Chương 45: Viên kẹo thứ bốn mươi lăm – “Vậy thì tớ chúc điều ước của cậu thành sự thật.”
“Đây là một bến cảng, ở nơi này tôi yêu em.”
— Pablo Neruda, Hai mươi bài tình thơ và một bài hát tuyệt vọng.
Khi Tưởng Kinh Hàn khẽ khàng đọc lên câu thơ ấy, Yến Thu không biết mình đang cảm thấy gì.
Hay có lẽ là không có cảm thấy gì cả.
Cô chỉ chớp mắt một cách chậm chạp và bàng hoàng.
Không có niềm vui, không có sự ngại ngùng, thậm chí không tìm thấy một chút cảm xúc tích cực nào.
Cô cảm nhận một cảm giác ngột ngạt kinh khủng, như một người sắp chết đuối đang vùng vẫy, suýt chút nữa nhấn chìm cô.
Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Cuối cùng họ cũng đi đến bước này rồi.
Shakespeare từng viết trong Giấc mộng đêm hè: Con đường của tình yêu đích thực không bao giờ bằng phẳng.
Những người yêu nhau phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể đến được với nhau.
Và người cô thích đang đứng trước mặt cô, tha thứ cho mọi điều cô muốn nói nhưng lại thôi, mọi lời cô diễn đạt không rõ ràng, mọi sự nhạy cảm và ương ngạnh của cô.
Chân thành và thẳng thắn.
Nói với cô: “Nhìn đi, trái tim chúng ta giống nhau.”
Nhưng cô lại muốn lùi bước.
Từ đầu tiên cô nghĩ đến là trời nam biển bắc.
Còn từ thứ hai là những chuyện vụn vặt.
Một lời tỏ tình nửa vời thì có ý nghĩa gì chứ?
Họ chẳng qua chỉ là những người qua đường thoáng qua trong đời nhau.
Giống như bao bạn học không thân không xa trong những năm đi học, sau khi tốt nghiệp thì mỗi người mỗi ngả, trời nam biển bắc.
Cô cảm nhận nhịp thở gấp gáp, tim co thắt liên tục, mới chợt nhận ra hình như mình đang rất buồn.
“Tưởng Kinh Hàn.”
Một lúc lâu sau, Yến Thu mới bình tĩnh lên tiếng.
Mượn một phần ba màn đêm, cuối cùng cô cũng có đủ dũng khí để thành thật.
“Tớ sẽ đến Bắc Kinh.”
Người đứng phía sau khựng lại một chút: “Hả?”
Yến Thu cúi đầu, nói nhỏ: “Trước giờ tớ chưa có cơ hội nói với cậu. Hôm nay vừa nhớ ra nên nói luôn.”
Khuôn mặt Tưởng Kinh Hàn khuất trong bóng đêm, mái tóc tung bay theo gió biển, ánh mắt trong trẻo nhưng bình thản. Cậu hơi nghiêng đầu, bỗng mỉm cười, giọng lười biếng như mọi khi: “Sao lúc nào cậu cũng nghĩ ra trò đùa hết vậy?”
“Tớ không đùa đâu.”
Yến Thu nhắm mắt, ngắt lời anh: “Tớ vẫn luôn chắc chắn về chuyện muốn đi Bắc Kinh.”
Rồi cô im lặng, lâu đến mức chỉ còn nghe tiếng gió biển.
Cậu thiếu niên đứng sau cô lùi nửa bước.
Đêm càng lúc càng lạnh.
Gió biển quất lên làn da, khiến cô nổi da gà.
Nhưng hơi thở của người đứng sau còn lạnh hơn cả màn đêm.
Giọng Tưởng Kinh Hàn trầm thấp, vẫn cố kiềm chế, cậu giảm tốc độ giọng nói: “Tại sao?”
Yến Thu mở miệng, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Cổ họng Tưởng Kinh Hàn lên xuống, cậu quay đi, nở một nụ cười khó hiểu. “Chẳng lẽ là vì Tống Cảnh Đường sao?”
“Không liên quan đến cậu ấy.”
Nhưng chàng trai vẫn đứng tại chỗ, không nói không rằng, như thể ngoan cố chờ đợi một lý do.
Yến Thu mệt mỏi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dường như cần một sự can đảm lớn lao để mở lời.
Bờ biển tối nay không sao không trăng, mây đen đè nặng trên mặt biển, cũng được xem là biển trời hòa làm một theo một nghĩa nào đó..
Yến Thu chợt cảm thấy, giờ phút này nên có một trận mưa bão.
Giống như tối hôm đó.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, đủ để hoàng tử đánh bại rồng dữ, giải cứu công chúa, cô mới chậm rãi mở lời.
“Cậu có nhớ anh trai tớ không?” Yến Thu khẽ hỏi anh, trong mắt là vẻ tan vỡ chưa từng thấy.
“Ừ.”
Cậu nhớ lại bóng dáng dịu dàng trong ký ức, giọng nói và nụ cười thanh thoát như ngọc như tùng.
Đó là một trong số rất ít người khiến anh cảm thấy dịu dàng trong đời.
“Chắc giờ anh ấy học năm ba rồi nhỉ?”
“Ừ.” Yến Thu đã quay đi, mắt phản chiếu những con sóng lăn tăn và ánh đèn hải đăng nhấp nháy, giọng cô vụn vỡ theo tiếng còi tàu.
“Nếu anh ấy còn sống.”
Tưởng Kinh Hàn lặng người, tim như ngừng đập. Rồi cậu nghe giọng Yến Thu lạnh lùng, lặp lại: “Tưởng Kinh Hàn, Yến Minh đã mất rồi.”
—
Tai nạn xảy ra vào một đêm hè ba năm trước.
Cho đến nay, Yến Thu vẫn khó có thể hoàn toàn bình tĩnh và khách quan nhìn lại sự việc này.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng với vai trò là một người ngoài cuộc, như cách cô giỏi nhất, nhìn lại cuộc đời người khác.
Nhưng cô buồn bã nhận ra, mình không làm được. Phải thừa nhận có những ký ức đau lòng đến mức ngay cả nhìn lại cũng không thể.
Năm 2015, Yến Minh vừa kết thúc kỳ thi đại học.
Anh luôn là một “đứa con nhà người ta” ngoan ngoãn và hiểu chuyện, đặc biệt là ở vai trò một người anh trai, anh cực kỳ có trách nhiệm.
Trong thời gian Lương Tố và Yến Trọng Bắc ít có mặt ở nhà, anh gần như vừa là anh trai, vừa là ba mẹ.
Buổi họp phụ huynh của cô là Yến Minh đi họp, bài tập về nhà là anh ký tên, nửa đêm cô đói không ngủ được, dì giúp việc lại không có nhà, là anh ngáp ngắn ngáp dài thức dậy nấu mì cho cô.
Thậm chí lần đầu tiên cô có kinh nguyệt, đầy ắp băng vệ sinh trong ngăn kéo đầu giường, và một cốc nước đường đỏ trên bàn, cũng là do Yến Minh chuẩn bị.
Hồi đó Yến Thu còn cười anh, nói anh mới 18 tuổi đã làm bố.
Yến Minh cười, gõ nhẹ đầu cô.
Nhưng cô chưa từng nghĩ mọi thứ lại ngắn ngủi đến vậy.
Như một giấc mơ.
Cuối tháng 8, thành phố trung tâm ven biển nhộn nhịp đến không tưởng.
Các tòa nhà cao tầng mọc san sát, người ta mặc vest chỉnh tề, đi lại vội vã.
Đã gần nửa đêm, Yến Thu một mình ở nhà xem phim tài liệu.
Nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính sát đất của căn hộ lớn, bên ngoài đột nhiên đổ mưa.
Mưa to.
Cả thành phố ướt sũng, cuốn trôi đi sự phồn hoa, lộ ra vài phần tái nhợt và u ám.
Cô tắt TV, căn hộ rộng hơn 300m² trở nên lạ lẫm và yên tĩnh.
Cô gọi 3 cuộc điện thoại cho Yến Minh, cả 3 đều không có người nhấc máy.
Không hiểu sao, cô cảm thấy bất an.
Yến Thu lấy hai chiếc ô xuống lầu, đứng bên lề đường chờ đợi.
Nước mưa làm ướt ống quần, ẩm ướt dính vào chân, lạnh lẽo và khó chịu.
Hình như có tai nạn xảy ra ở gần đó, dây cảnh giới giăng kín một khu vực rộng lớn, xe cứu thương bật đèn dừng bên lề đường.
Yến Thu dừng bước.
Mưa vẫn nặng hạt, nhưng chẳng thiếu người đứng xem.
Các cô, các bà vây quanh tản ra, đi ngang qua cô, lắc đầu thở dài, dường như rất tiếc nuối. Yến Thu không hiểu rõ tiếng Thượng Hải, chỉ có thể nắm bắt được vài từ khóa rời rạc.
“Chưa đầy hai mươi tuổi.”
“Con trai.”
“Trẻ tuổi lắm.”
“Thật đáng tiếc.”
Tim cô đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô gần như không thở nổi, vô vọng nắm chặt cán ô.
Người phụ nữ cuối cùng đi ngang qua cô, dùng tiếng phổ thông, thở dài một hơi.
“Tiếc quá. Còn cầm bánh kem nữa kìa.”
Cô ấy còn nhìn cô, tốt bụng khuyên, “Em gái, bên ngoài không an toàn, về nhà sớm đi.”
Cô từng bước từng bước đi tới.
Mưa lớn làm đường ngập nước, cô không hề chú ý, giẫm thẳng vào, một luồng khí lạnh kinh hoàng lan khắp cơ thể.
Khoảng cách chỉ hơn trăm mét, nhưng cô như đã đi qua rất nhiều năm.
Cô nhìn thấy chiếc xe tải lật nghiêng, hàng hóa rơi vãi khắp nơi.
Chiếc xe hơi nhỏ gần như bị bẹp dí, biến dạng nghiêm trọng.
Một tấm vải trắng phủ lên người, chỉ có thể nhìn thấy những mảng màu đỏ lớn.
Máu tươi loang lổ trên mặt đường, vệt máu ngoằn ngoèo theo nước mưa chảy đến chân cô.
Không ai xung quanh là không tiếc thương, cúi đầu mặc niệm.
“Xe tải chở quá tải, vừa mưa nên bị trượt.”
“Thật tội nghiệp chiếc xe hơi nhỏ đi ngang qua.”
Yến Thu bắt đầu run rẩy.
Mặc dù điều này rất ích kỷ, nhưng cô không thể tránh khỏi việc cầu nguyện, xin đừng là anh ấy.
Cô sợ hãi và hoảng loạn, gần như không thể cầm nổi ô, sắc mặt tái nhợt, dường như một cơn gió có thể thổi bay cô.
Không biết ai đã nói một câu: “Thông báo cho gia đình đi.”
Yến Thu chưa bao giờ sợ tiếng chuông điện thoại đến thế.
Khi cô nhìn cảnh sát vừa gọi, ánh mắt cô chan chứa sự cầu khẩn, như van xin một phép màu.
“Ting… ting…”
Cô ngơ ngác nhìn màn hình sáng lên.
Thế giới sụp đổ ngay lập tức.
Hai chiếc ô cùng màu khác nhau đồng thời rơi xuống đất.
Chiếc điện thoại nằm trong vũng nước, vẫn kiên trì phát ra âm thanh.
Yến Thu nhìn chằm chằm mặt đường đầy máu, kem tràn ra từ hộp bánh kem bị bẹp dí, bị nước mưa cuốn trôi.
Trong không khí tràn ngập các loại mùi.
Mùi xăng, mùi máu tươi, mùi kem, mùi mưa lớn.
Cô quên mất lúc đó nghĩ gì.
Có lẽ vừa không muốn tin, vừa sợ hãi đến mức muốn ngã ngửa.
Không có nước mắt.
Dạ dày liên tục quặn lên.
Yến Thu cuối cùng không kìm được, ngồi xổm bên lề đường, nôn khan dữ dội.
Đó là một đêm mưa cuối hè.
Một ngày trước sinh nhật cô.
Người anh trai kiêu hãnh, rạng rỡ, khiến mọi người phải ngưỡng mộ của cô, lặng lẽ nằm trong vũng máu.
Và từ đó cô và anh mãi mãi chia lìa.
Ký ức cuối cùng về Yến Minh là anh tựa vào cửa ra vào, cười hỏi cô muốn quà sinh nhật gì.
Cô đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, rồi đáp: “Để nửa đêm em nói với anh nhé.”
Lúc đó cô không hề biết, cô sẽ không bao giờ nhận được bất kỳ món quà nào từ anh trai nữa.
Những người chưa từng trải qua cái chết, có lẽ sẽ không bao giờ biết được sự bình an khỏe mạnh, quý giá đến nhường nào.
Kể từ đó, mọi điều ước của Yến Thu không còn là xinh đẹp, xuất sắc và hạnh phúc nữa.
Cô chỉ cầu mong được bình an.
Trời thật sự bắt đầu mưa.
Mưa lất phất, mưa ở bờ biển..
Có phải số phận cũng cảm thấy mắc nợ cô không.
Nên hôm nay, tặng cô một ngày trải nghiệm ước gì được nấy.
Yến Thu thở dài, hơi nghiêng đầu: “Tưởng Kinh Hàn, sinh nhật có thể ước ba điều đúng không?”
Người bên cạnh không nói gì, các ngón tay co lại buông thõng bên hông. Như muốn chạm vào nhưng lại rụt về.
“Ừ.”
Yến Thu nhìn điện thoại, giọng chậm rãi, bình thản: “Bây giờ là 11 giờ 46 phút, tớ muốn ước điều ước cuối cùng.”
Cô đã cố gắng hết sức để giọng nói mình trở nên bình tĩnh, nhưng âm cuối vẫn hơi run rẩy.
“Mong cậu có thể đến nơi mà cậu đã cố gắng.”
“Và tớ cũng có thể đến nơi tớ muốn.”
Yến Thu hít một hơi thật sâu: “Tớ không muốn ai phải hy sinh vì ai. Chúng ta là những cá thể bình đẳng, không cần phải ràng buộc. Tớ sẽ không vì cậu mà từ bỏ mục tiêu của mình, cậu cũng đừng làm điều ngốc nghếch.”
“Như vậy quá trẻ con.”
“Tớ không muốn nợ cậu.”
Người với người yêu nhau, và người với người đồng thời tự do.
Hoàng tử bé viết, muốn tạo sự ràng buộc với người khác, phải chấp nhận rủi ro rơi nước mắt.
Cô đã nếm trải sự cay đắng đó rồi.
Yến Thu cuối cùng nhìn anh, cố gắng tự nhiên và chân thành, còn nở một nụ cười.
“Chúc cậu mọi việc ở Thượng Hải thuận lợi trước nhé.”
Tưởng Kinh Hàn mặt không biểu cảm, ánh mắt trầm lặng. Cậu nhìn nụ cười còn khó coi hơn cả khóc của cô, chợt muốn cười, nhưng tim lại chìm xuống đáy.
Thật lý trí.
Thật trưởng thành.
Vì sợ mắc nợ, sợ việc thiết lập và tan vỡ của mối quan hệ thân mật, nên dứt khoát, gọn gàng, một phát cắt đứt mọi thứ.
Mặc dù có người mắt đỏ hoe, giọng run rẩy, nhưng vẫn có thể ngoan cường và không chừa đường lui, chỉ vài câu đã định đoạt tương lai mỗi người một ngả của họ.
Thật nhẫn tâm.
Cậu còn có thể làm gì nữa.
Mưa càng lúc càng lớn, đánh vào người nhói buốt.
Con thuyền đang lênh đênh trên mặt biển yên bình cuối cùng cũng chạm phải tảng băng chìm và rạn san hô, bị đâm tan tành, những mảnh vỡ trôi dạt theo gió mùa.
Sóng biển lặng thinh, nhưng lòng biển thì cuồn cuộn.
Hơi thở của thiếu niên bình tĩnh và kéo dài, cậu rũ mắt xuống, hé môi.
“Yến Thu, cậu biết tớ chưa bao giờ từ chối bất cứ điều ước sinh nhật nào của cậu.”
Cậu hạ mắt, khẽ cười trào phúng: “Nếu đây là điều ước của cậu.”
Thời gian trôi qua thật lâu, lâu đến mức Yến Thu cảm giác như một thanh kiếm nặng nề đang treo lơ lửng trên đầu cô, cô chỉ có thể chờ đợi sự tuyên án.
Cuối cùng, đầu lưỡi Tưởng Kinh Hàn chạm vào răng, đột nhiên thả lỏng, yết hầu chuyển động, giọng nói không chút gợn sóng, còn lạnh hơn cả đêm mưa.
“Vậy thì tớ chúc điều ước của cậu thành sự thật.”
Hết chương 45.
_14thfebruary: ngược rồi ngược rồi bà con ơi