Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 46: Viên Kẹo Thứ Bốn Mươi Sáu – “Mùa hè đã qua rồi.”

Yến Thu đã không còn nhớ tâm trạng của đêm hôm ấy, chỉ nhớ rằng bàn tay cô buông thõng bên người không ngừng run rẩy, nhìn cậu quay lưng bước đi qua màn mưa lất phất.

Một thoáng mê đắm mờ ảo dành cho cậu.

Cứ xem như là thủy triều dâng dưới mưa gió.

Trên chuyến bay trở về, hai người vốn hoạt bát giờ thu mình lại, ngồi cạnh nhau không dám lên tiếng, cố gắng giữ im lặng.

Không khí vô cùng căng thẳng.

Cho đến khi Yến Thu đeo tai nghe nhắm mắt giả vờ ngủ, Đỗ Phi Vũ mới nghiêng người hỏi: “Chuyện gì vậy? Hôm qua anh Hàn lại đi mà không nói tiếng nào?”

Tống Gia Kỳ nhẹ lắc đầu: “Không biết, nói là có việc nhà.”

“Việc gì mà đi gấp thế? Không khí lúc đó không giống bình thường, mà giống như vừa cãi nhau với ai đó.”

“Không phải, không giống cãi nhau.” Cậu ấy suy nghĩ một lúc, “Giống như thất tình.”

“Rõ ràng không biểu cảm gì, nhưng cái vẻ áp đảo người khác thường ngày đột nhiên biến mất. Làm người ta cảm thấy, hình như cậu ấy rất buồn.”

Tống Gia Kỳ đưa tay bịt miệng Đỗ Phi Vũ, nhíu mày nhìn sang bên.

“Nói nhỏ thôi.”

Mặt Yến Thu bình thản, lông mi dài và dày rung nhẹ, cô khẽ nghiêng đầu, tựa vào cửa sổ, nhìn những đám mây dày đặc che khuất màn đêm.

Giọng hát thanh lịch, dịu dàng và mang đậm dấu ấn thời đại, lẫn với chút tiếng ồn ào, truyền đến từ tai nghe.

“Xin tha thứ, đêm nay tôi đành nói lời chia tay.
Trái tim từng sôi nổi bỗng như chìm xuống đáy.
Trong mơ vẫn có anh, nhưng hình bóng lại mơ hồ,
Tình cảm này, thật khó mà đoán.”

“Từ nay mỗi tối,
Dẫu bầu trời vẫn rực rỡ ánh sao,
Đáng tiếc lòng đã nguội lạnh
Con đường tình cảm ngày càng mờ tối, càng quanh co.”

Mỗi đêm bắt đầu từ hôm nay, chắc sẽ như lúc này, không sao cũng không trăng.

*

Chuyến đi không mấy vui vẻ kết thúc, Yến Thu bình tĩnh thu dọn hành lý.

Cô chọn lọc và sắp xếp những vật dụng cá nhân cần dùng khi đến trường Phụ Trung, cuối cùng cô rũ mắt, nhét mấy món quà chưa mở vào sâu nhất trong tủ sách.

Cô vẫn chưa thể thoải mái đón nhận quà sinh nhật.

Ít nhất là bây giờ vẫn chưa.

Hoàng hôn buông xuống, cô sắp xếp sách vở, bước ra từ thư viện.

Một chiếc xe mới tinh, sạch sẽ đỗ ở ngã tư, cửa sổ hạ xuống, người phụ nữ mặc đồ công sở dùng ngón tay móc chiếc kính râm, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.

“Đi ăn với mẹ. Mẹ đã báo với ông bà nội của con rồi.”

Yến Thu không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ mở cửa ghế sau xe của Lương Tố.

Suốt quãng đường, không ai nói lời nào cho đến khi họ ngồi xuống trong một nhà hàng phương Tây.

“Muốn ăn gì thì tự gọi.”

Yến Thu rũ mắt chỉ vào món salad rau củ với người phục vụ.

 Lương Tố nhíu mày: “Lại chán ăn nữa sao?”

Yến Thu ngẩng mắt, gật đầu, đưa lại menu, giọng bình tĩnh và nhẹ nhàng: “Bây giờ ăn không nổi.”

Nhưng Lương Tố vẫn nhìn ra được vài phần phản kháng trong cô.

Bà đã dành chút thời gian ít ỏi từ công việc bận rộn để ăn một bữa, vậy mà giờ đây lại chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lương Tố ném chiếc nĩa xuống, lạnh lùng nói: “Cũng không có gì, chỉ là cô giáo chủ nhiệm của con gọi điện nói về việc con chuyển trường.”

“Không phải chuyển trường, chỉ là đổi trường học, học bạ không thay đổi.”

“Ừ.” Lương Tố dường như không quan tâm lắm, “Cô ấy đã tóm tắt tình hình, bảo chúng ta bàn bạc.”

Yến Thu gật nhẹ, chờ bà ấy nói hết cái gọi là ‘bàn bạc’.

Một lát sau, người phục vụ mang vài món ăn lên.

Lương Tố mở lời, “Ý mẹ là, mẹ khuyên con nên đi.”

Yến Thu nhếch môi, hơi mỉa mai: “Khuyên?”

“Thực ra, ý mẹ là, nếu không đưa ra được lý do thích hợp, con phải đi.”

Lương Tố tao nhã đưa một miếng bò bít tết nhỏ vào miệng, động tác duyên dáng như quý tộc, nhưng lời nói lại mạnh mẽ và không chút nhân nhượng, giống như ra lệnh.

Yến Thu nhìn bà, môi đỏ tươi, trang điểm tinh xảo, viên kim cương trên hoa tai lấp lánh ánh sáng.

Một người phụ nữ mạnh mẽ bẩm sinh.

Lạnh lùng và vô tình bẩm sinh.

Nhưng dưới ánh đèn mờ ảo của nhà hàng giữa lòng thành phố, Yến Thu bỗng nhìn thấy quầng thâm nơi khóe mắt, những nếp nhăn ẩn dưới lớp kem nền đắt tiền, thấy được vài sợi tóc con rủ xuống bên tai từ kiểu tóc tinh tế, thấy được những nếp nhăn sâu trên cổ tay áo vest của bà.

Cô chợt cảm thấy thật vô vị.

Khi người ta cũng trở nên ích kỷ và lạnh lẽo như đối phương, oán hận dường như mất đi ý nghĩa.

Thời gian và cuộc đời vốn công bằng, có được ắt có mất.

Yến Thu khẽ thở dài, nhìn chằm chằm vào nước sốt salad một lúc lâu, cuối cùng bình tĩnh mở lời.

“Mẹ biết không, hồi bé, con luôn cảm thấy mẹ rất ngầu.”

Giọng nói chậm rãi và dịu nhẹ, không gai góc như thường lệ, như thể đang hồi tưởng điều gì đó.

Người phụ nữ đối diện khựng lại một thoáng, ngước đầu lên nhìn.

Yến Thu không nhìn bà, lông mi dài rũ xuống, tiếp tục: “Ở trường, mỗi khi nói về những người phụ nữ giỏi giang, độc lập, con luôn nghĩ đến mẹ đầu tiên.”

“Có một năm, vào Ngày của Mẹ, anh hai mua một bó hoa rồi dẫn con đến công ty tặng mẹ.”

Yến Thu nghiêng đầu, cẩn thận nhớ lại: “Con thấy mẹ mặc vest, ngồi trước bàn làm việc to, phía sau là cửa sổ nhìn ra toàn bộ trung tâm thành phố, mẹ nói với người đối diện: ‘Không có gì là tôi không làm được’.”

“Khoảnh khắc đó con đã tự nhủ, sau này con cũng muốn trở thành người như thế.”

“Vì vậy, dù mẹ luôn bận rộn, dù cả tháng không được gặp, chưa bao giờ dự họp phụ huynh, thậm chí còn nhớ nhầm ngày sinh của con. Con vẫn không hề ghét mẹ.”

Tay Lương Tố bất ngờ hơi run rẩy, dao nĩa bằng bạc khẽ chạm vào mép đĩa, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Bà cười gượng gạo.

“Nhưng bây giờ con hận mẹ.”  

“Đúng, con hận mẹ.”

Yến Thu đáp lại bình tĩnh và thẳng thắn, Lương Tố không bất ngờ, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy khó thở.

Cô gái ngồi đối diện, dáng người mảnh mai nhưng thẳng tắp, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt trong veo.

Giống như bà hồi trẻ, mà hình như cũng không giống.

Con bé lạnh lùng hơn.

Trong mắt cô có mọi thứ, nhưng tuyệt nhiên không có sự ấm áp và quyến luyến dành cho mẹ.

“Con hoàn toàn có thể chấp nhận, thậm chí tán thành, việc mẹ dành toàn bộ thời gian và năng lượng cho công việc. Bị bó buộc trong gia đình vốn là xiềng xích mà xã hội áp đặt lên phụ nữ.”

Yến Thu nhẹ nhàng nói, lần đầu tiên nhắc đến chuyện này với bà.

“Nhưng con không thể chấp nhận được, khi con trai mẹ nằm bất động trong vũng máu, phủ dưới tấm vải trắng lạnh lẽo, đợi đứa em gái mới mười bốn tuổi của mình dầm mưa đi làm giấy chứng tử cho anh ấy.”

“Và người mẹ mang hai đứa con mình đến thành phố này, khiến chúng lạc lỏng giữa nơi xa lại, lại không nghe điện thoại.” Giọng cô rất nhẹ, rất chậm, âm cuối vẫn hơi run rẩy, “Chỉ vì đang ở cùng với tình nhân.”

“Đủ rồi.”

Sắc mặt Lương Tố tái nhợt, không còn giọt máu, bà khẽ nhắm mắt, tay  ôm mặt.

“Con và Yến Minh giống như tài sản và hàng hóa được các người tùy ý phân phát, ghi rõ trên hợp đồng.”

Yến Thu như không nghe thấy, nhẹ giọng nói: “Việc hai vợ chồng các người thỏa thuận không làm phiền nhau, hay phân chia trách nhiệm nuôi dưỡng, thì cũng không nên lấy con cái làm cái giá phải trả.”

“Chúng con chưa bao giờ mong muốn được làm kết tinh tình yêu của hai người.”

“Nhưng ít nhất… chúng con không phải hàng hóa.”

Trong mắt Lương Tố bất ngờ ánh lên tia nước.  

Trông bà đau khổ vô cùng.

Hộp khăn giấy đặt bên phải, thậm chí ngay bên cạnh tay Yến Thu, nhưng cô chỉ ngồi bất động, lạnh lùng nhìn sự sụp đổ của một người phụ nữ.

Dòng người và cả không gian xung quanh dường như đang dần rời xa họ.

Họ ngồi giữa nhà hàng, bình hoa nhỏ trên khăn trải bàn như một ranh giới vô hình ngăn cách hai mẹ con.

Phía sau Yến Thu không một bóng người.

Đĩa salad rau trước mặt dần ngấm nước sốt, từng lá rau rũ xuống, mềm oặt như một quả bóng xì hơi.

Cuối cùng, Yến Thu bình thản cất giọng: “Con sẽ đến Phụ Trung. Mai con sẽ đi.”

“Không có lý do nào có thể ngăn cản con chạy đến tương lai mà con muốn. Không ai cả.”

“Và mẹ cũng đừng lo, con không ích kỷ hay lạnh lùng.”

Cô mỉa mai nhếch môi: “Dù sao… con cũng là con gái của mẹ.”

Cô chưa bao giờ bận tâm về bất cứ điều gì.

Yến Thu nói xong đứng dậy, dứt khoát, không hề dây dưa.

Không có sự giải thoát, không có sự tha thứ, thậm chí không có quá nhiều biến động cảm xúc.

Chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.

Cô từng tự hỏi, sau này giữa cô và Lương Tố rồi sẽ thế nào. 

Người từng gần gũi nhất, có lẽ cũng sẽ trở thành người xa lạ.

Lương Tố gọi tên cô, cô khựng lại một thoáng, rồi quay đầu lại.

Tóc người phụ nữ hơi rối, bộ trang phục tinh xảo che đi sự bơ phờ, nhưng không che được nỗi buồn trong mắt.

“Yến Thu.”

“Giống như mẹ, con sẽ hối hận thôi.”

Yến Thu nhìn bà một lúc, không nói gì.

Từng bước từng bước, quay lưng lại với bà, dần dần đi xa.

Cô tựa vào cửa sổ ghế sau taxi, ánh đèn thành phố lướt qua trong mắt cô lộng lẫy, ồn ào, mà cô chỉ thấy mỏi mệt.

Hối hận ư.

Có lẽ vậy.

Nhưng đó là chuyện của sau này.

*

Giữa tháng 8, trường Phụ Trung khai giảng sớm, chương trình ôn luyện cấp tốc cho học sinh lớp 12 chính thức bắt đầu.

Lớp học quy mô nhỏ, cả lớp chỉ có khoảng hai mươi người, bất ngờ cũng có vài khuôn mặt quen thuộc.

Nội trú hoàn toàn, không được dùng điện thoại, thức dậy lúc 7 giờ và học đến 11 giờ đêm. chỉ được nghỉ nửa buổi chiều chủ nhật, áp lực học tập cực kỳ nặng nề.

Một tuần sau khai giảng, 11 giờ đêm, tiết tự học buổi tối kết thúc.

Hai cô bạn cùng phòng vẫn còn ở lại lớp.

Nguyễn Chi Nam vứt ba lô lên bàn, cởi giày, vừa thở hổn hển vừa càu nhàu: “Cái ngày tháng chết tiệt này ai chịu nổi. Mới học có một tuần mà đã có ba người bỏ học rồi.”

Yến Thu bật công tắc đèn ký túc xá: “Sao lại hỏng rồi?”

“Hỏng thì hỏng, tớ không học nữa. Tớ thực sự chịu đựng đủ rồi, tan học chỉ có năm phút thì không nói làm gì, tại sao không cho tụi mình tham gia bất kỳ hoạt động nào chứ? Tớ đang ngồi tù à?”

“Không khí cũng căng thẳng quá mức, ai cũng tranh thủ từng giây từng phút, cố gắng làm bài tập.”

“Cho tớ mượn điện thoại một chút.”

Yến Thu kê ghế, đứng lên, ngước đầu kiểm tra bóng đèn trong ánh trăng yếu ớt. 

Nguyễn Chi Nam lôi chiếc điện thoại cũ giấu dưới gối ném qua, vẫn tiếp tục càu nhàu: “Cậu xem cái bộ dạng của tên họ Từ kia chưa, tỏ vẻ ta đây kinh khủng. Đi qua cậu ta, là cậu ta như muốn úp cả người lên bàn, che lại đống tài liệu học thêm của mình.”

“Cái thứ quỷ gì không biết, bà đây mà thèm à.”

Yến Thu thử bật vài lần, đèn vẫn không sáng.

“Hôm nay không tắm à?”

“Tắm chứ, tối om cũng phải tắm.”

Yến Thu nghe vậy bước xuống khỏi ghế.

Nguyễn Chi Nam lại đấm chăn mấy cái, xả hết bực tức xong, dịu lại một lúc, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao cậu không tức giận?”

“Sau khi khai giảng, tớ thấy cậu rất khác lạ.”

Nguyễn Chi Nam sau khi bình tĩnh lại thì cực kỳ nhạy bén, ngồi trên giường nheo mắt nhìn cô.

“Ít nói, không cười, cũng không thích ăn uống. Những điều này có thể tạm giải thích là do áp lực cao.”

Nguyễn Chi Nam nghiêng đầu nhìn cô, “Nhưng hình như cậu không còn cảm thấy thế giới này đáng yêu nữa.”

“Chim hót hoa thơm, bình minh hoàng hôn, những đại lộ rợp bóng cây, tất cả dường như chẳng lọt vào mắt cậu.”

Nguyễn Chi Nam thẳng thắn kết luận: “Yến Thu, cậu rất không vui.”

“Cũng không hẳn.”

Yến Thu ngập ngừng. Trong bóng tối không ai nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ nghe tiếng cô quay người, giọng nhạt đi:

“Cầu chì cháy rồi. Tớ đi gọi cô quản lý.”

Sau đó, hai cô bạn cùng phòng quay lại, không biết là Nguyễn Chi Namđại phát từ bi tha cho cô, hay nghe người khác nói gì đó. Dù sao, không nhắc lại chuyện này nữa.

Những ngày bận rộn và căng thẳng trôi qua rất nhanh.

Áp lực học hành khiến Yến Thu không còn thời gian để quan tâm điều khác.

Mỗi ngày dậy lúc 5:30 sáng, đứng trên ban công dành 1 giờ để học thuộc lòng tổ hợp khoa học xã hội, sau đó vệ sinh cá nhân, đi học đọc sớm.

Giáo viên giảng bài có hệ thống, giúp nâng cao học lực; thời gian tự học trống không còn nhiều, cô hầu như dành toàn bộ cho môn Toán.

Mặc dù Yến Thu hoài nghi về mô hình giảng dạy kiểu “dành nhiều thời gian bằng hiệu quả cao” này, nhưng vẫn phải thừa nhận, việc dành thời gian và sức lực một cách hệ thống, tập trung học tập, thực sự có hiệu quả.

Trong việc học, luôn là cần cù bù thông minh, trời không phụ long người.

Mỗi ngày, cô đều làm một đề thi đại học, một nhóm bài tập chuyên đề, ghi chép lại lỗi sai, điểm số dần ổn định quanh mức 130 điểm trở lên.

Hầu như tất cả giáo trình tham khảo trên thị trường cô đều đã làm qua, nhưng duy nhất không chạm vào cuốn sổ ghi chép trong ngăn bàn, cuốn có trang đầu tiên viết lời đề tặng.

Cuộc sống dường như không có gì khác biệt.

Chỉ là đổi sang một ngôi trường khác, dậy sớm hơn, và… nhàm chán hơn một chút.

Nhưng khi Tống Cảnh Đường ngỏ ý muốn làm bạn cùng bàn với cô, cô chần chừ, đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Bầu trời cuối hạ một màu xanh thẫm.

Không rõ từ lúc nào, tiếng ve đã im bặt, từng con lần lượt chết bên lề đường.

Sau nhiều năm vùi mình dưới đất, chỉ nhìn thấy ánh sáng mặt trời vỏn vẹn một mùa hè, cuộc đời chúng, vừa dài vừa ngắn ngủi.

Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn.

Nó chìm về phía tây, viền mây mỏng loang sắc vàng.

Hoàng hôn đẹp nhất luôn xuất hiện vào buổi chiều hôm tan tiết tự học buổi tối đầu tiên.

Cô chợt nhớ chàng trai ngồi bên cửa sổ, cúi đầu giải bài, mái tóc được nhuộm ánh tím hồng dưới nắng chiều, ánh mắt đều đắm chìm trong màu sắc dịu dàng còn sót lại.

Mặt trời khuất sau núi Tây Lĩnh, chỉ còn lại màn đêm thăm thẳm.

Khi Tống Cảnh Đường ngồi xuống, thấy mắt và sống mũi cô hơi đỏ, ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao thế?”

Yến Thu thu ánh nhìn từ ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, bàn tay từ từ đặt lên trán, vẻ mệt mỏi và cô đơn.

Một lúc sau, Tống Cảnh Đường nghe cô nói: “Mùa hè của tớ đã qua rồi.”

Thời gian trôi qua vô tình, mùa hè rực rỡ một đi không trở lại.

Cuối cùng, cô vẫn không đợi được mùa hè hoàn hảo mà họ đã hứa hẹn.

Hết chương 46.

【Tác giả có lời muốn nói】

Lời bài hát ở đầu chương là “Hữu Tâm Nhân” của Trương Quốc Vinh, và “Dạ Cơ” của Trần Huệ Nhàn.

Câu “Hoàng hôn đẹp nhất” trích từ mạng.

【Editor có lời muốn nói】Sau khi biết truyện có ngoại truyện trong sách xuất bản thì mình đã mua liền một cuốn, ủng hộ tác giả cũng như mua về edit cho mọi người đọc ٩(ˊᗜˋ*)و ♡.

Bình Luận (0)
Comment