Mùa mưa đến, tháng này trời thường xuyên đổ mưa.
Giang Từ ngước nhìn cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ sát đất, màn mưa giăng lối làm khung cảnh trước mắt trở nên mờ ảo.
Cốc cốc, trợ lý gõ cửa bước vào.
Giang Từ thu hồi tầm mắt.
Trợ lý đi đến trước bàn làm việc đứng lại, đặt báo cáo tài chính lên cạnh một chồng tài liệu, nói: "Giám đốc Giang, thứ Sáu tuần này có một buổi yến tiệc nhỏ, bên ban tổ chức nói có thể đưa người nhà cùng tham gia, cô có muốn đưa phu nhân đi cùng không ạ?"
Đưa người nhà?
Bà xã tuy là cô hai nhà họ Phó, nhưng bình thường rất ít tham gia những hoạt động kiểu này, cũng chưa từng tham dự cùng mình.
Đây đúng là một cơ hội.
Giang Từ đáp lời trợ lý: "Để hỏi qua rồi sẽ trả lời cô sau."
Trợ lý: "Vâng ạ."
Đợi trợ lý rời đi, Giang Từ cầm điện thoại lên, gọi cho bà xã: "Cuối tuần này có muốn cùng đi tham dự yến tiệc không?"
Cố Phỉ Nhiên vừa ăn sô cô la để bổ sung năng lượng, vừa bước nhanh về phía phòng bệnh: "Yến tiệc? Sao đột nhiên lại rủ chị đi."
Giang Từ giải thích: "Bên ban tổ chức nói có thể đưa người nhà đi cùng, thứ Sáu tuần này chị được nghỉ, đi cùng đi."
Cô chân thành mời.
Hai tuần trước đều phải tăng ca, cho nên tuần này có thể nghỉ hai ngày, nhưng nàng vẫn chưa nói với Giang Từ.
Sao em ấy lại biết được nhỉ?
Cố Phỉ Nhiên suy nghĩ: "Nếu tham dự yến tiệc, sẽ cần chuẩn bị trước lễ phục dạ hội, giày cao gót và trang điểm làm tóc, v.v., hôm nay mới là thứ Hai, chỉ còn có mấy ngày thôi đó, cục cưng."
Giang Từ: "Em sẽ chuẩn bị."
Sắp đến phòng bệnh, Cố Phỉ Nhiên thuận tay vứt vỏ bọc vào thùng rác, nói: "Khó có được một lần mời, chị sẽ tham gia."
Giang Từ cong khóe môi: "Vâng."
Cố Phỉ Nhiên: "Chị đi bận việc trước đây, tạm biệt, tối về nhà gặp lại. Đúng rồi, hôm nay trời mưa, không đến nhà bà ngoại đón con được, không an toàn, ngày mai hãy đón."
Giang Từ: "Vâng ạ."
Cúp điện thoại, Giang Từ lại gọi trợ lý vào.
Đầu tiên cô nói với trợ lý là hai người sẽ cùng tham gia yến tiệc, sau đó bắt đầu sắp xếp lễ phục, giày cao gót và trang sức, v.v.
Lần đầu tiên cùng tham dự, đương nhiên phải trang trọng hơn.
Vì chuyện váy lễ phục, Giang Từ còn đặc biệt tranh thủ thời gian đến phòng làm việc của nhà thiết kế để bàn bạc một vài chi tiết với đối phương.
Nhà thiết kế căn cứ vào ý kiến của cô mà cẩn thận điều chỉnh.
Giang Từ: "Phần đuôi váy ở đây không nên để quá ngắn, phần nếp gấp ở bên cạnh cũng không nên quá nhiều, còn lại không có gì cả."
Nhà thiết kế gật đầu lia lịa: "Vâng, tôi sẽ cố gắng sửa xong trước ngày mai, mời giám đốc Giang cứ yên tâm."
Giang Từ: "Ngày mai tôi sẽ cho người đến lấy."
Nhà thiết kế: "Vâng."
Giang Từ trước khi đi còn kiểm tra lại váy lễ phục một lần nữa, xác nhận không còn gì phải sửa nữa, lúc này mới hài lòng quay người rời đi.
"Giám đốc Giang đi thong thả."
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là trước đây, khi nhìn thấy vị Alpha "lừng lẫy" này, bọn họ tuyệt đối sẽ không cung kính như vậy.
Nhưng bây giờ địa vị của tập đoàn nhà họ Giang ở Lâm Giang đang thăng tiến vùn vụt, vị giám đốc Giang này cũng trở thành Alpha cấp S, thái độ đương nhiên không thể hờ hững qua loa như trước đây được.
Dù sao thì đắc tội với cô ấy cũng chính là đắc tội với bát cơm của mình.
Một nhân viên trong phòng làm việc không chịu nổi nữa, đứng ra than thở: "Chưa từng thấy ai đặt làm lễ phục mà lại không đến thử bao giờ. Cô ấy không thử, chúng ta làm sao biết được vừa vặn hay không. Nhỡ đâu ngày mai mặc vào thấy không đúng, chắc chắn sẽ đến tìm chúng ta gây sự."
Nhà thiết kế nhíu mày, quát: "Sửa lễ phục là công việc của tôi, cô oán giận nhiều như vậy để làm gì?"
"Còn nữa, đối phương đã cho chúng ta tất cả các số đo chi tiết, thậm chí chính xác đến cả hai số cuối cùng. Là một nhà thiết kế, nếu đến cả chuyện này cũng không làm tốt thì còn làm nhà thiết kế làm gì nữa?"
Nhân viên ấm ức nói: "Tôi là đang bất bình thay cho cô, sao cô lại còn bênh vực cô ấy nữa."
"Cô là đang bênh vực cho cô ấy sao?". Tổng giám đốc đột nhiên mở cửa văn phòng, bước xuống cầu thang từng bước một.
Mọi người lập tức đứng thẳng: "Thưa tổng giám đốc."
Nhà thiết kế: "Thưa tổng giám đốc."
Người được gọi là tổng giám đốc bước xuống vài bậc thang rồi đứng lại, nghiêng người nhìn cô, trầm giọng nói: "Cô là đang bất bình thay cho Kiều Vân Trì mà cô yêu thích chứ gì."
Nhân viên xấu hổ cúi đầu: "Thưa tổng giám đốc, tôi..."
Tổng giám đốc vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi không quan tâm cô thích ai, nhưng đừng mang cảm xúc cá nhân vào công việc. Giám đốc Giang là khách hàng quan trọng của chúng tôi, cũng là nguồn tài nguyên của chúng tôi, tiền lương của cô còn được trả từ tiền thù lao mà cô ấy đưa, cho nên đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng."
Nhân viên vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không tái diễn nữa."
Tổng giám đốc không nhìn cô ấy nữa, mà nói với nhà thiết kế: "Giám đốc Giang đã nói trước rồi, người mặc chiếc lễ phục này vì lý do công việc nên không thể đến thử được. Cho nên cô cứ theo số đo và ý kiến mà giám đốc Giang đã đưa để sửa thôi. Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi tham dự yến tiệc cùng, nếu có chỗ nào không vừa, chúng ta sẽ sửa ngay tại chỗ, nhớ mang theo dụng cụ sửa."
Nhà thiết kế: "Tôi biết rồi ạ."
Tổng giám đốc: "Ừm, tiếp tục bận việc đi."
Mọi người quay người trở về, ai làm việc nấy.
Ngày diễn ra yến tiệc, tại bệnh viện, trong phòng mổ.
Cố Phỉ Nhiên đưa tay về phía trợ lý: "Dao điện cao tần."
Trợ lý lập tức đưa tới.
Bác sĩ cùng mổ ở đối diện đặt kẹp mạch máu xuống, tập trung hết sức quan sát thao tác thành thục của nàng.
Nghỉ thai sản hơn một năm, không ngờ tay nghề của bác sĩ Cố vẫn còn điêu luyện đến kinh ngạc như vậy. Hèn gì viện trưởng lại đặc biệt tổ chức buổi thuyết trình, để bác sĩ Cố giảng cho họ nghe về chi tiết thao tác trong lúc phẫu thuật.
Xem ra mình vẫn còn nhiều điều phải học hỏi.
Ca phẫu thuật này mất hơn hai tiếng mới kết thúc, Cố Phỉ Nhiên tháo khẩu trang ra, vội vàng cởi bỏ áo mổ chuẩn bị đi.
Yến tiệc sắp bắt đầu rồi.
Đồng nghiệp cùng mổ ở phía sau bước ra, muốn cùng Cố Phỉ Nhiên trao đổi về chi tiết ca mổ vừa rồi, nhưng thấy dáng vẻ vội vàng của nàng thì hỏi: "Bác sĩ Cố, lát nữa cô có việc gì à? Đi vội thế."
Cố Phỉ Nhiên liếc nhìn thời gian: "Đúng vậy, có việc gấp."
Đồng nghiệp "ồ" một tiếng: "Vậy sao, tôi còn định học hỏi thêm từ cô về tay nghề của ca mổ vừa rồi."
Cố Phỉ Nhiên đã chuẩn bị đi ra ngoài rồi, "Xin lỗi nhé, tối nay tôi có việc gấp, đã xin phép chủ nhiệm rồi."
Đồng nghiệp: "Không sao đâu, cô cứ bận việc của mình đi."
"Ừm, được rồi." Cố Phỉ Nhiên bước nhanh rời đi.
Cố Phỉ Nhiên trở về văn phòng, ngồi vào bàn làm việc nhanh chóng viết ghi chép phẫu thuật, sau đó cầm đồ của mình rồi rời đi.
Nhưng vì không yên tâm, nàng lại chạy đến phòng bệnh một chuyến, các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân đều bình thường, không có vấn đề gì.
Cố Phỉ Nhiên yên tâm đeo túi từ phòng bệnh đi ra, tìm bác sĩ cùng mổ vừa rồi và y tá trực tối nay, giao lại chi tiết tình hình của bệnh nhân rồi rời đi.
Cố Phỉ Nhiên ra khỏi tòa nhà bệnh viện mới bắt đầu chạy bộ.
Tài xế nhận được tin, đã đợi sẵn ở cửa từ trước. Nàng vừa lên xe, chiếc xe đã khởi động, vội vã đến địa điểm yến tiệc.
"Alô, Tiểu Từ." Cố Phỉ Nhiên gọi điện cho Giang Từ.
Giang Từ giọng ấm áp hỏi: "Bận việc xong rồi à?"
Cố Phỉ Nhiên vô cùng áy náy: "Ừm, vừa mới xong, xin lỗi nhé, giờ này yến tiệc chắc đã bắt đầu rồi chứ?"
Giang Từ: "Mới bắt đầu được một lúc thôi."
Cố Phỉ Nhiên lại một lần nữa xin lỗi: "Xin lỗi nhé, cục cưng."
Theo lịch trình công việc, vốn dĩ có thể tham dự đúng giờ, nhưng giữa chừng lại bất ngờ bị kéo đi mổ, nên mới đến trễ.
Giang Từ an ủi: "Không sao đâu, em đã sắp xếp người đến đón chị ở cửa rồi, chị đến thì cứ đi theo họ là được."
Cố Phỉ Nhiên: "Biết rồi."
Hai mươi phút sau, xe đến khách sạn.
Nhà thiết kế và nhân viên cầm bảng tên đợi ở cửa, Cố Phỉ Nhiên xuống xe thấy vậy liền chạy đến, "Chào các vị."
Nhà thiết kế đang đợi đến nhàm chán, đột nhiên bị một gương mặt xinh đẹp đập vào mắt, người sững sờ nói: "Xin, xin chào."
Cố Phỉ Nhiên: "Tôi là Cố Phỉ Nhiên, là giám đốc Giang bảo các vị đến đợi tôi phải không? Chúng ta vừa vào vừa nói chuyện nhé."
Nhà thiết kế vẫn còn đang ngẩn ngơ: "Ồ, vâng."
Mấy người cùng đi vào với nàng, ánh mắt hoàn toàn không thể rời khỏi Cố Phỉ Nhiên, cô gái xinh đẹp quá đi, mà lại còn để mặt mộc.
Cố Phỉ Nhiên không khỏi nhìn đồng hồ đeo tay, yến tiệc đã bắt đầu được nửa tiếng rồi, mình phải nhanh chân lên một chút.
Lúc đợi thang máy, nàng chắp hai tay lại, nói với mọi người: "Xin lỗi, vì lý do công việc cá nhân nên tôi đã đến muộn, cho nên lát nữa lên trên, chúng ta cố gắng nhanh một chút, vất vả cho các vị rồi."
Nhà thiết kế vội vàng gật đầu: "Được rồi, sẽ cố gắng nhanh nhất có thể."
Cố Phỉ Nhiên: "Cảm ơn."
Nhà thiết kế nhìn chằm chằm người: "Không sao không sao đâu."
Ôi trời ơi, thật sự xinh quá đi.
Trước khi chưa được nhìn thấy người sẽ mặc chiếc lễ phục này, cô ấy không hiểu tại sao giám đốc Giang lại quan tâm đến chuyện lễ phục đến thế.
Bây giờ được nhìn thấy người thật, thì coi như đã hiểu rồi.
Hèn gì tổng giám đốc lúc họp có nói với họ, những tin tức trên mạng về chuyện giám đốc Giang lăng nhăng đều là giả, thực tế, cô ấy là một người rất yêu vợ và biết lo cho gia đình.
Có bà xã xinh đẹp như vậy, có khi nằm mơ cũng phải cười tỉnh giấc mất thôi.
Mấy người đi thang máy lên, vào phòng nghỉ ngơi, bắt đầu bận rộn thay đồ, trang điểm, làm tóc, v.v.
Cố Phỉ Nhiên vốn dĩ còn muốn tắm một cái, nhưng đã không còn thời gian nữa rồi.
Tại hiện trường yến tiệc.
Ban tổ chức nhìn thấy mọi người đều dẫn theo người yêu hoặc bạn gái của mình đến dự yến tiệc, duy chỉ có mình cô đơn côi lẻ bóng, liền cười đùa trêu ghẹo: "Giám đốc Giang, trên thiệp mời có cả tên người yêu của cô đấy, nhưng sao lại không thấy bóng dáng của cô ấy đâu vậy."
Giang Từ: "Cô ấy bận việc, vừa mới đến rồi."
Ban tổ chức khẽ cười: "Tôi nghe nói, người yêu của cô là cô hai nhà họ Phó, về giám đốc Phó thì tôi biết như sấm bên tai, còn cô hai nhà họ Phó này thì quả thực không mấy quen thuộc, lát nữa gặp mặt, phiền giám đốc Giang giới thiệu một chút."
Giang Từ: "Đây là điều tự nhiên."
Ban tổ chức: "Vậy thì tôi sẽ rửa mắt chờ đợi."
Hai người nhẹ nhàng cụng ly.
Bên phòng nghỉ, Cố Phỉ Nhiên vừa thay lễ phục, vừa bắt đầu trang điểm, làm tóc, mấy người cùng nhau bận rộn.
Tổng giám đốc đứng bên cạnh quan sát.
Tối nay cô ấy cũng được ban tổ chức mời đến tham dự yến tiệc, nhưng ngại vì tình hình bên này của cô Cố, cho nên đã nói trước với ban tổ chức một tiếng, đến để trông nom.
Dù sao thì đây cũng là đơn hàng của giám đốc Giang và nhà họ Phó của Thịnh Đỉnh, không thể có sai sót được.
Trong vòng hai mươi phút, tất cả đều đã chuẩn bị xong.
Mọi người nhìn đều có chút sững sờ. Vốn dĩ họ rất lo lắng về thiết kế và kích cỡ của chiếc váy lễ phục sẽ có vấn đề, nhưng đến khi cô Cố mặc vào mới phát hiện ra, với khuôn mặt và thân hình này, chiếc váy lễ phục hoàn toàn chỉ làm nền, đã không còn quan trọng nữa.
Cố Phỉ Nhiên: "Chúng ta ra ngoài thôi."
Tiểu Từ chắc đã đợi lâu rồi.
Tổng giám đốc bước lên phía trước: "Cô Cố, tôi đi cùng cô."
Cố Phỉ Nhiên: "Được."
Hai người từ phòng nghỉ đi ra hướng đến sảnh yến tiệc, bên này Giang Từ và ban tổ chức đều đã nhận được tin nhắn báo họ sắp đến.
Giang Từ đặt ly rượu xuống đi đón người.
Ban tổ chức nhìn thấy vậy, bèn vẫy tay gọi một người ở bên cạnh, căn dặn: "Cô bây giờ đi theo sau lưng giám đốc Giang, không cần nói gì, cũng không cần làm gì, cứ đi theo là được."
Đối phương gật đầu: "Vâng."
Nói rồi, người đó liền đi theo sau lưng Giang Từ.
Giang Từ vừa đi đến cửa sảnh yến tiệc, bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trước mắt, một đôi mắt thu thủy trong veo đang nhìn mình.
Giang Từ nhìn mà ngẩn người.
Dường như đã trở về khoảnh khắc vô tình gặp gỡ ở bệnh viện.