Bây giờ quyền quyết định nằm ở phía nhà họ Giang, việc đưa ra điều kiện là điều nên làm, trước khi đến đây, bà đã chuẩn bị sẵn sàng.
Phó Hi Du: "Dì Tiền, xin hãy nói ra điều kiện của dì."
Tiền Anh chậm rãi nói: "Điều kiện thứ nhất, nếu hai đứa nó đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới, bên chủ sự, nhà họ Giang của chúng tôi phải được viết trước nhà họ Phó của các vị. Nếu chúng nó không muốn tổ chức, chỉ định hai gia đình ngồi lại ăn một bữa cơm đơn giản, thì vị trí chủ tọa bắt buộc phải do nhà họ Giang chúng tôi ngồi; điều kiện thứ hai, sau này nếu nhà họ Giang và nhà họ Phó có hợp tác, nhà họ Phó không được đưa ra bất kỳ điều kiện hà khắc nào nữa; điều kiện thứ ba, cũng là điều kiện cuối cùng, tuy có cũng được, không có cũng không sao, nhưng tôi vẫn nói trước, nếu chúng nó sinh con, đứa con đầu lòng bắt buộc phải mang họ Giang."
Dứt lời, trong phòng sách chìm vào im lặng.
Phó Hi Du sau khi nghe xong những điều kiện này, thần sắc không những không tức giận, kinh ngạc, mà ngược lại còn có thêm phần bùi ngùi cùng cảm thương, đôi mắt bà hoe hoe đỏ nhìn về phía Tiền Anh, khẽ nói: "Những điều kiện này cháu đều đồng ý. Về phía nhà họ Phó, dì không cần lo lắng, cháu có thể toàn quyền đại diện. Ngoài ra, dì Tiền hôm nay chỉ nói ba điều kiện, nếu sau khi cháu rời đi, dì có điều kiện gì muốn bổ sung, cứ việc nói với cháu, cháu nhất định sẽ có mặt ngay khi được gọi."
Tiền Anh: "Có đưa ra thêm nhiều điều kiện mà không phải là thứ nhà họ Giang chúng tôi muốn thì cũng vô ích. Chỉ cần nhà họ Phó các vị có thể đồng ý ba điều kiện này, nhà họ Giang chúng tôi sẽ đồng ý chuyện này."
Phó Hi Du nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, sau khi về cháu sẽ báo lại cho mẹ và Hi Đình, xin dì Tiền cứ chờ tin tốt."
"Không tiễn." Tiền Anh nói.
Phó Hi Du đứng dậy, hai tay đặt trước người, cúi người chào Tiền Anh một lần nữa, lúc đứng thẳng người dậy, bà nhìn sâu vào mắt bà ấy một cái, thu lại những cảm xúc trong đáy mắt rồi quay người rời khỏi phòng sách.
Phòng bệnh bệnh viện.
Liễu Hi Đình đã có thể xuống giường đi lại, lúc này tay cầm điện thoại, đi đi lại lại trong phòng bệnh, đi đến mức Phó Nguyễn Ý cũng phải đau đầu, cô đưa tay lên ôm trán, lẩm bẩm: "Dì út, dì có thể ngồi yên một lúc, đừng đi nữa được không."
"Dì căng thẳng quá." Liễu Hi Đình nói: "Hôm nay mommy của cháu đến nhà họ Giang, bàn chuyện của dì và bác sĩ Giang, cũng không biết là bàn bạc thuận lợi hay không thuận lợi. Cháu nói xem, lỡ như không bàn bạc ổn thỏa, hai nhà lại thêm thù oán thì phải làm sao?"
Phó Nguyễn Ý bất lực nói: "Dì út, dì yên tâm đi, có mommy ở đó, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Cho dù thật sự không bàn bạc ổn thỏa, với năng lực của mommy cũng tuyệt đối sẽ không gây thêm thù oán với nhà họ Giang. Huống chi mommy vì chuyện của thế hệ trước mà vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nhà họ Giang, cho dù bà cụ nhà họ Tiền có nói những lời cay nghiệt nào, mommy cũng sẽ không tức giận."
Liễu Hi Đình cuối cùng cũng đứng yên không đi nữa, nhưng trông tâm trạng lại càng tệ hơn: "Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng dì vẫn lo lắng, lần này không được, lỡ như sau này cũng không được thì sao?"
Phó Nguyễn Ý vốn định nói không thành thì thôi, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào, an ủi: "Sẽ không sao đâu, mommy đã dám đi bàn bạc thì trong lòng chắc chắn đã có tính toán, chỉ là xem bàn bạc thế nào thôi. Dì út, dì cứ yên tâm ở đây chờ tin của mommy."
"Dì..." Liễu Hi Đình nói thế nào cũng không yên tâm, tiếp tục nóng như lửa đốt mà đi đi lại lại.
Phó Nguyễn Ý dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa.
Nhà họ Giang.
Phó Hi Du đi thang máy xuống, cửa thang máy vừa mở, một bóng dáng màu xanh nhạt liền xuất hiện trước thang máy.
Giang Từ gọi: "Bác gái."
Phó Hi Du bước ra khỏi thang máy, gọi Giang Từ: "Cháu ra tiễn tôi đến cổng đi."
Giang Từ: "Vâng ạ."
Hai người ra khỏi tòa nhà chính, Phó Hi Du không lên xe, từ từ đi về phía cổng lớn, Giang Từ đi bên cạnh, vẻ mặt đăm chiêu. Cô vốn nghĩ bác gái sẽ nói chuyện với bà nội rất lâu, không ngờ chưa đến nửa tiếng đã ra ngoài, lẽ nào là không bàn bạc được?
Phó Hi Du cất tiếng: "Đoán xem tôi và bà nội cháu bàn bạc thế nào, là thành công, hay là không thành công?"
Câu hỏi này...
Giang Từ cúi mắt suy nghĩ nghiêm túc, lúc cô vừa đến, bà nội đã hỏi cô đứng về phía nào, nghe giọng điệu, không giống như phản đối chuyện của cô út và dì Liễu. Hơn nữa sau khi cô trả lời, bà nội cũng không nói gì thêm.
Lẽ nào bà nội ngay từ đầu đã định đồng ý?
Giang Từ dựa vào suy đoán của mình đáp: "Có bác gái đích thân ra mặt, cháu nghĩ chắc là đã thành công rồi ạ."
Phó Hi Du không biết là cô đoán đúng thật, hay là đang nịnh hót, bèn cười cười, nói: "Coi như cháu đoán đúng, dì Tiền đã đồng ý chuyện của Hi Đình và Tiểu Lam. Nhưng bà ấy đã đưa ra ba điều kiện, hay là cháu thử đoán xem ba điều kiện đó là gì?"
Lần này Giang Từ trả lời rất nhanh: "Điều kiện mà bà nội đưa ra cháu không đoán được là gì, nhưng có thể đoán được đại khái."
"Ồ?" Phó Hi Du nhìn Giang Từ: "Nói xem."
Giang Từ đáp: "Điều kiện có lợi cho nhà họ Giang chúng cháu, đồng thời cũng tốt cho cô út. Ngoài ra, điều kiện chắc không quá hà khắc, nằm trong phạm vi chịu đựng của bác và nhà họ Phó, nếu không bác đã không ra ngoài nhanh như vậy."
Phó Hi Du cười sảng khoái hơn: "Cũng thông minh đấy, đoán không sai chút nào. Điều kiện thứ nhất dì Tiền đưa ra là, nếu hai đứa nó kết hôn, tên nhà họ Giang phải được đặt trước nhà họ Phó. Điều kiện thứ hai là, sau này nhà họ Giang và nhà họ Phó hợp tác không được đưa ra bất kỳ điều kiện hà khắc nào nữa. Điều kiện thứ ba, nếu hai đứa nó kết hôn sinh con, đứa con đầu lòng bắt buộc phải mang họ Giang."
Phó Hi Du nói xong, hỏi Giang Từ: "Nghe xong ba điều kiện này của dì Tiền, cháu có suy nghĩ gì không?"
Giang Từ nhíu mày, sắc mặt có chút nặng nề: "Bà nội... không muốn bị người ngoài bàn tán rằng nhà họ Giang chúng cháu vì nịnh bợ nhà họ Phó mà mới đồng ý cuộc hôn nhân này, cho nên tên nhà họ Giang chúng cháu bắt buộc phải được đặt trước nhà họ Phó. Điều kiện thứ hai không có gì, còn điều kiện thứ ba, để đứa con đầu lòng của cô út và dì Liễu mang họ Giang, là vì nhà họ Liễu bây giờ đã sa sút, nếu mang họ Liễu, đợi thời gian lâu dài, con cháu đời sau nói không chừng sẽ vì thế mà xa lánh con của cô út và dì Liễu. Không ngờ bà nội lại suy nghĩ cho cô út chu toàn đến vậy."
Bà nội vẫn luôn không đồng ý chuyện của cô út và dì Liễu, có lẽ là chưa đợi được thời cơ thích hợp để đồng ý. Bây giờ có cơ hội này, bà liền đưa ra, cũng xem như là cho cô út một sự đảm bảo.
Phó Hi Du tiếp lời cô: "Thật ra mang họ Phó cũng được, nhưng cha mẹ một người họ Giang, một người họ Liễu, nói ra ngoài không biết còn tưởng là đứa con từ đâu nhảy ra của nhà họ Phó, cho nên dì Tiền để đứa con đầu lòng mang họ Giang, cũng là hợp tình hợp lý. Nếu hai đứa nó có ý định sinh đứa thứ hai, đến lúc đó dù mang họ Giang, họ Liễu hay họ Phó cũng không có vấn đề gì."
Giang Từ: "Vâng."
Phó Hi Du nhìn thẳng về phía trước, có chút suy tư: "Ngoài ba điều kiện này ra, còn có một điều kiện ẩn không nói ra, không biết cháu có đoán được không."
Giang Từ ngẩng đầu nhìn Phó Hi Du, tâm trạng có chút nặng nề, nói: "Ba điều kiện bà nội đưa ra đều không quá đáng, cho nên so với những ân oán của thế hệ trước giữa nhà họ Giang và nhà họ Phó, lần này bà nội đã chọn để cô út được hạnh phúc."
"Đúng vậy, không ngờ dì Tiền lại có thể buông bỏ."
Phó Hi Du hít sâu một hơi rồi lại từ từ thở ra, cúi đầu lấy một vật từ trong túi ra, nói: "Ban đầu tôi cứ tưởng hôm nay đến đây sẽ tốn không ít lời lẽ và công sức, cho nên ngay cả vật dụng để đánh vào tình cảm cũng đã mang đến, không ngờ lại không dùng đến."
Giang Từ nhìn qua, đó là một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc cũ.
Phó Hi Du xoay tròn chiếc khóa trường mệnh trong tay, giọng điệu có vài phần cảm thán: "Chiếc khóa trường mệnh này là lúc tôi tròn trăm ngày tuổi, bà Giang và bà Tiền của cháu cùng nhau tặng, trên đó khắc bốn chữ sống lâu trăm tuổi. Tính ra cũng đã hơn năm mươi năm rồi."
Hơn năm mươi năm, chỉ trong một cái chớp mắt.
Phó Hi Du: "Ngoài cái này ra, tôi thậm chí còn liên lạc với cả bên mẹ và mommy của cháu, kết quả cũng không dùng đến."
Sắc mặt Giang Từ lập tức trở nên minh mẫn.
Phó Hi Du cảm thán xong, lại cười hai tiếng, cất chiếc khóa trường mệnh lại vào túi, nói: "Được rồi, đến đây thôi. Nếu hai nhà chúng ta đã đạt được thỏa thuận, tiếp theo sẽ tìm Hi Đình và Tiểu Lam để bàn bạc chuyện này, xem hai đứa nó có dự định gì."
Giang Từ: "Vâng ạ."
Chiếc xe lái đến, dừng trước mặt Phó Hi Du, Giang Từ bước lên cúi người nhẹ nhàng mở cửa xe.
Trước khi lên xe, Phó Hi Du đặt tay lên cửa xe, quay đầu nhìn Giang Từ, hỏi thêm một câu: "À đúng rồi, có phải cháu với Tiểu Nhiên nhà tôi thân lắm không?"
"Hả?" Giang Từ bị hỏi bất ngờ, hoảng hốt đáp: "Cũng, cũng tàm tạm ạ, xem như là... quen biết."
Phản ứng của Phó Hi Du không có gì thay đổi nhiều: "Quen biết à, được, tôi biết rồi, lần sau có dịp gặp lại."
Giang Từ vội vàng gật đầu: "Vâng ạ."
Đợi tiễn Phó Hi Du đi rồi, Giang Từ mới thở phào một hơi, sắc mặt căng thẳng từ từ giãn ra. Sao bác gái lại đột nhiên hỏi chuyện của mình và bác sĩ Cố chứ? Thôi kệ, chỉ cần chuyện của cô út và dì Liễu bên này giải quyết xong là được, mình phải báo cho cô út một tiếng.
Giang Từ quay người về phòng khách, lấy điện thoại từ trong túi ra gửi tin nhắn cho cô út: Cô út, bà nội đồng ý rồi, hai bên đã chính thức thỏa thuận, chỉ xem cô và dì Liễu khi nào kết hôn thôi. Suy nghĩ của cháu là càng nhanh càng tốt, để lâu đêm dài lắm mộng.
Phó Hi Du bên này cũng gửi tin nhắn cho Liễu Hi Đình: Dì Tiền đồng ý rồi, trong khoảng thời gian trước khi em xuất viện, mau chóng thu xếp ổn thỏa mọi chuyện. Đợi vừa xuất viện liền đi làm thủ tục liên quan với Tiểu Lam, để phòng ngừa giữa chừng lại xảy ra sai sót gì.
Rung rung rung, Liễu Hi Đình bên này nhận được tin nhắn, cầm điện thoại lên thấy là chị gái gửi đến, theo phản xạ liền muốn mở ra xem, nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào màn hình, đã vội vàng thu lại.
Từ lúc chị đến nhà họ Giang, đến lúc gửi tin nhắn cho mình, trước sau chưa đến một tiếng đồng hồ, sao lại bàn bạc nhanh như vậy?
Liễu Hi Đình trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, giữa hai hàng lông mày nhuốm một tia sầu muộn. Cô cầm điện thoại đi đến trước mặt Phó Nguyễn Ý, nói: "Tiểu Nguyễn, mommy của cháu gửi tin nhắn đến rồi, dì không dám xem, cháu xem giúp dì đi, mommy của cháu gửi gì vậy."
"Được." Phó Nguyễn Ý đưa tay nhận lấy, mở WeChat, nhấn vào tin nhắn mommy gửi đến, cô xem qua một lượt trước, sau đó giơ điện thoại lên đọc to từng chữ một cho dì út nghe.
Đọc xong, Phó Nguyễn Ý cười để điện thoại xuống, nói: "Dì út, dì nghe thấy chưa? Chuyện của dì và cô út nhà họ Giang thành rồi. Mommy bảo dì mau chóng bàn bạc định đoạt, đợi xuất viện liền cùng cô út làm thủ tục kết hôn. Chúc mừng dì út, được như ý nguyện."
Liễu Hi Đình lúc nghe thấy câu đồng ý, sắc mặt không giấu được sự vui mừng khôn xiết, nhưng lại có chút lo lắng, có thể để bà cụ đồng ý chuyện của mình và bác sĩ Giang, e là đã bàn bạc điều kiện.
Liễu Hi Đình: "Được, dì biết rồi."
Phó Nguyễn Ý thấy sắc mặt dì út có chút lo lắng, quan tâm hỏi: "Dì út đang lo lắng nhà họ Giang đưa ra điều kiện sao? Yên tâm, mommy đã có thể đồng ý với họ, chứng tỏ điều kiện không quá đáng. Vả lại, những điều kiện mà nhà họ Giang đưa ra chẳng qua là tiền bạc hoặc bắt nhà họ Phó chúng ta phải xin lỗi vì chuyện năm xưa. Nếu có thể dùng những thứ đó để đổi lấy hạnh phúc của dì út, cũng rất đáng giá."
"Vậy sao?" Liễu Hi Đình tự lẩm bẩm một câu.
Buổi sáng Giang Lam bận đi khám phòng và phẫu thuật, đến trưa lúc ăn cơm mới xem được tin nhắn của Tiểu Từ gửi đến.
Giang Lam trả lời đơn giản: Biết rồi.
Giang Lam: Ngày mai cháu và Tiểu Ninh về nhà một chuyến.
Giang Từ: Vâng ạ.
Chiều lúc tan làm, Giang Lam giao lại công việc xong, cởi áo blouse trắng ra, cầm túi xách đến phòng bệnh của Liễu Hi Đình.
Giang Lam đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có một mình cô, hộ công và người nhà họ Phó đều không có ở đó, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Liễu Hi Đình biết nàng sẽ đến nên đã sớm bảo Tiểu Nguyễn, Tiểu Nhiên và hộ công rời đi, bản thân cũng đã sớm xuống giường đợi sẵn, còn đặc biệt trang điểm nhẹ.
Vốn tưởng rằng mình sẽ rất xúc động, nhưng khi thực sự nhìn thấy người, tâm trạng lại bình tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Hai người nhìn nhau một lúc, không biết nên nói gì, Giang Lam mở lời trước quan tâm đến sức khỏe của cô: "Trông có vẻ hồi phục tốt, tin là chẳng bao lâu nữa có thể xuất viện rồi."
Liễu Hi Đình "ừm" một tiếng, hỏi: "Trông cậu không vui lắm, có suy nghĩ gì về chuyện hôm nay à?"
Giang Lam nhẹ nhàng lắc đầu: "Suy nghĩ thì không có, chỉ là cảm thấy rất bất ngờ. Chuyện giữa chúng ta, mẹ đã phản đối bao nhiêu năm nay, bây giờ đột nhiên buông lời đồng ý, cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể có thứ gì đó đã trôi đi mất khỏi lồng ngực."
Liễu Hi Đình: "Là áp lực sao?"
Giang Lam lại lắc đầu, lần này khóe môi đã nở một nụ cười: "Không phải, chỉ là... mình cứ ngỡ mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện của chúng ta. Không ngờ mẹ không chỉ đồng ý mà nghe Tiểu Từ nói, tuy mẹ đưa ra ba điều kiện, nhưng cả ba điều kiện đều là để bảo vệ mình, không muốn mình sau khi kết hôn với cậu phải chịu lời ra tiếng vào của người khác. Mình chưa bao giờ biết mẹ lại có thể suy nghĩ cho mình chu toàn đến vậy."
Nói đến đây, cổ họng Giang Lam có chút nghẹn ngào, khóe mắt không biết tự lúc nào đã rơm rớm mấy giọt lệ, làm nhòe đi tầm nhìn trước mắt.
Lúc đó bắt mình chia tay một cách dứt khoát như vậy, bây giờ lại giở trò này.
Liễu Hi Đình không còn do dự nữa, bước tới, nhẹ nhàng ôm Giang Lam vào lòng, an ủi: "Hôn nhân của chúng ta không phải là gả đi hay cưới về, chỉ là hai người cùng nhau chung sống. Sau khi kết hôn, nếu cậu muốn ở nhà, mình đều chiều theo ý cậu."
Giang Lam cúi đầu, trán đặt lên vai cô, nước mắt nhất thời tuôn trào: "Xin lỗi."
Liễu Hi Đình cũng dần đỏ hoe mắt: "Không sao, không cần xin lỗi, chúng ta cứ sống tốt là được."
"Ừm." Giang Lam khẽ nức nở nói.
Bên ngoài phòng bệnh VIP.
Giang Từ và bác sĩ Cố đứng cùng nhau, bên cạnh là Phó Nguyễn Ý đang nhìn chằm chằm hai người họ, ánh mắt trông như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cố Phỉ Nhiên đã tan làm, cởi bỏ chiếc áo blouse trắng trên người, có thể thấy rõ nàng đã trang điểm theo phong cách ngự tỷ, mái tóc đen buông xõa trên vai, đeo khuyên tai, trên xương quai xanh có một chiếc vòng cổ xinh đẹp rủ xuống, còn đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi đen rất tôn dáng.
Phó Nguyễn Ý: "Chị có chuyện muốn nói với em, về với chị."
Cố Phỉ Nhiên đứng yên không nhúc nhích, dịu dàng nói: "Chị, lý do này sáng nay đã dùng rồi, mai em nghỉ."
Giọng Phó Nguyễn Ý đột nhiên cao lên rất nhiều: "Chị biết mai em nghỉ, cho nên mới có chuyện tìm em. Mommy hôm nay vừa mới đến nhà họ Giang bàn bạc xong chuyện của dì út, tiếp theo có rất nhiều việc phải làm, hai chúng ta phải về giúp dì út. Ngoài ra, Giang Từ e là cũng phải về lo chuyện của bác sĩ Giang. Cho nên tối nay, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy."
"Ba tiếng." Cố Phỉ Nhiên đưa ba ngón tay lên.
Sắc mặt Phó Nguyễn Ý trầm xuống: "Không được, đừng nói là ba tiếng, một phút cũng không được. Dì út và bác sĩ Giang bây giờ đã được người nhà đồng ý nên có thể đường đường chính chính yêu đương. Còn hai người, không chỉ yêu đương lén lút mà còn là mối tình Giang - Phó, người nhà mà biết được chắc chắn sẽ không đồng ý thêm lần nữa đâu. Bây giờ chị đang giúp hai đứa cắt đứt sợi tơ tình, để hai đứa thà đau một lần còn hơn đau dai dẳng."
Cố Phỉ Nhiên nhíu mày.
Giang Từ hôm nay đến bệnh viện, vốn dĩ là để đón cô út tan làm về nhà, lúc tìm bác sĩ Cố là tiện đường ghé qua xem, không ngờ hôm nay nàng lại tan làm sớm. Hai người bàn bạc một chút, định đi dạo vài vòng bên ngoài, đợi khi nào cô út nhắn tin thì sẽ quay lại bệnh viện. Kết quả lại bất ngờ gặp giám đốc Phó ở đây, thế là mới xảy ra chuyện hiện tại.
Giang Từ nói: "Bác sĩ Cố, hay là chị về cùng giám đốc Phó đi, chuyện bên cô út và dì Liễu đúng là cần phải giải quyết."
Phó Nguyễn Ý lập tức nói: "Nghe thấy chưa, Giang Từ còn không muốn hẹn hò với em, em còn cứ sấn tới."
Cái gì vậy trời??
Giang Từ không khỏi kinh ngạc một chút, vội vàng nghiêm mặt giải thích: "Tôi không có ý đó, tôi không phải là không muốn hẹn hò với bác sĩ Cố, chỉ là giám đốc Phó không đồng ý thôi."
Sao lại có người có thể xuyên tạc ý của người khác ngay trước mặt như vậy.
Phó Nguyễn Ý phản bác cô: "Không phải cái gì mà không phải, Tiểu Nhiên, tối nay em bắt buộc phải về với chị."
Giang Từ để không làm bác sĩ Cố khó xử, lại nói: "Cô út vừa mới làm hòa với dì Liễu, bên họ chắc phải đợi một lúc, để em đưa hai chị về nhé."
"Không cần." Phó Nguyễn Ý từ chối, "Chúng tôi có tài xế."
Giang Từ thấy vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn bác sĩ Cố, đợi câu trả lời của nàng.
Phó Nguyễn Ý lại gọi: "Tiểu Nhiên."
Cố Phỉ Nhiên suy nghĩ nghiêm túc xong, nói: "Được, chị, tối nay em về với chị. Nhưng lần này về rồi, nếu có lần sau nữa, em sẽ tự mình quyết định."
Phó Nguyễn Ý nghiêm túc: "Tiểu Nhiên, em thật sự chắc chắn, bà ngoại, mommy và mẹ sẽ đồng ý thêm lần nữa sao?"
Cố Phỉ Nhiên: "Em không chắc, nhưng bây giờ vẫn chưa suy nghĩ đến bước đó, đợi đến lúc đó rồi nói cũng không muộn."
Người đang yêu, đúng là không khuyên nổi một chút nào.
Phó Nguyễn Ý đã hết cách với Tiểu Nhiên, cô nhìn sang Giang Từ, nắm đấm đang siết chặt buông lỏng ra, quay người bỏ đi.
Giang Từ lo lắng: "Bác sĩ Cố, giám đốc Phó chị ấy..."
Tâm trạng Cố Phỉ Nhiên nặng trĩu, cũng không còn hứng thú hẹn hò gì nữa, nói: "Chúng ta cứ đi dạo bên ngoài bệnh viện một chút đi, đợi khi nào bác sĩ Giang ra, em hẵng đi."
"Vâng ạ." Giang Từ nói.
Giang Từ gửi tin nhắn cho cô út xong, hai người đi dạo gần bên ngoài bệnh viện. Đi ngang qua một quán trà sữa đang mở, Giang Từ qua đó xếp hàng, mua hai ly trà sữa vị khác nhau cho bác sĩ Cố, bản thân cô không thích uống lắm, đợi bác sĩ Cố uống không hết, cô sẽ uống nốt.
Giang Từ đưa qua: "Cho chị này."
Cố Phỉ Nhiên ngồi trên bậc thềm của bồn hoa ven đường, đưa tay nhận lấy, ôm trong lòng bàn tay, mở ra uống một ngụm, rất ngọt.
Giang Từ cúi người xách ly còn lại, ngồi xuống bên cạnh nàng, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn con đường nhựa đêm khuya, nói: "Em không ngờ, bà nội lại cứ thế đồng ý chuyện của cô út và dì Liễu, em cứ tưởng, bà nội sẽ dứt khoát từ chối như trước đây, càng bất ngờ hơn là, điều kiện bà nội đưa ra cũng đều là vì tốt cho cô út."
Cố Phỉ Nhiên: "Dì út và bác sĩ Giang đều không còn trẻ nữa, nếu là hồi hai mươi mấy tuổi còn có thể nói vài câu, đến tuổi này, đa số trưởng bối sẽ thỏa hiệp. Bà ngoại chị cũng vậy, nói là không đồng ý, thực ra là lo bà Tiền không đồng ý, dì út sẽ bị tổn thương. Bây giờ bà Tiền đồng ý rồi, bà cũng đồng ý theo, nói sẽ không can thiệp vào chuyện này."
Giang Từ khẽ cười: "Xem ra, vẫn là chúng ta không hiểu được suy nghĩ của các bậc trưởng bối, không chỉ là bà nội, mà còn..."
Còn có người khác.
Cố Phỉ Nhiên biết điều cô chưa nói ra là gì, thuận theo lời nói: "Còn có cả mẹ và mommy của em phải không?"
Mi mắt Giang Từ đột nhiên chớp động, bị một vệt đèn xung quanh chiếu vào, cô quay đầu nhìn bác sĩ Cố, vẻ mặt vui mừng: "Sao chị biết em định nói gì?"
Cố Phỉ Nhiên giơ ly trà sữa trong tay lên, đưa ống hút đến bên miệng cô, "Lâu như vậy rồi, chưa bao giờ nghe em nhắc đến mẹ và mommy của mình, bây giờ lại vì tình yêu của bà Tiền dành cho bác sĩ Giang mà cảm thấy buồn bã như vậy, vậy thì sao có thể khó đoán được chứ?"
Giang Từ cúi đầu khẽ cười, che đi nỗi thất vọng trong đáy mắt. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô nắm lấy cổ tay bác sĩ Cố đặt sang một bên, trực tiếp cúi đầu hôn tới.
Đôi môi vẫn còn lưu lại vị ngọt ngào của trà sữa, Giang Từ mở môi ra từ từ ngậm lấy nuốt xuống. Ngoài trà sữa, vị ngọt của son môi cùng đôi môi cũng được nếm thử một cách cẩn thận, say đắm triền miên.
Cố Phỉ Nhiên siết chặt ly trà sữa trong tay, nhẹ nhàng hôn đáp lại.
Đây là ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn có người đi qua, Giang Từ chỉ hôn một lúc, liền buông môi bác sĩ Cố ra, ánh mắt dịu dàng, hỏi: "Son môi có ăn được không?"
Cố Phỉ Nhiên: "Ừm."
Giang Từ đặt ly trà sữa xuống bậc thềm bên dưới, lấy một túi khăn giấy từ trong túi ra, rút một tờ, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lại, nhẹ nhàng giúp bác sĩ Cố lau đi vệt son môi lem ra khóe miệng.
"Em có thể hỏi chị một câu được không?" Giang Từ vừa lau vừa nói.
Ánh mắt Cố Phỉ Nhiên vẫn luôn nhìn cô, dịu dàng: "Ừm."
Ánh sáng xung quanh không được tốt lắm, Giang Từ để lau cho sạch, lại đến gần hơn một chút, mới nói: "Tại sao lại chọn em?"
Cố Phỉ Nhiên sững người.
Động tác trong tay Giang Từ không dừng lại, tiếp tục hỏi: "Sau đêm ở khách sạn đó, em đã liên tục dùng đủ mọi lời nói dối để lừa chị, bắt chị uống thuốc tránh thai. Chị rõ ràng biết lời nói dối của em, tại sao sau khi nói rõ ràng rồi, vẫn tiếp tục chọn em? Nếu là người khác, em nghĩ có lẽ đối phương đã tát em một cái rồi quay đầu bỏ đi, nhưng chị lại không. Lúc đó em thậm chí còn thô bỉ nghĩ, có phải chị tham tiền của em không? Sau này em biết chị rất giàu, em vẫn còn nghi ngờ, chị đã giàu như vậy rồi, rốt cuộc có ý đồ gì với em. Rồi sau đó, trong quá trình tiếp xúc dần dần, cuối cùng em cũng tin chắc chị không có ý đồ gì cả, chỉ đơn giản là tốt với em thôi."
"Vậy tại sao, bác sĩ Cố?" Giang Từ buông tay xuống, hỏi nàng: "Ngay từ đầu chị đã biết thân phận của em, nhưng lại không hề để tâm. Chị rốt cuộc thích em ở điểm nào? Em không cảm thấy mình là một người tốt, đáng để chị đối tốt với em như vậy."
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Cố Phỉ Nhiên quay tầm mắt đi, nhìn về phía trước, tay phải siết chặt ly trà sữa, nói: "Nếu nhất định phải giải thích lý do, không biết sau khi nói ra, em có cười chị không."
Giang Từ: "Sẽ không đâu, em tự cười mình còn không kịp, sao có thể cười chị được. Em chỉ muốn biết lý do thôi."