Chương 41: Viên kẹo thứ bốn mốt – “Khen tớ hai câu đi.”
Kỳ thi chung toàn thành phố đến hẹn lại lên, việc ôn tập, thi cử, và công bố kết quả đã lấp đầy mọi khoảng trống của giữa tháng 5.
Học kỳ 2 lớp 11, áp lực và mật độ kiểm tra đã gần như chạm ngưỡng lớp 12. Mỗi ngày, cô Hạo Bình đều phải dành ra mười phút để “bơm máu gà” (*) cho học sinh.
(*)“bơm máu gà” là cách nói lóng, hài hước để chỉ việc “truyền động lực, tiếp thêm tinh thần” cho học sinh trước kỳ thi.
Đối với Yến Thu, thứ hạng toàn khối đã không còn giá trị tham khảo. Dù là kỳ thi lớn hay nhỏ, cô luôn vững vàng ở vị trí thứ nhất.
Nhưng thứ hạng thành phố của cô lại bị rớt ra khỏi top 10.
Cô nhanh chóng tính toán trong lòng, đối chiếu với danh sách xếp hạng thành phố.
Môn Toán.
Cô thở dài một tiếng.
Giáo viên Toán của lớp 14 là một giáo viên lớn tuổi, đã từng đặc biệt tìm Yến Thu nói chuyện, trong lời nói không thiếu ý cảnh tỉnh. “Mắc dù được hơn 130 điểm cũng không tệ, nhưng em là hạt giống sáng giá của Thanh – Bắc đấy.”
Yến Thu cụp mắt gật đầu: “Vâng, em biết rồi ạ. Cảm ơn thầy.”
Nhưng càng nóng ruột càng rối trí.
Mỗi ngày làm ba đề, câu khó không làm được, câu dễ lại tính sai.
Cô có cảm giác mình sắp đến mức vừa đi đường vừa lẩm bẩm nhẩm tính trong đầu.
Không ít lần, Tưởng Kinh Hàn phải kéo cô né khỏi các chướng ngại vật, cứ như đang chơi Super Mario vậy.
Rồi lại đến kỳ kiểm tra tháng.
Yến Thu đứng trước bảng vinh danh, nhìn cột điểm Toán vẫn quanh quẩn 125 điểm, không kìm được thở dài.
“Lại nữa rồi, lại nữa rồi…”
“Rốt cuộc cậu ta đang giả vờ cái gì vậy? Lần nào cũng nhất khối mà mặt vẫn tỉnh bơ, còn bày ra vẻ phiền não nữa. Pick me girl dữ trời.”
“Không biết còn tưởng là thủ khoa tỉnh đấy.”
“Thủ khoa tỉnh gì chứ, chỉ nhất trường thôi. Lần trước còn chẳng lọt nổi top 10 thành phố cơ mà.”
“Thôi, đừng nói nữa.”
Yến Thu hơi nghiêng đầu, bên cạnh là đám bạn của Diệp Tây Vũ đang xúm lại buôn chuyện.
Cô nhướng mày, xoay người định đi.
Diệp Tây Vũ lại bước lên, chắn ngay trước mặt cô.
“Yến Thu, tớ thấy cậu thật sự rất giỏi rồi, đừng thở dài nữa.”
Yến Thu nhìn theo ánh mắt của cậu ta.
Một cậu thiếu niên mặc áo đồng phục ngắn tay mỏng manh chầm chậm đi tới từ góc cua, dáng vẻ lơ đãng, đầu ngón tay giữ quả bóng, tay không rảnh nên cậu dùng răng cắn dây đeo cổ tay, điều chỉnh lại vị trí.
Tiết thể dục lớp 10.
Yến Thu hơi nhướng mày, nghiêng đầu, không ngờ Diệp Tây Vũ cũng nhích theo, vẫn chắn trước mặt cô.
Tưởng Kinh Hàn khẽ xoay quả bóng trên đầu ngón trỏ, giọng thờ ơ: “Tiết sau là Ngữ văn hả?”
“À… ừ.” Đỗ Phi Vũ nhăn mặt, “Tớ còn chưa học thuộc bài.”
“Vậy thì học đi. 《Trần Thiệp Thế Gia》.”
Đỗ Phi Vũ theo phản xạ bắt đầu đọc thuộc lòng:
“Trần Thắng giả, Dương Thành nhân dã…”
Đọc đến giữa thì ấp úng, không nhớ tiếp.
Tưởng Kinh Hàn một tay đút túi, tay kia gác bóng lên khuỷu tay, lười biếng liếc bảng vinh danh, thản nhiên đọc nốt câu cuối.
“Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai.” (Chim sẻ sao biết được chí lớn của chim hồng hạc.)
Âm cuối kéo dài rất lâu, dường như mang ý chế giễu, châm chọc, nhưng lại như không có chút cảm xúc nào, lạnh băng.
Vừa dứt lời, mấy cô gái kia lập tức đỏ bừng mặt.
Đỗ Phi Vũ giật mình nhận ra: “Đúng rồi! Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai!”
“Các cậu đọc thuộc còn chưa xong mà có tâm trạng đi nói xấu người ta à? Nếu là tớ chắc mất ngủ vì lo rồi, đâu còn tâm trí mà ghen tị với ai.”
Tống Gia Kỳ khuyên nhủ bằng giọng chân thành, nghiêm nghị nói: “Mỗi người đều có mục tiêu riêng, đừng dùng trình độ của bản thân để đánh giá người khác. Cố gắng không đáng cười, đáng cười là không chịu cố gắng, còn xem thường người khác.”
Đỗ Phi Vũ: “Còn cậu nữa, Diệp gì gì Vũ, vừa nãy bạn cậu nói xấu sao không ngăn cản? Bây giờ đang làm gì, diễn cho ai xem à?”
Đỗ Phi Vũ thực sự không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là thắc mắc, nhưng lọt vào tai của những người có ý đồ, câu nói đó chẳng khác nào một lời ám chỉ trắng trợn “cậu là trà xanh”.
Mặt Diệp Tây Vũ đỏ rồi trắng bệch, cắn môi, còn định phản bác, nhưng đã bị bạn kéo đi mất.
Tống Gia Kỳ nhướng mày: “Không ngờ đấy, cậu mắng người cũng giỏi ghê nha.”
Đỗ Phi Vũ ngơ ngác: “Tớ mắng lúc nào? Mắng gì cơ?”
Tống Gia Kỳ: “…”
Tưởng Kinh Hàn thong thả đi đến bên cạnh Yến Thu, mắt cũng dõi lên bảng vinh danh.
Lúc này Yến Thu mới sực nhớ phải xem điểm của cậu.
Toán 149.
…
Có phải là người không vậy?
Người này gần như chẳng bao giờ học Toán.
Yến Thu càng nghĩ càng tức, bực bội lườm cậu một cái.
Đôi mắt cô như cánh hoa đào, đuôi mắt hơi xếch lên; cái lườm ấy không hiểu sao vừa trong trẻo vừa cuốn hút, như khẽ chạm vào trái tim ai đó.
Tưởng Kinh Hàn nhìn cô một lúc, cười khẽ.
“Đưa bài kiểm tra cho tớ xem nào?”
Sau giờ học, quán cà phê.
“Cũng nhờ bám theo chị Thu, chứ bình thường tụi mình làm gì có đãi ngộ này.” Đỗ Phi Vũ ăn một miếng bánh kem nói.
“Đừng nói là được giảng bài, ngay cả cái bánh Black Forest này cũng không được ăn! Quán hot trên mạng cũng có cái lý của nó, thảo nào ngày nào cũng phải xếp hàng ba tiếng.”
“Cậu lại trốn học hả?”
“Không.” Tưởng Kinh Hàn cúi đầu xem bài kiểm tra của cô, lông mày không hề động.
“Nhờ Trưởng Xướng Vãn đi mua. Không mua thì tớ méc mẹ là em ấy không đủ điểm môn Toán.”
Yến Thu thầm nghĩ: Đúng là tên nham hiểm.
“Chậc, người ta làm gì có thời gian trốn học, cả buổi chiều đều đang dốc lòng biên soạn tài liệu!”
Đỗ Phi Vũ lén lút đẩy một cuốn sổ tới. Yến Thu mở ra xem.
Chữ viết không được ngay ngắn, hơi nguệch ngoạc, nhưng những nét chuyển góc sắc sảo, nét bút rõ ràng, hiếm thấy sự thanh tú mà vẫn có lực.
Từ tập hợp đến đạo hàm, mỗi chuyên đề đều có kiến thức và ví dụ điển hình tương ứng. Không nhiều, nhưng rất đầy đủ, gần như toàn bộ là những lỗi sai cô hay mắc phải, và còn được phân loại.
Sổ khá dày.
Yến Thu ngước mắt lên, Tưởng Kinh Hàn đã xem gần xong, cây bút xoay tùy ý giữa các ngón tay dừng lại, cậu viết chữ lên giấy.
Cô ghé lại gần xem, nghĩ rằng cậu sẽ chú thích lỗi sai.
Thế nhưng người này lại khoanh tròn chỗ cô tính toán sai, rồi vô cùng phóng khoáng, viết hai chữ: Ngốc quá.
Yến Thu: “?”
Có phải là không nổi giận thì coi người ta là kẻ ngốc không.
“Đại sư thư pháp” hài lòng ngắm nghía một lát, xoay cây bút một vòng, lúc này mới bắt đầu sắp xếp lại từ đầu những vấn đề xuất hiện trong bài kiểm tra này cho cô.
Giảng giải sâu sắc, dễ hiểu, logic chặt chẽ, chỉ hơn nửa tiếng là đã giảng xong.
Tống Gia Kỳ chợt hiểu ra, ghi tóm tắt vào sổ lỗi sai, đột nhiên vỗ trán.
“Thu Thu, hình như ban nhạc cậu thích sắp bắt đầu lưu diễn rồi phải không?”
“Ừ, nhưng vòng lưu diễn đầu tiên không có ở Thành Đô. Đều ở vùng duyên hải Đông Nam.”
“Hay tụi mình bay qua đó xem đi?”
Yến Thu ngẩng đầu, cô gái nhỏ rõ ràng rất phấn khích với đề nghị này, “…”
Cô há miệng, hơi ngây ra, “Không cần đâu nhỉ?”
Chạy tới chạy lui, phiền lắm.
Tháng Bảy mà! Vừa hay coi như thi xong, đi chơi một chút đi! Sau này lên lớp 12 sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Tống Gia Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ.
Yến Thu: “…”
“Bố mẹ tớ bảo tớ nghỉ hè này đi du lịch với bạn bè, vé máy bay và chỗ ở họ bao hết.”
Đỗ Phi Vũ: “Tốt thế á? Tớ cũng đi.”
“Chỉ bao Thu Thu, không bao cậu.”
“Dựa vào đâu mà không bao? Tớ còn là bạn cùng bàn của cậu nữa không?!”
“Bố mẹ tớ bảo tớ đi chơi với bạn thân, cậu là bạn thân của tớ à?”
“Thế tớ là gì?”
Đỗ Phi Vũ nói không suy nghĩ, câu hỏi này khiến Tống Gia Kỳ bối rối, há miệng, không biết nói gì.
Yến Thu im lặng một lúc.
Hai cụm từ “Bạn thân” và “lên lớp 12 sẽ không còn cơ hội” khiến cô thoáng ngẩn người.
Suýt chút nữa cô đã nghĩ rằng bọn họ biết điều gì đó.
Cuối cùng cô đồng ý.
“Không cần làm phiền cô chú, cứ coi như bọn mình tự đi chơi đi.”
Tưởng Kinh Hàn nhướng mày, lẳng lặng liếc nhìn đôi bạn cùng bàn đối diện.
Sau khi hai người dọn đồ đạc rời đi, Đỗ Phi Vũ mới hỏi: “Tại sao anh Hàn lại bắt bọn mình phải nói như vậy?”
Tống Gia Kỳ: “Không biết, có lẽ là muốn rủ Thu Thu đi chơi nhưng ngại.”
“Ý kiến này cũng khá hiệu quả đấy chứ, cậu làm bộ đáng thương, hai đứa mình cãi nhau, chị Thu lập tức đồng ý.”
Nghĩ đến đây, Đỗ Phi Vũ lại rùng mình, “Cậu ấy thâm thật! Một người đàn ông mà đáng sợ đến mức này.”
Tống Gia Kỳ: “…”
*
11 giờ rưỡi, Yến Thu sửa xong bài Toán cuối cùng, bắt đầu thả lỏng.
Cô nằm sấp nửa người trên bàn học, nhìn cuốn sách bên cạnh.
Một lúc lâu sau, cô đưa tay rút ra một cuốn sổ.
Nhìn bìa là biết sổ của con trai, rất đơn giản, in tên trường, giống như phần thưởng được phát.
Cô lại mở ra, đầu ngón tay xoa nhẹ trên mặt giấy.
Nét chữ của chàng trai cực kỳ rõ ràng, như đang lẩm bẩm, có rất nhiều lời phê bình.
“Đừng lười, tính cẩn thận nhé.”
“Xem kỹ các số liệu.”
“Dạng bài này, sai nữa thì là chó con.”
Yến Thu thầm nghĩ: Chó con đã làm gì sai chứ.
Chỗ giấy hơi gồ lên do áp lực khi viết, hòa quyện với mùi giấy mực thoang thoảng, xâm chiếm xúc giác và khứu giác của cô.
Gió thổi từ cửa sổ ban công chưa đóng chặt, làm lật trang sách loạt xoạt.
Cô chợt nhận ra, Tưởng Kinh Hàn đã viết lời đề tặng ở trang đầu.
“Tặng Thu Thu:
Mong rằng cậu ấy đừng khóc vì môn Toán nữa.”
(_14thfebruary: ảnh không soft ai soft )
*
Không hiểu sao, gần đây cô luôn cảm thấy buồn ngủ, tối qua còn bị mất ngủ.
Yến Thu dụi mắt bò dậy nhìn điện thoại, còn hai mươi phút nữa là muộn học, sợ hãi vội vàng rửa mặt, còn chưa kịp thay quần áo, vơ lấy áo khoác rồi đi.
“Phù.” Cô thở ra một hơi, bước vào cổng trường trong ba phút cuối cùng.
Giọng nói vang lên bên tai, Tưởng Kinh Hàn nhếch nửa bên lông mày.
“Đến sớm nhỉ.”
Yến Thu: “Sao lại là cậu.”
Người kia lơ đãng hỏi ngược lại.
“Không phải Tống Cảnh Đường, cậu thất vọng à?”
“?”
Cô nhíu mày, mặt đầy dấu chấm hỏi, nhìn sang Cố Tây Minh bên cạnh, khuôn mặt viết rõ “người này có bị bệnh không”.
Cố Tây Minh đáp: “Hôm nay cậu ấy trực nhật thay Gia Thụ.”
“À.”
Cô vẫy tay chào Cố Tây Minh, chuẩn bị vào lớp.
“Quay lại.”
Tưởng Kinh Hàn cúi mắt nhìn cô: “Ai cho cậu đi?”
“?”
Cô rất không hiểu, nhíu mày, không thể tin được, “Cái gì?”
“Tớ có trễ đâu mà.”
Tưởng Kinh Hàn lười biếng đứng đó, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, “Mặc đồng phục vào.”
Cô cúi đầu xem xét bản thân.
Buổi sáng vội quá, chưa kịp thay áo đồng phục ngắn tay, chỉ cầm áo khoác đồng phục dài tay. Bây giờ cô chỉ mặc áo phông trắng đơn giản, kiểu oversize, cổ áo hơi rộng.
Nhưng cũng đâu đến mức ăn mặc không chỉnh tề.
Rõ là cố tình kiếm chuyện. Cô trừng cậu một cái.
Người ta Cố Tây Minh, sao đỏ chính thức còn chưa nói gì, cậu lại lắm trò.
Cô không tình nguyện mặc áo đồng phục vào, cảm thấy nóng bức khó chịu.
Nhìn đồng hồ, còn một phút nữa, cô không vui nói: “Được chưa?”
Tưởng Kinh Hàn nhướng mày, “Cậu gấp lắm à?”
“Chứ sao. Tiết đầu của cô Thanh, đổi lại là cậu, cậu không gấp à.”
Nói xong, cô nhận ra Tưởng Kinh Hàn thực sự chưa bao giờ gấp, nên ngậm miệng lại.
Tưởng Kinh Hàn vẫn ung dung nhìn cô: “Thế khen tớ hai câu, tớ cho đi.”
Yến Thu: “?”
Cô nghi ngờ mình nghe nhầm, cau mày không tin: “Gì cơ?”
“Hôm qua tớ giảng bài cho cậu, soạn tài liệu, hôm nay còn nể tình tha cho cậu nữa.”
Người đó đứng dưới bóng cây, rõ ràng là thanh tú cao ráo, nhưng lại toát ra vài phần ranh mãnh và bất cần.
Cậu hơi nhếch mày, điềm nhiên lặp lại: “Khen tớ hai câu, không quá đáng đâu nhỉ?”
Hết chương 41.
【Tác giả có lời muốn nói】Cố Tây Minh: Tôi lại làm gì sai nữa vậy…