Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 50: Viên kẹo thứ năm mươi – “Khi anh đứng trước Tấm Gương Ảo Ảnh”.

Có lẽ vì đêm qua đã đứng ngoài biển quá lâu, Yến Thu thấy hơi đau đầu, cô xuống nhà tìm bà chủ xin ít thuốc cảm, rồi ngủ thiếp đi cho đến chiều hôm sau.

Cô bị đánh thức bởi những âm thanh ồn ào.

Mở cửa sổ nhìn xuống, dưới chiếc ô che nắng có hai người đang đứng. Một người đứng trong bóng râm, không nhìn rõ, chỉ có thể phán đoán dáng người là một người đàn ông. 

Người còn lại tóc vàng hơi xoăn, da màu lúa mì, giọng nói rất quen thuộc, tiếng Pháp léo nhéo kèm theo cử chỉ tay chân, là bà chủ. Khi cô và Ôn Ái mới đến, bà chủ cũng nói chuyện như vậy, cho thấy bà đã gặp được vị khách mà bà yêu mến.

Yến Thu thay một bộ váy hoa nhí hai dây xuống lầu, gọi một ly latte và một chiếc soufflé từ chàng trai tóc nâu ở quầy. Sau đó, cô đi ra sân sau để chơi đùa với chú chó Alaska.

Mới 6 tháng tuổi mà nó đã lớn lắm rồi.

Khuôn mặt vẫn còn tròn, đôi mắt đen láy, ngồi trên nền đất nhìn cô đầy vẻ mong đợi.

Yến Thu uống một ngụm latte, ngồi xổm xuống, ngang tầm với nó, rồi đưa tay v**t v* đầu nó.

Chú chó Alaska cọ cọ vào lòng bàn tay cô vài lần, rồi đột nhiên quay đầu cảnh giác.

Yến Thu nhìn theo ánh mắt của nó.

Không biết từ đâu xuất hiện một chú chó Samoyed con màu trắng, lảo đảo chạy về phía cô.

Nó nhỏ xíu, trắng trẻo mũm mĩm, chạy được hai bước thì hai chân trước tách ra, xòe ra như đang trượt patin, ngã choáng váng.

Yến Thu bật cười khúc khích, vẫy vẫy ngón tay trêu nó.

Chú Samoyed nhỏ dường như hiểu được, cố gắng chống chân lên vài lần, cuối cùng cũng đứng dậy được, nhanh chóng chạy đến, quấn quanh gấu váy của cô một cách vui vẻ, rồi nằm lăn ra đất làm nũng.

Yến Thu vuốt tai nó, bộ lông trắng mềm mại, chạm vào cảm thấy ấm áp.

Cô v**t v* vài lần, rồi suy nghĩ ngữ pháp trong đầu, khẽ cất giọng, hỏi chàng trai ở quầy: “Quel est son prénom?” (Tên của nó là gì?)

Một lúc lâu không ai trả lời.

Cô nghiêng đầu, cậu nhân viên mắt sâu đang chống cằm, cười tủm tỉm, dáng vẻ như đang xem kịch hay.

Tiếng bước chân giẫm trên những viên đá lát sân, phát ra âm thanh không quá nặng nề.

Có người đứng trước mặt cô từ lúc nào không hay.

Chàng trai có dáng người cao ráo, thẳng tắp, mái tóc đã dài hơn một chút.

Tóc mái lòa xòa trên trán, lông mày rậm, môi mỏng, sống mũi cao, ánh mắt cụp xuống, đối diện với cô ba giây.

Hơi thở cô nghẹn lại.

Sau đó Yến Thu nghe thấy giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của cậu trả lời.

“Sirius.”

Trái tim cô như ngừng đập trong một khoảnh khắc, rồi lại đập nhanh hơn gấp bội.

Khoảnh khắc đó Yến Thu không có suy nghĩ gì cả.

Cô thậm chí còn chớp mắt ba lần, cố gắng chớp đi ảo giác do cảm cúm và thức khuya gây ra.

Sau nhiều lần cố gắng không thành, cô mới nhận ra và bắt đầu nghĩ xem cậu đã nói gì.

Chú chó nhỏ này tên là Sirius.

Một cái tên hay.

Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, ngôi sao lùn trắng đầu tiên được phát hiện trong vũ trụ, và cũng là Sirius Black trong Harry Potter, người mà cô đã rơi nước mắt vô số lần.

Sự im lặng kéo dài, đá trong ly latte đã tan thành nước, chảy dọc theo thành ly, nhỏ xuống đất. Cuối cùng, Yến Thu mới lên tiếng.

“Ồ.”

May mắn là Tưởng Kinh Hàn cũng không mong đợi cô đưa ra một câu trả lời xuất sắc nào. Cậu đưa một tập tài liệu EMS đến, còn chu đáo mượn một con dao rọc giấy của bà chủ.

“Giấy báo trúng tuyển.”

Bà chủ gần như đã mang tất cả các dụng cụ ra trước mặt Yến Thu, vẻ mặt hiền từ. Trước khi đi, bà vỗ vai cô, miệng vẫn khen “Beau garçon chinois” (Chàng trai Trung Quốc đẹp trai).

Yến Thu: “…”

Cô cúi đầu tháo gói bưu kiện một cách máy móc, rút giấy báo trúng tuyển, các tài liệu hướng dẫn tân sinh viên, và các tài liệu khác ra, rồi trả lại con dao rọc giấy cho cậu, “Cảm ơn.”

Lúc này, cô mới biết “chàng trai cấp ba không rõ tên” trong WeChat của Ôn Ái là ai, và cái gọi là “chuyển phát nhanh quốc tế”. Thảo nào có người tối qua nói công ty có việc gấp, phải về Paris một chuyến.

Chạy nhanh hơn cả thỏ.

Tưởng Kinh Hàn không nhận, nhướng mày, “Cậu xem kỹ lại lần nữa xem?”

Yến Thu nghe vậy, cúi mắt nhìn.

Tập quảng cáo, hướng dẫn tân sinh viên, giấy báo trúng tuyển.

Đúng rồi mà?

Ánh mắt lướt qua túi bọc màu tím và cổng trường màu trắng, dừng lại một lúc. Cô do dự, dùng hai ngón tay nhấc tập quảng cáo lên, lắc lắc giữa không trung.

Mấy chữ vàng lấp lánh, to đùng trên đó, vô cùng nổi bật.

Sao lại là Đại học Thanh Hoa.

Yến Thu khẽ nheo mắt, không biểu cảm. Bộ não vốn chậm chạp vì thức khuya và cảm cúm, giờ đây bắt đầu hoạt động với tốc độ cao.

Điền sai nguyện vọng?

Bị điều chỉnh?

Nhưng không có lý do gì để bị điều chỉnh từ top 2 sang top 1 cả, huống hồ cô cũng không nhớ đã điền nguyện vọng nào khác ngoài Đại học Bắc Kinh mà.

Tưởng Kinh Hàn cúi mắt, nhìn Sirius đang vồ vập gấu váy của cô, đầu lắc lư. Cậu khẽ thở dài, giọng nói rất nhẹ, “Mẹ con cũng ngốc như con.”

Cậu lại đặt một gói bưu kiện EMS màu đỏ khác trên bàn cà phê màu trắng, còn bị Alaska dùng mũi húc húc. Yến Thu nhận ra, cái này chính là cái mà ông nội đã chụp hôm đó.

“Cậu không trượt đâu.”

Tưởng Kinh Hàn dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng rút tờ giấy báo trúng tuyển ra khỏi đống tài liệu trong tay cô, mở ra, cầm thẳng đứng, đưa đến trước mắt cô.

Yến Thu tập trung nhìn vào nội dung trên giấy. Nền giấy màu tím quen thuộc của Đại học Thanh Hoa, cổng trường được in ở phía dưới. Ảnh thẻ của một chàng trai thanh tú được in ở bên trái, phía trên bên trái ghi rõ ràng:

Sinh viên Tưởng Kinh Hàn.

Yến Thu sững sờ ngước lên. Vẻ mặt của chàng trai nhàn nhạt, nhưng không giấu được sự hãnh diện trong mắt. Giọng nói lơ đãng, tùy tiện, âm cuối kéo dài nhẹ nhàng, như thường lệ.

“Đây là của tớ.”

Bầu trời ở Nice luôn trong xanh.

Gió nhẹ thổi qua gấu váy, những bông hoa trắng không tên leo trên hàng rào khẽ đung đưa. Ánh nắng mặt trời đổ xuống không chút ngần ngại, rải lên bờ biển xanh biếc, rải lên hai chú chó dưới chân, rải lên khoảng trống giữa cô và Tưởng Kinh Hàn.

Thời tiết trong lành, không khí lãng mạn và dịu dàng.

Cho đến khi Sirius gần như ngủ gật trên nền đá đã được nắng sưởi ấm, chàng trai ở quầy mang ra một đĩa bánh mille-feuille mới nướng. Mùi thơm của bánh lan tỏa khắp sân, Yến Thu cuối cùng cũng cân nhắc rồi lên tiếng.

“Cậu …”

“Bụp.”

Một tràng ruy băng trắng lẫn kim tuyến từ trên trời rơi xuống, xoay tròn trong không trung, đáp xuống đầu hai người. Một sợi còn vướng vào sống mũi của Yến Thu.

Yến Thu: ?

Cô quay đầu nhìn, Tưởng Xướng Vãn không biết từ đâu xuất hiện, đứng bên cạnh, tay cầm một cây pháo giấy mà cô cũng không biết từ đâu ra. Mắt cô bé lấp lánh, rất phấn khích, “Chúc mừng hai người đã đỗ đại học tốt!”

Yến Thu: “…”

Tưởng Kinh Hàn đưa tay, nhẹ nhàng gỡ sợi ruy băng mỏng đang vướng trên lông mi cô xuống.

Yến Thu há miệng, phát hiện mình đã quên mất định nói gì, đành trố mắt nhìn nhau ba giây, để lại một câu cảm ơn, rồi vội vàng quay người bỏ đi.

Tưởng Kinh Hàn sững người một lúc, rồi lạnh lùng liếc nhìn Tưởng Xướng Vãn, “Chuyển khoản cho anh 8.400 tệ.”

Tưởng Xướng Vãn: “Tại sao?! Không phải đã nói là anh sẽ thanh toán cho em sao?! Nếu không, sao em lại mua nhiều như thế được?!”

Tưởng Kinh Hàn không thèm để ý đến tiếng kêu than của em gái, nhìn theo bóng lưng Yến Thu đang vội vã đi lên gác mái, thấy gấu váy của cô khuất sau khúc cua. Anh ngồi xổm xuống, v**t v* đầu Sirius, khẽ nói.

“Đi. Theo mẹ của con.”

Khi Tưởng Xướng Vãn mò lên gác mái, Sirius đang rụt mình trong lòng Yến Thu, thè lưỡi ra.

“Mùa hè ở miền Nam nước Pháp rất đẹp.”

“Ừm.” Tưởng Xướng Vãn dựa vào khung cửa, “Nhưng em thích Đông Nam Á hơn.”

Yến Thu lơ đễnh vuốt lông chú chó nhỏ, “Vậy sao lại đến đây?”

“Đều tại anh trai em…” Tưởng Xướng Vãn nói được nửa chừng thì dừng lại, nhớ đến gần mười nghìn tệ đã mua sắm ở cửa hàng miễn thuế của mình. Cô bé chạy vài bước đến trước mặt Yến Thu, vẻ mặt thê lương, đôi mắt ẩn chứa nước mắt.

“Thu Thu, năm nay anh trai em sống khổ sở lắm!”

“…”

Yến Thu không có thời gian để ý đến màn đổi mặt trong một giây của cô bé, cô im lặng một lúc, “Sao lại nói vậy?”

Lúc này, Tưởng Kinh Hàn đang đứng ở dưới lầu, nhìn vào tấm gương lớn trong sân, trầm ngâm suy nghĩ.

Thực ra, nếu hỏi bản thân cậu, năm nay sống thế nào, có lẽ cậu sẽ thờ ơ nhún vai, nói, cũng bình thường thôi. Nếu tâm trạng đủ tốt, có thể sẽ cà lơ phất phơ đáp lại, rất nhẹ nhàng, đủ để tỏ vẻ kiêu ngạo.

Khổ sao?

Thực ra là khổ.

Nhưng tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy không phải là việc cậu tự ý từ bỏ suất tuyển thẳng, bị nhà trường và gia đình thay phiên nhau tra hỏi; không phải là lòng dũng cảm để lật đổ mọi nỗ lực và bắt đầu lại từ đầu; thậm chí không phải là vô số khoảnh khắc một thiên tài buộc phải thức trắng đêm, cắm đầu giải đề.

Mà là vào đêm cậu bay chuyến bay muộn đó. Rõ ràng đang bay trên những đám mây, nhưng lại cảm thấy chìm sâu dưới đáy biển, bị ác mộng quấn lấy, giật mình tỉnh giấc, bên tai luôn văng vẳng câu “Tớ không muốn nợ cậu.”

Là khi thỉnh thoảng cậu rời mắt khỏi sách vở, suy nghĩ một lúc, lại nghĩ đến một phần vạn khả năng đó. Lỡ như cô ấy không thích cậu nhiều đến vậy thì sao. Lỡ như, cô ấy hoàn toàn không thích cậu thì sao?

Là khi cậu tình cờ biết được ban nhạc mà họ đã không thể xem sắp tan rã, cậu đã chịu đựng cơn sốt cao mà đi loanh quanh trước cửa, nhưng lại thấy cô đứng vai kề vai với người khác.

Suốt cả một năm trời, cậu chỉ có thể biết được tình hình của cô thông qua người khác. Ngay cả sự quan tâm cũng cần phải được đóng gói và chuyển qua tay người khác, giả vờ như là sự tốt bụng của người khác.

Giống với lần chia tay trước, nhưng cũng khác.

Vị đắng vẫn là con đường về nhà một mình, là ánh đèn đối diện trên ban công sẽ không bao giờ sáng lên nữa, chỗ ngồi trống không bên cạnh.

Nhưng sao lại buồn hơn cả cái thời niên thiếu, khi cậu gửi những lá thư không bao giờ mong đợi sự hồi đáp?

Tưởng Kinh Hàn không biết.

Ngày cậu bừng tỉnh, trời mưa như trút nước. Cậu ngồi ở ban công, nhìn chuông gió trên cửa sổ của cô bị gió thổi, bị mưa quật, cô đơn và mong manh.

Khoảnh khắc đó, đột nhiên cậu cảm thấy, cậu không thể chịu đựng được việc ngọn đèn ở ban công đối diện cứ tối om, không thể cho phép cô đơn độc, một mình ở những nơi cậu có thể hoặc không thể nhìn thấy.

Sự chờ đợi dài đằng đẵng và khó khăn ấy cậu không muốn nữa.

Núi không đến với ta, ta sẽ đến với núi.

Như vậy là đủ rồi.

Đối với Yến Thu, cậu giống như một học sinh chưa hiểu bài, không bao giờ có được câu trả lời đúng, nhưng lại cố gắng chống cự, không bao giờ đầu hàng.

Khi Yến Thu chạy xuống lầu, Tưởng Kinh Hàn vẫn đang ngẩn người nhìn vào tấm gương lớn mang phong cách cung điện.

Sau mười mấy tiếng bay, lệch múi giờ khiến khóe mày cậu vương chút mệt mỏi. Cậu lặng lẽ nhìn mình trong gương. Chú chó Samoyed nhỏ chạy đến bên cạnh cậu, ngoan ngoãn cọ vào ống quần cậu.

Yến Thu nhanh chóng chạy xuống, như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng mở miệng chỉ có thể gọi tên cậu.

“Tưởng Kinh Hàn.”

Cô muốn hỏi gì đây.

Hỏi cậu tại sao lại đến Bắc Kinh?

Tại sao sau khi cô không phân biệt phải trái, trực tiếp vạch rõ giới hạn, cậu vẫn sẵn lòng từ bỏ những cố gắng trước đó, và đi cùng cô?

Tưởng Kinh Hàn nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt đó vẫn đen láy, phản chiếu ánh nắng mùa hè, “Cậu nghĩ sao?”

Yến Thu dừng lại một lúc, đầu óc cô rối bời, không được tỉnh táo lắm.

Tưởng Kinh Hàn khẽ thở ra một hơi, quay người đi tìm bà chủ xin thuốc cảm, rót một ly nước ấm, đưa đến trước mặt cô.

Nhưng Yến Thu không nhận.

Cô lặng lẽ đứng tại chỗ, giống như anh trong đêm ở Hạ Môn, cố chấp chờ đợi một câu trả lời.

Tưởng Kinh Hàn nhìn cô một lúc, khẽ thở dài.

“Còn nhớ tên WeChat của tớ không?”

“Nhớ.”

【95】.

Cô không nỡ xóa. Thậm chí còn nhiều lần lén mở xem, mong tìm được chút tin tức về cậu.

“Cậu còn dùng bàn phím 9 ô chứ.”

“Ừm.”

“Vậy cậu thử bấm xem, nếu gõ như vậy, sẽ ra từ gì.”

Yến Thu nghe vậy, chậm rãi lấy điện thoại đã lâu không dùng ra. 95, trên bàn phím 9 ô, là hai phím ở giữa và dưới cùng bên phải.

Ngón tay cô chạm vào màn hình, gõ từng phím một.

Từ gợi ý xuất hiện trên khung nhập liệu, là một từ không thể quen thuộc hơn.

Cô kéo khung gợi ý xuống cuối cùng, nhìn chằm chằm vào bảy chữ cái trong hai phím đó, đảo đi đảo lại, sắp xếp lại nhiều lần, cũng chỉ có thể nghĩ đến một từ liên quan đến cậu.

Tên của cô.

Trái tim tưởng chừng như đã bình lặng lại một lần nữa dễ dàng bị phá vỡ.

Trong thoáng chốc, bức tường cao sụp đổ, thời gian quay ngược.

Là cô.

Những ký ức từ xưa ùa về.

Từ khi bà cậu bế cậu đến tiệc đầy tháng của cô, đến khi chụp ảnh tốt nghiệp mẫu giáo hai người đứng cạnh nhau làm mặt xấu. Từ buổi chiều học cấp hai cậu cầm hai cây kem chờ cô tan học, hay khi hai người ở hai nơi, nỗi đau và nỗi nhớ khác nhau nhưng lại giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.

Đây là năm thứ 18.

Trọn vẹn 18 năm.

Biệt danh đã dùng suốt bao năm, những lá thư gửi vào hòm thư ngày này qua ngày khác, lời tỏ tình long trọng mà cả trường đều biết dưới hội trường lớn, câu thơ tiếng Tây Ban Nha anh khẽ đọc bên bờ biển, lời chúc sinh nhật nhẹ nhàng nhưng nặng tình trên ban công…

Cậu đã dùng dải Ngân Hà nhân tạo làm cầu Ô Thước, xây nên một con đường dẫn đến bên cô.

Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu năm dưới tán cây ngô đồng và những ngày hè rực rỡ.

Họ đã sớm nói hết những lời yêu thầm kín nhất một cách trọn vẹn giữa đám đông người quen.

Đường phân chia ngày đêm dịch chuyển chậm rãi về phía Tây, chậm rãi vượt qua múi giờ thứ nhất.

Mặt trời lặn về phía Tây, ánh sáng và bóng tối đan xen, khoảnh khắc tráng lệ và lãng mạn nhất trong ngày, hoàng hôn đã đến.

Tưởng Kinh Hàn nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn kiểu châu Âu, khẽ hỏi cô, “Đây là gì.”

Cô há miệng, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, “Gương.”

Tưởng Kinh Hàn khẽ “ừ” một tiếng.

“The mirror of Erised.” (Tấm Gương Ảo Ảnh).

Yến Thu chậm rãi chớp mắt.

Tấm Gương Ảo Ảnh, theo truyền thuyết của Hogwarts, nó có thể cho người ta thấy những mong muốn sâu thẳm nhất, mãnh liệt nhất trong lòng mình.

Tưởng Kinh Hàn khẽ thở, nhẹ nhàng đỡ vai cô, đẩy cô đến trước gương một chút. Cuối cùng, Cậu cất lời, nói ra câu nói mà cậu vẫn chưa từng nói.

“Yến Thu, anh thích em.”

“Câu nói này, anh đã nói vô số lần ở những nơi em không biết.”

“Biệt danh là em, mặt trăng là em. Sirius là món quà dành cho em, thi vào Bắc Kinh cũng là vì em. Yến Thu, anh rất thích em.”

Ánh nắng vàng của hoàng hôn rải lên người cậu, giống như giấc mơ mà cô đã mơ suốt nhiều năm khi còn nhỏ.

Tấm gương lớn trong suốt phản chiếu bóng dáng hai người. Yến Thu sững sờ nhìn. Chàng trai hơi nghiêng đầu, ánh mắt chuyên chú rơi xuống chính con người thật của cô, giống như những buổi tự học buổi tối vui vẻ thầm kín khi khuỷu tay chạm nhau, cậu khẽ mở lời.

“Thích em đến mức…”

“Khi anh đứng trước Tấm Gương Ảo Ảnh, em sẽ xuất hiện bên cạnh anh.”

Thời gian trôi chảy, dưới tán cây ngô đồng.

Hoàng hôn màu cam phủ khắp mọi ngóc ngách. Sóng biển vỗ vào rạn đá ngầm, váy hoa nhí hai dây bay lên theo gió.

Tấm gương lớn trong sáng rõ ràng phản chiếu, chú chó nhỏ màu trắng lắc đầu ngoe nguẩy cắn gấu váy, khóe mắt cô gái long lanh, kiễng chân, trao cho người lữ hành đầy phong trần một nụ hôn.

Dù là vị thần đầy gai góc, cũng sẽ có những tín đồ không thay đổi qua năm tháng.

Tháng Bảy ở Địa Trung Hải nồng nhiệt và lãng mạn.

Đó là mùa hè hoàn hảo của cô.

Hoàn chính văn.

Tác giả có lời muốn nói

Phần chính văn đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã theo dõi đến đây.

Tôi đã từng nói, câu chuyện này chỉ bắt nguồn từ một ý nghĩ chợt nảy ra trong buổi tự học đêm cấp ba của tôi, một tia sáng bất chợt trong lúc buồn chán.

Điều ban đầu tôi muốn viết chỉ là mùa hè ở Thành Đô, những con hẻm trên phố, hai người cùng ăn kem và yêu nhau. Chỉ vậy thôi.

Sau đó, nó dần dần phát triển thành tình cảm nảy nở giữa hai người bạn thanh mai trúc mã. Sự đối đầu gay gắt giữa hai thiên tài. Sau đó, tôi nghĩ đến lời tỏ tình dưới cây ngô đồng ở sân trường, mối tình thầm kín hai chiều trong khu nhà cũ và những con phố cổ mùa hè. Cuối cùng là một nụ hôn chứa đựng sự kiềm chế và lưu luyến ở hậu trường live house, và một nỗi nhớ duy nhất kéo dài suốt cả tuổi thanh xuân.

Không biết câu chuyện có thể hiện đầy đủ tất cả những điều này hay không, nhưng tôi đã cố gắng hết sức.

Chương đầu tiên được viết vào tháng 2 năm 2019, chương cuối cùng kết thúc vào tháng 5 năm 2022. Hơn ba năm trôi qua, câu chuyện này có lẽ sẽ không kết thúc theo dấu chấm câu cuối cùng. Trong lòng tôi, họ đã là những con người sống động, có da có thịt, sống độc lập trong thế giới của riêng mình.

Khoảnh khắc này, Tưởng Xướng Vãn chắc đang ôm chú Alaska ở trên lầu quan sát, tay cầm pháo giấy, chờ đợi thời điểm thích hợp để chạy xuống tạo không khí, với hy vọng anh trai cô sẽ vui vẻ mà xóa nợ cho cô.

Ôn Ái đã xin nghỉ một tháng, bị công việc chất đống đè bẹp, ngày đêm chỉnh sửa phương án và bản thiết kế. Ngay cả các hoạt động quảng bá cũng không kịp từ chối, nhưng lại nhớ dành thời gian hỏi thăm tình hình của chàng trai cấp ba nhỏ.

Tống Gia Kỳ phát huy bình thường, đang nghiêm túc nghiên cứu sổ tay điền nguyện vọng, chọn trường và ngành học. Cô không hài lòng khi Đỗ Phi Vũ chơi game bên cạnh, nhưng cậu lại ném lại một câu, “Em đi đâu anh đi đó,” một cách vô ý nhưng nhanh chóng xoa dịu cô.

Dụ Gia Thụ vẫn phát huy tốt như bình thường. Vào ngày họp lớp, cậu nhận được một lá thư tỏ tình nặc danh. Cậu mở ra xem một lúc, do dự một lát, cuối cùng vẫn cất vào trong tủ sách.

Nguyễn Chi Nam cũng nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh. Giang Tuần hào phóng, mời cả lớp một bữa, bị mọi người trêu là ‘cóc ghẻ cuối cùng cũng ăn được thịt thiên nga.’

Tiểu Tiểu mỗi ngày đều cầm loa phóng thanh trong khu dân cư: “Anh trai con đỗ Đại học Thanh Hoa rồi!” Còn Dương Thăng ở bên cạnh cố gắng tìm cách ngăn cản cô bé, nhưng hiệu quả thường không như mong đợi.

Tưởng Kinh Hàn đã ngồi trên máy bay 14 tiếng, lệch múi giờ, nhưng giờ phút này tinh thần phấn chấn, mặt dày trêu chọc người yêu, đòi hôn thêm cái nữa.

Yến Thu không hề bị lay động, đi lên gác mái, cuối cùng mở WeChat đã lâu không dùng, đổi biệt danh thành 554, ba giây sau lại thấy khó nghe, lại đổi về như cũ. Rồi quay sang “nả pháo” nàng tiên cá.

Hai người họ cầm giấy báo trúng tuyển của cùng một nơi, có cùng một trái tim và sự ăn ý, và có một chú Samoyed nhỏ tên là Sirius.

Mượn cách kết thúc của một tác giả mà tôi rất thích:

Học sinh cấp ba vẫn đang lẩm bẩm học thuộc Tựa bài thơ Đằng Vương Các Tự , khi đọc đến câu “Nhạn trận kinh hàn, thanh đoạn Hành Dương chi phố” (Đàn nhạn kinh ngạc vì sương lạnh, tiếng rên đứt quãng giữa bến Hành Dương), những vì sao ngoài cửa sổ phòng tự học dường như càng thêm rực rỡ.

Trong thế giới song song, mọi thứ vẫn như cũ.

Và tôi đã ngừng ghi chép.

Chúc mọi người đều có một mùa hè hoàn hảo.

(*) Bàn phím 9 số 

Tên pinyin của Yến Thu là Yàn Jiū nên sẽ là 95.

Tên pinyin của Tưởng Kinh Hàn là Jiǎng Jīnghán nên sẽ là 554.

Editor có lời muốn nói

Thật ra mình cũng đã ngừng edit lâu rồi, cho đến khi đọc truyện “Ánh Sao Rơi Xuống” viết về Dụ Gia Thụ, mình thấy thích cách hành văn của tác giả và thích vợ chồng Tưởng Kinh Hàn và Yến Thu nên đã tìm thử hai người họ có truyện không. Và đùng, mình đã tìm thấy nên bắt đầu edit luôn. Mình rất thích cách tác giả lồng ghép những dẫn chứng, những câu nói hay vô truyện, kiểu thấy hay vô cùng luôn ấy. Sắp phải chia tay hai người họ ùi, còn mấy chương ngoại truyện nữa, mình sẽ ráng làm cho xong trong tuần này. Nếu yêu thích hai người họ, mọi người có thể tìm đọc bộ về Dụ Gia Thu để gặp 2 người họ làm cameo trong đó nha, bộ của Dụ Gia Thụ mình cũng thấy hay lắm ó.

Chúc mọi người ngày 20.10 vui vẻ nhó.

Bình Luận (0)
Comment