Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 150

Ngày bé con cai sữa, Cố Phỉ Nhiên không nhịn được mà gọi điện về nhà mấy cuộc để hỏi xem bé con có khóc quấy không.

 

Giang Từ đều nghe máy, nhưng lần nào cũng trả lời lạc đề.

 

Cố Phỉ Nhiên bị làm cho tức giận, bèn cúp máy.

 

Giang Từ không những không dỗ dành, ngược lại còn gửi một tin nhắn qua.

 

Giang Từ: Nếu chị dám xin nghỉ về nhà, em sẽ đưa con về nhà họ Phó hoặc nhà họ Giang, cho đến khi con cai sữa hẳn mới thôi.

 

Cố Phỉ Nhiên: ...

 

Giang Từ: Làm việc đi, con ngoan lắm.

 

Cố Phỉ Nhiên không trả lời, chín phần mười là đã tức giận rồi.

 

Hơn tám giờ tối, Giang Từ cho bé con uống sữa bột xong.

 

Cô bé ăn no uống đủ, tràn đầy năng lượng mà bò tới bò lui trên thảm, thỉnh thoảng lại khúc khích cười.

 

Giang Từ đưa tay bế con lên, hỏi: "Cục cưng, chúng ta đi đón mommy tan làm nhé, được không nào?"

 

Bé con không biết có hiểu không, hai tay đưa tới níu lấy má của Giang Từ, tay nhỏ nắm rất chặt.

 

Giang Từ ngửa đầu ra sau: "Vậy coi như con đồng ý nhé."

 

Thế là Giang Từ giao con cho dì giúp việc, tự mình về phòng thay đồ, rồi ra bế con đến bệnh viện đón Phỉ Nhiên tan làm.

 

Trên đường đi, Giang Từ gửi tin nhắn cho Phỉ Nhiên.

 

Vẫn không có hồi âm.

 

Chẳng lẽ giận từ sáng đến giờ à.

 

Xe đến bệnh viện, Giang Từ bế con xuống xe.

 

Trong cốp xe có xe đẩy em bé, nhưng buổi tối dễ không nhìn rõ, nên bế vẫn an toàn hơn.

 

"Cục cưng, con nói xem mommy có phải giận thật rồi không? Nếu giận thật thì chúng ta phải dỗ thế nào đây?" Giang Từ hỏi bé.

 

Cô bé hoàn toàn không nghe, một đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn ngắm xung quanh, trông vô cùng tò mò.

 

Giang Từ bị làm cho bật cười, véo véo bàn tay nhỏ của con, đáng yêu quá đi mất.

 

Giang Từ đi đến trước tòa nhà phòng khám, lấy điện thoại ra gọi cho Phỉ Nhiên, lần này thì nàng nhận máy.

 

Giang Từ: "Em và con đến đón chị tan làm đây."

 

Giọng Cố Phỉ Nhiên đầy phấn khởi: "Thật sao?"

 

"Ừm." Giang Từ nghe giọng nàng không giống như đang tức giận, lòng cũng yên tâm phần nào: "Ừm, bây giờ em đang ở dưới lầu, khi nào chị tan làm? Có cần em và con lên đón không?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Không cần đâu, chị bên này đột nhiên có chút việc, thời gian không xác định, em đưa con đi dạo xung quanh đi, mệt thì cứ về trước."

 

"Được ạ." Giang Từ cúp máy.

 

"Chíu chíu, gù gù."

 

Bé con đột nhiên đưa ngón tay chỉ về phía trước.

 

Giang Từ cất điện thoại vào túi, nhìn theo hướng con chỉ, bên đường có một người bán bóng bay hoạt hình.

 

Giang Từ hỏi: "Sơ Nhất muốn hả?"

 

Bé con trong lòng cô tay chân nhảy múa, trông rất muốn.

 

Giang Từ mỉm cười, bế con qua, mua một quả bóng bay hình khủng long, buộc vào cổ tay con.

 

Cô bé liền khúc khích vẫy tay lung lay.

 

Hai mẹ con ở bên ngoài bệnh viện hơn một tiếng đồng hồ, Cố Phỉ Nhiên mới nhắn tin nói đã tan làm.

 

Giang Từ lập tức đưa con qua.

 

"Bác sĩ Cố, về chuyện phẫu thuật, sáng mai chúng ta đến bệnh viện xác nhận lại tình hình bệnh nhân." Đồng nghiệp nói.

 

Cố Phỉ Nhiên một tay đút túi quần: "Ừm."

 

Nói xong chuyện, vẻ mặt của đồng nghiệp có chút do dự, nhìn nàng có chút quyến luyến, "Vậy, bác sĩ Cố, tôi..."

 

"Phỉ Nhiên." Lúc này Giang Từ đã đi tới.

 

Đôi mắt Cố Phỉ Nhiên sáng lên, rút tay từ trong túi quần ra, dang hai tay ra đón con, "Cục cưng."

 

"A, oa, a, phù..."

 

Bé con nói những lời trẻ con khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy Cố Phỉ Nhiên, hai chân nhỏ bé lại hưng phấn đá loạn xạ.

 

Giang Từ đau đến kêu một tiếng "ui", con nhóc này khỏe thật.

 

"Cục cưng." Cố Phỉ Nhiên rất tự nhiên lấy túi xách đưa cho Giang Từ, tự mình ôm Tiểu Bảo vào lòng.

 

Cô bé vui vẻ điên cuồng cọ vào má nàng.

 

Cố Phỉ Nhiên cười nói: "Nhớ mommy đến vậy sao?"

 

Hai tay bé con vẫy vùng, vui đến mức mắt cong cả lên, còn gọi một tiếng mommy.

 

Giang Từ cầm túi xách đeo lên vai, nhìn cảnh mẹ con họ thân mật một lúc, lúc này mới quay sang chào bác sĩ đi ra cùng Cố Phỉ Nhiên: "Chào."

 

Người đồng nghiệp có chút lúng túng, thu hồi ánh mắt, "Chào cô."

 

Cố Phỉ Nhiên xoay người lại, nâng bé con lên một chút, nói: "Bác sĩ Trương, chúng tôi về trước đây."

 

Đồng nghiệp vội vàng nói: "À, được."

 

"Đi thôi em." Cố Phỉ Nhiên nói với Giang Từ.

 

"Vâng." Trước khi rời đi, Giang Từ lại gật đầu chào người đồng nghiệp này, còn đưa tay ôm lấy eo của Phỉ Nhiên.

 

Cố Phỉ Nhiên cảm nhận được, nghiêng đầu liếc nhìn một cái: "Em và con đều đến rồi, như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"

 

Giang Từ: "Là do ánh mắt của người đó quá lộ liễu."

 

Cố Phỉ Nhiên nắm tay con: "Ghen tuông quá rồi đó."

 

Giang Từ không phủ nhận, lại ôm chặt hơn một chút.

 

Về đến nhà, Cố Phỉ Nhiên tắm rửa xong, chơi với con một lúc rồi lại cho bé ăn.

 

Ăn xong miếng cuối cùng, bé con liền lăn ra ngủ.

 

Cố Phỉ Nhiên mỉm cười, đứng dậy đi tắm lại.

 

Kể từ khi có con, trên giường ở nhà liền được lắp thêm thanh chắn bảo vệ, còn lắp thêm cả giường nhỏ của bé con.

 

Bình thường ngày nghỉ, bé con ngủ ở giường nhỏ, hai người ngủ ở giường lớn.

 

Lúc đi làm, bé con ngủ rồi dì giúp việc sẽ bế con đi, như vậy buổi tối tỉnh dậy cũng tiện cho dì chăm sóc.

 

Cố Phỉ Nhiên dọn dẹp xong đi ra ngoài, trên giường đã trống không.

 

Hy vọng tối nay bé con sẽ ngủ thật ngon.

 

Cố Phỉ Nhiên cởi giày lên giường, vén chăn nằm vào, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là nội dung của ca bệnh tối nay.

 

Bệnh nhân cần phẫu thuật ngay lập tức, nhưng rủi ro rất lớn, chỉ có thể để ngày mai đi làm xem lại.

 

Giang Từ từ chỗ con về phòng ngủ, thấy Cố Phỉ Nhiên đã nằm xuống, bước chân liền nhẹ lại, từ từ đi đến bên giường, cầm lấy điều khiển từ xa tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại đèn chân tường.

 

Ánh sáng trong phòng ngủ mờ đi, Giang Từ cúi người lên giường, trong lúc kéo chăn, tay cũng trượt qua eo của Cố Phỉ Nhiên.

 

Kéo người vào lòng, chóp mũi chạm vào mái tóc thơm nồng của nàng.

 

Cố Phỉ Nhiên vẫn chưa ngủ: "Làm gì vậy?"

 

Giang Từ không nói gì, nghiêng người một chút đè lên lưng nàng, tay trái giữ lấy cổ tay, trong lúc Cố Phỉ Nhiên còn chưa kịp nhận ra cô định làm gì, tuyến thể sau gáy đột nhiên bị cắn đau điếng.

 

"Ối, em." Cố Phỉ Nhiên vô thức rụt vai lại.

 

"Đau."

 

Đầu răng của Giang Từ cắn lên tuyến thể, tin tức tố thông qua răng liên tục được tiêm vào, từ từ, đánh dấu tạm thời thành công.

 

Cố Phỉ Nhiên bị đè thân mình không cử động được, cộng thêm Giang Từ cắn bất ngờ, cơ thể không kiểm soát được mà bị cô khống chế, tuyến thể cũng theo đó nóng lên, đợi đến khi kết thúc rồi mới nói cô: "Cũng chưa đến kỳ phát nhiệt, sao lại cắn chị, học theo con hả?"

 

Giang Từ từ từ nới lỏng miệng, nửa chống người dậy, từ gáy đến d** tai của Cố Phỉ Nhiên bắt đầu hôn tới phía trước, nói: "Lần đầu tiên em không hy vọng tin tức tố của chúng ta giống nhau đến thế."

 

Mỗi một Omega sau khi bị Alpha đánh dấu, ngoài tin tức tố của chính mình, còn có thêm tin tức tố của Alpha.

 

Tin tức tố của Alpha sẽ giúp Omega trong kỳ phát nhiệt không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha khác.

 

Tuy nhiên, cách một khoảng thời gian lại cần đánh dấu tạm thời một lần.

 

Nếu một thời gian dài không được đánh dấu tạm thời, Omega gặp phải tin tức tố Alpha đặc biệt, vẫn sẽ bị ảnh hưởng.

 

Lúc Cố Phỉ Nhiên có con, kỳ phát nhiệt chỉ xảy ra một hai lần, bây giờ đang hồi phục, mấy tháng cũng chỉ có ba bốn lần.

 

Số lần đánh dấu quá ít, trên người nàng sẽ không còn mùi tin tức tố của mình nữa, cho nên phải bổ sung.

 

Giang Từ lật người từ trên đè xuống, hôn lên môi nàng.

 

Người bên dưới dần dần có những tiếng thở hổn hển nhẹ.

 

Cố Phỉ Nhiên kiềm chế, cổ họng thắt lại, nói: "Trước kia cũng chưa thấy em ghen tuông lớn như vậy, hôm nay sao vậy?"

 

Hoàn toàn không giống em ấy.

 

Hơn nữa người đồng nghiệp đó cũng chẳng làm gì cả.

 

Giang Từ cắn lên bên gáy của nàng, lòng bàn tay đã di chuyển xuống dưới: "Rõ ràng biết chị đã kết hôn, hơn nữa còn có con rồi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm chị bằng ánh mắt không hề che giấu, đồng nghiệp của chị không biết cái gì gọi là không hợp lễ chớ nhìn à?"

 

Cố Phỉ Nhiên co chân dài lên, áp vào bên eo của cô, nói: "Thế em không đi tìm người đó mà bây giờ lại bắt nạt chị hả?"

 

Giang Từ: "Tìm chứ, nhưng quan tâm đến chị hơn."

 

Cố Phỉ Nhiên bất đắc dĩ mím môi, tay che trước ngực: "Chỗ khác được, chỗ này không được, đã bôi thuốc rồi."

 

Giang Từ: "Biết rồi."

 

Tối nay cũng là cô bôi thuốc.

 

Ban đầu Cố Phỉ Nhiên cảm thấy, Giang Từ tuy tối nay ghen tuông hơi quá, nhưng vẫn còn dễ nói chuyện, nhưng đến khi kết thúc lần thứ nhất, thân mình bị buộc phải lật qua, tuyến thể lại bị cắn lên, lúc này nàng mới biết mình đã xem nhẹ sự ghen tuông tối nay.

 

"Em..." Cố Phỉ Nhiên nhíu mày, không chịu nổi em ấy như vậy.

 

Giang Từ nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt, lực đạo đánh dấu không hề nhẹ đi chút nào, chỗ khác cũng vậy.

 

Sau chuyện đó, Giang Từ bật đèn xuống giường, vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm đến bên giường, dùng khăn mặt từ từ lau người cho Phỉ Nhiên.

 

Cố Phỉ Nhiên mệt mỏi nói: "Lần sau đừng ghen tuông nữa."

 

Ghen tuông một lần, quấy phá một hai tiếng đồng hồ như vậy, thân thể mình e là sắp phế trên giường mất.

 

Giang Từ cúi đầu hôn: "Ừm, ngủ đi."

 

"Ngủ ngon." Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Giang Từ, đầu gối lên gối cao hơn một chút, yên tâm ngủ thiếp đi.

 

Giang Từ nhìn nàng: "Ngủ ngon."

 

Ngày hôm sau, Giang Từ để Phỉ Nhiên chào bé con xong, cúi người bế nàng lên, đi về phía huyền quan.

 

Cố Phỉ Nhiên bật cười: "Chị nói đùa thôi."

 

Giang Từ vô cùng nghiêm túc nói: "Đã hứa thì phải làm."

 

Cố Phỉ Nhiên vòng hai tay ôm lấy cổ cô, cười cười, không nỡ buông ra, nói: "Tiểu Từ, bất kể là trước kia, bây giờ hay là sau này, chị đều chỉ yêu một mình em."

 

Vẻ mặt Giang Từ dần dần trở nên ôn hòa: "Ừm."

 

Cố Phỉ Nhiên lặp lại: "Chị yêu em."

 

Giang Từ chân thành đáp lại: "Ừm."

 

"Đồ ngốc này." Cố Phỉ Nhiên rút một tay ra, véo mũi cô, "Sao chỉ có 'ừm', em cũng phải nói chứ."

 

Giang Từ: "Em yêu chị."

 

Cố Phỉ Nhiên khẽ cười: "Thế mới đúng chứ."

 

Giang Từ đặt người xuống, cúi người ngồi xuống xỏ giày thể thao cho Cố Phỉ Nhiên, sau đó mở cửa ra ngoài, đưa nàng đi làm.

 

Còn đưa đến tận cửa văn phòng.

 

Cố Phỉ Nhiên lắc đầu, cơn ghen này, đúng là ghen quá mức rồi.

 

——

 

Lúc bé con hơn một tuổi, đã đi rất vững, thường xuyên chạy khắp nhà.

 

Để đề phòng bé con vô tình va vào, tất cả đồ đạc sắc nhọn đều được bọc lại, trên đầu còn đội mũ chống va đập.

 

Cuối tuần nghỉ lễ, Giang Từ và Cố Phỉ Nhiên đưa con về nhà họ Phó.

 

Phó Hiển Thanh biết tin họ sắp về, sớm hơn hai ba tiếng đồng hồ đã bảo dì giúp việc dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, còn chuẩn bị cho bé con đồ ăn vặt và đồ chơi mà bé thích.

 

"Bà cố, bà cố." Sơ Nhất chạy bước lớn vào, nhìn thấy Phó Hiển Thanh liền gọi, thân hình nhỏ bé lắc qua lắc lại.

 

"Sơ Nhất của chúng ta đến rồi à, ái chà, ái chà, bà cố bế cái nào." Phó Hiển Thanh vội vàng bế bé lên.

 

Cố Mục Thời và Phó Hi Du từ phía sau đi tới, mỉm cười nhìn một già một trẻ này.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Mẹ, mommy."

 

Giang Từ đi theo sau xách theo túi lớn túi nhỏ: "Mẹ, mommy."

 

Phó Hi Du gật đầu: "Ừm."

 

Cố Mục Thời háo hức nhìn bé con, đợi bà cụ bế một lúc rồi, bà cũng không nhịn được mà đưa tay ra: "Mẹ, để con bế nào, con lâu lắm rồi không được bế Sơ Nhất của nhà mình."

 

Cố Mục Thời đưa tay về phía bé con, trêu bé: "Sơ Nhất, là bà ngoại đây, gọi bà ngoại đi."

 

Sơ Nhất ngoan ngoãn gọi: "Bà ngoại."

 

"Ôi, cục cưng của chúng ta." Cố Mục Thời hài lòng mỉm cười, bế bé con vào lòng, quay đầu liền bế đi mất.

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn Giang Từ.

 

Giang Từ nhẹ nhàng mỉm cười nhún vai với Phỉ Nhiên.

Bình Luận (0)
Comment