Thiếu gia Tưởng mặt dày chặn cửa đòi khen, tất nhiên là chẳng được như ý
Yến Thu lạnh lùng nhấc chân đạp cho một phát, rồi bước vào lớp ngay khi chuông vào học vang lên.
Chỉ đến khi ra ngoài lấy nước sau giờ học, cô mới biết Tưởng Kinh Hàn không cố tình gây sự.
Chiếc áo này hơi mỏng, gần như có thể nhìn thấy màu sắc và đường nét của áo lót bên trong.
“…”
Cô vội vã chạy về lớp, kéo khóa áo đồng phục lên.
Giờ tự học buổi tối môn Ngữ văn.
Cô Hạo Bình ngồi trên bục giảng soạn giáo án, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, xoa bóp cái cổ đau mỏi.
Cô quan sát các học sinh trong lớp.
Có người đang bẻ ngón tay học thuộc bài, có người lén lút soi gương.
Có người chống tay lên trán, tóc mái sắp bị vò trụi, nhìn là biết đang làm bài Toán.
Lại có người đang ngủ gật, gật gà gật gù như gà mổ thóc, suýt nữa thì đổ rạp xuống bàn.
“Khụ.”
Cô khẽ ho một tiếng, người đó lập tức tỉnh dậy, nhưng chưa đầy ba giây, lại nhắm mắt lại.
Hạo Bình: “……”
Ánh mắt cô chuyển sang hai người ngồi thẳng thắn nhất lớp.
Tống Cảnh Đường thả lỏng vai và lưng, tốc độ viết thư thả, rất ung dung.
Yến Thu ngồi thẳng lưng, tư thế cực kỳ chuẩn mực, lúc này đang lật sổ tay, cụp mắt xuống, viết lách không gây tiếng động.
Cô cảm thấy cô bé này gần đây trạng thái tốt hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian trước như thể bị áp lực quá mức, rơi vào vòng xoáy cảm xúc.
Dạo này thì điều chỉnh khá tốt.
Hy vọng khi lên lớp 12, cô bé đến Phụ Trung học nội trú, cũng có thể giữ vững tinh thần và khả năng chịu áp lực tốt.
Nghĩ đến đây, Hạo Bình khẽ thở dài.
Cô gái yên tĩnh ngồi ngay ngắn, toát lên vẻ kiêu hãnh, không khỏi khiến cô nhớ đến một người khác.
Ba năm trước, cô từng dạy Yến Minh.
Khi ấy cô vẫn chưa làm giáo viên chủ nhiệm, chỉ là giáo viên dạy môn Ngữ văn.
Cậu học sinh đó rất xuất sắc, thậm chí còn nổi bật hơn cả Tống Cảnh Đường bây giờ.
Chủ tịch hội học sinh, cán sự môn Toán, đại diện học sinh ưu tú hàng năm, đứng đầu bảng vinh danh, vô số giấy khen thi đấu, hiểu chuyện ngoan ngoãn, khiêm tốn lễ phép.
Ngay cả cô, giáo viên bộ môn, cũng không nhớ nổi đã thấy bao nhiêu nữ sinh gửi thư tình cho cậu, tan học ngượng ngùng đưa một món quà được gói ghém tinh xảo.
Và cậu học trò kia luôn từ chối một cách nhẹ nhàng, nói rằng phải về đón em gái.
Thật ra Hạo Bình không hề bất ngờ khi Yến Thu chọn đến Phụ Trung.
Một người xuất sắc và rực rỡ như thế, lại lặng lẽ ngã xuống, ngay cả người ngoài cuộc như cô cũng cảm thấy tiếc nuối.
Huống hồ là cô em gái từng được cậu ấy yêu thương, trân quý như bảo vật.
Làm sao cô bé có thể nguôi ngoai được.
Hạo Bình cảm thấy Yến Thu và anh trai mình thực ra không giống nhau lắm.
Yến Minh như gió mát trăng thanh, mặt nước hồ sâu tĩnh lặng, nội tâm dịu dàng.
Còn Yến Thu, cô bé như củi khô dưới lớp tuyết, bề ngoài nhìn có vẻ lạnh nhạt, cô độc giữa đời, nhưng sâu bên trong là sự kiêu ngạo và bướng bỉnh, không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước.
Chỉ mong chờ thời cơ đến, một cơn gió thổi qua, có thể dùng chính thân mình tạo nên đồng cỏ cháy.
Vào môn thi cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, ngoài trời đổ cơn mưa bão.
Đó là một trận mưa bão đúng nghĩa.
Trời tối sầm ngay lập tức, vừa kết thúc phần nghe thì một tiếng sấm sét kinh hoàng tiếp nối, tia chớp trắng xóa xé toạc bầu trời.
“Rầm rầm —”
Những hạt mưa to như hạt đậu trút xuống xối xả, đập mạnh xuống đất rồi tạo thành dòng nước chảy uốn lượn.
Ngay cả học sinh trường Nhất Trung nổi tiếng bình tĩnh cũng phải kinh ngạc kêu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Yến Thu nhìn màn mưa dữ dội thẫn thờ một lúc, rồi lặng lẽ quay lại, hoàn thành bài thi tiếng Anh.
Mười phút sau, tiếng chuông hết giờ vang lên, nhà trường khẩn cấp cắt điện, thúc giục học sinh mau chóng về nhà.
Trong lớp chợt tối hẳn.
Mọi người nhao nhao bàn tán về đề thi, hoặc về thời tiết kỳ lạ này, vừa thu dọn đồ đạc một cách nhanh chóng.
Yến Thu gọi điện cho ông bà, dặn họ chú ý an toàn, đừng ra ngoài, rồi sau đó lặng lẽ ngồi trong lớp.
Qua cửa sổ, cô nhìn thấy vô số phụ huynh lo lắng đứng ở cổng trường, giương những chiếc ô lớn trông rất chắc chắn, bất chấp gió lớn gần như có thể thổi bay người và những hạt mưa dày đặc, vươn cổ nhìn, nôn nóng chờ đợi.
Tiếng còi xe vang lên ở các ngã tư gần đó, vô số xe của phụ huynh đậu ngoài cổng, giao thông càng trở nên ùn tắc trong thời tiết khắc nghiệt.
Bên ngoài ồn ào náo động.
Cô chỉ bình thản nhìn.
Ba mẹ Diệp Tây Vũ cùng nhau đến đón cô ấy.
Tống Gia Kỳ và Đỗ Phi Vũ cùng leo lên một chiếc xe.
Xe của dì Mạnh lái chạy thẳng đến dưới tòa nhà giảng đường.
Chàng thiếu niên quen thuộc cởi áo khoác đồng phục, che chở cho em gái mình, nhanh chóng chạy vào ghế sau, rồi vòng qua ghế phụ nhận lấy một chiếc khăn bông.
Yến Thu thu hồi ánh mắt, nghĩ, hôm nay chắc phải về nhà một mình rồi.
Có xe mà không đi, đâu phải kẻ ngốc.
Hơn nữa, ngoài cô ra, chắc không còn ai không có phụ huynh đến đón.
“Yến Thu.”
Hầu như tất cả mọi người trong lớp đã đi hết, Tống Cảnh Đường cầm một chiếc ô, hỏi cô, “Mưa lớn lắm, có muốn đi cùng không?”
Cô lắc đầu, “Cảm ơn, không cần đâu.”
“Cậu đang đợi Tưởng Kinh Hàn à?” Tống Cảnh Đường nhìn cô, “Tớ vừa thấy cậu ấy về rồi.”
Yến Thu im lặng một lúc.
“Không. Tớ chỉ muốn đợi mưa tạnh thôi.”
“Được. Nếu có gì thì gọi điện cho tớ.”
Bầu trời càng lúc càng tối, mây đen kéo đến, gần như không nhìn thấy gì nữa.
Yến Thu dứt khoát bật đèn pin, lôi một cuốn sách ra đọc.
Một bài báo học thuật tiếng Anh, tác giả đã dành nhiều đoạn để chứng minh rằng rối loạn thích ứng ở thanh niên có mối liên hệ mật thiết với sức khỏe tâm thần, và có tương quan dương tính đáng kể với mức độ trầm cảm.
Rối loạn thích ứng.
Cô lẩm nhẩm bốn chữ này.
Hiện tại, cô đã dần không còn chán ăn, thỉnh thoảng mới mất ngủ, cảm xúc cũng tích cực và lạc quan hơn nhiều, thoạt nhìn chẳng còn vẻ lạc lõng nữa.
Nhưng vậy thì đã sao.
Cô vẫn không thể như một nữ sinh trung học bình thường, có thể tự do đứng dưới ánh mặt trời.
Cô không giống mọi người.
Cô không có bố mẹ quan tâm yêu thương, không có bạn cùng bàn ngày đêm bên cạnh cùng về nhà.
Và cô còn mất đi người anh trai sẽ đến đón cô trong những ngày mưa gió bão bùng.
Cô gần như chẳng còn gì cả.
Yến Thu mím môi, dùng ngón tay tách trang sách sang bên, lật qua.
Bỗng vang lên tiếng bước chân trên cầu thang.
Ánh sáng trắng của đèn pin chập chờn xuất hiện trên hành lang tối tăm, Yến Thu liếc thấy vệt sáng lướt qua bệ cửa sổ, nhớ đến lần cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cô cụp mắt, chờ bác bảo vệ kiểm tra lớp học.
Cửa bị gõ hai tiếng.
“Bác ơi, cháu đợi mưa nhỏ hơn chút sẽ về, sẽ không nán lại trường lâu đâu ạ.”
Một lúc lâu không có ai đáp lời, cô ngước nhìn.
Người đến cầm một chiếc ô màu hồng, đứng ở cửa lớp. Khung ô mỏng manh nghiêng ngả, trông như bị gió lớn làm hỏng.
Tóc Tưởng Kinh Hàn còn nhỏ giọt nước, biểu cảm thay đổi khó lường, rất vi diệu, cậu mở miệng: “Cậu nhầm tớ với ai vậy?”
“Bảo vệ?”
Yến Thu ngồi trên bậc thang, Tưởng Kinh Hàn dang chân ngồi bên cạnh cô, lười biếng, “Tìm đâu ra bảo vệ đẹp trai thế.”
Yến Thu: “Sao cậu quay lại rồi.”
“Tớ có đi đâu đâu.”
Yến Thu dùng ngón tay vò vò chất liệu quần đồng phục, “Nhưng tớ thấy xe của dì Mạnh.”
Tưởng Kinh Hàn nhìn cô một cái.
“Mẹ tớ đến đón Tưởng Xướng Vãn, chứ không đón tớ.”
“Hơn nữa, tớ đi rồi thì cậu làm sao.”
Làm gì có phụ huynh nào chỉ đón mỗi một đứa.
Yến Thu im lặng, “Biết đâu tớ về rồi thì sao.”
“Về rồi thì thôi, coi như tớ đi dạo một vòng.” Tưởng Kinh Hàn lại rất thản nhiên, vẻ mặt không hề bận tâm.
Ai lại đi dạo trong ngày mưa bão. Yến Thu liếc nhìn chiếc ô màu hồng, suýt nữa thì bung ra, không nói gì.
“Tớ còn không hiểu cậu chắc?” Tưởng Kinh Hàn lại nhìn cô một cái.
“Công chúa điện hạ thà ngồi dưới mái hiên đợi mưa tạnh, cũng không muốn bị ướt mưa.”
“Nếu cậu đi rồi, chứng tỏ có người đón, đường đi sẽ rất an toàn.”
Nói đến đây, cậu hơi dừng, có vẻ hơi khó chịu.
“Tuy không biết là ai, nhưng tốt nhất đừng là Tống Cảnh Đường.”
Yến Thu: “……”
Cậu đoán cũng hay thật.
“Nhưng lỡ như cậu chưa đi thì sao. Tớ không gánh nổi cái tội để công chúa ướt mưa đâu.”
“Thế là tớ nhặt được cậu rồi còn gì.”
Yến Thu sờ nếp gấp trên quần đồng phục, “Cậu nhặt phải phiền phức rồi.”
“Đúng là phiền phức thật.” Tưởng Kinh Hàn khẽ thở dài, đứng lên, như thể định đi.
Tim Yến Thu hơi thắt lại, như có những mũi kim nhỏ đâm vào, đau nhói từng cơn. Chưa kịp mở lời, lại nghe cậu nói:
“Rõ ràng không vui mà còn không chịu nói, cứ quanh co dò hỏi.”
Chàng trai bước xuống hai bậc, ngồi xổm trước mặt cô, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt trong veo.
“Yến Thu, tớ chưa từng thấy cậu phiền phức.”
“Thấy cậu ở đây, tớ rất vui.”
Yến Thu ngơ ngác ngước mắt lên.
Cô ở đây, cậu rất vui.
Bên phải là lan can, bên trái là tường, thiếu niên vây lấy cô trong một không gian nhỏ, như thể xây một ngôi nhà giữa hư không cho cô.
Che gió chắn mưa cho cô, trong đêm hè mưa bão này.
Trong lòng dường như có một cảm xúc bồn chồn nào đó bị đè xuống, như chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, được trải phẳng phiu trên bàn, chiếc bàn ủi tỏa hơi nóng, một lần rồi một lần, làm phẳng mọi nếp nhăn.
Mang đến sự ấm áp và cảm giác an toàn vô tận.
Lúc này Yến Thu đột nhiên muốn thành thật một chút.
Dù chuyện này cô không biết nên mở lời thế nào, dù có thể sẽ phá vỡ bầu không khí ấm áp hiếm hoi này.
Nhưng đây dù sao cũng là lần cuối cùng, cô và Tưởng Kinh Hàn cùng ngồi ở đây.
“Kỳ sau tớ đến Phụ Trung rồi.”
Nói xong, cô cụp mắt nhìn gờ đá cẩm thạch đen ở mép cầu thang.
Chàng trai không có chút biến động nào, nghiêng đầu nhìn màn mưa đang nhỏ dần.
“Tớ biết.”
Yến Thu ngẩng lên, đứng dậy theo cậu, nghiêng đầu nhìn: “Cậu biết?”
“Ừ. Cái bạn Diệp gì gì lớp cậu nói.”
“Diệp Tây Vũ.”
“Chắc thế.” Tưởng Kinh Hàn có vẻ không quan tâm, nheo mắt suy nghĩ một lúc, rồi quay sang nhìn cô, khẳng định: “Cậu không thích cậu ta.”
Yến Thu theo bản năng phản bác, quay đi.
“Tớ không có.”
“Thật không?”
Tưởng Kinh Hàn thấp giọng, “Thôi được. Dù sao tớ không thích cậu ta, cậu cũng không được thích cậu ta.”
Yến Thu: “?”
“Sao vậy.”
“Tớ biết cậu là nữ thần Yến, là tiểu thư hoàn hảo, là đứa trẻ sáng suốt bao dung nhất, không thèm chấp nhặt với những người này.”
Thiếu niên ngẩng đầu, như nhìn thấu mọi cảm xúc trong cô, bình thản nói:
“Vậy thì coi như vì tớ, hãy giúp tớ xả giận, thẳng thắn, quang minh chính đại mà ghét cậu ta đi.”
“Trong chuyện này, tớ tha thứ cho sự không hoàn hảo của cậu.”
Yến Thu cảm thấy trái tim cô hôm nay có vẻ quá tải rồi.
Khi cậu nói những lời đó, cô gần như có thể cảm nhận được sự co bóp của trái tim, từng nhịp từng nhịp, co lại rồi giãn ra.
Yến Thu luôn là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo gần như có thể viết vào sách giáo khoa, trở thành người tốt nhất là nguyên tắc của cô.
Cô yêu cầu bản thân phải rộng lượng, đoan trang, phóng khoáng, thấu đáo, cô tha thứ cho tất cả những khuyết điểm nhỏ trên thế giới, nhưng đặc biệt không buông tha cho chính mình.
Cô không chấp nhận bản thân không hoàn hảo.
Thế nhưng bây giờ, có người nói với cô, cô có thể tùy hứng một chút, có thể trẻ con một chút, có thể thẳng thắn nói ra, ghét ai, không thích ai.
Không cần cẩn thận từng li từng tí, luôn nghĩ đó là lỗi của bản thân vì không đủ bao dung, cảm thấy mình xấu, ngày qua ngày kìm nén, chuộc lỗi cho những cảm xúc tiêu cực của mình.
Mũi Yến Thu bỗng cay xè, suýt nữa thì nước mắt trào ra.
Chàng trai rút một tờ khăn giấy từ trong túi đưa cho cô.
“Yến Thu, cậu thật sự rất tốt rồi.”
“Ghét ai cũng được, sợ những ngày mưa bão cũng được, hay tạm thời không giỏi môn nào đó cũng chẳng sao cả.”
“Chúng tớ sẽ vui vẻ đón nhận tất cả những điều không hoàn hảo của cậu.”
Yến Thu ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy cơn mưa này thật lớn quá.
Lớn đến mức như rơi cả vào mắt cô vậy.
Hết chương 42.