Người ta nói rằng khi một người sắp chết đi, mọi ký ức của cuộc đời sẽ như một cuộn phim tua nhanh hiện ra trước mắt.
Nhưng Yến Minh cảm thấy mình dường như chẳng nhìn thấy gì cả.
Lúc đó anh đang nghĩ gì?
Trong tay anh là chiếc bánh sinh nhật đã đặt trước hai tuần, trong lòng còn đang tính xem năm nay nên tặng em ấy món quà gì.
Thật ra, mỗi năm anh đều tặng rất nhiều quà.
Không chỉ vào sinh nhật.
Thấy món đồ chơi dễ thương là tiện tay mua cho cô một cái, thấy chiếc váy đẹp thì nhờ nhân viên giữ lại một chiếc, những món đồ đang được các bạn nữ trong trường yêu thích, anh đều để ý, nghĩ xem Yến Thu có thích không.
Cô là em gái duy nhất của anh.
Nhìn cô lớn lên từng chút một. Từ những bước đi chập chững, tiếng bi bô học nói, cho đến khi trở thành một cô gái dịu dàng, xinh đẹp.
Mỗi bước đi, mỗi bước trưởng thành, anh đều trân trọng.
Thật ra cũng không phải không có cãi nhau.
Khi anh 7, 8 tuổi, đám con trai đều nghịch ngợm. Còn Yến Thu nhỏ hơn anh 3 tuổi, chẳng hứng thú gì với xe hay robot.
Đôi khi ông nội đi đánh mạt chược, bà nội đi khiêu vũ, Yến Trọng Bắc và Lương Tố đều không có nhà, anh sẽ tạm thời được giao nhiệm vụ trông em gái.
Trẻ con vốn thiếu kiên nhẫn, Yến Minh cũng không ngoại lệ. Anh thấy trông em chán quá, nên gọi mấy đứa nhỏ dưới lầu lên chơi.
Một đám con trai ồn ào náo loạn, Yến Thu chỉ ngồi bên cạnh, đôi mắt mở to tròn xoe nhìn.
Đám con trai nghịch đến mức chẳng nghe thấy tiếng TV nữa. Yến Thu thấy chán, định về phòng đọc truyện tranh. Khi đi ngang hành lang thì bị một đứa chạy ẩu đâm vào, đầu cô va mạnh vào góc trang trí nhô ra.
Ngay lập tức, một cục u to tướng nổi lên ở trán.
Đau.
Thật sự rất đau.
Môi cô mím lại, mày nhăn chặt, nước mắt lập tức dâng đầy trong mắt.
Yến Minh hoảng hốt, vội xua mấy đứa kia đi, chỉ giữ lại đứa gây ra chuyện để xin lỗi.
“Ghét anh.” Yến Thu chẳng thèm để ý đến cậu bé kia, vừa nói với Yến Minh, vừa sụt sịt chạy về phòng.
Cô bé không khóc to, cô không phải là người thích khóc lóc ầm ĩ, chỉ lặng lẽ đóng cửa, tự mình khóc trong phòng.
Yến Minh sững sờ.
Rõ ràng đâu phải anh làm cô bị thương.
Anh gõ cửa: “Rốt cuộc bị sao vậy? Ra đây, anh bôi thuốc cho.”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Anh dọa: “Cẩn thận mai đi học sưng như đầu heo, cả lớp mẫu giáo sẽ cười em đấy.”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Anh lại nói: “Cả thằng nhóc đối diện cũng sẽ cười em đấy.”
Đối diện là cháu nội của bà Tưởng – Tưởng Kinh Hàn.
Hai giây sau, cửa mở.
Yến Thu ló đầu ra, mắt đỏ hoe, nghiến răng tức tối, đấm anh một cái: “Tất cả đều tại anh!”
Yến Minh im lặng vài giây, không biết nói gì.
Anh chỉ có thể chịu đựng, nén giận, kéo cô bé lại ngồi xuống, tìm một tuýp thuốc mỡ, bóp ra tăm bông: “Sao lại tại anh?”
“Anh không chơi với em thì thôi đi, còn gọi người đến chơi, ồn chết đi được.”
Cô cau mày, đấm xuống giường: “Mấy người đó còn xấu nữa!”
Yến Minh im bặt, nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ sưng to của cô bé, lấy miếng băng gạc dán lên: “Vậy để anh tìm cho em một người đẹp trai, em đừng mách ông bà, cứ nói là em tự té ngã.”
Yến Thu suy nghĩ một lát, nói: “Xem anh thể hiện thế nào.”
Mười phút sau.
Yến Minh dẫn cậu bé nhà hàng xóm về.
Ừm, cậu bé này quả thực khá đẹp trai.
Yến Thu nấp sau cánh cửa phòng thò đầu ra, rón rén nhìn ra ngoài. Đang chuẩn bị vui vẻ bước ra thì thấy mình trong gương.
Băng dính quấn quanh đầu một vòng, dán ngang dọc trên miếng gạc, cả người cô bé trông như một con quái vật xấu xí mọc sừng!
Yến Minh băng bó cái quái gì vậy!
Yến Thu tức đến run người, tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng đóng sập, nhốt hai người ở bên ngoài.
Cô bé còn tức tối hét lên: “Em ghét hai người!”
Yến Minh và Tưởng Kinh Hàn đứng ngoài cửa nhìn nhau, trên trán cùng hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Tất cả những hình ảnh sống động và đáng yêu đó, dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Sau này, mâu thuẫn giữa Lương Tố và Yến Trọng Bắc ngày càng nghiêm trọng.
Cậu bé năm nào lớn lên, trở thành học sinh gương mẫu, là “đứa con nhà người ta” trong mắt mọi người. Anh trở nên dịu dàng, điềm đạm, và bắt đầu gánh lấy trách nhiệm bảo vệ em gái.
Mặc dù cuối cùng anh cảm thấy mình đã không làm được.
Yến Minh và Yến Thu từng xem một bộ phim hoạt hình. Trong đó nói rằng linh hồn người chết sẽ ở lại thế gian cho đến khi bị lãng quên hoàn toàn mới rời đi.
Nếu linh hồn của Yến Minh thực sự vẫn còn lơ lửng ở đây, có lẽ anh đã nhìn Yến Thu lớn lên từng chút một.
Chứng kiến cô dần trầm lặng, chín chắn, dần đánh mất nét trẻ con;
Chứng kiến cô không còn khóc hay giận dỗi khi bị tổn thương, mà chỉ mỉm cười, nói “không sao đâu”, rồi lặng lẽ quay về nhà.
Độc lập, tỉnh táo, theo chủ nghĩa hoàn hảo, tự hành hạ bản thân.
Mất ngủ triền miên, chán ăn, buồn nôn, tay run rẩy khi nhìn thấy quà sinh nhật, đủ mọi thứ.
Cho đến khi, có người khác bước vào cuộc đời cô, thắp sáng lại ánh sáng trong cô.
Ngày cưới của Yến Thu, cô chỉ để Yến Trọng Bắc ngồi ở hàng ghế của khán giả, không để ông có tư cách dắt cô bước qua thảm hoa.
Bởi trong tưởng tượng của cô suốt bao năm, người đó đáng lẽ phải là Yến Minh.
Không ai nhìn thấy, nhưng một bóng hình vô hình vẫn đứng bên cô dâu trong chiếc váy trắng, cùng cô đi qua con đường phủ đầy hoa, qua con hẻm rợp bóng cây nơi khu tập thể cũ, qua cả tuổi thơ dài rộng và quý giá của họ.
Rồi trân trọng trao cô cho người khác bằng cả tấm lòng.
Mặc dù những điều này không ai nhìn thấy.
Nhưng anh đã thực sự làm.
Rất nghiêm túc, giống như vô số lần anh đã tưởng tượng.
Hư vô và hiện thực trùng lặp ở một ý nghĩa nào đó, cũng coi như đạt được sự viên mãn.
Ba năm sau khi kết hôn, Yến Thu mang thai.
Hôm cô sinh, anh cũng lo lắng chờ đợi ngoài phòng sinh như Tưởng Kinh Hàn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, căng thẳng tột độ.
Cho đến khi cuộc phẫu thuật không biết kéo dài bao lâu kết thúc, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên và lời dặn dò của bác sĩ, y tá. Bóng người hỗn loạn, người mẹ của đứa nhỏ mà anh yêu thương được đẩy ra, chuyển đến phòng bệnh thường.
Yến Thu nằm trên giường bệnh, vẫn đang truyền nước, dáng người mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh.
“Sinh đôi, một trai một gái.” Yến Minh nghe thấy cô nói.
Tưởng Kinh Hàn không nói gì, chỉ cúi đầu ôm lấy cô, cánh tay dài vòng quanh bờ vai gầy gò của cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, mười ngón đan vào nhau, nắm thật chặt.
Rất chặt, dùng lực đến mức khớp xương và gân xanh trên mu bàn tay đều lộ rõ.
“Được rồi mà.”
Yến Thu cong khóe mắt, nghiêng đầu hôn lên má anh, khẽ lắc nhẹ bàn tay đang nắm chặt, dịu dàng dỗ dành anh: “Không sao đâu.”
“Em giỏi lắm, chút chuyện nhỏ này không làm khó được em.”
Dừng lại một lát, Tưởng Kinh Hàn mới khẽ hừ cười một tiếng: “Ừ.”
“Vợ anh là giỏi nhất.”
Ông nội, bà nội, Mạnh Hiểu Thanh và Tưởng Dương đều có mặt, sau khi xác nhận Yến Thu không sao, họ ôm lấy đứa bé trêu đùa không ngừng.
Tưởng Xướng Vãn còn dùng chiếc máy ảnh mới mua ở bên cạnh quay video, nhìn đứa bé trắng trẻo mềm mại mà cảm thán: “Thật kỳ diệu. Tự nhiên em được làm cô rồi.”
“Đó là do chị dâu con sinh ra.” Mạnh Hiểu Thanh quay người lườm cô một cái, “Muốn thì tự mình sinh đi.”
Tưởng Xướng Vãn “Ê” lên một tiếng bất mãn, dừng lại hai giây, bực bội quay người, không thèm nói chuyện với bà nữa.
Tưởng Kinh Hàn mỉm cười, nhìn hai cái rồi không tham gia vào sự náo nhiệt của người lớn tuổi nữa.
Anh vừa dùng tăm bông thấm chút nước, cẩn thận và tỉ mỉ thoa lên môi của Yến Thu, vừa nói nhỏ với vẻ bối rối đến mức có thể gọi là vụng về.
“Bọn chúng nhỏ quá.”
“Tay và chân cũng nhỏ xíu.”
Yến Thu bật cười, vô ý sặc một chút, khiến cả phòng hốt hoảng. Cô vội vàng xua tay ra hiệu mình không sao.
Tưởng Kinh Hàn đứng dậy nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô.
Căn phòng đầy ắp tiếng cười, ấm áp vô cùng.
Yến Minh đã vô số lần nhìn Yến Thu dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, nhìn cô tỉnh giấc lúc nửa đêm với nước mắt giàn giụa, nhìn cô im lặng thẫn thờ, nhìn cô cố gắng không ngừng để đến Bắc Kinh, thậm chí mất ngủ và lo lắng.
Nhiều lần, bóng hình hư ảo không ai nhìn thấy đó đã muốn cố gắng nói với cô.
Em đừng mệt mỏi như vậy.
Anh trai không còn muốn đến nơi đó nữa đâu.
Không muốn chút nào.
Anh trai bây giờ chỉ muốn em vui vẻ.
Nếu nói anh vẫn ở lại vì chút tiếc nuối, thì người mà anh không thể yên lòng nhất, chính là Yến Thu 16, 17 tuổi.
Cô bé Thu Thu cố chấp, bướng bỉnh, đã chọn con đường nào là đi đến cùng, không bao giờ quay đầu lại.
Bây giờ cuối cùng mọi thứ đều đã viên mãn.
Cô ấy có người mình yêu, có gia đình của mình, sự nghiệp thành công, cuộc sống thuận lợi.
Anh dường như cũng không còn lý do gì để ở lại thế giới này nữa.
Khóe mắt và chân mày Yến Minh vương chút ý cười dịu dàng, anh nhìn lần cuối.
Ông bà đang hỏi cô còn khó chịu không, Lương Tố và Yến Trọng Bắc đứng ngoài phòng bệnh, không bước vào. Tưởng Kinh Hàn ngồi bên giường bệnh, cúi đầu, tay vẫn nắm chặt tay cô.
Quả thực không còn lý do gì để ở lại nữa.
Cô có rất nhiều người yêu thương.
Bất chợt, Yến Thu ngước mắt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt dường như xuyên qua không gian, đối diện với anh.
Một lúc lâu, Yến Minh nhìn thấy khóe miệng cô cong lên, nụ cười cực kỳ dịu dàng, cô khẽ ghé sát tai Tưởng Kinh Hàn.
Anh nghe thấy cô nói nhỏ.
“Tên con trai có chữ ‘Minh’ trong tên anh hai, có được không anh?”
Người đàn ông đưa tay lên, ngón tay thon dài v**t v* má cô, không chút do dự, đáp lại: “Được chứ.”
“Em nói gì cũng được.”
Trái tim Yến Minh khẽ run lên, như bị ai đánh mạnh một cái.
Khoảng khắc ấy, cả hai đều nhớ đến buổi chiều lần đầu tiên Yến Thu đọc Harry Potter, ánh sáng chiếu vào ban công, bóng cây lác đác lay động.
Cô gái 11, 12 tuổi ôm tập cuối cùng gõ cửa phòng anh, ngẩng đầu hỏi, “Anh ơi, tại sao con của Harry lại được đặt tên theo Albus, Severus và Sirius ạ?”
Yến Minh nhìn cô, cười nói, “Vì họ muốn tưởng niệm, muốn lưu giữ những người tốt đẹp nhất, lương thiện nhất, chính trực nhất và dũng cảm nhất trên thế giới này.”
Lúc đó Yến Thu suy nghĩ một lát, gật đầu nói “Ồ”.
Ánh nắng xuyên qua tán cây, chiếu xuống mái tóc dài của cô, lấp lánh như những hạt bụi vàng.
Đó dường như cũng chỉ là một buổi chiều bình thường, nhưng lại hóa thành ký ức vĩnh viễn.
Hết ngoại truyện 3.
Hoàn Toàn Văn.
_14thfebruary: Huhu cuối cùng cũng hoàn toàn văn rồi. Lâu lắm rồi mình mới tìm được một bộ khiến mình rung động đến thế. Trong lúc edit ngoại truyện 3 mình thấy rất cảm động, cảm giác như được nhìn thấy được nỗi cô đơn của Yến Thu, hiểu vì sao sau khi Yến Minh ra đi, cô lại trở nên khép kín, cẩn trọng và lặng lẽ đến vậy. Yến Minh không chỉ là anh trai, mà còn là một phần ký ức, là ánh sáng dịu dàng đã bao bọc Yến Thu suốt những năm tháng tuổi thơ. Khi ánh sáng ấy vụt tắt, thế giới của cô cũng mất đi hơi ấm. Thực sự đọc xong rất thương 2 người họ, nhưng may mắn trong cuộc đời Yến Thu vẫn có có Tưởng Kinh Hàn, anh bao dung, chiều chuộng cô, anh dùng tình cảm chân thành của mình để chữa lành những vết thương lòng của Yến Thu. Sau khi truyện kết thúc mình có chút gì đó tiếc nuối nhưng cũng có gì đó vui mừng. Tiếc cho sự ra đi của Yến Minh, nhưng cũng vui vì cuối cùng Yến Thu cũng đã có thể mỉm cười hạnh phúc bên người cô yêu thương và cùng cô đi tiếp quãng đời còn lại. Dài dòng quá rùi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình. Mong rằng mọi người sẽ yêu thích Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn nhennnn.
Hồ Chí Minh, 23.10.2025.