Chương 49: Viên kẹo thứ bốn mươi chín – “Trăng đêm nay rất đẹp.”
Sau khi livehouse kết thúc, trong phòng chỉ còn lại hơi nóng và sự ngột ngạt.
Yến Thu dựa vào hành lang, nghe hết nửa sau của buổi diễn.
Đợi đến khi nhân viên sửa xong chiếc đèn bị hỏng, ánh đèn trắng chập chờn rồi ổn định sáng lên, rải đều khắp từng ngóc ngách, cô mới nhìn rõ.
Thì ra nơi này trông như thế này.
Dưới chân là thùng giấy, poster quảng cáo và bảng trưng bày xếp dọc theo chân tường; trên tường là những bức vẽ graffiti theo phong cách rock hoặc rap đủ loại, guitar và bass hỏng được đặt trong góc, ngay sát chỗ cô đứng.
Mà vừa rồi Tưởng Kinh Hàn đã ở đây, đẩy cô vào tường, và đặt lên trán cô một nụ hôn.
Cứ như một giấc mơ vậy.
Ngày 7 tháng 6, kỳ thi đại học đến đúng hẹn.
Trường Phụ Trung đã cho nghỉ từ hôm trước. Ngô Hưng Vận tổ chức một buổi họp lớp nhỏ, dặn dò lại lần cuối. Toàn là những chuyện vụn vặt đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng không một ai tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Tất cả mọi người đều biết, đây thực sự là lần cuối cùng trong đời.
Những người ban đầu không quen, những người giỏi nhất đến từ các trường khác nhau, cùng học một năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Những cô gái nhạy cảm như Dương Văn cùng phòng, ôm lấy Yến Thu mà khóc nức nở. Yến Thu dỗ mãi, quay đầu lại thì thấy Nguyễn Chi Nam đang bắt tay với cậu bạn họ Từ mà cô ấy đã chê bai suốt nửa tháng. Giang Tuần thì đứng bên cạnh gãi tai bứt tóc.
Yến Thu nhướng mày.
Nguyễn Chi Nam vòng tay qua cổ cô, cười: “Chị đây là người lớn rộng lượng.”
“Ừm.” Yến Thu hất tay ra, thản nhiên nói: “Cậu bắt tay đâu chỉ với cậu ta, mà còn với cả ba năm cấp ba của mình.”
Nguyễn Chi Nam bật ngón cái: “Chuẩn không cần chỉnh.”
Nhận được ánh mắt ra hiệu từ Giang Tuần, cô ấy giả vờ vô tình hỏi: “Chiều nay cậu có về Nhất Trung không?”
“Không.”
Thu dọn xong chồng sách cuối cùng, Yến Thu kéo khóa cặp, bình thản cất lời: “Đi thôi.”
Tháng sáu, nắng vàng rực rỡ.
Yến Thu tắt điện thoại, ngăn chặn mọi lời chúc phúc từ những người quen hay không quen, giữa những lời dặn dò còn lo lắng hơn cả cô từ ông bà, cô kiểm tra lần cuối giấy báo dự thi và đồ dùng, sau đó vẫy tay, bình tĩnh và thản nhiên, lên đường đến chiến trường mà cô đã chờ đợi từ lâu.
Cô cầm chiếc túi đựng văn phòng phẩm trong suốt, tìm từng phòng học theo số ghi trên giấy báo dự thi, cuối cùng dừng lại trước một phòng học trên tầng ba.
Cô đứng lặng trước cửa một lúc lâu, gần như muốn cảm thán sự trùng hợp của số phận.
Là căn phòng đó, quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể đi vào, ngay cả sau khi phân ban, cô vẫn vô thức đi nhầm.
Nhưng giờ, lớp 10 đã rất khác.
Bảng báo tường sặc sỡ phía sau được lau sạch, tên trực nhật bị xóa đi, bảng đen nhỏ ghi bài tập thường ngày bị úp xuống, đặt cạnh bục giảng.
Bệ cửa sổ vẫn rộng rãi và sạch sẽ. Ánh nắng xuyên qua tấm kính trong suốt, chiếu lên những chiếc bàn học màu xanh lá cây.
Chiếc chuông gió mà cô và Tống Gia Kỳ cùng treo vẫn treo ở một góc lớp, phát ra âm thanh trong trẻo theo gió.
Thoáng chốc, cô dường như thấy mình vẫn ngồi ở vị trí cuối cùng, cạnh cửa sổ đó. Cửa sổ mở hé lén lút thả gió nhẹ vào, những trang sách lật nhanh.
Cô và Tưởng Kinh Hàn khẽ chạm khuỷu tay, lặng lẽ giấu đi tình cảm non trẻ dưới muôn vàn ánh nhìn.
Người trên hành lang mỗi lúc một đông, tiếng bước chân hòa vào nhau rì rầm. Giáo viên coi thi từ cầu thang chậm rãi đi xuống.
Yến Thu đứng giữa biển người, bất động, vẻ mặt điềm tĩnh và tập trung, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng đáng ngạc nhiên.
Bốn môn thi, hai ngày.
Nói ngắn thì ngắn – khi tập trung làm bài, thời gian trôi đi rất nhanh qua ngòi bút.
Nói dài thì cũng dài – nó chứa đựng cả ba năm cấp ba, vô số buổi sáng năm giờ ở ban công, cùng những đêm khuya dưới ánh đèn bàn nhỏ.
Mọi thứ, đến khi tiếng chuông kết thúc môn cuối vang lên, đều hạ màn.
Bước ra khỏi cổng trường, lòng Yến Thu tĩnh lặng đến lạ. Chỉ khi trông thấy một bạn thí sinh vừa chạy vừa xoạc chân, cô mới khẽ cong khóe miệng. Nhìn những gương mặt mong ngóng của hàng loạt phụ huynh ngoài cổng, trái tim cô vẫn không gợn sóng.
Cô lướt qua hàng loạt chiếc xe sang trọng, Porsche, Lamborghini, Maybach trước cổng trường một cách thờ ơ.
Một chiếc Maybach đỏ rượu vang, dưới nắng vừa kín đáo vừa xa hoa, thân xe lấp lánh. Cô khẽ tặc lưỡi, màu này đúng là hợp với Ôn Ái. Thế là quay đầu nhìn thêm một cái.
Cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra, vẫy vẫy về phía cô.
Yến Thu: “?”
Ông bà ngồi ghế sau, cười hiền từ gọi cô.
Ôn Ái ló nửa khuôn mặt, tay vịn vô-lăng, vừa vẫy vừa chửi: “Cái BMW rác rưởi nào dám chắn đường bà đây?”
Yến Thu: “…”
Không biết Ôn Ái dùng thủ đoạn gì, mời được hai vị đại Phật là ông bà cô, trà trộn vào buổi họp mặt gia đình cô. Cô út và chú không ngừng khen cô ấy dịu dàng chu đáo, hai cậu em họ nhỏ cũng thẹn thùng gọi cô ấy là chị gái xinh đẹp.
Cô út gắp cho cô một miếng thịt bò, vừa cười vừa hỏi: “Cuối tháng có điểm rồi nhỉ? Tốt nghiệp xong muốn đi du lịch ở đâu, cô út lo hết cho.”
“Con chưa nghĩ…”
Chưa kịp nói hết câu, Yến Thu bất ngờ bị ai đó đá một cú, cắn phải lưỡi, “á” một tiếng đau điếng.
Kẻ gây rối thản nhiên gắp thức ăn cho cô, chiếc đũa kẹp một miếng thịt bò, lăn ba vòng trong bột ớt khô, cuối cùng đặt vào bát cô, hạ giọng: “Bà đây đã đặc biệt bay về đón em thi đại học, em đừng có không biết điều.”
Ông ngoại nhấp ngụm sữa đậu nành, chậm rãi tiếp lời: “Đừng lo. Ái Ái bảo rồi, hai đứa rủ nhau sang Pháp chơi.”
Cậu em họ nhỏ cắn đũa: “Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!”
“Pháp tốt lắm, văn hóa châu Âu, phải tận hưởng.” Chú út khẽ gõ đầu cậu bé, cười ha hả. “Mua vé máy bay chưa? Nếu chưa để chú đặt cho.”
Ôn Ái đáp lại nhẹ nhàng và lịch sự, “Đã đặt rồi ạ, mai sẽ đi.”
“Chúng con sẽ mang quà lưu niệm về. Mua hộ cũng được.”
Ngay lập tức, cô út và bà bàn rôm rả chuyện mua đồ, thỉnh thoảng còn quay sang hỏi vải câu. Chú út và Ôn Ái hăng hái nói về bóng đá Pháp, ông đột nhiên buông ra vài câu tiếng Pháp, khiến cả nhà cười ồ lên..
Cả bàn ăn được Ôn Ái dỗ cho xuôi lòng, chỉ có nhân vật chính của buổi tiệc bị cắn vào lưỡi, ngồi tại chỗ, cau mày thành hình chữ bát (八).
Yến Thu: “?”
Mùa hè ở miền Nam nước Pháp, bờ biển xanh biếc.
Dọc bờ Địa Trung Hải, mùa hè không quá nóng bức, mặc chiếc váy hoa nhí hai dây, lang thang dọc bờ biển. Lúc hoàng hôn, ngồi trên bãi cát mềm mại, ngắm sóng biển vỗ vào rạn san hô, ngọn hải đăng nhấp nháy từng chút một, và cảnh hoàng hôn màu hồng tím lãng mạn.
Cannes hơi có màu tím, trong khi Nice lại có nhiều màu cam hơn. Giống hệt ánh sáng hoàng hôn màu cam chiếu lên mặt Timothée Chalamet trong bộ phim của Woody Allen.
Cô ở ở trong một nhà trọ ven biển, bà chủ tóc vàng hơi xoăn, da màu lúa mì, phóng khoáng và nhiệt tình. Cô không có gì phải bận tâm, thường dành cả buổi chiều lang thang trên những con đường đá phiến hẹp của thị trấn, hai bên là hoa nở rộ và những cửa hàng thú vị, người dân địa phương mặc đồ mát mẻ tùy ý, đeo kính râm trên đầu, thân thiện gọi cô một câu: “Belle femme! (Cô gái xinh đẹp)!”
Cô cũng thường dành nửa ngày trong quán cà phê tầng dưới, đến nỗi bà chủ còn giữ lại cho cô vị trí cạnh cửa sổ phía Bắc. Phía sau là cửa sổ chạm khắc màu xanh lá cây, mở hé, để lộ những khóm hoa và cây xanh rậm rạp, màu sắc táo bạo và đẹp đẽ như Vườn Monet.
Hướng mặt về phía Nam, ánh nắng mặt trời không hề keo kiệt rải xuống từ phía trước, ngước mắt khỏi cuốn sách là có thể nhìn thấy ánh nắng bao phủ bờ cát vàng.
Ngoài việc mỗi tuần gọi điện báo bình an cho gia đình, hầu như cô đều tắt điện thoại. Không lên mạng, không trò chuyện qua màn hình, ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, đọc sách nghiêm túc.
Nửa tháng sau, sắc mặt Yến Thu khá hơn nhiều.
“Điều đáng tiếc duy nhất là, nắng đẹp như vậy mà em lại không bị đen da,” Ôn Ái ôm máy tính ngồi bên cạnh cô.
“Muốn đen mà chẳng được đấy chứ.” Yến Thu dựa lưng vào tường, lật sách, giọng điệu thản nhiên.
“Em biết câu này đáng ăn đấm không?” Ôn Ái bật cười, nhấp ngụm cà phê, đột nhiên nhớ ra điều gì, “Ê, tối nay có điểm rồi đấy.”
Yến Thu ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường cũ, hai kim chỉ đúng hai giờ chiều, thầm tính chênh lệch múi giờ: “Hình như là có rồi.”
Ôn Ái đã mở sẵn trang web, xoay màn hình về phía cô.
Yến Thu: “…”
Trang web màu xanh của trung tâm khảo thí mở ra, vòng tròn quay đi quay lại, có lẽ vì cách nhau cả lục địa và đại dương nên tải rất chậm.
Khi kết quả hiện lên, cuốn sách trong tay cô vừa lật đến trang cuối cùng.
Tác giả viết: The scar had not pained Harry for nineteen years. All is well.
Vết sẹo đã không còn làm Harry đau đớn trong 19 năm nữa. Tất cả đều tốt đẹp.
Yến Thu ngước mắt nhìn điểm số, giữa tiếng hít vào đầy kinh ngạc của Ôn Ái.
【Thí sinh】: Yến Thu
【Số CCCD】: 510XXXXXX
Tổng điểm: 661
Xếp hạng tỉnh: 3
WeChat đã nổ tung, nhóm lớp, nhóm khối, những cô gái và chàng trai mười tám tuổi thảo luận điểm số của mình, người vui người buồn.
Ngọc mài thành khí, công không uổng phí.
Cuối cùng, họ đều sẽ bước tới tương lai mình mong muốn.
Khi giấy báo trúng tuyển gửi về nhà, bên Nice đang là ban đêm.
Ôn Ái ngồi ôm gối trên ghế dài, bộ phim từ từ được chiếu lên màn ảnh, liếc nhìn điện thoại, ông nội Yến gửi cho cô ấy một tin nhắn WeChat lúc tập thể dục buổi sáng.
Ôn Ái đưa màn hình cho người bên cạnh: “Nhìn nè.”
Trong ảnh là một phong bì EMS, ghi giấy báo trúng tuyển đại học, người nhận là Yến Thu
Yến Thu sững một lúc lâu, đang chuẩn bị dời tầm mắt thì trên màn hình lại bật ra thông báo tin nhắn mới.
【Chàng trai cấp ba không rõ tên】: Em đậu rồi.
【Chàng trai cấp ba không rõ tên】: Giờ có thể nói cho em biết chưa?
Yến Thu nhướng mày, đẩy điện thoại lại: “Đỉnh thiệt. Đến cả nam sinh cấp ba chị cũng không tha.”
“Hả?” Ôn Ái cao giọng, ngơ ngác.
“Tự xem đi.” Yến Thu bước lên gác. “Sao, hồ cá lớn đến mức không phân biệt được ai là ai à?”
Ôn Ái lướt tin nhắn, gương mặt thoáng vi diệu: “Ờ, đúng rồi, cá của chị.”
Thấy cô đi lên gác lửng, có vẻ như sắp ra ngoài, cô ấy lại hỏi: “Em không xem phim nữa à?”
Yến Thu bước ra: “Không.”
Ôn Ái phía sau gọi với: “Ê, để chị gọi ship quốc tế mang giấy báo qua nhé. Giấy báo trúng tuyển Top 2 đó, cho chị sờ thử một chút đi?”
Yến Thu ừ qua loa, đi thẳng lên lầu.
Trên bãi sỏi, mấy chàng trai Pháp tóc xoăn đang mở tiệc, chai rượu va chạm, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Yến Thu từ chối lời mời làm quen của một chàng trai tóc vàng, ôm chiếc máy ảnh và chân máy mà cô tìm thấy từ sâu trong vali, một mình đi xuyên qua đám đông náo nhiệt, chầm chậm bước đi dọc bờ biển.
Sỏi lởm chởm dưới chân, sóng biển vỗ vào rạn san hô, màn đêm buông xuống. Đêm dần buông, sau lưng vịnh là khu phố cổ rực sáng ánh đèn.
Cô dừng lại ở nơi vắng người, tìm một tảng đá tương đối bằng phẳng để ngồi xuống, khó khăn đặt chân máy ổn định vào khe đá, sờ vào những góc cạnh máy ảnh bị va đập hư hỏng, lật xem từng bức ảnh.
Máy ảnh đã cũ rồi, là món quà sinh nhật của Yến Minh hồi cấp hai.
Bức ảnh đầu tiên trong thẻ SD, là ngày sinh nhật của anh, vừa mở quà ra, cả nhà quây quần bên nhau, cười tươi như hoa, chụp bức ảnh đầu tiên thuộc về chiếc máy ảnh này.
Tiếp theo là lễ kỷ niệm trường cấp hai, Yến Thu mặc váy trắng, ngồi nghiêng trên sân khấu, ngón tay linh hoạt chơi đàn piano.
Tiếp theo là lễ kỷ niệm trường cấp hai, Yến Thu mặc váy trắng, ngồi nghiêng trên sân khấu, ngón tay linh hoạt chơi đàn piano.
Cô ôm cầm kem, chạy như bay ra khỏi cổng trường, tóc đuôi ngựa bay phấp phới sau lưng.
Trong máy ảnh của Yến Minh, phần nhiều là ảnh gia đình, và những khoảnh khắc đẹp bắt được trong các chuyến du lịch.
Rất ít ảnh chụp chính anh, mà đa phần đều do Yến Thu chụp.
Yến Minh lái xe kart đẹp và ổn định, Yến Minh đại diện khối lên phát biểu trên sân khấu, Yến Minh đeo băng tay trực ở cổng trường, Yến Minh đi ngang qua quán cà phê thú cưng, đưa tay sờ đầu chú chó Samoyed, cười ngây ngô.
Yến Thu xem hết từng bức ảnh, không nỡ chớp mắt.
Pin đã chai, cô từng chạy khắp các chợ đồ cũ trong thành phố cũng không tìm thấy pin và dây sạc phù hợp, chỉ có thể cất nó đi, trơ mắt nhìn sự sống của nó trôi đi từng chút một.
Máy ảnh đột nhiên hiện lên cảnh báo pin dưới năm phần trăm, dấu chấm than màu đỏ nhấp nháy trên màn hình, như một cánh cửa sinh tử không thể vượt qua.
May mắn thay, nó vẫn cầm cự được đến ngày hôm nay.
Yến Thu nhìn người trong ảnh lần cuối với ánh mắt chứa đựng nụ cười dịu dàng, đặt máy ảnh lên chân máy, và nhấn nút quay video.
Hoàng hôn buông xuống, sóng biển vỗ vào đá ngầm, hết lần này đến lần khác, cuộn lên bọt trắng, làm ướt gấu váy cô.
Gió biển thổi tung mái tóc dài, Yến Thu ngẩng đầu, chậm rãi nói:
“Hôm nay ngày 17 tháng 7 năm 2019.” một vầng trăng tròn treo cao, cô bổ sung thêm một câu, “Ngày 15 âm lịch.”
“Em đang ở Nice, Vịnh Thiên Thần. Bãi biển anh thích nhất.”
“Giấy báo trúng tuyển đã gửi về nhà,” Yến Thu ngừng lại một lúc lâu, ánh mắt phản chiếu ánh trăng lấp lánh, rồi mới thì thầm, “Là ngôi trường năm đó anh đã chọn.”
“Những gì em có thể làm cho anh rất ít, nhiều nhất cũng chỉ là thay anh đến xem ngôi trường mà anh đã bỏ lỡ, rốt cuộc nó trông ra sao.”
Xa xa, ai đó bắt đầu gảy guitar.
Rộn ràng, náo nhiệt. Trăng sáng, muôn nhà lên đèn.
“Anh hai.”
Yến Thu khẽ cười, nhìn dải mây tím cuối chân trời.
“Bất kể là anh đưa em đi chơi, chịu phạt thay em, bảo vệ em, chở em về nhà, hay anh nằm trong nghĩa trang lạnh lẽo, linh hồn trôi dạt trong vũ trụ.”
“Dù ở đâu, em vẫn mong anh luôn hạnh phúc.”
Cô nhìn vào ống kính, khóe mắt long lanh, một giọt nước mắt lăn xuống, rơi xuống bãi cát rồi bị sóng cuốn đi.
Cô dịu dàng mỉm cười, giống như hồi nhỏ, đưa ngón út tay phải ra, như móc ngoéo, khẽ nói:
“Trăng đêm nay rất đẹp.”
“Tất nhiên, em cũng nhớ anh nhiều lắm.”
Hết chương 49.
Editor: Lười nghĩ câu hỏi quá nên đặt pass mỗi ngoại truyện thôi