Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 48


Đêm đen như mực.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo một chiếc xe thương vụ phóng như bay trên đường lớn.

Ngoài cửa sổ, cảnh vật hòa thành một vệt dài, không ngừng lùi về phía sau.

Phía trước là hồ nước trong công viên.

Công viên được bao bởi rào chắn, bên sườn là rừng cây rậm rạp.

Ngẫu nhiên có chiếc lá đáp xuống làm xao động nước hồ.

Mặt nước trong vắt, soi thấy dáng trăng.

Lúc cách nơi đó không xa, điện thoại lại vang lên.

Đỗ Hữu nghe gọi, liền nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam dồn dập.

"Đỗ tổng, không xong rồi!"
Có lẽ là do quá mức khiếp sợ, thám tử từ trước đến nay luôn trầm ổn cũng có chút sợ hãi.

Người xảy ra chuyện là Vưu Hạo Vũ.

Một đàn em được giao nhiệm vụ theo dõi ở đó nghe được tiếng kính vỡ, tiếp theo thấy người chạy ra.

Mà phía sau người nọ còn có một cái bóng trắng.

Tốc độ quá nhanh, thấy không rõ đến cùng là giống loài gì.

Chạy đến nơi đã là một đống hỗn độn.

Trước lầu, gạch đá tứ phía, rác rưởi lăn đầy đất.

Đèn đường bị cào rách, đường lớn tối thui.

Ngay cả ghế dài bên đường cũng bị cào nát, nằm ngã xuống đất.

Thám tử cảm xúc kích động báo lại: "Sau đó chạy tới khu công trường đang xây gần đó.

Khoảng cách quá xa nên thấy không rõ.

Người bên tôi sắp chạy tới nơi rồi……"
Đỗ Hữu một bên nghe, một bên nói với tài xế: "Anh, quay xe."
"Gì?" Tài xế vẻ mặt mê mang.

Mình đang chuẩn bị tìm một chỗ dừng xe mà.

"Quay đầu, đi chung cư Sam Nhân."
Chung cư Sam Nhân là một khu gồm mấy trăm ngôi nhà độc lập.

Tuy rằng giá cả xa xỉ, nhưng trị an rất tốt, rất nhiều người của công chúng chọn mua một mảnh đất ở đây, cũng tiện đi công tác ở thành phố S.

Mà người của công chúng thì hằng năm đều có việc ra ngoài, dẫn tới việc nơi này cực kỳ quạnh quẽ.

Tóm lại sau khi các phòng của chung cư Sam Nhân được bán ra, phía trên muốn xây thêm một khu trung tâm.

Trước mắt đang xây dựng.

Ban đêm nhóm công nhân đều rời đi, công trường trở nên tĩnh mịch.

Tòa lầu lớn đã xong phần tạo hình, bê tông cốt thép bày tứ tung ngang dọc, bên ngoài treo một tấm lưới xanh lục.

Khiến nó giống như một con quái vật khổng lồ nhe nanh múa vuốt.

Một bóng đen chạy vào.

Lúc ý thức được mình đang ở đâu, cái bóng dừng lại vài giây.

Nhưng con quái vật phía sau đang từng bước ép sát, cậu không do dự lâu liền chạy vào bên trong.

Ít nhất nơi đó có rất nhiều vật dùng để che chắn, nói không chừng có thể trốn được.

Vưu Hạo Vũ căn bản không biết ai đuổi mình.

Lúc thấy cặp mắt kia chiếu lên kính, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị đập.

Cửa sổ phía sau nổ tung, cậu bị gió cuốn ra cửa.

Nháy mắt đó còn tưởng rằng mình chết luôn rồi.

Nhưng may mà tầng lầu không cao, dưới lầu có thảm cỏ giảm xóc một chút.

Cho nên lúc rơi xuống đất cũng không cảm thấy quá đau.


Cậu thấy hai chân đối phương dẫm lên cửa sổ, dùng tư thế ngồi xổm nhìn xuống mình.

Trong bóng đêm, cặp mắt kia như sáng lên.

Sau đó người nọ trực tiếp nhảy xuống.

Chậc.

Vưu Hạo Vũ không biết lý do và thân phận của kẻ tấn công mình, nhưng ít nhất cậu biết được nếu mình bị bắt thì phải chết không nghi ngờ.

Cho nên cậu lập tức đứng lên, bỏ chạy ra ngoài.

Trong lúc hỗn loạn cũng không biết mình chạy đi đâu, chỉ nghe được tiếng động phía sau càng lúc càng lớn.

Thật sự rất hỗn loạn, cảnh tượng phi thực tế này khiến cậu tưởng mình đang mơ.

Giống như bản thân đang ở trong một bộ phim khoa học viễn tưởng hạng ba, không biết tiền căn hậu quả ra sao, chỉ lo cắm đầu chạy.

Lại một âm thanh ầm ĩ khác —— viên gạch phía sau vỡ nát rồi!
Cậu không kịp quay lại nhìn, cúi đầu chạy nhanh hơn, sau đó chui vào một chỗ trong tòa nhà mà trốn.

Người nọ còn chưa chạy vào.

Cậu trốn sau một cái trục bánh xe, đưa tay bịt miệng mũi lại, giấu hơi thở mình.

Adrenalin có thể kích phát tiềm năng của con người, làm người ta lơ đi đau đớn mỏi mệt.

Nhưng nó chỉ có tác dụng trong thời gian cực hạn chế.

Vưu Hạo Vũ chỉ cảm thấy tim phổi như muốn nổ tung, lưỡi cậu nếm được vị máu trong cổ họng mình.

Dù ngày thường cậu cũng kiên trì tập thể hình, nhưng nó đâu có giống việc bị một kẻ đáng sợ đuổi chạy.

Mà hiện tại để tránh phát ra động tĩnh quá lớn cậu còn không dám hít thở, chỉ có thể ép mình hạ tần suất tim đập lại.

Vưu Hạo Vũ nhắm mắt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Hiện tại nói là sợ hãi, không bằng nói là tức giận —— không biết tại sao mình chạy, không biết tại sao bị đuổi.

"Lục cục."
Là tiếng của một hòn đá.

Người nọ hình như đến rồi, nhưng không giống lúc đầu vừa gặp là đánh, bây giờ giống như kẻ đi săn và con mồi.

Chân đạp lên cát, cách chỗ Vưu Hạo Vũ không xa.

Vưu Hạo Vũ trợn mắt, nhìn về phía túi quần mình.

Điện thoại để ở đây.

Có lẽ nên gọi điện thoại cầu cứu.

Nhưng nên gọi cho ai?
Báo cảnh sát?
Nghe xong có khi còn cho là thằng điên.

Người đại diện?
Kêu lại đây cũng chẳng được gì.

……
Đỗ Hữu?
Trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Hô hấp của Vưu Hạo Vũ dần dần bình tĩnh, tay phải duỗi về phía điện thoại.

Đối phương có lẽ biết chuyện gì đó.

Đột nhiên cho cậu về nhà, đại khái chắc đoán được nguy hiểm sẽ xảy ra, nhưng anh cũng không biết rằng hung thủ chờ ở nhà ôm cây đợi thỏ.

Nhưng lập tức cậu liền phủ định cách làm này.

Không được, không thể kêu Đỗ Hữu lại đây.

Không thể liên lụy người ta được.

Năm ngón tay Vưu Hạo Vũ nắm chặt điện thoại.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạt.

Ngay cả tiếng bước chân cũng biến mất.

Đi rồi?

Mày cậu nhíu chặt, quay đầu nhìn bên phải.

Trên tường là một cái động lớn, phía dưới chồng chất cát đá, tấm lưới xanh treo ở ngoài đung đưa trong gió.

Không thấy bóng người.

Sau đó cậu lại nhìn về phía bên trái.

Vách tường bên trong là màu xám, có hình vẽ xấu hoắc do một công nhân nhàn rỗi nào đó vẽ lên.

Bên đây cũng không có ai.

Lúc này, chóp mũi bỗng nhiên có chút ngứa.

Vưu Hạo Vũ rũ mắt, chỉ thấy một sợi lông trắng lắc lư bay xuống, dừng ở bên chân.

Trước mắt đột nhiên tối sầm.

Tim đập bỗng chốc nhanh hơn.

Khi ngẩng đầu, xuất hiện ở trước mắt không phải người, mà là một con sói trắng mắt lóa tia sáng.

Lúc đối diện với cặp mắt kia, Vưu Hạo Vũ lập tức ý thức được rằng cho dù thân hình không giống nhau nhưng đây là kẻ đã đuổi theo mình lúc đầu.

Nó hé miệng, lộ ra hàm răng sắc bén.

Đỗ Hữu ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng, lập tức chạy đến chung cư Sam Nhân.

"Đỗ tổng!" Thám tử sớm chờ ở đằng trước, thấy người chạy đến thì lập tức đi tới, "Công trường ở bên này, theo tôi!"
Hai người đi tới trước công trường.

Bên trong im ắng, không nghe thấy tiếng người.

Tuy rằng không có một bóng người, đèn chiếu vẫn sáng như cũ, nhưng quang cảnh lại nhuốm màu thê lương.

Thám tử thấy hiện trường an tĩnh, không khỏi ngẩn ra: "Gì vậy? Đúng là chạy vào đây mà...!"
Như là cảm giác được cái gì, cánh mũi Đỗ Hữu khẽ nhúc nhích, ngăn thám tử đang muốn đi vào.

"Đứng im ở đây."
"A, được." Thám tử dừng bước chân.

Mà so với hai người, hệ thống lại khẩn trương đến run bần bật.

Nó chỉ là hệ thống đáng yêu nhu nhược đến dạy ký chủ cách yêu đương mà thôi, nó nào có ngờ lại gặp tình huống kinh dị vầy đâu.

Bắt đầu từ lúc tai nạn xe thì mọi thứ đã có chút không đúng rồi.

Đầu tiên là ký chủ gặp tai nạn xe, nhưng may mắn tránh được một kiếp.

Sau đó là Thẩm Thần, bất hạnh gãy xương.

Hiện tại ngay cả Vưu Hạo Vũ cũng gặp cảnh chết dở.

Trong nguyên tác các tiểu công tuy rằng có đấu đá, nhưng vì tiểu thụ ít nhất sẽ không thương tổn nhau.

Mà đây đến cùng là chuyện gì thế này?
Trong đống cát có một dấu chân không giống con người.

Móng vuốt bén nhọn in thật sâu lên trên.

Lông trắng, hình thú.

Hệ thống nhìn dấu chân, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, lập tức điên cuồng tìm tòi.

Tầm mắt Đỗ Hữu đảo qua dấu vết trên cát, tiếp theo đi vào giữa tòa nhà
Đột nhiên, bước chân dừng lại.

Vách tường màu xám, dưới mái hiên trụi lủi, ánh trăng chiếu rọi, một con sói có kích thước khủng hiện ra.

Dưới móng của nó là bả vai Vưu Hạo Vũ, sói trắng mở cái miệng đỏ lòm ra tính phập một cái.

Vưu Hạo Vũ không dời tầm mắt, nhìn thẳng quái vật trước mặt.

Cảm thấy xương cốt gần như muốn vỡ ra.

Nhưng sức đối phương quá lớn, cậu không cách nào phản kháng.

Hàm răng sắc nhọn kia cọ nhẹ một cái khiến Vưu Hạo Vũ tứa máu.


Máu tươi văng khắp nơi, nhiễm đỏ cát đá.

*** mẹ mày!
Đây rốt cuộc là quái vật gì!
Vưu Hạo Vũ hoàn toàn không biết nó là loại gì.

Cũng hoàn toàn không hiểu được tại sao mình bị quái vật đè cứng, tại sao phải chịu cảnh này.

"Rầm!"
Bỗng nhiên một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, trên người đột nhiên nhẹ đi.

Một cơn gió thổi lên mặt cậu, nhấc nhúm tóc mái bay lên.

Hô hấp của Vưu Hạo Vũ dồn dập, dựa vào cây cột phía sau, chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra.

Quái vật kia nháy mắt bay ra ngoài, đập vào tường.

Khiến dàn giáo lung lay.

Vưu Hạo Vũ cố quay cổ qua nhìn, thì thấy con sói kia té trên đất, mãi sau cũng không dậy được.

Trong cổ họng phát ra tiếng nức nở, chắc là bị thương không nhẹ.

Mà đứng ở trước mặt nó là một hình bóng quen thuộc.

Tây trang ngay ngắn, vòng eo thẳng tắp.

Một trận gió thổi qua, tốc lên sợi tóc đen nhánh của anh.

Người nọ đi đến trước mặt sói trắng, ngồi xổm xuống không nói gì: "……"
Sói trắng rốt cuộc tỉnh táo lại, xoay người nhảy lên.

Lực chú ý dời khỏi Vưu Hạo Vũ, bốn chân dẫm lên mặt đất, đầy vẻ đề phòng và căm thù.

Một sói một người lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không làm gì cả.

Cuối cùng, sói kìm nén không được nữa.

Mở ra cái họng như máu phóng tới.

Nhưng còn chưa kịp hành động, miệng bị người ta nắm lấy quật xuống —— tro bụi nổi lên bốn phía.

Hai bóng dáng đều bị khói che mất.

Vưu Hạo Vũ đỡ cột đứng dậy, híp mắt, nhìn không rõ lắm.

Không lâu sau tro bụi tan đi, hiện ra hai bóng dáng.

Đỗ Hữu một tay nắm cổ sói, kéo nó từ dưới đất lên.

Con sói hình như rất thống khổ.

Trong chốc lát không duy trì được nữa lộ ra nguyên hình.

Cơ bắp căng chặt, đôi tay gắt gao nắm lấy cánh tay Đỗ Hữu, muốn đẩy ra lại đẩy không được.

Mái tóc bạc dài đung đưa, lỗ tai cũng lắc mấy cái.

Bởi vì thiếu oxy, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đỏ bừng.

Đỗ Hữu rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra.

Đối phương lập tức ngã trên đất, cái đuôi gục xuống, thân thể cuộn thành một cục.

Ryan nhìn người trước mặt, đồng tử xanh đậm lập lòe sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên gặp được con người mạnh khủng khiếp như vậy.

Lúc còn ở thế giới cũ, gần như không một người thú nào là đối thủ của y.

Càng miễn bàn là người ở đây rất mảnh mai nhỏ yếu.

Nhưng người này là sao đây?
Không chỉ đánh ngã y, mà đánh còn dễ như trở bàn tay? Ở trong mắt Ryan, người này lớn lên rất khủng bố.

Làn da màu xanh lá, tròng mắt trắng nhạt, hoa văn đỏ đậm từ cổ lan đến cằm.

Này không phải mặt của con người.

Y sẽ bị giết sao?
Đỗ Hữu lần nữa ngồi xổm xuống, mặt không cảm xúc nhìn chăm chú vào đối phương.

Từ ánh mắt kinh sợ kia, thấy ảnh ngược chính mình trong đó
Không giống người, vô cùng xấu xí.

Anh chán ghét bề ngoài này của mình, cho nên vẫn luôn lấy khuôn mặt con người che lại.

Nhưng vì đấu với sói trắng nên không rảnh cải trang nữa.

Hệ thống cũng sợ ngây người.

Nó phát hiện ký chủ trong một đám người, thấy mặt anh giống vai chính trong 《 Tổng tài bá đạo yêu tôi 》 như đúc, nên quyết định bắt người trói lại một cách nhanh chóng.

Nhưng tới bây giờ mới biết đối phương không phải con người.

Tuy rằng nhận thấy anh không giống người bình thường, nhưng thì ra sự thật là thế này đây.


Ký chủ, anh ấy…… Không phải người.

Đỗ Hữu lần nữa nói với sói trắng: "Thân thể của cậu rất cường tráng phải không?"
Ryan nghe thấy hỏi chuyện.

Đầu tiên là chần chờ gật đầu, tiếp theo lại điên cuồng lắc đầu.

Cứ cho là rất cường tráng đi, lại bị người này quăng mấy cú thì ngỏm củ tỏi mất.

Sau đó, cằm bị người ta nắm.

"Đừng cử động."
Đỗ Hữu cố định đầu thanh niên, tầm mắt dừng ở cổ đối phương.

Bên trên còn lưu vết đỏ.

Ánh mắt anh tối đi, hé miệng.

Hàm răng trong miệng khác với thường ngày, sắc bén lạ thường —— anh cắn xuống!
Đau đớn nháy mắt đánh úp lại.

Đồng tử Ryan co rút, nhưng thực mau liền mất đi tiêu cự.

Cơ bắp căng chặt thả lỏng, tay rũ xuống.

Hệ thống nơm nớp lo sợ: 【 ấy, ký chủ? 】
Đỗ Hữu buông Ryan ra, để người trên mặt đất.

Người đã ngất, nhắm hai mắt lại.

Đỗ Hữu: 【 không có gì, chỉ phòng ngừa thôi.


Anh đứng lên, xoay người, vừa lúc đối diện với tầm mắt Vưu Hạo Vũ.

Trên mặt thanh niên dính chút tro bụi, tay phải đỡ tay trái bị thương, vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn anh.

Đỗ Hữu đi qua, mỗi một bước khôi phục một phần ngụy trang.

Ánh mắt biến đen, hoa văn cũng dần dần rụt trở về, cuối cùng biến mất.

Màu da hồi phục bình thường.

Cuối cùng lúc đứng trước mặt Vưu Hạo Vũ thì đã là dáng vẻ Đỗ Hữu trước kia.

Hoặc nói là dáng vẻ anh luôn dùng trước mặt mọi người.

"Bị thương sao?" Đỗ Hữu nhìn tay trái của Vưu Hạo Vũ, "Xe ở bên ngoài, trước đi một chuyến đến bệnh viện đi."
Vưu Hạo Vũ không đáp lại, hai người không nói gì nhìn nhau.

Cuối cùng Đỗ Hữu không nhìn nữa.

Ngay cả người ở tận thế cũng không thể tiếp thu bộ dạng này, huống chi là con người thời hòa bình.

Cho nên lúc đầu anh mới không muốn cho người khác thấy hình dạng thật.

"Không sao, tài xế đưa cậu đi." Đỗ Hữu nói: "Tôi sẽ ở lại xử lý người này."
Mà lúc anh chuẩn bị xoay người đi cánh tay lại bị túm chặt.

Có thể cảm giác được tay Vưu Hạo Vũ đang run rẩy, con ngươi màu hổ phách nhìn anh không chớp mắt.

Đỗ Hữu:?
Anh vừa định hỏi làm sao vậy, đối phương bỗng nhiên đi đến ôm anh.

Tay trái Vưu Hạo Vũ nâng lên không được, nên chỉ đành dùng tay phải ôm lấy sống lưng anh.

Cái trán chôn ở cổ, hơi thở cũng phả ra.

Nó làm Đỗ Hữu cảm giác hơi ngứa.

Vưu Hạo Vũ không nói một lời, như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gắt gao ôm lấy Đỗ Hữu.

Giống như muốn đem máu thịt mình hòa vào người này.

Cậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên hỏi cái gì.

Cậu chỉ theo bản năng mà làm, nghĩ rằng nếu cứ như vậy tách khỏi Đỗ Hữu, có lẽ sẽ không còn cơ hội ở bên đối phương nữa.

Cậu không ngại Đỗ Hữu trông như thế nào, không phải con người cũng hoàn toàn không sao cả.

Cậu chỉ biết, mình thích Đỗ Hữu.

Vưu Hạo Vũ thích Đỗ Hữu nhiều lắm.

Ngoài tòa nhà, lá rụng theo gió đáp xuống đất.

Một chiếc giày da giẫm lên lá, nghe như tiếng giấy rách.

Một người thanh niên đứng ngoài cửa sổ, dựa lưng vào vách tường.

Đôi mắt nâu nhạt nhìn hai người đang ôm nhau.

Ánh đèn trên công trường chiếu lên khuôn mặt thanh niên, làm cậu càng thêm tái nhợt.

Bao tay màu đen căng chặt, năm ngón tay siết lại, nghe như có tiếng một thứ sắp phun trào..

Bình Luận (0)
Comment