Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 146

Nụ hôn này đến thật bất ngờ.

 

Không chỉ Giang Ninh không kịp chuẩn bị, Phó Nguyễn Ý cũng vậy, vì vậy nhất thời cả hai chỉ áp môi vào nhau, chờ đợi phản ứng của đối phương.

 

Có lẽ cả hai đã chờ đợi hơi lâu.

 

Giang Ninh khẽ cử động, Phó Nguyễn Ý tưởng rằng đó là lời đáp lại, bèn giơ tay giữ lấy bên gáy của nàng, lòng bàn tay áp vào da thịt, rồi mạnh mẽ hôn xuống.

 

Giang Ninh: "?"

 

Hơi thở nóng bỏng ập tới, quyện với hương tin tức tố mùi rượu vang đỏ và tuyết sơn, nuốt chửng tất cả không còn lại chút gì.

 

Giang Ninh khẽ mỉm cười, rồi từ từ nghiêng đầu, nhắm mắt lại.

 

Vài phút sau, cả hai bỗng nhiên im lặng.

 

Giang Ninh cẩn thận hỏi: "Chị, không biết hôn à?"

 

"Gì cơ?" Giọng điệu của Phó Nguyễn Ý lập tức trở nên nặng nề.

 

Giang Ninh vội vàng đưa tay đặt lên vai cô, dỗ dành: "Không phải, ý em là, em hơi bất ngờ về chuyện này thôi ạ."

 

Thoạt nghe, Phó Nguyễn Ý cứ ngỡ câu này đang chê mình kém cỏi, nhưng nghĩ kỹ lại.

 

Vậy thì có nghĩa là nàng rất giỏi.

 

Phó Nguyễn Ý lùi lại để tạo khoảng cách, ánh mắt lạnh đi: "Em giỏi như vậy, là ai dạy em, một người yêu cũ nào đó của em sao?"

 

"Ờm..." Chỉ một câu đã hỏi khó được Giang Ninh.

 

Chuyện thế này sao có thể suy một ra ba nhanh đến vậy được chứ.

 

Phó Nguyễn Ý cười khẩy: "Sao không nói gì?"

 

Giang Ninh từ từ đan hai tay trước người, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chuyện đó, em không có người yêu cũ nào cả."

 

Phó Nguyễn Ý: "Vậy tức là, với người yêu cũ chỉ là quan hệ hôn môi thôi à?"

 

Giang Ninh: "..."

 

Đoán có hơi chuẩn rồi.

 

Trước nụ hôn này, nếu giám đốc Phó có hỏi câu này, có lẽ nàng đã lảng tránh cho qua chuyện, nhưng với tình hình bây giờ, có vẻ thẳng thắn một chút sẽ tốt hơn.

 

Giang Ninh suy nghĩ hồi lâu, rồi chân thành đáp: "Hồi em còn đi du học ở nước ngoài, người lạ đất khách, cộng thêm ngôn ngữ không tốt lắm, rất khó để hòa đồng với mọi người, lúc đó có một bạn học đã chủ động kết bạn với em, dần dần mối quan hệ của bọn em cũng thân thiết hơn một chút."

 

Phó Nguyễn Ý: "Hiểu được mà, hai em đã hẹn hò với nhau à?"

 

Giang Ninh nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa ạ, trong giai đoạn tìm hiểu, nhà bạn ấy có chuyện nên đã làm thủ tục bảo lưu rồi về nước, sau đó nữa thì là thông báo thôi học của bạn ấy, đến cả lần cuối em cũng không được gặp."

 

Phó Nguyễn Ý xoay người đi, nhìn về phía trước rồi nói: "Nghe có vẻ khá đáng tiếc, em không đi tìm bạn ấy à?"

 

Giang Ninh: "Ban đầu em cũng có ý định đó, nhưng nghĩ rằng có tìm cũng không thay đổi được gì, nên thôi ạ."

 

Thực ra đến tận bây giờ, nàng cũng chẳng còn suy nghĩ gì nhiều nữa.

 

"Bây giờ còn tiếc nuối không?" Phó Nguyễn Ý hỏi.

 

Giang Ninh vừa nghĩ đến đây thì giám đốc Phó đã hỏi, thế là nàng đem những gì mình vừa nghĩ ra trả lời: "Không tiếc nuối ạ, chỉ có thể nói rằng, trong giai đoạn đó của cuộc đời, bạn ấy là một nét bút đậm sắc màu của em."

 

Vẻ mặt Phó Nguyễn Ý dần dịu đi.

 

Đôi khi lời thật lòng tuy không dễ nghe, nhưng thái độ của đối phương vẫn ổn, nên cũng có thể cho qua.

 

Màn tâm sự sướt mướt kết thúc, Phó Nguyễn Ý lại quay về với câu hỏi mà mình muốn hỏi.

 

Phó Nguyễn Ý: "Em nói chị không biết hôn, là đã hôn với 'nét bút đậm sắc màu' này rồi à?"

 

Giang Ninh vừa bị chuyện cũ khơi gợi lại nên có chút đau lòng, nghe thấy câu hỏi này, nàng lập tức trở nên căng thẳng như gặp phải kẻ địch, nhìn sắc mặt của đối phương rồi trả lời: "Có hôn rồi ạ... một hai lần gì đó, nhưng đều là bạn ấy chủ động."

 

Phó Nguyễn Ý: "Hèn gì lại nói chị không biết hôn."

 

Giang Ninh: "..."

 

Nụ hôn vừa rồi đã vén lên một lớp màn che giữa hai người, Giang Ninh không muốn mối tình còn chưa bắt đầu này lại vì chuyện đó mà trở thành quá khứ, nàng chủ động hỏi: "Chị, em hỏi một câu được không, nụ hôn vừa rồi có ý nghĩa gì vậy ạ?"

 

Phó Nguyễn Ý quay đầu lại: "Em nghĩ nó có ý nghĩa gì?"

 

Giang Ninh nghiêm túc nói: "Là lời tỏ tình vừa kìm nén vừa nhẫn nhịn của chị, cũng là tình cảm em dành cho chị."

 

Câu nói này tương đương với một lời thú nhận.

 

Phó Nguyễn Ý nghe lọt tai câu cuối cùng, "Mạnh dạn thừa nhận như vậy, không sợ Giang Từ biết à?"

 

Giang Từ cũng giống như mình, có một khao khát chiếm hữu không thể nói thành lời với em gái. Bất kể ai hẹn hò với em gái họ, họ đều tuyệt đối phản đối, huống hồ gì bây giờ đối tượng hẹn hò của em gái lại chính là người mà chị gái mình không ưa.

 

Về phương diện này, Phó Nguyễn Ý lo lắng, nhưng Giang Ninh lại không lo lắng đến thế.

 

Giang Ninh: "Chị ấy mà biết thì cũng chỉ giận lúc đầu thôi, không quá nửa tiếng là sẽ tự tiêu hóa được chuyện này, nên em không lo lắm đâu ạ."

 

Phó Nguyễn Ý không yên tâm: "Nếu là người khác thì Giang Từ có thể sẽ như vậy, nhưng đối phương là chị."

 

Giang Ninh: "Nếu là người khác thì chị ấy còn lo hơn, có khi trong ngày hôm đó sẽ cho người đi điều tra lai lịch của đối phương ấy chứ. Chính vì là chị, nên chị ấy sẽ chỉ giận một chút, rồi lại âm thầm tự dỗ mình."

 

Bởi vì so với một người xa lạ không quen biết, một người quen thuộc, biết rõ gốc gác sẽ khiến người ta bớt lo lắng hơn.

 

Phó Nguyễn Ý có chút bị thuyết phục rồi.

 

Xe đến khách sạn, Giang Ninh và Phó Nguyễn Ý cùng nhau xuống xe.

 

Lúc vào thang máy, trợ lý rất biết điều mà không đi theo nữa, tự mình trở về phòng.

 

Vào trong phòng suite, Phó Nguyễn Ý cởi áo khoác vứt lên sofa, đi vào phòng tắm thu dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân, lúc đi ra thì gọi Giang Ninh vẫn còn đang hơi say: "Qua đây tắm rửa đi."

 

"Vâng ạ." Giang Ninh ngoan ngoãn đi qua.

 

Giang Ninh đi vào, thấy cốc, bàn chải và kem đánh răng đều đã được chuẩn bị đầy đủ, vô cùng chu đáo, thế là nàng ngẩng đầu cười nhìn Phó Nguyễn Ý: "Cảm ơn chị ạ."

 

Phó Nguyễn Ý một tay chống lên thành bồn, bình tĩnh nói: "Rửa mặt nhanh lên, đừng gọi là chị."

 

Giang Ninh cúi đầu lấy bàn chải: "Ồ, vâng ạ."

 

Tiếng "vâng ạ" này nghe có chút tủi thân.

 

Phó Nguyễn Ý nghe thấy vậy, bất giác cụp mắt xuống nhìn bàn tay đang cầm bàn chải của nàng, đốt ngón tay trắng nõn thon dài, cả bàn tay nắm chặt lấy bàn chải, trông rất đáng yêu.

 

Phó Nguyễn Ý: "..."

 

"Cứ gọi đi, chỉ là một cách xưng hô thôi mà."

 

Phó Nguyễn Ý nói xong câu này thì buông tay xuống, rời khỏi phòng tắm, nhưng cũng không đi đâu xa.

 

Bởi vì bây giờ Giang Ninh vẫn là một con ma men.

 

Ánh mắt Giang Ninh dõi theo bóng lưng cô, khẽ cười: "Vâng ạ."

 

Đợi cả hai cùng tắm rửa xong, đèn trong phòng tắt hết không còn một ngọn nào, ngay cả đèn chân tường cũng không chừa lại.

 

Trong bóng tối, Giang Ninh đưa hai tay lên vai đối phương.

 

Phó Nguyễn Ý: "Nếu không muốn thì có thể từ chối."

 

Căn phòng im lặng trong vài giây.

 

Giang Ninh khẽ dùng sức ấn xuống, gọi: "Chị."

 

Đôi mắt Phó Nguyễn Ý khẽ run rẩy, rồi tiếp tục.

 

Sáng hôm sau, hơn mười một giờ Giang Ninh mới tỉnh dậy, nàng tìm điện thoại rồi nhắn tin cho Giang Từ trước.

 

Giang Ninh: Chị ơi, bên này có chút chuyện cần giải quyết, tối em mới về được.

 

Giang Từ: Ừ, có chuyện gì khó xử lý thì nhớ gọi cho chị hoặc chị Giang Khê nhé.

 

Giang Ninh: Chuyện nhỏ thôi ạ.

 

Giang Từ: Vậy thì tốt rồi.

 

Giang Ninh nhắn tin xong, quay đầu nhìn người đang nằm bên cạnh, thầm cầu nguyện trong lòng.

 

Mong rằng ngày chị ấy biết chuyện sẽ không nổi giận quá.

 

Giang Từ đã biết chuyện ngay trong hôm đó.

 

Phó Nguyễn Ý từ từ bước xuống giường, nhặt lấy bộ đồ ngủ của Giang Ninh mặc vào, mái tóc không chải chuốt trông khá rối, trên cổ còn có một vết hôn.

 

Phó Nguyễn Ý: "Trời sáng rồi, em muốn ăn gì, chị đi làm cho em ăn, sandwich nhé?"

 

Đây là món duy nhất cô có thể làm mà không thất bại.

 

Giang Ninh: "Hay để em đặt bữa sáng, gần đây có một quán ăn sáng rất ngon, có món chị thích ăn đó."

 

"Được." Vừa hay cô cũng không muốn nấu ăn lắm.

 

Giang Ninh đặt đồ ăn chưa đầy nửa tiếng, bên quản lý tòa nhà đã nhắn tin thông báo bữa sáng đã được giao đến cửa.

 

Giang Ninh vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy: "Bữa sáng đến rồi, em đi lấy đây."

 

Phó Nguyễn Ý đưa tay ra hiệu: "Để chị đi cho."

 

Tối qua đã mệt từ lúc nửa đêm đến giờ, vừa rồi đi vào phòng vệ sinh còn chẳng có sức, giờ lấy sức đâu ra mà đi lấy bữa sáng chứ.

 

Phó Nguyễn Ý đi dép lê, với mái tóc chưa được chải chuốt cẩn thận đi ra ngoài lấy bữa sáng.

 

Giang Ninh nghiêng người, nói lớn: "Để trên tủ giày bên ngoài đó chị, mở cửa ra là thấy liền."

 

Phó Nguyễn Ý: "Biết rồi."

 

Phó Nguyễn Ý đi đến huyền quan, nhấn tay nắm cửa rồi đẩy ra, bữa sáng đặt trên tủ giày liền đập vào mắt, cô vươn người ra định lấy thì vừa nắm lấy chiếc túi, ánh mắt cô chợt để ý đến điều gì đó, động tác cầm túi đột ngột dừng lại.

 

Hai người đứng sau cánh cửa cũng sững sờ trong cùng một khoảnh khắc.

 

Cả hai bên trông đều vô cùng bối rối và khó xử.

 

Đặc biệt là Giang Từ, vẻ mặt cô như thể vừa gặp ma, hoàn toàn không dám tin giám đốc Phó lại có thể bước ra từ nhà của Giang Ninh, mà còn trong bộ dạng này.

 

"A lô, Tiểu Ninh." Cố Phỉ Nhiên nhận điện thoại trong cơn chấn động.

 

Phó Nguyễn Ý dùng tóc che đi vẻ mặt của mình, không để họ nhìn thấy, tay lại nắm chặt túi đồ ăn sáng.

 

Đợi Cố Phỉ Nhiên nghe điện thoại xong, Phó Nguyễn Ý không nói hai lời mà xoay người đi vào, đặt bữa sáng lên bàn ăn, rồi sải bước quay về phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo.

 

Lúc Phó Nguyễn Ý đi vào, Giang Ninh đã mặc xong áo sơ mi, chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Giang Ninh vớ lấy quần, hoảng hốt nói: "Chị ấy hiếm khi đến đây lắm, một năm chỉ đến vài lần thôi."

 

Phó Nguyễn Ý: "Nhưng hôm nay lại đến đúng lúc."

 

Giang Ninh: "Em xin lỗi."

 

Phó Nguyễn Ý đưa tay xoa đầu nàng: "Lát nữa họ vào, chị sẽ nói chuyện riêng với Giang Từ, em đối phó với Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên dễ nói chuyện lắm, sẽ không hỏi nhiều đâu."

 

Tính chị Phỉ Nhiên tốt nàng biết, nhưng còn bên chị mình...

 

Giang Ninh lo lắng nói: "Hay là để em ra gặp chị ấy, chị tiếp chị Phỉ Nhiên, để tình hình dịu lại một chút nhé?"

 

Phó Nguyễn Ý mặc quần áo gần xong: "Không cần đâu, em ra mở cửa cho họ vào đi, còn lại cứ để chị."

 

Giang Ninh không tranh cãi nữa: "Vâng ạ."

 

Giang Ninh chỉnh trang lại rồi đi ra đón người, lúc mở cửa nhìn thấy chị mình và chị Phỉ Nhiên, tim nàng bỗng đập nhanh hơn.

 

Rõ ràng trước đó còn đang bàn với chị ấy xem nên nói với chị mình thế nào, bây giờ thì lại tiết kiệm được luôn công đoạn này rồi.

 

Có điều, chắc là chị mình sẽ khó mà chấp nhận được.

 

Lần bắt gặp này, cả hai bên đều kìm nén không nói ra.

 

Mà cú đấm của Giang Từ hôm đó lại xen lẫn những cảm xúc rất phức tạp, có tức giận, có không hiểu và cảm thấy hoang đường, cũng có cảm giác tại sao sự tình lại thành ra thế này.

 

Mặt khác, cô còn lo lắng hơn là gia đình hai bên sẽ chấp nhận chuyện này như thế nào, Tiểu Ninh có bị tủi thân không?

 

Nỗi lo của Giang Từ tuy có hơi sớm, nhưng đây thực sự là một vấn đề vô cùng quan trọng.

 

Để giảm bớt cú sốc lớn nhất cho cả hai gia đình sau khi chuyện này vỡ lở, Phó Nguyễn Ý đã lên một loạt kế hoạch để họ có sự chuẩn bị tâm lý.

 

Ví dụ, cuộc thi ở trường đua ngựa có Tiểu Ninh tham gia, Phó Nguyễn Ý sẽ kéo mấy vị phụ huynh cùng đi xem.

 

Đợi cuộc thi kết thúc, hai người sẽ rất tự nhiên mà ở bên nhau.

 

Khiến mọi người quen mắt.

 

Ví dụ như hai công ty hợp tác, phía tập đoàn nhà họ Giang sẽ để Giang Ninh ra mặt, để nàng thỉnh thoảng vì lý do công việc mà phải đặc biệt chạy đến nhà họ Phó một chuyến, hơn nữa còn ở lại ăn cơm.

 

Ví dụ như những dịp lễ Tết, Giang Ninh và Phó Nguyễn Ý nhất định sẽ cùng nhau xuất hiện, quà cáp tặng cũng sẽ trùng khớp một cách bất ngờ.

 

Lâu dần, dù không có vấn đề gì, mọi người cũng sẽ nhìn ra chút vấn đề.

 

Đương nhiên, như vậy vẫn chưa đủ.

 

Bởi vì lúc này mọi người chỉ mới nghi ngờ, thậm chí còn tự tìm lý do rằng họ không thể ở bên nhau, muốn thực sự được công nhận, vẫn phải tiêm một liều thuốc trợ tim.

 

Thế là Phó Nguyễn Ý đã lên kế hoạch cho một sự kiện ở trường đua ngựa.

 

Vốn dĩ bản chất của sự kiện này là để mọi người thấy được dáng vẻ hai người dìu dắt lẫn nhau, kết quả là giữa chừng lại xảy ra vấn đề.

 

Có người cố tình gây sự, nói rằng trường đua của họ không ra gì, muốn thách đấu họ, cô và Tiểu Ninh cùng tham gia, nhưng giữa cuộc thi, tuyển thủ kia đột nhiên gặp chuyện.

 

Phó Nguyễn Ý vì cứu anh ta mà bất ngờ ngã ngựa.

 

Ngay khoảnh khắc cô ngã xuống đất, Giang Ninh đã lao như bay tới, làm đệm thịt cho cô, kết quả là bị gãy tay, phải nhập viện.

 

Mọi người thấy cảnh này, ai nấy đều hớt hải chạy xuống.

 

Sau đó ở trong bệnh viện, thấy dáng vẻ bị thương của Tiểu Ninh, rồi lại thấy dáng vẻ Phó Nguyễn Ý ân cần chăm sóc cho nàng, tất cả đều đồng loạt im lặng.

 

Tuy nói là nhà họ Phó thúc giục chuyện kết hôn rất dữ dội, nhưng cuộc hôn nhân này, không phải cứ muốn thúc là thúc được, có điều nói đi cũng phải nói lại...

Bình Luận (0)
Comment