Địa điểm đi chơi lần này được mọi người chọn là công viên giải trí. Ngay khi nghe thấy, Tống Gia Kỳ cũng im lặng vài giây. Quê thật đấy…!
Yến Thu liếc mắt nhìn Tống Gia Kỳ, hai người đều hiểu ý nhau.
Nhưng dù quê thì cũng không ai nỡ từ chối thiện ý của lớp phó. Với tụi con gái, chỉ cần đi chơi là vui rồi; còn đám con trai thì cùng lắm bên cạnh còn có… quán net.
Công viên, ăn uống, hát hò. Yến Thu nghi ngờ đây là combo mặc định của học sinh cấp ba mỗi lần đi chơi.
Cuối cùng bốn người bọn họ ngồi dồn ở hàng ghế cuối cùng của xe.
Nghe đám bạn phía trước hát hò náo nhiệt như học sinh tiểu học đi dã ngoại, lại còn nhảy nhót như được “thả gió” khỏi nhà giam, Yến Thu và Tưởng Kinh Hàn chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không nói nên lời.
Hai người như hai bức tượng băng, yên lặng ngồi đó.
Đột nhiên, Yến Thu nhớ tới câu: Sự náo nhiệt là của người ta, mình chẳng có gì cả.
Tưởng Kinh Hàn mở nắp chai nước, uống một ngụm: “Sai lầm khi đi rồi.”
Lần đầu tiên Yến Thu nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng.
Cậu đeo khuyên tai, cô nhìn là thấy ngay.
Cô thật sự rất dễ rung động bởi những chi tiết nhỏ: những ngón tay gân guốc, xương quai xanh, mắt cá chân, trái cổ chuyển động… và cả chiếc khuyên tai đen lạnh lùng, hơi gợi cảm ấy.
“Chỗ này… hình như trước đây bọn mình từng tới rồi phải không?” Yến Thu nhìn vòng quay khổng lồ xa xa đang chậm rãi xoay.
“Chắc vậy.” Tưởng Kinh Hàn vừa mua một quả bóng bay heli đưa cho cô, là hình Ultraman cầm súng. Yến Thu trợn mắt, chỉ sang quả gấu bông bên cạnh: “Đổi cái đó đi, nhìn dễ thương hơn nhiều.”
Tưởng Kinh Hàn đổi lại con gấu, rồi kiên nhẫn quấn sợi dây quanh tay cô từng vòng từng vòng.
“Thì cũng vậy thôi, bóng bay mà, còn đổi được thành gì nữa.”
Yến Thu cúi đầu nhìn ngón tay cậu đang chạm nhẹ vào tay mình, cả hai đều im lặng.
Hồi 11–12 tuổi cô rất thích công viên giải trí, nhưng những trò hơi mạo hiểm thì không chơi nổi, vừa ngồi xuống là chóng mặt buồn nôn, chỉ biết đứng nhìn lũ trẻ khác chơi tàu hải tặc.
Yến Minh từng mua bóng bay cho cô, nhưng cô nghịch ngợm hay làm rơi, mỗi lần bay mất lại đỏ cả mắt mũi nhưng vẫn cố kìm nén không khóc.
Tưởng Kinh Hàn thì bực mình, lần nào cũng quấn chặt dây vào tay cô, thắt nút xong mới đưa cho cô cầm.
…Ký ức lại hiện lên rõ mồn một như mới hôm qua.
Những hành động vô thức, những khoảng lặng giữa hai người đều chứng tỏ đoạn ký ức ấy từng rất sâu đậm.
“Đi ăn thôi.” Cuối cùng Yến Thu nói.
Đỗ Phi Vũ sau khi chơi tàu lượn siêu tốc thì bước đi như bay, mặt đờ đẫn “Tôi là ai đây là đâu”, nhưng vẫn cố kéo họ vào chơi tiếp: “Thật sự không thử sao? k*ch th*ch lắm á!”
Tưởng Kinh Hàn chỉ nhấc mí mắt, lạnh nhạt: “Thích thì tự chơi lại lần nữa.”
Đỗ Phi Vũ lập tức im.
Tống Gia Kỳ vẫn còn tỉnh, vừa ăn kem vừa khinh bỉ liếc cậu ta, rồi hỏi: “Yến Thu sao cậu không chơi gì hết vậy?”
Tưởng Kinh Hàn nhìn bóng lưng Yến Thu đang ngẩng đầu xem menu trà sữa, nhàn nhạt đáp: “Không chơi được. Cậu ấy sẽ buồn nôn.”
…Thật ra không phải không chơi được gì.
Bởi vì lúc vòng quay quay đến vòng thứ tám, rốt cuộc Yến Thu rốt cuộc cũng hỏi: “Còn bao lâu nữa thì mới dừng vậy?”
Mỗi vòng đều phải quét thẻ, cô nhân viên bán vé cứ chạy tới chạy lui quét thẻ cho họ, trông như sắp phát điên rồi.
Buổi tối họ ăn xiên nướng ven đường.
Phố nhỏ đông đúc ồn ào, đầy khói lửa và hơi người.
“Tin nổi không, lần đầu tiên đại ca nhà ta chịu đi chơi với tụi này, còn đưa chị Thu ngồi vòng quay hơn một tiếng đồng hồ!” Đỗ Phi Vũ đã hơi say, vừa rót bia vừa trêu Tưởng Kinh Hàn.
“Ha ha ha…”
“Không phải đại ca sợ độ cao đó chứ?”
“Ê ê, sao không ai đoán là chị Thu sợ nhỉ?”
Không khí sôi nổi, vừa gắp đồ ăn vừa bàn tán.
“Chị Thu mà sợ gì mấy cái này?”
“À, bảo sao đại ca chưa từng chịu đi chơi với tụi mình.”
Yến Thu vốn định mở miệng giải thích, rồi lại ngậm miệng.
…Mọi người đã mặc định cô không sợ rồi, thì thôi vậy.
Tưởng Kinh Hàn chỉ nhướng mày nhìn cô, cũng chẳng đính chính, để mặc họ đùa giỡn.
Hai tiếng sau, Dương Thăng đã gục, Đỗ Phi Vũ vẫn say khướt ôm chân Tưởng Kinh Hàn khóc lóc, gào “Đại ca cứ bay đi, lông tơ tụi em mãi theo sau!”
Yến Thu rõ ràng thấy thái dương Tưởng Kinh Hàn giật giật, bình tĩnh đẩy Đỗ Phi Vũ ra, ánh mắt nhìn cậu ta như nhìn xác chết.
Cô bật cười: “Thì ra fanclub của cậu tên là… ‘lông tơ’ à? Nghe hay đấy.”
“Chị Thu~ hu hu…” Đỗ Phi Vũ lại nhào về phía cô, cô vội né tránh.
“Không phải.” Tưởng Kinh Hàn kéo cô rời khỏi đống hỗn loạn,
“Không có fan gì hết.”
“Ngay cả tôi… cũng chỉ là một fan mà thôi.”
“Vậy tôi là mì gói chắc?” Yến Thu khoanh tay đứng bên đường, đợi một lúc mới quay đầu phát hiện Tưởng Kinh Hàn đang nhìn cô chằm chằm.
“…Sao vậy?”
Ánh mắt cậu khác hẳn thường ngày.
Bình thường, Tưởng Kinh Hàn là kiểu người luôn giữ quy tắc nhưng lại mang theo chút bất cần, ngang ngạnh và lạnh nhạt — như một chú sói đội lớp da cừu, tưởng hiền lành mà trong xương lại đầy nhiệt huyết và kiêu hãnh.
Còn lúc này, cậu nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt nóng rực như đứa trẻ trong công viên đang bị mẹ dắt đi, nhưng cứ nhìn mãi món đồ chơi mình muốn.
Yến Thu thở dài: “Cậu say rồi à?”
“Không.” Cậu đáp rất nhanh, rồi quay mặt đi.
Yến Thu thấy dáng vẻ này của cậu thật đáng yêu, bèn khơi lại chuyện lúc nãy để trêu: “Vừa rồi cậu bảo là fan của ai cơ?”
“…Ừ.”
“Là ai vậy?”
Cậu đột nhiên quay đầu lại, cau mày, ngẫm nghĩ một lát như đang đưa ra quyết định vô cùng trọng đại, giằng co hồi lâu mới mở miệng, giọng thấp hơi run: “… Của cậu.”
Tim Yến Thu như lỡ một nhịp.
Cô nhủ thầm đừng hy vọng, nhưng vẫn không kiềm được hỏi khẽ: “… Vậy cậu biết tôi là ai không?”
Giây tiếp theo, cô như bị ôm vào lòng.
Cậu bước tới một bước, lồng ngực gần như chạm vào trán cô.
Cô nghe rõ nhịp tim cậu, dồn dập, nóng hổi, như muốn thiêu đốt cả người cô.
Tưởng Kinh Hàn im lặng hồi lâu, ánh mắt trầm lặng mà sáng rực.
Cậu không hề say.
Mấy lon bia kia sao mà say được.
Chỉ là… rất muốn giả vờ điên một lần.
Cậu cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khẽ: “Cậu là Yến Thu.”
“Là Yến Thu không chơi được trò mạo hiểm nhưng lại bắt tôi chịu tiếng thay.”
Yến Thu ngẩn người. Đúng là thù dai thật.
Cô đang định đẩy cậu ra mắng một câu, thì nghe cậu tiếp lời, giọng khàn đặc: “Tôi là fan của cậu.”
Fan của cô gái không chơi được trò mạo hiểm nhưng vẫn thích công viên giải trí.
Fan của cô gái tỏa sáng rực rỡ trong trường học.
Kiêu hãnh, sắc bén, và từng biến mất khỏi mùa hè năm ấy, ba năm không quay lại.
Tôi là người hâm mộ duy nhất của cậu.
Bao năm qua, tôi vẫn nguyện vì cậu mà vượt lửa băng sông, chiến đấu đến cùng.
Hơi thở nóng hổi, nhịp tim dồn dập, lời tỏ tình mơ hồ, cái ôm như có như không, kẻ giả say bày tỏ lòng mình.
Ánh đèn đường vàng vọt, ánh sáng thành phố xa xa lấp lánh.
Tiếng cười đùa ồn ào của đám bạn lúc gần lúc xa.
Đêm nay thật dễ khiến người ta rung động.
—
Yến Thu rời đi vào đầu năm lớp 8.
Sách vở còn chưa học xong, cô đã chuẩn bị tinh thần phải dậy sớm mỗi ngày, thì bố mẹ bỗng bảo sẽ chuyển trường cho cô.
Lý do là: “Thành Đô không bằng Thượng Hải, Yến Minh sắp thi đại học rồi, phải đến Thượng Hải học mới có hy vọng.”
Với cả hai người họ cũng thường xuyên ở Thượng Hải, rất nhớ hai đứa con.
Yến Thu chỉ muốn nói: Toàn là nói hươu nói vượn.
Đó chỉ là cái cớ để dỗ ông bà nội.
Thật ra, Yến Trọng Bắc và Lương Tố sắp ly hôn.
Sau khi thương lượng êm thấm, họ quyết định: Yến Minh theo mẹ, còn Yến Thu theo bố.
Năm đó họ từng là cặp vợ chồng khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Trải qua bao sóng gió cuộc đời, đến trung niên họ chọn chia tay — thân thể hay trái tim đều không còn thủy chung nữa.
Nhưng vẫn muốn giấu ông bà, nên mới bịa ra cái lý do kia.
Khi ấy, Yến Minh không nghĩ em gái còn nhỏ không hiểu chuyện, nên đã nói thẳng. Và bảo: để em tự quyết định có đi không.
Cô tất nhiên là không muốn đi.
Nhưng Yến Minh phải đi.
Nếu không, đến khi vào đại học, mẹ sẽ không nhận anh nữa.
Yến Thu khi ấy chỉ nghĩ, anh một mình đến nơi xa xôi, sống với người gần như xa lạ, liệu có cô đơn không?
Cô cảm thấy phải đi cùng anh.
Nhưng cũng rất luyến tiếc.
Luyến tiếc ông bà.
Luyến tiếc tiếng hát đổi mặt trong kịch Xuyên ở con hẻm rộng hẹp, con gấu trúc nằm ườn trên phố Xuân Hy, trường học rợp bóng ngô đồng, xe hàng rong bán bánh trứng nướng trên đường tan học, khu tập thể đầy hoa, chim, cờ vây…
Luyến tiếc Dụ Gia Thụ lạnh lùng ở tầng sáu.
Luyến tiếc người hàng xóm đối diện, cậu bạn học cùng khối lớp bên cạnh.
Luyến tiếc… Tưởng Kinh Hàn.
Đó là năm cô 14 tuổi, năm thứ ba cô thích cậu.
Vì sao là năm thứ ba ư?
Bởi vì họ quen nhau từ bé, cô không rõ khi nào bắt đầu thích cậu, chỉ lần theo quyển nhật ký chữ xiêu vẹo mới đoán được.
Năm 2012, vào một ngày cô 11 tuổi, có 5 dòng nhật ký mà tên “Tưởng Kinh Hàn” xuất hiện tới 4 lần.
Chắc là từ lúc đó.
Tưởng Kinh Hàn từ nhỏ đã có “tố chất ma vương”.
Yến Minh lớn hơn cô ba tuổi, thường ngày bận học, không có thời gian chăm sóc cô.
Bọn trẻ trong khu từng bắt nạt cô đều bị Tưởng Kinh Hàn đánh cho một trận.
Nhỏ hơn cậu, cậu đánh; lớn hơn cậu, cậu cũng đánh.
Đánh xong chưa từng nói gì, chỉ lặng lẽ đi ngang qua, toàn thân thương tích.
Sợ cô mách người lớn, còn dọa cô.
Danh hiệu “tiểu bá vương khu chung cư, đánh con trai khóc, dọa con gái khóc” của Tưởng Kinh Hàn có lẽ từ dạo đó mà ra.
Lên cấp 2, cậu không chỉ là hàng xóm đối diện, còn là bạn học lớp bên cạnh, hay đợi cô tan học.
Mười bốn tuổi, Yến Thu đã rất xinh đẹp.
Không ít lần cô thấy cậu chặn người ta ở đầu ngõ, mà không biết mỗi lần như vậy đều vì những kẻ kia từng buông lời khinh miệt hay trêu chọc cô.
Yến Thu chỉ cau mày hỏi: “Tại sao Dụ Gia Thụ chưa từng đánh nhau, chưa từng bị thương?!”
Cậu chỉ lặng lẽ mím môi, để mặc cô băng bó vết thương.
Yến Thu từng nghĩ có lẽ cậu cũng thích cô… nhỉ.
Tối hôm đó cô đắn đo mãi, lén gõ cửa nhà cậu, khẽ hỏi: “Tưởng Kinh Hàn, cậu có thích tớ không?”
Một lúc lâu sau, cô nghe cậu đáp: “Không thích.”
Không thích cũng tốt.
Thế là, Yến Thu rời đi.
Đi liền ba năm, không quay lại.
Dụ Gia Thụ và Tưởng Kinh Hàn từ đó thành kẻ thù chỉ cần nhìn nhau là ngứa mắt.
Dụ Gia Thụ thì hận Tưởng Kinh Hàn đã để Yến Thu đi.
Còn Tưởng Kinh Hàn… Chỉ cần nhìn thấy Dụ Gia Thụ, sẽ nhớ rằng — chính tay cậu đã đẩy Yến Thu đi mất.
—-
【Tác giả có lời muốn nói】:
Muốn nhắn nhủ với Tưởng Kinh Hàn năm 14 tuổi:
Có lúc bướng bỉnh quá cũng chẳng hay ho gì đâu, đúng không!