Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 82

Sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi trò chuyện thêm một lúc.

 

Sau đó Giang Từ về phòng tắm rửa, lúc thu dọn xong từ phòng thay đồ bước ra, Cố Phỉ Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha sát cửa sổ sát đất, tay cầm một tuýp thuốc mỡ, cất tiếng gọi cô: "Qua đây, chị bôi thuốc mỡ lên mặt cho em."

 

Hôm nay hơi buồn ngủ, Giang Từ đang định lên giường đi ngủ thì bị bác sĩ Cố gọi một tiếng, cô ngẩn người dừng lại một chút rồi xoay người bước qua, khi đến gần, trông thấy tuýp thuốc mỡ Tích Tuyết Cam Sương trong tay nàng, tò mò hỏi: "Sao nhà chị lại có thứ này?"

 

Bác sĩ cũng kê cho cô tuýp thuốc mỡ này, dặn dò phải bôi đúng giờ, nhưng cô lại để ở nhà mà không mang theo.

 

Dù sao thì cô cũng không ngờ tối nay sẽ đến nhà bác sĩ Cố.

 

Cố Phỉ Nhiên lấy một cây tăm bông từ trong hộp ra cầm trong tay, vặn nắp tuýp thuốc mỡ và nói: "Chị mua trên mạng rồi người ta giao tới."

 

Giang Từ đi đến trước mặt bác sĩ Cố, cúi người ngồi xuống bên cạnh nàng.

 

Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng nặn thuốc mỡ ra tăm bông, trước khi giơ tay lên bôi cho cô, nàng nói: "Em nghiêng đầu qua một chút."

 

"Ừm." Giang Từ quay đầu để lộ má trái ra.

 

Cố Phỉ Nhiên ngồi dịch tới gần hơn một chút, đầu gối chạm vào đầu gối của cô, nàng nhìn vết bầm trên mặt cô, cẩn thận bôi đều rồi nói: "Nếu kiểm tra xong phát hiện tuyến thể đã hồi phục bình thường, em có định nói cho người nhà biết không?"

 

Giang Từ: "Em định sẽ nói."

 

Bao năm nay tuy Tiểu Ninh và bà nội đã quen với chuyện tuyến thể của mình, nhưng nói một tiếng vẫn tốt hơn, ít nhất không cần để họ phải lo lắng cho mình nữa.

 

Cố Phỉ Nhiên bôi đều chỗ này, cầm tuýp thuốc mỡ nặn thêm một ít lên tăm bông, dịu dàng nói: "Ừm, nhưng chỉ cần nói cho người nhà biết thôi, đừng nói ra ngoài. Sau khi chủ nhiệm Dư biết chuyện, tốt nhất cũng nên để cô ấy giữ bí mật. Còn phía nhà chị thì... tùy tình hình rồi nói sau."

 

Giang Từ quay lại nhìn sâu vào mắt bác sĩ Cố: "Ừm, em cũng đang có ý định này, cảm ơn chị đã nhắc nhở."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Không có gì."

 

Thuốc mỡ bôi lên mặt mát lạnh, mùi rất nhẹ, gần như không có mùi gì khó chịu, nhưng mùi hương mạn đà la thoang thoảng trên người bác sĩ Cố lại rõ ràng hơn nhiều so với trước.

 

Sau khi bôi thuốc cho cô xong, Cố Phỉ Nhiên cất thuốc mỡ và tăm bông vào lại hộp thuốc rồi đứng dậy đi về phía giường.

 

Giang Từ cất bước đi theo, đến bên giường cúi người lật chăn lên, khi chuẩn bị lên giường nằm vào, ánh mắt cô chợt thấy vỏ gối của mình không giống của bác sĩ Cố, hơi giống loại dùng một lần, cô đưa tay sờ thử, quả thật là loại dùng một lần.

 

Giang Từ buông tay ra, hỏi: "Sao vỏ gối này của em lại là loại dùng một lần vậy?"

 

Tuy biết bác sĩ Cố mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng ngày nào trước khi đi ngủ cô cũng tắm gội, chắc là chưa đến mức phải dùng vỏ gối một lần đâu nhỉ, lẽ nào mình đã vô ý làm gì khiến bác sĩ Cố để tâm?

 

Nếu có thì phải chú ý một chút.

 

Cố Phỉ Nhiên liếc nhìn, giải thích: "Không phải lúc nãy em mới bôi thuốc mỡ lên mặt sao? Tối ngủ lỡ trở mình dễ bị dính vào, thay cái này để dì giúp việc không cần ngày nào cũng phải đem đi giặt."

 

"Ồ."

 

Giang Từ gãi gãi đầu, còn tưởng mình đã làm gì không phải.

 

Cố Phỉ Nhiên trả lời xong, đột nhiên hỏi ngược lại, "Mấy ngày nay em bôi thuốc mỡ, tối ngủ không..."

 

"Ngày hôm sau em sẽ tháo vỏ gối bỏ vào giỏ đồ bẩn, lúc dì giúp việc đến dọn dẹp sẽ mang đi giặt khô," Giang Từ vội vàng giải thích, chỉ sợ nói chậm một giây sẽ khiến bác sĩ Cố hiểu lầm.

 

Cố Phỉ Nhiên nói: "Loại dùng một lần tiện hơn."

 

Giang Từ: "Mai em đi mua liền."

 

Cố Phỉ Nhiên cười nhìn cô: "Không cần mua đâu, ở chỗ chị có nhiều lắm, sáng mai em cứ lấy một ít bỏ lên xe mang về."

 

Giang Từ đáp: "Được."

 

Hai người lúc này mới nằm xuống ngủ, trong cơn mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, có một người rúc vào lòng cô, cô vô thức đưa tay ôm lấy, má phải khẽ chạm vào đỉnh đầu đối phương, chẳng mấy chốc đã ngủ say hoàn toàn.

 

Ngày hôm sau, Cố Phỉ Nhiên thức dậy liền đi vào phòng thay đồ đầu tiên, chuẩn bị mười cái vỏ gối dùng một lần bỏ vào túi rồi đặt lên ghế ở bàn ăn, để lát nữa cô ăn sáng xong tiện mang đi.

 

Giang Từ mười mấy phút sau mới tỉnh, lúc tỉnh dậy tháo vỏ gối dùng một lần vứt vào thùng rác rồi đi rửa mặt.

 

Cô rửa mặt xong đi ra, đến cửa phòng ngủ chính, không lập tức mở cửa đi ra ngoài mà đặt tay lên nắm cửa, lén hé mở một khe hở nhỏ để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài phòng khách, sau khi xác nhận chỉ có dì giúp việc và bác sĩ Cố, cô mới mở cửa bước ra.

 

Bữa sáng dì giúp việc làm sushi, bò hầm xì dầu, trứng ốp la, bắp luộc, khoai lang luộc và yến sào, ngoài ra sáng nay dì còn chuẩn bị một đĩa trái cây gồm cam, bưởi và quýt.

 

Trước khi cầm đũa ăn, Giang Từ nói với dì giúp việc: "Cháu cảm ơn dì đã chuẩn bị bữa sáng ạ, cháu sẽ ăn thật ngon."

 

Giọng nói nghe tràn đầy sức sống.

 

Dì giúp việc cười nói: "Được."

 

Cố Phỉ Nhiên ở bên cạnh khẽ mỉm cười không tiếng động.

 

Hai người ăn xong thì đi làm, Cố Phỉ Nhiên xách túi từ phòng ngủ ra, thấy Giang Từ đang gọi điện thoại, tay không cầm gì cả mà đi thẳng ra phía huyền quan, nàng bước nhanh hai bước đến bàn ăn, cầm lấy túi đựng vỏ gối dùng một lần và hộp nhựa thực phẩm dùng một lần đựng trái cây.

 

Giang Từ: "Được, hôm nay tôi sẽ đến công ty, ừm, được, tôi biết rồi, tôi qua ngay."

 

Giang Từ gọi xong thì cúp máy, tay cầm điện thoại cúi đầu thay giày, thay xong, cô xoay người lại thấy bác sĩ Cố đang xách đồ mình quên lấy, cô vừa cúi người ngồi xổm xuống lấy giày của Cố Phỉ Nhiên ra giúp nàng mang, vừa nói: "Lo nghe điện thoại quá nên quên cả lấy đồ."

 

Cố Phỉ Nhiên bước tới, vốn định tự mình mang nhưng thấy cô đã ngồi xuống rồi, nàng nhấc chân mang giày, nói: "Hộp đựng trái cây này là loại dùng một lần, ăn xong cứ vứt đi là được."

 

Mang cả hai chiếc giày xong, Giang Từ bắt đầu buộc dây giày: "Vâng."

 

Buộc dây giày xong, Giang Từ đứng dậy, nhận lấy túi và trái cây từ tay bác sĩ Cố, cùng nàng đi song song ra thang máy.

 

Lúc chờ thang máy, nhìn con số đang từ từ tăng lên, Giang Từ chợt nhớ ra một chuyện, nói với bác sĩ Cố: "Miếng dán ức chế lần trước em đưa chị, chị đã dùng trọn vẹn một lần nào chưa?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vẫn chưa."

 

Lần trước cô say rượu đến đây, chỉ dùng mười mấy phút đã gỡ ra, chưa dùng trọn vẹn một lần nào.

 

Giang Từ: "Em gái em đã dùng trọn vẹn một hai lần, nó nói, loại miếng dán ức chế này tuy hiệu quả rất tốt nhưng có một nhược điểm là sau khi dùng dễ bị buồn ngủ. Chị dùng thì chú ý một chút, cố gắng nghỉ ngơi sau khi sử dụng."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chị biết rồi."

 

"À đúng rồi." Cố Phỉ Nhiên cũng nhớ ra một chuyện, nghiêng đầu nhìn vết bầm trên má trái cô rồi nói: "Hôm nay em trang điểm, không bôi thuốc mỡ, tối nếu không qua chỗ chị thì nhớ bôi trước khi ngủ, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn."

 

Giang Từ: "Ừm, em nhớ rồi."

 

Hai người nói chuyện xong thì thang máy vừa đến.

 

Đi thang máy xuống tầng hầm, Giang Từ nói muốn đưa bác sĩ Cố đi làm nhưng bị từ chối, nàng bảo cô đi lo việc của mình đi, không cần phiền phức chạy đi chạy lại như vậy, bên này có tài xế đưa đi rồi.

 

Giang Từ không lay chuyển được, đành nhìn bác sĩ Cố lên xe rời đi rồi mới đi.

 

Giang Từ đến công ty thì đi thẳng đến văn phòng chủ tịch, lúc cô đến nơi, Tiểu Ninh và mấy vị quản lý cấp cao của công ty đã có mặt.

 

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Giang Từ đi đến ngồi xuống.

 

Tiền Anh thấy mọi người đã đông đủ, liền nói: "Về việc hợp tác với Kiều thị, tôi đã xem báo cáo, tiến triển rất thuận lợi, đặc biệt là vụ ở cảng lần trước, xử lý rất tốt, nhưng công việc tiếp theo phải tiếp tục theo dõi, không được có một chút sai sót nào."

 

Mọi người đều chăm chú lắng nghe.

 

Tiền Anh lại nói: "Quý này trọng tâm công việc của chúng ta đặt vào việc hợp tác với Thịnh Đỉnh và Kiều thị, hiện tại việc hợp tác với Kiều thị đã tiến hành được hơn một nửa, thêm một hai tháng nữa là có thể kết thúc, nhưng việc hợp tác với Thịnh Đỉnh là một cuộc chiến lâu dài, cần vài tháng, thậm chí một hai năm, chúng ta không thể chỉ chờ đợi dự án này, vì vậy trong lúc theo dõi tình hình bên viện nghiên cứu, các dự án khác cũng phải được sắp xếp. Ví dụ như mảng y tế thông minh mà công ty chúng ta giỏi nhất, dự án này đợi sau khi hợp tác với Kiều thị kết thúc là có thể chính thức khởi động, vì vậy bắt đầu từ hôm nay, các vị hãy chuẩn bị đi, cố gắng đợi sau khi hợp tác với Kiều thị kết thúc, sẽ chính thức bước vào dự án."

 

Mọi người đồng thanh: "Chúng tôi biết rồi, thưa chủ tịch."

 

Cuộc họp kết thúc, mọi người lục đục đi ra.

 

Giang Ninh đi theo sau Giang Từ, nói nhỏ: "Chị, sao em nghe nói, dự án y tế thông minh này công ty chúng ta vẫn luôn làm, nhưng tại sao mấy năm rồi vẫn chưa nghiên cứu ra sản phẩm mới? Không những không ra mắt mà nhóm người nghiên cứu này vẫn được trả lương cao ngất ngưởng, một người cũng không bị sa thải, với tính cách của bà nội thì không đúng chút nào."

 

Giang Từ nói với Tiểu Ninh: "Về mảng y tế thông minh, đúng là chúng ta đã mấy năm không ra mắt sản phẩm mới, nhưng sở dĩ bà nội không sa thải họ mà vẫn giữ lại, là vì họ đã làm việc ở công ty nhiều năm, hiểu rõ các dự án của công ty, biết nhu cầu của công ty là gì, hơn nữa bà còn chi tiền cho họ ra nước ngoài học miễn phí, mục đích chính là chờ đợi ngày dự án này được khởi động lại, chị nghĩ sự chuẩn bị của bà nội cho dự án này còn nhiều hơn chúng ta biết rất nhiều."

 

Giang Ninh: "Ra là vậy."

 

Giang Từ: "Vậy nên khoảng thời gian này chúng ta cùng nhau cố gắng, chuẩn bị cho thật tốt, phấn đấu hai tháng sau khởi động lại dự án này."

 

Giang Ninh nghiêm túc nói: "Vâng, được ạ."

 

Nói xong chuyện công, Giang Từ lại nói với Tiểu Ninh một chút chuyện riêng: "Tiểu Ninh, tối nay em đừng tăng ca, tan làm sớm một chút, đi mua ít trái cây đến bệnh viện Thành Phố thăm dì út nhà họ Phó."

 

Giang Ninh thắc mắc: "Tại sao lại bảo em đi thăm dì út nhà họ Phó, không phải cô út và dì ấy đã chia tay rồi sao?"

 

Giang Từ: "Chia tay thì chia tay, nhưng gần đây con gái lớn nhà họ Phó là Phó Hi Du không phải đã về rồi sao? Chị thấy thái độ của bà ấy hình như có ý vun vén cho dì Liễu và cô út quay lại với nhau. Nếu đối phương đã tỏ thái độ, chúng ta cũng không thể thiếu thái độ này, nên em đại diện cho nhà họ Giang chúng ta đi thăm, nếu tối chị không bận thì sẽ đi cùng em."

 

Giang Ninh nhớ lại lời bà nội nói trên bàn ăn hôm đó, có chút lo lắng: "Chị, lỡ như bà nội biết chuyện... em sẽ nói là đại diện công ty đến thăm hỏi, dù sao hai nhà chúng ta đang hợp tác, tỏ thái độ một chút cũng là điều nên làm."

 

Giang Từ khẽ cười: "Thông minh."

 

Giang Ninh: "Được, vậy chiều nay tan làm em sẽ đi thăm, coi như là góp một phần công sức cho hạnh phúc của cô út."

 

Giang Từ: "Ừm."

 

Hai người bước ra khỏi khu văn phòng, không còn mùi nước hoa hỗn tạp, Giang Ninh đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt và thanh nhã, nàng khịt khịt mũi trong không trung, ngửi một hồi, cuối cùng ghé mũi vào vai Giang Từ, xác nhận mùi hương phát ra từ đây, nàng ngẩng đầu hỏi: "Chị, sao trên người chị lại có mùi tin tức tố vậy, có phải em ngửi nhầm rồi không?"

 

"Hả?" Giang Từ bị câu hỏi của Tiểu Ninh làm cho kinh ngạc, thì ra mùi tin tức tố lại dễ ngửi thấy đến vậy sao?

 

Giang Từ nói: "Có hả?"

 

Giang Ninh vô cùng chắc chắn nói: "Có ạ."

 

Chuyện tuyến thể hồi phục hiện giờ chỉ là suy đoán của cô và bác sĩ Cố, vẫn chưa đến bệnh viện kiểm tra, để cho chắc chắn, vẫn là không nên nói cho Tiểu Ninh biết vội, đợi kiểm tra xong rồi nói sau.

 

Giang Từ nói: "Chắc là mùi tin tức tố của người khác thôi."

 

Giang Ninh nghi ngờ: "Không giống của người khác đâu ạ, mùi tin tức tố trên người chị, hoặc là loại tin tức tố rất đặc biệt, hoặc là tin tức tố của Alpha đỉnh cấp trở lên, tin tức tố bình thường của Alpha bình thường sẽ không có mùi hương này."

 

Giang Từ bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với việc tuyến thể và tin tức tố hồi phục, không hiểu rõ về phương diện này, chỉ có thể nói qua loa: "Vậy à? Chị cũng không biết nữa."

 

Giang Ninh có vài phần mong đợi trong lòng, nói: "Chị, nếu có thời gian chị có thể đến bệnh viện kiểm tra tuyến thể, biết đâu tuyến thể tự nó hồi phục lúc nào không hay. Nếu thật sự hồi phục, sau này sẽ không còn ai cười nhạo chị nữa, chị cũng có thể yêu người khác hoặc được người khác yêu một cách bình thường, biết đâu còn gặp được người có thể đi cùng chị đến hết cuộc đời."

 

Giang Từ ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Ninh: "Ừm, đợi khi nào rảnh, chị sẽ đi kiểm tra."

 

Giang Ninh: "Vâng ạ."

 

Giang Từ vì vết thương trên mặt mà mấy ngày không đến công ty, rất nhiều công việc chất đống chưa xử lý, cả ngày bận tối mắt tối mũi, mãi cho đến khi Tiểu Ninh nhắn tin nói nàng đã trên đường đến bệnh viện Thành Phố, cô mới nhận ra đã hơn sáu giờ rồi.

 

Giang Từ tranh thủ trả lời Tiểu Ninh: Đến nơi rồi thì cứ tỏ thái độ của nhà họ Giang chúng ta về chuyện này là được, không cần nói nhiều quá.

 

Giang Ninh: Em biết rồi.

 

Sau khi Giang Ninh đến bệnh viện, nàng dẫn người xách hoa và trái cây đến, nhưng trước khi vào phòng bệnh thăm dì út nhà họ Phó, nàng đến văn phòng của cô út trước.

 

Giang Lam lúc này vừa hay đang nghỉ ngơi trong văn phòng, thấy Tiểu Ninh đến thì vô cùng ngạc nhiên: "Tiểu Ninh, sao cháu lại đến đây?"

 

Tiểu Ninh trước đây du học ở nước ngoài, bình thường đều là Tiểu Từ đến, bây giờ đột nhiên thấy Tiểu Ninh, còn tưởng mình nhìn nhầm.

 

Giang Ninh đặt phần cơm tối mình đặc biệt mua ở nhà hàng lên bàn làm việc của cô út, cười nói: "Cháu đến bệnh viện thăm dì út nhà họ Phó, tiện thể mang cơm tối cho cô ạ."

 

"Cháu nói thăm ai cơ?" Giang Lam tưởng mình nghe nhầm.

 

Giang Ninh lặp lại lần nữa: "Dì út nhà họ Phó."

 

Giang Lam nhíu mày, nói: "Tự nhiên không có chuyện gì, sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện thăm dì ấy? Hơn nữa cháu cũng biết bà nội cháu hôm đó bảo cô và dì út nhà họ Phó chia tay mà? Nếu để bà nội cháu biết cháu đến thăm dì út nhà họ Phó, chắc chắn lại mắng cháu cho xem."

 

Giang Ninh nói: "Là chị bảo cháu đến."

 

Giang Lam lại ngẩn người: "Tiểu Từ bảo cháu đến à, tại sao?"

 

Giang Ninh ghé sát vào cô út, len lén nói: "Chị cháu bảo cháu đến có hai mục đích, thứ nhất, nhà họ Giang chúng ta đang hợp tác với nhà họ Phó, nhà họ Phó có người ốm nhập viện, đương nhiên chúng ta phải đến thăm; thứ hai, nghe chị cháu nói, vị giáo sư Phó mới về nước kia, hình như có ý vun vén cho cô và dì út nhà họ Phó quay lại với nhau, nên chị cháu bảo cháu đến để tỏ thái độ của chúng ta về chuyện này."

 

Giang Lam: "Cháu nói là, Phó Hi Du?"

 

Giang Ninh gật đầu: "Đúng ạ."

 

Giang Lam cảm thấy không thể tin được, nhà họ Phó vậy mà lại có người đồng ý chuyện của mình và Hi Đình, hơn nữa người đồng ý này còn là Phó Hi Du, thật đúng là ngoài dự đoán.

 

"Nhưng mà..."

 

Giang Lam vẫn lo lắng, "Lỡ như để bà nội biết thì phải làm sao?"

 

Giang Ninh: "Cô út, không phải cháu vừa nói rồi sao, nếu bà nội thật sự biết chuyện này và gọi cháu qua, cháu sẽ nói là đến thăm với tư cách đối tác, đến lúc đó dù bà nội có tức giận cũng sẽ không nói nhiều đâu ạ."

 

Giang Lam: "Nhưng..."

 

"Cô không cần lo lắng đâu, cô út." Giang Ninh khẽ ngắt lời, nói: "Chị cháu và cháu đã làm như vậy thì sẽ gánh chịu hậu quả nếu bị bà nội biết, hơn nữa đôi khi những việc bà nội làm chưa chắc đã đúng, cháu và chị không thể lúc nào cũng chỉ nghe theo mà không phản bác."

 

Giang Lam bị Tiểu Ninh thuyết phục, "Thôi được rồi, hai đứa tự xem xét mà làm, nhưng chỉ nên dừng ở mức độ vừa phải thôi."

 

Giang Ninh trong lòng đã có tính toán: "Vâng ạ, vậy cháu đi đây."

 

Giang Lam: "Được, lát nữa nếu lúc thăm hỏi bị nhà họ Phó bắt nạt thì nhớ nói với cô út."

 

Giang Ninh khẽ cười: "Cháu biết rồi ạ."

 

Rời khỏi khoa ngoại tổng quát, Giang Ninh đến phòng bệnh VIP thăm dì út nhà họ Phó, trên đường đi, cô đi lướt qua một bác sĩ, lúc người đó đi ngang qua, mùi tin tức tố trên người rất giống với mùi mà hôm nay mình ngửi được trên người chị.

 

Giang Ninh dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng của vị bác sĩ đó.

 

Dựa vào mùi tin tức tố, đối phương ít nhất cũng là Omega đỉnh cấp trở lên, mùi tin tức tố trên người chị lại giống với vị bác sĩ này như vậy, nếu tuyến thể bất ngờ hồi phục, biết đâu cũng sẽ trở thành một Alpha đỉnh cấp, nếu được như vậy thì tốt quá rồi.

 

Giang Ninh nhìn một lúc, rồi cùng tài xế đến phòng bệnh của dì út nhà họ Phó, đi đến cửa, nàng nhận lấy bó hoa và trái cây từ tay tài xế, nói: "Anh ở đây chờ là được rồi."

 

Tài xế: "Được."

 

Giang Ninh khẽ gõ cửa, một lúc sau, cửa phòng bệnh mở ra, người mở cửa nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi cô là?"

 

Giang Ninh trả lời: "Tôi là Giang Ninh nhà họ Giang, đại diện cho Giang thị đến thăm dì Liễu, phiền chị vào nói một tiếng."

 

Đối phương: "Được ạ, mời cô chờ một chút."

 

Người hộ công đóng cửa phòng bệnh lại, đi vào đến trước giường bệnh, nói với Liễu Hi Đình: "Người gõ cửa nói là Giang Ninh nhà họ Giang, đại diện cho Giang thị đến thăm bà ạ."

 

"Giang Ninh?" Phó Nguyễn Ý đang ngồi trên sô pha thắc mắc.

 

Liễu Hi Đình cũng có chút thắc mắc, nói: "Bình thường đều là Tiểu Từ đến thăm dì, sao hôm nay lại đổi thành Tiểu Ninh, lạ thật. Này, Tiểu Nguyễn, có phải là cháu mắng Tiểu Từ nhiều quá, mắng đến mức con bé không dám đến nữa không? Sau này cháu liệu mà kiềm chế một chút đi, Tiểu Từ người ta cũng có làm gì sai đâu."

 

Phó Nguyễn Ý không thích nghe, nghiêng đầu chống cằm nói: "Được thôi, muốn cháu không nhắm vào Giang Từ nữa, thì bảo Tiểu Nhiên đến đây nói với cháu, chỉ cần Tiểu Nhiên dám đích thân đến gặp cháu, mở miệng nói, không muốn cháu nhắm vào Giang Từ nữa, cũng không ngại sau khi ở bên Giang Từ rồi thì đến kỳ phát nhiệt phải ngày ngày dùng thuốc ức chế, cháu đảm bảo, sẽ không bao giờ nói nặng lời nào với Giang Từ nữa."

 

Liễu Hi Đình: "..."

 

Con bé này đúng là không khuyên nổi.

 

Người hộ công nói: "Có để cô ấy vào không ạ?"

 

Liễu Hi Đình nhìn người hộ công, nói: "Cứ để con bé vào đi."

 

Tiểu Ninh đã nói là đại diện cho Giang thị đến thăm mình, đâu có lý nào lại đuổi người ta đi, cho dù không đại diện cho Giang thị cũng không thể đuổi.

 

Người hộ công: "Vâng ạ."

 

Người hộ công quay người đi ra cửa, mở cửa phòng bệnh, đứng sang một bên, nói: "Cô Giang, mời vào."

 

Giang Ninh khẽ gật đầu: "Cảm ơn."

 

Giang Ninh xách đồ vào, vừa vào cửa đã thấy Phó Nguyễn Ý ngồi trên sô pha, sau đó mới thấy dì Liễu trên giường bệnh, cô đi đến cuối giường, hai tay xách đồ ngoan ngoãn chắp trước người, nói: "Dì Liễu, giám đốc Phó."

 

Liễu Hi Đình cười nói: "Tiểu Ninh đến rồi à, trước đây cháu cứ du học ở nước ngoài, hai chúng ta đúng là ít khi gặp mặt."

 

Người hộ công bước tới nhận lấy hoa và giỏ trái cây trong tay Giang Ninh.

 

Giang Ninh nói: "Cảm ơn."

 

Đợi người hộ công mang đi, Giang Ninh lại nhìn dì Liễu, khẽ nói: "Đúng ạ, hồi cháu đi du học, dì Liễu và... cô út nhà cháu, hình như vẫn chưa ở bên nhau, sau này số lần cháu về nước rất ít, cũng không có cơ hội gặp dì, chỉ sau khi về nước rồi cháu mới gặp dì Liễu nhiều hơn."

 

Liễu Hi Đình: "Ừm, đúng là vậy, ôi, Tiểu Ninh, cháu hôm nay đến đây, có phải là Tiểu Từ bảo cháu đến không?"

 

Giang Ninh không ngờ lại bị dì Liễu đoán ra nhanh như vậy, nàng khẽ gật đầu, nói: "Vâng ạ, chị cháu vừa mới đi công tác về, công ty có nhiều việc, không có thời gian qua nên bảo cháu mang chút hoa quả qua thăm dì, đợi hai ngày nữa chị ấy xong việc sẽ qua ạ."

 

Liễu Hi Đình: "Không sao, các cháu công việc bận rộn như vậy, không cần đặc biệt chạy qua thăm dỉ đâu, sức khỏe dỉ đã hồi phục gần hết rồi, một mình dỉ mà phiền các cháu như vậy, cũng ngại lắm. Tiểu Ninh, qua đây ngồi đi, đừng đứng nữa, à, rót cho Tiểu Ninh ly nước đi."

 

Người hộ công nói: "Vâng ạ."

 

"Vâng." Giang Ninh đi đến ngồi bên cạnh giường bệnh.

 

Phó Nguyễn Ý thấy nàng ngồi xuống, vô thức khẽ nhướng mày.

 

Giang Ninh này với dì út cũng không thân quen gì, đến thăm, nói vài câu rồi đi là được, sao lại còn ngồi xuống thật vậy?

 

Người hộ công dùng ly giấy dùng một lần rót cho Giang Ninh một ly nước ấm, Giang Ninh không uống, đặt lên bàn trước.

 

Liễu Hi Đình nhìn Tiểu Ninh, nói chuyện phiếm với nàng: "Tiểu Ninh, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? Ài, có phải cháu và Tiểu Từ sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày không, chỉ là Tiểu Từ sinh trước cháu mấy phút thôi."

 

Giang Ninh đáp: "Vâng ạ, cháu và chị sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chị sinh trước cháu khoảng hai ba phút ạ."

 

Liễu Hi Đình nhìn ngắm Giang Ninh, nói: "Cháu và Tiểu Từ sinh ra chỉ cách nhau hai ba phút, nhưng trông có vẻ, bất kể là tính cách, ngoại hình, hay những thứ khác đều khác nhau rất nhiều. Tiểu Ninh đừng hiểu lầm nhé, dì không có ý nói các cháu không tốt, ý của dì là, tính cách và ngoại hình của Tiểu Từ giống nhau, thoạt nhìn, lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, nhưng ở chung rồi sẽ phát hiện là một đứa trẻ rất tốt. Còn Tiểu Ninh cháu, trông thì có vẻ ngọt ngào, năng động, tính cách hoạt bát, hoàn toàn không giống Tiểu Từ."

 

Giang Ninh: "Thật ra chị cháu lúc nhỏ cũng rất hoạt bát đáng yêu, hiếu động lắm, thường xuyên dắt cháu đi chơi khắp nơi, chỉ là hồi mười tám tuổi phân hóa, tuy phân hóa thành Alpha, nhưng lại không may mắc phải căn bệnh về tuyến thể, bị rất nhiều người chế giễu, dần dần, tính cách của chị ấy trở nên trầm lặng hơn nhiều, cũng rất ít khi gặp người khác, nên bây giờ trông chị mới lạnh lùng như vậy ạ."

 

Liễu Hi Đình vốn chỉ muốn nói chuyện phiếm với Tiểu Ninh, không ngờ vừa nói đã nói đến đây, trong lòng có chút ngại ngùng, ánh mắt từ từ nhìn về phía Tiểu Nguyễn đang ngồi trên sô pha, con bé chính là một trong những người mà Tiểu Ninh nói đã chế giễu Tiểu Từ.

 

Phó Nguyễn Ý để ý thấy ánh mắt của dì út, đôi môi mím lại: "..."

 

Sao cứ phải chỉ điểm mình vậy.

 

Liễu Hi Đình an ủi: "Dì nghe nói, tình hình của Tiểu Từ không phải là bệnh nan y, có khả năng chữa khỏi, nên nếu có thời gian, cứ để Tiểu Từ đi tìm nhiều chuyên gia khám tuyến thể, biết đâu một ngày nào đó sẽ hồi phục."

 

Giang Ninh: "Vậy ạ? Cháu vẫn chưa biết, cảm ơn dì Liễu đã quan tâm, về rồi cháu sẽ nói lại với chị ạ."

 

Liễu Hi Đình: "Ừm."

Bình Luận (0)
Comment