Chương 40: Viên kẹo thứ bốn mươi – “Đây có phải thư tình cậu viết không?”
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Yến Thu lại dậy muộn. Cô xách túi bánh mì nhỏ phi như bay vào cổng trường.
Hôm đó đúng phiên trực của Tống Cảnh Đường.
Cậu nhìn bóng dáng đang lao tới kia, chỉ sang bạn trực khác: “Dây giày cậu tuột rồi kìa.”
“A? Ồ.” Người kia cúi đầu buộc lại dây.
Yến Thu vẫn còn thở hổn hển, cẩn thận lách qua khe cửa đang từ từ khép lại.
Cô nhỏ giọng với Tống Cảnh Đường: “Cảm ơn nha.”
Nam sinh ấy đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng kia, mập mờ hỏi người bên cạnh: “Cậu cứ để mặc cô ấy vào thế à?”
Tống Cảnh Đường cất sổ ghi danh học sinh đi muộn về phòng giáo vụ, mỉm cười nhạt: “Coi như nể mặt tớ đi.”
—
Giờ ra chơi, Yến Thu lập kế hoạch cho tháng Năm.
Giữa tháng sẽ có một kỳ thi toàn thành phố, cô có thể tận dụng để đánh giá lại thứ hạng cấp tỉnh của mình.
Trước hết, cô cần ôn lại toàn bộ các môn khối Xã hội; còn với môn Toán, ngoài việc phải nắm chắc từng chuyên đề, mỗi ngày cô còn phải giải trọn vẹn một đề thi đại học.
Cô suy nghĩ một lúc, bắt đầu chia nhỏ kế hoạch lớn thành các kế hoạch nhỏ, cụ thể hóa cho từng ngày.
Khi cán sự môn đến thu bài tập, cô quay người lấy từ trong cặp ra, liếc qua bìa, thấy không vấn đề gì thì đưa đi.
Buổi chiều làm bài tập thể dục cho mắt. Cô chuyên tâm xoa bóp thái dương và quanh hốc mắt, hoàn toàn thả lỏng. Suy nghĩ không biết bay đi đâu, có lẽ đang tưởng tượng Ultraman cao bao nhiêu thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Cô mở phắt mắt ra, không để ý làm cô Thanh đang đứng trên bục giảng giật mình, vội đưa tay sờ cặp sách.
Xong đời rồi.
Yến Thu hít sâu một hơi, lấy ra một bài kiểm tra Ngữ văn hầu như không sai sót gì, nhanh chóng đi đến văn phòng giáo viên khối 11.
Cô Hạo Bình vừa chấm bài vừa tán gẫu với thầy Chu, bút đỏ thoăn thoắt vạch từng dấu tích.
“Thầy biết về lớp Tập huấn Chất lượng Cao cấp Thành phố rồi chứ?”
Thầy Chu mở bình giữ nhiệt, “Hôm qua họp giáo viên chủ nhiệm có nói đến à? Tôi thấy lớp đó khá vất vả, chắc lớp tôi không ai muốn đi đâu.”
“Có yêu cầu đầu vào đấy, phải nằm trong top 50 toàn thành phố mới được đăng ký. Tôi thấy Tưởng Kinh Hàn, Dương Thăng lớp thầy, đều có thể cho đi bồi dưỡng thử.”
“Thôi, Tưởng Kinh Hàn thì miễn đi.” Thầy Chu lắc đầu, “Em ấy chắc chắn được tuyển thẳng vào Đại Học S rồi, thành tích thi học sinh giỏi cũng quá tốt, không cần phải chịu thêm khổ nữa. Tất nhiên tôi vẫn hy vọng học sinh của mình được vui vẻ một chút.”
Cô Hạo Bình khẽ thở dài: “Thầy nói vậy, tôi lại nhớ đến thầy Ngô…”
Yến Thu đứng ngoài cửa, khẽ gõ cửa. Hai giáo viên bên trong đồng thời dừng cuộc trò chuyện.
“Ồ, chẳng phải là thủ khoa khối Xã hội của chúng ta sao.”
“Yến Thu, có chuyện gì à?”
“Cô Hạo, em muốn hỏi hai câu ạ.”
“Được, lại đây.”
Cô Hạo Bình xem xem bài kiểm tra của cô một lúc, ngạc nhiên: “Em làm đúng hết mà, chỉ bị trừ điểm phần câu hỏi tự luận và bài văn thôi.”
“Vâng, nhưng em không chắc chắn mấy câu trắc nghiệm Ngữ văn cổ đại, nên muốn hỏi lại ạ.”
Cô Hạo nghiêm túc phân tích từng phương án, cô vừa nghe vừa nhìn chồng bài tập bên cạnh.
Hiện đang chấm đến nhóm của Diệp Tây Vũ, là nhóm thứ nhất. Cô là nhóm thứ tư, chắc vẫn chưa tới lượt.
“Cảm ơn cô Hạo.” Yến Thu nhận lại bài.
“Lúc sáng nộp bài hình như em đưa nhầm vở, em có thể lấy về đổi lại không ạ?”
Cô Hạo ngạc nhiên: “Không nhầm đâu nhỉ? Sáng cô thấy ghi là Ngữ văn mà. Vừa đúng lúc phòng Giáo vụ cần bài tập xuất sắc để trưng bày, cô đã nộp bài của em đi rồi.”
Yến Thu: “!!!”
Cô vội vàng cảm ơn, rồi quay về lớp với một mớ tâm trạng rối bời.
Xin lỗi cậu, bạn Cún Con, tớ chỉ giúp được tới đây thôi…
Buổi tối, học sinh cấp ba kết thúc một ngày học tập, từng tốp nhỏ túa ra khỏi cổng trường.
“Hôm nay tớ là kẻ tội đồ.” Yến Thu vẫn còn áy náy vô cùng.
Tưởng Kinh Hàn đút tay vào túi, lười biếng đi lùi, đối diện với cô: “Hửm?”
“Tớ đã kẹp bức thư người khác viết vào bài tập Ngữ văn và nộp đi rồi.”
“Thư tình à?” Tưởng Kinh Hàn khẽ cười, giọng còn mang chút hả hê.
“Ai mà xui xẻo dữ vậy trời.”
Yến Thu chẳng buồn đùa lại: “Hơn nữa, nếu nộp cho giáo viên chủ nhiệm thì còn đỡ, đằng này là nộp thẳng cho thầy Đặng chủ nhiệm rồi.”
“Chắc thứ hai cậu bạn Cún Con kia phải viết bản kiểm điểm quá.”
“Còn tên Cún Con nữa, cái tên nghe quê mùa thế.”
“À không, đó là tớ đặt cho cậu ấy. Bên ngoài phong thư cậu ấy vẽ một cái đầu chó, xấu lắm, rồi vẽ một cái vòng tròn.”
Tưởng Kinh Hàn đột nhiên dừng chân, Yến Thu không kịp né, suýt đâm vào cậu: “?”
Ánh mắt Tưởng Kinh Hàn hơi kỳ lạ, nghi hoặc nhìn cô: “Có phải màu hồng không?”
Yến Thu há miệng: “À. Còn có hello kitty nữa.”
Ánh mắt Tưởng Kinh Hàn lạnh hẳn, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, u ám nói: “Là tớ vẽ đó.”
Yến Thu: “…”
?
Đêm đen tĩnh lặng, ánh đèn đường chỉ soi sáng được một khoảng nhỏ. Trường học vắng tanh, bảo vệ thỉnh thoảng lại rọi đèn pin qua hành lang.
“Tưởng Cún Con” kéo ống tay áo đồng phục của cô, tránh một nhân viên bảo vệ, lén lút đi đến cửa phòng Giáo vụ.
Lần đầu tiên làm chuyện xấu, Yến Thu thấy khá mới lạ.
“Cậu chắc giờ này khóa cửa rồi chứ?”
Tưởng Kinh Hàn đưa tay sờ cửa sổ, đứng nguyên suy nghĩ, quay lại thấy cô tỏ vẻ thích thú.
“…”
Yến Thu tựa vào lan can, như đang xem kịch.
“Rốt cuộc cậu đã viết gì mà căng thẳng thế.”
“Chẳng lẽ toàn là nói xấu tớ à?”
Tưởng Kinh Hàn không thèm để ý đến cô, chuyên tâm cạy khóa cửa sổ. Ngón tay thon dài, khéo léo, cạy vài cái, ổ khóa cửa sổ vốn đã bị kẹt đã lỏng ra một chút.
“Hay là thôi, đừng lấy lại nữa.”
“Đằng nào cũng là cậu mà, thầy Đặng quen rồi. Cậu viết kiểm điểm cũng quen tay rồi.”
“Chỉ là nội dung có thể sẽ bị dán lên bảng thông báo, vừa hay cho mọi người thấy c** nh* mọn đến mức nào.”
Lúc này, Tưởng Kinh Hàn đã đẩy cửa sổ ra, chống hai tay lên bệ cửa sổ, cười như không cười nhìn cô, “Cậu chắc không?”
Yến Thu: “…”
Sao trông cậu tự tin thế không biết.
Cô rụt cổ lại, nhìn Tưởng Kinh Hàn gọn gàng bật người chui qua cửa sổ vào trong.
Đêm yên tĩnh, gió thổi qua ngọn cây, đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang lúc sáng lúc tắt.
Cô ôm cặp của Tưởng Kinh Hàn, nhàm chán giúp cậu quan sát tình hình xung quanh.
Màn hình điện thoại lóe sáng, cô vô tình liếc thấy hình nền của cậu.
Dưới bầu trời sao lấp lánh, gió đêm trong núi thổi phần phật, tà áo tung bay, mái tóc dài bay lượn, khuôn mặt nghiêng của một cô gái.
“Nhìn gì đấy.”
Ngẩng lên, Tưởng Kinh Hàn đã tìm được vở của cô, rút hai bức thư kẹp bên trong ra, một tay chống cửa sổ, động tác gọn gàng trèo ra, tiếp đất nhẹ nhàng.
Lúc này hai ngón tay cậu kẹp phong thư màu hồng, lắc lắc trước mặt cô.
Yến Thu lúc này rất bình tĩnh, như được thần linh nhập, trực tiếp hỏi luôn.
“Tưởng Kinh Hàn, đây có phải thư tình cậu viết không?”
“…”
Tưởng Kinh Hàn hơi khựng lại, mắt đen sâu thẳm, còn chưa kịp mở miệng, cuối hành lang đã lóe ánh đèn trắng đang đung đưa.
“Các em đang làm gì đó!”
Bảo vệ giơ đèn pin sáng loá quát to chạy tới, vòng sáng loạng choạng quét khắp hành lang.
Yến Thu còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Kinh Hàn đã nắm chặt cổ tay cô, sải bước dài chạy đi.
Tóc đuôi ngựa vạch một đường cong trong không khí, đồng phục xanh trắng rộng thùng thình căng phồng trong gió.
Trên hành lang dài, đèn cảm ứng âm thanh lần lượt sáng lên, như những ánh đèn sân khấu chiếu xuống từng luồng, soi sáng con đường phía trước, soi rõ bóng dáng chạy nhanh của chàng trai, soi rõ hơi ấm nơi cổ tay cô chạm vào lòng bàn tay cậu.
Tiếng ồn ào tràn vào tai, Yến Thu mơ hồ nghe thấy cậu nói một câu.
“Phải.”
Là tiếng gió ư?
Hay là câu trả lời thật sự?
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Là tiếng bước chân hay tiếng tim đập, xen lẫn trong hơi thở gấp gáp, khó mà phân biệt được.
Hơi thở dồn dập, bước chân hối hả, họ chạy qua vô số nơi quen thuộc.
Góc cầu thang từng sánh bước, khu vực chung từng dọn dẹp khi trực nhật, cửa lớp từng bị phạt đứng khi truyền giấy, sân thể dục rộng lớn từng cùng nhau đuổi theo hoàng hôn.
Họ dường như đang nắm tay nhau, lại như vai kề vai, không ngừng nghỉ, chạy về phía trước.
Lòng bàn tay chàng trai hơi rịn mồ hôi, đôi mắt đen láy sáng rực một cách kinh ngạc trong đêm tối, gần như thiêu đốt cô.
Trường học, phố xá, cây anh đào đã tàn, đèn đường vàng cam ấm áp, tất cả đều đang chứng kiến đêm nổi loạn của tuổi 17, 18 này.
Thành phố không thể thấy nhiều sao, chỉ có ánh đèn xuyên qua tán cây rậm rạp, lấp lánh từng chút.
Chưa chính thức vào hè, nhưng thỉnh thoảng đã có tiếng ve kêu.
Yến Thu nắn nót viết vào nhật ký:
Ngày 7 tháng 5 năm 2018
Ánh trăng mờ ảo, cùng cậu chạy trốn trong đêm.
—
Đêm trước kỳ thi toàn thành phố, cô Hạo Bình gọi Yến Thu lên văn phòng.
“Hôm nay gọi em đến là để nói về lớp Tập huấn chất lượng cao cấp Thành phố. Ngồi đi.”
“Chuyện là thế này, cá nhân cô nghĩ thay vì gọi là lớp chất lượng cao, nên gọi là trại tập huấn chuyên sâu. Hình thức của nó rất giống những người theo con đường thi đấu, tập huấn chuyên sâu trước kỳ thi, được trang bị đội ngũ giáo viên, nhân lực và tài lực tốt nhất, dốc toàn lực để thi đỗ Thanh Hoa – Bắc Đại.”
“Em chơi thân với Tưởng Kinh Hàn chắc cũng rõ, lớp như vậy áp lực rất lớn. Hơn nữa có điều kiện, chỉ những học sinh có điểm trung bình ổn định trong Top 50 toàn thành phố mới được đăng ký tham gia.”
“Lớp chất lượng cao kéo dài một năm, địa điểm cuối cùng được ấn định tại Trường Phụ Trung, giáo viên chủ nhiệm khối Xã hội là thầy Ngô Hưng Vận, giáo viên Lịch sử.”
“Tức là, nếu em đi, học bạ vẫn ở trường Nhất Trung, nhưng toàn bộ năm lớp 12 sẽ học tập trung nội trú tại trường Phụ Trung. Nhưng hiệu quả là điều không cần phải nghi ngờ.”
Phía sau bỗng vang lên tiếng sách rơi xuống đất, hai cô trò nhìn lại, thấy Diệp Tây Vũ đứng ở cửa, ôm chồng vở thất thần, đống bài tập đang ôm rơi vãi khắp sàn.
Cậu ta vội cúi xuống xin lỗi, nhặt vội rồi chạy khỏi văn phòng.
“Được rồi, tình hình cụ thể là như vậy. Em về bàn bạc với gia đình, suy nghĩ kỹ. Chỉ cần trả lời cô trước kỳ thi cuối kỳ là được.”
Yến Thu gật đầu: “Cảm ơn cô Hạo ạ.”
Đi tới cửa, cô Hạo lại gọi cô, ánh mắt vừa do dự vừa bất đắc dĩ:
“Yến Thu, cô và thầy Chu đều hy vọng học sinh của mình bình an vui vẻ.”
“Em có năng khiếu, lại chăm chỉ, ở lại đây thì thi Thanh Hoa – Bắc Đại cũng có cơ hội.”
Yến Thu khẽ mỉm cười: “Em biết, cảm ơn cô Hạo.”
“Nhưng em không muốn chỉ là ‘có cơ hội’, em muốn đạt được một trăm phần trăm.”
Cô Hạo nhớ đến một học sinh khóa trước mình từng dạy, ngập ngừng hồi lâu.
“Tại sao nhất định em phải đến Bắc Kinh? Là vì Yến Minh sao?”
Cô gái nhỏ đứng ở cửa văn phòng, nét mặt không đổi, chỉ có đuôi mày khẽ động, dịu dàng trầm tĩnh.
“Cô Hạo, cô còn nhớ cuộc thi hùng biện tiếng Hoa mà cô từng cho chúng em xem không?”
“Trong trận đấu đó, nhà hùng biện thứ tư, khi kết luận đã nói như thế này.”
“Vì thế giới naỳ đã nói với chúng ta rằng: người trẻ không ngông cuồng thì phí hoài tuổi trẻ, vậy thì chẳng ai mặc định rằng ‘ngông cuồng’ là một từ mang ý nghĩa tiêu cực.
Yến Thu nhướng mày, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Ngoài anh trai, em nghĩ, còn có, ‘Nhân lúc còn trẻ, em nhất định phải làm chuyện khó khăn đó một lần.’”
—
【Tác giả có lời muốn nói】
Cảnh chạy đêm nên nghe bài 《Có thể là đêm nay》 để tăng thêm không khí~
“Không cần lời nói / Chỉ cần lãng mạn / Đêm nay, mọi điều đều có thể xảy ra.”
Trận hùng biện đó là cuộc thi hùng biện tiếng Hoa năm 2018, giữa liên quân Harvard – Yale và Đại học Nhân dân.
*Hai câu “Tuổi trẻ ngông cuồng” và “Nhân lúc còn trẻ” được trích từ phần kết luận của Chiêm Thanh Vân.