Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 119

Cố Phỉ Nhiên dung túng, hai tay nàng đặt trên vai cô.

 

Sau khi kết thúc, Giang Từ tắm cùng bác sĩ Cố, lại thay toàn bộ ga giường và chăn mới, mang đến phòng giặt.

 

"Em còn thoa thuốc nữa không?" Cố Phỉ Nhiên hỏi.

 

"Ừm." Giang Từ cầm thuốc lại, c** q**n áo để sang bên cạnh, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, lần này cô nằm sấp trên đùi bác sĩ Cố.

 

Cố Phỉ Nhiên lấy một que tăm bông, tiếp tục giúp cô bôi thuốc.

 

"Lên trên một chút." Cố Phỉ Nhiên nắm lấy cánh tay cô.

 

"Vâng ạ." Giang Từ nhích người, nằm sấp vào lòng bác sĩ Cố, đầu áp vào bên hông, chóp mũi kề sát làn da nàng, ngửi mùi hương vừa mới tắm gội xong trên người nàng.

 

Cố Phỉ Nhiên cúi người bôi thuốc cho cô một cách nghiêm túc. Vừa nãy lúc tắm nàng đã đặc biệt dặn dò đừng để dính nước, nhưng vẫn dính một ít, phải khử trùng trước đã.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Nếu đau thì nói với chị."

 

"Không đau ạ." Giang Từ vòng tay trái qua ôm lấy eo nàng.

 

Cố Phỉ Nhiên cúi đầu nhìn một cái, quả thật hiếm khi thấy cô dính người mình như thế. Lúc tắm thì chốc chốc lại ôm một cái, ôm xong lại buông ra như chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Cố Phỉ Nhiên bôi thuốc mỡ xong hết các vết thương sau lưng, dặn dò nói: "Tối nay đừng để dính nước nữa, cứ nằm sấp thế này một tiếng rồi hẵng dậy, sau một tiếng cũng không cần mặc quần áo. Em muốn uống nước đá thì trong tủ lạnh phòng ngủ có đấy, muốn uống nước ấm hay muốn ăn gì thì cứ nói với chị một tiếng, chị đi lấy cho em."

 

Giang Từ ngẩng đầu: "Như vậy có phiền chị quá không?"

 

Cố Phỉ Nhiên nâng cằm cô lên, ngón trỏ khẽ nhấc lên, nói: "Không phiền chị, bộ dạng này... em định phiền dì sao?"

 

Giang Từ vùi đầu vào tay bác sĩ Cố: "Thôi cứ phiền chị vậy."

 

"Ừm." Cố Phỉ Nhiên cười, xoa đầu cô.

 

Giang Từ buông tay, dịch sang bên cạnh tiếp tục nằm sấp. Cố Phỉ Nhiên xuống giường dọn dẹp gọn gàng thuốc mỡ vào hộp y tế, thay một bộ đồ tập yoga, mở ti vi lên, bắt đầu tập yoga.

 

Giang Từ vốn đang nằm sấp ở đầu giường, nghe thấy tiếng động thì quay người lại, nằm sấp ở cuối giường nhìn chằm chằm, hỏi: "Sao giờ này chị lại bắt đầu vận động rồi ạ?"

 

Cố Phỉ Nhiên chắp hai tay lại, vươn lên trên, quay lưng về phía cô nói: "Mai chị đi làm, tối nay phải ngủ sớm, cho nên mọi kế hoạch đều phải làm trước, nếu không sẽ không có đủ tinh lực để đối mặt với công việc cả tuần."

 

Giang Từ cảm thán: "Kỷ luật thật đấy."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Quen rồi, với lại tập yoga lúc này có thể thư giãn cơ bắp, giảm triệu chứng ốm nghén, ngoài ra còn có thể giữ dáng nữa."

 

Giữ dáng?

 

Giang Từ bất giác sờ bụng mình, lần trước bác sĩ Cố còn nói cơ bụng của mình không còn rõ ràng nữa, xem ra mình phải bắt đầu tập luyện lại rồi.

 

Buổi tối hai người tắm rửa xong rồi đi ngủ, Giang Từ lo mình ngủ sấp sẽ ảnh hưởng đến bác sĩ Cố nên tách ra ngủ ở một chiếc chăn khác.

 

Lần này Cố Phỉ Nhiên không nói gì cô.

 

Bảy giờ sáng, hai người vẫn như thường lệ xuống lầu đi dạo.

 

Đêm qua lại có một trận mưa nhỏ lất phất, lá liễu rụng lả tả trên mặt đất, quét đi phần lớn cái nóng oi ả, không khí cũng trở nên trong lành hơn nhiều.

 

Cố Phỉ Nhiên thấy hôm nay cô còn tích cực xuống lầu vận động hơn cả mình, bèn hỏi: "Vết thương không đau sao? Hôm nay mới là ngày thứ hai thôi."

 

Giang Từ lắc đầu: "Không đau lắm ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên có chút kinh ngạc: "Đúng là da dày thịt béo thật."

 

Giang Từ khẽ chau mày.

 

Cố Phỉ Nhiên lập tức sửa lại: "Là do cơ thể em tốt, nhưng lần sau tốt nhất vẫn đừng để bị thương."

 

Giang Từ cười nói: "Em biết rồi."

 

Năm giờ chiều tối thứ Ba, Giang Từ đến đón bác Cao trước, hai người cùng nhau đến hội sở, dưới sự dẫn dắt của nhân viên mà đến phòng bao.

 

Giang Từ nghiêng người đẩy cửa: "Mời bác."

 

"Ừm." Cao Xảo Chân vào trước.

 

Người nhà họ Cố đã đợi sẵn ở bên trong, thấy có người đến thì dồn dập đứng dậy chào đón: "Bác Cao, may mắn được gặp mặt."

 

Người đến chào hỏi đầu tiên là chị gái của nhà họ Cố.

 

Giang Từ đã biết trước tối nay người nhà họ Cố đến là những ai, thấy đối phương thì cúi đầu giới thiệu với bác Cao: "Đây là cháu gái của bà cụ Cố ạ."

 

Cao Xảo Chân đưa tay ra: "Chào cô, hân hạnh."

 

Chị gái nhà họ Cố: "Bà nội đã đợi bác từ lâu, mời bác đi lối này."

 

"Được." Cao Xảo Chân đi về phía bà cụ nhà họ Cố. Còn chưa đến gần, nhưng vừa nhìn thấy bà lão, trong lòng đã rung động, đôi mắt rưng rưng: "Giáo sư Cố, lâu rồi không gặp, em đến muộn."

 

Bà cụ nhà họ Cố đứng dậy, gương mặt già nua nhăn nheo đầy vẻ hiền hòa, mang theo sự nhân từ của bậc trưởng bối: "Không muộn, không muộn."

 

Không muộn...

 

Cao Xảo Chân siết chặt nắm đấm, đi đến trước mặt bà cụ nhà họ Cố, nén lại xúc động muốn quỳ xuống tạ ơn, kích động nói: "Năm đó đi vội quá, không kịp đến chào tạm biệt cô, là em không phải."

 

Bà cụ nhà họ Cố nắm lấy tay bà, vui mừng nói: "Chỉ cần người còn sống, sớm muộn gì cũng có ngày gặp lại."

 

Cao Xảo Chân cúi đầu cười khổ: "Khi ấy là em l* m*ng, học thuật bị cấm, chức danh bị hủy bỏ, lại bị bao nhiêu người bàn tán là nghiên cứu cực đoan, cộng thêm mẹ qua đời, thật khó để không tìm đến cái chết. Nhưng vẫn phải cảm ơn cô, đã ra tay kéo em một phen vào thời khắc quan trọng."

 

Bà cụ Cố vỗ nhẹ mu bàn tay bà, kéo bà cùng ngồi xuống, nói: "Cô có thể hiểu được. Nhưng may mà những nỗ lực bao năm qua của em không uổng phí, giờ đây cũng coi như được thỏa lòng mong ước."

 

Cao Xảo Chân: "Vâng, cô cũng ngồi đi ạ."

 

Hai người ngồi xuống ở đây, chị gái nhà họ Cố là Cố Quân Nghiêu đón Giang Từ, mời cô ngồi bên cạnh Cao Xảo Chân: "Giám đốc Giang, mời ngồi."

 

Giang Từ: "Cảm ơn giám đốc Cố."

 

"Không có gì." Cố Quân Nghiêu nói rồi ngồi xuống cạnh Giang Từ, cầm ấm trà lên từ từ rót cho cô một ly nước ấm, nói: "Giám đốc Giang và bác Cao rất thân sao?"

 

Giang Từ nhìn ly nước dần được rót đầy: "Cảm ơn, tôi và bác Cao chỉ là có chút giao tình nhỏ, không thể coi là thân quen."

 

Cố Quân Nghiêu: "Cô có thể dẫn lối bắc cầu cho hai bên, nhà họ Cố chúng tôi thì thôi đi, nhưng bác Cao là người nổi tiếng trong giới hiện nay, được vạn người theo đuổi, nếu không phải quan hệ thân thiết, thì cây cầu này không phải ai cũng dễ dàng bắc được. Nói không thân, giám đốc Giang thật sự quá khiêm tốn rồi."

 

Giang Từ: "Chỉ là tình cờ có được cơ duyên này mà thôi."

 

"Cơ duyên thế này rất hiếm có." Cố Quân Nghiêu rót xong nước, đặt ấm trà xuống, nói: "Ngoài ra, tôi nghe nói, cô và Tiểu Nhiên cũng rất thân?"

 

Vừa vào đã hỏi thẳng vào vấn đề chính, có chút đột ngột.

 

Giang Từ ngồi thẳng người: "Cái này thì có chút thân ạ."

 

Cố Quân Nghiêu bắt chéo chân, tay phải nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, tay trái v**t v* chén trà: "Tôi nghe rồi, trước đó cô bị người của viện nghiên cứu họ Tề bắt đi, bọn họ lại tìm đến nhà họ Phó để bắt Tiểu Nhiên đi. Lúc đó bà cụ Phó, bà cụ nhà tôi và cả Tiểu Nguyễn đều ở đó, Tiểu Nhiên vẫn có thể bị đưa đi, chỉ có thể nói, là do con bé tự mình cam tâm tình nguyện."

 

"Là vì cô phải không?" Cố Quân Nghiêu quay đầu nhìn sang.

 

Giang Từ thừa nhận: "Phải."

 

Nghe được câu trả lời của cô, Cố Quân Nghiêu trong lòng đã hiểu rõ về mối quan hệ của hai người họ, hỏi: "Chuyện của cô và Tiểu Nhiên, nhà họ Phó biết không?"

 

Giang Từ: "Mấy hôm trước vừa mới biết ạ."

 

Cố Quân Nghiêu bỗng thở dài một hơi, tay rời khỏi chén trà: "Nhà họ Phó và nhà họ Giang ba mươi năm nay như nước với lửa, mối thù truyền kiếp khó giải. Tuy nhà họ Cố chúng tôi không quá để tâm đến mối thù giữa hai nhà các người, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhà họ Cố nhất định sẽ vì Tiểu Nguyễn và Tiểu Nhiên mà đứng về phía nhà họ Phó. Nhưng bây giờ cô đã có được sự đồng ý của bà cụ Phó, nhà họ Cố chúng tôi đương nhiên sẽ tuân theo ý của Tiểu Nhiên."

 

Giang Từ còn chưa nói câu nào, chị gái nhà họ Cố đã biết hết cả rồi. Xem ra người nhà họ Cố tuy không hỏi không nói, nhưng không có nghĩa là không biết.

 

Cố Quân Nghiêu: "Giang Từ, bất kể Tiểu Nhiên đối với cô có thái độ thế nào, nhưng cô hãy nhớ một điều, Tiểu Nhiên là con gái út mà cả hai nhà Cố - Phó chúng tôi đều vô cùng yêu thương. Chuyện ở viện nghiên cứu lần trước, nếu không phải hai nhà chúng tôi âm thầm sắp xếp, Tiểu Nhiên tuyệt đối không thể rời đi dễ dàng như vậy. Lần đó chúng tôi đã để cho Tiểu Nhiên tùy hứng một lần, nhưng sau này nếu cô dám làm con bé tổn thương, bắt nạt con bé, hai nhà chúng tôi không chỉ khiến cô phải trả giá, mà còn khiến cho nhà họ Giang của các người phải trả giá. Với thực lực của hai nhà chúng tôi, cô biết tôi nói được là làm được."

 

Giang Từ: "Tôi biết."

 

Cố Quân Nghiêu đưa tay đặt lên vai Giang Từ, nâng chén trà lên mời cô: "Chuyện của cô và Tiểu Nhiên, đợi sau bữa tiệc tối nay, tôi sẽ thay mặt nói lại với bà cụ. Dựa theo tính cách thương yêu Tiểu Nhiên của bà, cộng thêm tối nay cô dùng bác Cao làm người trung gian bắc cầu, bà chắc sẽ không phản đối nhiều. Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô một điều, Tiểu Nhiên dù mang họ Phó hay họ Cố đều không quan trọng, quan trọng nhất là Tiểu Nhiên ở cả hai nhà đều là đứa được nâng trong lòng bàn tay. Cô có thể kết hôn với Tiểu Nhiên, những thứ liên quan trong đó không cần nói cũng biết. Cho nên hãy quản lý tốt tập đoàn nhà họ Giang của các người, đến lúc đó dù cô không mở lời, hai nhà chúng tôi cũng sẽ vì Tiểu Nhiên mà nâng đỡ cô. Giang Từ, hãy nắm chắc cơ hội này."

 

Giang Từ chau mày một chút rồi nhanh chóng giãn ra, hai tay nâng chén trà trước mặt, nghiêng người cụng ly, cố ý hạ miệng chén trà thấp hơn một chút: "Cảm ơn giám đốc Cố đã nhắc nhở."

 

Cố Quân Nghiêu cụng ly: "Ừm."

 

Giang Từ đưa chén trà lên môi từ từ uống cạn. Mỗi ngụm uống vào đều đang suy ngẫm ý tứ trong lời nói của chị gái nhà họ Cố. Nâng đỡ...

 

Bà cụ nhà họ Cố tuổi đã cao, không thức khuya được, nên hơn chín giờ tiệc đã tàn, mọi người đứng dậy rời đi.

 

Ra khỏi hội sở, Cao Xảo Chân nhất quyết đòi đưa bà cụ Cố về. Bà cụ Cố vốn nghĩ không muốn làm bà ấy quá vất vả nên không cho đưa, nhưng thấy bà ấy kiên quyết như vậy, cũng đồng ý.

 

Trước khi rời đi, Cao Xảo Chân quay người đi đến trước mặt Giang Từ, nói: "Tiểu Từ, tối nay vất vả cho cháu rồi, bác đưa giáo sư Cố về, không phiền cháu đưa bác về nữa. Lần sau chúng ta có rảnh lại hẹn nhé."

 

Giang Từ cười gật đầu: "Vâng ạ, bác đi đường cẩn thận."

 

"Ừm." Cao Xảo Chân cúi người lên xe, ngồi cùng bà cụ Cố ở hàng ghế sau.

 

Cố Quân Nghiêu đóng cửa xe, nghiêng người đi về phía ghế phụ lái. Nhưng lúc mở cửa thì động tác dừng lại một chút, quay đầu nhìn Giang Từ, nói: "Chăm sóc tốt cho Tiểu Nhiên."

 

Giang Từ đáp: "Tôi hiểu rồi."

 

"Ừm."

 

Cố Quân Nghiêu mở cửa xe ngồi vào, xe lái đi.

 

Đợi họ rời đi hết, Giang Từ cũng lái xe về nhà. Trên đường nhận được tin nhắn của bác sĩ Cố, nói muốn ăn mì ở quán ăn nhỏ bên cạnh tiểu khu, nên cô đã đặc biệt mua một phần mang về.

 

"Em về rồi." Giang Từ thay giày vào nhà nói.

 

Cố Phỉ Nhiên đang ngồi trong phòng khách, nghe tiếng liền đứng dậy đi tới, quan tâm hỏi: "Bữa cơm thế nào, ổn không em?"

 

"Cũng được ạ." Giang Từ nói rồi đặt phần mì mang về lên bàn ăn, vào bếp lấy đũa và muỗng chuyên dùng của bác sĩ Cố ra.

 

Cố Phỉ Nhiên nhận lấy rồi ngồi xuống: "Cảm ơn."

 

Giang Từ kéo ghế ngồi vào vị trí bên cạnh nàng, trò chuyện về tình hình bữa ăn: "Lúc ăn cơm, em không nói chuyện nhiều với bà cụ Cố, mà chủ yếu nói chuyện với giám đốc Cố. Nghe ý của giám đốc Cố thì chị ấy đã biết quan hệ của chúng ta từ hồi chị vì em mà đến viện nghiên cứu họ Tề, nhưng vẫn luôn không nói ra."

 

Cố Phỉ Nhiên mở túi ra, dùng đũa gắp mì: "Hồi đó đến cả bà nội cũng mời đến rồi, chị gái chị sẽ không không điều tra."

 

Giang Từ chống cằm, nhìn bác sĩ Cố chằm chằm: "Thảo nào nhà họ Phó và nhà họ Cố các chị có thể giữ vị thế quan trọng ở Lâm Giang. Không chỉ suy nghĩ tinh tế hơn người thường rất nhiều, mà còn rất biết nhẫn nhịn, đến cả chuyện của chính mình cũng có thể giấu trong lòng lâu như vậy."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Em đang trách bọn chị à?"

 

"Không có ạ." Giang Từ lắc đầu: "Em thấy rất lợi hại."

 

Cố Phỉ Nhiên ăn một miếng mì, nói với cô: "Nếu em tâm tư nham hiểm hơn một chút, thủ đoạn cứng rắn hơn một chút, cũng có thể làm được đến mức này. Nhưng tính cách này của em... nói là mềm mỏng, thực ra là chưa đụng đến điểm yếu, muốn dung hòa để làm người tốt, nhưng trên con đường vươn lên, chỉ dựa vào sự lương thiện thì em không thể ngồi vào vị trí khiến người khác phải ngưỡng mộ."

 

Giang Từ từ từ buông tay xuống, hỏi: "Chị thấy cách làm này của em là không đúng sao?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Đúng mà cũng không đúng. Các ngành nghề mà tập đoàn nhà họ Giang của các em làm tuy có đối thủ cạnh tranh, nhưng nhìn khắp cả nước cũng là sự tồn tại độc nhất vô nhị. Cho nên chỉ cần làm tốt kỹ thuật và sản phẩm thì chẳng cần tốn quá nhiều tâm tư cũng có đối tác tìm đến hợp tác. Còn nhà họ Phó và nhà họ Cố đều là giao thiệp với con người. Trong những người đó có người tốt cũng có người xấu, nếu tính theo tỷ lệ thì 30% người tốt, 30% người xấu, 40% còn lại đều chỉ vì lợi ích. Tiếp xúc với những người này lâu rồi, dù muốn kiên trì với bản tâm cũng sẽ có lúc dao động."

 

Giang Từ: "Em hiểu ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn vẻ mặt của cô, nhận ra điều gì đó, hỏi: "Phản ứng này của em, có phải chị Quân Nghiêu đã nói gì đó với em trong bữa tiệc không?"

 

Giang Từ: "Sao chị lại nói vậy?"

 

Cô hỏi như vậy, Cố Phỉ Nhiên biết mình đã đoán đúng.

 

Cố Phỉ Nhiên đặt đũa xuống: "Chị Quân Nghiêu trông có vẻ hiền hòa, nhưng thực tế còn quan tâm đến lợi ích và danh tiếng hơn cả chị gái chị. Đặc biệt là từ sau khi bà nội Cố về hưu, nhà họ Cố có thể duy trì được vị thế nhất định trong giới học thuật và giới chuyên môn, ngoài việc mẹ và dì hai các chị bản thân họ ưu tú, thì quan trọng nhất chính là nhờ chị Quân Nghiêu."

 

"Mấy chuyện này em từng nghe qua rồi ạ." Cô đã tìm hiểu về nhà họ Cố từ trước.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Sự đấu đá lừa lọc trong giới học thuật đôi khi còn phơi bày bản chất con người hơn cả giới kinh doanh. Chị Quân Nghiêu biết rõ chỉ khi mình nắm giữ quyền lực và vị thế nhất định thì mới không bị người khác chèn ép. Những lời chị ấy nói với em, chị nghĩ chắc là muốn em nắm vững tập đoàn nhà họ Giang, để đảm bảo cho chúng ta hoặc cho tương lai của chị."

 

Giang Từ: "Ý của giám đốc Cố là như vậy."

 

"Vậy em nghĩ thế nào?" Cố Phỉ Nhiên tiếp tục ăn cơm.

 

Vấn đề này trên đường về Giang Từ đã suy nghĩ rất nghiêm túc: "Đã đi đến bước này rồi, em định sẽ đi tiếp con đường này thật tốt, mưu cầu một sự đảm bảo cho tương lai của chúng ta. Về việc nắm giữ tập đoàn nhà họ Giang, em không định tranh giành, người có năng lực thì sẽ làm được."

 

Cố Phỉ Nhiên không gây áp lực cho cô, nói: "Chuyện này em học hỏi chị Quân Nghiêu một chút là được, không cần học hết. Việc em cần làm bây giờ là chờ con ra đời, với lại em vẫn chưa tốt nghiệp. Hiện tại đã khai giảng được một thời gian rồi, em vẫn đang đi học, không định quay lại trường sao?"

 

Giang Từ: "Mấy hôm trước em đã về trường làm đơn rồi ạ. Tuần này chính thức bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, thứ Sáu tuần này chị không có nhiều lịch phẫu thuật. Tan làm chị sẽ về nhà họ Cố một chuyến, chuyện này dù sao đi nữa, chị cũng phải tự mình mở lời."

 

"Em đi cùng chị." Giang Từ nói.

 

Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Không cần đâu, lần này chị tự đi."

 

Giang Từ: "Được."

 

——

 

Thứ Sáu tan làm, tài xế đến đón, Cố Phỉ Nhiên nói với chị gái và mẹ một tiếng, mang theo quà về nhà họ Cố thăm bà nội Cố.

 

Nàng đã nhắn tin trước, lúc về đến nhà thì người nhà đã đợi sẵn.

 

"Bà nội." Cố Phỉ Nhiên xách đồ vào, vừa đi đến cửa, dì giúp việc đã cười nhận lấy quà trong tay nàng.

 

Bà cụ Cố ở xa cười nói: "Ôi, Tiểu Nhiên về rồi."

 

"Dạ." Cố Phỉ Nhiên đi tới.

 

Buổi tối Cố Phỉ Nhiên ở lại đây. Ăn cơm xong, nàng ngồi cùng chị Quân Nghiêu trò chuyện về chuyện của mình và Tiểu Từ.

 

Ý của Cố Quân Nghiêu là, sắp đến Trung thu rồi, đến lúc đó ba nhà chính thức thông báo một tiếng, hai người họ hôm đó đăng ký kết hôn hoặc đăng ký trước Trung thu. Còn về chuyện hôn lễ, không cần phải câu nệ thế tục, muốn tổ chức thì tổ chức, không muốn thì đợi lúc nào muốn tổ chức rồi hãy làm, nhưng phải thông báo cho họ hàng thân thích và bạn bè.

 

Cố Phỉ Nhiên cũng có suy nghĩ này.

 

Sau khi bàn bạc xong ở nhà họ Cố, cuối tuần Giang Từ lại theo bác sĩ Cố đến nhà họ Cố một chuyến, mang theo quà chính thức đến ra mắt.

 

Bà cụ nhà họ Cố nhìn Giang Từ từ trên xuống dưới, nói với cô: "Không ngờ Tiểu Nhiên nhà chúng ta cuối cùng lại ở bên người nhà họ Giang các cháu, đúng là thế sự khó lường. Dù sao đi nữa, hãy đối xử tốt với Tiểu Nhiên nhà bà, không được bắt nạt con bé đâu đấy."

 

Giang Từ: "Cháu biết rồi ạ, bà yên tâm."

 

Bà cụ nhà họ Cố nhìn rồi bỗng không nhịn được thở dài, ánh mắt rơi trên người Tiểu Nhiên, thương yêu nói: "Tiểu Nguyễn năm nay đã hơn ba mươi, vẫn chưa có ý định yêu đương, kết hôn. Bà đây, nói hai câu nó không vui, còn luôn nói với bà rằng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Cho nên bà cũng không nói gì nữa. Tiểu Nguyễn đã vậy, bà nghĩ Tiểu Nhiên cháu chắc cũng không thích nghe, thế là cũng không lải nhải nữa. Không ngờ cháu lại đi trước Tiểu Nguyễn một bước. Nhưng cũng tốt, đời người rồi cũng phải đi đến bước này. Tìm được một người mình thích và cũng thích mình, kết hôn chưa hẳn đã là chuyện phiền phức gì. Bà đây tuổi đã cao, cũng không phải người nhà họ Phó, không thể nói là phản đối chuyện của hai đứa. Nhưng Tiểu Nhiên, Tiểu Từ, hai đứa phải nhớ rằng, khó khăn lớn nhất mà con người gặp phải trên đường đời đôi khi không phải là chuyện trước mắt, mà là chính bản thân các cháu."

 

Cố Phỉ Nhiên lắng nghe nghiêm túc: "Dạ."

 

Bà cụ Cố: "Còn nữa, hôn nhân như một tách trà, cần phải từ từ thưởng thức, từ từ uống. Những người có thể đến với nhau và kết hôn... dùng lời của bọn trẻ các cháu mà nói, đều là bốc đồng nhất thời, cảm thấy không thể thiếu đối phương được. Nhưng một cuộc hôn nhân ổn định không chỉ dựa vào tình yêu, mà còn có cả trách nhiệm, hai đứa phải cùng nhau gánh vác cái nhà nhỏ của mình."

 

Cố Phỉ Nhiên mắt rưng rưng: "Cảm ơn bà nội."

 

Giang Từ quay đầu nhìn bác sĩ Cố.

 

Trò chuyện xong, hai người ăn cơm tối rồi rời đi về nhà.

 

Giang Từ tắm xong cùng bác sĩ Cố đi ra, Giang Từ để nàng ngồi trên ghế, cầm máy sấy tóc điều chỉnh nhiệt độ, giúp nàng sấy tóc.

 

Giang Từ vừa sấy vừa nói: "Ngày mai phải đến nhà họ Giang rồi, chị đã chuẩn bị xong chưa?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Hơi căng thẳng một chút. Lần trước ở bữa tiệc của dì út và cô út, chị có gặp bà nội em một lần, cảm thấy rất nghiêm khắc."

 

Giang Từ quay người đi sang phía bên kia, nói: "Bà nội em là người mềm không được, cứng không xong, ba chị em bọn em đều phải thuận theo tính của bà. Nhưng em cứ cảm thấy thái độ của bà đối với chị cũng được lắm. Lần trước ở bữa tiệc, bà nội mắng hết một lượt người nhà họ Phó các chị, chỉ có mình chị là không nói gì."

 

Cố Phỉ Nhiên cười nhẹ: "Có lẽ vì chị họ Cố?"

 

"Không hẳn ạ." Giang Từ nói: "Bà ấy là kiểu người gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, sẽ không dễ dàng mềm lòng với ai, nhưng đối với chị hình như lại đặc biệt khác."

 

Cố Phỉ Nhiên ngước mắt nhìn cô trong gương, nói: "Em nói thật hay đang an ủi chị đấy?"

 

Giang Từ: "Là thật, cũng là an ủi chị. Hôm đó lúc dì Liễu cố ý vun vào cho chúng ta, hai bà cụ họ cãi nhau đến mức đó mà bà nội cũng không phản bác một câu là không cho chúng ta ở bên nhau. Lúc đó em đã thấy có gì đó không ổn. Cứ nghĩ là theo tính cách của bà, chắc chắn sẽ nói không cho chúng ta ở bên nhau, không ngờ bà lại nói, biết đâu chị lại yêu em hơn. Chị không thấy lạ sao?"

 

Cố Phỉ Nhiên không hiểu nhiều về bà Tiền, nhưng lời này hình như không giống lời mà bà cụ đó có thể nói.

 

Giang Từ: "Cho nên em thấy có lẽ bà cụ hơi thích chị."

 

Cố Phỉ Nhiên nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa vào người cô: "Hy vọng là vậy."

 

"Đừng lo, có em ở đây." Giang Từ xoa đầu nàng.

 

Sáng hôm sau, chín giờ rưỡi, Giang Từ đưa bác sĩ Cố về nhà họ Giang. Cô đã nhắn tin trước, nên hôm nay bà nội, cô út, chị Giang Khê và Tiểu Ninh đều ở nhà.

 

Hai người đến cổng, Cố Phỉ Nhiên vốn định ngồi trong xe thư giãn một chút rồi mới vào, không ngờ bọn họ đều đã ra ngoài.

 

Giang Từ nắm lấy tay nàng, an ủi: "Không sao đâu."

 

Cố Phỉ Nhiên cố gắng bình tĩnh: "Ừm."

 

Giang Từ buông tay, mở cửa xe, nhìn mấy người họ đứng thành hàng, gật đầu một cái, rồi quay người dìu bác sĩ Cố xuống xe.

 

Cố Phỉ Nhiên cúi người ra khỏi xe, mái tóc dài buông xõa trên vai, trang điểm lạnh lùng quý phái, khí chất cao quý nổi bật.

 

Giang Lam là người có thời gian tiếp xúc lâu nhất với Cố Phỉ Nhiên. Nhưng bình thường hai người đều gặp nhau ở bệnh viện với tư cách là đồng nghiệp, bây giờ bác sĩ Cố bỗng trở thành cháu dâu của mình, nàng vẫn còn hơi không quen. Nhưng bác sĩ Cố mặc đồ công sở riêng, có một vẻ đẹp gây chấn động đến cực điểm. Con bé Tiểu Từ này thật có phúc, không uổng công bọn họ trước đó đã vun vén như vậy.

 

Mặc dù mọi người đều quen biết nhau, Giang Từ vẫn giới thiệu với bác sĩ Cố một lượt: "Bác sĩ Cố, đây là cô út của em, chị Giang Khê, Tiểu Ninh."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chào mọi người, cháu là Cố Phỉ Nhiên."

 

Giang Khê cười nói: "Chào cô Cố."

 

Giang Ninh vui vẻ nói: "Chào chị Cố ạ."

 

Lần trước lúc cô út và dì Liễu gặp nhau, Giang Ninh còn thấy kỳ lạ, tại sao vị bác sĩ Cố này lại bảo mình gọi thẳng là chị Cố, ra là có mối quan hệ này với chị mình.

 

"Cái đó, vào trong đi ạ." Giang Từ nói.

 

Mọi người không thể cứ đứng mãi ở cổng được.

 

"Đúng đúng, vào trong ngồi đi." Giang Lam nghiêng người, mời mọc.

 

Giang Từ đưa bác sĩ Cố vào trong.

 

Cố Phỉ Nhiên lần đầu tiên đến nhà họ Giang, phong cách trang trí rất cổ điển, trong nhà trang trí nhiều đồ vật cổ, không giống nơi ở thường xuyên của lớp trẻ.

 

Mấy người cùng nhau đi vào, Tiền Anh đang ngồi ở phòng khách.

 

Giang Từ giới thiệu: "Bà nội, đây là Phỉ Nhiên ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chào bà nội Tiền ạ."

 

Tiền Anh ngước mắt nhìn một cái, ngồi yên tại chỗ không động đậy, giọng điệu nhàn nhạt: "Ừ."

 

"Mẹ." Sắc mặt Giang Lam sa sầm, đi tới thấp giọng nói: "Tối qua không phải đã bàn bạc xong rồi sao, sao hôm nay mẹ vẫn thái độ này. Bác sĩ Cố là vị hôn thê của Tiểu Từ nhà mình, với lại người ta đã gọi mẹ là bà nội Tiền rồi, mẹ không vui lên một chút được sao?"

 

Tiền Anh cãi lại: "Thái độ của ta thì sao chứ, không phải tốt lắm à, có nói gì khác đâu?"

 

Giang Lam: "Thái độ tốt hơn chút nữa."

 

Tiền Anh không muốn bị nàng lải nhải nữa, nghe đến mòn cả tai, bèn đứng thẳng dậy, nói: "Cố Phỉ Nhiên phải không, ta là Tiền Anh, bà nội của Giang Từ."

 

Giang Lam: "..."

 

Chào hỏi kiểu này, thà không mở miệng còn hơn.

 

Cố Phỉ Nhiên khách sáo, rất lễ phép: "Hôm nay đến nhà có hơi đường đột, mong bà nội Tiền đừng để ý."

 

"Không sao, không để ý, dù sao hai đứa cũng sắp kết hôn rồi." Tiền Anh cố gắng nói năng khách sáo một chút.

 

Giang Lam ôm trán, đúng là nói năng kỳ cục.

Bình Luận (0)
Comment