Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 139

Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi, Giang Từ đang họp. Những bông tuyết lớn như lông ngỗng đang rơi xuống thành phố, vừa yên bình lại vừa xinh đẹp.

 

Cô lặng lẽ ngắm nhìn.

 

Trong đầu cô đang tưởng tượng lát nữa tan làm, tuyết sẽ phủ dày lên, cô sẽ đắp cho Phỉ Nhiên và con mỗi người một người tuyết.

 

Rồi chụp một tấm ảnh, đợi con lớn lên sẽ cho con xem.

 

"Giám đốc Giang, cô thấy thế nào ạ?" Đồng nghiệp phòng marketing sau khi trình bày xong nội dung công việc, bèn khẽ hỏi.

 

Những đồng nghiệp khác cũng đang lơ đãng ngắm tuyết ngoài cửa sổ lập tức thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng lưng nhìn về phía sếp đang ngồi ở vị trí đầu bàn.

 

"Giám đốc Giang, giám đốc Giang?" Đồng nghiệp lại gọi hai tiếng nữa.

 

Giang Từ gấp tài liệu lại, nói: "Được, cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Mọi người tan làm sớm đi, tiện thể thông báo cho các phòng ban khác, hôm nay tất cả đều được tan làm sớm nửa tiếng."

 

"Wow, thật sao ạ?" Đồng nghiệp quá kích động, nhất thời không nén được niềm vui sướng khi nghe tin này.

 

Sau khi phản ứng lại, vội thu lại nụ cười: "Xin lỗi."

 

Giang Từ cười cười: "Không sao, mọi người tan làm đi."

 

Nói xong, cô tự mình cầm tài liệu rời khỏi phòng họp. Cô vừa đi khỏi, tất cả mọi người trong phòng họp lập tức không nói hai lời, thu dọn đồ đạc rồi chạy như bay đi tan làm, một cách đầy ăn ý không ai nói với ai câu nào.

 

Giang Từ trở về văn phòng làm việc thêm một lát, lúc ra ngoài thì bên ngoài đã không còn một bóng người, chỉ có trợ lý còn ở lại.

 

Giang Từ nói với cô ấy: "Chúng ta cùng đi đi."

 

"Vâng, giám đốc Giang." Trợ lý đã sớm tắt máy, thu dọn túi xách xong xuôi, cầm lên rồi khoác thẳng lên vai.

 

Hai người đi ra đứng trước thang máy, màn hình thang máy hiển thị đang hoạt động. Đợi thang máy lên mở ra, bên trong có người.

 

Đôi mắt Giang Từ khẽ nheo lại, cô bước vào trong.

 

Trợ lý vốn định đi ké thang máy của sếp để không phải chen chúc thang máy nhân viên bên cạnh, nhưng sao lại có một vị giám đốc Giang khác ở đây nữa chứ. Ở cùng thang máy với hai vị sếp, còn không bằng lúc nãy từ chối giám đốc Giang rồi đi thang máy nhân viên còn hơn.

 

"Chị." Giang Ninh gọi.

 

Giang Từ quay người lại: "Tin tức nhanh thế đã truyền đến phòng đầu tư của em rồi à?"

 

Giang Ninh ho nhẹ: "Tin tan làm mà chị, lúc nào cũng phải nhanh hơn các tin khác một chút. Cảm ơn giám đốc Giang."

 

Giang Từ: "Không có gì."

 

Thang máy đi được nửa đường, đột nhiên dừng lại giữa chừng.

 

Ba người cùng lúc thắc mắc, nhìn lên màn hình hiển thị. Tầng này hình như không có phòng ban nào có quyền sử dụng thang máy chuyên dụng cả.

 

Ting—— cửa thang máy mở ra.

 

Người đi thang máy từ từ xuất hiện trong tầm mắt.

 

Nội tâm của trợ lý: "Nữa hả."

 

"Chủ tịch Giang." Sau khi kinh ngạc, cô vội vàng chào hỏi.

 

Giang Từ, Giang Ninh hai người đều mỉm cười: "Chủ tịch Giang."

 

Giang Khê: "..."

 

Giang Khê bước vào, rồi nhanh chóng quay người lại, quay lưng lại với hai người họ. Giang Từ và Giang Ninh ăn ý nhìn nhau, cúi đầu cười khẽ.

 

Trong im lặng, Giang Khê nhẹ nhàng buông một câu: "Thang máy có phản quang đấy."

 

Hai người lập tức thu lại nụ cười.

 

Thang máy xuống đến tầng một, Giang Khê trước khi đi ra nói với họ: "Tuyết lớn, trên đường về bảo tài xế lái xe cẩn thận một chút."

 

Hai người: "Biết rồi ạ, chủ tịch Giang cũng cẩn thận."

 

Reng reng reng, Giang Khê vừa dặn dò xong, điện thoại liền rung điên cuồng. Nàng không nhìn, trực tiếp ngắt máy.

 

Giang Khê: "Đi đây, bye bye."

 

"Bye bye."

 

Trợ lý đợi Giang Khê rời đi cũng vội vàng nghiêng người ra ngoài, nói: "Vậy hai vị giám đốc Giang, đi đường cẩn thận ạ."

 

Giang Từ: "Cô cũng vậy."

 

Trợ lý quay người, đợi đến khi bóng dáng biến mất khỏi cửa thang máy, cô liền vội vã chạy đi.

 

Cửa thang máy đóng lại, đi xuống tầng hầm.

 

Giang Từ hỏi: "Dạo này em và giám đốc Phó vẫn ổn chứ?"

 

Từ lúc biết hai người họ yêu nhau đến nay cũng đã đứt quãng mấy tháng rồi. Giang Từ rất ít khi hỏi han, nhưng phần lớn thời gian trông Tiểu Ninh đều rất hạnh phúc.

 

Giang Ninh: "Vẫn đang trong giai đoạn tốt đẹp ạ. Tuy thỉnh thoảng có chút xích mích nhỏ, nhưng dỗ dành một chút là được thôi."

 

Dỗ dành?

 

Từ này đặt vào hai người họ, bất kể là giám đốc Phó dỗ Tiểu Ninh, hay Tiểu Ninh dỗ giám đốc Phó, đều không giống phong cách của cả hai cho lắm. Nhưng đã là chuyện tình cảm của họ, chỉ cần hai người ở bên nhau tốt là được rồi.

 

"Ừm." Giang Từ nói.

 

Thang máy xuống đến tầng hầm, hai người ai về xe nấy.

 

Xe từ bãi đỗ xe ngầm đi ra, tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, trên cây cối đã phủ một màu trắng xóa.

 

Reng reng, có tin nhắn gửi tới.

 

Giang Từ cầm lên mở ra xem, là một tấm ảnh tuyết rơi ở nhà: Oa, tuyết rơi rồi, còn là trận tuyết đầu mùa năm nay nữa chứ.

 

Giang Từ: Tuyết rơi rồi à chị? Em họp lâu quá nên không để ý gì cả, tuyết đẹp thật đấy.

 

Cố Phỉ Nhiên: Công việc bận rộn quá nhỉ.

 

Giang Từ: Vâng, hai hôm nay có hơi nhiều việc, hôm nay em sẽ cố gắng tan làm sớm về nhà. Tuyết lớn đường trơn, chị đừng ra ngoài nhé, đợi em về rồi đi dạo cùng chị.

 

Cố Phỉ Nhiên: Thôi được rồi, vậy em làm việc tốt nhé.

 

Hai người vừa nhắn tin xong chưa đầy ba phút, Phỉ Nhiên lại gửi qua một tấm ảnh khác.

 

Cố Phỉ Nhiên: Dễ thương không?

 

Giang Từ bấm vào mở ra, phóng to hình ảnh.

 

Hai quả cầu tuyết tròn vo chồng lên nhau, quả cầu bên trên nhỏ, quả cầu bên dưới lớn, rồi ngoài ra không có gì khác.

 

Giang Từ: Dễ thương lắm, nhưng không phải vừa nãy em mới dặn chị đừng ra ngoài sao?

 

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không có hồi âm. Cách một màn hình cũng cảm nhận được sự chột dạ.

 

Giang Từ cười cười, tắt điện thoại đi.

 

Về đến nhà, Giang Từ đặc biệt dặn tài xế đừng lái vào trong, mà thả cô ở cửa. Cô tự mình giẫm lên lớp tuyết chưa được dọn đi vào.

 

Giang Từ đi đến trước tòa nhà chính, cúi người xuống, đặt túi xách bên cạnh, đưa tay ra bắt đầu đẩy tuyết, đắp người tuyết.

 

Mười phút sau, cô dùng đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh lấy điện thoại ra chụp ảnh, gửi đi chỉ với một cú nhấp.

 

Giang Từ: Dễ thương không?

 

Cố Phỉ Nhiên: Dễ thương lắm, là chị và con à?

 

Giang Từ: Vâng.

 

Cố Phỉ Nhiên: Giá mà có thể đặt cạnh người tuyết của mẹ nữa thì tốt biết mấy.

 

Chỉ đọc con chữ cũng có thể thấy được một tiếng thở dài trong đó.

 

Giang Từ không trả lời, xách túi lên thay dép lê rồi nhẹ nhàng đi vào, thấy nàng đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.

 

Lò sưởi lửa cháy bập bùng.

 

Giang Từ từ từ đi tới từ phía sau. Khi đến gần, cô chống hai tay lên tay vịn sofa, cúi người nhoài đầu ra nói: "Người tuyết của mommy, của mẹ và của con đương nhiên là phải đặt cạnh nhau rồi."

 

"Vậy bây giờ chúng ta đi đặt sao?" Cố Phỉ Nhiên quay đầu lại, khẽ nhoài người tới hôn cô một cái.

 

Trông nàng không có vẻ gì là bị dọa sợ cả.

 

Phó Hiển Thanh "ôi chao" mấy tiếng, rồi tiếp tục xem ti vi, lơ đi đôi vợ vợ trẻ đang công khai thể hiện tình cảm ngay trước mặt mọi người này.

 

Giang Từ hỏi: "Sao chị không bị dọa sợ vậy?"

 

Cố Phỉ Nhiên giơ điện thoại lên cho cô xem, "Ít ra cũng nên tìm một chỗ nào mà chị không thấy rồi hẵng đắp chứ, cục cưng à."

 

Trong ảnh, là Giang Từ đang ngồi xổm đắp người tuyết.

 

Giang Từ khẽ thở dài: "Quả nhiên không gì qua được mắt vợ yêu cả. Đi thôi, chúng ta đi đặt mấy người tuyết cạnh nhau."

 

"Ừm." Cố Phỉ Nhiên nắm lấy bàn tay cô đang chìa ra.

 

Hai người đi lấy người tuyết mà Phỉ Nhiên đắp lúc trước, đặt cạnh hai người tuyết kia, sát rạt vào nhau.

 

Trông đúng là một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.

 

Giang Từ đặt xong, đứng dậy chui vào dưới ô, nhận lấy nó rồi nói: "Chúng ta chụp ảnh đi chị."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ừm."

 

Giang Từ gọi dì giúp việc ra, dùng máy ảnh chụp cho họ. Lúc chụp, Cố Phỉ Nhiên gập ô lại đặt bên cạnh, nhưng bị Giang Từ phản đối vô cùng nghiêm túc.

 

Giang Từ: "Tuyết rơi lớn thế này, rơi vào người sẽ bị cảm lạnh đấy. Chị cứ mở ô ra đi."

 

Cố Phỉ Nhiên khoác tay cô: "Cục cưng, trong lúc em phản đối thì dì đã có thể chụp xong ảnh rồi đấy."

 

Giang Từ: "..."

 

Muốn phản bác, nhưng lại không dám tiếp tục nói sợ lãng phí thời gian.

 

Dì giúp việc hướng ống kính về phía hai người: "Được rồi, chụp đây chụp đây, cười lên nào, cười lên, à, được rồi, đẹp quá."

 

Dì giúp việc liên tiếp bấm máy mấy lần.

 

Chụp xong, Giang Từ cúi người ôm ba người tuyết nhỏ vào lòng, rồi lại nhờ dì chụp thêm mấy tấm nữa.

 

Dì giúp việc hỏi: "Cô Cố, còn chụp nữa không ạ?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chụp thêm hai tấm nữa ạ."

 

Dì giúp việc lại giơ máy ảnh lên: "Vâng."

 

Trước khi dì giúp việc chụp, Cố Phỉ Nhiên kéo cánh tay Tiểu Từ, bảo cô cúi người qua. Giang Từ tưởng nàng có chuyện gì muốn nói, bèn chủ động hạ vai xuống, hỏi: "Sao vậy chị?"

 

Cố Phỉ Nhiên không trả lời, nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má cô, đôi môi cũng lạnh như gò má vậy.

 

Dì giúp việc rất biết ý, liền bấm máy ngay tắp lự.

 

Sau khi được hôn, Giang Từ nhận ra ý của Phỉ Nhiên, cười rồi quay đầu ôm chặt nàng bằng cả hai tay, cúi đầu hôn trả lại.

 

Cố Phỉ Nhiên nghiêng đầu cười rạng rỡ.

 

Ngay khi vừa chụp ảnh xong, Giang Từ liền cầm ô che trên đầu hai người, thái độ lại trở về trạng thái nghiêm túc, nói: "Về nhà lau tuyết nha, đừng để bị cảm."

 

Cố Phỉ Nhiên bây giờ rất ngoan ngoãn: "Rõ rồi, cục cưng."

 

Giang Từ dìu nàng về nhà, lên lầu lấy khăn tắm của Phỉ Nhiên xuống, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi những giọt nước tuyết trên tóc.

 

Phó Hiển Thanh vẫn đang ngồi uống trà ở phòng khách, nói: "Giờ bà mới hiểu tại sao hồi đó cháu cứ quấn lấy Tiểu Từ không buông. Mắt nhìn của cháu cũng tinh đấy, đúng là mẫu người để làm vợ."

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn về phía Tiểu Từ, hỏi: "Bà ngoại khen nghiêm túc như vậy, bà xã có suy nghĩ gì không?"

 

Giang Từ: "Là do vợ dạy dỗ tốt ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên nhướng mày, cái "dạy" này là dạy phương diện nào nhỉ?

 

"Dạy tốt?" Bà ngoại chép miệng, "Người dạy thì nhiều, người nghe thì ít, người nghe xong mà sửa đổi được thì càng ít hơn."

 

Cố Phỉ Nhiên dời ánh mắt đi: "Chứng tỏ Tiểu Từ của chúng ta ngoan."

 

Giang Từ đang lau tóc, bàn tay hạ xuống, cố ý lướt qua khóe môi của Phỉ Nhiên, rồi nhẹ nhàng ấn nhẹ vào đó.

 

Cố Phỉ Nhiên không thể không nhìn lại cô, đuôi mắt cong lên, ánh nhìn có vài phần trêu chọc đầy khiêu khích.

 

Giang Từ cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nghiêm túc lại tiếp tục lau.

 

Tối đến sau khi ăn cơm xong, hai người về phòng tắm rửa.

 

Lúc này tắm nhất định phải có người ở bên, cho nên Giang Từ vào giúp Phỉ Nhiên tắm, nhưng Phỉ Nhiên vẫn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

 

Giang Từ biết, nên không dám đối mặt.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Lúc ở phòng khách không phải dũng cảm lắm sao, sao bây giờ lại chột dạ thế?"

 

Giang Từ xoa sữa tắm, lòng bàn tay lướt qua xương quai xanh và bờ vai xinh đẹp, đầu cố ý cúi thấp: "Em vô tình chạm phải thôi ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vô tình chạm phải?"

 

Nghe không giống vô tình chút nào.

 

Cố Phỉ Nhiên không truy cứu nữa, tay phải giơ lên giữ lấy cằm cô, ép cô phải nhìn mình, "Chị có chỗ nào mà em không được chạm, đến mức phải dùng hai từ 'vô tình'?"

 

Tim Giang Từ đột nhiên lỡ một nhịp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, "...Không có ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vậy em có chỗ nào khác muốn..."

 

Giang Từ: "Chị đang mang thai mà."

 

Giang Từ vội vàng lên tiếng ngắt lời. Tình hình bây giờ, không khí bây giờ, nếu còn nói tiếp thì không hay chút nào.

 

Cố Phỉ Nhiên biết, nhưng vẫn muốn trêu chọc Tiểu Từ một chút.

 

Dù sao thì bình thường lúc ở bên nhau, Tiểu Từ thật sự rất đứng đắn, an phận thủ thường, đặc biệt là trong giai đoạn này, ngoài việc hôn và nắm tay ra, hai người ngay cả ngủ cũng là ngủ riêng.

 

Hôm nay nàng khó có được dịp chủ động, thật khó để không trêu chọc lại.

 

Cố Phỉ Nhiên càng nghĩ càng thấy mình dạy dỗ vẫn chưa đủ.

 

Bây giờ cách ngày dự sinh còn mấy tháng nữa, thật mong ngày con chào đời mau đến.

Bình Luận (0)
Comment