Trước khi bước vào cửa nhà, Giang Từ đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng bà nội sẽ nổi trận lôi đình, chửi mắng mình và bác sĩ Cố một trận rồi đuổi khỏi nhà, nhưng hiện tại xem ra bà nội dường như không hề phản đối chuyện của mình và bác sĩ Cố.
Điều này không phù hợp lắm với tính cách ghét nhà họ Phó của bà nội. Lẽ nào bác sĩ Cố thực sự là một ngoại lệ đối với bà sao?
"Tiểu Từ, bác sĩ Cố, ngồi đi." Giang Lam nói.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ Giang." Cố Phỉ Nhiên nói rồi nhìn sang Giang Từ bên cạnh, Giang Từ cảm nhận được ánh mắt, cũng quay đầu nhìn lại bác sĩ Cố, tay phải hờ hững đặt sau eo nàng, cùng nàng đi tới ngồi xuống sô pha.
Hai người ngồi xuống, dì giúp việc bưng ra hai tách trà nóng.
Hôm nay không được xem là buổi gặp mặt chính thức, chỉ là đến ra mắt gia đình để nói rõ mối quan hệ của hai người, còn những chuyện liên quan đến gặp mặt, đính hôn và kết hôn sẽ được bàn bạc sau.
Giang Lam nhìn cặp đôi nhỏ hạnh phúc trước mặt, trong lòng vui vẻ, nói: "Trước đây cô cứ nghĩ bác sĩ Cố chắc không để ý đến Tiểu Từ nhà chúng ta đâu, không ngờ bây giờ đã đến bước ra mắt gia đình rồi, đúng là thế sự khó lường."
Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng nói: "Cháu cũng rất, bất ngờ."
Giang Từ nghe thấy sự ngập ngừng của bác sĩ Cố, cúi đầu không nhịn được cười, sao bác sĩ Cố lại có vẻ hơi chột dạ thế này.
"Con bé này cười trộm cái gì đấy." Giang Lam nói cô.
Giang Từ ngồi thẳng lại: "Không có ạ."
Giang Lam: "Cháu có thể ở bên bác sĩ Cố thì đúng là nên mừng thầm rồi, bác sĩ Cố không chỉ bản thân là Omega cấp S, mà còn giúp cháu hồi phục tuyến thể trở thành Alpha cấp S, tin tức tố lại là loại mạn đà la vô cùng quý hiếm, quan trọng nhất là đã cứu mạng cháu đấy."
"Vâng ạ." Giang Từ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Bác sĩ Cố thực sự được xem là ân nhân cứu mạng của mình.
Giang Lam mở lời, thấy đám người nhà mình chỉ ngây người nhìn bác sĩ Cố, không có chút ý định nói chuyện hay khuấy động không khí, đành phải nói: "Cái đó, Tiểu Từ, bác sĩ Cố lần đầu đến nhà chúng ta, không quen thuộc lắm, cháu dắt bác sĩ Cố đi dạo xung quanh trước đi. Có gì muốn ăn hay kiêng cữ gì thì cứ nói với cô, trưa nay cô đích thân xuống bếp."
"Vâng ạ." Giang Từ bất giác vịn vào tay bác sĩ Cố đứng dậy, người đã nhổm lên được nửa, nhưng Cố Phỉ Nhiên lại ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt đang nhìn bà cụ Tiền ngồi ở ghế chính.
Giang Từ nhìn theo ánh mắt của bác sĩ Cố, từ từ buông tay ngồi xuống lại, đợi bà nội mở lời đồng ý.
Giang Khê và Giang Ninh để ý đến phản ứng của Giang Từ, cũng nhìn theo.
Tiền Anh vừa nâng tách trà lên, cảm nhận được mấy người này đều đang nhìn mình, giọng nói trầm ấm: "Các cô cứ làm việc của mình đi, nhìn ta làm gì, ta có cản các cô đâu."
Giang Lam ngây người, tâm trạng vô cùng phức tạp: "..."
Đúng là người nào người nấy kỳ quái.
Giang Lam thở dài một hơi, hận sắt không thành thép nói: "Tiểu Từ, cháu dắt bác sĩ Cố đi dạo xung quanh đi, đi đâu cũng được, không giới hạn thời gian, trước bữa trưa cô sẽ gọi điện cho các cháu về. Bác sĩ Cố, có kiêng cữ gì cứ tự nhiên nói nhé, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, cháu không cần câu nệ đâu, cứ thoải mái lên, nếu không cháu không nói thì ở đây chắc chẳng ai hỏi đâu."
Cố Phỉ Nhiên cười nhẹ: "Được ạ."
Giang Lam: "Ừm, vậy hai đứa ra ngoài dạo đi."
"Vâng ạ." Cố Phỉ Nhiên trả lời bác sĩ Giang xong, lại lễ phép nói với bà cụ Tiền: "Bà Tiền, cháu để Tiểu Từ dắt cháu đi dạo xung quanh một chút, có việc gì cần chúng cháu về thì có thể gọi điện thoại bất cứ lúc nào ạ, chúng cháu sẽ không đi quá xa."
Tiền Anh điềm nhiên uống trà: "Đi đi."
Cố Phỉ Nhiên nắm tay Giang Từ đứng dậy, gật đầu với Giang Khê và Giang Ninh rồi cùng cô ra đình nghỉ mát bên hồ cá ngoài trời.
"Wow." Giang Ninh mắt không chớp nhìn theo bóng lưng của bác sĩ Cố, cảm thán: "Chị Cố quả thật chính là chị gái trong mộng, vừa xinh đẹp, lại chuẩn ngự tỷ, khí chất cao sang, EQ cũng cao ngất ngưởng. Rốt cuộc chị hai làm thế nào mà cua được chị Cố vậy."
Giang Lam nghiêng người về phía trước, nói hai cô cháu: "Hai đứa cũng biết là vừa rồi mình tỏ ra EQ thấp à?"
Giang Ninh cười nói: "Cô út, cái này không thể trách bọn cháu được. Bà nội ngồi ở đây không bày tỏ thái độ, bọn cháu cũng không dám nói bừa, lỡ đâu không biết nói sai câu nào làm bà nội tức giận, lại ảnh hưởng đến chị Cố với chị Từ thì chẳng phải bọn cháu thành tội nhân sao. Nhưng mà chị Cố cảm xúc thật sự rất bình tĩnh, đối mặt với bà nội và tình huống này mà vẫn có thể ung dung tự tại, không hề bối rối, đúng là người làm việc lớn."
Giang Lam: "Người ta đi cả rồi, bây giờ khen thì có tác dụng gì. Tiểu Khê, Tiểu Ninh, hai đứa lát nữa cùng cô vào bếp nấu cơm. Không dám nói thì ít nhất cũng phải làm việc, để cho bác sĩ Cố người ta biết là chúng ta không phải không chào đón cô ấy, chỉ là các cháu không có EQ thôi."
Giang Ninh hai tay ôm mặt: "Cô út, đừng mắng nữa mà."
Hai người ra ngoài, ngồi trong đình nghỉ mát, bên cạnh là hồ cá, bên trong có rất nhiều cá chép koi, được nuôi mập mạp béo tốt, đỏ hồng mơn mởn. Xung quanh còn lắp đặt hệ thống phun sương, làn sương trắng bay ra, trông có cảm giác tiên khí lượn lờ.
Cố Phỉ Nhiên đặt túi xách lên bàn, tay khoác lên trên, nghiêng người nhìn những con cá chép koi trong hồ, nụ cười rạng rỡ.
Giang Từ thấy khóe môi bác sĩ Cố cong lên, kéo ghế ngồi bên cạnh nàng, hỏi: "Sao chị cứ cười mãi thế?"
Cố Phỉ Nhiên đưa tay khẽ gạt làn sương lượn lờ trên mặt hồ: "Không cười, em còn muốn chị khóc à?"
"Dĩ nhiên là không ạ." Giang Từ phủ nhận.
Cố Phỉ Nhiên: "Hay là em lo bà Tiền sẽ đổi ý?"
Giang Từ kinh ngạc vì bị bác sĩ Cố nói trúng tim đen, ánh mắt dần trong trẻo, hỏi: "Chị với bà nội cũng đâu gặp nhau mấy lần, sao chị lại hiểu bà cụ hơn cả người nhà em vậy?"
Cố Phỉ Nhiên cười, đưa tay lên, véo nhẹ chóp mũi cô, nói: "Lần đầu gặp người quan trọng, dĩ nhiên là phải quan sát nét mặt, hành động và cả tâm tư. Chỉ khi hiểu được đối phương thì mới có thể tự tin tiếp tục câu chuyện. Vừa rồi lúc bà Tiền gặp chúng ta, lời nói tuy có hơi nghiêm nghị, nhưng so với thái độ và hành vi thường ngày của bà thì hôm nay đã xem như tốt lắm rồi, chị rất hài lòng."
Giang Từ: "Vậy còn chuyện bà nội có thể sẽ đổi ý thì sao ạ?"
Cố Phỉ Nhiên gạt làn sương, vẩy tay nói: "Chị thấy khả năng bà cụ đổi ý còn chưa lớn bằng khả năng bà cụ nhà chị đổi ý. Ví dụ nhé, nếu bà không đồng ý cho chúng ta thì hôm nay chắc chắn sẽ không cho chị vào cửa. Nhưng đã đồng ý rồi thì có nghĩa là không có ý định phản bác, đôi khi lời nói càng nặng nề thì tâm tư càng thẳng thắn."
Giang Từ thấy hành động vẩy tay của bác sĩ Cố, lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, nắm lấy tay bác sĩ Cố, tỉ mỉ lau cho nàng: "Thái độ của bà cụ hôm nay thật sự rất bất ngờ, không chỉ không nói một lời phản bác nào mà còn đối xử với chị khách sáo như vậy. Điều này vào ngày thường tuyệt đối là không thể, em nghĩ có lẽ bà thật sự rất thích chị."
Cố Phỉ Nhiên nhìn cô: "Bây giờ em biết tại sao chị cười rồi chứ?"
"Em hiểu rồi."
Giang Từ lại một lần nữa được bác sĩ Cố khai sáng.
Giang Từ lau xong, ném khăn giấy vào thùng rác dưới bàn, quay đầu nhìn vào phòng khách qua cửa kính sát đất, nói: "Bên ngoài khá nóng, chúng ta ngồi một lát rồi vào đi. Chị không muốn ở phòng khách thì em dắt chị lên phòng em xem."
Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, được."
Cố Phỉ Nhiên ngồi một lát, thấy đằng kia có que chọc cá, bèn bảo Giang Từ lấy cho mình, vừa cho ăn vừa trêu đùa lũ cá.
Giang Từ ngồi xổm bên cạnh níu áo nàng. Bờ hồ cá không có lan can, xung quanh lại toàn là đá, phải cẩn thận một chút.
Giang Ninh nghe theo lời cô út, ra ngoài mang trái cây và nước uống cho hai người họ. Đi đến cửa, cô nàng thấy một cảnh tượng thật đẹp, liền lấy điện thoại trong túi ra, hướng ống kính về phía hai người họ, nhấn nút chụp để đóng băng khoảnh khắc, rồi gửi ảnh vào WeChat của chị mình.
Reng reng, điện thoại trên bàn rung lên hai tiếng.
Giang Từ nghe thấy liền đổi tay níu áo bác sĩ Cố, cầm điện thoại lên mở WeChat, góc dưới bên trái hiện lên rất nhiều tin nhắn chưa đọc, nhưng tin mới nhất là do Tiểu Ninh gửi cho mình.
"Ai gửi thế em?" Cố Phỉ Nhiên thuận miệng hỏi.
Giang Từ mở tin nhắn ra: "Tiểu Ninh ạ."
Cố Phỉ Nhiên thu que chọc cá về, hỏi: "Có phải bác sĩ Giang bảo Tiểu Ninh gọi chúng ta về không?"
"Không phải ạ." Giang Từ xem tin nhắn liền bật cười, phóng to bức ảnh, giơ lên cho bác sĩ Cố xem.
Cố Phỉ Nhiên ghé sát lại, khi thấy bức ảnh thì cũng bật cười thành tiếng, nói: "Trông như vừa mới chụp, chụp cũng đẹp lắm. Em gửi cho chị đi, chị lấy làm hình nền điện thoại, tiện thể cảm ơn Tiểu Ninh một tiếng, đây là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của chúng ta từ trước đến giờ đấy."
Giang Từ: "Vâng ạ."
Sau khi Giang Từ gửi ảnh cho bác sĩ Cố, cô ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, kéo nàng đứng dậy, nhận lấy que chọc cá trong tay nàng đặt lại vị trí cũ, nói: "Mặt trời sắp l*n đ*nh đầu rồi, nóng lắm, chúng ta vào trong đi chị."
"Ừm." Cố Phỉ Nhiên đứng dậy phủi tay.
Hai người quay lại phòng khách, hơi lạnh từ máy điều hòa xua tan cái nóng nực xung quanh, quả thật thoải mái hơn ở bên ngoài rất nhiều.
Giang Từ rót cho bác sĩ Cố một ly nước ấm trước. Nàng đang uống, còn cô thì quay đầu nhìn quanh, xung quanh không có ai, nhưng trong bếp thì động tĩnh khá lớn, cô nói: "Cô út với mọi người chắc đang nấu cơm trong bếp, chúng ta có cần qua đó xem không?"
"Được." Cố Phỉ Nhiên hai tay bưng ly nước, uống gần nửa ly, lúc cúi người định đặt xuống thì thấy trên ly có hoa văn cẩm tú cầu rất đẹp, cùng kiểu với mấy cái ly khác trên bàn, nhưng hoa văn của mỗi cái ly đều không giống nhau.
Cố Phỉ Nhiên hỏi: "Mỗi cái ly trong nhà em đều có hoa văn khác nhau, là mỗi người dùng riêng sao?"
Giang Từ nhận lấy đặt xuống: "Vâng ạ, cô út rất chú trọng vệ sinh sức khỏe, ly trà trong nhà đều dùng riêng, mỗi người một cái, để tránh nhầm lẫn thì trên quai ly còn có tên viết tắt của mỗi người. Ly này của chị là ly mới, hôm nay dùng xong, ngày mai sẽ nung một cái y hệt và khắc tên viết tắt của chị lên, nhưng là để dùng ở nhà thôi, nếu chị thích thì có thể đặt làm một bộ mới mang về nhà."
Cố Phỉ Nhiên: "Không sao đâu, chỉ là chị thấy nó đẹp thôi, cứ để ở đây dùng. Chúng ta qua bếp xem đi."
"Vâng ạ." Giang Từ đi theo, đi được hai bước, bỗng nhớ lại tấm ảnh Tiểu Ninh tiện tay chụp lúc nãy, bác sĩ Cố vậy mà lại muốn dùng làm hình nền điện thoại, cái ly dành riêng vừa rồi cũng nói là đẹp.
Ảnh chụp chung, ly trà, Giang Từ cầm điện thoại lên gửi tin nhắn.
Giang Từ: Cần một bộ ly trà đôi, trên đó lần lượt khắc tên viết tắt của hai người, hoa văn lát nữa gửi qua.
Đối phương: Vâng ạ.
Giang Từ gửi tin nhắn xong, đưa tay vịn vào tay bác sĩ Cố đi đến nhà bếp, bên trong lúc này đang bận rộn không ngớt.
Giang Lam: "Bác sĩ Cố không thích ăn chua, dưa chua này bỏ đi, đổi món khác."
"Vâng." Dì giúp việc đặt dưa chua lại vào vại.
"Wow, cô út nhớ kỹ ghê." Giang Từ nói.
Cố Phỉ Nhiên: "Bình thường bọn chị hay ăn cơm chung, chị thích ăn cá trong món cá nấu dưa chua, nhưng không thích ăn dưa chua."
Giang Từ: "Khẩu vị kén chọn thật đặc biệt."
Cố Phỉ Nhiên nghiêng đầu cười: "Em để ý à?"
Giang Từ vội vàng chắp tay: "Nào dám nào dám, em sẽ ghi vào ghi chú ngay bây giờ, luôn luôn ghi nhớ."
Nói rồi, cô lấy điện thoại ra ghi vào ghi chú và ghim lên đầu.
Mặc dù nhà bếp không phải là không gian mở, nhưng đứng ở cửa cũng rất dễ thấy, Giang Lam nhanh chóng chú ý đến hai người họ, gọi: "Ê, Tiểu Từ, bác sĩ Cố, hai đứa dạo xong về rồi à, bọn cô đang chuẩn bị nguyên liệu, hai đứa có muốn ăn gì hay không ăn được gì không?"
Giang Từ: "Cháu không kén ăn, còn bác sĩ Cố thì quả sơn tra, cua, mộc nhĩ đen, nha đam, hẹ, củ cải muối, quả hồng và hạnh nhân, vân vân, những thứ này hiện tại đều không thể ăn được. Nhưng nhà mình ngoài cua ra thì mấy thứ khác hình như cũng không có gì."
"Hửm?" Giang Lam quay đầu nhìn hai người họ.
Giang Ninh đang chăm chú ghi nhớ: "Chị, vừa rồi chị nói mộc nhĩ đen, nha đam, hẹ, sau đó còn gì nữa ạ?"
Giang Khê: "Củ cải muối, quả hồng và hạnh nhân."
Giang Ninh: "Được, em biết rồi, em sẽ kiểm tra lại thực đơn lát nữa, đừng để xảy ra sai sót."
Vốn dĩ hai người chỉ ghé qua xem thử, nhưng Giang Từ nói ra hết những món không thể ăn hiện tại. Giang Lam là bác sĩ, vừa nghe là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt nhìn họ sững lại một lúc, rồi quay người kiểm tra lại thực đơn.
Cố Phỉ Nhiên kéo tay Giang Từ rời đi.
Giang Từ: "Cô út chắc sẽ hiểu ý của em."
Cố Phỉ Nhiên: "Bác sĩ Giang thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu, nhưng xem ra, vừa rồi có hơi bị dọa rồi."
Giang Từ thở dài: "Nếu nói thẳng ra, có lẽ cô út sẽ còn kinh ngạc hơn. Còn về phía bà nội, chị Giang Khê và Tiểu Ninh, em định đợi chúng ta đăng ký kết hôn xong rồi mới nói với họ, chắc họ sẽ mừng cho chúng ta thôi."
Cố Phỉ Nhiên nghiêng người ôm lấy Giang Từ, áp vào hõm cổ cô.
Giang Từ đưa tay lên ôm lấy nàng, quan tâm hỏi: "Sao thế chị?"
Cố Phỉ Nhiên: "Có phải chị quá ích kỷ không."
"Sao ạ?" Giang Từ không hiểu.
Cố Phỉ Nhiên nói: "Hai nhà chúng ta có mối thù truyền kiếp, vậy mà chị lại cố tình giấu em, vẫn chưa từng mở lời giải thích, để rồi sau đó lại bắt em phải gánh vác. Cả chuyện con cái nữa, cũng là thông báo cho em một cách đột ngột, không cho em cơ hội từ chối."
Giang Từ vuốt tóc nàng, ôm chặt lấy người: "Không có đâu chị, đừng nghĩ nhiều. Em chưa bao giờ cảm thấy đây là áp lực chị gây ra cho em. Ngược lại, em rất vui vì chị đã dùng cách này để em đưa ra lựa chọn, nếu không cả đời này em sẽ không bao giờ chủ động bước ra một bước."
"Xin lỗi em." Cố Phỉ Nhiên xin lỗi.
Giang Từ vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi nói: "Không cần phải xin lỗi em, chị không sai mà."
Buổi trưa đến giờ cơm, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn. Các món ăn vô cùng phong phú, đầy ắp cả một bàn, nhưng không có món nào nằm trong danh sách mà Giang Từ đã nói lúc nãy.
"Khụ." Giang Lam ho một tiếng trước rồi mới nói: "Hôm nay, là lần đầu tiên Tiểu Nhiên đến nhà họ Giang chúng ta. Chúng ta rất chào đón sự có mặt của Tiểu Nhiên, đây không chỉ là sự chào đón Tiểu Nhiên với tư cách là bạn gái của Tiểu Từ, mà còn là sự chào đón đối với bản thân bác sĩ Cố. Mọi người chúng ta đều không uống rượu, vậy nên chúng ta lấy nước trái cây thay rượu cụng ly nhé, nào."
Mọi người nâng ly nước trái cây lên, nhẹ nhàng cụng ly.
Tiền Anh không muốn tham gia vào cuộc vui này của bọn họ, nên không nâng ly, nhưng bị Giang Lam lải nhải: "Cả nhà đều nâng ly rồi, mẹ ít nhất cũng giả vờ một chút đi chứ. Dù sao bác sĩ Cố cũng là cháu dâu tương lai của mẹ, hai đứa kết hôn rồi phải gọi mẹ là bà nội, có con rồi phải gọi mẹ là bà cố."
Con...
Giang Từ và Cố Phỉ Nhiên nhìn nhau.
"Được rồi được rồi, cứ lải nhải mãi, lải nhải với ta cả ngày rồi." Tiền Anh không kiên nhẫn, nâng ly nước trái cây lên.
Mọi người cùng nhau cụng ly, ai nấy đều nhấp một ngụm nhẹ.
Giang Lam ngồi xuống: "Được rồi, mọi người ăn cơm đi. Bác sĩ Cố, cháu thử tay nghề của bọn cô xem có thích không."
"Vâng ạ." Cố Phỉ Nhiên cầm đũa chung lên.
Các món ăn không chỉ phong phú, có thịt có rau, còn có cả protein, hương vị cũng đều thanh đạm, ăn rất ngon. Nhưng Cố Phỉ Nhiên ăn không nhiều, nên suốt bữa ăn đều nhai kỹ nuốt chậm, cố gắng không đặt đũa xuống sớm.
Giang Từ ăn rất khỏe, ăn từng miếng lớn, ăn được một lúc, cô nói với bác sĩ Cố: "Chị không ăn được nhiều cũng không sao, ăn được bao nhiêu thì ăn, nếu không ăn cố lại càng khó chịu. Chén canh trong bát chị còn uống không? Không uống thì để em uống hộ."
Giang Ninh nhìn sang: "Đúng vậy ạ, chị Cố, không cần phải ép mình đâu, nhiều món thế này, chắc chắn không ăn hết được đâu ạ."
"Được." Cố Phỉ Nhiên đẩy chén canh cho Giang Từ: "Em uống đi."
Giang Từ bưng lên, chưa đến hai hớp đã uống xong. Canh thơm nồng, rất ngon, nhưng đối với người mang thai mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy ngấy. Đợi tối nay về cô sẽ tra thêm thực đơn cho bà bầu, đến lúc đó buổi trưa cũng sẽ mang cơm cho bác sĩ Cố.
Bữa cơm này ăn rất thoải mái, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, nhưng không cố ý tìm chủ đề để hỏi chuyện của hai người họ.
Bà cụ Tiền thì suốt bữa cơm không nói một lời nào.
Hôm nay ở nhà họ Giang khá lâu, Giang Từ sợ bác sĩ không thoải mái, nên ăn cơm xong lại ngồi thêm một lát, rồi nói: "Bà nội, cô út, vậy bọn cháu xin phép về trước ạ. Cuối tuần sau sẽ lại về."
"Được." Giang Lam đứng dậy tiễn họ.
"Ấy, chờ chút." Tiền Anh đột nhiên lên tiếng.
Giang Lam vội vàng "dạ" một tiếng dài, đi tới thấp giọng nói: "Mẹ, người cũng gặp rồi, cơm cũng ăn rồi, mẹ đột nhiên làm gì vậy? Nếu mẹ làm bậy thì đừng trách con không ủng hộ mẹ nha mẹ."
Tim Giang Từ cũng bất giác thắt lại.
Bà nội sẽ không đột nhiên đổi ý về chuyện của mình và bác sĩ Cố đấy chứ.
"Cô nói gì thế." Tiền Anh lười để ý đến nàng, đứng dậy đi đến bên phải ghế sô pha chính, từ dưới đất gần tay vịn nhấc lên một chiếc túi màu đỏ đưa cho Giang Lam, nói: "Cái này cho bọn nó, cô đưa cho bọn nó đi."
Giang Lam nhận lấy, muốn xem: "Bên trong là gì thế mẹ?"
"Này này, cô xem cái gì mà xem." Tiền Anh chặn nàng lại, chỉ tay về phía Giang Từ và Cố Phỉ Nhiên: "Cứ đưa thẳng cho bọn nó là được."
"Vâng ạ." Giang Lam đưa chiếc túi cho Giang Từ.
Giang Từ nhìn màu sắc và bao bì bên ngoài của chiếc túi, nghĩ một lát, tay chưa kịp giơ lên đã nói: "Đưa cho bác sĩ Cố đi ạ."
Giang Lam lại đưa cho bác sĩ Cố.
Cố Phỉ Nhiên nhìn Giang Từ, Giang Từ cười nói: "Chị cứ nhận đi, bên trong chắc không có gì đâu, có lẽ là bộ trà cụ thôi."
"Vâng ạ." Cố Phỉ Nhiên nhận bằng hai tay, "Cảm ơn bà nội Tiền, cảm ơn cô út ạ."
Tiền Anh: "Được rồi, không có gì, hai đứa đi đi."
Lời này nghe không giống như đuổi khách, mà giống như chuyện đã xong rồi, để họ đi là được.
Hai người chào hỏi xong, quay người rời đi.
Đợi đến khi ngồi lên xe, xe đã chạy ra khỏi nhà họ Giang được một lúc, Cố Phỉ Nhiên nhấc lại chiếc túi xem độ nặng, nói với Giang Từ: "Bên trong này hình như không phải là trà cụ."
Giang Từ ghé sát lại, nói: "Bây giờ đâu phải đang ở nhà họ Giang nữa, chị mở ra xem là biết ngay thôi."
Bị cô nói vậy Cố Phỉ Nhiên càng thêm tò mò, hai tay mở chiếc túi ra. Sau khi thấy thứ bên trong, nàng lại đóng túi lại, hỏi cô: "Có phải em đã đoán được bên trong là gì rồi không?"
Giang Từ cười nhẹ: "Bà nội đã cố tình dùng chiếc túi màu này, bao bì lại đẹp như vậy, bên trong ngoài tiền ra thì còn có thể là gì nữa?"
Cố Phỉ Nhiên: "Nhìn có vẻ không ít."
"Để em xem."
Giang Từ mở túi ra, lấy tiền bên trong ra.
Xấp đầu tiên toàn màu đỏ, trên cùng có một miếng dán màu đỏ ghi chữ, xấp thứ hai không phải toàn màu đỏ, trên cùng có một tờ tiền một tệ. (*)
Giang Từ đếm thử, nói: "Chắc đây không phải là ngụ ý 'vạn người chọn một', chúc chúng ta bên nhau dài lâu đó chứ?"
Lúc nãy cô nói là ly trà, Cố Phỉ Nhiên còn tin thật, kết quả lại là quà ra mắt.
Tổng cộng có hai trăm nghìn.
Giang Từ nhìn, có chút cảm thán: "Những việc bà nội làm hôm nay thật sự có chút bất ngờ. Chuyện quà ra mắt, em thậm chí còn chưa từng nghĩ tới, vậy mà bà nội lại cho. Nhưng hai trăm nghìn có hơi ít, xin lỗi chị."
Cố Phỉ Nhiên đặt tiền lại vào túi, để sang một bên, nói: "Dù nhiều hay ít cũng đều là tấm lòng. Với lại điều này cũng gián tiếp chứng minh là bà Tiền đã chấp nhận chị, vậy thì việc tiếp theo chúng ta cần làm là đi đăng ký kết hôn và ba nhà chính thức gặp mặt vào Tết Trung thu."
Chuyện hôm nay xong xuôi, trong lòng Giang Từ cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô dang tay ra, tay phải đặt lên vai bác sĩ Cố, nói: "Ừm, thứ Hai tuần sau chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn. Đăng ký xong tiện thể đến Cục Quản lý tin tức tố giải trừ hợp đồng. Nhưng ba triệu như đã hứa ban đầu, em vẫn sẽ chuyển vào thẻ của chị hàng năm."
Cố Phỉ Nhiên: "Chuyển hay không cũng được. Nhưng mà, tối nay chúng ta đến nhà họ Phó một chuyến nữa nhé?"
"Tại sao ạ?" Giang Từ vẫn còn sợ hãi.
Cố Phỉ Nhiên: "Bởi vì lần trước em đến là để thú nhận, không được tính là gặp mặt chính thức, cho nên mẹ và bà ngoại cũng không chuẩn bị quà ra mắt gì cho em. Tối nay chúng ta đến một chuyến, để bà ngoại cho em quà ra mắt."
Giang Từ căng thẳng nói: "Thôi, không cần đâu ạ? Không sao đâu, chị có quà ra mắt là được rồi, em không quan trọng."
Vẻ mặt Cố Phỉ Nhiên trầm xuống, nói: "Đây không phải là vấn đề em cần hay không, mà là lễ nghĩa. Chị đã nhận của bà nội Tiền rồi thì em cũng phải có. Lát nữa chị sẽ liên lạc với bà ngoại, còn cho bao nhiêu thì tùy vào tấm lòng của bà ngoại thôi."
Giang Từ nghiêng đầu dựa vào vai Cố Phỉ Nhiên, có chút kháng cự: "Thật sự phải đi sao ạ? Hay là chúng ta đổi hôm khác, tuần sau đi cũng được mà."
Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Không phải em nói tuần sau đăng ký kết hôn sao? Quà ra mắt là cho trước khi đăng ký, làm gì có chuyện cho sau khi đăng ký chứ."
Giang Từ tuy không mấy tình nguyện, nhưng lời của bác sĩ Cố nói không sai, "Được ạ, vậy tối nay chúng ta lại đến một chuyến."
"Ừm, ngoan." Cố Phỉ Nhiên xoa đầu cô.
Giờ này đã là buổi chiều rồi, hai người sẽ đi vào chập tối, nên Cố Phỉ Nhiên bây giờ liền gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho bà ngoại.
Giang Từ nghe không vào, trong đầu toàn là cảnh tượng lần trước đến nhà họ Phó ra mắt bị đánh. Với lại chuyện thỏa thuận tiền hôn nhân lần trước mới chỉ bàn qua, chưa hoàn toàn thống nhất, không biết tối nay đến có phải lại bàn bạc riêng với bà cụ Phó về chuyện này nữa không.
Cố Phỉ Nhiên gọi điện xong, thấy dáng vẻ lo lắng của cô, bèn dỗ dành: "Yên tâm, lần này sẽ không để em ở riêng với bà ngoại đâu."
Lời này nghe rất có cảm giác an toàn, Giang Từ yên tâm hơn, nói: "Vâng, đi sớm hay muộn gì cũng phải đi, thà tối nay đi luôn cho xong, chết sớm..."
"Gì?" Cố Phỉ Nhiên trầm giọng lườm cô.
Chữ này sao có thể nói bừa bãi được.
Giang Từ kịp thời dừng lại, vội vàng phi hai tiếng.
---------------------------
(*) Ở Trung Quốc, tiền 100 tệ có màu đỏ, nên ý là một xấp toàn tờ màu đỏ 100 tệ, xấp này có 1000 tờ, là 100000 tệ (hoặc 10 vạn tệ). Xấp thứ 2 cũng có 100000 tệ nhiều mệnh giá, trên cùng có 1 tờ 1 tệ, ghép lại là "vạn nhất chọn một" (万一挑一), trong vạn người chỉ chọn một người.