Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 39

Chương 39: Viên kẹo thứ ba mươi chín – “Cậu sẽ có một mùa hè tuyệt vời.”

Yến Thu lướt lại lịch sử tin nhắn. Dù cậu không nói nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự háo hức muốn chia sẻ của cậu.

Hoàng hôn trước khi máy bay cất cánh, ánh nắng màu cam ấm áp phủ trên những tầng mây.

Phong cảnh trong khuôn viên một trường đại học khác.

Cô tắt màn hình, chợt nhớ đến một câu nói: Khát khao chia sẻ là một cách thể hiện tình yêu.”

Ngày tháng trôi qua nhanh.

Mỗi ngày Yến Thu đều đặn thức dậy, đi học, cùng người hàng xóm đối diện về nhà, rồi làm hai tờ đề ở nhà.

Cứ như vậy mà tháng Năm đã đến gần.

Chiều thứ Sáu trước kỳ nghỉ Lễ Lao động, khi đang thu dọn sách vở, cô bất ngờ thấy hai bức thư rơi ra từ sách giáo khoa của mình.

Giấy màu hồng, vẽ đầy hình Hello Kitty, cuối thư còn vẽ thêm một con chó nhỏ và một vòng tròn rất kỳ quặc, vô cùng lạc lõng nằm trên ghế của cô.

Yến Thu: “…?”

Cái gì đây.

Thư tình à?

Cô đã quên mất lần gần nhất mình nhận được thứ này là từ bao giờ rồi.

Trong thời đại “tốc độ cao” hiện nay, chỉ cần xin WeChat, kết bạn, tỏ tình, hợp thì yêu, không hợp thì xóa, chặn, tất cả gói gọn trong vài phút.

Người còn chịu viết thư tay bây giờ hiếm lắm.

Cô có chút tò mò, bèn nhét bức thư tình của “Cún côn” vào cặp, định về nhà rồi đọc sau.

Trên đường về, Tưởng Kinh Hàn vẫn như mọi khi đi bên cạnh cô, trông nghiêm nghị như một phiên bản da trắng của “Bao Công”.

Mỗi lần cô vừa định ghé mua kem đá, cậu lại kéo quai cặp của cô về, lạnh nhạt buông ba chữ: “Đến kỳ rồi.”

Yến Thu chỉ đành thôi.

Nhưng càng nghĩ càng không cam tâm. Không được ăn kem, ngồi trên ghế sô pha người cứ bứt rứt, nên cô dứt khoát xuống lầu lần nữa.

Tiệm tạp hóa của bà Vương đã bày sẵn tủ kem ra ngoài, đúng là trời ban cho ta cơ hội.

Cô cắn một miếng kem ốc quế, vừa đi vừa ăn.

Khi quay lại sân bóng rổ sáng đèn, thỉnh thoảng vang lên những tiếng rè rè chói tai.

Cô ngó thử vào trong.

Một tấm màn trắng khổng lồ được dựng ở một đầu sân, hai bên đặt hai chiếc loa, lúc này đang phát ra tiếng “rè rè” vì tiếp xúc kém. Vài công nhân mặc đồng phục quản lý đang điều chỉnh thiết bị.

Nhiều người mang theo ghế đẩu nhỏ, ngồi thành từng nhóm hai ba người giữa sân.

Thời buổi này mà vẫn còn chiếu phim ngoài trời, Yến Thu suýt tưởng mình đã xuyên không.

Một người ở giữa sân bóng cực kỳ phấn khích, khoa tay múa chân, không biết đang nói chuyện với ai, “Lại đây xem phim ‘ba ba’ (*) nè!!” 

(*) “坝坝电影” (bà bà diàn yǐng) là cách gọi dân gian/ địa phương của phim chiếu bóng ngoài trời, thường chiếu bằng máy chiếu cũ phát ra tiếng ba ba ba, nên trẻ con gọi vui là “phim ba ba”.

“Điên thật.”

Cô cắn thêm một miếng kem ốc quế, chuẩn bị quay về. Mặc quần đùi nên muỗi nhiều.

Ai ngờ người đang phấn khích kia bỗng lao đến: “Thu Thu!! Đừng đi!! Ở lại xem phim với bọn em đi!!”

“…”

Yến Thu đành để mặc Tưởng Xướng Vãn đang vô cùng phấn khích kéo cô đến ngồi giữa một nhóm người ở rìa sân bóng. Trong nhóm nhỏ im lặng như tờ này, cô không thể tiếp tục giữ im lặng.

Cô lúng túng mở lời.

“Haha, mọi người cũng đến xem phim à.”

Dụ Gia Thụ đeo tai nghe, lặng thinh không đáp.

Tưởng Kinh Hàn mặc áo hoodie dài tay và quần đùi ngồi trên ghế đẩu nhỏ, chân dài không có chỗ duỗi, đành phải co một chân lên, duỗi thẳng một chân sang bên cạnh, trông vô cùng bức bối.

Nghe vậy, cậu ngước mắt nhìn cô một cái, bầu không khí lạnh lùng xung quanh không thể nào kìm nén.

Đỗ Phi Vũ nhăn nhó: “Không được chơi bóng đã đành, còn bị em gái giữ lại đây xem phim cùng, chịu luôn.”

Tưởng Kinh Hàn lạnh nhạt: “Em gái nhà cậu từ lúc nào?”

“Tặng cậu đó, giờ là em cậu.”

Yến Thu: “…”

Tưởng Xướng Vãn tỉnh bơ nói: “Hôm nay em chính là em gái của Thiên Vương Lão Tử luôn, tất cả các anh đều phải ở đây xem phim với em.”

Cô bé vẫn rất phấn khích, đặt túi đồ ăn vặt xuống giữa mấy người: “Em chưa từng xem phim ‘ba ba’ ngoài trời như thế này bao giờ! Cảm giác hoài cổ ghê luôn ấy. Mấy anh chắc từng xem nhiều rồi nhỉ?”

Dụ Gia Thụ có trí nhớ tốt, vừa chơi điện thoại vừa trả lời, “Cũng chỉ xem một lần hồi tiểu học thôi.”

Nói xong, cậu dừng lại, liếc Tưởng Kinh Hàn một cái đầy ẩn ý.

Trong bóng tối, hai người họ âm thầm trao nhau ánh mắt ngầm hiểu, còn Yến Thu thì không hề hay biết, vẫn mải hồi tưởng: “Hình như là phim Hãy để đạn bay.”

Tưởng Kinh Hàn khẽ nhếch môi: “Đến giờ mà vẫn còn nhớ à.”

Dụ Gia Thụ thản nhiên thêm vào: “Dù gì cũng là bộ phim từng dọa ai đó khóc nức nở, chắc ấn tượng sâu sắc lắm.”

Đỗ Phi Vũ ngạc nhiên: “Tớ nhớ đó không phải là phim hài à?”

“Là phim hài hả?”

Tưởng Kinh Hàn giả vờ ngạc nhiên: “Tớ tưởng phim kinh dị, không thì sao có người bị dọa khóc?”

Yến Thu: “…?”

Cô nghiến răng, giả vờ mỉm cười với hai người kia, cố giữ phong thái lịch sự của mình, thầm nghĩ đáng lẽ cô không nên giúp hai người này làm hòa.

Phải, “ai đó” chính là cô.

Ngày đó vì ngồi quá gần, loa quá to, không hiểu sao cô lại bị một số tình tiết làm cho giật mình đến rơi nước mắt, bị họ cười rất lâu.

Cô như trút giận, xách túi khoai tây chiên ra, một tay không mở được, tiện tay đưa cây kem ốc quế bên tay trái sang bên cạnh, hai tay bóp túi, một tiếng “bụp” gói bánh mở ra gọn gàng.

Cô vô cùng hài lòng, cảm giác như vừa được xả hết bực dọc.

Cô đưa tay đòi lại kem, nhưng đợi mãi không thấy ai đưa.

Cô đưa tay tìm người bên cạnh đòi kem ốc quế, nhưng mãi không thấy đưa lại. Cô nhíu mày ngẩng lên nhìn, Tưởng Kinh Hàn đang dùng hai ngón tay cầm cây kem vị vani của cô, cười như không cười nhìn cô.

Yến Thu: “……”

Khốn nạn.

“Cũng giỏi sai vặt người khác đấy.” Tưởng Kinh Hàn nhếch khóe mắt, chế giễu một tiếng, nhưng vẫn đưa lại cho cô.

Tuy nhiên, kèm theo một câu, “Lần sau đừng có đau đến mức gục xuống bàn khóc nữa nhé.”

Đêm dần xuống, cái nóng gay gắt như mùa hè cũng dịu lại. Thật ra Yến Thu đã hết thèm, mặc quần đùi lại thấy hơi lạnh.

Cô suy nghĩ một lúc, gãi chỗ muỗi đốt, ánh mắt lướt qua lướt lại quanh sân bóng, như thể đại nghĩa diệt thân, “Nghe lời bạn cùng bàn, không ăn nữa.”

“Xạo quá.”

Tưởng Kinh Hàn khịt mũi, đôi mắt đen láy sáng rực trong màn đêm, nhưng lời nói lại không chút nể nang. 

“Đừng tưởng tớ không biết, cậu chỉ là không muốn tự mình đi vứt rác thôi.”

Yến Thu: “…”

Sao cái gì cậu ấy cũng biết vậy!

Sân bóng không có thùng rác, phải đi bộ đến đầu kia của khu dân cư.

Phiền thật.

Không biết câu nào làm thiếu gia họ Tưởng hài lòng, nhưng cậu thật sự đứng dậy đi vứt giúp cô.

Yến Thu vui vẻ thoải mái, hỏi Dụ Gia Thụ, “Trường mình có ai tên là Cún Con không?”

Dư Gia Thụ đang xem livestream game: “Hả? Không biết.”

“Thế kỷ 21 rồi, chắc không ai còn đặt tên đó đâu nhỉ.”

Đỗ Phi Vũ, “Sao thế, có người chặn cậu sau giờ học à?”

“Không phải!”

Không có bức thư trong tay, Yến Thu cố gắng miêu tả bằng lời: “Là một cái đầu chó, rồi vẽ một vòng tròn bên ngoài…”

Dụ Gia Thụ: “?”

“Không phải cái icon chó vàng trên Weibo à?”

Yến Thu: “?”

Tưởng Xướng Vãn ăn thịt bò cay đến mức tay dính đầy dầu, “Thu Thu Thu Thu!! Có khăn giấy không!!!”

“…”

Bị cắt ngang, Yến Thu thở dài: “Thôi để chị đi mua cho.”

Tưởng Kinh Hàn đang đứng ngoài quầy tạp hóa bà Vương hỏi gì đó, Yến Thu lại gần mới nghe rõ.

Cháu bà Vương cũng ở đó, mặc cái quần đùi năm ngoái.

Mặc suốt cả năm không đổi, Yến Thu không hiểu nổi.

Thằng bé hỏi: “Anh mua gì vậy?”

Bà Vương đi tới: “Trời nóng rồi, chắc mua nước xịt chống muỗi.”

Thằng bé: “Mua cái đó làm gì, phải mua xe đua, súng đồ chơi chứ. Đàn ông chân chính không sợ muỗi, một phát bắn một con, bắn nó dính vào tường không thể cạy ra được…”

Tưởng Kinh Hàn đứng trước quầy, nhấc mắt nói thêm: “Loại vỏ màu hồng, mùi hoa nhài.”

Thằng bé: “?”

Bà Vương lục lọi: “Loại này khó kiếm lắm, chỉ toàn trẻ con mới dùng.”

Cuối cùng bà tìm thấy một chai chất lỏng trong suốt nhỏ xíu từ dưới cùng kệ hàng, bao bì màu hồng trẻ con, đính kèm ruy băng trắng.

Tưởng Kinh Hàn khẽ cười: “Đúng rồi, là mua cho trẻ con mà.”

Yến Thu ngồi trên ghế đẩu nhỏ, nhìn Tưởng Kinh Hàn phun xịt liên tục vào không khí.

“Trời ạ, cái quái gì thế này. Bình thường đâu thấy cậu tinh tế thế.”

Đỗ Phi Vũ bịt mũi chạy xa: “Tháng 5 làm gì có muỗi chứ!!”

Dụ Gia Thụ nhìn bao bì trắng hồng của chai xịt đuổi muỗi, nhăn mày ghét bỏ, dịch ghế ra xa khỏi “vùng lãnh thổ” của cậu.

“Xong rồi.”

Người gây ra mọi chuyện thản nhiên cất chai nước hoa chống muỗi mùi hoa nhài đi, co chân ngồi xuống.

Tưởng Xướng Vãn bị xịt thẳng vào mặt, oán trách: “Hôm qua em bị muỗi cắn không ngủ được, quỳ xuống cầu xin anh đi mua một chai, anh bảo anh bị dị ứng nước hoa chống muỗi.”

Tưởng Kinh Hàn mặt không đổi sắc: “Giờ hết dị ứng rồi.”

Tưởng Xướng Vãn đau khổ giơ ngón cái: “Giỏi.”

Yến Thu: “…”

Cô thật lòng nghĩ rằng, nếu Tưởng Kinh Hàn không kiềm chế cái miệng này lại, sớm muộn gì cũng bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận.

Nền xanh, logo vàng quen thuộc xuất hiện trên màn hình, phim bắt đầu chiếu.

Mở đầu cảnh phim quen đến mức khiến Yến Thu khẽ giật mình.

Hóa ra là Cánh Cổng Màu Xanh

Gió đêm nhẹ nhàng thổi lay động tán cây xanh.

Yến Thu đặt hai tay lên đầu gối, lặng lẽ nhìn đèn xanh ở ngã tư trong phim bật sáng, chiếc xe đạp của nam chính nhẹ nhàng lao ra khỏi đám đông, phóng nhanh trong gió, chiếc áo sơ mi hoa mỏng manh tung bay.

Mùa hè Đài Bắc xanh tươi rực rỡ hiện ra sống động trước mắt cô.

Mấy năm trước cô từng xem phim này. Ấn tượng sâu nhất không phải là lời tự sự của nhân vật chính về “cánh cửa màu xanh”, hay những tưởng tượng ngây thơ của thiếu niên 17 tuổi về chính mình ba, năm năm sau.

Mà chỉ là câu than thở bâng quơ.

Yến Thu vô thức lặp lại theo nhân vật chính, rất khẽ, “Ê, thật không cam tâm.” 

“Cả mùa hè sắp trôi qua mất rồi, cứ như chỉ mải chạy tới chạy lui, mà chẳng làm được gì cả.”

Nói xong, cô không thể kiềm chế được cảm giác mất mát không thể diễn tả.

Trước 18 tuổi, mỗi ngày sống là một ngày không ngừng lớn lên. Sau khi trưởng thành, mỗi ngày sống là một ngày không ngừng trôi đi.

Bận rộn, vội vã, điều lấp đầy mỗi ngày, rốt cuộc là gì?

Thật sự không cam lòng. 

Cả mùa hè sắp trôi qua rồi.

Khả năng đồng cảm mạnh mẽ, đôi khi là điều tốt, đôi khi lại không hẳn.

Ví dụ như bây giờ.

Cô khẽ thở ra một hơi, đưa tay xoa mặt, rồi lại hạ xuống ôm lấy đầu gối.

Cảm thấy hơi lạnh.

Đột nhiên, tiếng dây kéo kim loại va chạm vang lên bên cạnh, Yến Thu ngẩng đầu.

Một chiếc áo hoodie đen trùm lên đầu cô, không lệch chút nào, chiếc mũ trùm vừa vặn che phủ đầu cô, vành áo nghiêng nghiêng che đi đôi chân trần và trắng nõn.

Yến Thu: “…”

Cô nhất thời không nói nên lời, ôm đầu gối không nhúc nhích, trong bóng tối cảm nhận hơi ấm còn sót lại và mùi hoa nhài thoang thoảng.

Người bên cạnh cất tiếng, giọng vẫn lười biếng như mọi khi.

“Mùa hè của cậu vẫn chưa bắt đầu mà.”

Chiếc áo hoodie chậm rãi trượt xuống, để lộ gương mặt cô.

Yến Thu lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn quanh.

Nửa mặt Dụ Gia Thụ chìm trong bóng cây, lặng lẽ xem phim, thỉnh thoảng nói chuyện nhỏ với cô em gái vừa bị “tặng” đi.

Túi đồ ăn vặt bên cạnh Tưởng Xướng Vãn đã trống không. 

Đỗ Phi Vũ đã ngủ say, đầu tựa vào khuỷu tay, không ngừng trượt từ đầu gối xuống, nhưng không hề bị tỉnh giấc, vẫn say sưa ngáy nhẹ.

Tưởng Kinh Hàn nhìn màn hình, những hình ảnh thay đổi liên tục phản chiếu trong mắt anh, giống như dải ngân hà của mùa hè.

Và đúng vào khoảnh khắc bộ phim khép lại, Yến Thu nghe thấy cậu khẽ cất lời  nhẹ nhàng, nhưng đầy chắc chắn:

“Cậu sẽ có một mùa hè tuyệt vời.” 

“Một mùa hè hoàn hảo.”

【Tác giả có lời muốn nói】

 “Phim ba ba” là cách gọi theo phương ngữ Tứ Xuyên, cách gọi địa phương ở tỉnh Tứ Xuyên. Thực ra đó là kiểu chiếu phim ngoài trời mà các khu tập thể, đơn vị công nhân viên chức ngày xưa thích tổ chức. Mọi người phải tự mang ghế đến xem. 

Bình Luận (0)
Comment