Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 48

Chương 48: Viên kẹo thứ bốn mươi tám – “Từ nhỏ tớ đã thích cậu rồi.”

Cuối năm 2018, tuyến tàu điện ngầm số 1 giai đoạn 3 của Thành Đô chính thức đi vào hoạt động. Bắt đầu từ Thành phố Khoa học ở phía Nam, kết thúc ở ngõ Vệ Gia ở phía Bắc. Từ đường Quảng Châu đến Lộc Hồ, vừa đúng là quãng đường từ Nhất Trung đến Phụ Trung.

Năm 2019, mùng 4 Tết.

Yến Thu ngồi trên tàu điện ngầm, chiếc vali đặt ngay bên chân, chuẩn bị bước vào học kỳ cuối của năm lớp 12.

Đeo tai nghe quá lâu khiến tai cô hơi đau. Khi tháo ra nghỉ ngơi thì nghe mấy nữ sinh mặc đồng phục giống mình tụ tập gần đó, nói nhỏ, hào hứng thảo luận.

“Trời ơi, đẹp trai quá đi mất, tớ chỉ muốn: Hi! Chồng ơi~”

“Cái sống mũi kia là đồ thật à? Tớ cảm giác có thể trượt cầu tuột trên đó luôn.”

Một cô gái trong số đó nhìn người ở toa bên cạnh trầm tư, lẩm bẩm: “Nhưng các cậu có thấy khí chất của cậu ấy thay đổi hẳn không?”

“Trước đây cậu ấy rất trẻ con, ngông cuồng phóng túng. Bây giờ vẫn đẹp trai, nhưng cảm giác… điềm tĩnh hơn nhiều, cảm xúc được che giấu rất kỹ, không thấy có chút biến động nào.” 

“Chuyện xảy ra học kỳ trước đã khiến cậu ấy khác đi nhiều rồi.”

Yến Thu chẳng mấy quan tâm, hơi ngẩng đầu nhìn thông tin ga đến nhấp nháy trên màn hình.

Khi cúi xuống, cô vô tình, theo ánh mắt của họ, rơi vào người ở toa bên cạnh.

Cô khựng lại ba giây.

Thiếu niên dáng người gầy gò, mặc bộ đồng phục xanh trắng quen thuộc, lưng dựa hờ vào cửa toa tàu. Tai đeo tai nghe, tư thế tùy ý nhưng vẫn ngay ngắn.

Phía trên cổ áo đồng phục, đường nét cổ dài thon gọn, yết hầu nhấp nhô rõ rệt. Tóc ngắn đen gọn gàng, đôi mắt đen láy và hơi dài hẹp, xương chân mày và sống mũi cao.

Tưởng Kinh Hàn nghiêng đầu, lơ đãng liếc nhìn về phía này.

Hai người nhìn nhau cách nửa khoang tàu, ánh mắt giao nhau.

Tim Yến Thu ngừng một nhịp.

Ánh mắt cậu thoáng hiện chút ngạc nhiên, rất nhanh, không hề lộ ra bất cứ biểu hiện nào, thậm chí không hề dừng lại.

Nhưng Yến Thu vẫn cảm nhận được.

Cả hai không ai nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn nhau qua đám đông ồn ào.

Cô gái ban nãy nói đúng.

Ánh mắt cậu sâu thẳm như hồ đêm, khiến người ta không thể nhìn ra cảm xúc, lại như chứa đựng sự cuồn cuộn của cả một đại dương.

Trước đây cậu ấy cũng như vậy.

Biết bao năm tình cảm, không nói một lời, giấu dưới vẻ ngoài bông đùa, khiến người ta nảy sinh đủ loại ảo giác.

Yến Thu nhìn cậu từ từ đứng dậy, không nhanh không chậm, dồn trọng tâm từ chân phải sang giữa, hơi ngẩng đầu, giơ tay tháo tai nghe xuống.

Đường viền cằm sắc bén, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Khớp ngón tay rất rõ

Cậu dường như gầy đi rồi.

Giọng nữ máy móc vang lên: “Đến trạm Quảng Châu. Xin mời hành khách lên xuống tàu…”

Đã tới ga của cậu.

Yến Thu là người đầu tiên rời mắt, cụp mắt xuống, mím môi, cúi đầu lướt điện thoại hoàn toàn không có tin nhắn mới.

Tàu điện ngầm đang lao nhanh chậm rãi dừng lại, cửa bên phải mở ra.

Người kia dường như dừng lại một chút giữa dòng người, như đang chờ đợi điều gì.

Lại giống như chỉ là ảo giác của cô.

Đã bao lâu rồi không gặp nhau.

Yến Thu chậm rãi chớp mắt.

Không nhớ rõ nữa.

Cũng không muốn đếm.

Con số ấy, có lẽ sẽ dài bằng phần đời còn lại của cô.

Cô lại đeo tai nghe vào tai, chỉnh âm lượng lớn hơn.

Khi ngẩng lên lần nữa, bóng dáng quen thuộc mà xa lạ ấy đã không còn.

Tiếng ồn ào át cả nhạc trong tai, tàu điện ngầm lao nhanh, đủ loại người như thủy triều dâng lên rồi lại rút xuống.

Cô lặng lẽ nhìn ga cuối đã đến, mọi người lần lượt tản đi, chỉ còn lại một mình cô. Lúc này, mới nghe rõ tai nghe đang phát gì.

“Dù chưa từng ở bên cũng không cần chia lìa, không cần phải trở thành người yêu, đừng tìm kiếm rắc rối. Bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể chán ghét, sự tiếc nuối này có lẽ hoàn hảo hơn.”

Bài Bươm bướm mất trí nhớ của Trần Dịch Tấn.

Thật đúng lúc.

Những lá thư không thể gửi đi trong hộp thư, những câu chuyện chưa kịp được nhìn thấy trong kệ sách sâu thẳm, những câu thơ còn đọng lại trong vỏ ốc, những tình cảm chưa từng được thổ lộ.

Quanh co lòng vòng, sai lầm nối tiếp.

Khiến họ dù chỉ còn cách nhau nửa bước, cũng đã đủ để hóa thành thơ.

Học kỳ hai lớp 12, là những ngày tháng bận rộn đến điên cuồng.

Thường ngủ lúc nửa đêm, dậy lúc 5 rưỡi sáng, ngày này qua ngày khác cắm đầu học thuộc lòng, làm đề, mỗi ngày trôi qua như có 48 giờ.

Nhưng không thể không thừa nhận, dưới sự giảng dạy và tìm hiểu vô số kiến thức, việc hình thành và tái tạo tam quan mang lại một cảm giác thành tựu khác thường.

Sau này khi Yến Thu hồi tưởng khoảng thời gian này, cô cảm thấy e rằng khó mà tìm lại được những ngày tháng căng thẳng như thế nữa.

Mặc dù xám xịt và tẻ nhạt, nhưng theo một nghĩa nào đó, chúng cũng rực rỡ và lấp lánh.

Ngày 5 tháng 6, còn hai ngày nữa là đến kỳ thi đại học. 

Nhiệt độ hơn 30 độ, nắng chói chang, oi bức ngột ngạt.

Yến Thu ra khỏi cổng trường lúc hoàng hôn.

Ngô Hưng Vận nhìn dáng vẻ mảnh khảnh như bị gió thổi bay của cô, lại không hỏi nhiều, phất tay cho cô nghỉ ốm, chỉ dặn cô gọi một người đi cùng.

Thế là cô đứng im lặng ở cổng trường, nhìn Tống Cảnh Đường ngơ ngác.

Tống Cảnh Đường nhìn chằm chằm vào tấm vé live nhạc trong tay cô: “Không sao, tớ sẽ không nói với thầy Ngô đâu.”

“Ừ.”

Dáng vẻ im lặng của cô khiến Tống Cảnh Đường bật cười, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy không biết cậu có đồng ý, để tớ đi cùng không?”

Yến Thu còn chưa kịp trả lời, lại nghe thấy cậu ta bất lực nói: “Một mình lang thang bên ngoài, chán lắm. Về sớm quá thì dễ bị phát hiện.”

Quả thật. Họ không có điện thoại để liên lạc, thời gian về trường khác nhau, khó mà giải thích. Tống Cảnh Đường còn vì cô, hoặc bị động, hoặc chủ động, bỏ lỡ buổi tự học buổi tối cuối cùng trước kỳ thi Đại học.

Huống chi, cũng chỉ là một buổi live thôi. 

Nếu bên cạnh không phải là người mình muốn, thì đi với ai cũng như nhau.

Cuối cùng, Yến Thu khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”

Bên ngoài livehouse, người đông như mắc cửi.

Tháng 6 giữa hè, thời tiết vốn đã nóng, không khí oi bức, nhìn lướt qua toàn là những cô gái xinh đẹp mặc áo hai dây, váy ngắn. Hai học sinh cấp ba mặc áo đồng phục nổi bật đứng giữa đám đông.

Yến Thu để mặt mộc, tóc đuôi ngựa buộc cao, đuôi tóc hơi xoăn, bồng lên một độ cong đầy sức sống. Bên dưới chiếc áo phông ngắn tay xanh trắng là cánh tay thon dài trắng nõn.

Tống Cảnh Đường đứng sau cô nửa bước, dáng người cao ráo, khí chất ôn hòa, giống như một người bảo hộ, giúp cô chắn bớt dòng người chen lấn.

“Trời ơi, đôi học sinh cấp ba này dễ thương quá, ngọt ngào quá, làm tôi trào dâng tình mẫu tử.” 

“Nhớ hồi cấp ba, tôi với bạn cùng bàn ngồi trên sân thể dục, mỗi người đeo một bên tai nghe nghe nhạc Châu Kiệt Luân.”

“Bây giờ học sinh cấp đều cao thế này sao? Nhìn xứng đôi ghê. Hồi xưa lớp tôi toàn cái gì đâu không.”

“Chuẩn luôn. Lúc nãy còn thấy một cậu học sinh mặc đồng phục Nhất Trung cũng siêu đẹp trai. Chỉ hận tôi sinh ra lúc anh chưa sinh, anh sinh ra thì tôi đã già rồi.”

Yến Thu làm như không nghe thấy, lặng lẽ chen qua đám đông, đi đến chỗ soát vé.

Rõ ràng Tống Cảnh Đường thấy trong tay cô có hai tấm vé, nhưng vẫn mua một tấm vé khác cho cậu, còn tấm vé còn lại, vốn nằm cạnh vé của cô, được cô gấp ba lần, cẩn thận nhét vào túi.

Cậu không hỏi. 

Cô cũng không giải thích.

Ánh đèn thay đổi liên tục chiếu từ trên cao chiếu xuống, ánh sáng xanh tím nhấp nháy, không khí ảo mộng và mê hoặc.

Sân khấu ngay trước mắt, tay trống và tay bass đang chỉnh nhạc cụ, giọng ca chính đeo guitar bước lên, thu hút một tràng reo hò từ phía dưới.

Ca sĩ chính cầm micro, giọng trầm thấp: “Chào buổi tối.”

Chỉ vài từ nhẹ nhàng, đã gây ra một tràng hò reo, la hét.

Anh ta khẽ cười, tùy ý và lãng tử gảy đàn, trống jazz, bass phía sau ăn ý theo kịp, phần dạo đầu quen thuộc tuôn chảy mượt mà như suối.

Nhạc blues cổ điển và huyền ảo, giọng hát lười biếng và tao nhã, tiếng trống vừa phải, sự lãng mạn tột cùng của lời và nhạc, khiến người ta như lạc vào bờ biển đêm, sóng tràn qua đá ngầm, nhẹ nhàng vỗ vào chân.

Yến Thu hiếm khi thả lỏng, mặc dù vẻ điềm tĩnh giữa hai hàng lông mày vẫn chưa tan biến hoàn toàn, nhưng ngón tay cô bấu vào lan can, lơ đãng hòa theo tiết tấu, là một sự sinh động hiếm thấy.

Tống Cảnh Đường nhìn nụ cười vụn vặt trong mắt cô, được ánh đèn rực rỡ chiếu sáng, dù đã dời mắt đi, nó vẫn sáng bừng trong bóng tối. Cậu thoáng ngẩn ngơ.

Sau vài bài hát, không khí trong khán phòng bùng nổ, nhẹ bẫng như bay lên mây.

“Chắc mọi người cũng biết rồi, đây là tour diễn cuối cùng của ban nhạc Luner trước khi tan rã.”

“Cho nên, trong ca khúc 《Nguyệt Thần》 này, hãy nói thầm một câu gì đó với người bên cạnh mà bạn thích đi.”

Thậm chí có những cặp đôi bắt đầu ôm hôn dưới sân khấu.

Ca sĩ chính khẽ cười: “Ôm cũng được. Các bạn vui là được.”

Ngay trước mặt Yến Thu, một đôi tình nhân ôm chặt, cô gái hai chân vòng quanh eo chàng trai, hôn nhau say đắm, còn phát ra tiếng động, chẳng khác gì ký túc xá nữ sau tiết tự học buổi tối.

Yến Thu vốn đã quen với cảnh tượng này, chỉ là từ khóe mắt thoáng nhìn…

Tống Cảnh Đường hơi nghiêng đầu, ánh mắt chân thành chuyên chú nhìn cô, như muốn nói điều gì.

Người ngốc cũng biết trong không khí mập mờ và nóng bỏng này, cậu ta sắp nói ra điều gì.

Con người tỏ tình, thường chú ý đến không khí và thuận theo tự nhiên.

Đây là nhận thức chung của người trưởng thành.

Yến Thu nghiêng đầu, trước khi đôi mắt sáng rực của cậu ta mở lời, cô nói một cách lịch sự và chu đáo, “Tớ đi vệ sinh một lát.”

Khoảnh khắc đó, ánh sáng trong mắt Tống Cảnh Đường vụt tắt, như ngọn đèn cồn bị đậy nắp, ngay lập tức bị kéo từ trên mây về lại mặt đất xi măng cứng rắn.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười, gật đầu: “Được.”

Cậu ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng mỏng manh của Yến Thu chậm rãi rời khỏi đám đông.

Ca sĩ chính cúi đầu, lắng nghe trong tiếng khẩn cầu níu kéo vang khắp dưới sân khấu, vẫn nhàn nhã nở nụ cười, rồi cất giọng hát rõ ràng, không có chút đường lui nào.

Dịu dàng mà kiên định.

Giống như cô.

Yến Thu đứng ngoài nhà vệ sinh, ngẩn người nhìn gương.

Sai lầm rồi.

Ánh sáng mập mờ, giai điệu lãng mạn, bầu không khí sôi động, quá thích hợp để tỏ tình.

Âm thanh vang vọng, dòng người náo nhiệt, có sức xuyên thấu cực mạnh, vài bức tường cũng không ngăn được.

Cô lặng lẽ lắng nghe, đoán chừng bài hát đó đã kết thúc, mới hơi nghiêng đầu, xõa tóc xuống, sải bước đi về.

“Xoẹt.” 

Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, đèn hành lang nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt.

Cô khựng lại, mất vài giây thích ứng với bóng tối.

Người xui xẻo thì ngay cả đèn cũng hỏng.

Hành lang sâu, hẹp và tối, gần hậu trường, bên cạnh chất đống vài thùng giấy và vật liệu quảng cáo. Yến Thu cẩn thận, mò mẫm bước về phía trước.

Ánh sáng lờ mờ, đường đi hẹp và dài.

Thùng giấy chắn đường, Yến Thu khó khăn bước qua, tay chống vào tường, làm dính đầy bụi trắng.

Đang tưởng tượng cảnh ai đó vấp ngã thảm hại, chân cô bất ngờ vướng phải bậc cửa thấp, loạng choạng.

Cánh tay theo phản xạ đưa ra, muốn giữ thăng bằng cơ thể, nhưng không nắm được bất cứ thứ gì, chỉ quơ quàng vô lực trong khoảng không

Trọng tâm cơ thể đột ngột mất kiểm soát, mạnh mẽ đổ về phía trước, ngã vào bóng tối không thấy gì phía trước.

Yến Thu theo bản năng nhắm chặt mắt. Trong khoảnh khắc tia sáng lóe lên, một ý nghĩ vụt qua đầu khiến cô mỉa mai tự hỏi sao mình lại nghĩ vớ vẩn thế.

Tiêu rồi.

Mong đừng đập đầu hay gãy tay phải, nếu không lại phải học lại một năm. 

Cô không muốn ở lại trường Phụ Trung thêm một năm nữa.

Một tiếng “bịch” trầm vang.

Cơn đau như dự kiến không ập đến.

Yến Thu ngã vào một vòng tay.

Người kia bị đâm phải khẽ rên lên một tiếng, dường như hoàn toàn không ngờ tới, hai tay giơ lên rồi hạ xuống, cuối cùng nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, lịch sự và kiềm chế.

Yến Thu sững sờ.

Cô cảm nhận được cậu ấy bị lực tác động kéo lùi về sau, phản ứng rất nhanh, đưa tay trái chống vào tường, nhẹ nhàng ôm cô trong vòng tay, tránh cô va vào thùng giấy vật liệu phía sau, phía sau đầu cô còn thêm một chút cảm giác ấm áp và mềm mại.

Trong bóng tối, khứ giác và xúc giác đặc biệt nhạy bén. 

Trên quần áo cậu ấy vẫn còn vương lại mùi nước giặt.

Hình như là mùi chanh tươi.

Chất liệu quen thuộc, pha lẫn hơi ấm của ánh nắng mặt trời, như bông mềm vừa được phơi nắng buổi trưa.

Trán chạm vào lồng ngực rắn chắc, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được sức nóng. Cúc áo ở cổ áo cấn vào trán cô, hơi khó chịu, nhưng lại kéo cô ra khỏi cơn ngẩn ngơ.

Cô dựa vào tường lấy lại thăng bằng, theo bản năng nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, lồng ngực vẫn còn phập phồng, bình tĩnh xin lỗi.

“Xin lỗi. Cậu không sao chứ?”

Người kia hồi lâu mới động đậy, rút tay lại.

Người kia im lặng một lúc, cảm giác mềm mại ấm áp phía sau đầu biến mất, cậu rụt tay lại.

Bóng dáng cao ráo thẳng tắp ẩn mình trong bóng tối, đứng im lặng, như cái bóng của núi Phú Sĩ.

Cô chớp mắt, từ từ ngẩng đầu, nheo mắt, nhìn cái bóng lờ mờ, ẩn hiện trong môi trường tối tăm.

Âm nhạc từ sân khấu vọng qua bức tường, giai điệu trong trẻo.

Giọng ca sĩ chính vọng lại từ sân khấu cách một bức tường, vẫn lãng tử và lười biếng, trong trẻo sạch sẽ, vô số người hâm mộ bên dưới hát theo và la hét, âm thanh và tiếng bước chân làm mặt đất rung nhẹ, dường như có thể cảm nhận được sóng nhiệt ập đến, náo nhiệt và ồn ào.

Bên kia bức tường, ánh đèn lờ mờ, hành lang tĩnh lặng, hơi thở đan xen, gấp gáp mất kiểm soát. Cô gái dựa lưng vào tường, mái tóc dài xõa trên vai, người trước mặt hơi cúi xuống, một tay đặt ngang người cô.

Bóng họ in lên tường, tựa như đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.

Tim đập đến cổ họng, lưỡi cũng không nghe lời.

Nhưng Yến Thu vẫn chậm rãi và chắc chắn, đưa tay ra chạm vào bóng dáng hoàn toàn không nhìn rõ đó.

“Tưởng Kinh Hàn.” 

Cô khẽ gọi.

Giọng rất khẽ, âm cuối còn mang theo sự run rẩy, lời nói tan trong gió, chìm trong bóng tối, biến mất trong sự ồn ào.

Hương chanh quen thuộc, khuôn mặt mơ hồ trong ánh sáng lờ mờ, đồng phục xanh trắng cài hờ hai cúc cổ áo.

Ngay cả bàn tay đỡ cô cũng giống hệt như trước đây, rõ ràng muốn chạm vào, nhưng lại rụt về.

Hành động quay người rời đi của người kia khựng lại, một lúc sau, cậu nghiêng đầu lại.

Trong đêm tối, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh trăng phản chiếu mặt hồ.

Guitar vẫn gảy 《Lunar》, một giai điệu không thể quen thuộc hơn, nhưng Yến Thu lại không nghe rõ.

Cô không biết tại sao cậu ấy lại ở đây, và tại sao cậu ấy lại xuất hiện ngay trước mặt cô khi cô sắp ngã.

Tất cả đều quá hiển nhiên, như thể chỉ cần cô có chút không ổn, Tưởng Kinh Hàn nhất định sẽ xuất hiện.

Bàn tay Yến Thu đưa ra, gần như chạm vào mặt cậu. Tưởng Kinh Hàn khẽ lùi lại một bước.

Bàn tay đó đột ngột dừng lại giữa không trung, rồi buông thõng xuống, sau vô số lần giằng xé nội tâm và sự đấu tranh không ai biết, cô nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo cậu.

Tưởng Kinh Hàn không nhúc nhích nữa.

Sự im lặng lan rộng.

Cách một bức tường, sân khấu và hành lang, náo nhiệt và lạnh lẽo, hân hoan cổ vũ và ngập ngừng muốn nói. Những niềm vui nỗi buồn khác nhau đang diễn ra đồng thời ở mọi nơi trên thế giới này.

Yến Thu bỗng dưng không biết nên nói gì.

“Thư của cậu tớ đã đọc hết rồi, rất nhiều, rất rất nhiều. Cảm ơn cậu đã sẵn lòng hồi âm cho tớ..”

“Thật ra tớ cũng đã gửi cho cậu rất nhiều bưu thiếp, nhưng đường sá xa xôi, tớ không biết cuối cùng có lá nào thực sự đến tay cậu không.”

“Xin lỗi. Lời hẹn ước có đóng dấu bưu điện, là tớ đã quên mất.”

Nên nói mấy điều này chăng?

Hay là…

Cô khó khăn kiềm chế hơi thở dồn dập, nhớ lại đêm hoàng hôn trên núi, sao trời lấp lánh, nhớ đến sóng biển lúc hoàng hôn và chuyến phà dài. Nhớ lại biết bao mùa hè và hàng cây trong ký ức tuổi thơ.

Cô biết mình muốn nói gì.

Nỗi buồn to lớn dâng lên từ trái tim cô, như một cơn đau tim, cô chậm rãi mở lời.

“Tưởng Kinh Hàn.”

Cái tên đã bao lần lặp lại trong miệng cô, đầu lưỡi chạm vào vòm họng, rồi chậm rãi đẩy ra. Vừa thốt ra, dường như đã chạm vào công tắc nào đó.

Chàng trai bất chợt cúi xuống, một tay chống vào sau tai cô, động tác nhanh chóng và chính xác, mang theo một chút ý nghĩa không thể chối từ, tay kia nhẹ nhàng che miệng cô, hơi thở ấm áp lướt qua hàng mi cô, dừng lại hai giây.

Hơi thở Yến Thu khựng lại, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Một cảm giác mềm mại ấm áp rơi xuống trán và giữa lông mày cô.

Nhẹ, rất nhẹ.

Nhẹ đến mức dường như cậu ấy nghĩ, cô là báu vật được lưu giữ trong bảo tàng nào đó, vô cùng quý giá, dễ vỡ.

Sự nhanh chóng của hành động và sự cẩn thận khi chạm xuống tạo thành một sự tương phản lớn, nhưng không làm thay đổi bản chất của nó.

Một nụ hôn.

Một nụ hôn ẩn chứa sóng gió kinh hồn, nhẹ nhàng nhưng chua xót.

Cơ thể thiếu niên nóng rực, giọng nói rất trầm, khản đặc đáp lại: “Ừ.”

309  ngày.

Gần một năm dài đằng đẵng. 

Bức tường cao sụp đổ, thời gian đảo ngược.

Những cái tên chưa thể gọi thành lời, những nỗi niềm chưa được đáp lại, tất cả như lắng xuống theo tiếng trả lời trầm thấp ấy.

Bên tai vẫn là khúc rock Anh lãng mạn, giọng ca chính vẫn cất lên nhàn nhã: “Giờ phút này nhìn nhau mà không nghe thấy nhau, nguyện theo ánh trăng chiếu rọi đến người.”

Và giờ đây. cuối cùng Yến Thu đã hiểu được sự ảnh hưởng của không khí.

Cô khẽ nhắm mắt, bao lời muốn nói lướt qua đầu, như sóng lớn đãi cát, cuối cùng chỉ còn lại hai câu.

Cô nghẹn ngào, lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng.

“Tớ thích cậu.” 

“Từ nhỏ tớ đã thích cậu rồi.”

Hết chương 48.

【Tác giả có lời muốn nói】

Tuyến tàu điện ngầm là tôi bịa ra, hai ngôi trường câp 3 và ban nhạc đều không có nguyên mẫu.

Bình Luận (0)
Comment