Khi Yến Thu bị ép phải đi ăn cùng Tưởng Kinh Hàn, Đỗ Phi Vũ và Tống Giai Kỳ, cô vẫn còn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng hôm qua cô đã từ chối lời mời của Dụ Gia Thụ chỉ vì muốn buổi trưa không cần phải tới nhà ăn, để cuộc sống học đường được đơn giản hơn một chút.
Nhưng giờ xem ra… lại càng rối rắm hơn rồi nhỉ?
Cô lặng lẽ lấy vài món thanh đạm, rồi bốn người ngồi xuống trong một bầu không khí hơi gượng gạo.
Đỗ Phi Vũ cố gắng bắt chuyện, tán gẫu vài chuyện lặt vặt.
Chỉ có Tống Giai Kỳ là nhỏ giọng đáp lại.
Còn hai người còn lại thì… thậm chí chẳng có ý định nói một lời.
“Trời ạ,” cuối cùng Đỗ Phi Vũ không nhịn nổi nữa, “Cảm giác như tớ với Giai Kỳ đang diễn tuồng, còn hai người là khán giả ngồi xem.”
Tống Giai Kỳ gật đầu lia lịa.
Yến Thu bật cười khẽ, cũng “ừm” một tiếng, “Cậu là vai chính mà.”
Đỗ Phi Vũ lập tức cảm thấy cô đang nói cậu “diễn sâu”, giận dỗi: “Quá đáng! Được rồi, được rồi, đổi chỗ, chúng ta sang bàn khác, để họ ở lại với ‘Frozen’ mà ăn cơm cho trọn vẹn đi.”
Đỗ Phi Vũ kéo Tống Giai Kỳ đổi sang bàn khác, cách nhau một chút, vừa đủ để không nghe thấy họ nói gì.
Thực ra Yến Thu và Tưởng Kinh Hàn ngồi đối diện nhau ăn cơm, cũng chẳng thấy gượng gạo gì.
Giống như những người bạn cũ nhiều năm không gặp, không cần nói gì nhưng vẫn có một loại ăn ý và cảm giác thân quen.
Nhưng bọn họ vốn dĩ không phải bạn cũ.
Lúc nhỏ họ chẳng thân. Yến Thu thầm nghĩ.
“Cậu là thỏ à?” – Tưởng Kinh Hàn đột nhiên hỏi.
“Hả?” Yến Thu khó hiểu.
Tưởng Kinh Hàn liếc mắt về khay cơm của cô, gần như toàn là rau, chẳng thấy dầu mỡ đâu.
Yến Thu im lặng mấy giây, rồi đáp: “Thành thói quen rồi.”
Tưởng Kinh Hàn nhíu mày: “Hồi trước đâu có thế.”
Trước đây, món cô thích nhất là ẩm thực Tứ Xuyên. Cả bát đầy ớt khô đỏ au mà mặt không biến sắc.
Yến Thu không ngờ cậu vẫn nhớ. Cô cố cười nhẹ, đáp lấy lệ: “Con người ai cũngthay đổi mà.”
Ánh mắt Tưởng Kinh Hàn trầm xuống.
“Về sau đừng gọi tôi đi ăn cơm nữa nhé. Tôi không hay ăn ở nhà ăn, đi tới đi lui phiền lắm.”
Yến Thu nói rất chân thành, nhưng cái cách cô từ chối người khác nhẹ nhàng như vậy lại khiến người ta cảm thấy lạnh lùng vô tình.
Tưởng Kinh Hàn: “Ồ.”
Giọng rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không đổi: “Nhưng bà nội Yến nói tôi phải chăm sóc cậu, giám sát cậu ăn cơm.”
Yến Thu: “?”
Thật á?
Tưởng Kinh Hàn nhún vai: “Không tin thì về hỏi lại đi.”
Quả nhiên là thật.
Từ sau khi bà nội biết cậu và Yến Thu học cùng lớp, thì dặn dò cả trăm lần, yêu cầu cậu phải trông chừng để ý Yến Thu ăn uống đàng hoàng.
Còn ăn đàng hoàng như thế nào thì…
Tưởng Kinh Hàn nghĩ, đích thân giám sát chắc chắn là phương pháp tốt nhất rồi.
Cậu ngả người ra sau, hơi ngẩng cằm ra hiệu: “Mau ăn đi. Ăn không hết thì không được nói chuyện.”
Thực ra nhìn Yến Thu ăn cơm là một việc rất “tra tấn”. Cô ăn cực kỳ chậm, kén chọn, nhai kỹ nuốt chậm.
Người khác có thể nghĩ cô kén ăn, nhưng chỉ mình cô biết – với người có xu hướng chán ăn, việc ăn uống là một việc khó khăn thế nào.
Năm ngoái, sau khi được bác sĩ tâm lý can thiệp, tình trạng mới đỡ hơn chút. Nhưng vẫn chưa đến mức hứng thú với đồ ăn.
Thật sự là… ăn không vô nữa rồi.
Tống Giai Kỳ không nhìn nổi nữa, nhỏ giọng nhắc: “Sắp tới giờ nghỉ trưa rồi.”
Yến Thu bắt đầu dọn đồ: “Về lớp thôi.”
Tưởng Kinh Hàn nhìn cô ba giây, không tiếp tục ép nữa, chỉ hỏi: “Không đi xem tôi chơi bóng à?”
Yến Thu: “?”
Đại ca, ý cậu là sao?
Mắc gì tôi phải đi?
Hôm qua tôi cũng đâu phải đi xem cậu đâu!
Cô bình tĩnh đáp: “Không đi. Tôi muốn ngủ.”
Nói xong lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên thấy Tưởng Kinh Hàn lộ vẻ đã hiểu, gật đầu: “Ừ, tối qua cậu ngủ không ngon, đúng là nên ngủ bù.”
Tống Giai Kỳ và Đỗ Phi Vũ: ……
Hai người con gái về lại lớp, kịp trước giờ nghỉ trưa hai phút.
Giờ nghỉ trưa là thời gian tuyệt vời để tám chuyện, nói xấu ai đó rồi ngủ một giấc thật ngon.
Yến Thu đứng ở cửa lớp, nhìn bóng lưng của Trương Du Du, nghĩ như vậy.
“Cô ta giỏi thật. Hôm qua ăn với Dụ Gia Thụ, hôm nay lại ăn với Tưởng Kinh Hàn, ngày mai chắc còn không tha cả đàn em lớp 10.”
Trương Du Du vẫn tiếp tục nói những lời châm chọc cay nghiệt.
Yến Thu nãy ăn hơi no, giờ bắt đầu thấy muốn nôn.
Cô đứng ở cửa, nghiêng đầu, mỉm cười đầy hứng thú:
“Xin lỗi, làm phiền một chút. Có thể nói cho tôi biết cậu ăn ở nhà ăn nào không?”
Trương Du Du quay đầu lại, thấy là Yến Thu, thoáng ngượng ngùng.
Cô tưởng Yến Thu không ngủ trưa, vì hôm qua cũng chẳng về lớp.
Nhưng nghĩ lại thì nghe thấy rồi thì sao?
Dù sao cũng là học sinh mới, ai mà bênh cô ta chứ?
Trương Du Du tự lấy can đảm, ngẩng cằm lên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Sao? Định hẹn anh nào đi ăn tiếp à?”
Yến Thu tiến lại gần, hơi cong môi, mắt chớp chớp đầy trêu chọc:
“Còn hẹn ai thì chưa biết, tùy tâm trạng tôi đã. Nhưng nhà ăn kia chắc tôi không quay lại nữa, bỏ giấm hơi nhiều.”
Yến Thu nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rõ từng chữ, ý vị sâu xa: “Chua quá rồi.”
Trương Du Du đỏ mặt: “Cậu…”
Yến Thu cắt lời, chớp mắt ngây thơ: “Tôi làm sao cơ? Tôi từ một trường học toàn dùng tiếng Anh chuyển tới, không ngờ lại bị mỉa mai chỉ vì nói tiếng Anh. Nếu điều đó khiến cậu khó chịu…”
Yến Thu kéo dài câu chữ, nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ đến chói mắt: “Thì tôi cũng không xin lỗi, và vẫn sẽ tiếp tục.”
Trương Du Du run rẩy, cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm đó trong nhà vệ sinh không ai dám nói ra là ai ở đó.
“Còn nữa,” Yến Thu tiếp tục nhìn cô ta,
“Tôi quen Dụ Gia Thụ, Tưởng Kinh Hàn từ khi cậu còn đang chơi đất nặn đấy.”
Trương Du Du mặt đỏ như gấc, không thốt nổi lời nào.
Đối thủ quá yếu, Yến Thu mất hết hứng chọc tức, bắt đầu thấy chán.
Cô thở dài, câu kết luận như lời khuyên chân thành: “Đừng vì người khác có thứ cậu muốn mà lại không có được, rồi ghen tị. Cậu không biết họ phải đánh đổi những gì để có được đâu.”
“Trước mặt người ta thì khác sau lưng lại nói khác, em gái, không thấy như thế rất thảm à?”
Trương Du Du cắn môi, sắp khóc đến nơi.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Những bạn gái tụ tập nói chuyên lúc nãy đều dừng lại nhìn cô ta, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thật ra trong lớp rất nhiều người không ưa tính cách chua ngoa của Trương Du Du, chỉ là vẫn giữ hòa khí không muốn làm to chuyện.
Giờ có người lên tiếng, ai mà không hả hê?
Huống hồ lần này Yến Thu hoàn toàn có lý, lại nói cực kỳ ngầu.
Thậm chí còn có người nhỏ giọng vỗ tay cho cô.
Đám con trai cũng nhìn cô đầy khâm phục.
Chỉ là… khi nhìn thấy người đứng ở cửa sau lớp, bầu không khí lại hơi ngượng ngùng.
Tưởng Kinh Hàn không thích bị kéo vào mấy cuộc tranh cãi kiểu này.
Bình thường cậu chẳng bao giờ nổi nóng với con gái.
Nhưng lần trước có mấy cô gáicãi nhau vì cậu, lúc đầu cậu còn làm ngơ, sau đó phiền quá mới lạnh lùng liếc mắt: “Cãi nhau đủ chưa?”
Dù không chửi bậy, nhưng ánh mắt gần như hét lên: “Cãi xong thì cút đi.”
Yến Thu nhắm mắt lại, không để ý tâm trạng người khác.
Chỉ cảm thấy – trưa nay đúng là ăn no quá nên mới bùng nổ như vậy.
Chuyện bị nói xấu mà nổi giận rồi cãi tay đôi – cô đã bỏ cái tính đó từ nhiều năm rồi.
Thật sự là não lùi về cấp tiểu học luôn rồi.
Tất cả là lỗi của Tưởng Kinh Hàn.
Cô thở dài, quay sang nói với Tống Giai Kỳ đang ngơ ngác: “Cậu ngủ đi. Tớ đi dạo một lát.”
Vừa bước ra cửa đã thấy Tưởng Kinh Hàn đứng tựa cửa, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Yến Thu nhìn cậu.
Thấy cậu ôm bóng rổ đứng ở cửa sau, những ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ lên bóng.
Nắng trưa rực rỡ, chiếu lên tóc cậu ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.
Tưởng Kinh Hàn vốn định đi chơi bóng, đi nửa đường mới nhớ chưa xin WeChat của cô.
Sợ cô ngủ dậy là quên mất, nên quay lại, ai ngờ vừa đúng lúc nghe cô mắng… ai nhỉ.
Cậu nghĩ mãi, cũng không nhớ tên.
Tưởng Kinh Hàn đứng ở cửa, nhịn cười.
Đúng là mồm mép lợi hại.
Cậu hỏi cô: “Hồi nhỏ chơi với tôi lúc nào thế? Không phải cậu bảo không quen tôi à?”
Những người đang “nghe lén” sau cửa: Hả? Còn có chuyện này nữa á??
Yến Thu nhìn cậu, nghĩ tới chuyện mấy hôm nay xảy ra toàn vì tên này.
Mình đã không phải dạng vừa, lại còn gặp đúng kiểu thu hút ong bướm.
Cô chẳng giận ai, nhưng vừa thấy Tưởng Kinh Hàn thì bực bội.
“Đồ thù dai,” Cô mắng.
Càng nghĩ càng tức.
Chỉ một câu “không quen” mà nhớ tới giờ chưa tha, còn ép cô đi ăn chung, khiến cô bị nói xấu, nửa đêm còn mò đến bắt làm toán.
Vậy mà Tưởng Kinh Hàn còn dám cười!
Yến Thu không nhịn nổi nữa, giơ tay đấm cậu một phát.
“Ơ, sao lại đánh tôi?”
Tưởng Kinh Hàn định né nhưng lại nhịn, để cô đánh.
Cậu có chút bất đắc dĩ: “Sao tự dưng đánh tôi?”
Yến Thu vẫn lườm cậu.
Tưởng Kinh Hàn thở dài, do dự giây lát, rồi nắm lấy tay áo cô: “Đừng giận nữa, tổ tông ơi.”
“Đi nào, xem tôi chơi bóng.”
Yến Thu bị kéo đi, giật hai cái không thoát được, bướng bỉnh: “Ai thèm xem cậu.”
Tưởng Kinh Hàn lại cười, cưng chiều dỗ cô: “Ừ. Không xem tôi.”
Yến Thu: “Xem Dụ Gia Thụ.”
Tưởng Kinh Hàn siết tay mạnh hơn, giả vờ cười: “Cậu dám thử xem?”
Mấy đứa đang nghe lén trợn tròn mắt, miệng há ra như nhét được quả trứng gà.
Chỉ có Tống Giai Kỳ đã nhìn ra đầu mối, sớm chuẩn bị tâm lý, nhắc: “Ngủ trưa đi. Thầy Đặng tới rồi đó.”
Yến Thu cúi đầu, bỗng cảm thấy cơn giận của mình hoàn toàn vô lý.
Bình thường cô không như vậy.
Nếu không có Tưởng Kinh Hàn, cô chắc chắn chẳng để tâm mấy lời nói xấu đó.
Nhưng vừa thấy cậu, cảm xúc không tên nào đó lập tức trỗi dậy.
Không thể đè xuống được.
… Là tủi thân.
Giống như hồi nhỏ bị té ở mẫu giáo, chỉ cần dán miếng băng keo là xong.
Nhưng khi tan học thấy anh và bà nội đứng đó, lo lắng hỏi han, cô lập tức ch** n**c mắt.
Vừa nãy thấy Tưởng Kinh Hàn, cũng như vậy.
Cậu rõ ràng không làm gì sai.
Việc được người ta thích đâu phải lỗi của cậu.
Nhưng cậu vẫn bao dung, chấp nhận cảm xúc tiêu cực vô cớ của cô.
Giống như biển lớn lặng lẽ đón nhận dòng sông nhỏ đổ vào.
Sự ấm áp ấy, từ cổ tay được nắm lấy truyền lên tim,
Biến thành những dây leo nở đầy hoa màu hồng trắng, rực rỡ giữa ánh nắng trưa chói chang.
*
Nửa đêm 12 giờ hơn, Yến Thu làm xong một bộ đề toán, nằm trên giường nhắn WeChat cho Ôn Ái.
【Thu Mi】: Hôm nay em cãi nhau, suýt tức đến phát khóc.
【Thu Mi】: Trời ơi! Nhục ghê, muốn cãi lại lần nữa cho đỡ tức.
【Mỹ nhân ngư nước Pháp】: ?
【Mỹ nhân ngư nước Pháp】: Đừng nói em học theo chị nhé, mất mặt chết.
Yến Thu tức giận, đang gõ “Ai học theo…” thì một thông báo mới nhảy ra.
【95】 gửi lời mời kết bạn WeChat.”
Yến Thu ngừng gõ.
【Thu Mi】: Thật ra là bị một người làm tức suýt khóc
【Thu Mi】: Dù người ta chẳng làm gì sai cả
【Thu Mi】: Nhưng vẫn dỗ em đấy
【Thu Mi】: Xấu hổ chết đi được
Ôn Ái: ????????????
Yến Thu lơ luôn màn hình đầy dấu hỏi của Mỹ nhân ngư nước Pháp, nhìn lời mời kết bạn kia.
Hôm nay cô chỉ cho đúng một người số WeChat.
Dù tên hiển thị là một dãy số ngẫu nhiên, avatar là vầng trăng tròn, cô vẫn biết — đó là Tưởng Kinh Hàn.
Yến Thu nhớ lại cả buổi chiều mình giận không thèm nhìn cậu, rồi…
——
Trên đường tan học, Tưởng Kinh Hàn chặn cô lại.
Lối nhỏ ở cổng trường, cô đi đâu, cậu cũng chắn trước mặt.
Cậu còn phải đi đâu đó, nhưng vẫn nhất quyết đợi.
Bạn cậu bên kia còn cười hô hố: “Ghê đấy, Kinh Hàn!
“Tưởng ông không biết theo đuổi con gái, ai ngờ còn siêu nữa.”
Yến Thu tức tối: “Cậu muốn gì hả?!”
Tưởng Kinh Hàn giơ tay ra: “???”
Yến Thu: “Muốn tiền thì nói, làm gì vòng vo!”
Cô mở balo lấy ví.
Tưởng Kinh Hàn: “…”
Cậu sầm mặt, tiến lại gần: “Yến Thu, cậu quên gì rồi à.”
Nhìn thấy cô lôi ví in hoa trà ra, Tưởng Kinh Hàn nói tiếp: “Hay cần tôi đọc lại lời trong tờ giấy hôm trước?”
Yến Thu khựng lại.
Tưởng Kinh Hàn: “Muốn nghe tiếng Trung hay tiếng Anh? Cậu chọn đi.”
“Đệt.” Yến Thu chửi khẽ.
Còn định đọc cả câu “Công chúa của tôi” ở cổng trường chắc?!
Tưởng Kinh Hàn nói: “Cậu không chọn thì tôi đọc tiếng Trung nhé.”
Còn ho nhẹ làm bộ chuẩn bị.
“Cậu xem tớ cũng biết viết chữ kiểu thư pháp, nên cậu có thể cho tớ WeChat chứ, công chúa của t—”
“Cút!” Yến Thu nhanh chóng viết số nhét vào tay cậu, cay đắng nhận ra mình đã thua.
Cô đã đánh giá thấp độ mặt dày của Tưởng Kinh Hàn.
Tưởng Kinh Hàn bật cười, cầm tờ giấy vẫy vẫy: “Cho sớm thì xong từ lâu rồi.”
Trong lòng Yến Thu gào thét: Cút là một chữ, tôi chỉ nói một lần.
Sau đó lườm cậu một cái, nghênh ngang bỏ đi.
Tưởng Kinh Hàn nhìn bóng lưng cô khuất dần trong nắng chiều, khẽ cong môi.
Cuối cùng thì thầm đọc hết câu:
“… công chúa của tôi.”
—
“Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện rồi!”
Yến Thu vừa đồng ý kết bạn lập tức ngẩng đầu nhìn ra ban công.
Trên giao diện, cả hai bên đều hiển thị “Đối phương đang gõ…”
Nhưng thật lâu sau cũng chưa có tin nhắn nào.
Yến Thu bắt đầu tò mò:
Không biết câu đầu tiên Tưởng Kinh Hàn sẽ nói gì nhỉ?
Một lúc sau, màn hình sáng lên.
Tin nhắn tới.
【95】: Mở cửa.
Yến Thu: ……???
Hết chơng 5.