Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 52

Ngoại truyện 2Cầu hôn

Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn Yến Thu luôn nhận được sự chú ý, lợi ích thì không hưởng được bao nhiêu, mà ngược lại còn gặp không ít rắc rối. Vì thế sau này, cô dần không thích thể hiện tình cảm ở nơi công cộng, cũng ít khi bộc lộ cảm xúc.

Tưởng Kinh Hàn cũng giống vậy.

Anh cho rằng tình cảm là chuyện riêng tư, nên chẳng thể hiểu nổi những màn tỏ tình bằng nến trái tim dưới ký túc xá hay cầu hôn trước đám đông.

Cậu thiếu gia này cảm thấy như thế chẳng khác nào tăng thêm áp lực tâm lý cho người trong cuộc, nói nghiêm túc thì là khoe khoang, nói nhẹ hơn là một kiểu “ép buộc đạo đức”.

Nhưng anh lại sợ Yến Thu thích, nên hai ngày trước khi tốt nghiệp đã dò hỏi cô.

“Nếu anh cầu hôn em ở lễ tốt nghiệp thì sao?”

Có lẽ thấy hỏi vậy hơi lộ liễu, anh bèn mở một đoạn phim cho cô xem.

Trong phim, nam chính vuốt tóc dựng đứng, lái chiếc mui trần đắt tiền lao đến cổng trường giữa tiếng hò reo của các cô gái.

Nam chính không hề bận tâm, ôm một bó hoa to mà người bình thường không thể ôm nổi, thản nhiên bước xuống xe.

Quản gia bên cạnh cung kính, nói: “Thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

Nhạc nền vang lên, nam chính ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, ánh mắt chẳng thèm để ai khác vào tầm nhìn, nhếch môi cười kiêu ngạo, lạnh lùng và quyến rũ.

Xem đến đây, Yến Thu rõ ràng không chịu nổi nữa, giơ tay tắt luôn.

“Anh rõ ràng có cả đống cách khác để trả thù em mà.”

Cô dừng hai giây, nhắm mắt lại, thú nhận: “Chẳng phải chỉ là hôm qua Sirius ỉa bậy trong phòng khách, em đã dùng quần của anh lau thôi sao? Em xin lỗi được chưa?”

Tưởng Kinh Hàn: ” Hả?”

Một dấu hỏi chậm rãi hiện ra trên trán anh, gân xanh ở thái dương anh giật hai cái.

Nhưng anh chẳng thể hỏi là cái quần nào, hỏi ra chẳng khác nào tự thú là không phải muốn trả đũa cô! Người thông minh như Yến Thu, chưa cần anh nói đã hiểu được hết tất cả.

Không khí im lặng đến đáng sợ.

Một lúc sau, Tưởng Kinh Hàn chỉ có thể lạnh lùng hừ hai tiếng với vẻ mặt vô cảm, giả vờ miễn cưỡng tha thứ cho cô.

“Lần sau không được như vậy nữa.” Anh nói.

Sau đó, anh vừa quay lưng đi đã đeo lên khuôn mặt đau khổ, lục lọi trong tủ quần áo.

Sau này, màn cầu hôn của anh cực kỳ đơn giản, nhưng Yến Thu lại rất thích.

Chuyến du lịch tốt nghiệp là ở Iceland.

Cầm bảng điểm gần như tuyệt đối và thư giới thiệu vượt xa yêu cầu của trường, Yến Thu sang Anh học thạc sĩ.

Tưởng Kinh Hàn vốn không quá quan trọng chuyện học ở đâu, miễn có chỗ học là được, nên cuối cùng hai người lại ở cùng một thành phố, chỉ khác trường.

Một người ở Cambridge, một người ở Oxford. 

Một tháng trước khi khai giảng, họ đã cho người mang hành lý đến căn hộ mới trước, sau đó đi Iceland nửa tháng.

Ý định ban đầu của Yến Thu là không muốn mang theo Sirius. Cô đã từng thấy quá nhiều vụ tai nạn vận chuyển thú cưng, tuy xác suất nhỏ, nhưng khi rủi ro rơi vào mình, cô thực sự sợ hãi.

Hơn nữa, học thạc sĩ ở Anh chỉ có một năm, cố chịu đựng cũng qua được. Mặc dù cô biết chắc chắn mình sẽ khóc khi xa nó.

Nhưng Tưởng Kinh Hàn khăng khăng đòi mang theo.

Thậm chí đã chuẩn bị trước ba tháng, so sánh các công ty, khảo sát thực tế, thống kê đánh giá của khách hàng. Một hôm, Yến Thu đi thực tập về, nghe thấy anh gọi điện thoại cho khách hàng của bên hãng vận chuyển ở ban công, “Xin hỏi, Alaska của anh khi bay có thoải mái không?”

Tóm lại, nhờ sự cố gắng của anh, mọi thứ đều khá suôn sẻ.

Sirius đã thành công vượt qua 99% chú chó trên toàn quốc, trở thành Samoyed quý tộc đi du lịch châu Âu lần thứ hai, khi nó tung tăng chạy trên bãi biển Địa Trung Hải, dáng vẻ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Tháng Tám là tháng hè cuối cùng ở Iceland.

Thời tiết vẫn ấm, đường không bị tuyết phủ, họ thuê xe địa hình để di chuyển khắp nơi.

Lịch trình không quá dày đặc, thậm chí rất nhàn nhã. Mỗi ngày ngủ đến khi tỉnh thì thôi, rồi rút thăm xem hôm nay đi đâu.

Ban ngày đi xem hồ băng, chèo thuyền ra giữa hồ ngắm sông băng, xem núi lửa giả và vùng cao nguyên đặc trưng của Bắc Âu.

Hai ngày cuối ở Reykjavík, họ chẳng kỳ vọng gì, chỉ chờ may mắn được thấy cực quang.

Tháng 8 chưa phải mùa cực quang nên xác suất rất thấp.

“Em nghĩ trước khi đi chúng ta có thể thấy không?” Tưởng Kinh Hàn đứng trên ban công hỏi cô.

Yến Thu đang nghiên cứu chai rượu mới mua ở phố, mở nút bần, rót vào chiếc ly thủy tinh tinh xảo phức tạp. Nghe vậy, cô ngước mắt lên nhìn anh.

Lúc này là 9 giờ tối, nhưng mặt trời mới lặn. Hồ Tjörnin phản chiếu ánh sáng hồng tím dịu dàng mộng ảo, đường nét nhà thờ lớn ở xa xa đẹp đến không tưởng.

Anh đứng trước lan can, vóc người cao lớn, vai rộng, lưng thẳng, sự non nớt của thời niên thiếu đã biến mất, thay vào đó là khí chất của một người đàn ông trưởng thành.

Lưng anh dưới chiếc áo dài tay mỏng căng lên, vai rộng eo hẹp và chân dài.

Dường như mọi sự trưởng thành của anh trong những năm qua cô đều chứng kiến hết.

Như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.

Yến Thu ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa: “Thấy hay không thấy cũng không sao.”

Tưởng Kinh Hàn cúi đầu, khẽ cười không đáp.

Ánh sáng chiều ánh lên gương mặt anh, đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt. Anh chỉ khẽ cong ngón tay, ra hiệu cho cô lại gần nắm tay mình.

Rạng sáng hôm sau.

Yến Thu bị Sirius cạ mũi đánh thức.

Cô mơ màng mò lấy điện thoại xem, 1 giờ rưỡi sáng. Năng lượng của chó cỡ trung và lớn dường như là vô tận. Có lẽ do chưa quen múi giờ, mỗi đêm nó đều nhảy nhót bên giường vào lúc nửa đêm, đòi người dắt đi dạo.

Yến Thu vẫn nửa tỉnh nửa mê, đưa tay sờ sang bên cạnh,

Trống không.

Không có ai.

Khựng lại hai giây, cô dụi mắt, ngồi dậy. Tinh thần cô vẫn còn mơ màng, đại não chậm chạp. Vừa ngước mắt lên, cô ngơ ngác tại chỗ.

Trước mắt là tấm cửa sổ sát đất nhìn ra biển. Lúc này bầu trời đêm đen kịt, nhưng ở trung tâm kéo dài đến tận chân trời, phát ra ánh sáng kỳ lạ.

Dải lụa xanh kéo ngang bầu trời, những mảng ánh sáng lớn treo lơ lửng trên đầu, uốn lượn như dải lụa đang nhảy múa. 

Kỳ diệu, rực rỡ, không thể tin nổi.

Cực quang Iceland tháng Tám.

Đẹp đến nghẹt thở.

Yến Thu nín thở, ngây người nhìn rất lâu.

Sirius vẫn cọ cọ dưới chân, cái đầu lông xù và ngoan ngoãn.

Yến Thu cúi đầu, lúc này mới phát hiện mắt nó long lanh, miệng còn ngậm một chiếc túi nhỏ.

Cô sững người, đưa tay lấy từ miệng nó ra.

Chiếc túi giấy da bò, để thuận tiện cho nó ngậm, có người còn rất chu đáo dán một chiếc dây đeo vào.

Chẳng trách hộp dây buộc tóc mang theo lại không thấy đâu, Yến Thu có chút cạn lời.

Không bật đèn, chỉ nhờ ánh sáng rực rỡ của cực quang nhảy múa, cô mở gói quà.

Đầu tiên là một bức thư.

Chữ viết cực kỳ quen thuộc, chữ tiếng Anh kiểu thư pháp viết phóng khoáng và mạnh mẽ, nét bút sắc sảo. Chỉ vài từ đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng khiến tim cô như ngừng đập:

“Marry me.” (Lấy anh nhé.)

Tim bỗng hẫng đi một nhịp.

Mọi thứ dường như không có dấu hiệu báo trước, nhưng lại hợp lẽ tự nhiên.

Không có những màn kịch cũ rích, không có lời tỏ tình quá mức khoa trương, không có sự bí ẩn che đậy.

Chỉ là một trong vô số ngày họ đã và sắp cùng nhau trải qua.

Bình thường và giản dị, nhưng lại được điểm tô bằng yếu tố thời tiết lãng mạn bất ngờ.

Gió mặt trời, từ trường Trái Đất, khí quyển tầng cao, nhiều điều kiện trùng hợp và ngẫu nhiên chồng chất lên nhau, tạo nên một lời cầu hôn độc nhất vô nhị này.

Yến Thu ngây người một lúc lâu, động tác dừng lại tại chỗ.

Chữ viết trên giấy dưới ánh sáng cực quang trở nên vô cùng lãng mạn và không chân thực, giống như một khung hình kinh điển trong phim điện ảnh khiến người ta phải ca ngợi, gần như là một ảo mộng.

Tưởng Kinh Hàn không biết từ lúc nào đã tựa vào cửa nhìn cô, mang theo nụ cười lơ đãng, giọng điệu vẫn thờ ơ: “Sao, cảm động đến ngây người rồi à?”

Một tay anh giơ máy ảnh, ống kính chĩa vào cô, đèn đỏ báo hiệu đang quay nhấp nháy liên tục.

Trong khung hình, chú chó nhỏ rất biết tìm ống kính nằm ở góc dưới bên trái, dựa vào chân người đang ở chính giữa khung hình.

Cô gái mặc đồ ngủ màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ngũ quan tinh tế, mái tóc dài suôn mượt buông trên vai, ngước mắt nhìn.

Yến Thu nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, không nhịn được đưa tay che mặt, các ngón tay khẽ hở ra, nhìn anh qua kẽ tay, nhỏ giọng mắng: “Anh cố ý phải không.”

“Anh thì đẹp trai rồi, còn em vừa mới ngủ dậy, chưa trang điểm, quần áo cũng chưa thay.”

Tưởng Kinh Hàn cười không ngớt, lồng ngực cũng rung lên, quay người đặt máy ảnh lên giá ba chân.

“Lỗi của anh.” Anh xác nhận lại bố cục, chầm chậm đi đến bên giường, nhẹ nhàng nắm tay cô, chậm rãi kéo xuống, nghiêm túc nói, “Nhưng em thế này cũng rất đẹp.”

“Vô lý.” Yến Thu không khách khí, “Nhưng vốn dĩ em có thể đẹp hơn nữa.”

Mũi cô hơi đỏ, giọng nói mang theo chút nghẹt mũi, lời nói tuy tức giận, nhưng nghe như đang làm nũng.

Tưởng Kinh Hàn lại muốn cười, anh cúi đầu xuống, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi ánh nước lấp lánh nơi khóe mắt cô, nói: “Lần đầu cầu hôn, không có kinh nghiệm.”

“Kiếp sau cầu hôn nhất định sẽ làm tốt hơn, được không?”

Yến Thu mím môi, lông mi rung động, một lúc lâu sau mới nói: “Tạm chấp nhận.”

Nói xong, hai người nhìn nhau một lát, không nhịn được bật cười.

Sirius lắc lư cái đầu bên cạnh, chắc cũng chưa tỉnh ngủ hẳn, cúi thấp người, hai chân trước nằm rạp xuống đất, nhưng vẫn nhe răng cười, đôi mắt đen và sáng, tận tâm làm khán giả duy nhất.

Tưởng Kinh Hàn cúi mắt, ngón tay dài khẽ động, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi giấy da bò.

Hình vuông vắn, chất liệu nhung, tinh tế và sang trọng, logo đắt tiền in chìm ở phía dưới.

“Anh sẽ không hỏi em có đồng ý hay không.” Anh cúi mắt mở hộp, để lộ chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tỉ mỉ bên trong, “Dù sao thì em không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Không khí lãng mạn khó khăn lắm mới tích tụ được bị anh phá tan hoàn toàn. Yến Thu khựng lại hai giây, không nhịn được, mắng nhỏ một câu: “Anh có bị điên không.”

Tưởng Kinh Hàn cũng mỉm cười, trông có vẻ rất thoải mái, dường như vẫn là dáng vẻ ung dung tự tại, nhưng ánh mắt lại vô cùng trang trọng, thậm chí khi chiếc nhẫn sắp chạm vào đầu ngón tay áp út thon thả của cô, còn có chút run rẩy không dễ nhận ra.

Anh nhẹ nhàng nâng tay cô.

Chiếc nhẫn lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay, rồi cẩn thận, từng chút một, chậm rãi đẩy đến gốc ngón áp út.

Nghiêm túc đến mức như thể đó là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Ngón tay thon trắng của Yến Thu không kiểm soát được khẽ động, viên kim cương đơn cùng những viên kim cương nhỏ xung quanh chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh cực quang, phát ra ánh sáng rực rỡ nhất.

Vô cùng hoàn hảo.

Tưởng Kinh Hàn cụp mắt, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ chăm chú nhìn tay cô, dừng lại rất lâu.

“Em có biết không?”

Anh ngước mắt lên, giọng hơi khàn, thì thầm.

“Anh cảm giác như mình đã chờ đợi giây phút này rất nhiều năm rồi.”

Cực quang vẫn nhảy múa và lấp lánh trên bầu trời, ngay cả dải ngân hà và vũ trụ dường như cũng rung động vì khoảnh khắc này.

Ngón tay thon thả khẽ động, cho đến khi mười ngón tay nắm chặt vào nhau.

Yến Thu cúi mắt nhìn anh, cong khóe mắt, nhẹ nhàng nói: “Em cũng vậy.”

Hết ngoại truyện 2.

Bình Luận (0)
Comment