Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 38

Chương 38: Viên đường thứ ba mươi tám – “Ngày nào mà tớ chả báo cho cậu.”

Tưởng Kinh Hàn xách quai ba lô của cô, một tay đút túi quần, khóe môi hơi nhếch lên, trông tâm trạng rất tốt, “Chạy cái gì.”

Yến Thu có hơi lúng túng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Không, chỉ là muốn đi vệ sinh lần nữa thôi.”

Thiếu gia Tưởng thuận nước đẩy thuyền, “Vậy đi đi, tớ đợi cậu.”

“…” Yến Thu nhấc chân bước lên cầu thang.

“Tự nhiên lại không muốn nữa, về nhà thôi.”

Tưởng Kinh Hàn vẻ mặt “tớ biết ngay mà”, khẽ “ừm” một tiếng qua mũi.

Lúc này đã là tháng Tư, trời đã về chiều.

Mấy cây hoa anh đào trước cổng trường nở rộ, dưới màn đêm mờ ảo lấp lánh ánh hồng dịu dàng, theo gió rơi lả tả từng mảnh vụn. Bay lượn xoay tròn dưới ánh đèn đường.

Đẹp thì đẹp thật. Chỉ là gió hơi lớn, cánh hoa cứ bay vào mặt không ngừng.

Tưởng Kinh Hàn không nói một lời, giơ tay lên, đưa một cái túi tới trước mặt cô, vừa đủ che những cánh hoa đang bay loạn xạ.

Yến Thu: “?”

Người phía sau vẫn lười biếng như mọi khi, “Cho cậu.”

Cô nheo mắt nhìn cái túi đó.

Trên bề mặt phủ đầy hình trái tim màu hồng và các nhân vật hoạt hình, dòng chữ tiếng Anh nổi bật đập vào mắt.

Cô nhớ ra rồi.

Tiệm bánh kem hot trên mạng mới mở ở phía Bắc thành phố, chỉ có duy nhất một chi nhánh ở Thành Đô.

Người phía sau lại bổ sung một câu, “Tớ không có nhận quà của người khác đâu, đừng có tùy tiện vu oan cho người ta.”

“…” Yến Thu thầm nghĩ, tớ còn lười vu khống cậu đấy, ưỡn cổ lên rất cao quý, “Tớ không thích ăn đồ ngọt.”

Tưởng Kinh Hàn bật cười, “Thôi đi, không thích mà ngày nào cũng chia sẻ bài quay số trúng thưởng của tiệm đó trên Weibo à?”

Yến Thu: “…”

“Sao cậu biết Weibo của tớ?”

Tưởng Kinh Hàn im lặng vài giây, sờ mũi, nhét túi bánh vào tay cô, buông ba lô xuống rồi đi thẳng lên trước.

“Thuật toán gợi ý đó.”

“Thích ăn thì ăn, không thích thì vứt đi.”

Yến Thu bị sức nặng của ba lô kéo hơi ngửa ra sau, đứng sững tại chỗ, có chút ngơ ngác.

Gì kỳ vậy trời?

“Chị Thu, cậu đừng nghe cậu ấy nói nhảm!”

Cô quay đầu lại, Tống Gia Kỳ vui vẻ chạy tới khoác tay cô, Đỗ Phi Vũ đẩy xe đạp theo sau, vẻ mặt đầy chán ghét.

“Hôm đó chị đi nhầm phòng học, bọn em đều thấy là chuyện nhỏ thôi. Thói quen mà ai chẳng có.” Đỗ Phi Vũ bĩu môi.

“Chỉ có cái người đằng trước, cứ khăng khăng là chị không vui, quay bút nửa tiết học, rồi lẻn ra ngoài, chẳng biết đi đâu.”

“Giờ thì biết rồi đó~”

Tống Gia Kỳ nháy mắt ra vẻ thần bí, “Người ta chạy tới phía Bắc thành phố mua bánh kem cho cậu đó. Xếp hàng lâu ơi là lâu.”

“Còn đi tận hai lần cơ, lần trước không tặng được, bị tớ xử lý luôn rồi. Mà ngon thật á.”

Đỗ Phi Vũ nhìn chằm chằm cái túi, “Chị Thu, cái đó cậu có cần không.”

“Nếu không cần thì cho tớ được không? Tớ chuyên thu hồi bánh kem chữa lành trái tim tan vỡ.”

Tống Gia Kỳ đập lên tay cậu ta một cái, “Cậu không biết xấu hổ hả.”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau chí chóe.

Yến Thu cúi mắt nhìn cái túi, rơi vào trầm mặc.

Cô nhớ lại buổi tự học tối tuần trước chẳng làm được gì.

Rõ ràng hôm đó cô chẳng nói lời nào. Chỉ là đi nhầm phòng học, rồi ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái.

Một hành động không thể bình thường hơn. Chỉ là đột nhiên nhận ra, cậu ấy có bạn cùng bàn khác rồi. Có lẽ sẽ giảng bài cho người khác, lấy nước cho người khác, hoặc có lẽ không. Chỉ vậy thôi.

Lúc này Yến Thu thoát khỏi cảm xúc, đứng ở góc độ người ngoài mà nhìn, cảm thấy đây chẳng qua là một chuyện nhỏ bé không thể nhỏ hơn trong dòng chảy cuộc đời.

Chỉ là khi cô đứng sững ở cửa phòng học, nhìn chàng trai ấy được ánh đèn phủ lên một viền sáng trắng mờ ảo.

Ngay khoảnh khắc cậu ấy ngẩng đầu nhìn lại cô, Yến Thu bỗng nghĩ rằng —

Người nên ngồi cạnh cậu ấy, lẽ ra phải là cô.

Khoảnh khắc đó, cô dường như bị chia cắt thành hai nửa. Một nửa linh hồn đang lý trí phân tích việc phân ban và điểm số quan trọng với cô đến mức nào, lựa chọn này vô cùng đúng đắn. Nhưng nửa linh hồn còn lại, lại đang hết lòng, buồn bã vì chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này. Buồn vì cô không còn là bạn cùng bàn của cậu nữa.

Sự mâu thuẫn giữa lý trí và cảm tính giằng xé trong cơ thể cô, như những cơn sóng lớn kinh hoàng đè nén đáy lòng cô. Và điều cô đã làm, chỉ là, ngước mắt nhìn cậu ấy một cái.

Nỗi buồn bất chợt, sự yếu đuối không đúng lúc, sự giằng xé mâu thuẫn cô muốn giấu đi. Chàng trai đứng ở cầu thang nhìn cô, vẻ ngoài nhẹ nhàng như mây gió, nhưng lại thấu tỏ mọi chuyện.

Cậu ấy biết tất cả. Nhưng không hỏi gì cả.

Chỉ lặng lẽ, trốn học đi mua chiếc bánh kem mà cô hằng mong ước, mong dùng cách đó để bao dung cho cái gọi là độc lập và lòng tự trọng của cô.

Yến Thu lúc này đột nhiên rất muốn khóc. Cô kìm nén sự cay xè ở chóp mũi, mím môi, siết chặt ngón tay. 

Hoa anh đào rụng xoay tròn trên mặt đất, trước mặt vang lên tiếng bước chân, cô ngước mắt nhìn. Người vốn đang chậm rãi đi xa lại quay lại, chàng trai ngược sáng đèn đường màu cam ấm áp, tựa như vầng trăng sáng treo cao.

Cậu thiếu niên hơi liếc sang chỗ khác, có chút không tự nhiên, “Còn đi nữa không.”

Hoa anh đào trong đêm bay lượn phía sau lưng cậu, chân mày vẫn mang vẻ ngang tàng, phong lưu tuấn mỹ, nhưng vẻ mặt lại vừa bất đắc dĩ, vừa dịu dàng.

Lúc ấy Yến Thu bỗng nhớ tới bài thơ của Lâm Huy Nhân. Giày vải giẫm lên từng viên gạch xanh sẫm, cô nhìn bóng nghiêng mờ ảo của thiếu niên dưới màn đêm, khe khẽ ngâm trong lòng:

Cậu là ngây thơ, là trang nghiêm 

Cậu là vầng trăng tròn mỗi đêm 

Cậu là những đóa hoa nở rộ trên cành

Là tiếng én thì thầm trên xà nhà 

Cậu là tình yêu, là hơi ấm, là hy vọng 

 Cậu là tháng Tư của nhân gian.

Ngày tháng trôi qua cực kỳ nhanh, hoa anh đào nở rồi tàn, nhiệt độ tăng trở lại.

Tháng Tư đã đến hồi cuối, mùa xuân chẳng còn nhiều.

Sau một kỳ thi tháng nữa, Hội nghị Mô phỏng Liên Hợp Quốc cấp thành phố sẽ diễn ra.

Nhiều trường cấp ba cử đại diện đến Nhất Trung tham dự, trong trường bỗng xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, náo nhiệt vô cùng.

Tất nhiên cũng có vài gương mặt quen thuộc.

Cuộc thi lần này chia làm bốn hội trường, khối 10 và khối 11 có nhóm tiếng Anh, nhóm tiếng Trung riêng biệt, đồng thời có sự tham gia của các phương tiện truyền thông lớn trong và ngoài trường, ăn ở đầy đủ, thu hút sự chú ý.

Cuộc tranh tài tại các hội trường kéo dài ba ngày cuối cùng đã kết thúc.

Giải thưởng được công bố, hai cô gái sải bước ra từ cửa trước hội trường, để lại phía sau một nhóm đại biểu lặng lẽ ngước nhìn.

Nguyễn Chi Nam đùa, “Năm hội trường, tớ lại đụng phải người đã từng đoạt giải BD (Best Delegate) cấp quốc gia. Nhóm tiếng Anh khối 11, xui xẻo quá đi mất.”

Yến Thu cởi áo vest, “Tớ đã nhường rồi đó, bản tài liệu lập trường cuối cùng cậu viết không tốt.”

“Viết tốt thì chắc cũng chỉ được OD (Outstanding Delegate) thôi. Cậu quả là đại biểu Anh Quốc bẩm sinh, tao nhã kín đáo mà lại sắc sảo, giọng Anh-Anh còn cộng thêm điểm quá nhiều.”

“OD (Outstanding delegate) cũng đủ cộng điểm xét tuyển cho cậu rồi còn gì.”

Nguyễn Chi Nam không trả lời, tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh nhìn hóng hớt, “Hơn nữa, trong ban chủ tịch còn có người yêu thầm cậu nữa.”

Yến Thu: “?”

“Ai cơ?”

“Tống Cảnh Đường chứ ai, ánh mắt cậu ta nhìn cậu khác hẳn mọi người.”

Yến Thu ngừng một chút, không muốn nói thêm, “Có khi cậu nhìn nhầm rồi.”

“Đi nhanh đi, không thì lát nữa căn-tin hết cơm đó.”

Đời chẳng như ý. Trên đường vừa khéo đụng trúng Tống Cảnh Đường.

Yến Thu vốn thấy hơi ngại vì câu nói vừa rồi, nhưng người trước mặt ôn hòa lễ độ, không hề lộ vẻ gì là có ý với cô, Yến Thu lại cảm thấy, có lẽ Nguyễn Chi Nam đã nghĩ sai rồi.

Tống Cảnh Đường mỉm cười nhìn cô, “Chúc mừng cậu nha, giúp trường chúng ta lấy được BD, chắc Cô Thanh sẽ dán băng-rôn cho cậu mất.”

Nguyễn Chi Nam nháy mắt với cô, lén chuồn đi.

Yến Thu: “…” Cô đáp, “Vẫn là cậu tổ chức chuẩn bị và làm chủ tịch vất vả hơn.”

Tống Cảnh Đường hơi cong môi, “Nếu cậu thấy tớ vất vả, hay là lên lịch mời tớ bữa cơm đi?”

Yến Thu khựng lại, định từ chối, lại nghe cậu ta nói, “Đùa thôi, khi nào cậu rảnh hẵng nói.”

Yến Thu nhìn cậu ta, một lúc sau, “Ừ.”

Yến Thu bước vào căn-tin, ngồi cạnh Nguyễn Chi Nam, Đỗ Phi Vũ nhìn chăm chăm.

“Chế độ đãi ngộ của mấy cậu tốt quá vậy, sao bữa nào cũng có đùi gà thế?”

Giang Tuần cắn một miếng, “Cái này chẳng phải là để tiễn tôi sao.”

Tưởng Kinh Hàn cười khẩy một tiếng, “Cậu chỉ là làm tạp vụ, tưởng mình to tát lắm hả?”

“Tôi là hậu cần! Cậu hiểu không hả!”

Yến Thu uống một ngụm trà sữa, “Có chuyện gì vậy?”

“Có người cứ nằng nặc đòi làm hậu cần.” Nguyễn Chi Nam nhẹ giọng giải thích.

Yến Thu nhìn Giang Tuần bằng ánh mắt đồng cảm.

Tưởng Kinh Hàn hất cằm hỏi Yến Thu, “Thế nào?”

Nguyễn Chi Nam trêu, “Có người trong mắt chỉ có Yến Thu, chẳng thèm hỏi tôi một câu.”

Giang Tuần: “Tôi hỏi cậu.”

Nguyễn Chi Nam đầy chê bai: “Tôi không cần cậu hỏi.”

Tống Gia Kỳ đeo máy ảnh chạy tới, thở hổn hển, mắt sáng lấp lánh, mặt đỏ bừng.

Cô ấy làm phóng viên trong hội trường khối 10.

“Tớ nghe hết rồi! Thu Thu là BD (best delegate), mỗi hội trường chỉ chọn một người thôi đó! Chi Nam là OD (outstanding delegate). Hai cậu đỉnh quá đi, lúc tranh biện…”

Đỗ Phi Vũ phe phẩy quạt gió cho cô, “Ôi dào, cậu nói chậm thôi.”

Tống Gia Kỳ thở lấy thở để, “Lúc tranh biện lợi hại lắm luôn, cả hội hơn trăm người, không ai nói lại hai cậu hết á!”

Yến Thu nhìn cô ấy thở không ra hơi, hơi mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lưng cô ấy, “Được rồi, ăn cơm đi.”

Mọi người vừa ăn vừa nghe Tống Gia Kỳ kể chuyện bên lề hội trường.

Yến Thu lắng nghe, cảm thấy cô bé này ngày càng hoạt bát, đúng là chuyện tốt.

Đỗ Phi Vũ bỗng nhớ ra, Tưởng Kinh Hàn cũng mới về sau hai ngày đi vắng.

“Ê, nãy giờ toàn nói chuyện con gái thôi. Anh Hàn, buổi phỏng vấn của cậu sao rồi?”

Tưởng Kinh Hàn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, lại liếc nhìn Yến Thu một cái trước,
“Chưa có kết quả.”

“Nghe nói buổi phỏng vấn đó chỉ là làm cho có, cậu không đậu mới lạ á.”

Bị nhốt lại tham gia Mô phỏng Liên Hợp Quốc ba ngày, liên tục viết tài liệu lập trường, dự thảo nghị quyết, Yến Thu cơ bản không xem điện thoại. Hội nghị yêu cầu ở ký túc xá, để tiện cho đại biểu thảo luận và quản lý nhân sự, hai người vốn dĩ không cùng bàn, giờ cơ hội về nhà cùng nhau cũng không có, cô thật sự không biết hai ngày này cậu ấy làm gì.

Yến Thu dừng lại một chút, “Phỏng vấn gì vậy?”

Tưởng Kinh Hàn vừa định mở miệng, Đỗ Phi Vũ đã nhanh nhảu, “Xét tuyển thẳng đó, Đại học S ở Thượng Hải.”

“Cậu không biết à?” còn nói thêm, “Anh Hàn chẳng phải đã báo…”

Tống Gia Kỳ thấy không khí không ổn, đá Đỗ Phi Vũ một cái, ra hiệu đừng nói nữa.

Không khí dần trở nên lạnh lẽo, sự im lặng lan rộng.

Nguyễn Chi Nam và Giang Tuần quan sát sắc mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng gặm đùi gà.

Yến Thu lại rất bình tĩnh, “Không sao.”

Tưởng Kinh Hàn bị chọc tức đến bật cười, nhìn chằm chằm cô ba giây, đầu lưỡi chạm lên răng, “Không sao cái gì?”

Yến Thu không nhìn cậu, cứ chăm chú gạt hành lá ra. Trông có vẻ lại chạm vào chuyện buồn của cô, quyết tâm chiến tranh lạnh với cậu ấy đến cùng.

Một lúc sau, Tưởng Kinh Hàn thở dài, cảm thấy mình đã quá nuông chiều cô gái này.

Cậu lười biếng gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, như thể đầu hàng.

“Công chúa điện hạ, quốc sự bận rộn xong chưa, có thể hạ cố xem WeChat của tớ một cái không.”

Giọng thiếu niên vẫn còn chút khàn khàn mệt mỏi vì mệt mỏi sau chuyến đi, lười biếng kéo dài âm cuối.

“Cậu tự xem, ngày nào mà tớ chả báo cho cậu?”

【Tác giả có lời muốn nói】

BD (Best Delegate): Khả năng phát biểu, tranh luận, điều phối, viết tài liệu cực kỳ xuất sắc, năng lực cá nhân và đóng góp cho tập thể đều vô cùng nổi bật.

OD (Outstanding Delegate): Phát biểu và tranh luận rất tốt, đóng góp tích cực cho nhóm, có kỹ năng và kiến thức tốt, nhưng chưa toàn diện bằng BD.

Bình Luận (0)
Comment