Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 45

Editor: Lilinyann (Mèo Đào Hố)

Thời gian lặng yên trôi mau không tiếng động. Giao thừa ấy, tôi kinh hồn bạt vía, quần áo xốc xếch, quỳ xuống xin tha dưới chân Lệ Khâm, đảo mắt đã một năm rồi. Từ thân phận hạ nhân đê tiện nhất, tôi trở thành một nửa chủ nhân mà ai ở phủ Đốc công cũng đã ngầm hiểu, quang minh chính đại ngồi trong thư phòng của Đề đốc Đông xưởng người người sợ hãi, nhấc bút ngọc chuyên chúc để phúc đáp thiên hạ của hắn, ở tờ giấy Tuyên thành sang quý nhất, nắn nót viết ra tên họ của hắn.

Lệ Khâm đi tới, một tay ôm tôi ra khỏi ghế tựa bằng gỗ tử đàn, chính mình dứt khoát ngồi xuống, sau đó đặt tôi vào giữa hai đùi của hắn, nhìn tờ giấy, khen: “Viết không tồi.”

Tôi đáp lại hắn bằng một nụ cười tràn đầy kiêu ngạo.

Một điều cốt lõi khi luyện tập thư pháp là phải chắc tay. Tôi có kinh nghiệm mười năm cầm kiếm, tất nhiên điều khiển cây bút cũng không quá khó, chỉ cần nắm chắc kỹ xảo và lực độ, chữ viết ra sẽ không khó nhìn. 

Nhưng cũng không được tính là đẹp.      

Cánh tay rắn chắc vòng lên từ đằng sau, bao lấy người của tôi, hơi chạm vào tờ giấy chưa khô nét mực.

“Ta không muốn dạy Tiểu Cảnh viết những chữ khác, có như vậy em mới vĩnh viễn chỉ có thể viết tên của ta.” Hắn nói một cách vô cùng nghiêm túc.

Nhưng tôi hiểu rõ đây không phải lời trong lòng của hắn. 

Trong khoảng thời gian này, cứ khi nào hắn rảnh thì lại cầm tay tôi dạy tôi luyện chữ, đầu tiên là viết từng nét bút, sau đó thì học từng chữ nghĩa căn bản. Cho dù bây giờ hắn có đổi ý, cũng không thay đổi được sự thật là tôi đã viết được rất nhiều rồi.     

Nhưng tôi vẫn phối hợp ngửa cổ ra, tựa gáy vào vai của hắn: “Chỉ có hai chữ này là em viết đẹp nhất thôi.”

Sau khi dỡ xuống sự phòng bị, tôi có thể thuần thực làm ra những động tác thân mật nhỏ nhặt như thế này, vui vẻ cùng hắn thân cận, cũng vui vẻ hưởng thụ hạnh phúc. 

“Vốn dĩ ta không hề thích cái tên của mình.” Hắn quả nhiên là vô cùng đắc ý, cọ cọ cằm vào tóc mái của tôi, “Nhưng nếu em thích, ta cũng thích.”

Tôi nghe hiểu hàm ý của hắn — Lệ, là họ của Xưởng công tiền nhiệm, còn Khâm, là tên do gia đình ruột thịt của hắn đặt cho. Cả hai người này đều là kiếp nạn trước kia của hắn, là nơi khởi nguồn của hết thảy thống khổ mà hắn sở hữu, đến bây giờ vẫn thoát không được. Đừng nói là không thích, phải là hận đến ngập trời, vô cùng ghét bỏ mới đúng.

“Không bằng Tiểu Cảnh lấy giúp Bổn Đốc một cái tên tự.” Lệ Khâm đột nhiên nhét lại bút ngọc vào tay của tôi.

Tôi cả kinh, quay đầu lại nhìn hắn, phát hiện trên mặt của hắn không hề có nửa điểm đùa giỡn, ngược lại còn nghiêm túc và chờ mong.

Nam tử bình thường đến tuổi hai mươi sẽ làm lễ cập quan, hắn cũng như tôi vào cung từ rất sớm, lưu lạc ở tầng lớp hạ nhân thấp kém nhất, vì vậy vẫn luôn sử dụng tên danh*.

* Tầng lớp quí tộc thời xưa khi mới sinh thì đặt tên (danh), hai mươi tuổi trưởng thành thì làm lễ đội mũ và đặt thêm tên chữ (tự), gọi chung là danh tự. Về sau ngoài tên tự lại đặt hiệu, gọi chung là danh hiệu. Tên (danh) dùng để tự xưng, còn người khác muốn biểu thị sự tôn kính người mình gọi, thường gọi bằng tên tự hoặc tên hiệu.

“Tên tự là do trưởng bối cùng chung huyết thống đặt cho…”

“Bổn Đốc đã làm ra những chuyện trời phạt đối với những người được coi là cùng chung huyết thống đó, làm sao còn có thể quan tâm đến các quy củ thế tục này.” Lệ Khâm ôm tôi quay đầu lại, nắm lấy tay tôi đặt lên tờ giấy Tuyên thành trống không, “Tiểu Cảnh là người thân cận duy nhất trên đời của ta. Ta chỉ muốn em giúp ta đặt.”

Tôi vẫn do dự mãi, lại bị cưỡng ép đi chấm mực.

“Nhưng mà…” Không phải là tôi không muốn đâu, chỉ là tôi hiểu rõ bản thân mình thôi. Tôi chưa bao giờ đọc qua sách thánh hiền chân chính, trong bụng không có nửa phần chữ nghĩa, tên tự tôi đặt chỉ sợ là không xứng với hắn.      

Lệ Khâm lắc đầu một cái, trấn an tôi: “Tên em đặt, ta đều thích.” 

Tôi trầm tư một lát.

Mùi trầm hương quen thuộc vờn quanh chóp mũi, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng lúc đầu mùa đông. Lúc đó, tôi còn đang điều dưỡng thân thể, đang đọc một đoạn văn chương. Tôi biết không nhiều chữ, chưa hiểu được, Lệ Khâm liền ôm tôi vào lồng ngực, từng câu từng chữ giảng cho tôi nghe.

Nãi chiêm hành vũ, tái hân tái bôn.*

* Một câu trong bài thơ “Quy khứ lai từ” của Đào Tiềm, dịch nghĩa là: “Nhìn thấy nhà, lòng vui sướng quá, ta rảo bước đi nhanh.” 

Lúc tôi phản ứng lại, hai từ “Chiêm Vũ” đã hiện lên giấy*.

* Nguyên văn là “瞻宇”. Từ “Vũ” đứng riêng có nghĩa là “nhà”, cũng là “lãnh thổ, biên cương”. Em bé đặt cho anh tên này: một là mong anh có được mái nhà thực sự, hai là mong anh lúc nào cũng được hạnh phúc, ba là hy vọng sự nghiệp của anh luôn luôn thuận lợi, để anh có thể tiếp tục bảo vệ giang sơn lãnh thổ UwU 

Tôi muốn hắn cáo biệt tất cả cực khổ lúc trước, quãng đời còn lại sống thật là vui vẻ hạnh phúc, cũng muốn cuộc đời hắn bình an thuận lợi giữa chốn Kinh thành lợi ích đan xen, bảo vệ quốc thổ phồn vinh hưng thịnh này.

“Chiêm Vũ.” Lệ Khâm nhẹ nhàng và từ từ niệm thành tiếng, âm cuối kéo dài, như thể đang ngậm cả hai chữ này trong miệng, dùng đầu lưỡi nhai nghiến từng chút từng chút, sau đó lấy răng nanh cọ nhẹ, hưởng thụ hết thảy, một lúc sau mới trịnh trọng đưa ra lời khẳng định: “Được.” 

Sau đó hắn tiếp nhận lấy cây bút trong tay của tôi, viết lại hai chữ tương tự bên cạnh, như thể đang kí tên, nét bút tiêu sái mạnh mẽ, rồng bay phượng mua.

Tôi cũng đột nhiên nổi hứng thú, nghiêng đầu nhìn hắn. 

Lại đối diện với một đôi mắt ôn hoà: “Bổn Đốc cũng đặt cho Tiểu Cảnh một cái, có được không?”

“Được ạ.” Tôi gật đầu.

Đề bút, chấm mực, đặt bút.

Hai chữ đẹp đẽ rõ ràng sóng vai bên cạnh cái tên Chiêm Vũ vừa rồi.

Mộc Hi*.

* Nguyên văn là “沐熙”. Từ “Hi” đứng riêng có nghĩa là sáng sủa, quang minh, vui vẻ, náo nhiệt. 

Ngoài ý muốn, thế mà tôi có thể đọc hiểu bằng trình độ gà mờ của mình.

Tôi là ám vệ, làm bạn cùng bóng tối mười mấy năm rồi. Hắn muốn tôi sống một cách đàng hoàng, vui vẻ rạng rỡ đắm chìm dưới ánh mặt trời.      

Thực ra cũng không phải là muốn, bởi vì từ lâu hắn đã sớm tự tay lôi kéo tôi ra khỏi vực sâu. 

Bản thân hắn, chính là ánh sáng của tôi.

Không biết là ai chủ động tiến lại gần đối phương trước, những nụ hôn lắt nhắt bất giác trở nên sâu sắc hơn. Hai chúng tôi trao đổi nước bọt ở trong khoang miệng nhỏ hẹp. Đầu lưỡi của tôi bị câu chơi liếm láp một cách thô bạo, không bao lâu sau tôi liền chống đỡ không nổi mà thở dốc, khiến cho kẻ xâm lược càng thêm điên cuồng.       

Đây là một hồi đùa giỡn đơn thuần, vừa hung tàn vừa ái muội, vừa bá đạo lại vừa dịu dàng thương tiếc, không cho tôi được phép cự tuyệt. Tôi hoảng hốt, cảm tưởng như mình ngửi thấy hương vị tanh mặn của biển, hương hoa sen giữa hè, còn cả múi cháy khét.

Tất cả đều là hương vị tình dục.

Của tôi, cũng là của Lệ Khâm.

Thân thể của tôi bị ôm lấy. Tôi vẫn nhắm mắt như cũ, thả lỏng tay chân, cảm nhận trọng tâm nghiêng ra đằng sau. Mãi đến lúc bị đẩy ngã xuống giường mềm, tôi mới một lần nữa mở to hai mắt.

Lệ Khâm tàn nhẫn mút mát đầu lưỡi của tôi rồi rời mặt đi. Tôi choáng váng, không kịp thu đầu lưỡi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kéo ra một đường chỉ bạc, bị hắn cười đùa một cách sắc tình.

Thắt lưng bị tháo ra, xiêm y bị lột từng lớp từng lớp. Giường nệm ở trong thư phòng không thể so sánh với phòng ngủ rộng rãi, căn bản không đủ để cho hai nam tử thành niên thoải mái hành động. Chúng tôi chỉ có thể nằm sát vào nhau, cảm nhận nhiệt độ thân thể của nhau xuyên qua những lớp vải dệt mỏng manh. 

Có lẽ là do than củi quá nhiều, tôi cảm thấy vô cùng nóng, đến nỗi hơi thở có chút gấp gáp.

Không có bất cứ trở ngại nào, tầng che phủ cuối cùng cũng bị cởi sạch, một tay Lệ Khâm đè lại cơ thể đang giãy dụa yếu ớt của tôi, một tay luồn xuống bên dưới.

Hắn nhướn mày, cười cợt hỏi tôi: “Muốn đến như vậy?”

Tôi theo bản năng kẹp chặt hai chân, muốn che giấu phản ứng sinh lý quá mức trắng trợn.

Đôi môi ấm áp ngay lập tức phủ lấy. Hắn bóp chặt lấy cằm của tôi, không cho tôi bất cứ cơ hội nào lộn xộn, dùng nụ hôn thô bạo để chứng minh cho dục vọng trong lòng của mình.

Tôi rất thích được hắn hôn lên đôi môi. Trong những nụ hôn ấy, tôi cảm nhận được tình cảm chân thật nhất của hắn.

Tôi thích cảm giác được hắn đặt sâu trong tim.

Lệ Khâm ngồi dậy, cởi lớp áo cuối cùng trên người của mình, lộ ra bắp thịt đan xen hàng loạt vết thương.

Rồi hắn vỗ vỗ bắp đùi của tôi: “Banh chân ra.”

Thanh âm tuy không lạnh lùng, nhưng mang theo ngữ khí ra lệnh.

Sắc mặt tôi ửng hồng.

Sự cường thế của hắn khiến cho mọi người khó có thể chống đỡ, đó là khí thế áp bức chỉ có ở người bề trên, khiến cho tôi theo bản năng sợ hãi, thần phục.

“Không nghe lời sao?”

Thấy tôi chậm chạp chưa phản ứng lại, hắn liền hơi nhấn mạnh. Tuy không nói rõ, tôi lại hiểu được ẩn ý trong lời của hắn, rằng không nghe lời sẽ phải bị trừng phạt. 

Đầu ngón tay của tôi run rẩy, eo cũng mềm nhũn. Tôi chịu đựng cảm giác xấu hổ trong lòng, trước ánh mắt của hắn, từ từ mở đùi ra, lộ ra nơi tư mật ở giữa hai chân.

Tôi thậm chí cảm giác như mình đang trúng một loại thuốc mê hồn, đến nỗi không còn nhớ được gì, chỉ biết mình đang quay cuồng trong ngọn lửa nóng cuồng dục, thúc giục tôi tuân theo bất cứ lời nói nào của nam nhân trên người. 

“Sờ cho ta xem.”

Hai tay bị kéo ra đến trước ngực. Tôi dùng một tư thế vô cùng dâm đãng tự mình mân mê đầu v*. Hai điểm nho nhỏ hưng phấn đến nỗi dựng thẳng, bị ngón tay thô ráp mân mê, thứ ở giữa hai chân ngay lập tức cứng ngắc. 

Lệ Khâm theo dõi tất cả những phản ứng vừa rồi của tôi, cho đến lúc tôi quá xấu hổ mà nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn mới cười thành tiếng, cúi người, hôn lên bụng nhỏ của tôi. 

Rõ ràng đây không phải khu vực mẫn cảm gì, nhưng tôi lại bị nụ hôn này kích thích đến run bần bật. Lửa nóng theo đầu lưỡi từ từ đi xuống. Tôi ngày càng kích thích, cũng ngày càng nóng lên.

Cuối cùng, hắn dừng lại ở lối vào khô khốc, bí ẩn.

Hắn dừng một chút, sau đó đầu lưỡi thô ráp đột nhiên nặng nề liếm lên.

Tôi không thể kiềm chế được, thốt ra một tiếng kêu sợ hãi.

Cũng là một tiếng kêu cuối cùng.     

Lệ Khâm mò lấy một mảnh vải trong đống quần áo rải rác bên cạnh, tiện tay vò lại, mạnh mẽ nhét vào miệng của tôi, lấp kín những lời cự tuyệt và tiếng rên rỉ, sau đó vùi đầu, không chút lưu tình trừng phạt tôi. Môi lưỡi phối hợp hung ác công lược chỗ thịt mềm kia, mút cắn, cọ xát, xâm nhập, liếm láp. Tôi mềm nhuyễn ra, chỉ có thể run rẩy nắm chặt chăn đệm dưới thân, sâu trong cuống họng thốt ra một tiếng khóc suyễn mơ hồ.      

Từ trong ra ngoài đều ẩm ướt vô cùng.

Thư phòng là nơi thánh hiền, tất nhiên sẽ không có khí cụ chuyên chúc cho chuyện tình ái, thế nhưng bây giờ dường như thứ gì cũng có thể trở thành khí cụ được, từ bút ngọc, chặn giấy, thậm chí là chuỗi ngọc mã não…

Nhưng nhiều nhất vẫn là Lệ Khâm, tay của hắn, lưỡi của hắn.

Khoái cảm không ngừng đảo lộn ở trong cơ thể, tiếng rên rỉ kiềm chế trở nên cao vút, tiếng khóc nức nở ngày càng rõ ràng, cuối cùng trở nên khàn khàn vô lực.

Tiếng khóc van cầu xin tha không khiến người bên trên có nửa điểm thương tiếc gì, trái lại còn xâm phạm thô bạo hơn, hung hăng hơn. Ngoại trừ cảm giác bị nhấn chìm trong biển tình dục, tôi đã không còn biết được gì.

Dằn vặt đến chỗ cửa sau, tôi đã gần như hỏng mất rồi. Chỉ cần Lệ Khâm động chạm một chút, tôi đã phấn khích đến mức cong mười ngón chân, không tự chủ được ngậm sâu dị vật ở trong thân thể.      

Miếng vải trong miệng không biết đã bị lấy ra từ lúc nào. Có một giây phút tỉnh táo hiếm hoi sau khi cao trào, tôi ghé vào trong lồng ngực Lệ Khâm, vừa thở gấp vừa nhìn hắn, nói: “Anh không cần miễn cưỡng, lấy lòng em như vậy.”

Dường như chỉ có mình tôi là đang hưởng thụ khoái cảm tình dục này.

“Không miễn cưỡng.” Tôi lại bị hắn phủ nhận một cách cực kỳ dứt khoát, “Ta thích nhìn em bị ta chơi đến cả người ửng hồng, biểu tình vừa khóc vừa cao trào của em thật sự rất đáng yêu.”

Vì thế, tôi lại một lần nữa bị kéo mạnh vào trong bể tình. 

Trong chuyện chăn gối, hắn chưa bao giờ che giấu tính cách cường thế ngạo nghễ của mình, không cho phép tôi được giãy dụa, cũng không cho phép tôi được chống cự, thậm chí không cho phép tôi được tỉnh táo.

Tôi chỉ có thể banh rộng thân thể của mình, tiếp nhận sự ban ân và xâm phạm của người bên trên.

Thậm chí còn bị chơi đến mất khống chế. 

Cho dù đây không phải là lần đầu tiên, cảm giác xấu hổ không hề được giảm bớt nửa phần. Mùi nước tiểu xen lẫn mùi tanh nồng của tình dục toả ra khắp phòng, rốt cuộc thì dương v*t của tôi chẳng thể bắn ra được gì nữa. Dư vị khoái cảm chưa tiêu tán, tôi chôn mặt vào trong cánh tay của hắn, khóc nức nở.

“Em làm bẩn chăn rồi, Tiểu Cảnh.” Lệ Khâm ghì chặt lấy tay của tôi, thưởng thức khuôn mặt vương đầy nước mắt của tôi, thở dài hỏi, “Thế thì phải làm sao bây giờ?”

Lúc này tôi đã không còn tỉnh táo nữa, hắn lại trông nhàn hạ vô cùng.

“Em xin lỗi… Cầu, cầu Ngài trừng phạt…”

“Đều là mùi vị của em cả.” Hắn ngồi dậy, lau qua loa thân dưới ẩm ướt của mình, nói tiếp, “Vậy thì phạt em cũng nhiễm mùi vị của Bổn Đốc, có được không?”

Lần đầu tiên hắn cởi thắt lưng ở trước mặt tôi.

Tiếng khóc thút thít còn chưa ngừng lại, tôi bị hắn kéo tóc túm lên, ấn mặt vào giữa háng. Hai má của tôi áp sát vào miếng thịt mềm, phát ra một tiếng bép. Động tác của hắn mạnh mẽ, nhưng vô cùng săn sóc, không được tính là đau.      

Rõ ràng là động tác sỉ nhục người khác, tôi lại lén lút cuộn tròn ngón chân, trong lòng dâng lên một cảm giác kích động xưa nay chưa từng có, không phải tình dục, mà là thứ gì khác.

Vì vậy, tôi liền thuận theo há miệng ra, ngậm đồ vật kia vào.

Tôi có thể thấy rõ dấu tích của hai vết dao thay đổi cuộc đời hắn, cùng với lông tóc vùng kín chẳng hề rậm rạp của hắn. Đồ vật trong miệng không có mùi vị gì, cũng không có chuyển động gì. 

Không phải là tình dục, mà là thần phục.

Giống như hành vi vẫy đuôi của chó con với chủ nhân

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ làm ra hành động vậy, thế nhưng khi Lệ Khâm ở trước mắt tôi, tôi biết mình cam tâm tình nguyện. Không cần hắn tự mình ra lệnh, cũng không cần phải cưỡng bách tôi, tôi chủ động ngậm lấy đồ vật trong miệng, lè lưỡi liếm ướt từ trên xuống dưới.

Tôi không biết liệu hắn có cảm giác gì không, chỉ biết hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp theo từng động tác của tôi, cuối cùng trở nên khàn đặc như tiếng dã thú.

Đang muốn ngẩng đầu lên nhìn xem khuôn mặt kia trở nên diễm lệ như thế nào khi động tình, tôi lại bị hắn lần thứ hai nắm lấy tóc, kéo về giường. 

Tôi đã không còn khí lực rồi, cả người mềm oặt, bị banh mông ra.

“A a a… Ưm…”

Miếng thịt mềm ướt nhẹp chen chúc tiến vào. Tôi phát ra tiếng rên khó nhịn, giống như kỹ nữ dâm đãng nhất, cũng giống như thú cái động dục.      

Mãi đến khi người bên trên phát điên, bóp chặt lấy eo của tôi, tát vào phía đùi trong, tạo thành một tiếng giòn vang rõ ràng.      

Tôi co giật, bao chặt lấy đồ vật bên trong cơ thể của mình.      

Đó là Lệ Khâm.

“Ưm… A…”

Sự thật này làm tôi hưng phấn tột độ. Đệm chăn trước ngực chuyển động, hắn đang cầm lấy dương v*t không thể cứng nổi của mình.

Đó là người tôi yêu.

Thân thể cao lớn cúi xuống, ép toàn bộ tôi vào trong lòng ngực của hắn, tôi vốn tưởng rằng hắn muốn ôm lấy tôi, lại không nghĩ ra đây là giam cầm.

Đồ vật kia ủ trong thân thể tôi một lát, ngay lúc tôi đang hơi thất thần, một chất lỏng ấm áp bắn ra…

Tôi sửng sốt nửa giây, lúc phản ứng lại, trong đầu đã nổ đoàng một tiếng.

Tiếng gào thét bị đè nén ở trong cổ họng. 

Muốn giãy dụa, mới phát hiện bốn phương tám hướng đều là nhà giam thân thể. Bụng dưới của tôi bị đè chặt lại, không thể trốn, cũng không có chỗ để trốn.      

Tôi chỉ có thể ngửa cổ, cảm nhận bụng dưới càng ngày càng nặng, càng ngày càng căng phồng, cảm nhận nơi mẫn cảm bị bắn đến tê dại.

Sau đó, trong sự sợ hãi và lúng túng cực độ, tôi co giật thân thể, đạt đến khoái cảm. 

Tất cả âm thanh đều bị bàn tay to mạnh mẽ chặn lại, chỉ còn dòng nước mắt tưởng như tích góp cả đời không ngừng rơi xuống theo từng cơn cực khoái.

Tôi là một thứ đồ vật bị chơi nát, mà Lệ Khâm, là người duy nhất sử dụng. 
Bình Luận (0)
Comment