Nàng mặc một chiếc đầm dạ hội cúp ngực màu đen dáng dài, xẻ tà cao, mái tóc dài buông xõa trên vai, che đi tấm lưng ngọc ngà trắng nõn, mịn màng ở phía sau.
Đôi hoa tai kim cương dáng tua rua buông lơi bên gò má.
Làn da trắng nõn, xương cốt hoàn mỹ, vóc dáng yêu kiều quyến rũ, cực kỳ hợp với chiếc đầm, tôn lên khí chất trưởng thành.
"Đứng đó làm gì thế, không lại đây đỡ chị à?"
Cố Phỉ Nhiên giơ tay phải lên, năm ngón tay thon dài mảnh mai nhẹ nhàng buông xuống, từng đốt xương rõ rệt.
Trên ngón áp út trắng ngần là chiếc nhẫn cưới của hai người.
Tâm tư của Giang Từ vẫn còn đang miên man về những chuyện đã qua, khi trông thấy chiếc nhẫn, trong mắt cô bất giác ngưng tụ một tầng sương mỏng.
Đủ loại cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lòng.
Dù có nghĩ thế nào cô cũng không thể ngờ được, bác sĩ Cố tuyệt vời đến thế, vậy mà lại trở thành vợ của mình.
Hơn nữa hai người còn có cả con rồi.
Cố Phỉ Nhiên tinh ý quan sát được cảm xúc của cô, trong mắt ngập tràn ý cười, nàng hạ tay xuống, chủ động cất bước đi tới.
Đồ ngốc, đúng là ngốc thật, trong tình cảnh này mà vẫn có thể thất thần được.
Cố Phỉ Nhiên chăm chú nhìn Giang Từ đang bước về phía mình, khi sắp đến gần, sau lưng cô bỗng xuất hiện một người phụ nữ, còn lao thẳng về phía Tiểu Từ, trông như định đâm sầm vào cô.
Cố Phỉ Nhiên trông thấy, sắc mặt sa sầm ngay tại chỗ, nàng đi giày cao gót sải bước về phía trước, đưa tay ra định kéo cô lại, nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay sắp chạm vào cánh tay của Tiểu Từ, trợ lý đã nhanh chóng lao ra chắn trước mặt người phụ nữ kia, không để cô ta đến gần.
Trợ lý thở hổn hển: "Thưa cô, cô suýt nữa thì đụng vào người rồi."
Người phụ nữ lao tới vội dừng lại, vẻ mặt hơi hoảng hốt: "Tôi... xin lỗi, tôi nhất thời vội quá, không nhìn đường."
Trợ lý nghiêng người làm một động tác mời.
"Phỉ Nhiên?" Giang Từ lúc này mới hoàn hồn.
Cố Phỉ Nhiên thu lại vẻ lạnh lùng, mỉm cười dịu dàng với cô: "Ừm hửm, nghĩ gì thế, sao lại nghĩ chăm chú vậy?"
Trợ lý vẫn luôn chắn trước mặt người phụ nữ kia, đợi đối phương rời đi mới lén lút đi theo.
Giang Từ nắm lấy tay nàng: "Em đang nghĩ về chị."
Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng nắm lại tay cô: "Chị ở ngay trước mặt em rồi mà vẫn còn nghĩ, là do tối nay chị không đủ xinh đẹp sao?"
"Đẹp nghiêng nước nghiêng thành."
Giang Từ nói rồi xoay người dắt nàng cùng đi vào, ánh mắt hoàn toàn không thể rời khỏi vợ mình.
Lúc đầu cô còn lo chiếc đầm không đủ hoàn mỹ, giờ xem ra, chỉ cần có nhan sắc của vợ chống đỡ là đủ rồi.
Hai người bước vào sảnh tiệc, Giang Từ buông tay ra, vòng tay ôm chặt lấy eo Cố Phỉ Nhiên, còn cố ý dùng nửa người che chắn cho nàng, nhưng xung quanh vẫn không ngừng có người nhìn về phía này.
"Người bên cạnh giám đốc Giang là vợ cô ấy, cô hai nhà họ Phó sao?"
"Chắc là vậy."
"Trời ơi, đẹp quá đi."
"Cô hai nhà họ Phó này, trước đây trong hôn lễ có nhìn thấy từ xa một lần, lúc đó đã thấy đẹp rồi, giờ nhìn gần vẫn thấy đẹp, hai cô con gái nhà họ Phó đều có nhan sắc đỉnh cao cả."
"Nhưng tôi lại thích cô hai nhà họ Phó này hơn, cao ngạo lạnh lùng không vướng bụi trần, đúng là lá ngọc cành vàng mà."
"Đúng là hời cho Giang Từ này rồi."
Vì đến muộn, nên Giang Từ dẫn Cố Phỉ Nhiên đến gặp ban tổ chức trước để bày tỏ lời xin lỗi.
Khi hai người vừa đi tới, trợ lý đã quay lại.
Trợ lý nhìn giám đốc Giang, rồi lại nhìn phu nhân, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Phỉ Nhiên đoán được cô ấy muốn nói chuyện ban nãy, nhưng Tiểu Từ không biết, bèn hỏi: "Người đó là do ai sắp xếp?"
Trợ lý thấy phu nhân một câu hỏi trúng ngay trọng điểm, bèn đáp: "Là ban tổ chức, giám đốc Hồ ạ."
Cố Phỉ Nhiên: "Được rồi, vất vả cho cô rồi."
Trợ lý: "Không có gì ạ, hai vị có việc gì cứ gọi tôi."
"Ừm". Cố Phỉ Nhiên nói.
Trợ lý lại gật đầu với Giang Từ rồi xoay người rời đi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc đó Giang Từ đang nghĩ chuyện khác, không chú ý có người đi tới từ phía sau, đương nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cố Phỉ Nhiên kéo tay cô đi tìm ban tổ chức: "Đi gặp người ta trước đã, lát nữa chị giải thích cho em."
Giang Từ: "Dạ."
Ban tổ chức biết Cố Phỉ Nhiên đến nên vẫn luôn đợi họ, bây giờ thấy người, liền đặt ly rượu xuống, chủ động ra đón.
Giang Từ buông tay đang ôm nàng ra, giới thiệu: "Phỉ Nhiên, đây là giám đốc Hồ của Á Hàm, giám đốc Hồ, đây là vợ tôi, Phỉ Nhiên, do công việc nên không thể đến đúng giờ."
Cố Phỉ Nhiên không lịch sự đưa tay ra, mà chỉ nói: "À, là giám đốc Hồ, ở nhà tôi thỉnh thoảng có nghe bà ngoại nhắc đến ngài."
Giám đốc Hồ khách sáo nói: "Cô hai nhà họ Phó, được chủ tịch Phó nhắc tới là vinh hạnh của tôi."
Cố Phỉ Nhiên chẳng hề khách sáo chút nào: "Hai chữ vinh hạnh này ngài dùng đúng chỗ rồi đấy, tôi nhớ năm đó bà ngoại cũng chỉ là tiện tay giúp Á Hàm một phen, để ngài ngồi lên được vị trí này một cách thành công, còn bây giờ à, thời thế đổi thay, có lẽ giám đốc Hồ đã quên rồi."
Giang Từ nhìn về phía nàng.
Lời này nói ra quả thật là châm chọc mỉa mai, lẽ nào hai người trước đây quen biết nhau, giữa họ còn có chuyện gì không vui trong quá khứ sao?
Sớm biết vậy đã không mời, để vợ đến đây bực mình.
Giám đốc Hồ bị nàng nói cho một trận, thái độ còn khách sáo hơn ban nãy: "Cô hai nhà họ Phó nói gì vậy, sao tôi dám quên được chứ, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ ân tình của chủ tịch Phó."
Cố Phỉ Nhiên bề ngoài bình lặng như nước, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa lưỡi dao sắc bén: "Ân tình của ngài, không phải nợ tôi, giám đốc Hồ không cần phải đối xử với tôi và bà ngoại cùng một thái độ, ngoài ra, hôm nay chúng ta có thể đổi một thân phận khác để làm quen lại với nhau. Cố Phỉ Nhiên, vợ hợp pháp của giám đốc Giang, tôi nói như vậy, là sợ lỡ đâu có ngày giám đốc Hồ không nhớ ra, lại tưởng tôi và giám đốc Giang có mối quan hệ bất chính gì, cần người khác đến thăm dò."
"Ơ..."
Bị vạch trần ngay tại trận, giám đốc Hồ mất hết mặt mũi, vội nói: "Chuyện này, cô hai, tôi... xin lỗi."
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là xin lỗi trực tiếp thì hơn.
Người nhà họ Phó chẳng có ai là kẻ dễ đối phó, lúc này mà còn vòng vo tam quốc, sau này chắc chắn sẽ bị chơi một vố.
Cố Phỉ Nhiên cười nhưng trong lòng không cười: "Tôi chỉ nói vậy thôi, giám đốc Hồ đừng để trong lòng, chúng tôi qua bên kia xem một chút."
Giám đốc Hồ chỉ mong nàng mau chóng rời đi: "Được, được."
"Ừm." Cố Phỉ Nhiên quay đầu nhìn Giang Từ, "Chúng mình qua bên kia đi, em chụp ảnh cho chị."
Giang Từ: "Được."
Hai người đến nơi có phong cảnh đẹp để chụp ảnh.
Giám đốc Hồ đợi hai người họ đi xa, trong lòng thầm tính toán: "Không ngờ cô hai này lại nghiêm túc với Giang Từ như vậy, cứ tưởng chỉ là hai nhà liên hôn hoặc có nguyên nhân gì khác, lần thăm dò hôm nay tuy có hơi mạo hiểm, nhưng cũng coi như có được đáp án chính xác, xem ra sau này, phải đối xử với Giang Từ khách sáo hơn một chút."
"Chị có đói không?"
Chụp ảnh xong, Giang Từ lấy một miếng bánh ngọt nhỏ đưa cho Cố Phỉ Nhiên, nàng vừa tan làm đã chạy đến đây, chắc là chưa ăn gì.
Cố Phỉ Nhiên giơ tay đẩy miếng bánh ngọt ra, nói: "Đói, nhưng mà chị muốn ăn thịt để bổ sung năng lượng và protein."
"Thiếu sót của em."
Giang Từ đặt miếng bánh ngọt xuống, xoay người đi lấy thịt.
Trong buổi tiệc có chuẩn bị rất nhiều món ăn, bít tết, thịt nướng, mì trộn, đồ muối chua cùng các món ăn đặc sắc của nhiều nơi.
Giang Từ lấy bít tết, thịt nướng và mì trộn.
Sợ nàng ăn không đủ, mỗi phần cô đều lấy thêm một ít, lúc quay lại thì Cố Phỉ Nhiên đã ngồi xuống rồi.
Cố Phỉ Nhiên đưa tay chỉ người đang đứng bên cạnh: "Trợ lý của em sắp xếp đó, cũng có mắt nhìn đấy, nhớ tăng lương cho người ta."
"Cảm ơn phu nhân." Trợ lý vội nói.
Giang Từ đặt đĩa trước mặt nàng: "Được, em sẽ liên lạc với bộ phận tài chính để tăng lương ngay bây giờ."
Trợ lý đứng thẳng người, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng: "Cảm ơn giám đốc Giang, tôi sẽ cố gắng làm việc hơn nữa."
Giang Từ khẽ cười: "Ừm."
Cố Phỉ Nhiên đói lả, ăn không nói một lời.
Giang Từ mỉm cười, đưa tay bóc tôm, cắt thịt cho nàng, còn rót cả đồ uống, chăm sóc vô cùng chu đáo, đợi đến khi thức ăn trong đĩa chỉ còn một phần ba, cô mới hỏi: "Phỉ Nhiên, ban nãy chị nói chuyện với giám đốc Hồ là chuyện gì vậy?"
Cố Phỉ Nhiên kể lại cho cô nghe chuyện đã xảy ra.
Giang Từ hiểu ra, "Thì ra là vậy."
Lúc đó cô không để ý.
Cố Phỉ Nhiên ăn đến cuối, cũng đã hòm hòm, nàng lười biếng chống khuỷu tay lên mặt bàn, "Em có suy nghĩ gì không?"
Giang Từ quay đầu nhìn xung quanh, mọi người đều đang trò chuyện ở nơi khác, cô nói: "Buổi tiệc này, nói là dẫn theo người nhà, nhưng thực chất là giám đốc Hồ muốn biết tình hình nội bộ hiện tại của mỗi gia đình, dù sao thì tầng lớp này đa phần đều là liên hôn, tuy cũng có tình yêu thật sự, nhưng đều như nhau cả, bất kể quan hệ đôi bên tốt hay không tốt, lúc cần dùng đến, phải biết tùy bệnh hốt thuốc, việc giám đốc Hồ thăm dò quan hệ của chúng ta cũng là vì mục đích này."
Cố Phỉ Nhiên mặt mày vui mừng: "Tiểu Từ của chúng ta thông minh quá, vậy chắc cũng biết suy một ra ba nhỉ."
Giang Từ gật đầu: "Vâng, em đã đặc biệt tìm vài người có thể hợp tác để nói chuyện, trong lòng đã có tính toán rồi."
Cố Phỉ Nhiên: "Vậy thì tốt."
Bữa tiệc Hồng Môn Yến không có ý tốt tối nay, Cố Phỉ Nhiên ăn xong liền dẫn Giang Từ rời đi sớm.
Một là không muốn để người khác săm soi mối quan hệ của nhà họ Phó và nhà họ Giang.
Hai là đêm đẹp cảnh vui, đương nhiên phải để hai người tự mình tận hưởng.
Hai người ra khỏi sảnh tiệc, Giang Từ lấy điện thoại ra nhắn tin cho dì, nói lát nữa sẽ đến đón con.
Nhưng lại bị Cố Phỉ Nhiên đè tay lên điện thoại.
Giang Từ ngẩng đầu: "Sao vậy chị?"
Cố Phỉ Nhiên cười rạng rỡ: "Chúng ta, không đi đón con có được không, tận hưởng không gian riêng một chút."
Nàng như thế này, thật khó để kìm lòng.
Giang Từ cúi đầu hôn nhẹ một cái trước, nói: "Được ạ, chúng ta mai hãy về gặp con, bây giờ đi đâu?"
Cố Phỉ Nhiên đưa tay chỉ về phía sau một quán cà phê đang mở cửa: "Chị muốn uống cà phê."
"Cà phê, giờ này sao? Tối sẽ không ngủ được đâu." Giang Từ miệng thì nói thế, nhưng người đã chuẩn bị đi mua rồi.
Cố Phỉ Nhiên cười nói: "Loại có đường."
Giang Từ: "Đã nhận lệnh."
Tuy cuộc trò chuyện nghe như để Giang Từ đi một mình, nhưng thực tế, Cố Phỉ Nhiên đã khoác tay cô cùng đi.
Hai người bước vào quán cà phê, tất cả mọi người đều ngoảnh lại nhìn, hơn nữa còn nhìn đến ngẩn ngơ.
Hai chị gái xinh đẹp quá, vóc dáng cũng thật đẹp.
Cố Phỉ Nhiên buông tay ra: "Chị qua bên kia đợi."
"Vâng." Giang Từ cầm điện thoại quét mã đặt món, thanh toán.
Ầm ầm ầm, Cố Phỉ Nhiên vừa đi đến trước cửa sổ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm rền vang.
Cơn mưa mùa hạ lúc nào cũng đến bất thình lình.
Giang Từ đặt món xong, xoay người quay lại bên cạnh Cố Phỉ Nhiên, nhìn cơn mưa lớn ngoài trời nói: "Mưa rồi."
Cố Phỉ Nhiên lúc này đang xem điện thoại: "Ừm, nên chị đã đặt khách sạn gần đây rồi, tối nay chúng ta ở khách sạn nhé, chị không muốn chạy tới chạy lui nữa, được không?"
Giang Từ: "Sao cũng được ạ, em nghe theo chị."
Lấy được cà phê, tài xế đem ô ra đón họ lên xe, lái đến trước cửa khách sạn đã đặt.
Giang Từ cởi áo khoác của mình choàng lên người nàng.
Giang Từ đưa chứng minh thư qua: "Hai người."
Cố Phỉ Nhiên vừa uống cà phê vừa đợi.
Làm thủ tục xong, hai người cầm thẻ lên lầu.
Đến cửa phòng suite, Cố Phỉ Nhiên đưa ly cà phê của mình cho Tiểu Từ: "Em cầm đi, để chị mở cửa."
"Vâng." Giang Từ đưa thẻ phòng cho nàng trước, sau đó lại định nhận lấy ly cà phê, nhưng lúc nhận, không cẩn thận cầm không vững, một chút cà phê đổ lên mu bàn tay, cảm giác lành lạnh.
Ting, quẹt thẻ thành công.
Cố Phỉ Nhiên nắm lấy tay Giang Từ đi vào, nói: "Xin lỗi em, chị cầm không vững, chúng ta vào trong rửa đi."
Giang Từ: "Không sao đâu chị, lau đi là được rồi."
"Vào rửa đi."
"Ồ." Giang Từ bị nàng kéo vào đến bồn rửa mặt.
Cố Phỉ Nhiên cúi người đặt tay cô dưới vòi nước, dòng nước chảy ra, từ từ xối lên tay, từng đốt từng đốt được kỳ cọ cẩn thận.
Sau khi xối qua, nàng còn dùng cả nước rửa tay.
Rửa xong lần đầu, Giang Từ tưởng đã kết thúc, không ngờ lại bị nàng kéo đi rửa lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Giang Từ thấy sắp sửa đến lần thứ tư, bèn hỏi: "Chỉ là không cẩn thận đổ một chút cà phê thôi mà, có cần phải rửa nhiều lần như vậy không ạ?"
Cái tính ưa sạch sẽ của vợ mình đúng là nghiêm trọng thật.
Cố Phỉ Nhiên: "Ừm hửm, lát nữa còn phải dùng mà."
"Phải dùng..." Giang Từ vừa nói được hai chữ thì bỗng nhiên phản ứng lại, đột ngột ngước mắt nhìn nàng.
Không phải chứ, ừm...
Ý tứ rõ ràng như vậy rồi, mà mình lại không nhận ra.
Cố Phỉ Nhiên dùng nước rửa tay rửa đến bốn lần.
Lần cuối cùng kết thúc, Cố Phỉ Nhiên lau sạch tay, rồi đặt tay cô lên eo mình: "Bé cưng, em không muốn sao?"
"Muốn." Giang Từ nhìn gương mặt thanh tao lạnh lùng mà lại quyến rũ đến cực điểm của nàng, vươn tay ôm chặt người vào lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, một nụ hôn nóng bỏng lập tức nuốt chửng đối phương.
Hai cơ thể quyện chặt vào nhau, hơi thở quấn quýt, môi răng giao hòa, tay trái Giang Từ nâng gò má Cố Phỉ Nhiên, mạnh bạo c*n l*n c*nh m** của nàng, sắc môi đỏ mọng lập tức lan ra, vệt son nhòe đi nơi khóe miệng.
Giày cao gót từ từ nhấc lên, áp vào ống quần tây của cô.