Chương 4: Viên kẹo thứ tư – “Mở cửa.”
Yến Thu vừa mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô như quay về năm 12, 13 tuổi, vẫn là đại tiểu thư Yến được cả khu nhà yêu quý.
Ông bà không thích bật điều hòa, nói rằng bật lên thấy tức ngực, giữa mùa hè chỉ có chiếc quạt điện cũ kỹ bên ghế sofa kêu cót két.
Lúc đó Yến Minh học lớp 10, dạy cô học trước chương trình cấp hai.
Cô vừa cắn kem que, vừa nằm bò bên quạt, lúc thì lơ đãng, lúc lại nghiêm túc nghe anh giảng bài. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng chạy ra mở.
Yến Thu cảm thấy mình ở nhà học bài trong khi Dụ Gia Thụ và Tưởng Kinh Hàn được ra ngoài chơi thật bất công, nên đã bóng gió nhắc bà Tưởng và bà Dụ vài lần. Quả nhiên, hai cậu kia mặt mày đen thui đã bị gọi về.
Sợ bị “trả đũa”, cô đon đả mời họ vào nhà, mỗi người một cây kem que, còn dọn ghế tử tế cho họ ngồi.
Ba người lúc thì chơi đùa, lúc thì học bài trong phòng khách, que kem và quạt điện chao đảo xua đi cái nóng oi bức mùa hè. Hương vị ngọt ngào của cà chua ngâm đường trong bát sứ trắng như vẫn còn vương vấn trong ký ức.
Yến Minh bất đắc dĩ dịu dàng cười với bọn họ, nhưng giọng nói và hình ảnh của anh dần nhạt nhòa trong mơ.
Cô tỉnh lại.
Mở mắt nhìn trần nhà, đầu óc mơ hồ một lúc, cô với lấy điện thoại. Ánh sáng đột ngột khiến cô phải nheo mắt.
2:38 sáng.
Cô thở dài, khoác áo ngồi ra ban công ngắm trời.
Trời vào thu, đêm lạnh. Sao cũng ít. Cảm nhận cái lạnh lâu rồi mới có, cô vặn nhỏ âm lượng máy CD, bật bài hát của ban nhạc mình thích.
Nghe được một lúc vẫn không buồn ngủ, cô định đứng dậy học bài.
Cửa kính của ban công đối diện bất ngờ mở ra.
Cậu thiếu niên dường như mới tỉnh ngủ, vẻ phóng khoáng đã thu lại, tóc rối phủ nửa trán, đứng tựa bên cửa, dáng vẻ lười nhác, ánh mắt mơ màng nhìn cô.
Kiểu chung cư cũ như này xây khá kỳ lạ, nhà cô và nhà đối diện có một phòng hướng thẳng nhau, hai ban công không lắp cửa kính hay hàng rào an toàn, chỉ có lan can trang trí đơn giản. May mà tầng thấp, nhà cũng không có trẻ nhỏ nên để vậy.
Hai ban công cách nhau chưa đến năm mét.
Yến Thu khựng lại, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại ở đó?” Cô nhớ là phòng cậu trước không phải phòng này.
Tưởng Kinh Hàn hiểu sai ý cô, nâng cằm chỉ về máy CD của cô.
Lúc này Yến Thu vẫn mặc váy ngủ dây trắng mùa hè, vải cotton mềm mại, phần ngực có viền ren và bèo nhỏ. Bên ngoài chỉ khoác chiếc áo len mỏng màu kem, phần ngực còn để hở.
Cô hơi xấu hổ, vội tắt nhạc. Không khí lập tức yên tĩnh, chỉ còn vài tiếng còi xe xa xa vang vọng.
Gió thổi qua ngọn cây, xào xạc, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
“Mất ngủ à?” Tưởng Kinh Hàn mở lời trước, bước ra lan can, cúi người chống tay lên lan can, giọng nói khàn khàn, lười biếng như chưa tỉnh ngủ.
“Ừ.” Yến Thu khẽ đáp, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng, “Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”
Tưởng Kinh Hàn không trả lời câu đó, đưa tay vuốt tóc, ống tay áo rủ xuống, để lộ cánh tay thon dài rõ xương.
“Còn ngủ không?”
“Không đâu, còn ba tiếng, tranh thủ làm ít đề toán.”
“Cậu?” Tưởng Kinh Hàn hơi bật cười, “Cậu làm toán á?”
“Sao? Coi thường tôi hả?” Yến Thu bực bội, “Toán kém thì không được cố gắng chắc?”
Từ hồi tiểu học, môn Toán luôn là môn cô yếu nhất. Lên cấp ba học trường quốc tế, đề thi toán quốc tế quá dễ, khiến cô chán nản. Mùa hè thử làm đề Toán quốc gia, chỉ được hơn 110 điểm, so với các môn khác thì đúng là kéo điểm xuống.
“Coi đề cương thi quốc gia chưa?” Tưởng Kinh Hàn hỏi giọng lười nhác.
Yến Thu nghe giọng cậu là thấy bực, trừng mắt, “Sao, tính giảng cho tôi à?”
Cậu đối diện ngẩng đầu nhìn, như thể thấy ý này hay phết.
“Đúng rồi.” Cậu nói rất đương nhiên, “Ra mở cửa đi.”
“…???”
“Không phải mất ngủ à, còn nói muốn làm toán?” Tưởng Kinh Hàn không thấy có gì sai, còn phản bác lại.
Trước khi đóng cửa kính ban công, cậu ném lại một câu: “Ra mở cửa đi. Và mặc áo tử tế vào.”
Yến Thu cúi xuống nhìn váy ngủ rộng cổ, vội kéo kín áo len, mặt đầy dấu chấm hỏi ra mở cửa.
Tưởng Kinh Hàn từ ban công nhìn cô đi vào nhà.
Thật ra không phải do bị làm ồn mà tỉnh. Giọng cô rất nhỏ, không ra ban công thì nghe không được.
Chỉ là nửa đêm dậy uống nước, đi ngang qua ban công nhìn thoáng, thấy cô đang khóc.
“Nhỏ tiếng chút, không sợ ông bà nội phát hiện à.”
Tưởng Kinh Hàn đổi sang áo hoodie dài tay, cầm quyển sách bằng hai ngón tay theo sau cô.
Yến Thu quay lại lườm cậu. Nói thì đúng, nhưng sao nghe kỳ kỳ vậy.
Nửa đêm cô ở trong phòng với một bạn nam.
Mà lại là để học toán. Cô cạn lời.
Tưởng Kinh Hàn vô tội liếc cô một cái.
Sáng hôm sau Yến Thu và Tưởng Kinh Hàn đến trường cùng nhau, trông như đang mộng du.
Đặt cặp xuống bàn, lúc lấy sách ra cô mơ hồ nghĩ, đêm qua, mất ngủ, Tưởng Kinh Hàn, toán học.
Hình như cậu giảng hết điểm trọng tâm trong đề cương, mà còn giảng khá tốt.
Toán cậu ấy có vẻ cũng khá đó chứ.
…
Chẳng lẽ đó mới chính là cơn ác mộng khiến cô mất ngủ sao?
Tưởng Kinh Hàn đưa bình nước đã lấy nước giúp cô, ghé sát nói bằng cái giọng mà cậu nghĩ là nhỏ nhưng cả lớp đều nghe được: “Tiết đầu là tiết Văn, cậu ngủ thêm chút đi.”
Cả lớp: ???
Sao thế, anh Hàn với bạn học mới quan hệ không bình thường nhỉ?
Yến Thu: …
Hóa ra đêm qua không phải mơ.
Cô nhận bình nước, trừng mắt nhìn cậu.
Tưởng Kinh Hàn cảm nhận được tay cô lướt qua ngón tay mình, nhướn mày, giả vờ vô tội: “Sao vậy, không phải đêm qua…”
Đỗ Phi Vũ và bạn cùng bàn Tống Gia Kỳ thấy hai người họ đi học cùng thì đã giật mình, giờ thì càng nhìn lén nhiều hơn.
Yến Thu không kịp nghĩ, nửa đứng dậy bịt miệng Tưởng Kinh Hàn, dùng ánh mắt đe dọa.
Cô không muốn thế, nhưng cảm thấy câu tiếp theo của cậu rất có thể là: “Không phải tối qua tôi ở nhà cậu, cậu ngủ không ngon sao?”
Tưởng Kinh Hàn bật cười khẽ, lòng bàn tay cô hơi run rẩy, khóe mắt cong cong, đắc ý rõ ràng. Đợi cô giáo Văn tới, cậu mới nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng gỡ tay ra, giả vờ bình thản: “Không phải sáng nay tình cờ gặp cậu trên đường, cậu nói tối qua ngủ không ngon sao?”
“… Ờ, cảm ơn cậu.” Yến Thu cười giả trân, nghiến răng .
Đỗ Phi Vũ quay sang nói với Tống Gia Kỳ: “Thật không? Hai bạn học sinh ngoan này mới ngày thứ hai thôi đó?”
Yến Thu thật ra không mệt lắm, giấc ngủ vẫn luôn ít. Nhưng cô vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi trong tiết Văn, chuẩn bị tinh thần cho tiết sau.
Tiết hai là Anh văn, cô giáo phát bài kiểm tra hôm qua, lớp trưởng đang đọc điểm.
Giọng này… nghe quen quen.
Yến Thu ngẩng lên nhìn, là một cô gái khá xinh, giọng hơi sắc, đang cao giọng đọc kết quả: “Trên 140 điểm có hai bạn.”
Yến Thu tặc lưỡi, xinh thật nhưng sao độc mồm vậy.
“Thứ nhất: Yến Thu, 143 điểm.”
Giọng cô ta rõ ràng khựng lại, rồi tiếp tục đọc.
Haiz, cô thở dài, hỏi Tưởng Kinh Hàn: “Cô ấy tên gì?”
Tưởng Kinh Hàn nhíu mày nghĩ một chút, nói: “Đợi đã.”
Yến Thu: ?
“Trương Du Du.”
Yến Thu ngán ngẩm nhìn thấy Tưởng Kinh Hàn chọc Đỗ Phi Vũ hỏi lại rồi chuyển lời lại cho mình, còn giải thích thêm: “Nghỉ hè lâu quá, quên mất.”
Thôi được.
“Thứ tư: Tưởng Kinh Hàn, 138 điểm.”
“Thứ năm: Trương Du Du, 138 điểm.”
“Thứ sáu: Dương Thăng, 138 điểm.”
Yến Thu chớp mắt nhìn Tưởng Kinh Hàn, sau đó quay sang hỏi Đỗ Phi Vũ: “Có phải cậu ta thích Tưởng Kinh Hàn không?”
Đỗ Phi Vũ tròn mắt nhìn cô: “Sao cậu biết? Mới ngày thứ hai thôi mà?”
Yến Thu hiểu ra, giải thích: “Khi đọc điểm tiếng Anh, nếu cùng điểm thì sẽ xếp theo thứ tự ABC.” Cô gật gù, “Cậu ta đổi chỗ cậu ta và Dương Thăng để gần Tưởng Kinh Hàn hơn.”
“….” Đỗ Phi Vũ quay sang nói với Tống Gia Kỳ: “Con gái thật đáng sợ.”
Tống Gia Kỳ: “……”
Chỉ riêng điểm tiếng Anh cũng đủ cho mọi người thấy Yến Thu thực sự có thực lực, không phải kiểu “dựa quan hệ mà vào được lớp chọn”. Thái độ của các bạn trong lớp đối với cô cũng dần tốt lên.
Có mấy bạn đến hỏi cô một số câu tiếng Anh, Yến Thu đều lịch sự trả lời.
“Đoạn đọc hiểu này có ý nói là: Hầu hết các bé gái khi còn nhỏ đều từng mơ mình là công chúa. Nghiên cứu cho thấy, việc người khác thường xuyên dùng những từ ngữ như vậy với bé gái có thể giúp phát triển sự tự tin và hình thành tính cách…”
Nhưng cô chỉ trả lời những vấn đề liên quan đến học tập. Cô thực sự không muốn thiết lập quá nhiều mối quan hệ xã hội. Không tiếp nhận những lời mời mọc làm quen hay kéo gần quan hệ từ người khác, chỉ mỉm cười lịch sự, thỉnh thoảng nói đôi câu, giữ khoảng cách vừa đủ, không quá xa cách, cũng không thân thiết.
Tưởng Kinh Hàn gục đầu xuống bàn, định ngủ nhưng lại bị tiếng xung quanh làm ồn. Nghe tiếng cô nói, cậu có cảm giác cô như đang dựng lên một lớp vỏ bọc vô hình quanh mình, giống như một con nhím đang bảo vệ trái tim. Dù là thiện ý hay ác ý từ người khác, cô đều không muốn nhận lấy.
Cậu hơi nhíu mày, luôn cảm thấy… cô không nên như thế.
Khi cậu còn đang suy nghĩ thì lớp phó học tập Dương Thăng đi đến mượn bài kiểm tra tiếng Anh của Yến Thu, còn mang bài của cậu đến so sánh.
Yến Thu chân thành khen một câu: “Chữ của cậu đẹp thật đấy.”
Đề thi tiếng Anh quốc gia khá chú trọng chữ viết, ấn tượng ban đầu của giáo viên có thể ảnh hưởng tới điểm số. Yến Thu bị trừ bảy điểm, trong đó có năm điểm bị mất ở bài viết.
Dương Thăng thường luyện chữ, không dùng kiểu chữ “Hành Thủy” như học sinh trường luyện thi, mà là một kiểu chữ nghệ thuật, vừa đẹp vừa rõ ràng. Ngữ pháp và câu cú cũng rất tốt, chỉ bị trừ hai điểm.
Cậu bạn đeo kính, hơi đỏ mặt: “Nếu cậu muốn học, tớ có thể dạy cậu.”
Yến Thu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng nên thử kiểu chữ khác xem sao, bèn lấy điện thoại ra: “Vậy… mình add WeChat nhé?”
Lớp phó gật đầu: “Ừ.” Sau đó quay về bàn lấy điện thoại.
Tưởng Kinh Hàn đột nhiên ngồi thẳng dậy, liếc nhìn cửa sau: “Lão Chu đến rồi.”
Lớp phó học tập lập tức dừng bước, nhét điện thoại vào ngăn bàn, ngồi ngay ngắn.
Yến Thu nhìn Tưởng Kinh Hàn đầy nghi hoặc, không phải cậu đang ngủ à? Sao biết thầy Chu đến?
Chẳng lẽ… cậu có thể nghe ra tiếng bước chân của thầy giữa bao nhiêu âm thanh ồn ào sao?
Cô thấy rất thần kỳ, ánh mắt đầy vẻ kính nể nhìn cậu, yên tâm nhét điện thoại vào túi đồng phục, bắt đầu sửa bài Toán.
Tưởng Kinh Hàn không biết cô đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt lúc nãy của cô như đang sùng bái mình vậy, nên cậu bình thản gật đầu chấp nhận.
Năm phút sau, chuông vào học vang lên, lão Chu mới từ từ đi vào từ cửa trước, kẹp theo sách giáo khoa, tay cầm cốc trà.
Yến Thu: “……”
Cô nghĩ quá nhiều rồi.
Rõ ràng cậu ấy chỉ nói bừa thôi?!
Thế mà lúc nãy còn làm bộ dạng “Tôi giỏi lắm”, “Đừng ngưỡng mộ tôi quá” là sao chứ?!
Cô quay đầu nhìn Tưởng Kinh Hàn đang ngồi ngay ngắn ra vẻ nghiêm túc. Lặng im ba giây, lại quay về nhìn bảng.
Tưởng Kinh Hàn vẫn giữ dáng vẻ ngầu lòi của một “trùm trường”, nghiêng người ghé lại: “Sao vậy?”
Biểu cảm trên mặt cậu như đang nói: Tìm anh đây có chuyện gì à?
Yến Thu chống tay đẩy vai cậu về chỗ: “… Không có gì.”
Tưởng Kinh Hàn lại nghiêng người sang.
Yến Thu hít sâu một hơi, nhỏ giọng: “Cậu có thôi đi không?!”
Chỉ thấy “anh đại” Tưởng Kinh Hàn vô tội nhặt nắp bút dưới đất lên: “Tôi nhặt đồ thôi mà, sao lại thế nữa?”
Yến Thu: “…”
Cảm ơn nhé, cô tự làm mình xấu hổ rồi.
Tưởng Kinh Hàn cố nhịn cười, nửa tiết sau lén lút ném cho cô một mảnh giấy.
Yến Thu mở ra xem, mặt không biểu cảm, chỉ tiện tay đặt lên bàn. Một lúc sau, lại hơi bực bội gấp lại, nhét vào ngăn bàn.
Chỉ có đôi tai đỏ lên và nhịp tim dồn dập đã bán đứng cô.
Trên giấy là nét chữ hoa mỹ được viết bằng tiếng Anh:
“You see. I can also do this.
So could I have ur WeChat, my princess?”
“Cậu thấy không, tôi cũng làm được đấy.
Vậy… tôi có thể xin WeChat của cậu không, thưa công chúa điện hạ?”
Hết chương 4.