Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 6

Chương 6: Viên kẹo thứ sáu – “Yến Thu, xin hãy nén bi thương.”
【95】: Mở cửa.

【Thu Mi】: ?????

Đại ca, làm gì vậy, nửa đêm hẹn hò sao.

Phì, không phải.

Nửa đêm rồi còn nghiện giảng bài à?

Yến Thu vừa mắng thầm “mong đợi cái quái gì chứ” vừa cúi đầu kiểm tra quần áo đã chỉnh tề chưa, rồi len lén bước ra mở cửa chống trộm.

“Có chuyện gì vậy?” Yến Thu chỉ hé một khe cửa nho nhỏ, lộ nửa khuôn mặt, ánh mắt cảnh giác nhìn cậu như đang phòng trộm vậy.

“Không phải luyện chữ à?” Tưởng thiếu gia nhướng mày, giơ quyển vở tiếng Anh trong tay, vẻ mặt đầy lý lẽ.

“……”

Yến Thu hít sâu một hơi, cố nhịn cơn giận.

“Tưởng Kinh Hàn, cậu có biết nửa đêm cậu cứ chạy sang nhà tôi là không đúng—”

Cô còn chưa nói hết, đột nhiên cửa đối diện mở ra. Một cô gái mặc đồ ngủ, ngáp dài: “Muộn vậy còn đi đâu nữa thế?”

Đến khi cô ấy mở mắt lờ đờ nhìn rõ, ba người đồng thời nhìn nhau, rồi cùng thốt lên một tiếng, “Vãi!”

Yến Thu: Vãi, trong nhà cậu còn có một cô gái nữa à??

Tưởng Kinh Hàn: Vãi, sao nó lại ra ngoài rồi!

Tưởng Xướng Vãn: Vãi, có phải mình vừa thấy thứ không nên thấy không!!

Trong lòng ba người âm thầm gào thét, hai cô gái đồng loạt định đóng cửa thật nhanh, nhưng Tưởng Xướng Vãn thành công, còn Yến Thu thì không.

Khi cô định đóng cửa, Tưởng Kinh Hàn phản ứng rất nhanh, chống tay lên khung cửa, suýt nữa bị kẹp tay nên Yến Thu buộc phải chậm lại.

Hơn nữa vừa rồi ba người còn la lớn, tiếng đóng cửa cũng hơi to, Yến Thu sợ làm ông bà thức giấc nên không dám mạnh tay.

Tưởng Kinh Hàn nhân cơ hội luồn người vào trong, khép cửa lại nhẹ nhàng trước khi ông bà kịp ra xem.

Yến Thu bị cậu ép sát vào tường, trừng mắt: “Cậu…”

“Suỵt.” Tưởng Kinh Hàn đưa ngón trỏ đặt lên môi cô.

Tiếng sột soạt vang lên, ông nội thò đầu ra ngó một vòng, rồi từ từ đóng cửa lại, lẩm bẩm: “Không sao không sao, chắc không phải bên nhà ta. Đừng làm ồn ảnh hưởng đến Thu Thu.”

Không phải đâu ông, chính là bên nhà mình đó.

Yến Thu muốn khóc nhưng khóc không nổi.

Không chỉ bị làm ồn, còn có vẻ như vừa bị quấy rối nữa.

Ngón tay Tưởng Kinh Hàn vẫn đặt trên môi cô. Ấm nóng và mềm mại, cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô.

Đêm đen tĩnh lặng, dài dằng dặc.

Nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mọi cảm xúc trước đó đều dần tan biến.

Bầu không khí càng trở nên mập mờ.

Hơi thở quấn quýt, nóng hổi mơn man.

Yến Thu nhìn hàng lông mày tuấn tú của cậu, ánh mắt dời xuống sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, rồi đến yết hầu khẽ chuyển động.

Cô mím môi, ánh nhìn trượt xuống cổ áo cậu.

…Hoa văn này, chẳng phải giống hệt bộ đồ mà cô gái lúc nãy mặc sao.

Yến Thu lập tức bừng tỉnh, mạnh tay đẩy hắn ra. 

“Cút ngay. Về nhà cậu đi!”

Tưởng Kinh Hàn bị đẩy lùi một bước, thở dài: “Đó là em gái tôi.”

“Không phải, tôi không có, cậu nghe tôi giải thích. Tôi coi nó như em gái, tôi với nó không có gì hết.”

Yến Thu cười lạnh: “Phải không? Mấy lời thoại kinh điển của tra nam thuộc làu vậy, sao không học thêm vài câu nữa đi?”

Tưởng Kinh Hàn: “……”

Cậu thấy có hơi mắc cười, nhưng phải nén lại, thở dài: “Đó thật sự là em gái tôi.”

Yến Thu cau mày, vẫn tức giận: “Em gái cái kiểu gì, sao trước đây tôi chưa từng nghe nói?!”

“Nó không sống ở đây. Trước giờ ở với bố mẹ tôi, mới chuyển đến đây học cấp ba thôi.”

Yến Thu nhíu mày nhớ lại, cảm thấy hình như cũng có chuyện đó thật, lại thấy mình phản ứng hơi quá, hơi ngượng ngùng:

“…Ồ.”

“Phụt.” Tưởng Kinh Hàn không nhịn được bật cười, 

“Sao cậu kích động dữ vậy?”

Yến Thu khựng lại, cúi đầu trầm ngâm.

Trên tường, ánh đèn phản chiếu lên mảnh gạch men lóe lên một điểm sáng nhỏ, cô nhìn chằm chằm vào điểm sáng ấy.

Phải rồi, cô kích động cái gì chứ.

Cũng có phải cậu bắt cá hai tay đâu hay giấu người con gái khác trong nhà, có phải là tra nam hay không… thì liên quan gì tới cô đâu.

Tưởng Kinh Hàn đâu có thích cô.

Cậu nói rất rõ ràng, rõ đến mức không thể rõ hơn: “Không thích.”

Nhưng mà cậu không thích cô, lại đưa cô về nhà, viết giấy nhắn, còn lau nước mắt cho cô.

Yến Thu nghĩ mãi, ngẩng đầu hỏi cậu: “Tưởng Kinh Hàn, cậu đối xử với ai cũng tốt như vậy sao?”

Tưởng Kinh Hàn thấy cô cúi đầu không nói, lập tức biết cô đang suy nghĩ lung tung.

Quả nhiên.

Cậu cau mày: “Cậu đang nghĩ gì vậy…”

Yến Thu bỗng ngắt lời: “Thôi, khuya rồi, cậu về đi, tôi đi ngủ đây.”

Nói rồi cô nhón chân mang dép, nhẹ nhàng quay về phòng, không cho cậu cơ hội nói thêm.

Tưởng Kinh Hàn nhìn bóng dáng cô khuất sau khúc cua, im lặng một lát, rồi khẽ mở cửa, trở về nhà.

Yến Thu nằm trên giường, lắng tai nghe tiếng cửa chống trộm khép nhẹ lại, mới thở phào một hơi.

Màn hình điện thoại lóe sáng, là tin nhắn từ Tưởng Kinh Hàn.

“Ngủ ngon.”

Cô không trả lời.

Giống như lúc nãy cô không muốn nghe cậu giải thích nữa.

Cô vốn kiêu ngạo như thế, một lần như vậy là quá đủ rồi. 

Cô không muốn vì ai mà lo được lo mất, ngày đêm bất an nữa.

Cứ làm bạn tốt đi, thanh mai trúc mã, bạn thân, bạn cùng bàn, gì cũng được, đừng là người cô thích nữa.

Yến Thu, đừng là người cô thích nữa.

*

Sáng hôm sau, Tưởng Kinh Hàn canh giờ thật chuẩn, hé cửa đứng sau, chuẩn bị nghe thấy động tĩnh là mở cửa, giả vờ như vừa tình cờ gặp.

Lúc Tưởng Xướng Vãn đi qua còn liếc cậu một cái đầy ý trêu chọc, cậu làm như không thấy.

Nhưng cậu đợi đến 7 giờ 20, Yến Thu vẫn chưa ra.

Từ nhà đến trường mất tầm mười lăm phút, bảy giờ rưỡi vào tiết sớm.

Cậu nhíu mày, cảm thấy không ổn.

Đúng lúc bà nội Yến mở cửa đi chợ, thấy cậu: “Kinh Hàn sao còn chưa đi học? Sắp trễ rồi đó.”

“Ngủ quên ạ, cháu đi ngay đây.” Cậu giả vờ thuận miệng hỏi, “Yến Thu đâu rồi bà?”

“Ôi dào, Thu Thu nhà bà không biết sao hôm nay dậy sớm vậy, đi với Gia Thụ rồi.”

“Vâng, cảm ơn bà.”

Tưởng Kinh Hàn không nói gì nữa, mắt trầm xuống đi đến trường.

Yến Thu mà chịu dậy sớm? Nếu không bị phạt quá nặng thì thà ngủ nướng rồi đi trễ.

Chứ dậy sớm? Không có đâu.

Cô đang tránh cậu.

Tưởng Kinh Hàn chân dài sải bước, vừa kịp lúc chuông reo.

Yến Thu thấy Tưởng Kinh Hàn đến muộn, sắc mặt lại không vui, đoán chắc cậu đã đợi cô.

Trong lòng cô dâng lên một chút áy náy, còn thấy hơi có lỗi, định lúc cậu hỏi sẽ giải thích.

Ai ngờ cả buổi sáng Tưởng Kinh Hàn chẳng nói gì.

Dù Đỗ Phi Vũ hỏi gì, cậu cũng trả lời cụt ngủn.

Trước ánh mắt dò hỏi của Đỗ Phi Vũ, Yến Thu chỉ có thể do dự lắc đầu.

Suốt buổi sáng, cả hai đều im lặng.

Tiết bốn, thầy Chu gọi Tưởng Kinh Hàn ra ngoài, đến hết tiết cuối buổi sáng cũng chưa về.

Yến Thu đang định đi mua bánh mì, thì Đỗ Phi Vũ gọi lại: “Anh Hàn bảo tớ trông chừng cậu ăn trưa.”

“……”

Yến Thu đành đi cùng, do dự một hồi mới hỏi: “Cậu ấy đi đâu vậy?”

Đỗ Phi Vũ ngạc nhiên: “Cậu ấy không nói với cậu sao?”

Yến Thu: …Nói rồi thì còn hỏi cậu à?

May mà Dụ Phi Vũ không đợi cô trả lời: “Thi vòng hai Olympic Vật lý, chắc phải đi mấy ngày.”

Tưởng Kinh Hàn quay lại lớp thì không còn ai, mọi người đều đi ăn.

Cậu thu dọn cặp, vừa bước ra cửa, lại quay đầu vào, lén lút lấy đồ từ cái cặp “ngoài sách thì chẳng có gì” ra mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thố, đặt lên bàn Yến Thu.

Cậu định trưa sẽ giải thích với cô.

Nhưng lại quên mất mình phải sang trường khác thi, chiều đã phải đi rồi, thế là lỡ mất cơ hội.

Tưởng Kinh Hàn nhìn chằm chằm viên kẹo, trầm trầm thở dài: “Tiểu tổ tông.”

Yến Thu vẫn học vẫn chơi, khá là thong dong.

Chỉ là buổi chiều, khi Trương Du Du ngại ngùng đưa cô lá thư xin lỗi, cô liếc sang bàn bên cạnh, lại thấy lòng trống rỗng.

Không biết Tưởng Kinh Hàn có phải cố tình không, bàn của cậu không dọn sạch, vẫn để lại lác đác vài cây bút, một quyển sách, như là cậu vẫn ở đây.

Đến ngày thứ ba cậu đi, chiều tối, cậu gửi cho cô một tấm ảnh.

Về đến nhà Yến Thu mới thấy. 

Là một bức ảnh hoàng hôn, ánh cam ấm áp rải qua từng tầng mây, nửa bầu trời rực lên màu dịu dàng, như sự mềm mại và vương vấn của buổi chiều muộn, nhìn qua màn hình cũng khiến lòng cô dịu lại.

【Thu Mi】: .

Cô không thích nói mấy lời kiểu “đẹp quá”, chỉ gửi dấu chấm biểu thị mình đã thấy.

【95】: Hết giận chưa?

Yến Thu: …

Gì vậy, rõ ràng là cậu đang giận mà?

Nghĩ đến đó cô lại hơi bực. Dù sao cũng là bạn cùng bàn, không thèm nói một câu đã bỏ đi.

Cô không trả lời, mà cậu cũng chẳng đợi.

【95】: Mai thi tháng rồi, tối nay ngủ sớm đi.
【95】: Đừng khóc vì đề.
【95】: Lần này không ai dỗ đâu.

Yến Thu tức tối ném điện thoại, vô cùng khinh bỉ kiểu vừa chê cô dở vừa lôi chuyện mất mặt kia ra đùa giỡn.

Cô trèo lên giường lôi điện thoại lại, gửi một icon đáng yêu kiểu mỉa mai, rồi: “Ngủ ngon.”

Bên kia Tưởng Kinh Hàn bật cười, tưởng tượng được dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi dưới lớp mặt lạnh nhạt kia của cô.

Ba ngày thi tháng trôi qua rất nhanh.

Trường Nhất Trung chấm bài cũng rất nhanh, gần như thi xong là hôm sau đã có điểm, xếp hạng, dán bảng đỏ, một lượt nhanh gọn lẹ.

Lúc Yến Thu đi vệ sinh về, thấy mấy bạn nữ đang tụ tập ở cửa sau lớp, cô gái đi đầu không mặc đồng phục, dáng dấp cũng coi như thanh tú, giọng điệu mềm mại, đang thì thầm:

“Ê, cái bạn mới qua lớp các cậu ấy, không phải đồn là nữ thần sao, thi được không đấy?”

???

Nữ thần? Ai? 

Cô à?

Yến Thu liếc qua, nhận ra cô gái ấy — Diệp Tây Vũ lớp 14.

Xưa nay Yến Thu không giỏi nhớ mặt người khác. Có khi học cùng lớp cả năm, không thân thì cô cũng chẳng nhớ tên.

Nhớ cậu là vì cô ta quá nổi bật.

Ngày nào cũng đưa đồ cho Tưởng Kinh Hàn.

Lúc thì giấy nhắn, lúc thì ly sữa đậu nành ấm, tất cả đều kèm tờ giấy hồng phấn viết tên cậu ta.

Bên cạnh Diệp Tây Vũ có người cười khúc khích: “Cậu nhìn bảng vinh danh top 100 hai lần rồi còn gì, chắc chắn không có tên cô ta đâu, chắc ở cuối bảng thôi.”

“Vũ à, cậu hiền quá. Nó thi kém vậy còn sợ mình không thấy làm tổn thương nó.”

“Đúng đó, mấy người lớp nó đồn dữ lắm, nào là tiên nữ, học giỏi… chậc, đúng là mất mặt.”

?

Yến Thu không nói gì, mặt lạnh đi cửa trước vào lớp.

Vừa bước vào, Đỗ Phi Vũ, Dương Thăng, với mấy nam sinh đã vây lại, vẻ mặt thương tiếc: “Yến Thu, xin nén bi thương.”

Yến Thu ngơ ngác: “Tớ đứng bét rồi à?”

Dương Thăng khựng lại: “Không đến mức đó.”

“Vậy mấy cậu đang làm gì vậy?”

Đỗ Phi Vũ nghiêm giọng như đọc điếu văn: “Nhưng lý tổng hợp của cậu… chỉ có 150 điểm.”

“……”

Yến Thu im lặng một lát. Đám người đang định an ủi cô kiểu như “Đề trường Nhất Trung khó lắm”, “Cậu mới đến chưa quen, từ từ”, “Thầy Chu chắc sẽ gọi lên uống trà, đừng hoảng”…

Kết quả cô ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Còn cao hơn tớ ước chừng 20 điểm?”

“……”

???

Cả đám sững sờ, nhìn cô như nhìn người ngốc.

Đùa chứ, ở lớp 10, 150 điểm lý tổng hợp là cái mức gì?

Bọn họ thấp nhất cũng 270 đấy?!

Vị đại tỷ này bị sốc đến ngốc rồi sao?

Trương Du Du vừa xem bảng về, bị sốc há hốc mồm, thấy đám Diệp Tây Vũ vẫn đứng cửa sau hả hê giả vờ thanh cao, cô trợn trắng mắt, định mặc kệ, chờ lát nữa xem họ bị vả mặt.

Ai ngờ Diệp Tây Vũ không định tha, “Ê, Du Du, nghe nói cậu từng bị nó bắt nạt?”

…Tốt thôi, tự đâm đầu vào lưới.

Tính chua ngoa của Trương Du Du xưa nay không giấu. Cô ghét nhất loại giả vờ thánh thiện, trong lòng đen hơn ai hết mà cứ làm ra vẻ thuần khiết.

“Chị gái à,” cô trợn trắng mắt,  “Chị quan tâm điểm lớp tôi vậy chắc chưa kịp xem điểm chị đâu nhỉ?”

Ngừng lại, cô làm vẻ chợt nhớ ra: “À quên, trên bảng vinh không có tên chị. Dù sao cũng đóng tiền vào lớp chọn mà.”

Sắc mặt Diệp Tây Vũ trắng bệch

“Chị mà chịu đi xem bảng, hoặc có hai hạt đậu phộng trong đầu, cũng không say xỉn như vậy đâu.”

Cô nhớ lại dáng vẻ lạnh nhạt nhưng điềm tĩnh của Yến Thu khi dạy dỗ mình, tuy lúc đó cực kỳ mất mặt, nhưng cô phải thừa nhận — Yến Thu nói rất đúng.

Người như thế… đúng là mình không thể so được

Trương Du Du tặng thêm cô một cái lườm: “Lo mà xem thử lớp cậu cách người đứng đầu lớp mình và đứng đầu toàn khối bao nhiêu điểm ấy, đừng rảnh rang đi quan tâm người khác nữa.”

Phía mấy bạn nam, Tống Gia Kỳ cũng quay đầu lại, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng thôi: “Khuyên thật… hay là mấy cậu qua bảng vinh danh khối Văn mà xem thử đi…”

Trường Nhất Trung tuy chưa chính thức tách ban công khai, nhưng học sinh đã được chia lớp theo nguyện vọng chọn môn.

Các lớp khối Tự nhiên học rất ít môn xã hội, mỗi môn nhiều lắm một tiết mỗi tuần.

Dù ai cũng thi toàn diện, nhưng bảng xếp hạng đã tách riêng khối Tự nhiên và khối Xã hội — cách làm tuy hơi mang tính thành tích, nhưng quả thật giúp học sinh định hướng ôn luyện tốt hơn cho kỳ thi đại học.

Thế nên, khi đám học sinh lớp 10 tiện đường đi ngang bảng vinh danh khối Văn, hờ hững liếc qua, rồi bước tiếp, bỗng nhiên chậm rãi khựng lại — cứng đờ quay đầu nhìn kỹ lần nữa.

Trên cùng của bảng đỏ, tên Yến Thu chói lọi như ánh sáng, rực rỡ như chính con người cô, mang theo sự kiêu hãnh điềm nhiên, cùng nét ngạo nghễ phóng khoáng.

“Hạng nhất khối 11 Văn, lớp 10 — Yến Thu — 645 điểm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thu Mi nhà chúng ta lợi hại lắm nha!

Giờ chắc phải đính kèm dòng caption kiểu trên mạng: “Không lẽ thật sự có người nghĩ gái đẹp chỉ biết chơi thôi à?”

Ps: Mọi người cố nhịn thêm chút nữa, mấy tình tiết sến súa do tôi viết hồi 17 tuổi sắp hết rồi TT

Editor có lời muốn nói: Nay vẫn 2 chương nhó.

Bình Luận (0)
Comment