Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 53

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, dường như Thiên tử đã già đi mười tuổi rồi.

Trên triều liên tục gặp chuyện lớn, hậu cung lại không ngừng thị phi, Hoàng đế râu tóc đã bạc trắng, thân thể lại ngày một kém. Thái tử vẫn chưa được chỉ định chính thức, Ngài chỉ có thể liều mạng chống đỡ thân thể để làm việc, mệt nhọc quá độ, bệnh lớn bệnh nhỏ thường xuyên ghé thăm.

Đến cái tuổi này rồi, thân thể chỉ có ngày một trượt dốc xuống, chứ khó có thể phục hồi. Thái y viện bất lực, bất đắc dĩ phải bố cáo với thiên hạ, chiêu mộ lương y giỏi. Chỉ cần chữa khỏi bệnh được cho Hoàng đế, thưởng vạn lượng hoàng kim.

Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, không biết có bao nhiêu người đổ xô đến chen chúc ở cổng Hoàng cung. Nhưng trong vài trăm người, chỉ có vài cái tên mới có thể diện kiến Vua, để rồi tất cả phải dừng lại trước cửa ải cuối cùng của Cửu thiên tuế đương nhiệm.

Không gì khác, đó chính là khảo hạch cuối cùng mà Hoàng thượng tự tay đề ra – Để Đề đốc Đông Xưởng đổi triều phục, ngồi một chỗ, không mở miệng cũng không hành động gì, rồi để người tham gia quan sát mạch tượng trong vòng một khắc. Nếu không thể nói được hắn là thái giám thì không có tư cách để trị liệu cho Hoàng thượng.

Khảo hạch này đã đánh rớt bao nhiêu thần y trong dân gian, khiến cho Hoàng thượng bắt đầu đánh mất hy vọng, còn Thái y viện thì nơm nớp lo sợ.

Tiếp theo là đến lượt của một thiếu nữ xinh đẹp đến từ vùng Tây Nam. Cô đi một mình, chỉ cầm theo hộp thuốc nhỏ, một đường vượt qua các khảo hạch, đến trước chính điện.

Ngày đó vừa lúc Hoàng thượng triệu Lệ Khâm vào cung nghị sự, thấy thế, trực tiếp truyền thiếu nữ kia vào ngự thư phòng. Lệ Khâm, theo thường lệ thì được trang điểm thành bộ dáng của quý công tử, ngồi trên ghế gỗ lim, tay đặt trên mặt bàn, vẻ mặt vô cảm.

Ngược lại, thiếu nữ lại cười tươi, đôi mắt như câu hồn vô tình hay cố ý đảo qua hắn vài lần, rồi thong thả hành lễ, nói nhỏ một tiếng “Đắc tội Đại nhân” trước khi chạm vào cổ tay hắn.

Cô gái này tự xưng là thành viên của dị tộc trong miền núi Tây Nam. Văn hoá địa phương và Trung Nguyên rất khác nhau, ngón tay cô đeo đầy trang sức lấp lánh, chỉ cần chuyển động một chút là tạo thành tiếng leng keng.

Không đến nửa chén hương, cô hơi gật đầu, rồi lấy tay ra.

Lệ Khâm nhìn cô ta, phát hiện tầm mắt của đối phương đã luôn bám riết lấy mình, ánh mắt cười cợt, tràn đầy ái muội.

Trên ghế cao, Thiên tử hỏi một cách hứng thú: “Thế nào? Thần tử của Trẫm có chỗ nào không khoẻ trong người?”

“Thưa Bệ hạ, vị Đại nhân này rất khoẻ mạnh, không bị bệnh gì cả.”

Thiếu nữ tiến lên một bước, cung kính quỳ gối xuống rồi cúi đầu. Lệ Khâm nhìn qua từ bên cạnh, lại có thể thấy rõ biểu cảm tự tin trên mặt cô ấy, “Nhưng vừa rồi, khi kiểm tra mạch tượng, mạch khí của vị Đại nhân này có chút  không giống với nam tử bình thường. Dân nữ cả gan xin hỏi, vị Đại nhân này đến từ Đông Xưởng phải không?”

Giọng nói trong trẻo, tràn đầy nội lực nhưng không làm mất đi vẻ mềm mại, dịu dàng của người con gái. Cô vừa nói xong, ai cũng âm thầm ngạc nhiên.

Dù sao thì trong nửa tháng qua, đây cũng là người duy nhất có thể xác định chính xác thể trạng của Lệ Khâm.

Ngay cả Hoàng đế cũng vuốt râu, khen một câu: “Có bản lĩnh.”

“Tạ Bệ hạ.”

Thiếu nữ kia đứng dậy, hành lễ với Thiên tử như cách ở địa phương, rồi đi về chỗ cũ, ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại từ trên xuống dưới thân thể Lệ Khâm.

Ánh mắt đấy không chứa đựng sự công kích thù địch, nhưng cũng chẳng có bất cứ sự tôn trọng nào, chỉ đơn thuần là nhìn chằm chằm vào người đối diện, khiến cho người ta cảm thấy toàn thân không thoải mái.

“Bệ hạ là Thiên tử. Ngươi còn phải thể hiện thêm nếu muốn chứng minh khả năng y thuật của gia tộc ngươi.” Lệ Khâm cau mày, tiếp lời Hoàng đế.

Hắn là người có địa vị cao, nhiều năm phò tá Hoàng đế, chỉ một biểu cảm cũng toát ra khí chất áp bức cường đại. Lúc này, mặt hắn nghiêm túc, lời nói lại có ý muốn gây khó dễ, quả nhiên thành công tạo ra bộ dáng Diêm vương lãnh diện không dễ trêu chọc. Kể cả Viện trưởng nhiều năm của Thái y viện cũng lặng lẽ lùi ra sau một bước.

Thật không may, thiếu nữ kia lại chẳng để ý chút nào, thậm chí còn cười đầy quyến rũ: “Chuyện đó là đương nhiên, thưa Đại nhân.”

Sau đó, cô quay đầu lại, cung kính nói với Hoàng thượng: “Thưa Bệ hạ, tộc Thanh Nhã cư ngụ ở trong núi sâu, nghìn năm qua chuyên tâm nghiên cứu y thuật, quả thật là có nhiều phương thuốc quý giá, độc nhất thiên hạ.” Cô chỉ tay vào Lệ Khâm. “Nếu dân nữ có thể khôi phục nhân đạo cho vị Đại nhân này, liệu có thể chứng minh được không?”

Viện trưởng của Thái y viện đang đứng một bên dự thính bỗng trừng lớn hai mắt, kích động nhảy lên: “Hoang đường! Đao phủ ở Đông Xưởng là do Thái y viện một tay bồi dưỡng, làm sao có thể…”

Lại bị thiếu nữ cắt ngang lời.

“Tiên sinh đừng kích động, hãy nghe dân nữ giải thích rõ ràng. Đương nhiên, cho dù y thuật cao thâm đến đâu thì cũng khó có thể tái tạo một chi bị đứt lìa. Dân nữ nói là khôi phục nhân đạo, ám chỉ sau khi vị Đại nhân này uống thuốc, bộ phận của nam nhân sẽ được khôi phục trong vòng năm canh giờ. Nhưng đây chỉ đơn thuần là để hưởng lạc, hoàn toàn không có biện pháp khiến cho một người phụ nữ mang thai.”

Cô ta lấy ra một bình sứ, mở nút gỗ ra, đổ viên thuốc nâu đỏ vào lòng bàn tay, nghiêng người về phía trước để mọi người có thể thấy rõ: “Nếu Bệ hạ không tin, có thể để vị Đại nhân này uống vào, kiểm tra hiệu quả của thuốc ngay lập tức.”

Hoàng thượng có vẻ đang cân nhắc nghiêm túc.

Nhưng Ngài vẫn còn e ngại, đảo mắt nhìn Lệ Khâm mấy lần, một lúc sau mới mở miệng ra:

“Thần kỳ như vậy sao? Trẫm cũng muốn nhìn thử một chút.”

“Nhưng dân nữ có một thỉnh cầu khác.”

“Nói.”

“Thuốc này có dược tính đặc thù, một người chỉ được uống một lần trong đời. Nếu uống lần thứ hai, không chỉ không phát huy tác dụng mà còn tổn hại cho cơ thể. Đối với mỗi người bệnh mà nói thì một lần này cực kỳ quý giá. Ta thấy vị Đại nhân này có khuôn mặt đẹp, thân thể cao to, cường tráng, vừa nhìn đã có cảm giác ái mộ sâu sắc. Cho nên cả gan thỉnh cầu Bệ hạ, sau khi kiểm nghiệm hiệu quả của thuốc, có thể để cho ta và vị Đại nhân này cá nước thân mật?”

“Càn rỡ, ngươi có biết đây là Đề đốc Đông xương Lệ Đại nhân –“

Mặc dù Đại Thương là một đất nước có dân phong cởi mở, lời nói trắng trợn như vậy cũng rất khó nghe, chẳng khác nào coi người ta như món đồ chơi để tuỳ ý đùa cợt. Thái giám bên người Lệ Khâm không nhịn nổi nữa, tiến lên một bước, cao giọng trách mắng thiếu nữ kia.

Lại bị chủ từ nhà mình lườm đến câm nín.

“Nếu Ái khanh không muốn thì cứ việc từ chối.”  Hoàng thượng đúng lúc lên tiếng – Dù sao thì Lệ Khâm cũng là trọng thần quyền cao chức trọng, không thể không giữ gìn mặt mũi cho hắn.

Ai ngờ cái vị Diêm vương sống kia lại bình tĩnh khác thường: “Long thể của Bệ hạ mới là quan trọng nhất. Nếu nàng ta có năng lực như vậy thật, thần bằng lòng san sẻ với Bệ hạ.”

Vì thế, tất cả bề tôi rời khỏi Ngự thư phòng, chỉ còn chừa lại Hoàng thượng, Lệ Khâm, Viện trưởng đức cao vọng trọng của Thái y viện và thiếu nữ kia.

Nửa canh giờ sau, cánh cửa của Ngự thư phòng bị hất tung ra từ bên trong. Thị vệ Hoàng cung lần lượt đi vào, áp giải thiếu nữ kia vào trong Đại lao. Lão Viện trưởng thì liên tục thở dài, được dược đồng đỡ tay quay lại Thái y viện.

Lệ Khâm bàn bạc chính sự với Hoàng thượng một lúc rất lâu rồi mới rời cung. Khi đi, sắc mặt bình tĩnh, bước chân vững vàng, không một sợi tóc rối.

Mọi thứ diễn ra rất bình yên, không khác ngày thường là bao.

Khi Lệ Khâm quay trở lại phủ Đốc công, ám vệ nhỏ của hắn đang luyện kiếm trong sân.

Sau hai năm bồi bổ, võ công của Kha Cảnh Dần đã khôi phục được tám, chín phần. Dáng người cậu nhẹ nhàng linh hoạt. Thanh kiếm mà Lệ Khâm năm xưa đưa cho cậu dường như có sinh mệnh, linh động mà lợi hại, loé sáng trong ánh nắng mặt trời.

Cậu nhìn thấy Lệ Khâm liền xoay cổ tay, lập tức thay đổi hướng đi. Một tia sáng yếu ớt vụt qua, xé gió, cả thanh kiếm ghim sâu vào thân cây khô.

“Đốc chủ.” Kha Cảnh Dần thu thế, nhìn về phía cửa viện, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi càng thêm rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời với vài sợi tóc mai dính vào trên má.

Cậu mặc bộ đồ luyện võ, càng tôn lên eo thon, chân dài. Cổ áo hơi buông lỏng, lộ ra khuôn ngực nhỏ gầy, trên đó đang đeo một sợi dây đỏ gắn ngọc tỳ hưu. Một đỏ, một xanh càng làm nổi bật cảnh xuân mê người trước ngực.

Rõ ràng là hắn từng nhìn thấy những chỗ bí ẩn hơn nữa, nhưng sự dẫn dụ vô tình này lại hấp dẫn ánh mắt của Lệ Khâm.

Bùng –

Có tiếng núi lửa gầm vang, sau đó là phun trào nham thạch, dường như muốn thiêu chết, rút khô linh hồn của vạn vật xung quanh.

Vô hình, nhưng lại cực kỳ mãnh liệt.

Nham thạch nóng rực theo kinh mạch chảy xuống bụng dưới của Lệ Khâm. Cảm giác quen thuộc khiến cho hắn rùng mình, dường như, hồi còn trẻ hắn cũng đã mơ hồ trải qua rồi. Nhưng cũng không quen lắm, bởi vì nó quá mức hỗn loạn, quá mức điên cuồng. Mọi thứ trong cơ thể hắn đều đang kêu gào, h*m m**n con người trước mắt này.

“Ngài làm sao thế?”

Kha Cảnh Dần vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Cậu đi đến trước mặt Lệ Khâm, ngẩng đầu nhìn nam nhân mặt hồng đến mức khác thường, định giơ tay ra kiểm tra nhiệt độ cho hắn.

Chỉ là còn chưa đụng tới khuôn mặt, liền bị hắn đảo khách thành chủ ôm chặt lấy, dùng sức đè lên thân cây thô ráp, hôn mạnh bạo.

Đầu lưỡi của Lệ Khâm thô bạo và mạnh mẽ, không mang theo sự đùa giỡn như lúc thường ngày, mà vừa nôn nóng lại vừa điên cuồng, hung hãn chen vào miệng của Kha Cảnh Dần, l**m m*t cuống lưỡi vẫn còn mang mùi vị hoa quế của cậu. Dường như hắn đã trở thành nạn dân quanh năm hạn hán, lại giống như dã thú đã lâu không đi săn bắt, c**ng b** khoang miệng của đối phương, cọ xát vào làn da mỏng manh, khiến cho người kia không chịu được mà r*n r* vài tiếng yếu ớt.

Bàn tay của hắn cũng đi thẳng vào vấn đề, nhào nặn phần eo nhạy cảm nhất của Kha Cảnh Dần một cách mạnh bạo và tàn nhẫn, cách một lớp y phục mà làn da của cậu đã đỏ ửng rồi. Không một chút dịu dàng, hắn dùng đùi đè lên người con trai đang ngọ nguậy theo bản năng, cho đến lúc người kia bất đắc dĩ thả lỏng người ra, run nhẹ trong vòng tay hắn.

Có tiếng bọt nước trong trẻo vang lên.

Lệ Khâm m*t mạnh lấy đầu lưỡi của Kha Cảnh Dần, rồi lùi ra sau một chút, tạo ra sợi chỉ bạc ướt át.

“Đốc, Đốc chủ…” Kha Cảnh Dần ngửa đầu, liều mạng th* d*c.

Cậu vẫn không hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra với Lệ Khâm, chỉ cảm thấy cách cư xử của người này hôm nay cực kỳ không bình thường, giống như… một tên lưu manh vậy.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì cái danh từ này cũng không phù hợp với sư huynh của cậu chút nào. Rốt cuộc, hôm nay sư huynh…

“AA a-“

Một bàn tay to luồn vào vạt áo cậu, không biết đã làm gì mà khiến cho Kha Cảnh Dần kinh ngạc kêu một tiếng, bàn tay vẫn đang chạm vào tay Lệ Khâm đột nhiên nắm chặt lại, nhìn kỹ thì hơi run rẩy.

“Thật nhạy cảm.”

Hơi thở của Lệ Khâm phả vào vành tai Kha Cảnh Dần, hun nóng da cậu đến mức bỏng rát.

Từ khi tình trạng sức khoẻ của cậu chuyển biến tốt, hạ nhân không được phép tuỳ ý ra vào nơi ở của cậu, vậy nên cũng không phải sợ người ngoài nhìn thấy cảnh thân mật này. Nhưng dù sao thì, họ vẫn đang ở bên ngoài, tắm mình trong nắng gió, trên đầu là bầu trời xanh.

Kha Cảnh Dần vốn là một người da mặt mỏng, lại vừa luyện kiếm xong, bắp thịt gân cốt căng thẳng, còn mẫn cảm hơn so với thường ngày. Vừa bị chọc ghẹo một chút, toàn thân cậu đã nóng lên rồi.

Đúng lúc Lệ Khâm không có nhiều kiên nhẫn, cảm giác con mồi của mình thuận theo rồi, năm ngón tay trở thành móng vuốt, xé toạc quần dài của người trong lòng.

Tà áo dài không thể che được đùi, từ trong khe hở lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

“Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh.” Lệ Khâm thở hổn hển, thô lỗ kéo cổ áo của Kha Cảnh Dần ra, x** n*n xương quai xanh và cổ của cậu: “Ta muốn em lắm.”

“Em lúc nào cũng là của Đốc chủ mà.” Kha Cảnh Dần vẫn chưa biết mình đang đối mặt với điều gì, dù rất bối rối nhưng vẫn vô thức trả lời.

Vì vậy, nam nhân kia trở nên điên cuồng ngay lập tức, như thể cuồng phong mưa rào.

Tiếng vải vóc bị xé nát lại vang lên. Lúc này thì chiếc áo rách toác đã không thể che lấp cơ thể trắng loá của Kha Cảnh Dần.

Cùng lúc đó, không có sự ngăn trở của những lớp vải áo, cuối cùng thì cậu cũng phát hiện ra sự đụng chạm khác thường ở vị trí bụng dưới của mình.

Có một đồ v*t c*ng, nóng đến hầm hập, đang đè lên người của cậu.

Cái này – Không thể nào!

Cậu tròn mắt lên một cách không thể tin nổi, chưa kịp phản ứng lại thì bị vật đó ghì chặt vào người.

Cách một lớp vải, nhẹ nhàng giải toả.

Lệ Khâm dùng một tay ôm lấy eo của Kha Cảnh Dần, nhấc cậu lên khỏi mặt đất, cố định ở trên thân cây, rồi hơi cúi người hôn lên đầu vú đang c**ng c*ng, trong khi th*n d*** cưỡng chế banh rộng đôi chân của cậu ra, chạm bộ phận nhạy cảm của hai người vào nhau thông qua lớp y phục mỏng.

h* th*n ma sát với y phục thêu hoa văn tinh xảo, mùi trầm hương nồng đậm không ngừng bao trùm lấy cơ thể của Kha Cảnh Dần, có chút giống với Đêm Giao thừa khi họ lần đầu gặp nhau.

Nhưng cả hai đều không phải là đứa trẻ mới lớn.

Đến lúc này rồi, mặc dù vẫn không hiểu được tại sao Đốc chủ nhà mình lại có thể c**ng c*ng được, Kha Cảnh Dần vẫn cố hết sức thả lỏng cơ thể, run rẩy tự dâng mình đến miệng sói lớn.

“Đốc chủ, đừng… Vào phòng đi ạ.”

Một nụ hôn nữa lại kết thúc. Cậu duỗi tay, nắm lấy vai Lệ Khâm để ổn định lại thân thể, chịu đựng hơi thở gấp gáp, cầu xin hắn.

“Sợ à?”

Kha Cảnh Dần lắc đầu: “Chỉ là em có chút khẩn trương.”

Vì vậy, Lệ Khâm trực tiếp lật ngược cơ thể của cậu, cự tuyệt lời cầu xin: “Làm ở chỗ này. Sẽ không có ai tới đâu.”

Hôn môi dường như không bao giờ là đủ. Có lẽ đây cũng là một loại thủ đoạn để khiến con mồi bối rối. Lệ Khâm đưa lưỡi sâu vào trong miệng cậu, đẩy cơn tình triều ngày một lên cao. Vừa mập mờ lại vừa kịch liệt, mấy vòng như thế, cảm giác tê dại từ cuống lưỡi đã lan xuống toàn thân thể Kha Cảnh Dần.

Bắp thịt căng thẳng dần dần mềm nhũn, cậu hoàn toàn mất hết sức lực, để cho Lệ Khâm muốn làm gì thì làm.

Đai lưng của Lệ Khâm không biết đã mở toang ra từ bao giờ. So với quan phục thường ngày, bộ lễ phục này có kết cấu đơn giản hơn rất nhiều, bên trong áo ngoài là một lớp lót, vải mỏng nhẹ, thấy rõ ràng cơ ngực rắn chắc.

Kha Cảnh Dần chỉ cảm thấy Đốc chủ nhà mình hôm nay có một loại dã tính khó tả, toàn thân toát ra hơi thở của kẻ săn mồi, làm cho cậu sợ hãi, mà cũng không nhịn được mà luân hãm trong bể tình. Hắn cũng không coi nhẹ bộ phận vẫn được q**n l*t che dấu, bàn tay to quen thuộc tiến đến khiêu khích.

Nhưng cả hai đều chưa thể hoàn toàn thoải mãn được, cả người ngứa ngáy.

Vì thế, Kha Cảnh Dần không nhịn được mà áp mặt vào hõm cổ của đối phương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng rực và bắp thịt rắn chắc của người kia.

Nhưng cậu quên mất rằng hành động này cũng có thể hiểu là một kiểu thúc giục thầm lặng.

Trong nháy mắt, cơ đùi của Lệ Khâm căng lên, trên trán nổi gân xanh, không thể kiềm chế được tác động của d*c v*ng nữa, tự c** q**n lót của mình, dùng sức thúc vào g*** h** ch*n của Kha Cảnh Dần.

“A… A á-“

Hai người bị ép chặt vào nhau, bên hông vẫn còn sót lại mấy mảnh vải vụn. Nếu có người thứ ba xuất hiện cũng sẽ chẳng thể nhìn thấy gì, ngoại trừ tiếng hét thất thanh của Kha Cảnh Dần và hai con mắt đỏ tươi của Lệ Khâm.  

Kha Cảnh Dần không chịu nổi mà ngửa cổ lên, hai tay siết chặt lấy vai của Đốc chủ nhà mình, lòng bàn chân duỗi thẳng, đá loạn xạ vào trong không khí, toàn thân run rẩy.

“Sư huynh ơi, sâu quá… Trướng quá…”

Mặc dù cậu đã sớm được điều giáo đến mềm mại ngoan ngoãn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên g*** h*p chân chính. Tính khí của Lệ Khâm thô to hơn ngọc thế mà hắn thường xuyên sử dụng, lại nóng bừng bừng. Đầu d**ng v*t hơi nhếch lên nghiền vào trong thành ruột, mạnh mẽ thăm dò, xâm phạm đến những vị trí sâu nhất bên trong.

Kha Cảnh Dần chưa bao giờ trải qua cảm giác này, vừa mạnh mẽ lại vừa kì quái, giống như mình là con mồi bị răng nanh xé toạc bụng, lộ ra nội tạng chưa từng được ai nhìn thấy.

Nhưng cũng không quá đau, thật thoải mái, thoải mái đến nỗi cậu cảm thấy nhục nhã.

Lệ Khâm vòng đôi chân yếu ớt của Kha Cảnh Dần quanh eo của mình, rồi dùng hai tay luồn qua nách, nửa đỡ nửa ôm, ghì chặt cậu vào giữa thân cây, sau đó thở vài hơi, không có bất cứ cảnh báo nào, đột ngột th*c m*nh vào.

“A A ưm –“

Chú chim đang giấu mình trong tán lá bỗng giật mình, vụt phát bay đi làm rơi vài chiếc lá. Hai người kia lại chẳng để ý chút nào, trái lại còn hưng phấn hơn.

Ban đầu chỉ có tiếng va chạm của hai cơ thể. Nhưng ngay sau đó, càng nhiều âm thanh khác xen vào, tiếng nước nhớp nháp cũng đặc biệt rõ ràng. Hai tiếng thở hổn hển lồng vào nhau, trong đó có một tiếng nỉ non nức nở.

“Sư huynh, Đốc chủ… Ưm…”

Con mồi van xin thợ săn thương xót, miệng không ngừng kêu gào tha thứ, h** h***t lại ôm chặt hung khí, tiết ra càng nhiều dịch thể.

Hai đầu vú của Kha Cảnh Dần bị m*t đến sưng đỏ lên, mọi hành động ngọ nguậy theo bản năng đều bị trấn áp một cách vô tình. Ám vệ trẻ tuổi một thân võ công, bây giờ lại chỉ có thể mềm nhũn tay chân, bị người khác ôm ở ngang hông, bị thúc vào tất cả những chỗ mẫn cảm nhất, không ngừng cầu xin tha thứ trong cơn kh*** c*m đáng sợ.

Dần dần, ngay cả k** r*n cũng không được.

Nam nhân đẩy nhanh tốc độ, lần nào cũng rút cả tính khí ra rồi dập mạnh vào. Dịch thể trong suốt nhỏ từ nơi g*** h**n của hai người, ướt một mảng đất, nhìn cực kỳ d*m d*c.

Thần trí của Kha Cảnh Dần bị đánh bật ra khỏi cơ thể, ngoại trừ gào thét và thở hổn hển, cậu không nói được gì. Ánh mắt của cậu cũng dần mất đi ý thức, không còn tiêu điểm nữa, chỉ vô thức nhìn lên giọt mồ hôi đang chảy dọc trên sống mũi của Lệ Khâm, tách một tiếng, rơi xuống khuôn mặt mình.

Trên bầu trời mây vẫn hững hờ trôi, thi thoảng thì có vài cơn gió, thổi lên tấm da thịt đang loã thể của hai người.

Rõ ràng là không có người ngoài ở đây, nhưng vẫn có vô số những cặp mắt đang theo dõi đôi tình nhân g*** h*p. Đó là hoa, là cây, là chim, là bướm.

d*c v*ng đơn thuần đan xen với sắc thái căng thẳng và nhục nhã, tạo thành một cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng.

Lệ Khâm cố ý trì hoãn thời gian l*n đ*nh, đợi đến khi Kha Cảnh Dần đã bắn hai lần, hắn mới chạy nước rút rồi đột ngột xuất tinh.

Cùng lúc đó, cúi người hôn lên miệng cái người trong vòng tay mình.

Tinh hoa tích luỹ mười mấy năm trời vừa nóng rực lại vừa mãnh liệt, tràn ngập vào trong huyệt tâm vốn đã mềm nhũn, khiến cho người kia càng thêm mất kiểm soát. Tiếng khóc đáng thương của Kha Cảnh Dần đã bị bịt chặt, chỉ có thể kêu ô ô, đôi chân không còn quặp vào eo của Lệ Khâm như trước nữa, mà chỉ giãy dụa được hai lần rồi gục xuống.

Cậu lại cao trào một lần nữa. Cảm xúc từ lần trước còn chưa qua đi, cơn kh*** c*m đến sau đã nhanh chóng ập tới. Lần này, cậu l*n đ*nh chỉ bởi những k*ch th*ch ở thân sau.

Linh hồn bị d*c v*ng chiếm lấy, thậm chí cậu còn quên đi phải hô hấp, toàn tâm toàn ý nhận lấy cơn tình ái kh*ng b* này.

Mãi đến khi Lệ Khâm ngừng xuất tinh, ánh sáng trắng lập loè trong đáy mắt của Kha Cảnh Dần mới bắt đầu tản đi chỗ khác. Bụng của cậu căng lên vì chứa đầy t*nh d*ch, trông như một người vừa bị tàn nhẫn làm nhục, đáng thương cực kỳ, nhưng lại có một vẻ đẹp mong manh.

d*c v*ng là một con thú dữ. Sau khi đã thoả mãn, Lệ Khâm mới dần bình tĩnh lại được. Hắn hôn lên môi của Kha Cảnh Dần, cẩn thận thả người kia xuống dưới mặt đất.

Nhưng đã đến lúc này rồi, đôi chân của Kha Cảnh Dần mềm đến nhũn nhão. Một khi không được chống đỡ, thân thể liền trượt dọc xuống theo thân cây, cuối cùng quỳ lên cát mềm.

Lệ Khâm không đỡ cậu.

Ngay khi Kha Cảnh Dần ngẩng đầu, chỉ thấy một đồ v*t c*ng ngắc đang chắn ngang tầm mắt của mình – đầu d**ng v*t đỏ hồng vẫn còn sót lại chút t*nh d*ch tanh tưởi.

“Tiểu Cảnh, há miệng ra.”

Thân hình cao lớn bị bóng râm che khuất, ánh mắt sáng rực của hắn càng lộ rõ vẻ cao cao tại thượng, thẳng thừng ra lệnh.

Kha Cảnh Dần ngoan ngoãn há miệng ra, vươn đầu lưỡi l**m sạch t*nh d*ch còn sót lại.

Ngay cả khi bị Lệ Khâm th*c m*nh vào trong khoang miệng, d**ng v*t chạm tới cổ họng một cách đầy đe doạ, cậu cũng không phản kháng, ngoan ngoãn thu răng lại, để người xâm phạm thoả mãn đùa giỡn, phát tiết d*c v*ng.

Cảm giác bị người khác hoàn toàn khống chế đúng là rất gây nghiện.

Kha Cảnh Dần ngẩng đầu, đối diện với Lệ Khâm.

Ánh mắt cậu ướt át, tóc mái dính vào hai má, trông giống hệt như chó con trung thành đang khẩn cầu chủ nhân ban cho một chút lòng thương hại.

– Đương nhiên, chủ nhân của cậu từ trước đến nay đều chưa bao giờ keo kiệt.

Lệ Khâm dịu dàng sờ lên mặt Kha Cảnh Dần, móng tay ngón út cào nhẹ lên vành tai đỏ ửng.

“Vẫn còn bốn canh giờ, Tiểu Cảnh đừng có lãng phí thời gian.”

Bình Luận (0)
Comment