"Chị, đến xe rồi hẵng nói ạ." Ở bệnh viện không tiện.
Phó Nguyễn Ý nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí bảo bọc Giang Từ của em gái mình, trong lòng cuộn trào, thậm chí có chút chua xót, làm sao có thể thích nó đến mức này.
Rốt cuộc là Tiểu Nhiên quá lụy tình, hay trên người Giang Từ có ưu điểm gì mà mình không chú ý đến.
Ba người đi thang máy xuống sảnh lớn, đến tầng một, Phó Nguyễn Ý và Cố Phỉ Nhiên đi ra trước, hai vệ sĩ đi theo sau, giữ một khoảng cách nhất định.
Giang Từ không ra ngoài, ánh mắt dõi theo bóng dáng bác sĩ Cố.
Đợi đến khi không nhìn thấy nữa, cửa thang máy lại đóng lại, cô cúi đầu tiếp tục đứng nép vào một bên, đi xuống tầng hầm lái xe đến cửa bệnh viện.
Giang Từ từ từ lái xe đến dừng trước mặt hai người họ, xuống xe chạy lại, đưa tay mở cửa ghế sau, không nói một lời, thái độ vô cùng đúng mực, khách khí.
Phó Nguyễn Ý liếc nhìn Tiểu Nhiên, rồi lại liếc nhìn Giang Từ, hai người một vẻ mặt gậy ông rồi sẽ đập lưng ông, cô đứng yên không muốn qua.
Cố Phỉ Nhiên lại gần, dịu dàng nói: "Chị, lâu như vậy rồi, chị vẫn chưa chấp nhận sự thật này sao?"
"Lâu như vậy?" Phó Nguyễn Ý lặp lại một lần, đưa ngón tay lên ngước nhìn trời, ra vẻ nghiêm túc đếm ngày, nói với Tiểu Nhiên: "Hình như mới có mấy ngày thôi nhỉ, chị thấy vết thương trên mặt Giang Từ vẫn chưa lành, này, Giang Từ, ai đánh mặt cô thành ra thế này?"
"Là chị chứ ai." Cố Phỉ Nhiên thay cô trả lời.
Phó Nguyễn Ý thu tay lại, khoanh trước ngực, người nghiêng về phía đối diện với Tiểu Nhiên, biết rõ mà vẫn cố nói: "Thì ra Tiểu Nhiên biết là chị đánh, nhưng... với tính cách của Giang Từ, chắc chắn sẽ không nói cho em biết, là tự em đoán ra nhỉ."
Cố Phỉ Nhiên: "Ừm, em ấy không nói, là em đoán. Chủ yếu là vì ngoài chị ra, gần đây chắc không có ai muốn đánh em ấy đâu."
Phó Nguyễn Ý nghe không vui: "..."
Nói cứ như mình lúc nào cũng muốn ra tay đánh nó vậy.
"Thôi được rồi chị." Cố Phỉ Nhiên kéo tay Phó Nguyễn Ý, đi về phía ghế sau, "Ở đây không thể đậu xe lâu được, chúng ta lên xe trước đi, về chuyện tuyến thể của Giang Từ, em vẫn chưa nói với chị, đợi nói xong rồi chị hẵng đi cũng không muộn."
Vốn dĩ Phó Nguyễn Ý đã đi đến cửa xe, chuẩn bị bước lên, nghe thấy lời này, đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Nhiên, nghiêm túc nói: "Cái gì gọi là, đợi nói xong rồi hẵng đi cũng không muộn? Chị là chị của em, người nên đi không phải là Giang Từ sao?"
Đây đã không còn là chuyện có quan tâm đến việc Tiểu Nhiên và Giang Từ ở bên nhau hay không nữa, mà là cuộc chiến tranh giành vị trí trong lòng Tiểu Nhiên.
Trước khi có Giang Từ, Tiểu Nhiên chưa bao giờ nói để mình đi.
Phó Nguyễn Ý trong lòng thất vọng, không nói thêm gì nữa, vịn cửa xe cúi người ngồi vào vị trí trong cùng, lưng hơi cong.
Cố Phỉ Nhiên biết mình vừa nói sai, sau khi lên xe, nàng ngồi sát vào bên cạnh chị, khẽ lấy lòng.
Giang Từ ở hàng ghế trước chăm chú lái xe.
Trong xe rất yên tĩnh, đi được một đoạn, Phó Nguyễn Ý chủ động lên tiếng: "Tiểu Nhiên, em nói đi, tuyến thể của vị giám đốc Giang này là sao? Nếu cái gọi là hồi phục của em chỉ là lời nói dối để lừa gạt chị, thì chuyện này chị vẫn sẽ không đồng ý."
Bất kể thế nào, chỉ cần tuyến thể của Giang Từ một ngày chưa hồi phục, cô vẫn sẽ phản đối hai đứa nó.
Về chuyện mình bị Tiểu Từ đánh dấu hoàn toàn, bây giờ vẫn chưa thể nói cho chị biết, nếu không chị ấy sẽ còn tức giận hơn, nên hôm nay chỉ nói sơ qua chuyện tuyến thể và tin tức tố hồi phục.
Cố Phỉ Nhiên: "Trước đây có một lần kỳ phát nhiệt của em rất nghiêm trọng, lúc đó vừa hay có Giang Từ ở đó, em đã để em ấy thử đánh dấu tạm thời, ban đầu cả hai chúng em đều nghĩ sẽ không thành công, không ngờ sau khi thử không chỉ thành công mà còn ảnh hưởng đến bản thân Giang Từ."
Phó Nguyễn Ý quay đầu nhìn, trong lòng vừa tò mò lại vừa nghi hoặc: "Em là Omega cấp S, Alpha bình thường, thậm chí là Alpha đỉnh cấp cũng rất khó thông qua đánh dấu tạm thời để kìm hãm kỳ phát nhiệt của em, tại sao Giang Từ lại làm được, chẳng lẽ nó là Alpha cấp S?"
Cố Phỉ Nhiên: "Ban đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng dùng máy kiểm tra do mẹ tặng để kiểm tra nồng độ tin tức tố cho en ấy thì phát hiện, nồng độ tin tức tố vẫn là 0, không có bất kỳ dao động nào, nên em đã phủ nhận suy nghĩ này. Nhưng mấy ngày gần đây không biết tại sao, em ấy đột nhiên bắt đầu có dao động nồng độ tin tức tố, đã đạt đến 95%, chỉ số này chỉ có Alpha cấp S và Omega cấp S mới có thể đạt được. Vì vậy em đoán, Giang Từ bây giờ có khả năng đã phân hóa lần hai thành Alpha cấp S."
Phó Nguyễn Ý mặt mày nghiêm túc: "Máy kiểm tra mẹ tặng, tuy nói kết quả kiểm tra sẽ không có sai sót lớn, nhưng vẫn phải xem báo cáo kiểm tra của bệnh viện, nó đã đi kiểm tra chưa?"
Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Vẫn chưa ạ, em đã nói với em ấy rồi, bảo em ấy hai ngày nữa đi kiểm tra."
Phó Nguyễn Ý: "Chưa nói đến kết quả kiểm tra thế nào, nếu máy kiểm tra đã kiểm tra ra nồng độ tin tức tố của nó đạt đến 95%, vậy thì chắc cũng sẽ có tin tức tố, lúc nãy chị không chú ý đến chuyện này, không ngửi thấy mùi tin tức tố trên người vị giám đốc Giang này, tin tức tố của nó là gì?"
Cố Phỉ Nhiên ngập ngừng trả lời: "Tin tức tố của em ấy, là... mạn đà la giống như của em."
Phó Nguyễn Ý lập tức nhíu mày, từ từ chuyển tầm mắt, nhìn về phía lưng ghế lái chính ở phía trước.
Phía trước vừa hay đèn đỏ, Giang Từ đạp phanh, hai tay vịn vô lăng, nói: "Giám đốc Phó, đây chính là điều lúc nãy bác sĩ Cố nói, sau khi tôi đánh dấu tạm thời bác sĩ Cố thành công, bác sĩ Cố đã ảnh hưởng đến bản thân tôi. Tôi đoán, có thể vì tin tức tố của bác sĩ Cố là Omega cấp S, lúc đánh dấu tạm thời, tin tức tố quá cao của chị ấy đã k*ch th*ch tuyến thể của tôi, vô tình tạo ra kết quả này."
Ánh mắt Phó Nguyễn Ý dần trở nên sắc bén, "Alpha cấp S, tin tức tố là mạn đà la, nếu đây là sự thật, cộng thêm thân phận bà chủ nhỏ của tập đoàn Giang thị hiện giờ của giám đốc Giang, sau này ở Lâm Giang này, nói không chừng cô cũng muốn chiếm một phần lớn rồi."
Tin tức tố, tuyến thể vô năng sẽ bị Alpha và Omega chế giễu, nhưng Alpha cấp S, tin tức tố là mạn đà la, lại sẽ trở thành miếng mồi ngon được mọi người săn đón.
Bởi vì điều này không chỉ đại diện cho việc nâng cao địa vị bản thân, mà còn ảnh hưởng đến gen ưu tú của thế hệ sau và sự kế thừa của gia tộc.
Dù sao thì trong quan niệm của phần lớn AB, để theo đuổi gen tốt hơn, Alpha và Omega bình thường sẽ muốn kết hợp với Alpha và Omega đỉnh cấp, còn Alpha và Omega đỉnh cấp lại muốn kết hợp với Alpha và Omega cấp S.
Đây là quy luật bất biến từ xưa đến nay.
Phó Nguyễn Ý nhìn, càng nghĩ càng sâu.
Giang Từ: "Giám đốc Phó, tôi không có suy nghĩ gì về việc chiếm phần lớn ở Lâm Giang, suy nghĩ duy nhất bây giờ là phát triển Giang thị, ngoài ra còn có bác sĩ Cố, tuyến thể có thể hồi phục, tôi rất cảm ơn chị ấy, cho nên nếu có thể, tôi..."
"Dừng lại." Phó Nguyễn Ý ngăn cô nói tiếp.
Cố Phỉ Nhiên ở bên cạnh, ngồi ở vị trí mà ánh đèn đường không thể chiếu tới, cả người trông như bị bóng tối nuốt chửng.
Phó Nguyễn Ý: "Chuyện của cô và Tiểu Nhiên, tôi không tán thành, cũng không ủng hộ hai người ở bên nhau, thậm chí còn muốn hai người bây giờ lập tức cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ này. Nhưng đây cũng chỉ là lời nói trước thôi. Tuy tôi không biết sau này cô sẽ kiên trì với tình cảm này dành cho Tiểu Nhiên đến mức nào, nhưng nếu bây giờ cô chỉ muốn dựa vào vài câu nói để thuyết phục tôi, đừng nói là tôi, với sự hiểu biết của tôi về em gái mình, nó tuy thích cô, nhưng nếu cô không có trách nhiệm, không cần tôi ở giữa ngăn cản, tự nó cũng sẽ rời đi. Cho nên giám đốc Giang, chuyện này đừng chỉ dựa vào lời nói, phải xem hành động của cô thế nào."
Giang Từ nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ trong lòng, "Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện giữa tôi và bác sĩ Cố."
Từ bệnh viện đến khu chung cư mất năm phút đi đường, hai người nói chưa được mấy câu đã đến nơi.
Giang Từ giảm tốc độ, bật đèn xi nhan, từ từ lái xe vào khu chung cư.
Lúc xe lái vào thuận lợi, Phó Nguyễn Ý hai tay khoanh trước ngực, quay đầu nhìn Tiểu Nhiên, nhỏ giọng nói: "Quyền hạn của khu chung cư cũng đã cho nó rồi, Tiểu Nhiên, xem ra em đối với Giang Từ này cũng thật tốt, nhưng chị khuyên em, đừng yêu quá sâu, chuyện chưa đến bước cuối cùng, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, chị chỉ hy vọng em sẽ không hối hận."
Giọng Cố Phỉ Nhiên nhẹ bẫng: "Vâng."
Xe lái vào bãi đỗ xe, Giang Từ tháo dây an toàn xuống xe, vòng qua đầu xe định mở cửa xe cho bác sĩ Cố, không ngờ lúc qua đến nơi, cửa xe đã mở, bác sĩ Cố tay xách túi xách, đang bước ra ngoài.
Hai người nhìn nhau, Cố Phỉ Nhiên cong môi cười một cái.
Giang Từ thấy nàng cười, trong lòng lập tức yên tâm hơn nhiều, đưa tay vịn vào cổ tay nàng, đỡ người xuống.
Còn về phần giám đốc Phó, là do bác sĩ Cố đỡ.
Phó Nguyễn Ý xuống xe xong, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ đỗ xe phía sau.
Năm xưa lúc mua nhà cho Tiểu Nhiên ở đây, vốn nghĩ nó ít khi lái xe, tài xế ngày nào cũng đưa đón, một chỗ đỗ xe là đủ rồi, nhưng nghĩ lại, vẫn mua thêm một chỗ, để nó mua một chiếc xe mình thích để đi lại bình thường, không ngờ chỗ đỗ xe này nó không tự mua xe để dùng, lại để cho người khác dùng.
Giang Từ đưa hai người đến nơi, nhìn bác sĩ Cố, nói: "Vậy, bác sĩ Cố, giám đốc Phó, tôi không tiễn hai người lên nữa, hai người về nghỉ ngơi sớm, tôi đi trước đây."
"Ừm." Cố Phỉ Nhiên nói.
Phó Nguyễn Ý quay đầu lại, gọi Giang Từ đang định đi: "Đừng mà, khuya thế này rồi, về làm gì nữa, tối nay cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Tiểu Nhiên, em có ý kiến gì không?"
Cố Phỉ Nhiên có chút bất ngờ: "Không có ý kiến."
Chị đột nhiên sao vậy?
Phó Nguyễn Ý lại nhìn Giang Từ: "Tiểu Nhiên còn không có ý kiến, vậy còn cô thì sao, cô ở lại, hay là đi?"
Lúc nãy trên xe, giám đốc Phó còn phản đối mình và bác sĩ Cố ở bên nhau kịch liệt như vậy, bây giờ thái độ đột nhiên thay đổi lớn đến thế, nghĩ kỹ lại, rất có thể là để thử mình. Nhưng để mình ở lại nhà bác sĩ Cố thì có gì để thử chứ?
Giang Từ: "Nếu bác sĩ Cố và giám đốc Phó không phiền, tối nay tôi có thể ở lại đây."
Phó Nguyễn Ý: "Được, vậy lên đi."
Phó Nguyễn Ý nói xong, đi xuyên qua giữa hai người họ.
Ánh mắt Cố Phỉ Nhiên dõi theo, nàng và Giang Từ đều có thể đoán ra đây là một bài thử, nhưng lại không đoán được chị muốn thử điều gì.
Lúc bác sĩ Cố đang nghi hoặc, Giang Từ bước tới nắm tay nàng, đi về phía thang máy, nhỏ giọng nói: "Nếu không thể từ chối, chi bằng chấp nhận cho tốt, em sẽ cố gắng làm tốt hơn một chút, không để giám đốc Phó bắt lỗi."
Cố Phỉ Nhiên hiểu tính cách của chị, lúc bị kéo đi, nàng đặc biệt dặn dò Giang Từ: "Em không cần làm quá tốt, ngược lại, em có thể cố ý để lộ ra một chút sơ hở."
Giang Từ không hiểu: "Tại sao ạ?"
Cố Phỉ Nhiên: "Chị của chị từ nhỏ đến lớn đều rất mạnh mẽ, đối với mọi phương diện của bản thân đều rất nghiêm khắc, một khi phát hiện có người ưu tú hơn chị ấy, mạnh hơn chị ấy, chị ấy sẽ theo bản năng nảy sinh một chút ý thức cạnh tranh. Tuy loại ý thức này sẽ không làm phiền người khác, thuộc loại âm thầm tự đấu tranh với bản thân, nhưng như vậy sẽ khiến chị ấy rất mệt mỏi. Cho nên em phải để chị ấy bắt lỗi một chút, có một chỗ để xả, nhưng em cũng có thể làm theo ý của mình."
Giang Từ nghe hiểu rồi, "Em biết rồi, em sẽ xem xét mà làm."
Hai người đi đến trước thang máy, buông tay nhau ra, một trái một phải đứng sau lưng Phó Nguyễn Ý, cùng cô chờ thang máy.
Trước khi vào nhà, Cố Phỉ Nhiên đã nhắn tin trước cho dì giúp việc. Dì giúp việc nhận được tin nhắn, liền ra mở cửa, khi dì thấy Phó Nguyễn Ý và Giang Từ cùng về, trong lòng đột nhiên giật thót một cái, trong đầu toàn là hình ảnh cô Phó đánh cô Giang hôm đó.
Hôm đó cô Phó và cô Giang ầm ĩ đến mức đó, bây giờ vậy mà lại cùng nhau về, thật không thể tin được.
"Dì ơi, giúp chúng cháu rót ba ly nước ấm nhé." Cố Phỉ Nhiên vừa nói, vừa đi đến tủ giày lấy ra ba đôi dép đi trong nhà.
Dì giúp việc gật đầu: "Vâng, tôi đi làm ngay đây."
Cố Phỉ Nhiên mang đôi mình thường mang, đưa đôi màu xám hình cún con cho Giang Từ, còn của chị là một đôi màu xám trơn.
Phó Nguyễn Ý thấy đôi dép Giang Từ mang, chợt hiểu ra: "Chị còn tự hỏi, trước đây lúc đến, gần như lần nào cũng thấy đôi dép này. Đôi dép này rõ ràng lớn hơn đôi em mang một cỡ, nhưng lại đặt ở ngoài cùng, chị cứ tưởng là Tiểu Nhiên em quá thích, lúc đó còn nghĩ sẽ mua lại cho em một đôi vừa size, thì ra đôi dép này không phải em mang, mà là để cho người khác mang."
Lúc nãy ở bãi đỗ xe, Cố Phỉ Nhiên còn nghĩ, tối nay chị để Giang Từ ở lại, là muốn thử cái gì.
Bây giờ xem ra, chỉ cần là những gì chị chú ý đến đều là bài thử.
Cố Phỉ Nhiên lảng qua chủ đề này, đi về phía huyền quan, nói: "Tối nay hai người đều ở phòng ngủ cho khách, em và dì giúp việc đi chuẩn bị phòng cho hai người."
Giang Từ gọi bác sĩ Cố lại: "Chị và dì giúp việc không cần dọn phòng của em đâu, em biết đồ đạc ở đâu, em tự dọn là được."
Phó Nguyễn Ý lập tức nắm bắt được ý trong lời nói của Giang Từ, ánh mắt hướng về phía cô, nói: "Tôi còn không biết đồ đạc ở đâu, cô lại biết? Xem ra trước đây không ít lần ở đây nhỉ. Lần trước tôi đến, cô từ phòng ngủ chính của Tiểu Nhiên đi ra... chẳng lẽ trước đây mỗi lần cô đến đều ở phòng ngủ cho khách, dần dần Tiểu Nhiên mới cho cô vào phòng ngủ chính?"
Cố Phỉ Nhiên ôm trán: "..."
Tối nay e là không thể ngủ ngon được rồi.
"Ơ..." Giang Từ từ từ mím môi.
Phó Nguyễn Ý tự mình hỏi, hỏi xong đột nhiên lại tỏ ra vô cùng không quan tâm nói: "Không sao, tôi chỉ nói vậy thôi, dù sao cặp đôi nào mà chẳng có quá trình tuần tự phát triển tình cảm, chứ không lẽ nói hai người chưa ở chung đã ngủ chung, hiểu được, hiểu được."
Cố Phỉ Nhiên, Giang Từ: "..."
Phó Nguyễn Ý thay dép xong, đầu tiên là đi lướt qua Giang Từ, sau đó lại đi lướt qua Cố Phỉ Nhiên, rồi đi vào trong.
Lúc cả ba đều vào trong, dì giúp việc đã rót xong nước ấm, tất cả đều đặt trên bàn trà trong phòng khách.
Cố Phỉ Nhiên và Phó Nguyễn Ý có ly trà riêng của mình thường ngày uống nước, cho nên mỗi lần rót nước dì giúp việc đều sẽ dùng ly của riêng họ.
Còn về ly nước của Giang Từ...
Chiếc cốc giấy dùng một lần bên cạnh hai chiếc ly thủy tinh pha lê xinh đẹp, chính là ly nước của cô.
Phó Nguyễn Ý đi ngang qua phòng khách, thấy ba chiếc ly đặt cùng nhau, hài lòng gật gật đầu: "Cũng được, không danh không phận, đúng là phải dùng đồ dùng một lần, nếu tất cả đều chuẩn bị thành đồ riêng, lỡ như chia tay rồi, đồ đạc lại phải vứt đi, lãng phí tiền bạc biết bao."
Cố Phỉ Nhiên không để tâm đến lời lèm bèm của chị, đi đến trước mặt dì giúp việc, nói: "Dì ơi, phiền dì dọn dẹp phòng ngủ cho khách mà chị cháu thường ở. Phòng ngủ cho khách của cô Giang, cô ấy sẽ tự dọn, chỉ cần chuẩn bị giúp cô ấy đồ dùng vệ sinh cá nhân dùng một lần là được ạ."
Dì giúp việc: "Tôi biết rồi, thưa cô Cố."
Dì giúp việc quay người đi chuẩn bị.
Cố Phỉ Nhiên nói xong với dì giúp việc, vừa quay người lại, đã thấy Giang Từ đi về phía mình, đến trước mặt, chậm rãi dừng lại.
Cố Phỉ Nhiên: "Chị đi thay đồ rồi qua giúp em."
Giang Từ lắc đầu: "Không cần đâu ạ, em tự làm được, trải ga giường, lấy chăn, rất đơn giản. Chị có đói không, nếu chị đói, đợi lúc chị sắp tắm xong ra, em sẽ nấu cho chị một bát mì trứng, hoặc chị có muốn ăn gì không?"
Tối nay vì bận rộn, nàng vẫn chưa ăn tối, lúc nãy trên đường về cũng không thấy đói bụng.
Bây giờ nghe nói vậy, bỗng nhiên có chút đói bụng.
Cố Phỉ Nhiên nói: "Đói thì có đói, nhưng em không cần nấu, chị muốn ăn quán mì gần khu chung cư mà trước đây chị từng dẫn em đi ăn ấy, lát nữa em xem trên ứng dụng xem đã đóng cửa chưa, nếu chưa đóng, trước lúc chị sắp tắm xong, giúp chị đặt một phần mì nhỏ là được, nếu đóng cửa rồi thì giúp chị làm một phần salad hoa quả."
Giang Từ "ừm" một tiếng, nói: "Sao lúc thì ăn mặn cay, lúc lại ăn thanh đạm như vậy."
Cố Phỉ Nhiên khẽ cười: "Không biết nữa, nhưng tuyệt đối không có ý chê mì trứng của em không ngon đâu, cơm em nấu là một trong những món ngon nhất chị từng ăn đó. Chị đi tắm đây, phòng ngủ cho khách em ngủ không có phòng tắm, lát nữa chị tắm xong, em cầm đồ qua phòng chị tắm nhé, chị chuẩn bị sẵn đồ ngủ và áo choàng tắm cho em."
Nàng vừa nói vừa định đi, Giang Từ đột nhiên đưa tay kéo lại, nghiêm túc hỏi: "Chị nói, cơm em nấu là một trong những món ngon nhất chị từng ăn, chẳng lẽ không phải là ngon nhất luôn sao?"
"Hửm?"
Cố Phỉ Nhiên nghi hoặc nhíu mày, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này, giọng điệu nghe có vẻ hơi giống... chị.
Giang Từ theo bản năng thuận miệng hỏi một câu, hỏi xong, sau khi thấy sắc mặt của bác sĩ Cố, cảm thấy có chút không thích hợp, từ từ buông tay ra, nói: "Không có gì ạ, em chỉ hỏi vậy thôi, chị đi tắm đi, bây giờ em xem ứng dụng giao đồ ăn."
Giang Từ quay người đi về phía phòng ngủ cho khách, đóng cửa lại.
Hai phút sau, trên WeChat của cô nhận được một tin nhắn của bác sĩ Cố gửi đến: Sở dĩ không nói em nấu ngon nhất, là vì câu này chị thường dùng để khen bà ngoại, mẹ, mommy và chị, cho nên nghĩ câu trả lời cho em sẽ khác một chút.
Bác sĩ Cố: Em nấu cũng là ngon nhất, cơm em mang đến lần nào chị cũng rất thích.
Giang Từ mở kho biểu tượng cảm xúc, tìm một lúc, trả lời bằng một bông hồng và một trái tim đỏ.
Cố Phỉ Nhiên cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, thấy câu trả lời này, không nhịn được cười một cái, sao trông cứ như mấy bác cán bộ già vậy.
Giang Từ dọn dẹp phòng xong, ngồi trên sô pha nhỏ, mở ứng dụng giao đồ ăn đặt món cho bác sĩ Cố, nhưng sau khi tìm kiếm thì phát hiện, quán đó đã đóng cửa, vì vậy cô đi ra vào bếp, bắt đầu làm salad hoa quả cho bác sĩ Cố.
Trong tủ lạnh có rất nhiều hoa quả, trông cũng rất tươi, dì giúp việc nói, những thứ này đều là mua trong ngày rồi mang về.
Giang Từ "ừm" một tiếng, vừa nói chuyện với dì giúp việc, vừa làm salad hoa quả.
Ba mươi mấy phút sau, Cố Phỉ Nhiên tắm xong ra ngoài, thấy trên bàn ăn có một đĩa salad hoa quả.
"Chị tắm xong rồi ạ?" Giang Từ từ phía ban công đi tới.
Cố Phỉ Nhiên quay đầu nhìn qua: "Ừm, quần áo đã chuẩn bị cho em rồi, em đi tắm đi. Trong lúc chị đi tắm, chị ấy chắc không làm khó em chứ."
Giang Từ lắc đầu: "Chị vừa mới đi tắm không bao lâu, giám đốc Phó cũng về phòng ngủ cho khách tắm rồi, bây giờ vẫn chưa ra."
Cố Phỉ Nhiên: "Vậy thì tốt."
Giang Từ: "Chị ăn đi, em đi tắm đây."
"Được." Cố Phỉ Nhiên đợi Giang Từ đi rồi, mới đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, cầm nĩa bắt đầu ăn.
Làm thật sự rất ngon.
Salad hoa quả ăn được một nửa, Phó Nguyễn Ý tắm xong từ phòng ngủ cho khách đi ra, tay cầm ly rỗng, đến quầy nước lấy nước, hỏi: "Giang Từ nhà em đâu rồi, nó tắm ở đâu?"
Cố Phỉ Nhiên dùng nĩa chỉ về phía phòng ngủ chính, trả lời: "Em bảo em ấy qua phòng ngủ chính tắm rồi."
Phó Nguyễn Ý một tay chống hông đứng, đợi nước trong ly thủy tinh đầy, cô bước tới, ngồi đối diện với Cố Phỉ Nhiên, mặt đầy vẻ oán giận nhìn nàng.
Cố Phỉ Nhiên bị nhìn đến trong lòng sợ hãi, người ngả ra sau một chút, cẩn thận hỏi: "Làm gì mà nhìn em ghê vậy, chỉ là tắm trong phòng tắm của phòng ngủ chính thôi mà, chắc không có vấn đề gì chứ."
Phó Nguyễn Ý: "Đúng là không có vấn đề gì."
Cố Phỉ Nhiên siết chặt nĩa: "Vậy chị, sao lại nhìn em như vậy, lại định nói em lụy tình à?"
"Hơ." Phó Nguyễn Ý bây giờ đã không thèm nói nàng lụy tình nữa, bắt đầu tính sổ, "Lúc nãy lúc tắm, chị đột nhiên nhớ ra một chuyện, quần áo trong tủ của em, phần lớn đều là chị mua cho em, cho nên chị biết bên trong có những gì."
Cố Phỉ Nhiên gật đầu: "Ừm, là chị mua."
Bản thân Cố Phỉ Nhiên không có hứng thú gì với việc mua sắm quần áo, nước hoa, hay giày dép gì đó, chỉ cần quần áo mặc được là có thể mặc rất lâu, nhưng chị lại không vừa mắt với điểm này của nàng, cho nên đã phụ trách tủ quần áo, tủ giày, tủ trang sức, tủ châu báu, vân vân và vân vân của nàng.
Đồ đạc trong phòng thay đồ, gần như toàn bộ đều là chị mua.
Phó Nguyễn Ý: "Trước đây Giang Từ đến Thịnh Đỉnh của chúng ta họp, chị phát hiện bộ vest nữ mà nó mặc, giống hệt bộ chị mua cho em, ngay cả mùi nước hoa cũng giống. Lúc đó chị cứ tưởng là tình cờ ngẫu nhiên, bây giờ chị đột nhiên biết, thì ra không phải là tình cờ ngẫu nhiên, mà là có người chủ động ủy quyền, thảo nào. Mấy chuyện này khoan hãy nhắc tới, chúng ta tính thử thời gian xem, từ ngày đó đến bây giờ, ít nhất cũng đã một khoảng thời gian rồi."
Ánh mắt Phó Nguyễn Ý đột ngột thay đổi, bắt đầu chất vấn: "Nói, hai đứa bắt đầu quen nhau từ khi nào?"
Chuyện này Cố Phỉ Nhiên không có ý định giấu chị, thậm chí còn đã nghĩ sẵn câu trả lời, nàng nói: "Một hai tháng, bắt đầu từ không lâu sau khi em ấy bị nhà họ Kiều từ hôn."
Phó Nguyễn Ý ngẩn người: "Hả?"
Bắt đầu từ không lâu sau khi Giang Từ bị nhà họ Kiều từ hôn?
Lúc nhà họ Giang bị nhà họ Kiều từ hôn, Giang Từ gần như đã trở thành trò cười của cả Lâm Giang, mọi người đều tránh nó như tránh tà, kể cả mình cũng buông lời châm chọc mỉa mai, nhưng chính trong khoảng thời gian đó, Tiểu Nhiên lại bắt đầu quen với Giang Từ.
Cái này...
Phó Nguyễn Ý càng nghĩ càng không muốn tin, sao có thể như vậy được.
Phó Nguyễn Ý bây giờ vô cùng không hiểu suy nghĩ của Tiểu Nhiên, cầm ly nước đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, mặt mày nghiêm túc hỏi: "Tiểu Nhiên, tại sao? Giang Từ bị nhà họ Kiều từ hôn, chứng tỏ là người ta không cần nữa, tại sao em lại phải chấp nhận?"
Cố Phỉ Nhiên: "Chị, chị muốn nghe sự thật không?"
Phó Nguyễn Ý mặt lạnh lùng: "Chị đã hỏi em rồi, chẳng lẽ chị còn không muốn nghe sự thật sao? Nào, em nói đi, chị thật sự muốn biết."
Cố Phỉ Nhiên đặt nĩa về lại đĩa, uống một ngụm nước, nghiêm túc nói: "Đối với em ấy, em không phải là chấp nhận, mà là chủ động tìm đến em ấy."