Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)
“Thân Văn Ngọc, tại sao ngươi phải khổ sở như vậy chứ?”
Lâm Uyển yếu ớt tựa vào ghế, nghiêng đầu tránh né bát thuốc được đút đến miệng, khuôn mặt đầy phiền chán, ghét uống thuốc, cũng ghét phải sống tiếp.
Tính đi tính lại, đã hơn một năm kể từ khi Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử cùng nhau gặp nạn, đồng thời, cô cũng bị thứ thuốc độc này hành hạ được tròn một năm. Lúc trước còn không cam lòng ra sức giãy dụa, bây giờ thì sức sống đã tiêu tan theo những đau đớn kéo dài cả ngày lẫn đêm.
Nửa tháng trước, cô nghe nói Bát hoàng tử phát bệnh lao xuống hồ tử vong. Trong cung không báo tang, chỉ làm lễ đơn giản, cũng coi như là hắn chết một góc mà không có ai quan tâm.
Đây là nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời Lâm Uyển. Một khi đã hoàn thành, cô cũng không còn h*m m**n sống, chỉ mong có thể tự giải thoát chính mình, khoan khoái đi xuống địa phủ chịu phạt.
Năm xưa sống trong cảnh nghèo khổ, đi đến bước đường cùng mới phải đầu quân cho Bát hoàng tử. Đối phương đồng ý sẽ chữa bệnh cho mẹ đẻ của cô, về sau tuy rằng không làm được, nhưng cô vẫn biết ơn con người đó, mấy năm liên tục không ngừng cố gắng, tận tâm tận lực thần phục dưới trướng Thuận vương Điện hạ.
Mãi đến tận năm ngoái mới biết, thực ra bệnh của mẹ căn bản không khó điều trị, chỉ là Bát hoàng tử cố tình lừa gạt gia đình cô, làm cho bệnh tình của bà ấy chuyển biến xấu, không thể sống, mà cũng không chết được.
Hiện tại đã trả được thù lớn, Lâm Uyển hổ thẹn với mẹ mình, không muốn sống tạm trên cuộc đời này nữa, một ngày cũng không được.
Đáng tiếc là, có người không để cho cô ấy đạt được ý nguyện này.
Bát hoàng tử hạ độc khiến cô sống không được, mà Thân Văn Ngọc mỗi ngày đút thuốc cho cô, khiến cô chết không được.
Có lẽ ông trời đang bắt cô phải trải qua tình cảnh thống khổ của mẫu thân mình lúc trước. Nhìn thuốc uống màu nâu đầy mùi tai tưởi, Lâm Uyển nhíu mày, rồi nhắm tịt mắt lại.
Quả nhiên là cô chọc giận Thân Văn Ngọc. Nàng ta đập mạnh chén sứ lên trên mặt bàn, phát ra âm thanh vang vọng.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Cho dù là người vững tâm như Lâm Uyển thì cũng không nhịn được mà run một cái, rồi che giấu rất nhanh.
Đây là phản xạ tự nhiên sau một năm cô bị giam cầm ở đây. Thân thể của cô nhanh hơn ý thức một bước, biết rằng một khi Thân Văn Ngọc nổi giận, người bị trừng phạt đầu tiên là mình.
May là bên trong Lâm Uyển vẫn còn sót lại một chút kiêu ngạo của người tập võ, ít nhất thì trên mặt cô vẫn có đủ cốt khí.
Thân Văn Ngọc cũng không để ý, bóp chặt khuôn mặt tái nhợt, tiếp tục truy hỏi: “Ngươi nghĩ rằng ngươi đủ tư cách để từ chối ta?”
Dẫu sao thì cũng là người thừa kế được bồi dưỡng từ nhỏ của danh môn chính phái, trong một đêm nhà tan cửa nát, nàng ta không suy sụp, trái lại càng ngày càng mạnh mẽ, hoàn toàn đánh mất sự ôn hoà của các cô nương cùng lứa tuổi. Chỉ hỏi một câu cũng có tính uy h**p, khiến người khác không nhịn được mà muốn quỳ gối thần phục.
Lâm Uyển đối diện với nàng ta, một lát sau, rốt cuộc thì cũng quyết định hạ giọng xuống, nói nhỏ: “Ta có muốn từ chối hay không cũng chẳng quyết định được gì. Không phải ta muốn g**t ch*t ta, mà là ông trời.”
Không còn nhiều thời gian nữa rồi, cô không muốn vì một lời nói mà phải chịu thêm nhiều thống khổ.
Thân Văn Ngọc nghe vậy thì sững người lại, sắc mặt thay đổi.
Nàng bỏ bàn tay đang bóp chặt má của Lâm Uyển ra, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm lên trời. Mây trôi không nhanh không chậm, cho dù là chân long thiên tử thì cũng không có cách bắt nó ngừng lại. Đây là thiên đạo, mà cũng là thứ mà người phàm hay gọi là thiên mệnh.
“Chỉ có kẻ ngu mới tin vào thiên mệnh.” Rất lâu sau, nàng mới nói.
Cái điệu bộ không mặn không nhạt này khiến cho Lâm Uyển buồn bực chết đi được, đáp trả: “Ngươi đâu có phải trải qua cái cảm giác bị thuốc men hành hạ này. Ta coi như là ngươi trả thù ta.” Cô nhắm mắt lại, không nhịn được mà oán giận thêm câu nữa, “Nếu như ngươi có thể đạt được chút niềm vui khi thấy ta trải qua chuyện này, vậy thì cứ việc.”
Đương nhiên, cô hiểu rõ tâm ý của Thân Văn Ngọc. Nói như vậy, chỉ muốn ngốc nghếch công kích đối phương một phen, khiến cho nàng ta không dễ chịu.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng duỗi đến, sờ vào tóc mái của Lâm Uyển, sau đó lưu luyến v**t v*. Là sự tinh tế dịu dàng của nữ nhân, rất hiếm thấy ở Thân Văn Ngọc.
“Ừ. Ta còn chưa kịp tận hưởng hết niềm vui trả thù, nên sẽ không để cho ngươi chết.”
Nghe không ra được tâm tình.
Nàng ta vốn là người như vậy, phong bế tất cả tình cảm sâu nặng ở trong da thịt, không cho ai biết là nàng đang sợ, giận, buồn hay đang vui.
Cũng vì lý do này, khi Lâm Uyển mới tiến vào phủ Đốc công, cô chọn Thân Văn Ngọc để làm bàn đạp, nghĩ có thể tuỳ ý điều khiển. Để rồi khi bị phái xuống nơi bếp núc, thấy Thân Văn Ngọc – vẫn là người tỳ nữ A Nguyên – phải đi lấy thức ăn mỗi ngày, Lâm Uyển liền lấy cớ làm quen.
Đều là cô nương trẻ tuổi, không cần lo lắng bị người ngoài bàn tán, Lâm Uyển cả ngày líu lo tỷ tỷ ngắn, tỷ tỷ dài. Nấu nướng dính phải muội than trong bếp, mặt mũi loang lổ như con mèo hoa, tự mình không phát hiện ra, vẫn ngây ngốc làm nũng với A Nguyên.
Có lẽ ngay cả Lâm Uyển cũng bị chính mình lừa gạt, chứ đừng nói đến A Nguyên – tính cách lạnh nhạt bị sự nhiệt tình công phá, trong lòng cũng dần coi Lâm Uyển là một cô gái nhỏ đơn thuần hoạt bát.
Một thời gian sau, có lẽ là sau ngày Bát vương gia đến nơi ở của Đốc công, Kha Cảnh Dần bị Lệ Khâm nhốt lại trong tẩm điện giáo huấn. Cậu nửa tỉnh nửa mê, không còn ăn uống một ngày ba bữa theo quy luật nữa. Bao giờ mà người trong phòng tỉnh lại, Lệ Khâm mới cho phép truyền cơm lên, vậy nên luôn luôn phải có một người canh chừng trong bếp, để có thể bưng đồ ăn lên bất cứ lúc nào.
Tình cảm đổi thay, cũng vào một đêm như vậy.
Đêm đó, Lâm Uyển túc trực trong phòng bếp, ngồi trên ghế dài, tựa vào góc tường ngủ gật. A Nguyên tới, không nói hai lời đốt nến lên, lời ít ý nhiều dặn dò một câu: “Chuẩn bị chút cháo trắng.”
Lâm Uyển dụi khoé mắt, nhìn thấy sương giá phủ trên lông mi A Nguyên lấp lánh trong ánh nến sáng rực.
Trong lòng cô kinh diễm, sắc mặt lại không đổi. Một bên lên tiếng đáp ứng, một bên lóng ngóng chạy đi nhóm lửa: “Vâng ạ, A Nguyên tỷ tỷ ngồi chờ một chút, em làm xong ngay đây!”
Sau đó, dưới tầm mắt của A Nguyên, cô bị lửa đốt bỏng cả mu bàn tay.
“A—!” Chỉ thấy cô gái nhỏ nhắn đó nước mắt chảy thành dòng, trên mặt vẫn còn vệt đỏ do ngủ gục ở trong góc tường, tóc tai cũng lộn xộn, vẻ mặt nhếch nhác, dưới ánh trăng, trông sao cực kỳ đáng thương.
Vào đêm hè yên tĩnh, trong không gian nhỏ hẹp với ngọn đuốc chập chờn, họ không còn giữ được lý trí nữa, theo bản năng hành động theo cảm tính.
A Nguyên ngồi xổm người xuống, kéo bàn tay của cô cẩn thận kiểm tra kỹ, thổi thổi vệt bỏng, rồi lấy cao thuốc trên người tự tay bôi một lớp thật dày.
Nhiệt độ hoà quyện vào nhau, trên mu bàn tay mỗi người đều có dấu vết cầm kiếm chai sần. Lâm Uyển thì nghĩ người kia phải làm việc nặng, còn A Nguyên cho rằng cô ấy đã có thói quen nhiều năm cầm dao bếp.
“Thôi để đấy ta làm, em đi nghỉ ngơi đi.”
A Nguyên đã nói với cô gái nhỏ như thế, thuận tiện xoa xoa đầu đối phương.
Lâm Uyển sững sờ một lúc, lát sau mới nở nụ cười tươi rói, nhào vào vòng tay của A Nguyên, mắt lấp lánh.
“A Nguyên tỷ tỷ là người đối xử với em tốt nhất trên thế gian này.”
Đối với Thân Văn Ngọc, đây là một cảm giác thần kỳ mà nàng chưa bao giờ trải qua. Năm ấy họ Thân chịu cảnh diệt môn, nàng cũng chỉ bé ngang A Uyển bây giờ. Về sau chỉ còn một thân một mình, lại còn phải gánh vác mối thù của cả trăm mạng người, nàng cứ thế lưu vong nửa năm, rồi mai danh ẩn tích đến tận bây giờ, lúc nào cũng cố gắng phải ngày một thêm mạnh mẽ, ngày một thêm lạnh nhạt.
Đã rất lâu rồi nàng không thân thiết với một ai như thế.
Nói một cách nào đó, nàng là cùng một loại người với Lệ Khâm – vừa mâu thuẫn lại vừa nhạy cảm – mong muốn mọi người sợ mình, nhưng lại khát vọng có một người để mình hoàn toàn tin tưởng.
Cho nên khi người này xuất hiện, nàng mất kiểm soát.
Nụ cười ngọt ngào đêm ấy cứ khắc sâu ở trong lòng A Nguyên như thế, không ngừng vỗ về nàng, động viên nàng – cái người đã kiệt sức và tuyệt vọng trên con đường báo thù tưởng chừng như vô vọng.
Tình cảm của hai người tiến triển nhanh đến khó tin, nắm tay, ôm, hôn môi, rồi ngủ với nhau như là những cặp tình nhân bình thường. Lâm Uyển vẫn gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng trong thanh âm lại có chút tình sắc không còn đơn thuần như trước. Cô sẽ kiễng ngón chân lên hôn đôi môi tỷ tỷ, cũng sẽ ôm cánh tay của tỷ tỷ ngủ say sưa. Giữa ca đêm, khi A Nguyên đang canh gác, cô đem đồ ăn nóng hổi vừa làm đến, sau đó ngọt ngào chui vào lòng của nàng, làm nũng nói em nấu cơm mệt quá.
A Nguyên từ nhỏ đã trải qua thảm cảnh, mấy năm nay tâm tình thay đổi không ít. Nàng không phải là một người có quá nhiều cảm xúc, nhưng nàng nguyện ý dành hết tình yêu và sự dịu dàng của mình cho Lâm Uyển, một cách nghiêm túc và chân thành nhất.
Lại nói đến sau này, Lâm Uyển vì để tiếp cận Kha Cảnh Dần, hạ độc A Nguyên.
Thực ra Lâm Uyển đã nói thật với Kha Cảnh Dần, bản thân mê dược không có hại. Nhưng mà cô không biết, người nhà họ Thân trời sinh đã có bệnh tật di truyền. Đối với họ, chất độc này nguy hiểm vô cùng. Vậy nên tuy A Nguyên chỉ uống một chút, nàng sốt cao, nằm mấy ngày trên giường mới may mắn khôi phục lại sức khoẻ.
Chuyện này đã trở thành khúc mắc vĩnh viễn giữa hai người, sau này tình yêu đan xen với thù hận, lại càng trở nên sâu sắc.
Để rồi khi A Nguyên một lần nữa lấy lại thân phận của Thân Văn Ngọc, nàng vẫn không thể bỏ được ngọn nến nhỏ trong lòng, như thiêu thân lao đầu vào lửa, bất luận phải cưỡng chế thế nào cũng muốn có được cô ấy.
Cho nên nàng thờ ơ nhìn Lệ Khâm phế một chân Lâm Uyển, kéo cái người máu me đầm đìa đó về nơi ở âm u của mình, khoá xích lại, hoàn toàn cắt đứt khả năng chữa khỏi chân của người con gái.
Nhưng khi kịch độc trên người cô ấy phát tác, nàng lại đi khắp nơi tìm kiếm thuốc giải, thậm chí là nhục nhã đến cầu xin ở chỗ Lệ Khâm, đổi lấy một chút khả năng đối phương sẽ sống sót.
Nàng muốn kiểm soát hết thảy của Lâm Uyển, sự sống của cô ấy, cái chết của cô ấy.
Ngay cả khi cô gái bé nhỏ ngọt ngào ngày ấy đã chẳng còn tồn tại nữa, chỉ còn một con sói mắt trắng với trái tim lạnh lẽo và không còn khái niệm thiện ác.
Trong đêm khuya yên tĩnh, độc của Lâm Uyển một lần nữa phát tác. Cô cuộn tròn trên giường, yếu ớt phun ra một ngụm máu tươi.
Thân Văn Ngọc kéo chăn gối ra, theo mùi máu và tiếng r*n r* tìm thấy khuôn mặt của Lâm Uyển. Nàng lau sạch vết máu, sau đó nhấc cô ấy dựa vào trong lòng mình.
Lâu dần cũng thành thói quen, những lúc thế này, nàng không thể giúp được gì, chỉ có thể ở sát bên cạnh cô ấy.
Ánh trăng không chiếu đến nơi này. Căn phòng tối mờ mịt, chẳng còn nhìn thấy gì.
Mà Lâm Uyển cũng không cho phép Thân Văn Ngọc đốt đèn, bởi vì trong cơn đau đớn tột cùng, cô khóc, và cô không muốn thể hiện phần yếu mềm này trước mặt của đối phương.
Hành động này chẳng qua chỉ là lừa mình dối người. Bởi vì trong đêm tối, Thân Văn Ngọc nâng niu khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, nghe thấy âm thanh r*n r* đến mức thống khổ của cô.
Ai cũng không lên tiếng. Hai người họ duy trì một sự cân bằng mong manh.
Thân Văn Ngọc đau lòng cô ấy, nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Lâm Uyển ỷ lại nàng ta, nhưng cô ấy vẫn luôn giả bộ không muốn.
Nửa giờ sau, cơn đau kết thúc. Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, đầu đầy mồ hôi, yếu ớt đến nỗi không thể nhấc nổi một đầu ngón tay.
Nhưng trong lòng lạnh lẽo vô cùng.
Thân thể của ai người đó khắc biết. Thời gian độc phát tác ngắn như thế này, cũng là vì cô đã yếu ớt đến nỗi không thể chịu thêm được tra tấn. Trong tích tắc, cô tưởng như mình đã chạm đến cái chết rồi.
Thân Văn Ngọc cũng nhận ra, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thì cũng mở miệng: “Ngày mai ta đến phủ Đốc công, Lệ đại nhân có thể chữa khỏi bệnh cho Kha công tử, thì nhất định…”
Lâm Uyển nhàn nhạt ngắt lời: “Thái giám kia đã từng từ chối ngươi rồi.”
“Vậy ta đi tìm Kha công tử.”
“…Từ khi nào mà A Nguyên tỷ tỷ lại trở nên ngu xuẩn như vậy?”
Thân Văn Ngọc sững lại.
Không phải vì Lâm Uyển đã mạo phạm nàng, mà là vì đã quá lâu rồi đối phương không gọi tên nàng như vậy. Cứ như thể trở lại ngày trước, giữa hai người không có thù hận, cũng không có đấu tranh.
Lâm Uyển cũng không cố gắng giãy dụa khỏi vòng tay nàng, chỉ miễn cưỡng lau mồ hôi lạnh ở trên thái dương, sau đó tiếp tục nói: “Ngươi nghĩ Kha Cảnh Dần là đồ ngu đấy à? Ta đã từng kề dao lên cổ uy h**p hắn, hắn không tự mình đi báo thù đã được coi là tốt lắm rồi. Thế mà ngươi còn chờ mong hắn cầu xin tha tội cho ta?”
Thân Văn Ngọc im lặng.
Đã từng thiếp thân hầu hạ nhiều năm, đương nhiên nàng biết tính khí của người kia. Chỉ là, có bệnh thì phải đi vái tứ phương… Nàng cũng không còn cách nào khác.
Muốn gặp được danh y, tiền thôi là chưa đủ, nữa là những người bình thường?
Mà lúc này người đang thoi thóp lại còn là Lâm Uyển.
Một kẻ chết cũng chưa hết tội.
Một lúc lâu, nàng mới nghẹn giọng nói: “Nếu ngươi chết, ta đem cái xích sắt này đuổi theo ngươi đến tận địa phủ. Dù cho ngươi có là người hay quỷ, đều không thể thoát khỏi sự kiểm soát của ta.”
Khó có được một lần Lâm Uyển không phản bác.
Có lẽ vì cô quá mệt, mệt đến không còn sức.
Chỉ có thể tuỳ ý gật đầu, trả lời “Được” một tiếng, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Thân Văn Ngọc vẫn lặng yên ngồi thẳng tại chỗ đó. Một lúc sau, xác nhận Lâm Uyển đã hoàn toàn ngủ say rồi, nàng mới nhẹ nhàng đặt người kia xuống giường.
Trong bóng tối, đôi môi của người đang ngủ tái nhợt đến chói mắt. Nàng nhìn rồi lại quay đi, cuối cùng cũng không nhịn được những rung động ở trong lòng, dịu dàng hôn trộm lên đôi môi ấy.
Lúc này, dường như hai người họ là một đôi uyên ương gặp nạn, chứ không còn là đối thủ nữa.
Có lẽ, trước đó rất lâu rồi, họ đã được định sẵn cái kết cục này, từ khi Nhị hoàng tử diệt môn nhà họ Thân, từ khi Bát hoàng tử cấu kết với các thế lực khác áp chế thảm án này, từ khi Lâm Uyển trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Bát hoàng tử.
Thế gian này đâu có thương tiếc cho người cơ cực.
Mà điều duy nhất Thân Văn Ngọc có thể làm được, là không ngừng cố gắng giãy dụa. Giãy dụa cho một kết cục bớt ảm đạm hơn.
Lời editor: Wow, nói thật là edit chương này mất nửa ngày thì nửa ngày còn lại tớ ngồi suy nghĩ về Lâm Uyển và Thân Văn Ngọc.
Đến tận bây giờ, tớ mới hoàn toàn bị mê hoặc bởi văn phong và cách dẫn truyện của tác giả luôn, vì chỉ thông qua vài tình tiết cũng có thể đưa cả hai nhân vật vào cái thế hoàn toàn bế tắc như thế này.
Đối với cặp đôi này, nút thắt không nằm ở việc họ ở hai phe phái chính trị như Đốc chủ và Tiểu Cảnh, họ thậm chí còn có chung mối thù với Bát hoàng tử và Nhị hoàng tử, vấn đề nằm ở việc họ đều có những tổn thương về niềm tin sâu đậm ở trong quá khứ và bị ám ảnh bởi hành động của người kia đối với mình. Thân Văn Ngọc bị Lâm Uyển hạ độc suýt chết. Lâm Uyển bị Thân Văn Ngọc mặc kệ Lệ Khâm đánh gãy chân mình. Để rồi cả hai đều thấu hiểu được tình cảm của nhau, nhưng không thể mở lòng ra được một lần nữa, đấy là chưa kể đến tình cảnh sinh ly tử biệt. Quá nhiều bi kịch trong một buổi tối 
Tớ thích và chăm chút phiên ngoại này lắm, nhưng cũng không có kinh nghiệm gì trong việc edit truyện bách hợp, mọi người có góp ý gì thì nhắn tớ nha. Tớ cũng mong mọi người sẽ chia sẻ cảm nhận về mối tình này, vì nếu có cách nào để “giải nút thắt” thì tớ sẽ nhẹ lòng hơn nhiều 