Trong phòng giáo viên, thầy Chu cười hớn hở, quay sang nói với cô chủ nhiệm lớp 14: “Ây dà, cô Hạo, không phải tôi cố ý đâu nha. Lỡ cướp mất vị trí đầu tiên của lớp cô, ngại quá ha.”
“Tiếc là Tưởng Kinh Hàn không thi, chứ không chừng lớp bọn tôi ôm luôn cả nhất nhì rồi ấy chứ.”
Câu này rõ là khoe khoang, vì có thi thì Tưởng Kinh Hàn cũng chỉ nằm trong top 10 thôi.
Thế mà thầy chủ nhiệm lớp 7 lại khó chịu: “Ơ kìa, thế thầy tính bỏ qua bạn Dụ Gia Thụ bên lớp tôi hả?”
Cô chủ nhiệm lớp 14 là một phụ nữ trung niên đeo kính, lúc này chỉ có thể gượng cười, trong bụng tức đến muốn nội thương.
Lớp 14 là lớp Văn tốt nhất toàn khối, bình thường gần như quét sạch top 30.
Thỉnh thoảng mới có bạn lớp khác lọt được vào top 10, mà chuyện này cũng hiếm lắm rồi.
Ấy vậy mà lần này… lại để một học sinh lớp Tự nhiên giành hạng nhất?!
Hạo Bình nhìn chằm chằm bảng điểm của Yến Thu, hơn người thứ hai gần 20 điểm, nghe thầy Chu cả buổi sáng luôn mồm “Xin lỗi, ngại quá” mà nghiến răng nghiến lợi.
Khi Yến Thu gõ cửa bước vào, thầy Chu vẫy tay chào: “Nào, Yến Thu, vào ngồi đi.”
Hạo Bình lập tức dựng tai lên, lén liếc nhìn.
Đây là Yến Thu sao?
Trời ơi, xinh quá.
Bà trừng mắt lườm thầy Chu một cái. Dựa vào đâu mà người giỏi giang toàn rơi vào tay ông ấy vậy chứ?
Tưởng Kinh Hàn thì thôi, đẹp trai học giỏi, tuy hơi nghịch nhưng không bao giờ phạm lỗi, cũng coi là hiểu chuyện…
Giờ lại có thêm một cô gái xinh xắn thế này cũng ở lớp ông ta?
Hạo Bình giận sôi người, “cộp cộp cộp” giày cao gót đi thẳng ra lớp chuẩn bị dạy, định lát nữa phải nghiêm khắc răn dạy lại lớp mình một trận.
Thầy Chu nhìn bóng lưng giận đùng đùng của bà ấy, cười đến không khép nổi miệng, mãi mới nhớ ra Yến Thu vẫn đứng đó, vội nén cười, chỉ vào ghế đối diện: “Yến Thu à, lần này em thi tốt thật đấy, thầy vừa bất ngờ vừa… vui mừng đó nha.”
Yến Thu: “…”
Cô bất đắc dĩ nhìn khóe môi không tài nào nén được của thầy, thầm nghĩ: Cái này đâu chỉ là “một chút” bất ngờ thôi đâu…
“Cảm ơn thầy Chu.” Cô lễ phép đáp.
“Nhưng mà… môn Tự nhiên của em chỉ được 153 điểm thôi à?” Thầy Chu đổi giọng, đọc bảng điểm:
“Văn 130, Toán 115, Anh 145, môn Xã hội 255, môn Tự nhiên… 153.”
“…Vâng.”
Mấy thầy cô bên cạnh đều ngẩng đầu trêu chọc: “Ô kìa lão Chu, bao năm mới gặp một học sinh khối Tự nhiên dưới 250 ha.”
“Xong rồi, thử thách lớn nhất trong sự nghiệp lão Chu đến rồi.”
“Xùy xùy, đi đi,” Thầy Chu xua tay, “Ai hói chứ tôi chưa hói nhé.”
Rồi quay lại nhìn Yến Thu, nghiêm túc hỏi: “Em định chọn ban Xã hội à?”
“Vâng.”
“Nghe chắc chắn nhỉ? Quyết từ sớm rồi?”
“Vâng.”
“Vậy sao lại phân vào lớp thầy?”
Yến Thu im vài giây: “Ba mẹ em làm hồ sơ đó. Có lẽ… họ không rõ lắm.”
“À…” thầy Chu gật gù.
Yến Thu từng học trường quốc tế, thành tích cũng không tệ, nếu chuyển về thì đáng lý sẽ vào lớp 10 hoặc 14. Có thể lúc điền hồ sơ, ba mẹ tưởng cô học Tự nhiên nên mới bị xếp vào lớp 10.
Yến Trọng Bắc và Lương Tố quá bận rộn, chưa từng quan tâm cô thật sự muốn gì. Không hỏi, cũng không để tâm, thậm chí luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên con cái.
Với Yến Minh là vậy, với Yến Thu cũng vậy.
Thực ra khi vừa nhận phân lớp, cô đã hiểu rồi.
Chỉ là cô cũng chẳng mong bọn họ sẽ bao giờ thật sự hiểu mình.
Học kỳ này là học kỳ cuối trước khi chính thức chọn ban, chỉ một học kỳ thôi, cô không thấy vấn đề gì.
“Thế em có muốn chuyển sang lớp 14 không?” Thầy Chu tuy hay đấu khẩu với cô Hạo, nhưng không thể để chuyện này ảnh hưởng tiền đồ học sinh.
Lớp Tự nhiên học môn xã hội rất ít, mỗi môn đếm bằng tiết/tuần, tối học toàn Lý Hóa Sinh, vậy mà Yến Thu vẫn học ở đây một tháng, lại còn đứng nhất, quả thực rất giỏi rồi.
Yến Thu khựng lại: “Em… có thể suy nghĩ thêm không ạ?”
“Được!” thầy Chu vỗ bàn, “Suy nghĩ kỹ vào nha, thầy không muốn giao học sinh giỏi thế này cho cô Hạo sớm đâu.”
Yến Thu: …
Khi cô quay lại lớp, lớp 10 đã náo loạn cả lên.
Vừa bước vào cửa, cô lập tức bị vây kín:
“Trời ơi, chị Thu, đỉnh quá trời luôn á. Sao làm được vậy?”
“Nghe nói bên lớp 14 cô Hạo tức xanh cả mặt hahahaha!”
“Không phải mỗi tiết Vật lý cậu đều ngồi đọc Sử đó chứ?”
“Thu Thu, cậu giỏi quá trời luôn…”
“Xì, không biết à, mỗi lần đến tiết Vật Lý chị Thu đều ngủ.”
Tiếng Đỗ Phi Vũ la to, Dương Thăng khen, Tống Gia Kỳ trầm trồ, đến cả Trương Du Du cũng lí nhí: “Sao giỏi vậy trời…”
Yến Thu bất lực đỡ trán. Ồn ào thì ồn, nhưng cảm giác này… thật mới mẻ.
Mọi người vây quanh cô, quan tâm cô, dù là trêu đùa hay ngưỡng mộ đều thật lòng, tất cả đều chân thành và thiện ý.
Cô như đang thật sự, chậm rãi hòa nhập vào tập thể này.
Cô mất cả đống sức để giải thích rằng mình học rất chăm, ôn rất kỹ chính trị – sử – địa, chứ không phải thiên tài gì cả.
Thở dài quay về chỗ, vừa ngẩng đầu đã thấy một đôi giày AJ.
Ngẩng thêm chút nữa, bạn cùng bàn đang ngồi dựa ghế, tay ôm ngực, khóe môi hơi cong, nhìn cô khẽ nói: “Chúc mừng nha, đứng đầu khối rồi.”
Giống như ánh hoàng hôn hôm đó cậu từng cho cô xem dịu dàng, vương vấn, len vào từng đường nét trên gương mặt.
Gió lướt qua tán cây, làm rơi những chiếc lá ngân hạnh vàng úa.
Yến Thu ngẩn người.
…Sắp sang tháng Mười rồi.
Tưởng Kinh Hàn lười biếng liếc bảng điểm: “Môn Toán vẫn thấp à?”
“…Ừm.”
Cô biết cậu nói đúng, thi cử là để tìm điểm yếu, mà điểm yếu của cô chính là Toán.
Nhưng cô vẫn rụt rè nhấc bảng điểm cao lên chút, khoe con 145 điểm môn Anh, mong vớt lại chút thể diện.
Tưởng Kinh Hàn không hề lay động: “Vậy phải học bù Toán đi.”
“…Ờ.” Yến Thu cụp mắt, nhét luôn bảng điểm vào ngăn bàn.
Tưởng Kinh Hàn khẽ cười: “Không phải vừa khen cậu rồi sao. Sao còn không vui?”
Cô quay đầu sang một bên: Ai cần cậu khen chứ…
Cậu đứng lên vòng sang phía ấy, tiếp tục trêu: “Lẽ nào thi tốt cũng phải dỗ nữa à?”
Bị chọc giận, Yến Thu hít sâu, rồi đột ngột ngẩng đầu, nghiêm trang đọc: “15 đề Hóa, 17 đề Lý, 8 đề Sinh, 2 bài luận 800 chữ, 7 đề Toán, 9 đề Anh.”
Cô đếm từng ngón tay, đếm xong nhìn cậu đầy “thâm tình”: “Tôi khuyên cậu lo làm nốt đống bài tập đó trước đi.”
Nói xong vẫn chưa hả dạ, nói thêm hai câu: “Không làm xong trước giờ tan học, có khóc cũng chẳng ai dỗ đâu.”
Tưởng Kinh Hàn: “…”
Xung quanh cố nhịn cười đến đỏ mặt.
Hiếm lắm mới thấy anh Hàn bị lép vế như vậy.
—
Kỳ nghỉ Quốc khánh vừa tròn 7 ngày, đúng lúc thi xong. Lớp 10 cũng thi rất khá: trừ Tưởng Kinh Hàn không thi, Yến Thu ngoại lệ, còn lại đa số vào top 80 toàn khối, top 10 chiếm đến 7 suất.
Dụ Giai Thụ hạng 4.
Yến Thu ngạc nhiên: “Dụ Giai Thụ sao lại ở lớp 7?”
Tưởng Kinh Hàn liếc cô: “Có lẽ sợ gặp tôi.”
…Đỗ Phi Vũ liền kể lại chuyện năm ngoái.
Hồi chia lớp, Dụ Giai Thụ vốn được phân vào lớp 10, bước vào lớp nhìn thấy Tưởng Kinh Hàn, hai người nhìn nhau vài giây, cả phòng học nữ sinh la hét.
Dụ Giai Thụ nhíu mày: “Cậu đi hay tôi đi?”
Tưởng Kinh Hàn vừa mới chuyển từ tầng dưới lên, còn lười biếng chống tay: “Cậu đi.”
Dụ Giai Thụ “chậc” một tiếng, quay ngoắt đi về lớp 7, sau đó thầy cô khuyên gì cũng không chịu về lại lớp 10.
Dù lớp 10 có tài nguyên tốt hơn, nhưng thành tích chủ yếu vẫn là tự học mà cậu ấy vẫn luôn trong top 10, nên trường đành thỏa hiệp.
Thế là từ đó rộ lên tin hai nam thần của trường không đội trời chung.
…Nhưng mà, con gái ấy mà.
Loài sinh vật thần kỳ có thể ép Voldemort và Lâm Đại Ngọc thành một cặp.
Huống chi đây là combo “cường – cường đối địch”, sao có thể bỏ qua.
Yến Thu lướt diễn đàn trường, tặc lưỡi: “Chó sói lạnh lùng x thiên tiên lạnh nhạt, ngoài mặt đối đầu, sau lưng xxx…”
Đang đọc say, cô bỗng thấy một bài mới nổi cực hot: “Tường thuật trực tiếp: Anh Hàn lạnh lùng đang thả thính! Liệu mỹ nữ mới tới có trở thành món đồ chơi trong tay đại ca trường?!”
…Sao cô có dự cảm xấu quá.
Tưởng Kinh Hàn cảm thấy cậu hoàn toàn có thể lên Zhihu trả lời câu hỏi “Phát hiện bạn cùng bàn đang ship mình với kẻ thù thì nên làm gì” hoặc tra Baidu: “Làm sao tắt não tám chuyện của con gái.”
Nói chung, vạn dặm hành trình bắt đầu từ một bước, bước đầu tiên là tịch thu điện thoại của Yến Thu.
Cô còn chưa kịp bấm vào, đã giật mình: “Này!”
Cậu hất cằm về phía bục giảng: “Tập trung nghe giảng.”
Rồi phát hiện… thầy Chu đã giảng xong, đang rót “gà soup tâm hồn” mấy phút cuối tiết.
Hai người: …
May là thầy Chu bỗng nói chuyện chính: “Lần này lớp mình thi tốt, lại sắp nghỉ Quốc khánh, thầy tính tổ chức đi chơi một buổi, mọi người thấy sao?”
“Đồng ý!!” Cả lớp reo hò, con trai đập bàn la hét, con gái bàn tán sẽ mặc gì, mang gì.
Tống Gia Kỳ quay sang: “Thu Thu, cậu đi không?”
Nghĩ một chút, bảy ngày nằm nhà cũng chán: “Đi chứ.”
Dương Thăng cầm sổ đăng ký, đi ngang: “Ghi Thu Thu với mình nhé.” Tống Gia Kỳ nói.
Dương Thăng quay sang Đỗ Phi Vũ và Tưởng Kinh Hàn, bút gạch tên Tưởng Kinh Hàn được nửa chừng, vẫn khách sáo hỏi: “Anh Hàn, cậu có đi không?”
“Thôi khỏi hỏi, cậu không biết anh Hàn không bao giờ…”
“Đi.” Tưởng Kinh Hàn ngắt lời, gọn gàng dứt khoát.
Dương Thăng gật đầu tiếp tục… rồi bỗng: “Ơ?”
Đỗ Phi Vũ đắc ý ngẩng đầu: “Thấy chưa, tôi đã…”
“Phụt.” Yến Thu bật cười, đuôi câu của Đỗ Phi Vũ vặn gần 360°, phối hợp với mặt ngơ của Dương Thăng, như một màn tấu hài.
Tống Gia Kỳ bên cạnh cũng cười.
Đỗ Phi Vũ trừng cô: “Thôi bỏ đi, bảo sao người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tôi cũng đi vậy.”
Yến Thu thấy tai Tống Gia Kỳ ửng đỏ, bèn nhỏ giọng nói với Tưởng Kinh Hàn: “Nhìn ngố ngố mà cũng biết thả thính ghê ha.”
Tưởng Kinh Hàn cũng nhỏ giọng: “Thế còn tôi thì không à?”
“……”
Cán sự học tập đẩy kính, giả vờ đàng hoàng rời đi.
—
Ngày 3 tháng 10, Yến Thu nhìn cả lớp không thiếu ai leo lên xe, hỏi Tống Gia Kỳ: “Cái đăng ký hồi bữa là để làm gì vậy?”
“Chỉ lần này là dư thừa thôi,” Cô ấy cười, “Người kia trước giờ chưa từng đi.”
Yến Thu nhìn theo hướng cô. Người kia đang mặc áo thun tay ngắn, đứng lười biếng đợi mấy bạn nữ lên xe trước.
Tháng 10 rồi, những ngày không có nắng vẫn khá lạnh.
Yến Thu cúi nhìn bộ đồ thủy thủ dài tay màu xanh sẫm của mình, rồi lại ngước nhìn bên kia — Tưởng Kinh Hàn mặc áo thun đen, tôn làn da trắng, tay đút túi, đầu hơi nghiêng, phá lệ đeo thêm một chiếc khuyên tai.
…Lòe loẹt quá đi mất.
Cô nghĩ.
“Nhìn tôi làm gì?”
“Lòe loẹt” nhướng mày khi bắt gặp ánh nhìn của cô, “Lên xe thôi, tiểu thư.”
【Tác giả có lời】
Bình thường không đeo đâu, cấp ba bị cấm đeo trang sức đó (rất nghiêm nha~)