Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 83

Giang Ninh hôm nay đến thăm dì Liễu, những lời cần nói cũng không nhiều, sau vài câu trò chuyện, nàng bắt đầu nói vào trọng điểm của lần thăm này.

 

Giang Ninh nói: "Dì Liễu, về chuyện của dì và cô út nhà cháu, bao nhiêu năm nay cháu và chị ít nhiều cũng biết một chút, đặc biệt là chị, chị ấy thường xuyên ở cùng dì và cô út, biết và tiếp xúc nhiều hơn. Nhưng cho dù biết bao nhiêu đi nữa, cháu và chị vẫn sẽ ủng hộ mọi quyết định của cô út, sự ủng hộ này không chỉ về mặt tinh thần mà còn cả trên thực tế."

 

Liễu Hi Đình: "Đây là, thái độ của cháu và Tiểu Từ?"

 

Giang Ninh mỉm cười gật đầu: "Vâng, nếu sau này cô út có thể đến được với dì Liễu, cháu và chị sẽ chân thành chúc hai người hạnh phúc. Nếu cuối cùng vì một số lý do nào đó mà không thể đến được với nhau, cháu và chị hy vọng hai người đều có được hạnh phúc của riêng mình."

 

Liễu Hi Đình và Phó Nguyễn Ý đều nhìn Giang Ninh.

 

Thế hệ trẻ của nhà họ Giang có suy nghĩ và hành động của riêng mình, thật không tệ, chỉ là không biết kết quả sẽ ra sao.

 

Một lúc lâu sau, Liễu Hi Đình mỉm cười, nói: "Được, cho dù kết cục của dì và cô út nhà cháu có ra sao, cảm ơn Tiểu Ninh, cũng cảm ơn sự ủng hộ của Tiểu Từ, những lời của các cháu dì đã ghi nhận."

 

Giang Ninh đứng dậy: "Vâng, vậy... cháu xin phép đi trước, dì Liễu hãy giữ gìn sức khỏe, chúc dì sớm ngày bình phục."

 

"Được." Liễu Hi Đình đáp rồi nhìn sang Phó Nguyễn Ý, nói: "Tiểu Nguyễn, dì không tiện đi lại, cháu tiễn Tiểu Ninh một đoạn đi."

 

Giang Ninh quay đầu nhìn Phó Nguyễn Ý, lịch sự từ chối: "Không cần phiền giám đốc Phó đâu ạ, cháu đi vài bước là xuống dưới rồi."

 

Liễu Hi Đình: "Ấy, làm gì có chuyện khách đi mà không tiễn, Tiểu Nguyễn, cháu ra tiễn Tiểu Ninh xuống lầu đi."

 

Phó Nguyễn Ý đứng dậy đi tới: "Vâng."

 

Giang Ninh thấy vậy cũng không tiện từ chối nữa, "Vậy cháu đi đây, dì Liễu, khi nào có thời gian cháu lại đến thăm dì sau."

 

Liễu Hi Đình cười đáp: "Được, đi đường cẩn thận nhé."

 

Giang Ninh: "Vâng."

 

Giang Ninh xoay người đi ra cửa phòng bệnh, cửa vừa mở, người tài xế đang đợi bên cạnh bước tới, "Cô Giang."

 

Giang Ninh gật đầu một cái, khẽ nghiêng người nói với Phó Nguyễn Ý đang đi theo sau: "Giám đốc Phó, tiễn đến đây là được rồi, không làm phiền nữa, chị về chăm sóc dì Liễu đi."

 

Phó Nguyễn Ý sắc mặt lạnh lùng: "Dì út đã bảo tôi tiễn em rồi, đi thôi, tôi tiễn em đến chỗ thang máy."

 

Giang Ninh: "... Vâng."

 

Phó Nguyễn Ý nói xong liền sải bước đi trước, Giang Ninh nhìn bóng lưng cao ngạo của cô, khẽ thở ra một hơi rồi cất bước đi theo. Cô chủ nhà họ Phó này tạo cho người khác cảm giác áp bức không hề tầm thường, chẳng trách chị nàng bình thường không muốn tiếp xúc với cô ấy.

 

Hai người đi đến trước thang máy, vốn dĩ Phó Nguyễn Ý định tiễn người đến nơi rồi đi, nhưng bên cạnh đột nhiên có một Alpha nam đi tới dừng lại bên cạnh họ, ánh mắt vô cùng thiếu thiện chí cứ nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, còn cố ý tiến lại gần nàng.

 

Phó Nguyễn Ý để ý thấy, liền nghiêng đầu ra hiệu cho vệ sĩ phía sau, hai người lập tức tiến lên, đứng hai bên Giang Ninh.

 

Tài xế cũng được bao bọc bảo vệ bên trong.

 

Alpha nam kia bị buộc phải dừng lại, liếc nhìn Phó Nguyễn Ý một cái, bàn tay vừa định lấy ra lại thu về túi, lủi thủi bỏ đi.

 

Giang Ninh: "Cảm ơn chị."

 

Phó Nguyễn Ý giọng điệu nhàn nhạt: "Đừng khách sáo."

 

Sau khi thang máy đến, Phó Nguyễn Ý để một trong hai vệ sĩ đi cùng Giang Ninh xuống lầu, còn cô thì quay lại phòng bệnh của dì út.

 

Liễu Hi Đình thấy cô quay lại, hỏi: "Tiểu Ninh đi rồi à?"

 

Phó Nguyễn Ý chậm rãi đi về phía sô pha, vẻ mặt đăm chiêu: "Vâng, đi rồi. Dì út, người nhà họ Giang hôm nay đến, hình như là để tỏ thái độ thì phải. Trước đây khi mommy chưa về, người nhà họ Giang và bà ngoại đều không đồng ý chuyện của dì và cô út nhà họ Giang. Bây giờ mommy về rồi, chỉ thuận miệng nói với Giang Từ một câu là có ý vun vén cho dì và cô út nhà họ Giang, Giang Từ liền lập tức bảo Giang Ninh đến tỏ thái độ, không ngờ hai chị em họ lại quan tâm đến cô út nhà họ Giang như vậy."

 

Liễu Hi Đình khẽ thở dài, nói: "Chuyện của nhà họ Giang, nói ra cũng thật khó tin. Năm xưa Giang Phồn và Lâm Dư vì muốn ở bên nhau mà náo loạn cả nhà họ Giang, cộng thêm lúc đó Giang thị vì giúp đỡ nhà họ Liễu chúng ta mà việc kinh doanh sa sút không phanh, hai bà cụ nhà họ Giang bận tối mắt tối mũi. Ba đứa con, đứa lớn trông đứa thứ hai, đứa thứ hai trông đứa thứ ba, có thể nói, ba chị em họ là chăm sóc lẫn nhau mà lớn lên. Sau này bà Giang bệnh mất, Giang Phồn và Lâm Dư bỏ nhà đi, bà cụ Tiền bận rộn tiếp quản Giang thị, ba chị em nhà họ Giang không ai trông coi, bác sĩ Giang vừa đi học, vừa về nhà chăm sóc bọn họ, tương đương với nửa người mẹ của họ, cho nên họ đối tốt với bác sĩ Giang cũng là điều dễ hiểu."

 

Phó Nguyễn Ý: "Chuyện này thì cháu có biết, chỉ là cảm thấy, quan hệ của hai chị em Giang Từ và Giang Ninh rất tốt."

 

Liễu Hi Đình nhìn cô nói: "Chẳng lẽ quan hệ của cháu và Tiểu Nhiên lại tệ sao? Nhưng hai đứa nó sở dĩ thân thiết như vậy, ngoài việc là chị em ruột, còn vì Tiểu Ninh lúc nhỏ từng bị bắt cóc một lần, Tiểu Từ trong lòng cảm thấy có lỗi với Tiểu Ninh."

 

"Bị bắt cóc một lần?" Phó Nguyễn Ý lập tức nhìn qua.

 

Chuyện này cô mới nghe lần đầu.

 

Liễu Hi Đình: "Hình như là lúc bảy tám tuổi, hay là tám chín tuổi gì đó. Tiểu Từ và Tiểu Ninh tan học đứng ở cổng trường đợi tài xế, nhưng hôm đó tài xế đến đón bọn họ mãi không đến. Tiểu Ninh đợi đến đói bụng, muốn ăn gì đó, Tiểu Từ liền nói đi mua cho nó, bảo Tiểu Ninh đứng ở cổng trường đợi tài xế, nếu không lỡ tài xế đến mà không thấy bọn họ sẽ lo lắng. Tiểu Từ đi chưa đến mười phút, quay lại thì không thấy Tiểu Ninh đâu nữa. Tối hôm đó nhà họ Giang nhận được thư của bọn bắt cóc, nói phải đưa ba triệu tệ mới thả người, nếu không sẽ trực tiếp thủ tiêu. Nhà họ Giang một mặt xoay tiền, một mặt để cảnh sát bí mật cứu người. Sau năm ngày, cảnh sát đã cứu được Tiểu Ninh trong một căn nhà rách nát ở ngoại ô. Lúc cứu ra, Tiểu Ninh đã đói đến ngất đi, mà kẻ bắt cóc chính là tài xế nhà bọn họ, nghe nói là vì nợ nần cờ bạc nên mới nảy sinh ý đồ xấu."

 

Phó Nguyễn Ý: "Sau đó thì sao?"

 

Liễu Hi Đình nói: "Sau đó Tiểu Ninh được cứu ra và đưa đến bệnh viện cấp cứu, còn kẻ bắt cóc thì bị cảnh sát bắt đi. Tòa án sau khi điều tra, cộng thêm lúc đó đang trấn áp mạnh bọn buôn người, đã trực tiếp tuyên án kẻ bắt cóc ba mươi năm tù. Từ ngày đó trở đi, Lâm Dư nghỉ việc ở bệnh viện để tự mình đưa đón hai đứa đi học, còn Tiểu Từ vì chuyện này mà bao nhiêu năm nay trong lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tiểu Ninh, lúc nào cũng muốn bù đắp cho nó."

 

Phó Nguyễn Ý khẽ cúi đầu trầm ngâm, "Không ngờ nhà họ Giang lại từng xảy ra chuyện như vậy, cháu không hề biết."

 

Liễu Hi Đình: "Cũng là chuyện của mười mấy năm trước rồi, lúc đó cháu đang bận rộn chuẩn bị đi du học, không biết cũng là chuyện bình thường."

 

Phó Nguyễn Ý vẫn đang suy nghĩ: "Vâng."

 

Giang Ninh từ bệnh viện ra, vừa lên xe đã nhắn tin cho chị gái: Em nói chuyện với dì Liễu rồi, giám đốc Phó cũng ở đó.

 

Giang Từ: Ừm, cô ấy ở đó cũng tốt, biết trước một chút, đến lúc giáo sư Phó đi gặp bà nội thương lượng, biết đâu sẽ không cản trở.

 

Giang Từ: Em vất vả rồi.

 

Giang Ninh: Chỉ là chạy một chuyến thôi, có gì vất vả đâu, ngược lại là chị đó, nhớ tan làm sớm một chút.

 

Giang Từ: Được, đã biết.

 

Giang Từ: Vậy em về nhà nghỉ ngơi đi.

 

Giang Ninh: Ừm.

 

Giang Từ nói chuyện xong với Giang Ninh, giơ tay cởi thêm một cúc áo sơ mi, tiếp tục nghiêm túc làm việc. Mấy ngày nay công việc tồn đọng quá nhiều, cộng thêm dự án y tế thông minh phải triển khai sớm, e là cả tuần này đều phải tăng ca đến khuya.

 

Giang Từ bận rộn, Cố Phỉ Nhiên hai ngày nay cũng bận rộn với buổi nói chuyện về sức khỏe, gần như ngày nào cũng đi cùng chủ nhiệm ra ngoài, chỉ có ngày trước phẫu thuật và ngày phẫu thuật mới quay lại bệnh viện.

 

Hơn mười giờ tối thứ Sáu, cuối cùng cũng xử lý xong phần lớn công việc trên tay, Giang Từ đứng dậy vươn vai, giảm bớt cảm giác tê mỏi, rồi lại nhanh chóng cúi người thu dọn sắp xếp tài liệu gọn gàng, sau đó cầm lấy chìa khóa xe, không nói hai lời liền lái xe đến bệnh viện.

 

Giang Từ đỗ xe trong bãi đỗ của bệnh viện, lúc xuống xe liền nhắn tin cho bác sĩ Cố: Giờ này chị có bận không?

 

Cố Phỉ Nhiên: Giờ này bận, hai mươi phút sau thì không bận.

 

Giang Từ: Hai mươi phút nữa gặp nhau ở cửa văn phòng của chị.

 

Cố Phỉ Nhiên: Có chuyện gì à?

 

Mấy ngày nay hai người không liên lạc gì nhiều, cũng chưa gặp mặt lần nào, cô đột nhiên nhắn tin, lại còn hỏi gấp như vậy, Cố Phỉ Nhiên theo phản xạ nghĩ là cô có chuyện.

 

Giang Từ: Có chút chuyện, chị cứ làm việc trước đi.

 

Cố Phỉ Nhiên: Ừm.

 

Hai mươi phút sau, Cố Phỉ Nhiên cầm bệnh án từ phòng bệnh chạy lon ton tới, sắp đến chỗ rẽ, bước chân nàng dần chậm lại, giơ tay vuốt lại mấy sợi tóc mái lòa xòa hai bên trán. Khi rẽ qua, nàng liền thấy ngay Giang Từ đang ngồi trên ghế dài.

 

Giang Từ nghe thấy tiếng động liền nhìn qua, từ từ đứng dậy.

 

Cố Phỉ Nhiên nén hơi thở có chút nặng nề vì chạy, ánh mắt chạm vào mắt cô, khẽ hỏi: "Tìm chị có chuyện gì?"

 

Giang Từ khẽ cười: "Không phải chuyện gấp gì đâu, vào trong rồi nói với chị."

 

Cố Phỉ Nhiên thấy cô cười nói, nỗi lo trong lòng dần buông xuống, nàng còn tưởng là bên phía chị có chuyện.

 

"Ừm." Cố Phỉ Nhiên đưa tay vào túi lấy chìa khóa, đi đến trước cửa văn phòng, vặn sang phải một cái, mở cửa đi vào. Sau khi vào trong, nàng vô thức định đưa tay bật công tắc cạnh cửa, lại bị một bàn tay khác giữ lại trước, thân thể cũng bị ôm nhẹ từ bên cạnh.

 

Cố Phỉ Nhiên quay đầu nhìn cô, lại bị hôn một cái.

 

Cô ôm người vào trong, từ từ lùi lại chỗ công tắc, thuận tay đóng cửa lại, đồng thời cúi đầu hôn bác sĩ Cố.

 

Cố Phỉ Nhiên tựa lưng vào bức tường phía sau, hai tay bị buộc phải gác lên cánh tay cô, trong bóng đêm nàng khẽ cụp mắt nhìn Giang Từ.

 

Nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng quyến luyến trên môi, vừa dính nhớp lại tinh tế, môi dưới bị cắn nhẹ kéo đi, vẫn như mọi khi không hề dịu dàng, nhưng cơ thể lại bị ôm chặt vào lòng đối phương, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương, cũng như nỗi nhớ nhung chưa từng thể hiện ra trước đây.

 

Lần trước đưa em ấy về nhà, cứ tưởng mấy ngày không gặp em ấy sẽ nhớ mình, kết quả lại ngoan ngoãn không làm gì cả, ngay cả tối ngủ cũng là mình chủ động rúc vào.

 

Hôm nay lại chủ động như vậy, là xảy ra chuyện gì sao?

 

Giang Từ vừa hôn vừa siết chặt vòng tay, đợi bác sĩ Cố từ từ thích ứng, cô nghiêng đầu mở môi đòi hỏi sâu hơn, nhưng cho dù hôn thế nào, hai tay cũng không hề làm loạn, vẫn luôn ôm nàng, thỉnh thoảng rút ra nâng niu gò má bác sĩ Cố, cảm nhận làn da mềm mại như lụa.

 

Hôn nhau được vài phút, Giang Từ cúi đầu nhẹ nhàng rời khỏi môi bác sĩ Cố, lực ôm của tay trái cũng dần nới lỏng.

 

Môi Cố Phỉ Nhiên sáng bóng, nàng thở đều lại vài nhịp rồi nghiêm túc hỏi: "Em bị sao vậy?"

 

"Hửm?" Giang Từ vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, bị hỏi một câu đột ngột liền ngẩn ra, có chút lắp bắp, "Không, không sao ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Không sao? Vậy em đặc biệt chạy đến bệnh viện, lại còn hỏi chị có bận không, chỉ là muốn hôn nhau thôi à?"

 

Giang Từ nghe giọng điệu chất vấn của nàng, trong lòng căng thẳng, hai tay không tự nhiên mà thu về từ người bác sĩ Cố, giữ một khoảng cách nhỏ, "Em, em nghĩ mấy ngày nay công việc bận quá, không có thời gian đến gặp chị, hôm nay có thời gian nên đến luôn. Em có làm ảnh hưởng đến công việc của chị không ạ? Nếu có thì em đi ngay đây."

 

Cố Phỉ Nhiên trước khi cô bước đi, đã đưa tay giữ lấy cánh tay cô, nói: "Chị còn chưa nói câu nào mà."

 

Giang Từ giơ tay làm hình chữ V: "Chị nói hai câu rồi đó."

 

Cố Phỉ Nhiên: "..."

 

Trong phút chốc không biết là cô đang nghiêm túc hay đang đùa.

 

Tách, Cố Phỉ Nhiên quay người bật đèn văn phòng, ánh sáng chiếu xuống, soi rõ gương mặt của nhau.

 

Lông mi của cả hai đều vừa dày vừa dài, làn da rất trắng, sống mũi cao thẳng, trong đôi mắt nhìn về phía đối phương đều là hình bóng của nhau, mơ hồ còn có thể thấy được vài phần thâm tình khó có thể chia cắt.

 

Cố Phỉ Nhiên dời ánh mắt đi trước, nhìn vào đôi môi hồng nhuận của cô, giơ tay dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi khóe môi ẩm ướt, nói: "Bây giờ chị có thể ngửi thấy mùi tin tức tố mạn đà la trên người em, chứng tỏ tuyến thể có 80% khả năng đã hồi phục."

 

Giang Từ: "Hôm đó Tiểu Ninh cũng nói là ngửi thấy."

 

Cố Phỉ Nhiên lau xong thì hạ tay xuống, lại nhìn cô, nói: "Em nói miếng dán ức chế của Tề thị sẽ gây buồn ngủ, vậy hai ngày nay cứ dùng miếng dán ức chế cũ trước đi, tạm thời át đi mùi tin tức tố, đừng để người nhà chúng ta biết, sau đó chị sẽ đi nói chuyện với chị. Cho dù chị ấy có đồng ý chuyện của chúng ta hay không, cả hai bên nhà họ Giang và nhà họ Phó đều phải làm rõ. Chị nói với em như vậy, không phải là dùng việc đánh dấu hoàn toàn để ép em phải đưa ra quyết định gì cho chị, em muốn làm rõ thì làm rõ, không muốn làm rõ thì bên chị cũng sẽ không lên tiếng."

 

Giang Từ nghiêm túc nói: "Trước đây tuyến thể của em không tốt, không có dũng khí đối mặt với chị và nhà họ Phó của chị. Bây giờ, có hy vọng hồi phục bình thường, cho nên cho dù sau khi làm rõ kết quả có ra sao, em cũng có thể thử một lần, chị cứ làm những gì chị muốn làm là được."

 

Bàn tay Cố Phỉ Nhiên đã hạ xuống nắm thành quyền, trong sự mong đợi lại mang theo sự căng thẳng không thể che giấu: "Không hối hận?"

 

Giang Từ khẽ lắc đầu: "Không hối hận, điều kiện tốt như chị còn không hối hận, em đâu dám hối hận. Hơn nữa về những ân oán liên quan giữa hai nhà chúng ta, em nghĩ thế này, nói cho cùng đó là sự không cam tâm và tiếc nuối của thế hệ trước, không phải là huyết hải thâm thù gì, cũng chưa đến mức chị không giết em thì em phải giết chị gì đó. Vả lại cô út và dì Liễu còn có thể ở bên nhau, tại sao hai chúng ta lại không thể? Nhưng chuyện giữa chúng ta phải giấu đi trước, mommy của chị mấy ngày nữa sẽ tìm bà nội em nói chuyện của cô út và dì Liễu, chúng ta xem tình hình nói chuyện thế nào rồi mới quyết định có nên công khai chuyện của chúng ta hay không."

 

Quen biết lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe em ấy nói được vài lời tử tế.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Được."

 

Giang Từ như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi: "Khi nào chị tan làm, lát nữa em đón chị đi cùng."

 

Cố Phỉ Nhiên giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nói: "Chị viết một bệnh án, mười mấy phút, nhưng viết xong còn phải qua chỗ dì út xem một chút. Giờ này chị ấy chắc đã về nhà rồi, không ở trong phòng bệnh, em có muốn đi cùng chị qua thăm dì út không?"

 

Giang Từ đồng ý: "Được ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vậy chị đi viết bệnh án trước."

 

Trước khi nàng đi, Giang Từ kéo người lại đòi một nụ hôn sâu, Cố Phỉ Nhiên giơ hai tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng hôn đáp lại.

 

Hai mươi phút sau, Cố Phỉ Nhiên đeo túi xách ra khỏi văn phòng, khóa cửa lại, cùng Giang Từ đi đến phòng bệnh thăm dì út.

 

Hai người đến cửa phòng bệnh, không trực tiếp đẩy cửa vào mà gõ cửa trước, đợi người hộ công ra, hỏi han một chút, biết dì út vẫn chưa ngủ, Cố Phỉ Nhiên mới dẫn Giang Từ vào, nhưng... giờ này rồi, sao chị ấy lại vẫn ở đây chưa đi?

 

Giang Từ đi theo sau thấy Phó Nguyễn Ý đang ngồi, đột nhiên đứng khựng lại, tim hẫng một nhịp, "..."

 

Liễu Hi Đình nhìn qua: "Ừm? Tiểu Nhiên, Tiểu Từ, sao hai đứa khuya thế này lại đến đây, lại còn đi cùng nhau nữa?"

 

Liễu Hi Đình ra vẻ hóng chuyện.

 

Trước đây tuy cũng từng thấy hai đứa đi chung với nhau, ở cùng nhau, nhưng lúc đó chỉ đơn thuần nghĩ hai đứa là bạn bè, không có suy nghĩ gì, nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ trông hai đứa cứ như một cặp tình nhân đang yêu nồng thắm hạnh phúc. Nhưng dù nghĩ thế nào cũng hoàn toàn không ngờ tới, Tiểu Nhiên và Tiểu Từ lại thật sự hẹn hò, xem ra duyên phận của nhà họ Phó và nhà họ Giang bọn họ, cắt hoài mà không đứt, mài miết cũng chẳng mòn.

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn dì út, rồi lại nhìn chị, ngượng ngùng nói: "Cháu... lúc đến thì gặp nhau, nên đi cùng ạ."

 

Lời này nói ra quá chột dạ, đừng nói là Phó Nguyễn Ý và Liễu Hi Đình không tin, ngay cả Giang Từ cũng không tin, nhưng cho dù có không tin thế nào đi nữa, cô vẫn sẽ tin bác sĩ Cố.

 

Phó Nguyễn Ý chất vấn nàng: "Lúc đến thì gặp nhau? Bây giờ là mười một giờ đêm, không phải mười một giờ trưa, phòng bệnh này ở là dì út nhà chúng ta, không phải dì út nhà họ Giang của bọn họ. Cô ta khuya thế này đến thăm dì út, chẳng lẽ là có chuyện gì? Nếu thật sự có chuyện gì thì cứ nói ra, để tôi nghe thử, xem là chuyện gấp gáp gì mà có thể khiến cô ta đến vào giờ này."

 

Phó Nguyễn Ý vạch trần lời nói dối của nàng.

 

Cố Phỉ Nhiên biết không giấu được nữa, bèn thẳng thắn thừa nhận: "Em ấy đến đón em tan làm, tiện thể qua thăm dì út."

 

Liễu Hi Đình hai tay chống người ngồi dậy một chút, tìm một tư thế thoải mái để xem kịch. Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên thấy Tiểu Nguyễn và Tiểu Nhiên cãi nhau, lại còn là vì Tiểu Từ, cũng không biết hai đứa ai thua ai thắng, thật đáng mong đợi.

 

Phó Nguyễn Ý đột nhiên nhíu mày, quay sang nhìn Giang Từ.

 

Giang Từ không né tránh, từ phía sau bác sĩ Cố bước ra, khẽ gật đầu chào: "Chào giám đốc Phó."

 

Phó Nguyễn Ý trông có vẻ chẳng tốt lành chút nào.

 

Cố Phỉ Nhiên vì không muốn để hai người họ cứ giằng co như vậy, liền chủ động đổi chủ đề, nói: "Chị, khuya thế này rồi sao chị còn ở đây chưa đi, không mệt sao?"

 

"Không mệt." Phó Nguyễn Ý quay đầu nói.

 

Liễu Hi Đình vừa mới xem được đoạn cao trào, không ngờ chỉ một câu của Tiểu Nhiên, Tiểu Nguyễn đã thua. Xem ra cái tính cuồng em gái này của Tiểu Nguyễn đúng là không làm gì được Tiểu Nhiên rồi, con bé chấp nhận Tiểu Từ chỉ là vấn đề thời gian.

 

Liễu Hi Đình: "Là dì gọi Tiểu Nguyễn đến, nghĩ mai cuối tuần, có chút chuyện công việc có thể nói chuyện lâu với nó."

 

Cố Phỉ Nhiên dời ánh mắt khỏi người chị, bước đến bên giường bệnh, kiểm tra tình hình của dì út: "Dì út, sức khỏe đã hồi phục rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi thật tốt, trước đây cháu đã nói với dì rồi, cho dù xuất viện rồi cũng phải nghỉ ngơi vài tháng."

 

Liễu Hi Đình khẽ cười: "Dì không quên đâu, chỉ lần này thôi, với lại dì cũng đã nói chuyện xong với Tiểu Nguyễn rồi. Này, Tiểu Nguyễn, nói chuyện đã nói xong rồi thì cháu về cùng Tiểu Nhiên và Tiểu Từ đi, đợi bên dì có chuyện gì dì sẽ báo sau."

 

"Cháu biết rồi." Phó Nguyễn Ý cầm tài liệu đứng dậy.

 

Liễu Hi Đình đuổi bọn họ về: "Vậy các cháu về đi, làm việc cả ngày vất vả rồi, tối về nghỉ ngơi sớm, mai đừng đến sớm quá, chiều hoặc tối đến cũng được, không đến thì càng tốt, một mình dì nằm đây cũng yên tĩnh."

 

Phó Nguyễn Ý: "Vâng, dì út, cháu đi đây, tạm biệt."

 

Liễu Hi Đình vẫy tay: "Tạm biệt."

 

Cố Phỉ Nhiên và Giang Từ cũng nói: "Tạm biệt dì út."

 

Liễu Hi Đình cũng vẫy tay với hai người, lúc Phó Nguyễn Ý không nhìn thấy còn làm một động tác cổ vũ.

 

Cố Phỉ Nhiên mỉm cười.

 

Ba người ra khỏi phòng bệnh, Cố Phỉ Nhiên khẽ bước lên trước, khoác tay Phó Nguyễn Ý, gọi: "Chị."

 

Sắc mặt Phó Nguyễn Ý vẫn khó coi, lúc nói chuyện còn có chút giọng điệu mỉa mai lẫn ghen tuông: "Gọi chị cái gì mà chị, đi mà gọi bạn gái em ấy, người chị này làm sao quan trọng bằng bạn gái em được. Trước đây chị nói bao nhiêu lời không hay về nó trước mặt em, kết quả thì sao, em lén lút hẹn hò với người ta sau lưng chị, chị cứ như một con ngốc vậy, phải không hả, Tiểu Nhiên?"

 

Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Không phải đâu ạ."

 

Phó Nguyễn Ý: "Sao lại không phải."

 

Giang Từ lặng lẽ đi theo sau hai người họ.

 

Cố Phỉ Nhiên dỗ dành: "Đừng giận nữa mà chị, em không có ý định lừa gạt chị đâu, chỉ là quan hệ của chúng em chưa đến mức đó, không biết nên nói với chị thế nào. Nhưng em đúng là có lừa gạt chị, xin lỗi chị, em biết lỗi rồi."

 

Phó Nguyễn Ý không nghe lời xin lỗi, bắt lấy vế trước của nàng hỏi: "Quan hệ chưa đến mức đó, chưa đến mức đó mà đã sống chung được rồi? Xem ra người trẻ tuổi yêu đương đúng là khác biệt nhỉ."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ơ... chuyện này..."

 

Chị không nói thì thôi, nói ra mới thấy, nàng và Giang Từ hình như đúng là có chút quan hệ kiểu đó thật...

 

Ba người đi từ hành lang đến trước thang máy, Giang Từ bước lên một bước nhấn nút đi xuống, rồi thẳng người lùi lại bên cạnh bác sĩ Cố.

 

Giang Từ vừa đứng về chỗ, một bóng trắng từ cầu thang bộ đi ra, tay cầm thứ gì đó, dưới ánh mắt của cả ba người mà đi vào phòng bệnh của Liễu Hi Đình.

 

Giang Từ nhìn theo, trong lòng thầm nghĩ, cô út.

 

Khuya thế này, sao cô lại đến phòng của dì Liễu, lẽ nào hai người đã làm hòa rồi?

 

Phó Nguyễn Ý cũng thấy, nói: "Ối, người vừa đi qua đó là ai vậy, sao trông giống cô út nhà họ Giang thế nhỉ?"

 

Phó Nguyễn Ý vừa nói vừa liếc nhìn Giang Từ.

 

Giang Từ không dám nhìn.

 

Phó Nguyễn Ý thu lại ánh mắt, cố ý lắc đầu thở dài: "Không ngờ nhà họ Phó và nhà họ Giang chúng ta đối đầu hơn ba mươi năm, cứ tưởng cả đời này sẽ không còn dính dáng gì đến nhau nữa. Không ngờ không chỉ các bậc trưởng bối lén lút sau lưng thế hệ trước và thế hệ trẻ chúng ta mà yêu đương, mà cả thế hệ trẻ cũng lén lút sau lưng thế hệ trước mà yêu đương. Hơn nữa người nhà họ Giang hẹn hò lại còn là con gái út mà nhà họ Phó chúng ta cưng chiều nhất. Các người nói xem, chuyện này nếu để cho mẹ, mommy và bà ngoại, cũng như bà cụ Tiền, dì Giang, dì Lâm và Giang Khê, Giang Ninh biết được, thì phản ứng của hai nhà sẽ thế nào đây, tôi đột nhiên có chút tò mò rồi đấy."

 

"Chị." Cố Phỉ Nhiên từ từ nắm chặt tay chị.

 

Phó Nguyễn Ý quay đầu cười nhẹ với Cố Phỉ Nhiên, cười xong lại lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Tiểu Nhiên, chị có thể vì em mà không nói cho bất cứ ai biết, nhưng Giang Từ có thể làm gì để chị không nói ra đây? Là nó có thể cho em hạnh phúc, hay là có thể giúp em đánh dấu tạm thời trong kỳ phát nhiệt? Tiểu Nhiên, yêu đương thì có thể, nhưng em cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ. Tuyến thể, tin tức tố của nó vô năng, người khác chửi bới, chế giễu nó, nhưng nó lại thực sự không thể cho em một tương lai. Đừng nói chị phản đối hai đứa, cho dù bây giờ mẹ, mommy và bà ngoại có đứng ở đây, họ cũng sẽ không đồng ý đâu."

 

Tương lai?

 

Giang Từ trước đây vẫn không dám nói với mình những lời tối nay, hẳn là vì lo lắng không thể cho mình một tương lai, chị cũng nghĩ như vậy.

 

Cố Phỉ Nhiên buông bàn tay đang nắm ra, nghiêm túc nói: "Chị, nếu chị lo lắng vì chuyện này, thì thực ra... căn bệnh về tuyến thể, tin tức tố của Giang Từ, bây giờ đã được giải quyết một chút rồi, em ấy cũng có tin tức tố của riêng mình."

 

Phó Nguyễn Ý kinh ngạc: "Em nói gì?"

 

Nó từ lúc phân hóa năm mười tám tuổi đến nay, đã xem biết bao nhiêu chuyên gia cũng không giải quyết được, sao bây giờ đột nhiên lại được giải quyết?

Bình Luận (0)
Comment