Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 43

Chương 43: Viên kẹo thứ bốn mươi ba – “Tặng cậu một đóa hoa.”

Sau cơn mưa bão, trời quang mây tạnh. Chuyến bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Cao Khi, Hạ Môn.

Vùng duyên hải phía đông nam, khi xuống máy bay lúc tám giờ tối, vẫn có làn gió tối hanh khô lướt qua hành lang kính dài.

Vài người kéo hành lý, từng đôi từng cặp. 

Tống Giai Kỳ cầm cuốn sổ tay du lịch, không giấu được vẻ hớn hở lẩm bẩm: “Tối nay lên đảo, mai đi xem biểu diễn, mốt là vườn bách thảo và Sa Pha Vĩ.”

Đỗ Phi Vũ một mình kéo hai chiếc vali, rướn người từ phía sau cô nhìn cuốn sổ tay.

Hoàng hôn vẫn rực rỡ, sắc hồng tím phủ lên cuối chân trời, vô cùng lãng mạn.

Yến Thu lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Cô khựng lại giây lát, không lộ vẻ gì thay đổi góc chụp, đưa chàng trai đang ngồi xổm vào khung hình.

Lúc này, Tưởng Kinh Hàn vẫn cúi đầu kiểm tra bánh xe vali cho cô, mắt không thèm ngẩng lên.

“Nhớ chụp cho anh đây đẹp vào đấy.”

Yến Thu: “…”

Cô cất điện thoại: “Tớ đâu có chụp cậu.”

“Ừm.” Cậu kéo dài giọng, vươn tay đẩy thử hai cái, bánh xe hình như không còn kẹt nữa, cậu ngẩng đầu đứng dậy.

“Vậy cầu xin cậu chụp tớ một tấm đi.”

Yến Thu: “Đồ thần kinh.”

Hai cô gái chắp tay sau lưng, thong thả như lãnh đạo đi thị sát, bấm mở khóa mật mã, bước vào phòng có view hướng biển.

Phía sau, ‘hai gã khuân vác’ bê hành lý xuống từ taxi

Đỗ Phi Vũ vừa than thở: “Tớ hiểu rồi, chúng ta đúng là vệ sĩ đến để phục vụ công chúa.”

“Đừng có gộp chung.”

 Tưởng Kinh Hàn nhẹ nhàng nhấc bổng vali lên bậc thang. 

“Cậu thì phải, tớ thì không.” 

“Ở đây có bài đó.” 

“Bốn người thì chơi gì?” 

“Bốn người thì chơi mạt chược.”

 “Nhưng đâu có máy mạt chược.” Đỗ Phi Vũ chụm hai ngón tay lại chào kiểu quân đội, “Chứ không thì nhìn tớ tung hoành ngang dọc rồi.”

Một khoảng im lặng.

Mọi người lặng im ba giây, chẳng ai nói gì, đồng loạt quay lưng dọn đồ. 

Đỗ Phi Vũ: “Ê!”

Cuối cùng bốn người vẫn thỏa hiệp.

Biệt thự hướng biển ở quá xa trung tâm, trời thì đã khuya, họ quyết định ở lì trong nhà gọi đồ ăn ngoài.

Họ gọi một đống đồ nướng, vừa ăn vừa mở cửa phòng, chơi mạt chược online đối diện nhau.

Đỗ Phi Vũ đắc ý tuyên bố: “Báo trước cho mấy cậu biết, tớ sắp ù rồi, đừng ai cho tớ ăn pháo nha.”

Tống Gia Kỳ: “Nhưng mà cậu đang thua 57 tệ đó nha.” 

Đỗ Phi Vũ: “Tớ sẽ thắng lại ngay bây giờ!”

Vừa nói vừa khí thế đánh ra một quân bài: “Cửu vạn!” 

Yến Thu nghĩ thôi thì an phận thủ thường, ổn định là trên hết, đang chuẩn bị ù quân Cửu Vạn này.

Ai ngờ Tưởng Kinh Hàn như đọc được suy nghĩ, lười biếng quét ngón tay dài trên màn hình: “Đừng ù.”

Yến Thu: “?” 

Cậu nhàn nhạt: “Làm một ván lớn, thắng chia cậu một nửa.” 

Yến Thu hào sảng: “Thắng thì chia tớ bảy phần, thua thì cậu tự chịu.” 

Tưởng Kinh Hàn nhếch môi cười khẽ, nhướng mày: “Chậc, bảy phần? Sao cậu không đi cướp luôn đi.”

Đỗ Phi Vũ: “Hai người đừng thì thầm nữa được không? Tớ vẫn còn sống ở đây đó.”

Lời còn chưa dứt, bên cạnh avatar hình trăng tròn của người dùng【95】, bốn quân bài Cửu Vạn vuông vức xếp thành một hàng, màn hình nhảy ra một chữ “Cái” thật to.

Tống Gia Kỳ: “A! Cái rồi, cậu lại mất 8 tệ.” 

Đỗ Phi Vũ: “…”

“Ha ha, mấy cậu đang trêu tớ đúng không. Vợ chồng… à không, hai người cùng nhau dọn nhà về đi.”

Theo luật, sau khi ‘cái’ phải rút thêm một quân bài. Tưởng Kinh Hàn ngẩng mắt liếc Yến Thu: “Nhìn kỹ nha, cho cậu xem ảo thuật.”

Yến Thu: “…”

Sao cứ thấy sai sai.

Tưởng Kinh Hàn chậm rãi bấm lá bài cuối cùng, chậm rãi nhả chữ.

“Tặng cậu một đóa hoa.”

Sau khi cái, cậu ù luôn.

Trên màn hình bỗng nhảy ra một bông hoa điện tử to, sáng lấp lánh, y chang avatar mấy cô chú trung niên, còn có hiệu ứng lòe loẹt.

Trên đó còn viết mấy chữ đỏ chói: “Cái thượng khai hoa”. (Ù sai khi Cái).

Yến Thu im lặng. 

Tất cả mọi người đều im lặng. 

Có bị sao không vậy?!

Ai lại đi tặng người ta một đóa “Cái thượng khai hoa” chứ?!

Đỗ Phi Vũ: “Tớ muốn phát biểu cảm tưởng, tóm gọn thành sáu chữ.”

Tống Gia Kỳ ngẩng đầu, dùng hành động thể hiện sáu chữ đó: “…” 

Đỗ Phi Vũ nhìn đồng hồ: “Không chơi nữa! Một mình cậu thắng, chán chết.”

Mấy người tụ lại tính tiền, chỉ ván cuối này Tưởng Kinh Hàn thắng hơn 50 tệ.

Ván mạt chược đêm khuya kết thúc với việc Đỗ Phi Vũ thua thảm hại hơn 100 tệ. Cậu ấy mặt mày ủ rũ, lặng lẽ kéo Tống Gia Kỳ xuống lầu.

Tưởng Kinh Hàn không thèm đếm, đưa hết tiền thắng cho người bên cạnh.

“Hứa với cậu rồi, cho cậu đó.”

Yến Thu: “Không phải cậu nói sao tớ không đi cướp luôn đi mà?” 

Tưởng Kinh Hàn ngẩng đầu: “Phải, vì cậu tự cướp thì chỉ được bảy phần.” 

“Còn tớ tự nguyện đưa, nên là nộp hết luôn rồi.”

Yến Thu điềm nhiên: “Trong này chẳng phải cũng có tiền tớ thua à. Tính kỹ thì tớ vẫn chỉ lấy được bảy phần.” 

“…”

Tưởng Kinh Hàn im vài giây: “Cậu cũng biết tính toán ghê ha.” 

Yến Thu kiêu hãnh “ừ” một tiếng: “Đó là đương nhiên.” 

“Vậy thế này, cậu nhắm mắt lại, tớ bù cho cậu ba phần còn lại.” 

Yến Thu cảnh giác: “Tớ không muốn cái thượng khai hoa đâu.” 

“Không phải cái thượng khai hoa.”

Chàng trai bật cười, thấy cô không chịu hợp tác, dứt khoát nghiêng người, đưa tay che mắt cô: “Lần này là thật đó.”

Giữ một khoảng cách nhất định, lòng bàn tay Tưởng Kinh Hàn không hoàn toàn áp vào mặt cô.

Yến Thu khẽ chớp mắt, hàng mi dài và dày như một chiếc chổi nhỏ, run rẩy trong lòng bàn tay anh, lại như móng mèo non nớt, cào nhẹ vào trái tim ai đó.

Hơi thở nóng ấm quện cùng gió biển mát lạnh, lướt qua gò má cô.

Dường như chỉ cách vài milimet, cô đã có thể cảm nhận được nhiệt độ từ người cậu.

Đêm vẫn còn tiếng ve.

Sóng biển vỗ bờ, từng đợt từng đợt, xa xăm và dịu dàng.

Cô nghe thấy bước chân tiến lại gần, và cả những tiếng nói chuyện, tiếng hít thở khẽ khàng, nghe không rõ lắm.

Trước mắt đột nhiên lọt ra ánh sáng.

Cô khẽ ngẩng đầu.

Đỗ Phi Vũ cười toe toét, giơ cao chiếc đồng hồ bấm giờ theo giờ Bắc Kinh, trên đó hiển thị còn mười giây nữa là bước sang ngày mới.

Tống Gia Kỳ mắt sáng lấp lánh, hai tay nâng chiếc bánh kem xinh xắn phủ đầy kem đường màu tím, cắm một ngọn nến tỏa ánh sáng cam ấm áp.

Ánh nến chập chờn, run rẩy như sắp tắt.

Người bên cạnh sải bước đi tới, đứng chắn hướng gió, ngón tay khẽ động, vòng lại thành hình tròn, nhẹ nhàng đội vật gì đó lên đầu cô.

Ánh nến ổn định trở lại, kim đồng hồ cuối cùng cũng chỉ sang 0 giờ.

Cô nghe thấy họ đồng thanh, giọng cao lên, không giấu được sự hớn hở, như thể đã mong chờ rất lâu.

“Chúc mừng sinh nhật, Thu Thu.”

Yến Thu đội mũ sinh nhật, hàng mi khẽ run.

Mắt Tưởng Kinh Hàn đen láy, nửa người tựa vào lan can ban công, khóe miệng nở nụ cười ung dung.

“Chúc cậu năm nào cũng có một ngày như hôm nay.”

“Chiếc bánh này khó đặt lắm đó, phải đặt trước nửa tháng. Tớ còn tưởng không kịp giao đến.” 

Tống Gia Kỳ bóc đĩa giấy và muỗng: 

“Nhanh lên, Thu Thu, ước đi!” 

“Sinh nhật có thể ước ba điều ước đấy.”

Yến Thu hít sâu, giữ đôi tay đang run rẩy. 

Một lúc lâu mới hơi ngập ngừng hé môi: 

“Tớ không có nhiều điều ước vậy hay là nhường cho các cậu nhé.”

“Không có nhiều cũng phải ước chứ! Sinh nhật của cậu, mỗi năm một lần, sao có thể nhường cơ hội cho người khác được.”

“Đúng đó Thu Thu, bình an khỏe mạnh, mọi điều tốt lành.”

Đỗ Phi Vũ và Tống Gia Kỳ người xướng kẻ họa, Yến Thu đành chắp tay trước ánh nến.

Năm nay cô đã ước quá nhiều rồi.

Nhiều hơn cả những điều ước cô đã ước suốt ba năm cô rời khỏi đây.

Vẫn là mong gia đình và bạn bè bình an, khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ. 

Mong điều ước của những người cô yêu thương đều thành hiện thực.

Yến Thu nghĩ, không biết nữ thần Mặt Trăng có thấy cô gian lận không.

 Dường như cũng chẳng còn điều ước nào khác.

Ngón tay dài của Tưởng Kinh Hàn đặt trên mép bàn, một lúc sau, anh cầm máy ảnh lấy liền lên, bấm nút chụp.

Cô gái vẻ mặt thanh tĩnh, cùng chiếc bánh kem dễ thương, ánh nến cam ấm áp, và những con sóng biển vô bờ bến, cùng nhau in vào tấm ảnh.

*

Sáng hôm sau, trời trong nắng ấm.

Yến Thu kéo rèm, đứng trước cửa sổ sát đất, hơi ngẩng đầu nhìn bình minh rực rỡ.

Gió biển dịu dàng thổi từng đợt sóng êm lên bãi cát.

Xa xa vài chiếc thuyền chầm chậm tiến vào cảng, vang lên tiếng còi.

Bất chợt cô nhớ đến một bài thơ của Neruda.

Trong đoạn nhỏ đó, cô vẫn chưa nhớ ra được câu cuối cùng.

Dưới lầu vang lên một tiếng thở dài.

Tống Gia Kỳ đứng bên dưới, ỉu xìu: “Xem Weibo đi.”

“Xin lỗi tất cả các khán giả yêu nhạc, buổi biểu diễn tối nay tại Hạ Môn buộc phải hủy bỏ do vấn đề nội bộ của các thành viên ban nhạc. Kênh hoàn vé sẽ mở vào 12:00 trưa nay.”

“Chúng tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến khán giả đã mua vé buổi biểu diễn này, và cam kết nếu có lần biểu diễn tiếp theo, quý vị có thể vào cửa miễn phí bằng cách xuất trình hồ sơ mua vé lần này. Một lần nữa, thành thật xin lỗi!”

Tống Gia Kỳ bất lực: “Sớm nghe đồn tay trống với giọng ca chính không hòa thuận, tớ cứ tưởng là tin vịt, ít nhất cũng gắng xong chuyến lưu diễn lần này.”

“Không sao.” Tóc Yến Thu bay nhẹ trong gió.

“Hai người họ ly hôn lâu rồi. Tụi mình coi như đi du lịch thôi, cũng không tệ.”

Tống Gia Kỳ tròn mắt: “Họ kết hôn rồi á?! Khi nào vậy?! Tớ chưa nghe tin gì luôn đó.”

“Cậu đoán được từ sớm à? Trời ơi, đây là lý do cậu không định đi à?”

“…”

Nhìn cô nàng bỗng biến hình thành phóng viên giải trí, Yến Thu thấy buồn cười, chậm rãi bước xuống lầu.

“Tớ có bạn quen họ. Họ thì…”

Nghe xong, Tống Gia Kỳ vẫn chưa thỏa mãn, tặc lưỡi:

“Haiz, đàn ông không đáng tin. Phụ nữ vẫn phải độc lập, mọi thứ dựa vào chính mình.”

Yến Thu gật đầu tán đồng: “Cậu giác ngộ rồi.”

Lúc này, cánh cửa ngoài ban công tầng hai mở ra, người nào đó lê dép đi xuống lầu.

Tóc mái lòa xòa che nửa lông mày, mí mắt cụp xuống, dáng vẻ uể oải, lười biếng.

Giọng khàn khàn ngái ngủ: “Chào buổi sáng.”

Yến Thu nhìn thấy Tống Gia Kỳ bỗng đỏ mặt.

 “?”

Tống Gia Kỳ ho khẽ hai tiếng, nhỏ giọng: “Cái đó, đơn thuần là thèm muốn sắc đẹp, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Yến Thu: “…”

Tưởng Kinh Hàn nghiêng người, tóc nhuộm ánh vàng trong nắng sớm. 

Cánh tay dài vươn qua vai Yến Thu, lấy chai nước suối trên quầy. 

Khi ngửa cổ uống, yết hầu chuyển động, đường nét cổ thon dài rõ ràng.

Yết hầu của cậu thật rõ ràng.

Cẳng tay thon gầy, xương cổ tay sắc nét, và cả những đường gân xanh ẩn hiện.

Giọt nước đọng trên vỏ chai trượt theo yết hầu chui vào cổ áo. 

Mặt Yến Thu cũng nóng lên.

“… ”

Nhất định là do dậy quá sớm.

Vừa nghĩ, cô vừa đưa chai nước khoáng đã vặn mãi mà không mở được sang cho cậu.

Không ngờ Tưởng Kinh Hàn liếc mắt một cái, cong ngón tay, lại đẩy ngược về phía cô.

Yến Thu: “?”

Mắt cậu cụp xuống hờ hững, khẽ lắc nửa chai nước còn lại, nghiêm túc nhắc lại:

“Phụ nữ phải độc lập.”

“Đàn ông không đáng tin.”

“Dù là người đàn ông đẹp trai như tớ cũng không được.”

Yến Thu: “…”

 ?

Hết chương 43.

Bình Luận (0)
Comment