Hai người tắm xong đi ra, trở lại giường. Giang Từ khoanh chân ngồi bên cạnh Phỉ Nhiên, xoa bóp bắp chân cho nàng.
Sách có viết, giai đoạn này bắp chân rất dễ bị sưng phù, cần phải xoa bóp nhiều.
Cố Phỉ Nhiên nói với Tiểu Từ rằng ở nhà có ghế massage và đủ loại dụng cụ massage, cộng thêm phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi nên bắp chân không sưng nghiêm trọng đến vậy, không cần xoa bóp, nhưng Tiểu Từ cứ nhất quyết muốn xoa bóp một lúc, nên nàng cũng đành chiều theo ý cô.
"Bên ngoài vẫn đang rơi tuyết à em?" Cố Phỉ Nhiên hỏi.
Giang Từ quay đầu nhìn tấm rèm cửa đang kéo kín phía sau, một tay chống người xuống giường, đi đến bên cửa sổ vén lên một chút xem trước, rồi kéo ra cho Phỉ Nhiên xem, nói: "Đã nhỏ đi nhiều rồi, chắc lát nữa sẽ tạnh thôi."
Cố Phỉ Nhiên: "Ở chỗ chúng ta mùa đông hiếm khi có một trận tuyết lớn như thế này, thật mong nó rơi lâu hơn một chút."
Giang Từ kéo rèm lại rồi trở về: "Chị thích tuyết rơi đến vậy sao? Vậy tối nay chúng ta ngắm tuyết cho đến khi nó tạnh được không?"
"Được không?" Cố Phỉ Nhiên cười hỏi.
Giang Từ: "Đương nhiên là được, chị đợi em một chút."
Giang Từ quay người đi dời chiếc ghế nằm đang đặt ở góc phòng.
Vì nó hơi nặng, một mình cô kéo có chút vất vả. Cố Phỉ Nhiên thấy vậy, xuống giường định qua giúp cô.
Giang Từ vội nói: "Em tự làm được."
Nói rồi, cô dùng thêm chút sức, kéo chiếc ghế nằm đến trước cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa ra một khoảng rộng bằng chiếc ghế. Sau đó, cô quay người vào phòng thay đồ lấy một chiếc chăn ra trải lên, chăn đắp cũng được mang ra.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, đèn trong phòng ngủ đều được tắt hết, chỉ để lại một ngọn đèn, không khí mờ ảo.
Hai người nằm cạnh nhau trên ghế, cùng nhau ngắm tuyết.
Cố Phỉ Nhiên nghiêng đầu dựa vào Tiểu Từ, nói: "Từ rất lâu trước đây đã có một ước nguyện, giá như có thể cùng em ngắm một trận tuyết thì tốt biết mấy."
Giang Từ chạm vào đầu nàng: "Tại sao vậy ạ?"
Cố Phỉ Nhiên: "Vì chị cảm thấy việc ở bên em đã rất khó thực hiện, huống chi là ngắm tuyết, lại càng khó hơn, cho nên chuyện này vẫn luôn là một ảo tưởng. Hôm nay xem như là ước mơ đã thành hiện thực."
Giang Từ cười hôn lên trán nàng một cái: "Hóa ra lúc chúng ta còn chưa quen biết nhau, chị đã nghĩ đến em rồi."
Cố Phỉ Nhiên thừa nhận: "Ừm, Tiểu Từ, cái đêm gặp nhau ở khách sạn, tuy kỳ phát nhiệt đến có hơi đột ngột, nhưng những phần còn lại chị đã khá cố ý, xin lỗi em."
"Sao phải xin lỗi chứ." Giang Từ nghiêng người ôm lấy nàng, "Đừng xin lỗi, chúng ta bây giờ rất hạnh phúc là đủ rồi."
Cố Phỉ Nhiên: "Cảm ơn em."
Giang Từ bị tiếng cảm ơn này làm cho mềm lòng, cô chống người dậy, cúi xuống hôn lên, sự dịu dàng dần dần lan tỏa.
Cố Phỉ Nhiên đưa tay lên đặt lên vai Tiểu Từ đáp lại nụ hôn.
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi không ngớt.
Sáng hôm sau, tuyết đã tạnh hẳn, phủ trắng cả sân vườn, ba người tuyết nhỏ đắp ngày hôm qua cũng đã bị phủ thêm một lớp tuyết mới.
Lúc ăn sáng, Phó Hiển Thanh hỏi: "Tiểu Từ, hôm nay không đến công ty làm việc sao cháu?"
Giang Từ: "Hôm nay cuối tuần, cháu ở nhà không đi ạ."
Phó Hiển Thanh lấy làm lạ: "Bình thường dù là cuối tuần, cháu cũng phải đến công ty một chuyến, hôm nay lại không đi."
Giang Từ: "Cháu muốn ở nhà với Phỉ Nhiên."
"Thôi thôi thôi, biết hai đứa tình cảm vợ vợ tốt rồi, không đi thì không đi." Phó Hiển Thanh nói.
Giang Từ nhìn Phỉ Nhiên: "Vâng ạ."
Vào ngày Tiểu Niên hôm nay, Lý Vọng Tụng gửi tin nhắn trong nhóm chat của mấy chị em: Báo cho mọi người một tin vui.
Giang Ninh trả lời ngay lập tức: Chị cả có thai rồi à?
Lý Vọng Tụng: ...
Lý Vọng Tụng: Tiểu Ninh, em, Tiểu Ninh, em em em, Giang Ninh em, em có thể cho chị chút không gian để phát triển được không?
Giang Ninh tag thẳng Giang Khê: Chị cả, chị có thai bao lâu rồi, đã đi khám chưa ạ?
Giang Khê: Một tháng rồi, đã đi khám rồi.
Giang Ninh: Chúc mừng chị cả, cũng chúc mừng chị Vọng Tụng.
Phó Nguyễn Ý: Chúc mừng hai người sớm sinh quý nữ.
Cố Phỉ Nhiên: Chúc mừng chị Giang Khê, chị Vọng Tụng.
Giang Từ: Chúc mừng chị Giang Khê, chị Vọng Tụng.
Lý Vọng Tụng: Hai đứa đang vợ hát vợ vỗ tay đấy à?
Lý Vọng Tụng: Hôm nay là Tiểu Niên, trưa nay bọn chị ăn ở bên này rồi, tối phải về nhà họ Giang, ba đứa có về không?
Giang Ninh: Về ạ.
Phó Nguyễn Ý: Về gì mà về?
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn]
Lý Vọng Tụng không thấy tin nhắn chị ấy gửi, chỉ thấy thông báo thu hồi, bèn hỏi: Chị gửi gì thế, sao lại thu hồi, có chuyện gì bọn em không xem được à?
Phó Nguyễn Ý: Có.
Lý Vọng Tụng: ...
Lý Vọng Tụng tag Giang Từ, Cố Phỉ Nhiên và Giang Ninh: Ba đứa tối nay có về không? Nếu về thì mấy giờ về?
Giang Ninh: Chắc khoảng năm sáu giờ chiều về ạ.
Reng reng reng, Giang Ninh lập tức nhận tin nhắn riêng.
Giang Ninh bấm vào xem, chặn hết chỉ với một cú nhấp, rồi chụp màn hình, cố ý khoanh tròn lại gửi cho đối phương.
Phó Nguyễn Ý: Được, em giỏi lắm.
Lý Vọng Tụng: Hai đứa mấy giờ về?
Cố Phỉ Nhiên: Em nghe theo Tiểu Từ.
Giang Từ: Hôm nay em có chút việc công ty cần giải quyết, cộng thêm đi đón Phỉ Nhiên nữa, chắc khoảng sáu bảy giờ.
Lý Vọng Tụng: Vậy bọn chị ở nhà đợi mấy đứa.
Giang Từ: Vâng ạ.
Cuộc trò chuyện trong nhóm kết thúc. Giang Ninh vừa thoát ra, một cuộc gọi thoại liền gọi tới. Chuyện chặn tin nhắn vừa rồi đã làm chị ấy tức không nhẹ, cho nên cuộc gọi này nàng đành phải nghe.
Phó Nguyễn Ý: "Em chặn tin nhắn của chị phải không?"
Giang Ninh lật xem tài liệu: "Ừm hửm."
Phó Nguyễn Ý một tay chống hông: "Em còn 'ừm hửm' nữa à? Chị chặn tin nhắn của em bao giờ chưa mà em lại dám chặn chị?"
Giang Ninh: "Chị cả có thai rồi, tối nay nói gì thì nói cũng phải về, chắc chắn không thể ở cùng chị được."
Phó Nguyễn Ý: "Chị có muốn nói chuyện này đâu?"
Giang Ninh giả vờ không biết: "Vậy chị muốn nói chuyện gì? Chị nói rõ ra đi, em sẽ nghe."
Phó Nguyễn Ý: "..."
Giang Ninh kề điện thoại vào tai nghe một lúc, không thấy có tiếng trả lời, liền nói: "Nếu chị không nói thì em cúp máy đây, em còn chút việc phải làm, phải tranh thủ làm xong về nhà. Chuyện chị cả có thai là chuyện lớn, em không thể không về được."
Khóe môi Phó Nguyễn Ý trề xuống: "Gỡ chặn WeChat cho chị, ai đời lại nói chặn là chặn chứ."
Giang Ninh: "Được, em sẽ gỡ. Chị, chị còn chuyện gì khác không ạ?"
Phó Nguyễn Ý: "Không, ngày mai em về không?"
Giang Ninh: "Ngày mai... không chắc ạ. Nếu em không về thì chị có thể đến nhà họ Giang tìm em mà."
"Chị đến nhà họ Giang?" Phó Nguyễn Ý tưởng mình nghe nhầm.
Giang Ninh đặt cây bút bi xuống, hơi ngẩng đầu lên, nói: "Chị đến nhà họ Giang sao? Nghe giọng của cô Phó đây có vẻ như rất khinh thường khi đến nhà họ Giang em vậy. Vậy nếu như vậy thì cuộc tình này của chúng ta có lẽ không cần tiếp tục nữa đâu nhé..."
Phó Nguyễn Ý lạnh mặt: "Em chọc tức chị phải không?"
Giang Ninh: "Đây có được coi là chọc tức sao? Chỉ là nói thật thôi mà."
Câu nói này, Phó Nguyễn Ý nghe ra được sự nghiêm túc trong giọng điệu của nàng, cô quay người đi, đưa tay lên xoa trán: "Chị không có ý đó, ngày mai nếu có thời gian, chị... sẽ qua."
Giang Ninh: "Chị, sao lại miễn cưỡng như vậy. Không muốn đến thì thôi, không sao cả đâu ạ."
Phó Nguyễn Ý chuyển sang đấm vào đầu, đúng là nói nhiều sai nhiều: "Chị không có ý đó, ngày mai chị nhất định sẽ qua."
Giang Ninh: "Không cần đâu ạ, xem thời gian của chị thế nào đã."
"Ừm..." Phó Nguyễn Ý đành phải đồng ý trước.
Hai người nói chuyện xong, điện thoại vẫn không ngắt máy.
Bình thường Giang Ninh đều đợi cô cúp máy, lần này cũng vậy, nhưng Phó Nguyễn Ý lại không dám cúp. "Hay là em cúp máy đi?"
Giang Ninh: "Được, bye bye."
"Ấy, đợi đã đợi đã."
Phó Nguyễn Ý vội ngăn nàng lại. Đồng ý nhanh như vậy, trong lòng chắc chắn đang tức giận rồi, thật là đau đầu muốn chết. "Em đang ở đâu, chị đến tìm em, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Giang Ninh: "Ở công ty."
Phó Nguyễn Ý: "Nửa tiếng nữa là đến."
"Được." Giang Ninh bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, không cúp máy mà tiếp tục làm việc.
Phó Nguyễn Ý liếc nhìn, cũng không cúp máy, trực tiếp cầm lấy đi đến Giang Thị tìm nàng.
Nửa tiếng sau, Phó Nguyễn Ý đến tòa nhà của tập đoàn Giang Thị, cầm điện thoại lên: "Em đang nghe phải không? Chị đến rồi."
Giang Ninh: "Em đang ở sảnh tầng một, bây giờ ra ngoài."
Phó Nguyễn Ý: "Được."
Giang Ninh ra khỏi công ty, nhìn thấy chiếc xe đang đậu bên đường, nàng kéo cửa xe, cúi người ngồi vào.
Tài xế lái xe rời đi.
Phó Nguyễn Ý đưa điện thoại cho Giang Ninh xem, trước mặt nàng ngắt cuộc gọi, dịu dàng nói: "Chị không có ý như trong điện thoại đâu, chủ yếu là, chị, cái đó, sắp Tết rồi, tự dưng không có lý do gì lại đột ngột đến nhà họ Giang các em, có chút ngại, thật sự không phải là ghét bỏ."
Giang Ninh bình tĩnh nói: "Em biết không phải ghét bỏ, nhưng chị à, có lẽ là chị sợ khó xử đúng không."
"Chị sao lại khó xử được chứ." Phó Nguyễn Ý không thừa nhận.
Giang Ninh: "Trước đây vì chuyện của hai nhà, thái độ của chị đối với chị Giang Từ và nhà bọn em vô cùng tệ, thậm chí còn buông lời ác ý. Bây giờ chị hai tuy không còn để tâm nữa, nhưng dù sao người chị nhắm vào vẫn là nhà họ Giang, bà nội chắc chắn sẽ để tâm, chị sợ phải gặp bà nội."
Phó Nguyễn Ý dời ánh mắt đi: "Không có."
Giang Ninh: "Vậy hôm nay chị cùng em về gặp bà nội."
Lần này Phó Nguyễn Ý quay cả người đi, tay phải chống lên đầu gối, đỡ đầu thở dài.
Sớm biết có ngày hôm nay, đã không gây ra nhiều nghiệp chướng như vậy rồi.
Tài xế lái xe vòng quanh khu vực xung quanh.
Giang Ninh nhìn đồng hồ trên tay: "Nếu chị không có gì muốn nói, bảo tài xế đi hết vòng này rồi thả em xuống, công ty vẫn còn chút việc chưa làm xong, em phải làm xong sớm để về nhà."
Phó Nguyễn Ý không biết nên nói gì, tiếp tục quay lưng lại.
Giang Ninh biết việc về gặp bà nội đối với cô không đơn giản như vậy, nên cũng không ép buộc. "Được rồi, chị, em về làm việc đây. Hôm nay là Tiểu Niên, chị cũng về nhà đi, Tiểu Niên vui vẻ. Ngày mai em sẽ cố gắng về sớm gặp chị."
Xe đi một vòng quay lại, đã chuẩn bị dừng.
Phó Nguyễn Ý quay người lại, đưa tay nắm lấy cổ tay Giang Ninh, lòng bàn tay ấn lên đồng hồ, "Chị..."
Giang Ninh không ngắt lời, tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe.
Nhưng nàng càng như vậy, Phó Nguyễn Ý lại càng không nói ra được, như thể có một cục tức nghẹn ở cổ họng.
Giang Ninh lật bàn tay lại nắm lấy tay cô, khẽ an ủi: "Được rồi, chị, thật sự không sao đâu, chuyện gặp bà nội không vội. Chỉ là hôm nay tiện thể chuyện của chị Giang Khê và chị Vọng Tụng nên mới nhắc tới thôi. Em về làm việc trước đây, bye bye."
"Đợi đã." Phó Nguyễn Ý siết chặt, kéo người nàng lại, dặn tài xế: "Lái thêm một vòng nữa."
Tài xế: "Vâng, giám đốc Phó."
Tài xế tiếp tục lái về phía trước.
Giang Ninh hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"
"Không có." Phó Nguyễn Ý buông tay ra, vòng tay qua eo nàng kéo đến trước mặt mình, "Chị sẽ nghiêm túc suy nghĩ."
Nói rồi, cô cúi đầu hôn xuống.
Giang Ninh không hé môi, cũng không đáp lại. Về sau bị cô giữ chặt hôn một cách nồng nhiệt, rồi cũng bị cuốn theo dần dần đáp lại.
Hơn sáu giờ tối, Giang Từ lái xe đến đón Phỉ Nhiên, hai người trở về nhà họ Giang.
Hôm nay là Tiểu Niên, hai người vốn dĩ đã bàn là sẽ đón ở nhà riêng của mỗi người, nhưng bên chị Giang Khê lại có tin vui nên đương nhiên phải về một chuyến.
Cố Phỉ Nhiên: "Tối nay có ở lại không em?"
Giang Từ gật đầu: "Vâng ạ, đợi mọi người tụ tập xong chắc cũng muộn rồi, đi về lúc đó không thích hợp nên cứ ở lại một hôm đi".
Cố Phỉ Nhiên: "Được đó, chị còn chưa từng ở phòng của em."
Giang Từ cười đưa tay ra đỡ sau eo Phỉ Nhiên, nhẹ nhàng xoa bóp nói: "Em cũng đã lâu không ở rồi, nhưng tối nay nhà họ Giang nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Cố Phỉ Nhiên ngả người ra sau: "Chị ấy và Tiểu Ninh ở bên nhau, giá như chị ấy cũng có thể đến, vậy mới thật sự là náo nhiệt."
Giang Từ chép miệng: "Chị Nguyễn Ý mà đến, những người còn lại chắc sẽ sốc đến mức không ăn nổi cơm tối mất."
"Cái đó thì đúng." Hai người vừa nói vừa cười.
---------------------------------------------
(*) Tiểu Niên (小年): Tết Tiểu Niên là một ngày lễ truyền thống trong văn hóa Trung Quốc, thường diễn ra vào khoảng một tuần trước Tết Âm Lịch (khoảng 23-24 âm lịch tháng Chạp).