Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 137

Hai người ở trên lầu một lúc lâu rồi mới xuống.

 

Thời tiết vào thu, tuy không còn oi bức như mùa hạ, nhưng điều hòa vẫn được bật, sẽ có chút hơi lạnh, nên Cố Phỉ Nhiên mặc áo sơ mi dài tay, mái tóc dài chỉ đơn giản là buông xõa.

 

Thoạt nhìn trông nàng rất tươi tắn và trong trẻo.

 

Phó Nguyễn Ý tay trái nâng ly nước lên uống một ngụm, rồi hỏi Tiểu Nhiên: "Dạo này em không ăn uống tử tế à? Sao chị thấy em chẳng lên cân chút nào, vẫn gầy như vậy."

 

Cố Phỉ Nhiên đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, đáp lại: "Một ngày ba bữa, em đều ăn uống đầy đủ mà chị."

 

Giang Từ quay người đi rót nước ấm.

 

Phó Nguyễn Ý: "Bảo dì hầm thêm cho em ít canh xương các loại, bồi bổ cơ thể, giai đoạn sau vẫn nên ăn nhiều một chút thì tốt hơn."

 

"Vâng ạ." Cố Phỉ Nhiên nói.

 

Giang Từ rót nước xong quay lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, bèn nói: "Tối nay em hầm sườn heo, giò heo, còn có cả nạm bò cho chị, chị ăn nhiều vào nhé."

 

Cố Phỉ Nhiên dịu dàng nhìn qua: "Để dì làm là được rồi."

 

Bây giờ cô không chỉ bận việc công ty, luận văn ở trường, mà còn phải chăm sóc mình, sẽ rất mệt.

 

Giang Từ: "Em đã làm trước đây rồi, vị cũng được lắm."

 

Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Là chị lo em vất vả."

 

"Không sao đâu chị." Giang Từ một lòng muốn nàng ăn nhiều hơn, cơ thể khỏe mạnh hơn, "So với chị bây giờ, nấu ăn đã là việc nhẹ nhàng nhất rồi."

 

Cố Phỉ Nhiên cong môi cười.

 

"Wow." Phó Nguyễn Ý ngồi bên cạnh tỏ vẻ như vừa học được điều gì, "Bây giờ chị mới hiểu tại sao Tiểu Nhiên lại thích em đến thế, nói thế nào cũng không chịu từ bỏ."

 

"Vì sao?" Cố Phỉ Nhiên nghe vậy tò mò.

 

Tuy nàng cảm thấy Tiểu Từ phương diện nào cũng tốt, nhưng vẫn muốn nghe thử ý kiến của chị mình.

 

Phó Nguyễn Ý trả lời: "Dùng biểu cảm ngây thơ nhất, giọng điệu nghiêm túc nhất, để nói ra những lời tưởng như bâng quơ nhưng lại lay động lòng người nhất. Điểm này chị không làm được đâu."

 

Giang Từ: "Vậy Tiểu Ninh là bị chị dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt đến tay à?"

 

Cố Phỉ Nhiên sững người.

 

Ngày đó bị bắt gặp bất ngờ, Phó Nguyễn Ý rất chột dạ, nhưng bây giờ sau khi họ đã biết, cô cũng dần nghĩ thoáng ra, đáp lại: "Không hẳn. Sao, muốn tính sổ với chị à? Vậy thì chuyện em và Tiểu Nhiên mang thai trước hôn nhân chúng ta phải tính cho rõ ràng trước đã."

 

"Chị." Cố Phỉ Nhiên lên tiếng ngăn lại.

 

Chuyện này Tiểu Từ không có lỗi, là vấn đề của chính nàng, nhưng nàng cũng có thể phản bác lại chị mình: "Bà ngoại còn đang ở nhà, hai người định tiếp tục cãi nhau nữa à?"

 

Hai người nhìn đối phương, rồi đồng thời quay mặt đi.

 

Cố Phỉ Nhiên lo lát nữa hai người họ một lời không hợp lại cãi nhau tiếp, bèn nâng ly uống hết nước, rồi kéo Tiểu Từ đi nơi khác.

 

Trên ban công lầu.

 

"Xin lỗi chị." Giang Từ xin lỗi về chuyện ở phòng khách vừa rồi.

 

Cố Phỉ Nhiên hai tay chống lên lan can, gió nhẹ thổi tung mái tóc dài của nàng: "Tiểu Từ, em rất không thích chị ấy sao?"

 

Giang Từ cúi mắt: "Không hẳn là vậy."

 

Cô không thể nói là ghét giám đốc Phó, chỉ là có chút khó chấp nhận chuyện này. Tuy trong lòng đã tự nhủ rất nhiều lần, nhưng dường như có một cái gai nhọn mãi không nhổ ra được.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vậy thì là khúc mắc trong lòng về Tiểu Ninh."

 

Giang Từ từ từ nhíu mày, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

 

Cố Phỉ Nhiên quan sát được vẻ mặt của Tiểu Từ, trong lòng đã có câu trả lời. Nàng quay người nắm lấy tay cô cùng ngồi xuống ghế dài.

 

Đêm nay trăng rất đẹp.

 

Cố Phỉ Nhiên nói: "Hồi nhỏ, cái đêm Tiểu Ninh được cứu về đưa vào bệnh viện, chị nhớ, em lúc đó chưa đầy mười tuổi, đã cắn chặt môi dưới, khóc đến sưng cả mắt, nắm đấm nhỏ siết chặt bên hông, miệng thì cứ luôn miệng nói xin lỗi. Lúc đó chị cứ tưởng là em vô ý làm em gái mình bị thương, sau này mới biết Tiểu Ninh bị bắt cóc."

 

Phỉ Nhiên nhắc lại, Giang Từ bây giờ vẫn còn nhớ như in dáng vẻ Tiểu Ninh nằm trên giường bệnh, thoi thóp hơi tàn.

 

Ngày đó cô không nên rời đi.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Trong thời gian Tiểu Ninh nằm viện, em luôn ở bên cạnh, mỗi lần Tiểu Ninh tỉnh lại, em đều lập tức chạy đến bên giường bệnh, quan tâm hỏi han, dỗ Tiểu Ninh vui vẻ. Đợi đến khi Tiểu Ninh ngủ rồi, em lại tự mình trốn ở góc tường hoặc cửa ra vào mà khóc thầm, ngay cả nói mơ mỗi tối cũng là nói lời xin lỗi. Em rất áy náy, và đã luôn áy náy cho đến tận bây giờ."

 

"Nhưng mà Tiểu Từ..." giọng điệu của Cố Phỉ Nhiên bình tĩnh, "Lúc đó em cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, vì em gái muốn ăn vặt nên mới rời đi để mua. Nếu em không đi, người bị bắt lúc đó biết đâu không chỉ có một mình Tiểu Ninh, mà còn có cả em nữa."

 

Giang Từ dựa vào vai nàng: "Nhưng em không bị, nếu em cũng bị bắt, em nhất định sẽ không để Tiểu Ninh bị thương."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Em nghĩ em làm được sao?"

 

Giang Từ: "Em có thể dùng mạng để đổi."

 

Lần này đến lượt Cố Phỉ Nhiên nhíu mày: "Đối với em, tính mạng thật sự không quan trọng đến vậy sao?"

 

Giang Từ: "Em cũng có thể vì chị mà..."

 

"Chị không cần."

 

Cố Phỉ Nhiên trước khi cô kịp nói ra từ đó đã trầm giọng từ chối, "Em không trân trọng, đưa cho chị thì chị có thể yên lòng sao?"

 

Giang Từ lập tức sững người.

 

Lời đã nói ra, Cố Phỉ Nhiên cố gắng kiểm soát cơn mất bình tĩnh của mình, từ từ trấn tĩnh lại: "Chị chỉ muốn nói với em, đừng tự đeo cho mình gông xiềng nặng nề như vậy. Em có thể sống một cuộc sống đơn giản và hạnh phúc, hơn nữa bây giờ em không còn một mình, có chị và con rồi. Tiểu Từ, chị không muốn trói buộc em một lần nữa, nhưng những lời vừa rồi, làm sao chị nghe lọt tai được chứ."

 

"Em xin lỗi, Phỉ Nhiên." Giang Từ đưa tay ra từ từ ôm lấy nàng, đợi đến khi Phỉ Nhiên không còn kháng cự, cô mới dựa vào lòng nàng nói: "Em cũng đã âm thầm cảnh cáo bản thân rất nhiều lần, Tiểu Ninh có cuộc sống của riêng con bé, mình không nên như vậy. Cho nên lúc ở phòng khách, hỏi được nửa chừng em đã nhận ra mình sai rồi, chỉ là không kiềm chế được."

 

Giang Từ: "Chị yên tâm, sau này sẽ không như vậy nữa, những lời khốn nạn vừa rồi, cũng sẽ không nói lại nữa. Em xin lỗi."

 

"Lát nữa em sẽ đi xin lỗi chị Nguyễn Ý."

 

Cố Phỉ Nhiên nghe vậy, trong lòng chỉ càng thấy đau lòng hơn, cúi đầu khẽ dựa vào vai cô, "Tiểu Từ."

 

Giang Từ khẽ đáp lại: "Vâng."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chị th..."

 

Cốc cốc, Cố Phỉ Nhiên đang định nói, thì phía sau bỗng có người gõ vào cửa kính, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.

 

Phó Nguyễn Ý đứng ở cửa, nghiêng người: "Xin lỗi em."

 

Câu này cô nói với Giang Từ.

 

Giang Từ ngẩn người nhìn, một lát sau, cô thu hồi ánh mắt, nói với Phỉ Nhiên: "Em buông ra trước được không?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, được."

 

Cố Phỉ Nhiên chủ động ngồi thẳng người dậy.

 

Giang Từ buông tay ra, đứng dậy từ ghế, đi vòng qua những chậu hoa cỏ trên ban công, đến trước mặt Phó Nguyễn Ý: "Em cũng có lúc bốc đồng, xin lỗi chị."

 

Phó Nguyễn Ý: "Vốn định tìm một cách thích hợp rồi mới nói cho em biết, không ngờ lại đột ngột như vậy. Còn nữa, những lời vừa nãy ở dưới lầu, xin lỗi em."

 

Cô cũng xin lỗi Phỉ Nhiên.

 

Cố Phỉ Nhiên không kinh ngạc là nói dối, chị cô rất hiếm khi chân thành xin lỗi người khác như vậy, mà lại còn là chủ động xin lỗi.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vâng."

 

Giang Từ: "Em cũng có lỗi."

 

Giọng của Phó Nguyễn Ý rất nhỏ: "Chị biết đối với em đây là một chuyện rất khó chấp nhận, chị cũng không nói được lời nào để em chấp nhận cả, cho nên, xin lỗi em."

 

Ngày hôm đó họ rời đi, Tiểu Ninh đã kể cho cô rất nhiều chuyện về em ấy và Giang Từ lúc nhỏ. Ví dụ như, nàng thích ăn gì, Giang Từ sẽ đi mua, mua không được thì tự làm, nhưng vì hồi nhỏ không đủ cao nên lúc nào cũng phải đứng trên ghế, có lần còn bị ngã gãy cả cổ tay, nhưng vẫn cười hì hì nói không sao.

 

Giang Ninh: "Em và chị ấy tuy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng chỉ vì một tiếng 'chị' này, chị ấy đã vừa làm chị vừa làm mẹ mà cưng chiều em hơn hai mươi năm, cái gì cũng muốn cho em thứ tốt nhất. Hồi nhỏ bị bắt cóc được cứu về, chị ấy ở lại bệnh viện cùng em, chỉ cần em gọi là chị ấy có mặt, ngay cả mẹ và mommy của em cũng không làm được, nhưng chị ấy đã làm được. Vậy mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, thân hình gầy gò của chị ấy đã sút đi hơn mười cân, trông chỉ còn lại da bọc xương."

 

Giang Ninh: "Tuy chị ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt em, nhưng thật ra bao nhiêu năm qua trong lòng chị ấy vẫn luôn ghi nhớ. Thời gian đầu thậm chí còn thỉnh thoảng ảo tưởng, nếu ngày đó người bị bắt đi là chị ấy thì tốt biết mấy. Lên cấp ba, là những ngày bà nội nóng nảy nhất, mẹ và mommy vì công việc không ở nhà, cô út thì bận rộn, chị Giang Khê cũng đã lên đại học. Em và chị ấy ngày nào nếu không phải là đang bị mắng ở nhà, thì cũng là trên đường đi bị mắng. Lần nào chị ấy cũng không cho em vào, tự mình âm thầm chịu đựng, còn bị đánh rất nhiều. Sau này em cùng chị ấy chịu đòn, có lần bị đánh vào cổ tay, chị ấy thấy vết hằn đỏ, lúc đó không biểu hiện ra ngoài, nhưng đến tối lúc em đi tìm thì thấy chị đang cầm một con dao nhỏ."

 

Giang Ninh: "Chị ấy giải thích là chỉ muốn ăn trái cây thôi, em cười cười, coi như không biết, cầm lấy dao gọt một quả táo cho chị ấy ăn, buổi tối bắt đầu ngủ cùng chị ấy. Tốt nghiệp cấp ba, chị ấy vì không muốn em ở lại nhà nên đã gửi em đi du học nước ngoài. Dưới sự phản đối kịch liệt của bà nội, chị ấy đã đích thân đưa em ra sân bay, và chi trả toàn bộ học phí, sinh hoạt phí cho em ở nước ngoài. Sau đó, người ở lại nhà họ Giang chỉ còn lại một mình chị ấy."

 

Giang Ninh: "Đời này em đã nợ chị ấy rất nhiều, em biết chị ấy sau khi biết chuyện này, dù có tức giận đến đâu cũng sẽ không phản đối. Nhưng nếu cuối cùng chị ấy thật sự không đồng ý, em sẽ không chút do dự mà đưa ra lựa chọn."

 

"Sự không đồng ý đó, chị ấy tuyệt đối sẽ không đích thân nói ra, nhưng em có thể nhìn ra được."

 

Phó Nguyễn Ý tuy cũng thương yêu Tiểu Nhiên, nhưng tình chị em của họ, so với Giang Ninh và Giang Từ mà nói, chỉ là hai đứa trẻ may mắn được bao bọc trong tình yêu thương mà thôi.

 

Cho nên lời xin lỗi của cô, có những lời nói nặng nề lúc bốc đồng ở phòng khách, cũng có sự tôn trọng dành cho cô với tư cách là một người chị.

 

Giang Từ: "Vừa nãy Phỉ Nhiên cũng khuyên em rồi, là do em vẫn chưa điều chỉnh được cảm xúc của mình. Hy vọng, chị Nguyễn Ý và Tiểu Ninh đều sẽ hạnh phúc."

 

"Cảm ơn em..." Phó Nguyễn Ý lúc này đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy.

 

"Xin lỗi em." Cô lại nói.

 

Phó Nguyễn Ý nói xong, dừng lại một lúc rồi quay người rời đi.

 

Giang Từ quay đầu nhìn Phỉ Nhiên.

 

Cố Phỉ Nhiên đối mắt, hiểu được ánh mắt của cô, nói: "Thật ra trong lòng vẫn chưa chấp nhận được hẳn đúng không."

 

"Vâng." Giang Từ thừa nhận.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Không sao, để chấp nhận một chuyện mà mình rất phản kháng, vốn dĩ đã là một quá trình rất khó khăn. Ngày mai tan làm chị đưa em đến một nơi nhé."

 

Giang Từ hỏi: "Đi đâu ạ?"

 

Cố Phỉ Nhiên cười khẽ: "Bí mật."

 

Vì Phỉ Nhiên nói ngày mai tan làm sẽ đưa cô đi một nơi, nên Giang Từ từ lúc nằm xuống ngủ đã bắt đầu mong chờ. Giữa chừng cô còn hỏi mấy lần, Phỉ Nhiên đều nói là giữ bí mật, thế là Giang Từ lại càng tò mò hơn.

 

Ngày hôm sau, ban ngày trời vẫn đẹp, đến chiều tối, mây đen từ phía tây từ từ kéo đến, che khuất cả ráng chiều.

 

Giang Từ làm xong một phần công việc, đang chuẩn bị lấy một tập tài liệu khác thì ngẩng đầu lên thấy thời tiết âm u ngoài cửa sổ sát đất. Cô tìm điện thoại gọi cho Phỉ Nhiên, đợi nàng bắt máy rồi nói: "Hôm nay em phải tăng ca, có lẽ về đến nhà cũng gần tám giờ hơn, mà nhìn trời thì sắp mưa rồi. Tối nay chúng ta còn đi không chị?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Đi chứ, chị đến tìm em bây giờ đây."

 

"Bây giờ sao ạ?" Giang Từ nhìn đồng hồ trên tay, hơn sáu giờ rồi, "Sắp mưa rồi, mà lát nữa em còn phải họp trực tuyến, không đi cùng chị được."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chị tự ngồi là được rồi, không làm phiền em làm việc đâu. Đợi lúc nào em bận xong, chúng ta sẽ đi lúc đó."

 

Giang Từ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xem ra sắp mưa đến nơi rồi, lo lắng nói: "Chị thật sự muốn đến sao?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, một lát nữa là đến."

 

Giang Từ: "Được ạ, vậy chị bảo tài xế lái chậm một chút."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Biết rồi."

 

Điện thoại vừa ngắt máy không bao lâu, cơn mưa lớn ngoài cửa sổ đã trút xuống, ào ào đập vào cửa kính.

 

Giang Từ đứng dậy đi tới, dùng điện thoại chụp một tấm ảnh khung cảnh mờ ảo trong mưa gửi cho Phỉ Nhiên. Cơn mưa lớn cùng với màn đêm buông xuống, trông cũng rất có không khí.

 

Giang Từ trước khi đi họp đã nói với trợ lý một tiếng, nên lúc Cố Phỉ Nhiên đến công ty, trợ lý đã xuống đón.

 

Trợ lý: "Cô Cố, mời đi lối này ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Được."

 

Trợ lý đưa Cố Phỉ Nhiên đi thang máy chuyên dụng lên văn phòng của giám đốc Giang. Hai người đi đến cửa, lúc trợ lý chuẩn bị quẹt thẻ thì nàng nói: "Tôi đợi ở ngoài là được rồi, không vào trong đâu."

 

Trợ lý hoảng hốt: "Cô Cố, giám đốc Giang đã đặc biệt dặn dò, sau khi cô đến thì mời cô vào văn phòng, bên trong đã chuẩn bị sẵn trà nóng và điểm tâm cho cô rồi ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên giải thích: "Trong văn phòng giám đốc Giang chắc có để không ít tài liệu quan trọng của công ty, lỡ tôi có lật bừa trúng thì không hay lắm, nên tôi đợi ở ngoài là được rồi. Đợi giám đốc Giang họp xong ra, tôi sẽ giải thích với cô ấy, cô không cần lo."

 

Nói như vậy thì hình như không tìm được lý do nào để phản đối.

 

Trợ lý: "Vậy được ạ, tôi giúp cô mang trà nóng và điểm tâm ra ngoài."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Cảm ơn cô."

 

Trợ lý: "Không có gì đâu ạ."

 

Giang Từ họp đến tám giờ mới ra ngoài, cô vội vàng chạy lên. Vốn tưởng sẽ gặp Phỉ Nhiên trong văn phòng, không ngờ lại thấy nàng đang yên tĩnh ngồi trên sofa ở khu vực nghỉ ngơi.

 

Giang Từ cầm tài liệu chạy nhanh đến trước mặt, hỏi: "Sao chị không vào văn phòng, lại ngồi ở đây?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ở đâu cũng như nhau thôi, tan làm được chưa?"

 

Giang Từ: "Vâng, em về lấy túi xách."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Được."

 

Giang Từ trở về văn phòng thu dọn đồ đạc.

 

Trợ lý đã tan làm, Cố Phỉ Nhiên trước đó đã hỏi phòng trà nước, tự mình mang ly đi rửa, rác cũng dọn dẹp sạch sẽ.

 

Giang Từ nhanh chóng đi ra: "Đi thôi chị."

 

"Được." Cố Phỉ Nhiên khoác lấy tay cô.

 

Hai người ra khỏi tòa nhà văn phòng, cùng lên xe của Cố Phỉ Nhiên rời đi. Xe của cô chịu trách nhiệm đưa các đồng nghiệp tăng ca tối nay về nhà.

 

Trời mưa lớn, không dễ bắt xe.

 

Lên xe rồi, Giang Từ không hỏi đi đâu như tối qua nữa, mà trước tiên sờ vào tay Cố Phỉ Nhiên, nói: "Không lạnh."

 

Cố Phỉ Nhiên cười khẽ: "Vẫn chưa đến mùa đông mà."

 

Giang Từ nắm lấy tay không buông, thậm chí còn luồn ngón tay vào lòng bàn tay, mười ngón đan vào nhau: "Vậy đợi đến mùa đông rồi em sưởi ấm cho chị."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm."

 

Chiếc xe giữa cơn mưa lớn đi về hướng ngược lại với đường về nhà, từ từ di chuyển. Đi được nửa tiếng thì đến nơi.

 

Cố Phỉ Nhiên nói: "Đến nơi rồi."

 

Giang Từ cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn bảng hiệu có vẻ là một khách sạn đặc biệt. Sao lại đến đây?

 

Xe dừng lại trước cửa khách sạn, hai người xuống xe.

 

Sau khi vào trong, đến quầy lễ tân, Cố Phỉ Nhiên lấy ra chứng minh thư của cả hai, "Đã đặt trước rồi."

 

"Vâng, xin vui lòng đợi một chút ạ." Nhân viên nói.

 

Nhân viên làm xong thủ tục, hai tay đưa thẻ phòng cho họ.

 

Cố Phỉ Nhiên nhận lấy: "Cảm ơn."

 

Hai người quẹt thẻ đi lên, thang máy đến tầng hai mươi sáu mới dừng lại. Đến đây, sự tò mò của Giang Từ đã hoàn toàn bị khơi dậy.

 

Cô muốn biết ở đây sẽ có bất ngờ gì.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Sắp đến rồi, nếu sau khi nhìn thấy mà không thích, em có thể nói thẳng với chị."

 

"Vâng." Giang Từ nói.

 

Đi đến cửa phòng suite, Cố Phỉ Nhiên quẹt thẻ đẩy cửa vào, cắm thẻ vào, bật đèn.

 

Ngay khoảnh khắc đèn bật sáng, khung cảnh trong phòng hiện ra trước mắt. Những chậu cây xanh được bài trí có trật tự, ánh sáng mờ ảo. So với phong cách thương mại, đây là phong cách thiết kế rất ấm cúng và tự nhiên.

 

"Vào đi em." Cố Phỉ Nhiên nắm lấy tay cô.

 

Giang Từ đóng cửa, thay dép lê, từ từ bị Cố Phỉ Nhiên dẫn vào trong: "Khách sạn này trước đây chị có lướt thấy trên mạng, nghe nói phòng suite có bốn phong cách xuân hạ thu đông, đây là mùa hạ."

 

Cố Phỉ Nhiên đưa Tiểu Từ vào phòng ngủ, tiếng mưa rả rích đập vào cửa kính lập tức truyền vào tai.

 

Giang Từ hỏi: "Lúc chúng ta vào từ cửa, không nghe thấy một chút tiếng ồn ào nào của mưa, hiệu quả cách âm rất tốt. Ở đây có thể nghe được, là thiết kế có chủ ý sao ạ?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm."

 

Giang Từ: "Vậy hôm nay là chị cố ý chọn?"

 

Cố Phỉ Nhiên lại "ừm" một tiếng: "Mỗi khi trời mưa, em đều ngủ ngon hơn bình thường. Mấy hôm trước chị xem dự báo thời tiết, thấy nói hôm nay có mưa, nên đã đặt chỗ này."

 

Trong lòng Giang Từ tràn ngập tình yêu nồng nàn của Phỉ Nhiên, cô cười, rồi tiến lên nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: "Cảm ơn chị."

 

Chưa từng có ai làm những điều này cho cô.

 

Cố Phỉ Nhiên thấy cô cười, trong lòng cũng an tâm đi nhiều: "Chị đã chuẩn bị bữa tối cho em, còn tìm trước một bộ phim nữa."

 

"Sao chị lại chuẩn bị đầy đủ đến vậy." Ánh mắt của Giang Từ hoàn toàn không rời đi được nữa.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vì chị muốn ở bên em."

 

Giang Từ lại một lần nữa bị rung động, những ngày u ám gần đây liên tiếp bị quét sạch. Sao lại có người có thể tinh tế và dịu dàng đến mức này.

 

Hai người đi đến bàn ăn gần cửa sổ sát đất.

 

Trên đó có bít tết, mì Ý vẫn còn bốc hơi nóng, còn có cả món mì trứng mà Giang Từ thích, trên đó còn có thêm một quả trứng ốp la, bên cạnh là một ly rượu vang đỏ.

 

Giang Từ kinh ngạc: "Wow, kết hợp cả Trung lẫn Tây luôn à."

 

Cố Phỉ Nhiên nghiêng đầu: "Món mì trứng vốn dĩ chị muốn tự tay làm cho em, nhưng vì phải đi đón em nên không có thời gian, thế là đành nhờ đầu bếp ở đây làm."

 

"Như vậy đã đủ lắm rồi." Cô bây giờ rất hài lòng.

 

Cố Phỉ Nhiên vui vẻ nói: "Chỉ cần cô Giang hài lòng là được rồi. Thôi, mau ngồi xuống ăn đi, lát nữa mì sẽ bị nhão đấy."

 

"Vâng." Giang Từ bước vào trong.

 

Cố Phỉ Nhiên quay người định ngồi ở vị trí đối diện, nhưng cánh tay bị Tiểu Từ kéo lại, "Chị ngồi cạnh em đi, đã là hẹn hò rồi, ngồi xa như vậy sao được."

 

Cố Phỉ Nhiên vô cùng vui mừng: "Cuối cùng cũng biết chút lãng mạn rồi."

 

Giang Từ cười, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

 

Chiếc ghế là ghế sofa liền, không phải loại ghế đơn, nên Giang Từ nửa người đều ở bên phía Phỉ Nhiên, tay trái đặt sau lưng nàng, chỉ dùng tay phải để ăn.

 

Cố Phỉ Nhiên thấy vậy, cầm dao nĩa lên giúp cô cắt bít tết.

 

Giang Từ ăn rất ngon miệng, từng miếng lớn. Bít tết được cắt xong đẩy qua, cô bất giác dùng đũa gắp lên, đợi đến khi cho vào miệng, mới nhận ra là nên dùng nĩa. Cô từ từ nhai nuốt, đợi đến lúc có thể nói chuyện, mới cẩn thận hỏi Phỉ Nhiên: "Em dùng đũa ăn bít tết, chắc là được phải không chị?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Đều là đồ ăn cả, được hết."

 

Giang Từ sững người.

 

Câu nói này hình như khiến người ta lập tức quay về thế kỷ trước, có một cảm giác tự hào về việc không lãng phí lương thực.

 

Giang Từ chăm chú nhìn, lại dùng đũa gắp thêm một miếng nữa.

 

Đợi đến khi ăn gần hết bát mì, Giang Từ nhìn sang ly rượu vang đặt bên tay phải, hỏi: "Ly rượu này là để trưng bày, hay là em có thể uống được ạ?"

 

Cố Phỉ Nhiên đang ăn mì Ý: "Đương nhiên là có thể uống rồi, tốn tiền mua đấy, một ly mấy ngàn tệ."

 

Giang Từ không thích uống rượu lắm, nhưng một ly mấy ngàn, nói gì thì nói cũng phải uống cho hết. Dù sao thì Phỉ Nhiên cũng không thể uống, mình mà không uống nữa thì lãng phí quá.

 

Thế là Giang Từ nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

 

"Khụ khụ." Giang Từ còn chưa đặt ly xuống đã khẽ ho, uống hơi vội, quả nhiên dù rượu có đắt đến đâu, cũng thật khó uống.

 

Cố Phỉ Nhiên đưa tay ra vỗ lưng giúp cô, rồi lấy một ly nước mật ong đến: "Uống từ từ thôi em."

 

Giang Từ: "Là hơi vội một chút."

 

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, tiếng mưa tí tách bên tai.

 

Bộ phim tình cảm lãng mạn đang được chiếu chầm chậm. Giang Từ vừa ăn vừa trò chuyện với Phỉ Nhiên. Khoảnh khắc thảnh thơi này khiến lòng cô vô cùng bình yên.

 

Cố Phỉ Nhiên đợi Tiểu Từ ăn xong, lại đợi cô tiêu hóa hết nửa tiếng đồng hồ, mới nói: "Bây giờ có thể đưa em qua xem được rồi."

 

"Vâng." Giang Từ háo hức.

 

Cố Phỉ Nhiên đứng dậy dẫn cô đến một bên khác, lấy một bộ găng tay boxing từ trên sofa xuống.

 

Giang Từ mặt đầy nghi hoặc: "Cái này... em không biết đánh boxing."

 

Cố Phỉ Nhiên đưa tay vỗ vào bao cát lật đật trước mặt.

 

Từ phía sau quay ra một chiếc mặt nạ giấy hình mặt người, và khuôn mặt đó chính là... giám đốc Phó. Uầy, lúc này mà nhìn thấy, thật sự có chút muốn quay đi.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Không phải trong lòng em vẫn luôn kìm nén một cục tức không thoát ra được sao? Tối nay cứ đánh ra hết đi, chị đã xin bản quyền hình ảnh của chị ấy rồi. Ở đây có mấy cái lận, đánh hỏng rồi thì thay cái khác."

 

Giang Từ mở to mắt nhìn: "Trừu tượng thật đấy."

 

Đây lại là ý tưởng của Phỉ Nhiên nghĩ ra.

 

Giang Từ vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Sao chị lại nghĩ ra được vậy, cách này người bình thường không có ai suy nghĩ ra được đâu."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Tất nhiên là tìm hướng dẫn trên mạng rồi. Có người bảo là la lớn, khóc to, hít thở sâu, có người còn bảo từ chức đi du lịch. Chị nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cách này đơn giản và trực tiếp hơn, tấn công chính xác mục tiêu, giải tỏa mọi tâm trạng tồi tệ."

 

Giang Từ: "..."

 

Có chút bị thuyết phục, cũng có chút im lặng. Chẳng trách vừa nãy Phỉ Nhiên lại nói phải đợi nửa tiếng để cô tiêu hóa hết.

 

Cố Phỉ Nhiên đưa găng tay boxing qua: "Không muốn thử sao? Cục tức này mà em không trút ra được, thì cửa ải của chị ấy và Tiểu Ninh em sẽ không qua được đâu."

 

Phỉ Nhiên thật sự rất hiểu mình.

 

Giang Từ: "Ngày nào em nhìn thấy chị cũng có thể giải tỏa được, giống như bây giờ vậy, em hoàn toàn không có áp lực gì cả."

 

Cố Phỉ Nhiên lạnh mặt: "Thật sao? Nhưng lúc em làm chị tức giận, không có nghĩa là chị sẽ dịu dàng như bây giờ đâu."

 

Nói xong còn nở một nụ cười lịch sự.

 

Giang Từ: "..."

 

Câu này lại càng không thể phản bác.

 

Giang Từ từ từ đưa tay nhận lấy đôi găng tay boxing, khóe mắt liếc qua khuôn mặt của chị Nguyễn Ý, lập tức quay đi, nói: "Em có thể lật mặt sau lại được không? Cảm giác như chị ấy cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Được."

 

Giang Từ đưa tay lật ngược chiếc mặt nạ lại, phía sau là một mảng trắng: "Ừm, như thế này trông thoải mái hơn nhiều. Nhưng em vẫn muốn trân trọng khoảng thời gian ở bên chị bây giờ hơn. Chúng ta trước đây chưa từng như thế này, cái này để lần sau đi."

 

Vẻ mặt Cố Phỉ Nhiên dịu dàng: "Được."

 

Giang Từ đặt găng tay xuống, hai tay ôm lấy má nàng, cúi đầu hôn xuống, chiếm lấy hơi thở và nhiệt độ của nàng.

Bình Luận (0)
Comment