Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 138

Đêm đó, hai người trò chuyện suốt cả đêm.

 

Phần lớn thời gian, Cố Phỉ Nhiên đều là người lắng nghe, lắng nghe em ấy thủ thỉ tâm sự, lắng nghe em ấy thỉnh thoảng trải lòng mình.

 

Dù Cố Phỉ Nhiên nói sẽ không cảm thấy phiền, nhưng mỗi lần trước khi nói, Tiểu Từ đều vô thức hỏi ý, nhìn sắc mặt của nàng.

 

Dần dà, cô nói ngày một nhiều hơn.

 

Cho đến khi cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

 

Kết quả khám thai cho thấy, Phỉ Nhiên và em bé mọi chỉ số đều bình thường, cũng không có nguy cơ mắc hội chứng Down.

 

Giang Từ nửa yên lòng, nửa lại lo lắng.

 

Hy vọng em bé đến năm mười tám tuổi phân hóa sẽ bình an vô sự.

 

Cuối tuần, đám tiểu bối nhà họ có một bữa tụ tập.

 

Tuy ba nhà bây giờ đã chính thức kết nối với nhau, nhưng thỉnh thoảng vẫn cần ngồi lại trò chuyện.

 

Dù sao thì sau này các nhà sẽ lần lượt đến lượt họ làm chủ, có những chuyện cần phải bàn bạc riêng, tránh để xảy ra sai sót vào thời khắc quan trọng.

 

Giang Từ và Cố Phỉ Nhiên đến sau cùng.

 

Lý Vọng Tụng đứng dậy ra đón họ, nhìn thấy bụng của Tiểu Nhiên, kinh ngạc nói: "Wow, Tiểu Nhiên, em giữ dáng kiểu gì vậy? Sao không thấy một chút dấu hiệu nào của việc có em bé hết vậy."

 

Giang Từ đặt tay sau eo nàng đỡ, không hề buông ra.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Bác sĩ nói là do cơ địa mỗi người."

 

Lý Vọng Tụng đưa tay ra định sờ, nhưng nhận ra có phần thất lễ nên vội rụt lại, nói: "Qua đây ngồi, qua đây ngồi."

 

Giang Từ nhìn Phỉ Nhiên rồi dẫn nàng qua.

 

Sáu người ngồi quây quần quanh bàn tròn.

 

Lý Vọng Tụng nhìn một vòng, cầm lấy chai rượu vang, đứng dậy rót cho Phó Nguyễn Ý một ly, nói: "Chị Nguyễn Ý, chị là người lớn nhất ở đây, sau này đám em út bọn em sẽ đi theo chị."

 

Phó Nguyễn Ý gõ ngón tay lên mặt bàn: "Câu này tâng bốc quá rồi."

 

Lý Vọng Tụng "hừm" một tiếng: "Vậy mà còn tâng bốc sao? Chị Nguyễn Ý khiêm tốn rồi. Hay là, chị nói vài câu đi, bọn em nghe."

 

Tất cả mọi người có mặt đều nhìn cô, như thể nếu cô không phát biểu một bài diễn văn thì bữa cơm tối nay sẽ không thể bắt đầu.

 

"Được thôi." Phó Nguyễn Ý nhận lấy ly rượu này.

 

Lý Vọng Tụng cười tươi trở về chỗ ngồi.

 

Phó Nguyễn Ý: "Nếu thật sự phải nói điều gì đó, chị nghĩ điều mọi người muốn nghe nhất, có lẽ chính là chuyện của nhà họ Phó và nhà họ Giang chúng ta, đây cũng là mục đích mà Lý Vọng Tụng tổ chức bữa tiệc hôm nay phải không."

 

Lý Vọng Tụng mắt lấp lánh như sao: "Chị Nguyễn Ý đúng là thông minh, không hổ là chị cả của đám em út chúng em."

 

Phó Nguyễn Ý: "Mấy lời tâng bốc thì bớt nói lại đi. Thái độ của chị rất đơn giản, nếu quan hệ hai nhà đã từ kẻ thù trước đây chuyển thành thông gia hiện tại, chị cũng sẽ không còn như trước đây mà nhằm vào nhà họ Giang mọi lúc mọi nơi nữa. Suy nghĩ này không hề có chút tư tâm nào, hoàn toàn dựa trên sự chấp nhất của Tiểu Nhiên đối với Giang Từ. Cho nên, chị hy vọng hai nhà chúng ta có thể cùng nhau chung bước."

 

Hoàn toàn không có tư tâm?

 

Lý Vọng Tụng nghe không hiểu lắm, vừa nói dựa trên sự chấp nhất của Tiểu Nhiên đối với Tiểu Từ, vừa lại nói không phải tư tâm, rốt cuộc là đang nói gì vậy?

 

Câu nói này Giang Khê và Lý Vọng Tụng không hiểu, nhưng Giang Từ và Cố Phỉ Nhiên lại vô cùng hiểu rõ trong lòng.

 

Tư tâm của chị ấy ý chỉ, việc chị ấy không tiếp tục nhằm vào nhà họ Giang, không phải vì đang ở bên Tiểu Ninh, mà là vì mình. Đây được xem là tư tâm 'this' và tư tâm 'that'.

 

Phó Nguyễn Ý nâng ly rượu lên nhìn về phía Giang Từ, nói: "Hai nhà chúng ta tuy đã trở thành một nhà từ rất sớm, nhưng hôm nay xem như là triệt để bày tỏ thái độ. Có muốn cụng một ly, uống máu ăn thề không?"

 

"Được." Giang Từ tự rót cho mình một ly rượu vang. Cô vốn định rót một ly đầy, nhưng đã bị Phó Nguyễn Ý ngăn lại.

 

Phó Nguyễn Ý: "Đừng rót nhiều quá, tửu lượng của em kém như vậy, uống nhiều rồi định để Tiểu Nhiên chăm sóc em à?"

 

Cố Phỉ Nhiên cười nói: "Chăm sóc thì sẽ chăm sóc, nhưng vẫn nên uống ít một chút là được."

 

Giang Từ không nghe lời hai người họ, tự rót cho mình gần ba phần tư ly, hai tay nâng lên, nói: "Ly rượu này nói thế nào đi nữa cũng nhất định phải uống, nhưng nếu đã uống, không bằng uống cho triệt để. Nhà họ Giang chúng em có được như ngày hôm nay, không thể không kể đến sự giúp đỡ của giám đốc Phó, càng không thể thiếu sự giúp đỡ của Phỉ Nhiên dành cho em. Cho nên ly rượu này, em xin kính giám đốc Phó trước."

 

Cô nói xong, uống cạn ly rượu trong tay, tiếp đó lại tự rót cho mình ly thứ hai, lượng vẫn nhiều như cũ.

 

Giang Từ: "Ly rượu thứ hai này, em kính Phỉ Nhiên, cảm ơn chị, cảm ơn về mọi phương diện, mọi mặt."

 

Đến ly thứ ba, Giang Từ kính Lý Vọng Tụng: "Chị Vọng Tụng, ly thứ ba em kính chị. Tuy hai năm trước chị đều làm việc ở nước ngoài, không mấy khi về, nhưng trong thời gian đó nhà họ Giang chúng em đã nhận được không ít sự giúp đỡ của chị và bác Lý. Trước đây do không có cơ hội cảm ơn, hôm nay sẵn tiện nói hết một lượt."

 

Thế là ly rượu thứ ba cũng được uống cạn.

 

Uống xong cả ba ly này, Giang Từ lại rót ly thứ tư, một lần nữa nhìn về phía Phó Nguyễn Ý: "Chị Nguyễn Ý, ly này chúc hai nhà chúng ta từ can qua hóa thành ngọc lụa (*), cùng nhau chung bước."

 

Câu nói này so với những câu trước có phần khách sáo hơn, nhưng công là công, tư là tư, quả thật cần phải phân rõ.

 

Phó Nguyễn Ý cụng ly với cô: "Được, hợp tác vui vẻ."

 

Giang Từ: "Hợp tác vui vẻ."

 

Hai người cùng ngửa cổ uống cạn ly rượu.

 

Bốp bốp, Lý Vọng Tụng kích động vỗ tay, nói: "Hôm nay đã nói rõ ràng rồi, ba nhà chúng ta sau này phải thẳng thắn với nhau, có hiểu lầm, có chỗ không hài lòng, phải nói ra kịp thời, không được giở trò sau lưng. Nhưng em tin những người có mặt ở đây đều không phải là người như vậy, em đây chỉ là tiêm phòng trước thôi."

 

Lý Vọng Tụng: "Dù sao thì hai nhà các người cũng có vết xe đổ, chúng ta phải học cách lấy lịch sử làm gương, ngăn chặn những chuyện như vậy xảy ra lần nữa."

 

Lý Vọng Tụng cúi đầu nói: "Chị cả nhà họ Giang không phát biểu ý kiến gì sao? Ở đây chị là người lớn thứ hai, đồng thời còn là chị của Tiểu Từ và Tiểu Ninh nữa."

 

Giang Khê nâng ly rượu vang đứng dậy: "Thái độ của chị chỉ có một, cũng chính là điều Tiểu Từ và giám đốc Phó vừa nói, hy vọng hai nhà chúng ta sau này quên đi ân oán cũ, tương lai cùng chung tay xây dựng."

 

"Hay, ba nhà chúng ta cũng xem như là đã cùng nhau hứa hẹn. Từ hôm nay trở đi, hỗ trợ lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, cùng nhau tiến bước." Phó Nguyễn Ý nói.

 

Cố Phỉ Nhiên và Giang Ninh nâng ly nước đứng dậy.

 

"Cạn ly."

 

"Cạn ly." Sáu người đồng thời nâng ly, ngửa cổ uống cạn.

 

Bữa tối bắt đầu trong không khí hào hùng, nhiệt huyết sôi nổi, kết quả vừa bắt đầu chưa được nửa tiếng, Giang Từ đã say khướt ngã vào người Cố Phỉ Nhiên, má đỏ như quả hồng.

 

Cố Phỉ Nhiên lấy một ly nước mật ong đút cho cô.

 

Giang Từ từ từ m*t ống hút uống, đầu óc mơ màng nói: "Tuy biết tửu lượng của em kém, nhưng kém đến mức này, thì cũng có chút quá đáng."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Uống liền bốn ly rượu vang, cho dù tửu lượng có tốt đến đâu cũng không chịu nổi cách uống như vậy."

 

"Nhưng ly rượu đó không thể không uống mà." Giang Từ lẩm bẩm nói.

 

Cố Phỉ Nhiên khẽ đáp lại: "Chị biết."

 

Cả bữa ăn này, chỉ có một mình Tiểu Từ say. Từ trong club đi ra, lúc lên xe, là do Phó Nguyễn Ý và Giang Ninh dìu cô lên.

 

Phó Nguyễn Ý cúi người từ trong xe ra, nói với Tiểu Nhiên: "Lát nữa chị ngồi cùng xe với em về, lỡ con bé này lại say xe nôn ra người em thì sao, em cũng không tiện chăm sóc nó."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chị, không cần đâu ạ, mà nếu Tiểu Từ có thật sự nôn thì trên xe có vệ sĩ rồi. Chị về nghỉ sớm đi, em và Tiểu Từ đi trước đây ạ."

 

Phó Nguyễn Ý sao lại không hiểu ý của nàng, cô trực tiếp kéo cửa ghế phụ ra, nói: "Vậy chị sẽ về cùng hai người họ, hai người đi đường cẩn thận nhé."

 

Thái độ này hoàn toàn không cho phép từ chối.

 

Giang Ninh lo lắng nhìn vào trong xe, tửu lượng của chị hai thật sự rất kém, hy vọng sáng mai chị ấy tỉnh dậy, đầu sẽ không đau lắm.

 

Giang Ninh: "Vâng ạ, vậy em đi trước đây. Chào các chị, các chị đi đường cẩn thận."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, bye bye."

 

Lý Vọng Tụng khoác tay Giang Khê: "Tiểu Ninh bye bye."

 

Mọi người dần dần ai về xe nấy.

 

Sau khi lên xe, để Tiểu Từ không bị say ngã nghiêng ngã ngửa, Cố Phỉ Nhiên đỡ đầu để cô gối lên đùi mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Hợp Cốc và Nội Quan để giải rượu.

 

Cố Phỉ Nhiên vừa xoa bóp vừa nói với Phó Nguyễn Ý ở ghế phụ: "Chị và Tiểu Ninh đang trong giai đoạn mặn nồng, tách ra như vậy có ổn không ạ?"

 

Phó Nguyễn Ý im lặng đáp: "So với giai đoạn mặn nồng, con bé vẫn lo lắng cho việc liệu Giang Từ có về nhà bình an hay không hơn."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Hóa ra Tiểu Ninh là một cô bé cuồng chị gái."

 

Cuồng chị gái?

 

Phó Nguyễn Ý thở dài: "Đâu chỉ là cuồng chị gái, phải nói là cuồng đến chết. Chị và em thỉnh thoảng cãi nhau, chị bảo em đi hướng Đông, em nhất định sẽ đi hướng Tây. Nhưng hai chị em nhà nó cãi nhau, dù có cãi gay gắt đến đâu, giây sau cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời đối phương. Có lẽ là do sức hút của cặp chị em sinh đôi khác trứng này đối với nhau đã vượt qua cả sự bài xích."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Cũng có khả năng đó."

 

Phó Nguyễn Ý: "Cho nên cứ đưa Giang Từ về trước đi."

 

Xe về đến nhà, vệ sĩ cõng Giang Từ đã say không biết trời đất gì lên lầu, Phó Nguyễn Ý đi phía sau đỡ Tiểu Nhiên.

 

Cố Phỉ Nhiên vẫn chưa thấy mình đến mức phải có người đỡ, đã từ chối mấy lần nhưng đều bị chị mình bác bỏ, bị kéo tay lên lầu về phòng.

 

Phó Nguyễn Ý vào trong, nhìn thấy Giang Từ đang nằm trên sofa, nói: "Bộ dạng này của con bé không tắm được đâu, em lau người cũng không được. Cho nên cứ để nó ngủ ở đây, đợi sáng mai tỉnh dậy rồi dọn dẹp sau. Hơn nữa, cả người toàn mùi rượu, vừa hay có thể cách xa em một chút, chứ không lỡ ảnh hưởng đến em bé thì sao."

 

Cố Phỉ Nhiên nhíu mày: "Uống rượu xong không đánh răng, qua một đêm sẽ rất hôi. Tiểu Từ chắc chắn sẽ không thích."

 

Phó Nguyễn Ý: "Vậy thì em bảo người của em dìu Giang Từ vào đánh răng, đánh xong rồi ra. Dù sao đi nữa em cũng không được động vào, lỡ nó say xỉn rồi vô ý làm em bị thương thì sao."

 

"Được." Đây cũng là một cách.

 

Phó Nguyễn Ý biết tính ưa sạch sẽ của Tiểu Nhiên, cũng đoán được sau khi mình đi rồi, nàng chắc chắn sẽ tự mình ra tay, cho nên cô vẫn ở lại cho đến khi Giang Từ thay xong đồ ngủ mới rời khỏi phòng.

 

Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Hiểu em gái, không ai bằng chị."

 

Ngày hôm sau Giang Từ tỉnh rượu, nghiêng người qua, đưa tay lên ôm đầu đang đau nhức, trong đầu lóe lên vài đoạn ký ức của ngày hôm qua, đứt quãng, không thể ghép lại hoàn chỉnh.

 

Ôi.

 

Sau một đêm say xỉn, cảm giác khó chịu đó lại ập lên đầu, lần sau dù thế nào cũng không uống như vậy nữa.

 

"Tỉnh rồi, dậy húp cháo đi." Cố Phỉ Nhiên ngồi xổm xuống nói.

 

Giang Từ vốn còn đang mơ màng, nhưng khi nhìn thấy một đôi chân đang đi về phía mình, cô tỉnh táo hơn một chút, chống người ngồi dậy.

 

Cố Phỉ Nhiên đưa bát cháo đến trước mặt: "Hôm qua em say rượu, không tắm được, trên người toàn mùi rượu nên chị để em ngủ ở đây."

 

Giang Từ lắc đầu, bát cháo trước mặt như đang có ảnh ảo: "Đáng ra phải vậy ạ, chứ không mùi rượu ám vào hai mẹ con chị thì sao."

 

"Ừm, húp cháo đi." Cố Phỉ Nhiên đút cho cô.

 

Giang Từ vừa há miệng ăn một miếng, đột nhiên nhớ ra nói: "Em vẫn chưa đánh răng, em đi đánh răng trước đã."

 

Nói rồi cô cố gắng đứng dậy, kết quả "bịch" một tiếng, lại ngã ngồi xuống tấm thảm, hai chân và cơ thể như không nghe lời sai khiến.

 

Cố Phỉ Nhiên lấy chai nước súc miệng đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho cô: "Súc miệng trước đi, uống hết cháo rồi hãy đi."

 

"Vâng ạ." Giang Từ khoanh chân ngồi dậy.

 

Nhưng vẫn hỏi một câu: "Chị không chê em sao?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Rất chê, uống nhanh lên."

 

Giang Từ: "..."

 

Mùa thu ở phương Nam dường như chỉ vừa thổi qua vài cơn gió mát mẻ trong xanh, đã bất giác mang mùa đông đến trước thềm.

 

Lá rụng đầy đất.

 

------------------------

 

(*) Từ can qua hóa thành ngọc lụa (化干戈为玉帛): Biến chiến tranh thành hữu nghị, dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau.

Bình Luận (0)
Comment