Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 44

Chương 44: Viên kẹo thứ bốn mươi tư – “Đây là một bến cảng.”

Sau này nhớ lại, Yến Thu cảm thấy dường như từ sau sinh nhật hôm đó, vận may của cô bỗng chốc đột ngột dừng lại.

Ngắn ngủi đến mức không có lấy một dấu hiệu báo trước, lại giống như đã được sắp đặt từ lâu.

Cho đến một đêm nọ, khi đang tựa bên cửa sổ đọc sách, cô lại vô tình nhìn thấy Zweig viết về nàng công chúa nước Áo, mới chợt hiểu ra ý nghĩa của câu nói này:

“Khi ấy nàng còn quá trẻ, chưa nhận ra rằng tất cả những món quà mà số mệnh trao tặng, từ lâu đã bị âm thầm mang đi đấu giá.”

Và cô cũng vậy.

Thời tiết bên bờ biển thay đổi thất thường.

Buổi sáng còn nắng chói chang, buổi chiều đã âm u khiến vạn vật đều xám xịt.

Mấy người đi dọc theo bãi biển, chân trần dẫm trên bãi cát mềm mại, để lại một chuỗi dấu chân nông sâu.

Tống Gia Kỳ dùng cát đắp thành một người tí hon, đang tìm vỏ sò để làm mũ cho nó.

“Thu Thu, mau nhìn này!”

“Xì, cái của cậu có gì đâu. Nhìn của tớ nè!”

Đỗ Phi Vũ hớn hở chỉ vào tòa lâu đài cát tinh xảo mình làm, kết quả bị trượt chân, ngồi phịch xuống làm lâu đài đổ sập. Cậu còn tựa cả người vào chân người phía sau.

Tưởng Kinh Hàn cụp mắt nhìn xuống, sắc mặt lạnh nhạt khó đoán.

“?”

Tống Gia Kỳ cười phá lên, kéo Yến Thu chạy vài bước, cảm nhận nước biển lạnh lẽo và mát rượi ngập qua mắt cá chân.

“Thích cuộc sống yên bình như thế này quá đi mất.”

Yến Thu hơi ngẩng đầu, mái tóc dài bị gió biển thổi bay, gương mặt nghiêng trắng trẻo tinh khôi, khóe môi khẽ cong, khiến người ta thoáng chốc ngẩn ngơ.

Tống Gia Kỳ: “Ê, Thu Thu, quà sinh nhật của bọn tớ, cậu đã mở chưa?”

“Chưa, tớ tính tối mới xem.”

“Trời ơi!”

Hai chàng trai tụt lại phía sau khoảng năm mét, vẫn có thể nghe thấy tiếng reo hò phấn khích của Đỗ Phi Vũ.

“Đỉnh quá anh Hàn! Bọn tớ còn đang chìm trong bể khổ, cậu đã tốt nghiệp sớm rồi.”

“Tối nay ăn gì đây? Cậu phải khao đó nha.”

“Để tớ nghĩ coi, cái gì đắt nhất… không thịt cậu một bữa thì uổng quá.”

“Cậu không giận chứ? Không đâu ha? Sau này cậu tới Thượng Hải rồi, muốn mời tớ ăn cũng không có cơ hội nữa đâu.”

Tống Gia Kỳ: “Các cậu đang nói gì vậy?”

“Tin vui động trời.” Đỗ Phi Vũ ra vẻ thần bí.

Yến Thu: “?”

Tưởng Kinh Hàn liếc nhìn cô, khóe mày hơi nhướng, hai ngón tay kẹp lấy điện thoại lắc nhẹ: “Có kết quả phỏng vấn rồi.”

Cô hơi há miệng, “Hả?”

“Tớ được tuyển thẳng vào Đại học S rồi.”

Yến Thu loạng choạng trượt chân, gần như ngã nhào ra sau.

Cô rõ ràng cảm nhận một mảnh vỏ sò sắc nhọn cứa qua mu bàn chân, truyền đến cơn đau nhói âm ỉ.

Như niềm vui vừa chạm đến đóa hồng, thì bị chiếc gai sắc nhọn đâm phải.

Rất nhẹ, rất mờ, nhưng lại khiến người ta không thể phớt lờ.

Cô cụp mắt, siết chặt ngón tay, giọng bình thản, phẳng lặng không gợn sóng

“Chúc mừng cậu.”

Xa xa có vài tiếng còi tàu ngân vang, dập dềnh theo sóng biển chở du khách chậm rãi trở về bến.

Hải âu lượn vòng trên bầu trời, chẳng nhìn rõ phương xa. 

Hoàng hôn bao phủ.

*

“A, Thu Thu, cậu chảy máu rồi kìa.”

Yến Thu cúi nhìn thoáng qua, “Bị cứa một chút, không sao.”

Tưởng Kinh Hàn cất điện thoại vào túi, cúi đầu nhìn qua một cái.

“Cậu đừng…”

Yến Thu hơi hoảng hốt.

Tưởng Kinh Hàn mặc kệ cô, cúi người bế thốc cô lên.

Yến Thu sợ cậu không giữ nổi, đành bấu chặt lấy vạt áo ở vai cậu.

Đúng lúc này, Tưởng Kinh Hàn cố ý hất nhẹ cô lên một cái, trông vô cùng nhẹ nhàng, cúi mắt nhìn tay cô, “Không buông ra là áo tớ bị cậu kéo rách đấy.”

Yến Thu nhìn vùng xương quai xanh lộ ra do cổ áo bị kéo xuống, “…”

Cô buông tay, trấn tĩnh nói: “Chỉ là vết xước nhỏ, không cần phải rình rang như thế…”

Tưởng Kinh Hàn như cố tình không đứng vững, lại hất cô nhẹ lên lần nữa, Yến Thu chẳng kịp nghĩ nhiều, vòng tay ôm lấy cổ cậu.

“Này!”

Tưởng Kinh Hàn ung dung giữ vững, khóe mắt liếc tay cô, vẫn thản nhiên như không.

“Hơi mệt, xin lỗi.”

Yến Thu: …

Đỗ Phi Vũ còn đang la hét gì đó ở phía sau, Tưởng Kinh Hàn không ngoảnh đầu lại, bắt một chiếc taxi, để lại một câu: “Hai cậu tự đi ăn đi.”

“Tớ mời.”

“Không phải, Thu Thu chỉ bị xước nhẹ thôi mà cũng bế sao?” Chàng trai thuần khiết đầy thắc mắc.

“Cậu thì biết gì.”

Tống Gia Kỳ với nụ cười bà dì xem kịch tình cảm, nhìn theo một lúc mới sực nhớ: “À đúng rồi, chúng ta còn đi ăn không?”

“Ăn chứ! Có người mời, sao lại không đi.”

Tống Gia Kỳ: “…”

Đỗ Phi Vũ lại cười hì hì, “Hơn nữa, hiếm lắm hai cái bóng đèn mới đi, chúng ta có thể ăn riêng. Cơ hội tốt biết bao.”

Tống Gia Kỳ ngẩn ra giây lát mới ừ nhẹ: “Ờ.”

Cũng chẳng biết ai mới là bóng đèn của ai!

Yến Thu ngồi vắt chân trên băng ghế dài, chưa mang giày tất.

Tưởng Kinh Hàn xé bao bông tăm, cúi đầu bôi cồn lên vết thương cô.

“Có vết thương thì đừng ngâm nước biển, cẩn thận nhiễm khuẩn.”

Cồn hơi rát, Yến Thu chẳng biểu lộ gì, chỉ nhìn cậu bôi thuốc, “Ừ.”

Cô nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của cậu.

Giữa mái tóc có hai xoáy tóc không dễ thấy, không để ý sẽ chẳng nhận ra. Hoặc có lẽ, chỉ những ai vốn đã biết mới có thể nhìn ra ngay.

Cô vô thức mở miệng: “Cậu có hai xoáy tóc đấy.”

Người già thường nói, người như vậy vừa thông minh vừa cố chấp.

Tưởng Kinh Hàn không để tâm, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ừ. Dụ Gia Thụ cũng có.”

Thật sao?

Cô ngẩn ngơ mấp máy môi.

Nhắc đến bất ngờ như thế, lại thấy có phần xa lạ.

Yến Thu chợt nhận ra, cô chỉ hiểu rõ Tưởng Kinh Hàn.

Trong khu tập thể bao nhiêu bạn nhỏ từng chơi cùng, cô chỉ biết rõ mỗi cậu.

Cô chớp mắt mơ màng.

Vô số ký ức bay lượn trước mắt, chiếu lại như một thước phim cũ.

Mỗi một khung hình đều có cùng một người.

Quá đỗi quen thuộc.

Không sao tách rời.

Yến Thu khẽ nhắm mắt, cảnh tượng trước mắt lại càng rõ ràng.

Cô đã không nhớ nổi đây là năm thứ mấy họ quen nhau.

Trong tất cả những ký ức về tuổi thơ và mùa hè, đều có bóng dáng cậu.

Cậu bé từng cùng cô ăn kem que trong con hẻm mùa hè.

Cậu bé từng chơi máy game điện tử trong sân bà Vương.

Cậu bé từng ngồi bên cạnh, phe phẩy quạt nan cho cô những đêm hè oi ả.

Cậu học sinh làm bẩn quần áo cô, không nói một lời đi mua cho cô chiếc váy mới.

Cậu học sinh lớp bên cạnh luôn đứng ở cửa sau đợi cô khi tan học.

Cậu thiếu niên từng buộc bong bóng cho cô, cùng cô đi hết lần này đến lần khác trên vòng đu quay trong công viên giải trí.

Như một nhân vật chính dưới ánh đèn sân khấu, cậu là một trong số ít những người từng xuất hiện trong nhật ký suốt bao năm của cô.

Cô đã vô số lần cảm ơn Chúa.

Sau bao năm bỏ lỡ, lại có thể gặp lại. Với cô mà nói, gần như là một điều xa xỉ.

Lời cầu nguyện của cô đã linh nghiệm sao?

Nếu không thì trong cuộc đời mười mấy năm của cô, sao lại có một chàng trai khiến cô không thể quên được, quay về giữa chừng như thể ước nguyện đã thành sự thật.

Người ấy sẽ lặng lẽ vươn tay che ánh nắng chói chang cho cô khi cô ngủ.

Sẽ đứng ở nơi gió núi thổi đến, dạy cô nhận biết các vì sao. Làm cho cô một dải ngân hà thu nhỏ độc nhất vô nhị ở bán cầu Bắc.

Từng cầm lấy cây kem lạnh của cô trong đêm tối, khẽ khàng nhưng chắc chắn khẳng định với cô về một mùa hè hoàn hảo mà cô mong đợi.

Từng mượn cớ sinh nhật đưa cô đi ngắm biển, lén lút hoàn thành từng giấc mộng nhỏ chưa từng nói ra.

Từng nắm tay cô, chạy băng qua trong ánh hoàng hôn.

Giống như bỏ trốn.

Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng, chàng trai với chiếc cà vạt cùng màu với cô, dáng người cao ráo, dáng đứng thẳng tắp dưới tấm màn nhung đỏ của hội trường lớn, trước toàn thể giáo viên và học sinh, một cách kín đáo nhưng tràn đầy chân thành…

Chúc cô vui vẻ.

Thuần khiết và mãnh liệt.

Dù có thể bị phạt, cũng chỉ để chúc cô vui vẻ.

Thiếu niên vẫn là thiếu niên. Mãi mãi ngây thơ, mãi mãi nhiệt huyết. Vượt núi băng rừng, phá gai mở lối.

Thủy triều dâng rút, cánh hoa anh đào bay lượn, những vì sao treo lơ lửng giữa núi rừng, cũng đang chứng kiến khoảnh khắc này sao?

Yến Thu nhìn dáng vẻ cẩn thận của cậu, cứ như thể trước mắt là một món bảo vật, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót, nhức nhối.

Nhỏ bé, dày đặc, từng đợt nối tiếp nhau.

Cảm giác nhói đau ê ẩm lan khắp cơ thể theo từng hơi thở.

Có người nói, kẻ nói dối phải nuốt một ngàn cây kim.

Vậy người cố tình giấu giếm cũng vậy sao?

Nếu không, vì sao cô lại cảm thấy nhói đau.

Cậu bé nhỏ trong ký ức ngày nào, đã sớm lớn thành cây tùng bách cao ngất ngưởng, xuất chúng, khiến người ta không thể rời mắt.

Cô sao có thể yêu cầu cậu đứng mãi một chỗ đợi mình.

Yến Thu hít sâu một hơi, cố gắng trấn áp cơn chua xót nơi sống mũi.

Chàng trai dường như chẳng nhận ra cảm xúc của cô, dán băng cá nhân lên vết thương, tiếp tục dặn dò: “Cũng đừng đi chân trần trên cát nữa.”

Cô cúi mắt, im lặng giây lát, cố tỏ ra vui vẻ: “Cậu lắm lời quá, như ông cụ non vậy.”

Tưởng Kinh Hàn ngẩng lên nhìn cô chốc lát, không phản bác: “Đã mở quà ra chưa?”

Yến Thu cảm giác như mình sắp bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấu. “Chưa.”

Cô hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt của cậu, đứng dậy phủi lại váy, đi vài bước về phía trước: “Đi thôi.”

Dưới màn đêm, hai người một trước một sau, chậm rãi men theo bờ biển quay về.

Tiếng còi tàu vẫn văng vẳng bên tai, màn đêm tĩnh lặng.

Những cảm xúc vừa rồi dường như đã được biển cả dung chứa, được sóng biển xoa dịu.

Biển cả có thể ôm trọn tất cả.

Yến Thu cúi người nhặt một một vỏ ốc, đưa lên bên tai chàng trai.

Cô hơi nghiêng đầu, “Nghe thấy gì không?”

Tưởng Kinh Hàn nghiêng tai nghe một lúc, “Có.”

Yến Thu hơi ngạc nhiên, “Thật à, tớ nhặt bừa thôi mà.”

“Nó hỏi sao hôm nay cậu không vui.”

Cô sững sờ dừng tay đang định đưa lên tai mình.

Suýt nữa cô quên mất

Cậu luôn nhạy bén trong việc nhận ra cảm xúc của cô.

Yến Thu dừng lại, nửa đùa nửa thật: “Vì sáng nay tớ nghĩ đến một bài thơ, nhưng mãi không nhớ nổi câu cuối, hơi bực mình.”

Ánh mắt thiếu niên trong đêm tối càng sâu, bên tai là tiếng gió biển thổi.

Hồi lâu, giọng cậu nhàn nhạt, “Bài gì vậy?”

Yến Thu cúi mắt nhìn bọt biển màu trắng lăn tăn trong sóng.

Thật ra khoảnh khắc ấy cô đã nhớ ra rồi.

Nhưng trong lòng chợt có một giọng nói, bảo rằng nói cho cậu biết cũng không sao.

Dù sao, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ biết được đâu.

“Đôi khi,” cô khẽ đọc, “tôi tỉnh dậy vào sáng sớm.” 

“Linh hồn tôi thậm chí vẫn còn ướt đẫm.” 

“Xa xa, biển gầm vang rồi vọng lại.”

Giọng nói nhẹ nhàng hòa trong tiếng sóng, gió biển ẩm ướt thổi bay mái tóc dài, vô cùng hợp cảnh hôm nay.

Câu tiếp theo…

Mái tóc dài bay lên che khuất khuôn mặt nghiêng của cô, mấy chữ ngắn ngủi của bài thơ lặng lẽ lướt qua đầu lưỡi, như thể đã nói ra rồi.

Cô khẽ đọc thầm trong lòng chữ cuối cùng, bỗng cảm thấy một làn cảm xúc vi diệu như sóng biển cuộn trào ập đến, gần như muốn nhấn chìm cô.

Sao lại không cam tâm đến vậy.

Yến Thu ngẩng mắt, gần như run râyr mà hỏi cậu: “Cậu có biết câu tiếp theo là gì không?”

Người trước mặt không đáp, im lặng thật lâu.

Không rõ cảm xúc lúc này là tiếc nuối hay may mắn.

Cô cụp mắt, khách sáo lấp l**m: “Không sao, nhà thơ này sáng tác bằng tiếng Tây Ban Nha, không biết cũng là bình thường.”

Tưởng Kinh Hàn nhìn cô rất lâu, hình như thở dài một hơi, bước lên trước một bước.

Giọng cậu trầm xuống, khẽ nói: “Pablo Neruda.”

Tim cô chợt thắt lại.

Dường như có bí mật gì đó sắp bị phơi bày hôm nay.

Cô quá đỗi kinh ngạc, con ốc thô ráp trong tay rơi xuống bãi cát trắng mịn, tạo thành một vết lõm nhỏ.

Chàng trai trước mặt hơi cúi người, nhặt chiếc máy ghi âm của đại dương lên, nhẹ nhàng đặt bên tai cô.

Tiếng sóng biển càng lúc càng trong trẻo và xa xăm.

“Đây là một bến cảng.”

Cô nhìn thấy đôi mắt đen thẳm kia của chàng trai, sâu như màn đêm. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cậu khẽ nói tiếp: “Ở nơi này, tôi yêu em.”

Hết chương 44.

【Tác giả có lời muốn nói】 

Đôi khi tôi tỉnh dậy vào sáng sớm,

Linh hồn tôi thậm chí vẫn còn ướt đẫm.

Xa xa, biển gầm vang rồi vọng lại.

Đây là một bến cảng, ở nơi này tôi yêu em.

— Trích “Hai mươi bài tình thơ và một bài hát tuyệt vọng”,  Pablo Neruda

Người nhạy cảm lại hay nghĩ nhiều, luôn thích vòng vo mới chịu thổ lộ.

Cậu ấy đều biết cả.

Chúc mọi người tháng Năm thuận lợi nhé~

【Editor có lời muốn nói】 Tính chương sau đặt pass mà lười quá hhuhu, chắc vẫn sẽ đặt nma hẻm phải trong chương sau. À còn nữa, mình siu thích chương nàyyyy

Bình Luận (0)
Comment