướp lạnh.
Lúc thanh toán, cô gái phía trước tìm tiền hơi lâu, lúc ra khỏi căn tin thì chuông vào học đã reo.
Yến Thu thở dài, cầm chai nước chạy về lớp.
Cô chạy lên tầng ba, trong lòng còn đang tính toán xem tối nay là tiết tự học của thầy cô nào, nhưng bước chân khựng lại trước cửa lớp của lớp 10.
Giây phút ấy, cô mới bừng tỉnh khỏi trạng thái vô thức, như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ dài.
Dương Thăng đang đứng trên bục giảng chuẩn bị phát bài kiểm tra, phát hiện ra cô, “Yến Thu?”
Tất cả học sinh trong lớp nghe tiếng đều nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên hoặc khó hiểu, im lặng.
Nơi góc lớp quen thuộc đến mức cô nhắm mắt cũng có thể đi vào, chàng trai chậm rãi ngẩng đầu, cách bao nhiều người, bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhìn Tưởng Kinh Hàn.
Bàn của chàng trai vẫn trống trải sạch sẽ, vài chiếc bút được đặt tùy tiện trên mặt bàn, y như hồi cô còn ngồi ở đó.
Chỉ là bàn bên đã có thêm hộp bút hồng và tập hồ sơ hình gấu, chủ nhân của chúng – Trương Du Du, cũng đang nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Phải rồi.
Họ đã không còn là bạn cùng bàn nữa.
Bên cạnh cậu đã có người khác rồi.
Một cô gái khác, người thích cậu ấy.
Cậu sẽ không còn phải chịu đựng những tật xấu và tính khí thất thường của cô nữa.
Tim cô khẽ co lại, nhói lên một cảm giác đau đớn rất nhẹ.
Một cảm xúc khó hiểu và không thể diễn tả bỗng ập đến như một cơn bão, khiến cô gần như muốn bỏ chạy thục mạng.
Yến Thu lùi lại nửa bước, cảm thấy gió nhẹ thổi vào cơ thể hơi đổ mồ hôi có chút lạnh, chai nước khoáng cầm trên tay mang lại cảm giác buốt giá.
Lúc này, cô mới cảm nhận được cái rét buốt của gió xuân.
Rõ ràng mới gặp nhau buổi sáng, rõ ràng lúc đó còn chê bai cậu.
Bây giờ là sao đây.
Cô cúi đầu, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Rồi nhanh chóng quay lưng rời đi. Hai xương bả vai ẩn hiện dưới chiếc áo đồng phục ngắn tay, bóng lưng mỏng manh và vội vã.
“Yến Thu.”
Tưởng Kinh Hàn đuổi theo, đứng ở đầu cầu thang gọi cô:
“Có chuyện gì vậy?”
Cô dừng lại giữa cầu thang, quay đầu nhìn cậu, ngón tay giấu trong áo khoác vắt ở khuỷu tay hơi co lại không tự nhiên.
“Không có gì, chỉ là đi nhầm thôi.”
Trên cầu thang, một sự im lặng kéo dài.
Cô nhìn bóng dáng chàng trai bị kéo dài ra, lông mi rũ xuống, không nhìn rõ biểu cảm.
Thật sự không có gì.
Chỉ là vẫn chưa quen với những ngày ở tầng bốn, chưa quen cạnh cậu lại có đồ đạc của người khác, là người khác ngồi đó.
Và…
Chưa quen với việc bản thân từng nghi ngờ rằng liệu quyết định khi ấy có phải là tốt nhất không.
Dù chỉ một thoáng thôi.
Yến Thu cúi mắt, miễn cưỡng cong môi cười nhẹ, bóng dáng chàng trai đổ xuống dưới chân cô.
Cô thoáng liếc qua, rồi chạy lên cầu thang.
Hết chương 35.
【Tác giả có lời muốn nói】
【1】Trích từ 《Kinh Thánh · Cựu Ước》 Ê-sai 41:10
【2】Trích từ 《Phúc Âm Giăng》 12:16
Nội dung giáo viên giảng về Cải cách Tôn giáo tham khảo tài liệu luyện thi Lịch sử cấp ba và Baidu Baike.
Tưởng Kinh Hàn: Thần linh? Thiên sứ?
Yến Thu: Chỉ là đại sứ truyền bá kiến thức tổng hợp khối Xã hội thôi mà~” (đầu đội hào quang).