Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

Chương 85

Phó Nguyễn Ý: "...Nói tiếng người được không em."

 

Không nói những lời khó nghe với Tiểu Nhiên là giới hạn cuối cùng của cô, nếu thực sự không nhịn được thì trong nhà bây giờ còn có một Giang Từ.

 

Cố Phỉ Nhiên bị sự đáng yêu của chị gái làm cho bật cười, nàng khẽ ngả người ra sau ghế, cổ tay phải đặt lên mặt bàn, những ngón tay thon dài xinh đẹp nắm lại rồi lại xòe ra, "Em ấy bị nhà họ Kiều từ hôn, không có nghĩa là lỗi của em ấy, em chỉ cần em ấy chưa đính hôn, còn độc thân là được. Còn về những chuyện khác... cũng không có yêu cầu gì, chỉ là đôi khi không biết là ngốc thật, hay là cố ý, rất biết cách trêu ngươi."

 

Phó Nguyễn Ý nghe không lọt tai nữa, từng câu từng chữ không nói thích, nhưng chữ nào cũng toát lên sự yêu thích đối với người kia.

 

"Còn một điểm nữa." Cố Phỉ Nhiên nhìn chị gái bổ sung: "Ngoại hình cũng không tệ, dáng người cũng thẳng thớm, hơn nữa bao nhiêu năm nay, tuy vì chuyện tuyến thể mà thường xuyên bị đả kích chế giễu, nhưng em ấy có thể tự mình tiêu hóa và biến nó thành động lực, điểm này cũng rất tốt."

 

Phó Nguyễn Ý nhắc nhở em gái nhà mình: "Tiểu Nhiên, em đừng mang bộ lọc mà nhìn nó, Giang Từ này không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu. Chưa nói đến chuyện nó tìm đến nhà họ Phó chúng ta hợp tác, chỉ nói bây giờ thôi, nó vì em mà tuyến thể hồi phục bình thường, không chỉ trở thành Alpha cấp S mà tin tức tố cũng biến thành mạn đà la quý hiếm. Em không sợ nó vì để bản thân có thể hồi phục hoàn toàn mà bắt đầu cố ý tiếp cận, đợi đến ngày tuyến thể hồi phục hoàn toàn rồi thì sẽ đá em đi sao?"

 

Nắm tay vừa thả lỏng của Cố Phỉ Nhiên lại từ từ siết chặt, chần chừ một lúc, ánh mắt nàng nhìn về phía chị gái, khẽ nói: "Nhà họ Giang đã như vậy rồi, nếu em ấy còn không có chút tâm tư nào, e là sớm đã bị người ta ăn sạch sành sanh rồi, có chút tâm tư cũng tốt. Về chuyện tuyến thể của em ấy hồi phục, nói chung, bất kể em ấy có được lợi hay không, kết quả đều là do em gây ra. Nếu bây giờ em ấy thật sự lợi dụng em, đợi sau khi hồi phục rồi đá em đi, em cũng không hối hận. Nhưng cả đời này chúng em có lẽ sẽ không bao giờ liên lạc nữa, điểm này em vẫn phân biệt rõ được."

 

Phó Nguyễn Ý khẽ nhíu mày, tâm trạng lúc này có một nỗi khó chịu và ngột ngạt không nói nên lời, tại sao cứ phải là Giang Từ cơ chứ.

 

"Chị." Cố Phỉ Nhiên gọi, rồi đưa tay trái lên nắm lấy cổ tay Phó Nguyễn Ý, nói: "Em biết chị có thành kiến với nhà họ Giang và Giang Từ, em không phản đối thái độ của chị đối với họ, cũng không ép buộc chị phải thay đổi cách nhìn về nhà họ Giang và Giang Từ. Nhưng lần này, có thể để em tự mình quyết định được không."

 

Phó Nguyễn Ý quan tâm hỏi: "Không sợ bị tổn thương sao?"

 

Cố Phỉ Nhiên còn thản nhiên hơn những gì Phó Nguyễn Ý nghĩ: "Bị tổn thương trong tình yêu, không phải là chuyện rất bình thường sao? Em là người quan tâm đến kết quả, cũng quan tâm đến quá trình, nhưng khi chưa nhìn thấy kết quả, em muốn tận hưởng quá trình này một cách trọn vẹn."

 

Hai chị em bốn mắt nhìn nhau.

 

Cạch, tiếng cửa mở từ phía phòng ngủ chính truyền đến.

 

Giang Từ với mái tóc khô một nửa, tay ôm bộ quần áo vừa thay lúc tắm, từ từ đi về phía này.

 

Cố Phỉ Nhiên buông tay ra, ngồi thẳng lại.

 

Giang Từ vì đang ôm quần áo nên không đứng quá gần hai người họ, cô liếc nhìn đĩa salad hoa quả gần hết trước mặt bác sĩ Cố, nói: "Giám đốc Phó, chị có đói không, nếu đói thì tôi đi làm chút gì cho chị ăn, chị có muốn ăn gì không?"

 

Tuy hai người vừa mới nói chuyện, nhưng thái độ của Phó Nguyễn Ý đối với Giang Từ vẫn không thay đổi: "Trong nhà có dì giúp việc rồi, không dám làm phiền giám đốc Giang đâu. Cô có tâm tư nấu nướng như vậy, chi bằng sớm rời khỏi em gái tôi đi. Lúc nãy trên xe, Tiểu Nhiên cũng nói rồi, bây giờ tuyến thể của cô đã hồi phục được bảy tám phần, tin tức tố còn là mạn đà la quý hiếm giống như Tiểu Nhiên, với thân phận của cô, tìm một Omega cấp S khác cũng không phải là không thể, hà cớ gì phải bám lấy người nhà họ Phó chúng tôi."

 

"Chị." Sắc mặt Cố Phỉ Nhiên trở nên nghiêm túc.

 

Phó Nguyễn Ý nói xong với Giang Từ, lại nói với Cố Phỉ Nhiên ngay trước mặt cô: "Tiểu Nhiên, những lời lúc nãy chị nói em suy nghĩ kỹ đi, câu chuyện về Đông Quách tiên sinh và con sói (*), đừng chỉ nghe mà không biết nhớ."

 

Phó Nguyễn Ý hai tay chống lên mặt bàn, đứng dậy về phòng, để lại hai người họ một ngồi một đứng trước bàn ăn.

 

Một lát sau, Cố Phỉ Nhiên đứng dậy quay mặt về phía Giang Từ, ánh mắt và giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: "Những lời lúc nãy của chị ấy chỉ là nói bừa thôi, em đừng để trong lòng."

 

Tay phải Giang Từ siết chặt quần áo, đốt ngón tay cong lên: "Sẽ không đâu ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên nói: "Vậy em nghỉ ngơi sớm đi."

 

Giang Từ: "Chị cũng vậy."

 

Cố Phỉ Nhiên mỉm cười, đi lướt qua Giang Từ.

 

 

Tối hôm qua ngủ khá sớm, sáu giờ rưỡi sáng, Cố Phỉ Nhiên tắt báo thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân, nàng mặc đồ thể thao, đeo một chiếc túi nhỏ đến phòng gym của khu chung cư để tập thể dục.

 

Tuy công việc ở bệnh viện ngày thường khá mệt mỏi, một ngày trôi qua không còn nhiều tinh thần, nhưng cũng phải dành thời gian để rèn luyện cơ thể.

 

Cơ thể khỏe mạnh thì tinh thần mới tốt được.

 

Bảy giờ hai mươi phút, Cố Phỉ Nhiên tập xong trở về đi vào phòng tắm, thay một chiếc áo dệt kim không tay màu đen, đi qua phòng khách đến phòng Giang Từ, khi đến trước cửa phòng cô, nàng giơ tay gõ nhẹ.

 

Cốc cốc, hai tiếng nhẹ nhàng.

 

Không biết giờ này em ấy đã dậy chưa.

 

Cố Phỉ Nhiên đứng ở cửa đợi một phút, thấy bên trong không có động tĩnh gì, liền quay người định đi. Nhưng vừa mới xoay người, cửa phòng đột nhiên mở ra, Giang Từ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cửa, hỏi: "Sao chị đến sớm vậy?"

 

Cố Phỉ Nhiên lại quay lại: "Có chuyện muốn nói với em, nên chị qua đây, bây giờ em có rảnh không?"

 

Giang Từ bước lên mở toang cửa, đáp: "Có, chị vào trong nói, hay là chúng ta ra phòng khách nói?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Vào trong đi."

 

"Được." Giang Từ nghiêng người, đợi bác sĩ Cố vào trong rồi khẽ đóng cửa lại, đi theo sau nàng.

 

Cố Phỉ Nhiên cứ ngỡ cô vừa mới dậy, kết quả thấy chăn đã được gấp lại, nàng cúi người ngồi xuống cuối giường, khẽ bắt chéo chân, tay trái đặt lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Giang Từ hỏi: "Dậy cả rồi, sao lâu vậy mới mở cửa cho chị?"

 

Giang Từ nhìn bác sĩ Cố vừa mới sáng sớm chỉ cần rửa mặt qua loa đã có thể phô bày vẻ đẹp tinh tế, rồi lại nhìn bộ đồ ngủ cotton đơn giản màu xám nhạt trên người mình, cùng với mái tóc suýt nữa thì thành tổ quạ, cô xòe hai tay ra, nói: "Ít nhất cũng phải vuốt lại cái đầu tổ quạ mới dám mở cửa chứ ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên nhìn từ trên xuống dưới, khẽ cười: "Sao đột nhiên lại bắt đầu chú ý hình tượng trước mặt chị rồi, trước đây em ngủ đầu bù tóc rối như tổ quạ, chị cũng có nói gì đâu."

 

Tóc cô vừa nhiều lại vừa mềm mượt, mỗi lần sáng sớm thức dậy tóc đều trông như bị xù lên.

 

Nhưng chỉ cần chải chuốt qua là sẽ trở nên mềm mượt.

 

Giang Từ đưa tay chỉ về phía chiếc ghế, bộ quần áo mà tối qua bác sĩ Cố tìm cho mình, nói: "Em vốn định mặc quần áo vào rồi mới mở cửa cho chị, nhưng nghĩ lại, lo là chị có chuyện gì, nên trực tiếp ra mở cửa luôn. Chị tìm em có chuyện gì vậy?"

 

Cố Phỉ Nhiên: "Sao em biết là chị gõ cửa?"

 

Giang Từ giải thích: "Dì giúp việc sẽ không đến gõ, chị của chị thì không muốn gặp em, lại càng không thể, chỉ có thể là chị đến gõ cửa thôi."

 

Nói cũng có chút lý lẽ.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Chị đến tìm em là muốn nói, hôm nay mommy của chị sẽ đến nhà em tìm bà Tiền để bàn chuyện của dì út và bác sĩ Giang. Em hôm nay về xem thử, hay là đợi kết quả?"

 

Hôm nay đi luôn sao? Cứ tưởng là ngày mai.

 

Giang Từ đáp: "Về ạ. Tuy em tin với năng lực của mommy chị, nhất định có thể cùng bà nội bàn bạc ra một kết quả hợp lý, nhưng em vẫn nên về xem thì tốt hơn, lỡ có việc gì cần, cũng có thể kịp thời đứng ra."

 

Cố Phỉ Nhiên cũng nghĩ vậy: "Ừm."

 

Giang Từ tin tưởng vào Phó Hi Du, đồng thời còn có một chuyện lo lắng: "Bác gái bên này ủng hộ cô út và dì Liễu, nhưng bà ngoại của chị bên đó sẽ không nói gì chứ?"

 

Bà cụ Phó cũng khó nói chuyện như bà nội, mấy hôm trước bà vẫn còn phản đối, sao bây giờ lại đồng ý rồi?

 

Cố Phỉ Nhiên nói: "Thật ra bà ngoại trước giờ cũng không phản đối nhiều chuyện dì út và bác sĩ Giang ở bên nhau, chỉ là vì nể mặt mũi thâm thù hai nhà nên mới phản đối họ ở bên nhau thôi."

 

Giang Từ không hiểu: "Tại sao?"

 

Trước khi trả lời, Cố Phỉ Nhiên vẫy tay ra hiệu cho Giang Từ lại gần.

 

Giang Từ không biết bác sĩ Cố gọi mình qua làm gì, nhưng vẫn cất bước đi đến trước mặt nàng, bắp chân vô tình chạm vào mu bàn chân đang vểnh lên của nàng.

 

Cố Phỉ Nhiên đưa tay nắm lấy vạt áo ngủ của cô, vừa vuốt lại những nếp nhăn trên áo, vừa nói: "Bởi vì bà ngoại từ nhỏ đã cảm thấy có lỗi với dì út, luôn cảm thấy nợ dì út điều gì đó, cộng thêm những ngày qua mommy thuyết phục, bà ngoại bên đó đã đồng ý rồi, còn tỏ thái độ sẽ không can thiệp. Cho nên chỉ cần bên mommy thuận lợi là được."

 

Giang Từ: "Ra là vậy."

 

"Ừm." Cố Phỉ Nhiên vuốt phẳng phiu, rồi lại vỗ vỗ, buông tay xuống, mười ngón tay đan vào nhau: "Nếu hôm nay bàn bạc kết quả tốt, thì chúng ta sẽ chúc phúc cho dì út và bác sĩ Giang. Nếu kết quả không tốt, em khuyên nhủ bác sĩ Giang nhiều hơn, chị sẽ khuyên nhủ dì út nhiều hơn."

 

Giang Từ ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."

 

Cố Phỉ Nhiên qua đây tìm cô chỉ để nói một chuyện, chuyện đã nói xong, nàng buông hai tay ra đứng dậy, "Thay quần áo, đi vệ sinh cá nhân đi, lát nữa ra ăn sáng. Chị không để dì giúp việc nấu, đặt đồ ăn ngoài, có món bánh quẩy mà em thích ăn đó."

 

"Ừm." Giang Từ vừa nói, ánh mắt vừa rơi xuống đôi môi hồng nhuận của người trước mặt, cô đưa tay ôm lấy eo nàng, cúi đầu muốn hôn.

 

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại đột nhiên vang lên.

 

Giang Từ vờ như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi đôi môi, ngay khi sắp hôn được, một bàn tay đột nhiên đưa ra, chặn ở giữa, nụ hôn rơi vào lòng bàn tay.

 

"Hửm?" Giang Từ ngước mắt nhìn lên.

 

Reng reng reng, reng reng reng.

 

Cố Phỉ Nhiên ngả người ra sau một chút, lấy bàn tay ra, khẽ véo lên gò má trắng nõn mềm mại đáng yêu của cô, nói: "Chưa vệ sinh cá nhân, sao lại ngửi thấy mùi chanh vậy, lúc nãy chần chừ mãi không mở cửa, chẳng lẽ là đang dùng nước súc miệng à?"

 

Giang Từ chớp chớp mắt, thừa nhận: "Ừm, nhưng không phải dùng để hôn chị đâu, là lo lúc nói chuyện có mùi hôi miệng, chị có chứng sạch sẽ, đương nhiên em phải chú ý một chút."

 

Cố Phỉ Nhiên rất hài lòng: "Chú ý là tốt, nhưng có người gọi cho em sớm như vậy, lại còn reo lâu thế, biết đâu tìm em có chuyện gì gấp, em nghe máy trước đi, nghe xong rồi nói sau."

 

"Được." Giang Từ nghe lời buông tay ra, đi đến đầu giường cầm điện thoại, trước khi nhận máy, cô quay đầu lại liếc nhìn bác sĩ Cố.

 

Nàng đang đứng ở cuối giường không đi.

 

Giang Từ lúc này mới cúi đầu nhìn tên người gọi đến, dì Trần, cô vuốt màn hình nhận cuộc gọi, không hề né tránh bác sĩ Cố, "A lô."

 

Trần Thố: "Hôm nay có thời gian không? Gặp nhau một chút, có chút chuyện công việc muốn nói với cháu."

 

Giang Từ nhỏ giọng hỏi: "Mấy giờ?"

 

Trần Thố: "Bên dì lúc nào cũng được, tùy thuộc vào thời gian của cháu."

 

Lúc nãy bác sĩ Cố nói, hôm nay bác gái sẽ đến tìm bà nội để bàn chuyện của cô út và dì Liễu, mình không hỏi mấy giờ, có thể là buổi sáng, cũng có thể là buổi chiều hoặc tối.

 

Giang Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Bên cháu hôm nay xem xét một chút, nếu có thời gian sẽ lập tức báo cho dì."

 

Trần Thố: "Ừm."

 

Hai người nói chuyện xong thì cúp máy, Giang Từ cầm điện thoại lại đi đến trước mặt bác sĩ Cố, giải thích: "Điện thoại công việc ạ."

 

Cố Phỉ Nhiên lắc đầu: "Trông chị giống kiểu người cái gì cũng phải hỏi, bắt em phải báo cáo sao?"

 

Bàn tay đang cầm điện thoại của Giang Từ lại lần nữa vòng qua vòng eo thon thả của nàng, mũi ngửi thấy mùi hương thanh nhã dễ chịu, lúc cúi đầu, cô thì thầm: "Chị không hỏi, nhưng em không thể không nói, nếu không đợi đến lúc chị chủ động mở miệng hỏi, biết đâu đã muộn rồi."

 

Cố Phỉ Nhiên không nhịn được cười: "Lúc này lại hiểu chuyện ra phết ha."

 

Bàn tay còn lại của Giang Từ cũng ôm lấy nàng, cô nhắm mắt từ từ mở môi ra định hôn, Cố Phỉ Nhiên không từ chối, chỉ mỉm cười, nhưng—

 

Rầm!

 

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, hai người đồng thời bị dọa cho giật mình, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.

 

"Chị?" Cố Phỉ Nhiên gọi.

 

Giang Từ lập tức tỉnh táo lại, hai tay từ từ buông khỏi eo bác sĩ Cố, vô cùng thức thời mà lùi lại hai bước.

 

Phó Nguyễn Ý đứng ở cửa, với vẻ mặt như thể cây cải trắng nhà mình trồng bao lâu nay đã bị heo ủi, giọng nói u ám: "Sáng sớm tinh mơ, người không ở trong phòng, chị còn tưởng đi đâu rồi, thì ra là thật sự đến đây, Cố Phỉ Nhiên, em ra đây cho chị."

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ồ, được."

 

Miệng thì nói được, nhưng người lại không có ý định đi.

 

Phó Nguyễn Ý không tin lời nàng nói, đứng yên không đi, nghiêng đầu ra hiệu ra ngoài: "Ra đây, chị có chuyện muốn nói với em."

 

"Vâng ạ." Cố Phỉ Nhiên nghiêng người đi ra cửa, trước khi đi, nàng giơ tay vỗ vỗ cánh tay Giang Từ an ủi.

 

Giang Từ nhìn theo, đợi hai người lần lượt rời khỏi cửa, cô cúi đầu khẽ thở dài một hơi. Cảnh tượng vừa rồi, quả thực còn đáng sợ hơn cả ác mộng ban đêm, hy vọng tối nay sẽ không mơ thấy.

 

Cố Phỉ Nhiên từ phòng đi ra, vừa hay thấy dì giúp việc mang bữa sáng về, "Cô Cố, bữa sáng đến rồi ạ."

 

"Được." Cố Phỉ Nhiên đi đến bàn ăn, mở túi ra, lần lượt lấy hết bữa sáng bên trong ra. Nàng mua có canh trứng, yến sào, trứng ốp la, xúc xích rán, còn có cả bánh quẩy các loại, đủ cho ba người họ ăn.

 

Ngoài ra dì giúp việc còn chuẩn bị hai đĩa trái cây, một phần là của nàng và chị ăn, một phần là các loại cam quýt là của Giang Từ ăn.

 

Phó Nguyễn Ý đi tới, đứng bên cạnh Cố Phỉ Nhiên, sắc mặt vẫn khó coi như lúc nãy: "Em sáng sớm tìm nó làm gì? Chẳng qua một tối không gặp, có cần phải tìm sớm như vậy không?"

 

Cố Phỉ Nhiên tiếp tục sắp xếp: "Không có, em vừa tập thể dục xong về, nghĩ là có chuyện muốn nói với em ấy, nên qua đó thôi."

 

"Hơ." Phó Nguyễn Ý ngay cả một dấu câu của nàng cũng không tin, "Thay vì dùng miệng để nói thì lại dùng miệng để hôn kia kìa, chị thấy lúc nãy em cười vui vẻ lắm mà?"

 

Cố Phỉ Nhiên đưa tay đặt bát yến sào trước chỗ ngồi của chị, nói: "Em ấy muốn hôn, em không thể nào trưng ra bộ mặt đưa đám, làm như là mình không tình nguyện được, hơn nữa nếu không tình nguyện thì hai chúng em không cần chị khuyên cũng đã tự tan rã rồi, bây giờ đương nhiên là phải cười rồi ạ."

 

Phó Nguyễn Ý: "..."

 

Hai người đang nói chuyện, Giang Từ thay đồ xong đi ra, áo sơ mi màu xanh nhạt, quần dài ôm sát màu đen, "Giám đốc Phó."

 

Sắc mặt Phó Nguyễn Ý lạnh lùng, không thèm để ý.

 

Cố Phỉ Nhiên nghiêng người vừa định nói chuyện với Giang Từ, thấy chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt trên người cô, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng hài lòng. Ngoài màu trắng và màu đen ra, áo sơ mi màu xanh nhạt quả nhiên cũng rất hợp với cô, trông càng ngoan ngoãn hơn, sau này có thể mua thêm vài chiếc.

 

Cố Phỉ Nhiên nói: "Đi vệ sinh cá nhân đi."

 

"Vâng." Giang Từ quay người đi vào phòng ngủ chính để vệ sinh cá nhân.

 

Cố Phỉ Nhiên lại nói với chị: "Chị, chị vệ sinh cá nhân chưa? Nếu chưa thì mau đi đi, rồi qua đây ăn sáng."

 

Phó Nguyễn Ý kéo ghế ngồi xuống: "Chị vệ sinh cá nhân rồi."

 

"Vậy chị ăn trước đi."

 

Cố Phỉ Nhiên đặt bánh bao, salad rau và ngô trước mặt chị, nói: "Chị muốn ăn cái nào thì tự lấy."

 

Phó Nguyễn Ý từ chối: "Không cần, đợi người kia cùng ăn, để khỏi sau này hai người chia tay, nó lại chê bai người nhà họ Phó chúng ta không có lễ độ, lúc ăn cơm không đợi người đã động đũa trước."

 

Cố Phỉ Nhiên lắc đầu, không làm gì được chị gái, nàng bày biện bữa sáng xong, đi qua ngồi xuống cùng đợi Giang Từ.

 

Giang Từ tắm rửa xong từ phòng ngủ chính đi ra, thấy hai người đang đợi mình ở bàn ăn, cô bước nhanh hơn một chút, cúi người ngồi vào vị trí chính bên tay phải của bác sĩ Cố, còn đối diện chính là giám đốc Phó.

 

Cố Phỉ Nhiên: "Ăn cơm thôi, hai vị."

 

"Ừm." Phó Nguyễn Ý động đũa trước, đợi cô ăn rồi, Giang Từ mới cầm muỗng lên húp canh, những món khác đều không đụng đến.

 

Cố Phỉ Nhiên để ý thấy, đưa tay gắp bánh quẩy và trứng ốp la đặt trước mặt cô, nói: "Đừng chỉ húp canh, ăn hết mấy món này đi, chị đặc biệt mua cho em đó. À đúng rồi, lát nữa lúc đi thì mang theo phần trái cây mà dì giúp việc chuẩn bị cho em đi nhé."

 

Giang Từ khách sáo: "Cảm ơn chị."

 

Cố Phỉ Nhiên dặn dò xong, đột nhiên nhớ ra một chuyện mà sáng nay đã định nói với cô: "Tối qua có phải em không bôi thuốc mỡ không?"

 

"Không ạ." Giang Từ nói.

 

Vết thương trên mặt thực ra đã gần khỏi, số lần bôi cũng dần ít đi, thỉnh thoảng một lần không bôi cũng không sao.

 

Cố Phỉ Nhiên nghiêm túc: "Ban ngày em phải trang điểm, có thể không bôi, nhưng buổi tối trước khi đi ngủ nhất định phải bôi. Tuýp kem trị sẹo lần trước chị đưa em chắc vẫn chưa dùng hết, đợi sau khi vết bầm tan hết, lại dùng kem trị sẹo bôi thêm vài ngày, đừng để lại sẹo trên mặt."

 

Giang Từ: "Em biết rồi, cảm ơn chị."

 

Phó Nguyễn Ý nghe Tiểu Nhiên quan tâm chăm sóc người kia đến từng li từng tí, không nhịn được mà nói giọng mỉa mai: "Cô đúng là phải nói cảm ơn đấy, trên khắp thế giới này người tốt, dịu dàng, chu đáo như Tiểu Nhiên nhà chúng tôi, có đốt đèn lồng cũng không tìm được, thế mà lại để cô gặp được, không biết là cô đã thắp bao nhiêu nén nhang cầu may nữa."

 

Cố Phỉ Nhiên gắp một cái bánh bao đặt vào đĩa của chị, dịu dàng nói: "Chị, ăn cơm cho ngon miệng, tốt cho dạ dày."

 

Phó Nguyễn Ý: "..."

 

Sáng ăn cơm xong, Giang Từ nói với bác sĩ Cố một tiếng rồi đi.

 

Phó Nguyễn Ý lại ở đây lải nhải hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Cố Phỉ Nhiên thực sự không chịu nổi nữa, đành đuổi người đi.

 

Giang Từ rời khỏi khu chung cư, trực tiếp về nhà. Cô vừa mới trên đường đã nhắn tin cho bác sĩ Cố, hỏi khi nào bác gái đến.

 

Bác sĩ Cố trả lời, khoảng mười giờ sáng.

 

Sau khi đến nơi, Giang Từ không lập tức lái vào, mà ngồi ở ngoài đợi, đợi đến chín giờ rưỡi, mới khởi động lại xe lái về nhà.

 

Giang Từ tắt máy xuống xe, cầm điện thoại đi vào tòa nhà chính, lúc vào đến phòng khách, cô thấy bà nội đang uống trà.

 

Giang Từ đi tới, gọi: "Bà nội."

 

Hôm nay Tiền Anh phải ở nhà đợi Phó Hi Du nên không đi làm, lúc nãy nghe thấy tiếng xe, bà cứ tưởng là Phó Hi Du đến, không ngờ lại là Giang Từ.

 

Tiền Anh từ từ đặt chén trà xuống, không nhìn cô, hỏi: "Giờ này không đến công ty, là vì hôm nay Phó Hi Du sẽ đến à?"

 

Giang Từ: "Vâng ạ."

 

Tiền Anh lại hỏi: "Vậy cô đến đây, là đứng về phía ta, hay là đứng về phía nhà họ Phó và cô út của cô?"

 

Câu hỏi này...

 

Giang Từ dừng lại suy nghĩ một lúc, mới trả lời: "Cháu không đứng về phía nhà họ Phó, cũng không đứng về phía cô út, cháu đứng về phía bà nội sẽ cân nhắc cho nhà họ Giang."

 

Sắc mặt Tiền Anh biến đổi một cách khó nhận ra, động tác rót trà trong tay cũng chậm đi rất nhiều, "Vậy thì cứ chờ đi."

 

Giang Từ: "Vâng."

 

Mười giờ sáng, bên ngoài tòa nhà chính đúng giờ vang lên tiếng xe dừng.

 

Giang Từ cất bước ra đón, lúc đi xuống bậc thang, Phó Hi Du vừa hay đi đến trước bậc thang. Bà thấy Giang Từ, trong mắt có vài phần tươi sáng.

 

Đối với nhà họ Giang hiện tại, ngoài bà cụ Tiền ra, người có thể ra mặt quyết định chính là Tiểu Từ, còn về phía Tiểu Ninh, vẫn cần phải rèn luyện thêm một thời gian.

 

Giang Từ từ bậc thang cuối cùng đi xuống, đứng trước mặt Phó Hi Du, lịch sự nói: "Chào bác gái."

 

Ánh mắt Phó Hi Du khẽ động, cô nhìn Giang Từ từ trên xuống dưới, không nhịn được mà khen ngợi: "Chiếc áo sơ mi hôm nay rất hợp với cháu, trẻ trung xinh đẹp. Cháu tuổi còn trẻ, không cần ngày nào cũng nghiêm túc đứng đắn như vậy, thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng một chút."

 

Giang Từ đáp: "Cháu biết rồi ạ thưa bác, sau này sẽ xem xét để thay đổi một chút. Bà nội đã đang đợi bác rồi ạ, mời bác vào trong."

 

Phó Hi Du "ừm" một tiếng, cất bước lên bậc thang, đi vào trong, nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện với Giang Từ: "Cháu giờ này ở đây, không phải là chuyên để đợi tôi đấy chứ? Với sự hiểu biết của tôi về bà cụ Tiền, bà ấy chắc sẽ không nói cho cháu biết chuyện tôi hôm nay sẽ đến."

 

Chuyện hôm nay bà đến nhà họ Giang, ngoài việc nói với bà cụ Tiền, bà còn nói với mẹ và Liễu Hi Đình.

 

Chẳng lẽ là Liễu Hi Đình nói cho cô út nhà họ Giang, rồi cô út nhà họ Giang lại nói cho Giang Từ? Nếu vậy thì nhóm người bọn họ đúng là tin tưởng nhau thật.

 

Giang Từ đáp: "Đúng là không phải bà nội nói cho cháu biết, là cháu biết từ người khác ạ, nhưng bác gái có thể yên tâm, lúc bác và bà nội nói chuyện, cháu sẽ không lên đó đâu."

 

Phó Hi Du: "Vậy thì tốt."

 

Giang Từ dẫn Phó Hi Du đi thang máy lên phòng sách ở tầng hai, khi đến cửa, cô khẽ gõ cửa để báo hiệu, sau đó vặn tay nắm cửa xuống, người nghiêng sang một bên: "Bác gái, mời vào."

 

"Ừm." Phó Hi Du cất bước đi vào.

 

Đợi Phó Hi Du vào trong, Giang Từ đóng cửa lại, xuống lầu ngồi trên sô pha ở phòng khách đợi, hy vọng kết quả bàn bạc sẽ tốt đẹp.

 

Phó Hi Du vào trong đi đến trước bàn sách, không lập tức ngồi xuống, mà cúi người chào một cách lịch sự trước: "Dì Tiền, đã lâu không gặp, gần đây sức khỏe của dì vẫn tốt chứ ạ?"

 

Tiền Anh đã có tuổi, tóc tai bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng dáng vẻ vẫn cao ngạo, uy nghiêm.

 

Phó Hi Du dịu dàng nói: "Bên cháu công việc bận rộn, đơn vị quản lý nghiêm ngặt, ngày thường rất ít khi về, cũng rất ít khi gặp dì. Hôm nay đến đây, vốn dĩ là muốn đến thăm dì thật kỹ, nói chuyện với dì, không ngờ lại kèm theo chuyện của Hi Đình và Tiểu Lam."

 

Tiền Anh: "Ngồi đi."

 

"Vâng." Phó Hi Du đáp, cúi người ngồi xuống ghế, đối diện với Tiền Anh, sắc mặt vô cùng dịu dàng: "Dì Tiền, lúc nãy cháu đã gặp Tiểu Từ, trông có vẻ, dì đã dạy dỗ con bé rất tốt, lễ phép hiểu chuyện. Hơn nữa mấy ngày nay cháu về cũng nghe được một số chuyện liên quan đến Tiểu Từ, con bé là một đứa trẻ rất nỗ lực và ưu tú, tin rằng sau này sẽ gánh vác được gánh nặng trên vai dì."

 

Tiền Anh nói: "Nó có gánh vác được gánh nặng của nhà họ Giang hay không, vẫn chưa chắc, phải xem thêm đã. Còn hôm nay cô đã đến, hai chúng ta vẫn nên nói chuyện của hai đứa nó."

 

Phó Hi Du thuận theo nói: "Vâng ạ, nếu dì đã có ý đó, vậy thì cháu xin bàn bạc với dì một chút. Bất kể thái độ của mẹ cháu thế nào, bên cháu rất hy vọng dì có thể đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau, dù sao cũng đến tuổi này rồi, hai đứa cũng rất hợp nhau."

 

Lần này Tiền Anh lại rất dễ nói chuyện: "Chuyện của hai đứa nó ta có thể đồng ý, nhưng có điều kiện."

 

----------------------------------

 

(*) Đông Quách tiên sinh và con sói: Là một câu chuyện ngụ ngôn kinh điển. Trọng tâm nằm ở tình tiết Đông Quách tiên sinh vì mù quáng thương xót mà cứu giúp con sói, cuối cùng lại bị nó hại, từ đó làm sáng tỏ triết lý: lòng tốt cần đi kèm với trí tuệ, đồng thời cảnh tỉnh con người phải cảnh giác với những kẻ vong ân bội nghĩa (Theo Baidu)

Bình Luận (0)
Comment