Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 46

Editor: Lilinyann (Mèo Đào Hố)

“Đã nghe chưa? Bát vương gia… giận giữ… phong hào…”

“Thật à?!”

“Xuỵt! Nhỏ giọng thôi!”

“… Không phải chứ… làm sao có thể…”

“Hôm nay tôi đi ra ngoài mua… cửa của Vương phủ…”

Giọng nói bên ngoài nhỏ nhẹ, nhưng những âm thanh kinh ngạc thốt ra lại rõ ràng rành mạch. Lệ Khâm không lên tiếng ngăn lại, chỉ là đóng cửa sổ, ngăn cách tiếng xì xào bàn tán của các tỳ nữ.  

Tôi chớp chớp mắt, bưng chén trà lên uống một ngụm.

Tết Âm lịch năm nay có một sự kiện chấn động chưa từng có.

Năm ngày trước, vào ngày mùng một, Bát vương gia Thuận vương uống rượu say, nói năng ngông cuồng ở trong yến tiệc đầu năm, lộ ra chuyện năm đó bản thân thụ lý thảm án diệt môn, sau đó cảm thấy quá khó giải quyết, cố ý áp xuống tất cả sự tình. Hôm đó cũng không phải là gia yến hậu cung, mà là cung yến hội tụ đầy đủ các văn võ bá quan. Lời vừa nói ra, ai cũng biến sắc. Hoàng thượng giận dữ, đập vỡ bảo ngọc trong tay, sai người bắt giam Thuận vương vào trong đại lao, cũng cam kết với các quan lại sẽ truy cứu đến cùng.

Mùng hai, các quan thái thú ở trong Kinh thành suốt đêm nơm nớp lo sợ tìm kiếm hồ sơ chứng thực vụ án năm năm trước, dâng lên ngự tiền toàn bộ sự việc về thảm án diệt môn một nhà họ Thân. Buổi chiều, Hình bộ tới báo, Thuận vương ở trong đại lao không ngừng phát điên, mất hết thần trí, giống như người trúng độc, không có biện pháp nào để thẩm vấn một cách bình thường.

Mùng ba, tất cả hạ nhân trong phủ Thuận vương đều bị thay phiên thẩm vấn một lần, lại lộ ra việc trong hai năm Thuận vương bị cấm túc, canh thuốc có người động tay động chân. Phong ba một lần nữa nổi lên, Bệ hạ nổi giận, liên tục dùng cứu tâm đan mới có thể cứu sống một mạng của Điện hạ. Thái y viện bị phong toả ngay lập tức, truy cứu mãi mới phát hiện ra trong mỗi bát canh thuốc trị liệu bệnh tim của Thuận vương đều có một chất độc mạn tính. Cùng lúc đó, đội ngự tiền thân tín của Bệ hạ được phái đi điều tra thảm án diệt môn.

Đêm đó, ở trong Hoàng thành không ai dám ngủ. Tất cả mọi người đều đang lo lắng đề phòng, sợ rằng tai hoạ sẽ giáng xuống người mình ngay lập tức, từ đây đầu thân hai nửa.

Mùng bốn, sau khi xử tử gần trăm cung nữ thái giám, Hình bộ rốt cuộc cũng ép hỏi được một ít thông tin vụn vặt. Không có thời gian tẩy sạch, tờ giấy làm chứng dính máu loang lổ được đưa lên trên ngự án. Một đầu tóc đen của Bệ hạ bạc trắng vài phần. Thái phó, Tể tướng hai mặt nhìn nhau, râu mép bên trên khuôn mặt hoa râm không ngừng run rẩy — Tất cả chứng cứ đều hướng đến Nhị hoàng tử, đương kim Thái tử mà Hoàng thượng nhắm đến vào một năm trước.

Mãi đến tận hôm qua, cũng là ngày mùng năm, bằng chứng đã được xác thực. Thái tử cô độc chịu trận, cuối cùng cũng chịu nhận tội. Không chỉ muốn hãm hại thủ túc để hòng đoạt vị, Thái tử còn âm mưu cướp lấy bí pháp kiếm thuật của nhà họ Thân để cải tạo tư binh. Vì thế, Đông cung thất thủ, toàn bộ chứng cứ một lần nữa hiện ra dưới ánh nắng mặt trời. 

Cả Thái tử và Thuận vương đều bị tước đoạt phong hào, giam ở đại lao, chờ đợi phán quyết.

Mặc dù Lệ Khâm miêu tả cho tôi một cách vô cùng hời hợt, thế nhưng người nào cũng có thể thấy rõ trong đó nồng nặc một mùi máu tanh. Vô số kiếp người lặng yên không tiếng động biến mất trong chốn Hoàng thành. Có khi nửa đêm tỉnh dậy, bên tai văng vẳng tiếng kêu thê lương thảm thiết, oán trách vương hầu khanh tướng coi mạng người như là cỏ rác. 

Vạn vật trên thế gian này đều có nhân quả. Điều duy nhất tôi có thể làm, cũng chỉ là cảm khái một tiếng thôi.

Giới cầm quyền ở trong Kinh thành phủ đầy hoang mang. Chỉ có phủ Đốc công vẫn an bình như cũ, tuy rằng không được treo đèn lồng màu đỏ, nhưng vẫn đón chào năm mới một cách vui vẻ náo nhiệt.

Không biết là bởi vì buông xuống được khúc mắc tình cảm trong lòng, hay là biến cố trong cung tiến triển đúng theo mong muốn của hắn, mấy ngày nay nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Lệ Khâm thả lỏng rõ rệt, cả ngày trời chẳng chịu đi ra khỏi cửa, chỉ biết ôm lấy tôi dính dính nhớp nhớp, cho dù hạ nhân có phạm sai lầm, hắn cũng rộng lượng không truy cứu.

Những khi ở cùng tôi, hắn không còn tỏ ra thấp kém, lúc nào cũng lo được lo mất giống như lúc trước. Trái lại, hắn còn cực kỳ hưởng thụ sự chủ động của tôi, thậm chí còn chẳng bao giờ hôn tôi trước nữa, mà chỉ giang tay ra, nhìn chằm chằm vào tôi, ra hiệu cho tôi hãy hôn hắn đi. Tôi liền thuận theo ý của hắn, không chỉ áp sát môi, mà còn nép thân mình vào trong lồng ngực của hắn.

Hắn không còn che giấu thân thể của mình với tôi, vậy nên tôi cũng càng chủ động thân thiết ôm ấp hắn. Đối với hai con người thương nhau, những quy củ thế tục lâu nay đã trở nên chẳng hề quan trọng như thế.

Đã rất lâu rồi tôi chưa nhìn thấy A Nguyên.

Thỉnh thoảng, tôi lại nhớ đến kiếm pháp tuyệt diệu của nhà họ Thân, nhớ đến gian phòng chật hẹp kia, rồi lại nhớ tới sắc mặt thảm bại của Lâm Uyển, cuối cùng thì không nhịn được nữa, dứt khoát đến chỗ Lệ Khâm hỏi chuyện.

“Có lẽ cô ấy sẽ không trở lại nữa đâu.” Lệ Khâm nắm lấy tay tôi để cắt móng tay, không ngẩng đầu lên, nói tiếp, “Ta cho cô ấy một ít chứng cứ phế Thái tử nuôi dưỡng tư binh. Cô ấy lại nói không muốn để liên luỵ đến ta, liền trở về nơi khởi nguồn năm đó, dùng thân phận khổ chủ mà trình báo với Khâm sai.”

“Còn Lâm Uyển thì sao?”

“Thân Văn Ngọc nghĩ đủ mọi cách để giữ tính mạng cô ta.”

Tôi chậm rãi gật đầu.

Chần chừ một lát, tôi cảm giác nếu bây giờ mà không hỏi tiếp, sau này sẽ không còn cơ hội nữa, liền cẩn thận nói: “Vậy nên, những chuyện xảy ra trong cung đều là sự thật ạ?”

Lệ Khâm trước giờ đều không thích có người ngoài xung quanh. Những lúc chỉ có hai người chúng tôi, hắn đều cho hạ nhân lui xuống hết.

Hắn cũng không để ý, thoải mái nói với tôi: “Đương nhiên là thật rồi, thiên tử trước mắt, làm sao có thể giở trò bịp bợm? Ta chỉ là dùng ít thủ đoạn để đẩy nhanh tiến trình mà thôi.”

“Đẩy nhanh tiến trình?” 

“Rượu cồn đơn thuần không thể khiến một người mất kiểm soát như vậy, Thái tử cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận tội lỗi, chuyện gì cũng cần đến chất xúc tác.” Hắn buông tay trái của tôi xuống, cầm tay phải lên, “Vụ án này điều tra nhanh như vậy, cũng là vì các chứng cứ quan trọng đã được chuẩn bị đầy đủhết, chỉ chờ Bệ hạ mở ra.”

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý. 

Bằng trí tuệ và địa vị bây giờ của hắn, chắc chắn không cần phải tự mình can thiệp, mà chỉ đứng đằng sau màn che điều khiển, bàng quang quan sát mọi chuyện diễn ra. 

Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn, thế nhưng lại được một người như thế yêu chiều nâng niu, giờ đây không còn liên hệ với toàn bộ mưa gió ngoài kia. Trước mặt tôi, hắn luôn luôn chân thành, thậm chí là luống cuống, sử dụng phương thức đơn thuần nhất để tiếp cận tôi, chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào tác động vào mối quan hệ này.

“Thời điểm Tết Âm lịch này, cũng là anh chọn lựa sao?” 

Tôi nghiêng đầu hỏi hắn, bởi vì ở quá gần, chóp mũi cọ vào gương mặt hắn, vừa ấm lại vừa mềm. 

“Ừ.”

“Thật tốt.” Tôi cười cười.

Lệ Khâm cũng cười, buông xuống cái dũa móng tay: “Miễn cho lúc thượng triều mang một thân hình đầy máu tanh trở về, làm bẩn Tiểu Cảnh của ta.”     

Tôi không phải là người có tấm lòng bao dung với chúng sinh, cũng không để ý hắn có phải là kẻ đại ác hay không.

Tuyết tan, tất cả tăm tối đều tiêu tan trong ánh nắng ấm áp.

Ngay cả khối ngọc tỳ hưu ở trên chuôi kiếm cũng lay động theo gió một cách vui vẻ nhịp nhàng. 

“Cảm ơn anh.” Tôi hôn nhẹ một cái lên khoé miệng của Lệ Khâm.

Cảm ơn hắn trải qua mười mấy năm tăm tối hắc ám, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ cái người đã phụ lòng hắn là tôi.   
Bình Luận (0)
Comment