Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 47


Người đến là Tần Qua.

Tiêu Điền Điền đầu tiên là bị khuôn mặt đẹp trai kia làm cho hoảng hốt một chút, nhưng lập tức phục hồi tinh thần lại.

Sao người này lại đến tìm cậu?
Cậu còn nhớ rõ cảm xúc lúc cằm mình sắp bị bóp nát kia.

Người này mang đến cho cậu sự sợ hãi khắc cốt ghi tâm dường đó vậy mà bây giờ dám đi tìm cậu?!
Quả thật, lúc còn ở trong 《 tận thế 》, cậu bị người này giết vô số lần, vất vả lắm mới gợi lên hứng thú của đối phương.

Trở thành sự tồn tại không giống người bình thường.

Nhưng mà chuyện công lược này trước sau không biết có sai sót gì không.

Chính mình trải qua nhiều thống khổ tra tấn như vậy, đau đau khổ khổ mới nắm được.

Kết quả mới vừa gặp nhau thì người này đã phản bội cậu.

Cậu có thể chịu đựng đau khổ đến từ người lạ, nhưng không thể chấp nhận trắc trở mà người yêu thương mang lại.

Vì lẽ đó, cho dù lần này Tần Qua đến đây muốn quay lại, cậu cũng tuyệt đối không đồng ý.

Sợi tóc đen mềm mại của Tiêu Điền Điền sượt trên má, răng cắn chặt môi dưới: "Anh đến đây làm gì?"
Dám làm như thế với cậu mà còn tưởng sẽ được tha thứ sao.

Tần Qua đứng lên: "Tới tìm người."
Nghe thấy những lời này, Tiêu Điền Điền càng thêm chắc chắn đối phương tới để làm lành.

Cậu gục đầu xuống, môi gần như bị cắn chảy máu: "Chuyện thành như bây giờ mà anh còn đến tìm tôi."
Tuy rằng nhìn không thấy Tần Qua, nhưng cậu nghe được tiếng bước chân người nọ đang càng ngày càng gần.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, rằng mình sắp sửa bị kéo vào một cái ôm lạnh lẽo.

Lúc này lại nghe chuông cảnh báo của hệ thống vang lên trong đầu: 【 phát hiện có sự uy hiếp đến tính mạng ký chủ, hệ thống tự động mở ra tường phòng hộ.


Cái gì, uy hiếp tính mạng?
Tiêu Điền Điền còn chưa phản ứng lại, liền cảm giác được một lưỡi dao sắc bén ép đến trước mặt.

Nó mang theo sóng xung kích thổi tóc mái cậu bay lên.

Sợi tóc bị cắt đứt, nó lảo đảo rụng xuống dưới.

Tiếp theo là một tiếng vang lớn.

Ván cửa phía sau bị đứt thành hai nửa, rầm một tiếng rớt xuống.

Cả người cậu cứng đờ, nhìn người đàn ông trước mắt.

Ký hiệu X trong mắt Tần Qua như ẩn như hiện.

Thấy Tiêu Điền Điền lông tóc không tổn hao gì, mỉm cười: "Cũng có chết đâu, trốn làm gì chứ."
Hệ thống lập loè ánh sáng đỏ: 【 ký chủ, xin hãy chạy đi.


Tiêu Điền Điền cũng cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đồng thời cậu cũng thấy không cam lòng.

"Với anh tôi là cái gì!" Tay cậu nắm chặt, lã chã chực khóc, "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!"
Nhưng Tần Qua không trả lời, híp mắt, lập tức phát động công kích tiếp theo.

Hệ thống: 【 tường phòng hộ đang ở khoang làm lạnh.

Ký chủ, xin tránh về phía bên trái.



Tiêu Điền Điền lập tức nhảy sang bên trái.

Giây tiếp theo, trần nhà bị nứt ra, vụn xi măng bay tứ tung.

Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều tan tành.

Mà lúc này đây, cậu còn chưa kịp lên tiếng, khuôn ngực mảnh mai đã bị đá trúng, khiến cậu té ngã xuống đất.

Trước ngực truyền đến đau đớn do xương sườn đứt gãy, Tiêu Điền Điền nhịn không được chảy xuống những giọt nước mắt trong suốt.

Nếu là người thường, thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương này của cậu đã sớm nổi lên lòng thương hại.

Nhưng Tần Qua chỉ cúi đầu nhìn cậu: "Coi chừng người của mày đi."
Ngay cả hô hấp Tiêu Điền Điền cũng thấy khó khăn, cậu mạnh mẽ trừng mắt nhìn lại, không hiểu rốt cuộc bản thân sai ở đâu.

Nụ cười của Tần Qua khiến người khác sợ hãi.

Trong tròng mắt màu nâu lại xuất hiện ký hiệu X: "Đừng khiến bọn nó làm anh trai tao phân tâm, được chứ?"
Anh trai?
Nghe thấy cách gọi này, chuông cảnh báo trong lòng Tiêu Điền Điền lại vang lên.

Tại sao cậu không biết Tần Qua còn có một người anh? Chẳng lẽ chính là người đó, chính người đó cướp đi hết thảy của cậu! Làm xung quanh cậu lẻ loi hiu quạnh?!
Hệ thống: 【 cảnh báo đỏ! Cảnh báo đỏ! Có nguy hiểm! 】
Hệ thống: 【 ký chủ muốn dùng chiêu "Ve sầu thoát xác" không? 】
Hệ thống: 【 chú ý! Công năng này sẽ tiêu hao rất lớn năng lượng ——! 】
"Vèo!"
"Rầm!"
Hai tiếng động đinh tai nhức ốc đồng thời vang lên, trên sàn xuất hiện hai khe rãnh rất sâu.

Đá vụn bay đầy đất, hai năng lượng xung khắc đập vào nhau tạo thành một vụ nổ.

Tần Qua im lặng nhìn chăm chú mặt đất.

Người đáng lẽ nên nằm ở đây lại không thấy bóng dáng.

Ngoài cửa sổ, đèn đường lập loè vài cái rồi tắt cái phụp.

Căn phòng chìm vào bóng tối, duỗi tay cũng không thấy năm ngón.

Trần nhà bị khoét rỗng vẫn còn đá vụn rơi xuống, những cột bê tông cốt thép ở trong đều bị lộ ra.

Không lau sau, thanh niên đứng tại chổ ngẩng đầu lên.

"Chạy rồi."
Căn chung cư cao cấp này cách công viên chừng mười km, nằm xa khu dân cư.

Chim sẻ ngừng ở nhánh cây, thỉnh thoảng dùng cái mõm cứng rắn của mình xử lý lông chim.

Bỗng nhiên dưới tàng cây trống không xuất hiện một cái bóng đen, làm kinh động chim sẻ.

Chim nhỏ chớp cánh bay đi.

Tiêu Điền Điền kinh hồn bạt vía, tầng mồ hôi mỏng toát ra trên khuôn mặt bình thường nhưng lại là một thoáng kinh hồng cho ánh nhìn.

"Ve sầu thoát xác" tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng chết rồi sống lại còn nhiều hơn.

Cậu đi qua nhiều thế giới, kiếm được không ít tích phân nhưng đó cũng không phải tiêu xài cho cậu.

Tiêu Điền Điền còn nhớ đến câu nói cuối cùng kia của Tần Qua —— "Đừng khiến bọn nó làm anh trai tao phân tâm." Những lời này đã khẳng định nghi ngờ của cậu, cái người gọi là "anh trai" kia chính là đầu sỏ gây tội nhiễu loạn cốt truyện.

Tay Tiêu Điền Điền nắm chặt thành quyền.


Cậu nhất định sẽ làm người kia trả giá lớn.

Chứng minh cho bông sen trắng chết tiệt kia biết ai mới là vai chính của thế giới này!
Ánh trăng khoác áo sương, vầng sáng soi rọi mặt đất.

Đất như là suối, lấp lánh không dứt.

Dưới ánh trăng, một chiếc xe bảo mẫu chậm rãi ngừng lại.

Trên ghế phụ, người đại diện Ngô quay đầu lại, nhìn về phía nghệ sĩ nhà mình: "Tới rồi, mau về nhà đi."
Bên trong xe là Vưu Hạo Vũ, cậu để tay ở trong túi, nhìn mặt người đại diện, không vui mà nhíu mày.

Một giờ trước, người đại diện đột nhiên vô cùng lo lắng mà chạy tới phim trường, nói phải xin mấy ngày phép cho cậu.

Tổng đạo diễn bên kia tuy không vui lắm, nhưng bởi vì tiến độ trong khoảng thời gian này cũng nhanh nên đồng ý luôn, ưu tiên quay chụp suất diễn của nhân vật khác.

Nhưng so với tổng đạo diễn, Vưu Hạo Vũ càng thêm không thoải mái.

Người đại diện Ngô bị ánh mắt kia nhìn có chút chột dạ.

Đại diện Ngô cũng không muốn tùy tiện can thiệp hoạt động quay phim, nhưng phía trên đưa lệnh xuống, kêu mình đưa người về nhà, mình nào dám phản kháng chứ.

Đại diện Ngô khuyên: "Coi như nghỉ ngơi một thời gian.

Một tháng này cậu đã vội đến mức chân không chạm đất rồi, mềm cứng cũng cần nghỉ, cậu xem đúng không."
Vưu Hạo Vũ cười nhạt một tiếng.

Đại diện Ngô: "……"
Đại diện Ngô: "Tóm lại cậu mau xuống xe đi."
Nếu bây giờ lại lẫy thì người đại diện cũng sẽ không đưa về phim trường.

Lúc ấy nhịn tính tình lên xe, cũng vì không muốn tranh chấp trước mặt người ngoài.

Vưu Hạo Vũ một chân đá lên lưng ghế sau: "Lệnh ai đưa xuống vậy?"
Ghế dựa của đại diện Ngô nảy lên: "Này…… Dù sao cũng là người phía trên, lời nói không thể không nghe."
Gọi điện thoại là trợ lý Tiêu.

Người đại diện cũng không hiểu lắm, nhưng không dám nhiều lời.

"Được rồi, cậu mau vào nhà đi thôi.

Mấy ngày nay cũng đừng ra cửa, có yêu cầu gì cứ trực tiếp liên hệ tôi là được."
Vưu Hạo Vũ ôm ngực, không nói lời nào.

Người đại diện mồ hôi lạnh ứa ra.

Nhớ trước đây anh ở "Truyền thông Long Quang" hô mưa gọi gió khoe khoang, lấy danh "Người đại diện vàng" ngồi ổn trong giới giải trí.

Lúc trước giải trí Hân Văn tới bứng anh đi ăn máng khác, anh còn khinh thường nhìn.

Chỉ cảm thấy đây là một công ty giải trí nhỏ vô danh với suy nghĩ kỳ lạ.

Nhưng mà, bọn họ cấp tài nguyên quá nhiều.

Người đại diện Ngô vén tay áo, chuẩn bị bắt đầu bằng công ty nhỏ này.

Bằng năng lực bản thân, phủng ra một minh tinh hạnh nhất cầm là bỏng.

Nhưng mà anh trăm triệu không nghĩ tới, nghệ sĩ đầu tiên mình thầu lại là Vưu Hạo Vũ.


Lúc Vưu Hạo Vũ còn ở giải trí Hoàng Quan, đại diện Ngô cũng đã nghe qua cái tên này rồi.

"Giải trí Hoàng Quan" và "Truyền thông Long Quan" là anh lớn trong giới giải trí, nhưng đối lập lẫn nhau.

Lúc ấy anh còn trộm cười nhạo đại diện Trần.

Không nghĩ tới phong thuỷ luân chuyển, chuyện này thế nhưng lại đáp trên đầu mình.

Vưu Hạo Vũ này, nói bớt lo cũng bớt lo.

Thực lực trưng ở đó, mỗi khi thấy đối phương diễn kịch ở phim trường, ai cũng thấy đây chắc chắn là ngôi sao mới trên bầu trời.

Nhưng phương diện đối đãi giữa người với người lại khiến người ta đau đầu.

Nhưng nếu bây giờ hỏi đại diện Ngô rằng, cho anh trở lại lúc giải trí Hân Văn tung cành ôliu ra, thì anh có đồng ý bắt lấy không.

Anh sẽ trả lời —— có.

Bởi vì tài nguyên cho nhiều lắm, đại diện Ngô đau trong vui sướng.

Tóm lại dù có thế nào thì hiện tại cần đem ông trời con này vào nhà đã.

Đại diện Ngô nhìn Vưu Hạo Vũ, ấp úng nửa ngày: "Dù cậu có nhìn nữa thì tôi cũng không mang cậu về phim trường được đâu.

Nếu cậu thật sự không muốn ở một mình, cũng có thể ở nhà tôi mấy ngày……"
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy đại minh tinh lộ ra vẻ mặt chán ghét: "Gì? Anh bị bệnh hả?"
Người đại diện: Ừ, bệnh rồi, nói nữa tôi khóc đấy.

Hai người nhìn nhau nửa ngày, đại diện bất giác thở dài một hơi, cảm thấy thật sự hết cách.

Chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý Tiêu giải thích một chút về tình huống.

Thuận tiện cũng xin một số từ ngữ đi khuyên nhủ ông trời con.

Mà đúng lúc này, điện thoại Vưu Hạo Vũ vang lên.

Vưu Hạo Vũ thấy rõ tên người gọi.

Tiếp cuộc gọi mà không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe người kia nói.

Cuộc gọi không dài, mất nửa phút.

Cuối cùng chỉ nói một câu: "Tôi biết rồi."
Khi nói xong, Vưu Hạo Vũ tắt điện thoại, trực tiếp kéo cửa xe ra đi xuống, xoay người: "Ba ngày sau tới đón tôi."
Sau đó đóng cửa một cái khá mạnh.

Người đại diện nhìn đến sửng sốt.

Vừa rồi nội dung cuộc gọi nghe không rõ lắm, chỉ nghe được là một giọng nam.

Là ai gọi vậy? Lợi hại quá xá.

Đỗ Hữu bỏ điện thoại xuống.

Xe đã đi đến tiểu khu của Tiêu Điền Điền.

Anh xuống xe, đi vào địa chỉ đã được báo.

Phòng 702.

Mới vừa đi đến cửa, anh liền cảm nhậy được điểm không bình thường.

Trong không khí hình như có bụi.

Mà tới tầng thứ bảy thì điều đó lại càng rõ ràng.

Đi đến trước phòng 702, anh thấy cửa bị cắt năm xẻ bảy nằm dưới đất.

Anh không khỏi dừng lại.

Hệ thống: 【 úi?! 】
Đây không phải thế giới hiện đại sao, tại sao lại xuất hiện cảnh tượng này.

Đỗ Hữu đi qua, đứng ở trước cửa.


Chỉ thấy trong phòng trống không, im ắng.

Tình huống cũng không tốt hơn cánh cửa ngoài kia là bao.

Mấy hòn đá nằm lăn lộn trên đất, trần nhà trống rỗng lộ ra cái động lớn.

Bàn và sô pha thì người ngã ngựa đổ, ấm nước nứt ra, nước chảy đầy đất.

Anh đi vào, đỡ ghế dựa lên.

Sàn nhà có để lại hai vết chém, có chút quen thuộc.

Hệ thống không hiểu đã xảy ra cái gì, nhưng ít ra có thể khẳng định, thân là "Vai chính" Tiêu Điền Điền tuyệt đối sẽ không chết.

Nhưng mà thảm trạng này là sao đây, là con cưng của thế giới tại sao lại gặp cảnh nguy hiểm thế này?
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tại căn phòng không một bóng người đột nhiên có tiếng động, là ai thì cũng giật mình.

Lông tơ trên sống lưng hệ thống dựng ngược.

Tuy rằng nó không có sống lưng, cũng không có lông tơ.

Đỗ Hữu tiếp điện thoại, bên kia truyền đến giọng nam dồn dập.

"Thưa anh, Tiêu Điền Điền không ở chỗ đó.

Người của tôi thông qua camera giám sát tìm được cậu ta ở hồ nước trong công viên."
Giọng mang ý xin lỗi, "Vừa rồi đúng là tận mắt nhìn thấy cậu ta về nhà, còn tại sao xuất hiện tình trạng này thì chúng tôi cũng không rõ lắm…… Rất xin lỗi!"
Lần trước cũng thế này.

Tiêu Điền Điền rời nhà họ Thẩm thì như biến mất vào không khí.

Sau lại qua vài tháng, bọn họ mới một lần nữa bắt được manh mối.

Còn tưởng rằng lần trước chỉ là ngẫu nhiên, nhưng hiện tại lại xảy ra lần nữa, không khỏi khiến người khác suy nghĩ sâu xa.

Đỗ Hữu: "Có những ai đến nhà Tiêu Điền Điền?"
"Không có." Bên kia không chút do dự trả lời, "Vẫn luôn theo dõi, không thấy người ra vào nơi đó."
Nếu hacker khống chế máy tính, thì nhìn lầm cũng không phải không có khả năng.

Đỗ Hữu không hỏi nữa: "Ở hồ nước công viên phải không? Tiếp tục theo dõi, bây giờ tôi qua."
Vưu Hạo Vũ lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Không gian trong phòng không lớn, chỉ có bảy mươi mét vuông.

Đi vào là phòng khách, TV Lcd đặt trên kệ, còn tủ thì đựng khá nhiều DVD, chúng đều được sắp xếp theo năm phát hành.

Xem tên, toàn bộ đều là điện ảnh.

Cửa sổ nửa mở, gió lạnh tiến vào.

Trên bàn trà để một quyển sách, trang giấy trắng tinh phiêu phiêu trong gió.

Vưu Hạo Vũ đi đến bên cửa sổ.

Ngoài đó chỉ thấy bóng cây, chìm chìm nổi nổi.

Lá cây chạm nhau phát ra tiếng sàn sạt, lá rụng theo gió dừng ở cửa sổ.

Lúc đi quên đóng sao?
Cậu nhíu mày, đóng cửa sổ lại.

Vào lúc này, đèn phòng khách bỗng nhiên tắt.

Phòng tối đen, cửa kính chiếu ra ảnh ngược của khuôn mặt cậu.

Nhưng ngay sau đó, cậu thấy sau người xuất hiện một khuôn mặt khác —— con ngươi xanh đậm lập lòe âm u.

!
Vưu Hạo Vũ đột nhiên quay đầu lại..

Bình Luận (0)
Comment