Chuyện này xảy ra vào trước một ngày nọ, tại văn phòng của Giang Ninh.
Giang Từ xách bữa sáng đến, chặn nàng lại ở cửa, nói: "Diễn đàn đã nhắc đến trong cuộc họp hôm qua, chị cả bận việc không tham gia được rồi."
Giang Ninh đưa tay nhận lấy, "Vậy nên em phải đi sao ạ?"
Giang Từ: "Ừm."
Giang Ninh gật đầu: "Được ạ, lát nữa em sẽ đến tìm chị cả xin tài liệu liên quan đến diễn đàn để xem. Ngoài ra còn có gì cần chú ý không chị?"
Giang Từ: "Diễn đàn thì không có gì cần chú ý, nhưng ở diễn đàn có vài người cần chú ý một chút, sau này có thể sẽ hợp tác."
"Vâng ạ." Giang Ninh nghiêm túc ghi nhớ từng điều một.
Giang Từ nói hết danh tính của mấy người đó cho Giang Ninh, đến người cuối cùng thì đột nhiên nhớ ra còn một người nữa.
Giang Từ: "Giám đốc Phó cũng sẽ đến."
"...Giám đốc Phó, được ạ." Đôi mắt Giang Ninh lóe lên.
Giang Từ: "Đến lúc đó nếu có người mời em uống rượu gì đó, không cần quan tâm đối phương là ai, cứ từ chối hết cho chị."
Giang Ninh cười nói: "Vâng, em biết rồi chị."
Giang Từ: "Được, chị đi làm việc đây."
Ba ngày sau, Giang Ninh đi công tác tham dự diễn đàn.
Vào ngày diễn đàn bắt đầu, Phó Nguyễn Ý với tư cách là khách mời quan trọng đã xuất hiện, cô mặc một bộ vest xám ôm sát người, bên trong là áo lót cổ thấp.
Mái tóc dài thẳng buông xoã ngang vai, lớp trang điểm tao nhã.
Nếu nói bình thường cô là ngự tỷ lạnh lùng, thì hôm nay cô là một ngự tỷ dịu dàng, tri thức và tao nhã, hơn nữa khí chất vô cùng có sức áp đảo.
Sau khi Phó Nguyễn Ý phát biểu xong bài diễn văn ngắn gọn, cô bước xuống khỏi sân khấu. Người dẫn chương trình tuyên bố diễn đàn chính thức bắt đầu.
Hai người chăm chú lắng nghe.
Đến giờ nghỉ giải lao, mọi người đứng dậy trò chuyện.
Phó Nguyễn Ý còn chưa kịp đi đâu, bên cạnh đã lập tức bị vây quanh bởi đám đông, có người xin phương thức liên lạc, có người muốn bàn chuyện hợp tác, cũng có người chỉ muốn gặp mặt làm quen.
Phó Nguyễn Ý vô thức quay đầu tìm kiếm bóng dáng Giang Ninh.
Kết quả là bên cạnh nàng cũng có không ít người.
"Chào cô Giang, tôi là Mạnh Vũ Trúc, phó giám đốc của Tân Hải. Nghe nói cô cũng đến tham dự diễn đàn, nên tôi muốn đến làm quen với cô một chút."
Đối phương vừa nói vừa lịch sự đưa tay ra.
Giang Ninh bắt tay lại, "Chào cô."
Tân Hải, công ty này có trong kế hoạch hợp tác của chị cả.
Có thể làm quen.
Giang Ninh nói: "Lúc công ty họp, tôi có nghe qua danh tiếng của Tân Hải và giám đốc Mạnh vài lần, hôm nay xem như cuối cùng cũng được gặp người thật, rất vui được làm quen với cô."
Mạnh Vũ Trúc nhìn Giang Ninh không chớp mắt, "Nếu vậy, chúng ta kết bạn WeChat đi."
Giang Ninh lấy điện thoại ra: "Được."
Hai người quét mã kết bạn WeChat.
Từ lúc Mạnh Vũ Trúc đến bên cạnh Giang Ninh, Phó Nguyễn Ý đã luôn nhìn về phía này. Thấy hai người đã kết bạn WeChat, trò chuyện lại càng vui vẻ hơn, cô bèn nói với những người đang vây quanh mình: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát, mọi người cứ trò chuyện trước đi."
Mọi người đều biết đây chỉ là cái cớ, nhưng vẫn hùa theo nói: "Vâng, vậy giám đốc Phó đi trước đi ạ, lát nữa chúng ta lại trò chuyện."
Phó Nguyễn Ý rời khỏi hội trường đi vào nhà vệ sinh.
Lúc quay lại, cô thấy bên cạnh nàng vây quanh còn nhiều người hơn nữa. Nhìn nụ cười trên mặt họ, không giống như đang bàn công việc.
Phó Nguyễn Ý sải bước đi tới.
Người bên cạnh chú ý đến cô trước, liền đứng thẳng người chào hỏi, "Giám đốc Phó, cô về rồi à."
Phó Nguyễn Ý cười nhẹ: "Lúc qua đây, thấy mọi người trò chuyện vui vẻ quá, đang bàn chuyện gì thế?"
Người kia đáp lại: "Cô Giang đang kể cho chúng tôi nghe một vài chuyện thú vị trong kinh doanh."
"Chuyện thú vị trong kinh doanh?"
Phó Nguyễn Ý lặp lại câu này một lần trước, rồi mới hỏi ngược lại Giang Ninh: "Rốt cuộc là thú vị đến mức nào, mà có thể làm mọi người vui vẻ như vậy, không ngại nói cho tôi nghe với."
Giang Ninh rất dịu dàng nói: "Giám đốc Phó muốn nghe sao? Nếu muốn nghe, em có thể kể lại một lần nữa."
Phó Nguyễn Ý: "Ừm, em nói đi."
Cô thật sự muốn nghe.
Những người xung quanh cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ là một câu chuyện vui trong công việc mà thôi, sao giám đốc Phó lại truy cứu đến cùng như vậy, lại còn tỏ vẻ thật sự muốn nghe nữa chứ. Chẳng lẽ nói, câu chuyện này không quan trọng, mà người kể chuyện mới là quan trọng...
Giang Ninh: "Trước đây lúc bàn chuyện hợp tác, em từng gặp một khách hàng người Nam Cảng. Cô ấy nói tiếng phổ thông không tốt, em cũng không biết nói phương ngữ bên đó của cô ấy. Ý của em là, tìm một phiên dịch, như vậy sẽ tiện trao đổi hơn, nhưng cô ấy đã từ chối."
"Tại sao?" Phó Nguyễn Ý nêu ra nghi vấn.
Đồng thời trong tiềm thức, cô cảm thấy đối phương đang cố ý.
Dù sao thì hai bên hợp tác, để việc hợp tác diễn ra thuận lợi, tìm phiên dịch là chuyện hết sức bình thường.
Giang Ninh trả lời: "Vì cô ấy cảm thấy, nội dung hợp tác là thứ yếu, quan trọng nhất là người hợp tác. Hai người không hiểu nhau có thể tìm phiên dịch, nhưng nếu việc hợp tác xảy ra vấn đề, không phải tìm phiên dịch là có thể giải quyết được."
Phó Nguyễn Ý thẳng thắn nói: "Nghe như nói thừa."
Hợp tác có vấn đề và sai sót, không tìm hai bên hợp tác, chẳng lẽ thật sự đi tìm phiên dịch sao?
Giang Ninh cười khẽ: "Em cũng đã nói như vậy, thế là hai người cãi nhau, một người nói tiếng phổ thông, một người nói tiếng địa phương. Kết quả là cãi qua cãi lại, đối phương đột nhiên nói với em, có thể hợp tác."
Phó Nguyễn Ý hiện lên dấu chấm hỏi: "Cô ấy cố ý?"
Giang Ninh lắc đầu: "Ban đầu em cũng cảm thấy đối phương cố ý, nhưng tìm hiểu rồi mới biết, cô ấy đối với bất kỳ ai cũng như vậy. Mỗi chúng ta trong giai đoạn đầu hợp tác đều sẽ cố gắng thể hiện thành ý lớn nhất, nhưng nếu sau đó có vấn đề, thái độ giải quyết vấn đề của đối phương cũng rất quan trọng. Cô ấy cảm thấy trận cãi vã này với em, tuy rất tức giận, nhưng những lời nói ra lại rất khách quan, là một đối tác đáng để hợp tác."
Vừa nãy Phó Nguyễn Ý còn hơi không hiểu, bây giờ thì đã hiểu rồi.
Phó Nguyễn Ý: "Là một người chân thành."
Giang Ninh: "Vâng, cho nên sau khi chúng em gặp mặt, việc bàn bạc vô cùng thuận lợi, đối phương cho biết sẽ hợp tác lâu dài."
Phó Nguyễn Ý: "Vậy điểm hài hước là gì?"
Nghe xong câu chuyện này, dường như cũng không có điểm nào hài hước lắm, ít nhất là cô không cười.
Người bên cạnh nghe xong và hiểu được câu chuyện này liền trả lời: "Giám đốc Phó thật sự không nghe ra sao ạ? Điểm hài hước là họ một người nói tiếng phổ thông, một người nói phương ngữ cãi nhau, cả hai bên đều không ai hiểu ai, kết quả là chửi nhau suốt nửa tiếng đồng hồ."
Phó Nguyễn Ý: "Hả?"
Là do cô lớn tuổi rồi, nên không hiểu những thứ này sao?
Giang Ninh nhìn phản ứng của giám đốc Phó, cười cười, nói: "Cảm thấy không hài hước cũng không sao ạ, giám đốc Phó có muốn uống nước không? Em đi rót cho chị một ly nước."
Phó Nguyễn Ý: "Được."
Tuy cũng không khát lắm.
"Vâng ạ." Giang Ninh đứng dậy đi rót nước cho cô.
Giang Ninh rót nước xong quay lại, những người kia đã đi hết cả rồi, chỉ còn lại một mình giám đốc Phó ngồi ở đó.
Giang Ninh: "Giám đốc Phó, nước đây."
Phó Nguyễn Ý nhìn ly nước đầy ắp, hỏi: "Có phải tôi đã lạc hậu so với giới trẻ các em rồi không, chuyện vừa rồi, thật sự không hiểu lắm."
Giang Ninh: "Không sao đâu, thật ra cũng không phải hài hước gì nhiều, chỉ là tiện miệng trò chuyện mà thôi."
Phó Nguyễn Ý: "Hỏi em một câu."
"Vâng, chị cứ nói ạ." Giang Ninh rất khách sáo.
Phó Nguyễn Ý ngước mắt lên: "Em nghĩ sao về chuyện chênh lệch tuổi tác, khoảng cách tuổi tác mà em có thể chấp nhận là bao nhiêu?"
Sắc mặt Giang Ninh hơi thay đổi, nàng im lặng vài giây rồi đáp lại: "Về mặt tuổi tác thì em không để tâm, nhưng mà, chị em có lẽ sẽ rất để tâm, cho nên chỉ cần chị ấy đồng ý là được."
"Ồ." Phó Nguyễn Ý ra vẻ thâm trầm, "Ra là Giang Từ còn quản cả tuổi tác bạn bè của em à, nghiêm khắc thật đấy."
"Hả?" Lần này đến lượt Giang Ninh ngẩn người.
Phó Nguyễn Ý cười nói: "Sao vậy, chênh lệch tuổi tác mà tôi hỏi, là nói về chuyện em kết bạn. Người vừa trò chuyện với em lúc nãy, có người hai ba mươi tuổi, cũng có người bốn mươi, thậm chí có cả bốn năm mươi tuổi, nhưng em đều có thể trò chuyện cởi mở, rất khá đấy."
Giang Ninh biết ý của cô là vậy, bèn khẽ gật đầu, rồi lại ngẩng lên: "Nếu là sự chênh lệch tuổi tác theo nghĩa khác, thật ra cũng không có vấn đề gì."
Vẻ mặt của Phó Nguyễn Ý trở nên vi diệu.
Một lát sau, cô cầm ly nước lên, từ từ ngửa cổ uống.
Diễn đàn diễn ra vài ngày. Vào ngày kết thúc cuối cùng, mọi người ít nhiều đều có uống một chút rượu.
Ngày mai Phó Nguyễn Ý phải đi chuyến bay sớm về Lâm Giang nên không uống, chỉ uống nước lọc.
Giang Ninh trò chuyện với mấy người trẻ tuổi, lúc vui vẻ đã không kìm được mà cụng vài ly.
"Giám đốc Phó, rất vui được làm quen với cô, chúng ta hẹn gặp lại vào dịp khác.
"Ừm."
Hai người cụng ly.
Diễn đàn kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.
Giang Ninh vì có uống chút rượu nên được trợ lý dìu ra ngoài. Ngoài việc đi lại có hơi lảo đảo ra, suốt cả quá trình đều rất im lặng.
Vì số người tham gia diễn đàn rất đông, không thiếu những nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy, nên ban tổ chức đã theo thứ tự, cho xe của họ đến trước.
Như vậy, những người còn lại sẽ phải đợi ở cửa.
Mạnh Vũ Trúc đứng cạnh Giang Ninh, cả hai đều say khướt như nhau, hai ma men nói nói cười cười.
Một lát sau, một chiếc xe lái đến dừng lại.
Trợ lý từ trên xe xuống, mở cửa sau ra, nói: "Cô Giang, giám đốc Phó nói là tiện đường, có thể đi cùng. Trên xe còn chuẩn bị sẵn nước mật ong giải rượu cho cô ạ."
Giang Ninh quay đầu nhìn về phía ghế sau, nhưng vì là kính một chiều nên từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.
Nhưng những lời này nghe qua hoàn toàn không có ý cho người ta từ chối.
Giang Ninh đứng thẳng người, nói với Mạnh Vũ Trúc: "Giám đốc Mạnh, có xe đi nhờ được rồi, tôi về trước với giám đốc Phó đây. Cô về đến khách sạn an toàn có thể gửi cho tôi một tin nhắn."
Mạnh Vũ Trúc cũng đang nhìn về phía chiếc xe đó, trong lòng cũng hiểu ra được vài điều, "Tin nhắn thì sẽ gửi, nhưng có xem hay không thì chưa chắc."
Giang Ninh: "Gì cơ?"
Mạnh Vũ Trúc cười nhẹ: "Không có gì, lên xe đi, nước mật ong quả thật có thể giải rượu."
Giang Ninh: "Được, bye bye."
Lúc trợ lý dìu Giang Ninh lên xe, không nhịn được mà nhắc nhở: "Giám đốc, giám đốc Giang nói, bảo tôi phải đi theo cô suốt cả quá trình, không rời nửa bước."
Giang Ninh: "Không sao đâu, chị hai và giám đốc Phó đều quen biết nhau cả mà."
Trợ lý: "Vậy được ạ."
Nhân phẩm của giám đốc Phó vẫn đáng tin cậy.
Trước khi lên xe, Giang Ninh vẫy tay với Mạnh Vũ Trúc: "Giám đốc Mạnh, lần sau có dịp gặp lại."
Mạnh Vũ Trúc gật đầu: "Được."
Nhưng tiếng "được" này trả lời có phần lơ đãng.
Đợi Giang Ninh ngồi lên xe, trợ lý giúp nàng cài dây an toàn, tiện thể đóng cửa xe lại.
Xe từ từ lăn bánh rời đi.
Phó Nguyễn Ý từ bên cạnh lấy ra một bình giữ nhiệt, vặn nắp ra đưa cho nàng: "Dịp thế này mà cũng say được à?"
Giang Ninh: "Vui quá nên trò chuyện thêm vài câu."
Phó Nguyễn Ý: "Vui?"
Giang Ninh nhận lấy nước mật ong, "Giám đốc Mạnh bằng tuổi em, có nhiều chủ đề chung nên trò chuyện vui vẻ."
Phó Nguyễn Ý nghe ra được nàng đang cố ý nhắc đến việc bằng tuổi, nên cũng cố ý hỏi lại: "Vậy em cảm thấy, bằng tuổi thì tốt, hay có chênh lệch tuổi tác thì tốt hơn?"
Vị của nước mật ong rất ngọt.
Giang Ninh lại uống thêm một ngụm, "Bằng tuổi hay chênh lệch tuổi tác đối với em không phải là điểm quan trọng. Dù là bằng tuổi hay không bằng tuổi, em đều không để tâm đến chênh lệch tuổi tác."
Phó Nguyễn Ý quay đầu nhìn qua.
Hai người một người hỏi đầy ẩn ý, một người trả lời chỉ xoáy vào điểm đối phương quan tâm.
Phó Nguyễn Ý: "Say rồi nên cái gì cũng dám nói."
Giang Ninh: "Giám đốc Phó không say mà lại cái gì cũng dám hỏi. Nếu như vậy, một người say như em thì có gì phải sợ, dù sao thì sáng mai tỉnh dậy cũng chẳng biết gì nữa đâu."
"Chẳng biết gì cả, phải không?"
Nhạc trên xe vang lên một bài hát Nam Cảng, đến đúng đoạn cao trào, cô cúi người hôn lên.
Vị ngọt ngào lan tỏa nơi khoé môi.