Sau Khi Biến Nhỏ, Tôi Bị Kẻ Thù Nuôi Dưỡng!

Chương 54

Hương cháo hải sản bay trong phòng, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa trên mặt bàn gỗ.

Đường Mạt dùng thìa khuấy cháo trong bát. Hương vị tươi ngon của thịt cua hòa quyện với vị ngọt mềm của gạo. Món ăn ngon lành ở ngay trước mắt, nhưng anh lại không phải một thực khách đủ tư cách để thưởng thức.

Trước đây, Đường Mạt chưa bao giờ nghĩ Tống Trường Độ lại có sức hấp dẫn đến vậy.

Còn bây giờ, Tống Trường Độ ngồi đối diện, ngón tay thon dài cầm chiếc thìa sứ, động tác múc cháo cũng tao nhã như đang thao tác một dụng cụ chính xác trong phòng thí nghiệm.

Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc sơ mi ngắn tay màu xanh biển, cổ áo hơi mở, để lộ một phần xương quai xanh với đường nét rõ ràng. Dưới tay áo, hình vẽ huỳnh quang ẩn hiện. Hai hình vẽ có cùng chủ đề, là nguồn gốc của niềm vui thầm kín trong lòng Đường Mạt.
Ánh mắt anh vô thức dừng lại ở đó một giây, rồi nhanh chóng dời đi.
Anh cũng không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn đi ăn với Tống Trường Độ như vậy. Dù trước đó đã tự dỗ dành bản thân, nhưng khi nhìn thấy Tống Trường Độ, anh vẫn không tránh khỏi sự buồn bã.

Bỏ qua những cảm xúc ngây thơ của tuổi thiếu niên, đây là lần đầu tiên anh thực sự "động lòng".

Anh không phải siêu nhân, cũng không uống thuốc lãng quên. Anh không thể vừa nghĩ thông suốt đã có thể bước ra ngay lập tức. Cứ nhìn thấy Tống Trường Độ, những cảm xúc muốn quên nhưng không thể quên lại ùa về.
Đường Mạt cúi đầu khuấy cháo trong bát. Hơi nóng từ cháo bốc lên.

Tống Trường Độ ngồi đối diện, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt bình tĩnh đặt trên người Đường Mạt: "Không hợp khẩu vị à?"

Đường Mạt giật mình, lắc đầu: "Không có, ngon lắm."

Như để chứng minh lời nói của mình, anh múc một thìa cháo cho vào miệng, nhưng không nếm được chút vị gì.

Câu nói "Tôi sợ cậu ấy không đồng ý" của Tống Trường Độ cứ luẩn quẩn trong đầu anh.

Trong khoảnh khắc, phòng ăn trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng bát đũa va chạm khe khẽ.

Đường Mạt nhìn chằm chằm con tôm đã bóc vỏ nổi trên mặt cháo, thấy lòng phiền muộn, cuối cùng không nhịn được mở lời: "Tống Trường Độ."

Tống Trường Độ ngước mắt: "Hửm?"
Thà đau ngắn còn hơn đau dài. Đường Mạt nắm chặt chiếc thìa: "Rốt cuộc là ai vậy?"

Vừa dứt lời, anh đã hối hận ngay lập tức. Câu hỏi này quá thẳng thắn, gần như đã bộc lộ hết tâm tư của anh.

Nhưng tên đã bắn thì không thể quay đầu.

Tống Trường Độ buông đũa, ngước mắt nhìn anh: "Cậu có vẻ rất tò mò về vấn đề này."

Từ hôm qua đến giờ, Đường Mạt đã hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi.

Đường Mạt giả vờ bình tĩnh: "Chỉ cần là người quen cậu, chắc đều rất khó không tò mò."

"Thật vậy sao?" Giọng Tống Trường Độ mang theo ý cười như có như không:

"Tôi cứ nghĩ chỉ có cậu mới quan tâm và tò mò đến vậy thôi."

Đường Mạt sững sờ trong chốc lát. Tống Trường Độ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đã nhìn ra anh có ý đồ xấu?
Đường Mạt dò hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Tống Trường Độ không trả lời, chỉ vươn tay thêm nửa bát cháo vào bát của anh: "Ăn lúc còn nóng đi."

Hành động lảng tránh này làm Đường Mạt thấy khó chịu trong lòng.

"Cẩn thận nóng." Tống Trường Độ nhắc nhở.

Đường Mạt thất thần cúi đầu ăn cháo.

"Thật ra..." Đường Mạt chịu đủ sự im lặng, đột nhiên lên tiếng, giọng có chút khàn: "Nếu cậu thực sự thích đối phương, thì nên dũng cảm lên một chút."

Tống Trường Độ dừng động tác: "Hửm?"

"Ý tôi là!" Cứ lòng vòng như vậy thật không phải phong cách của Đường Mạt. Tự kỷ dằn vặt hai ngày đối với anh mà nói đã là một sự bất ngờ và dày vò. Anh dứt khoát, ra sức bày mưu tính kế cho Tống Trường Độ:

"Cậu ưu tú như vậy, đối phương không có lý do gì mà không thích cậu cả."

"Sớm tỏ tình, sớm có người yêu, không phải tốt hơn sao."

Anh đã thất tình rồi, Tống Trường Độ không thể nào cũng giống anh, yêu mà không có được, khổ sở dày vò.

Giữa hai người họ, ít nhất cũng phải có một người được hạnh phúc chứ?

Nói xong, Đường Mạt cúi đầu uống vài ngụm cháo, sợ mình không giữ nổi bình tĩnh mà bị Tống Trường Độ nhận ra điều bất thường.

Đường Mạt dứt lời, phòng ăn lại một lần nữa chìm vào im lặng.
"Đường Mạt." Tống Trường Độ đột nhiên gọi anh.

Đường Mạt: "Hả?"

Tống Trường Độ nhắc nhở: "So với tôi, vấn đề của cậu không phải khẩn cấp hơn sao?"

Đường Mạt theo bản năng hỏi: "Vấn đề gì của tôi?"

Chuyện cấp bách không phải là làm rõ tình cảm của Tống Trường Độ sao?

Tống Trường Độ nghi ngờ anh đã quên bùa "phúc bài": "Tôi thích ai không quan trọng. Quan trọng là phải giải quyết chuyện cậu bị thu nhỏ trước đã."

Đường Mạt: "...

Hai ngày nay, anh chỉ lo nghĩ về người trong lòng của Tống Trường Độ, quả thật đã quên chuyện này mất rồi.

Thấy Đường Mạt sững sờ, Tống Trường Độ thong thả bổ sung: "Cho nên tôi không vội, đợi khi nào cậu tìm được 'chính duyên' thì nói tiếp."

Đường Mạt: "?"

Đường Mạt cảm thấy có gì đó không đúng, cau mày: "Chẳng lẽ tôi không tìm thấy 'chính duyên' thì cậu sẽ không tỏ tình với người mình thích sao?"

Tống Trường Độ bật cười: "Sao cậu lại sốt ruột hơn cả tôi thế."

"Tôi có thể không sốt ruột sao?"

Đường Mạt cảm thấy suy nghĩ của Tống Trường Độ có vấn đề. Anh thật lòng mong Tống Trường Độ có được hạnh phúc:

"Chuyện này sao có thể chờ được, trong tình cảm mà cứ do dự mãi thì sao được?"

Bây giờ anh đang thất tình, "chính duyên" của anh không biết còn ở xó xỉnh nào. Anh không thể làm chậm trễ hạnh phúc của Tống Trường Độ.

Một người tốt như Tống Trường Độ, không có lý do gì phải làm vậy vì anh.
Tống Trường Độ nhướn mày: "Do dự?"

"Chẳng lẽ cậu không phải?" Đường Mạt nhíu mày nhìn cậu ấy: "Thích thì phải nói ra. Cậu không nói thì đối phương sao biết được?"

"Đợi cậu chuẩn bị xong, nhỡ đâu đối phương thích người khác, tìm người khác làm bạn trai thì sao?"

" 'Mưu sự tại nhân' không phải áp dụng cho mọi chuyện. Cậu không tỏ tình thì làm sao biết đối phương có thích cậu không? Nhỡ đâu người ta cũng thích cậu thì cậu chẳng phải phí thời gian sao?"

Đường Mạt thật lòng muốn Tống Trường Độ hạnh phúc, nói một tràng dài, cuối cùng đập bàn tổng kết:

"Cậu có cái miệng để làm gì, thích thì phải nói ra, dũng cảm lên!"

Vẻ mặt Tống Trường Độ khẽ biến đổi: "Dũng cảm lên?"

Đường Mạt nghiêm túc gật đầu: "Kể cả bị từ chối cũng không sao, ít nhất đã truyền đạt được tâm ý của mình."

Đường Mạt nói tiếp: "Bị từ chối còn có thể quang minh chính đại theo đuổi. Như vậy sau này nhớ lại đoạn tình cảm này, cũng sẽ không hối hận vì mình đã quá hèn nhát. Hơn nữa cậu..."

Một bóng mờ bao phủ. Trán anh đột nhiên nóng lên. Đường Mạt đang thao thao bất tuyệt bỗng im bặt.

Tống Trường Độ vừa đứng dậy, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán anh.
1

Đường Mạt: "?"

Đường Mạt: "!"

Nụ hôn này nhẹ như lông chim lướt qua, nhưng khiến toàn thân Đường Mạt cứng đờ.

Cái thìa trong tay "leng keng" một tiếng rơi vào bát. Đường Mạt không thể tin nổi mở to mắt.

"Cậu..." Anh vẻ mặt kinh ngạc và mơ hồ nhìn Tống Trường Độ, giọng nói lạc đi: "Cậu làm gì vậy?"

Tống Trường Độ ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt bình tĩnh như thể vừa rồi không có gì xảy ra:

"Cậu không phải bảo tôi đối mặt với người mình thích thì phải dũng cảm lên sao?"

Đường Mạt: "???"

Đường Mạt đầu óc trống rỗng. Anh há miệng, nhưng không thốt ra được lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tống Trường Độ.

Tống Trường Độ có ý gì?

"Dũng cảm lên" và việc cậu ấy đột nhiên hôn mình có liên quan gì đến nhau?

Đường Mạt, người vốn luôn suy nghĩ rất nhanh, giờ đây "đơ" rồi, không thể hoạt động.

Tống Trường Độ vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt có ý cười dịu dàng. Cậu ấy vươn tay chọc chọc vào khuôn mặt trắng sứ của Đường Mạt, hỏi: "Sao, sợ rồi à?"

Đường Mạt cứng đờ như khúc gỗ, một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng nói, nhưng ngữ điệu vẫn rất mơ hồ: "Ý, ý cậu là...

"Cậu cậu cậu" nửa ngày, Đường Mạt cũng không "cậu" ra được vế sau.

Người giỏi biện luận nhất lại bị đối thủ đánh úp, trong chốc lát mất luôn khả năng ngôn ngữ.

Tống Trường Độ nhìn đôi mắt đờ đẫn của anh, từ từ nói: "Tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng rồi."

Đường Mạt theo bản năng hỏi: "Rõ ràng cái gì?"

Tống Trường Độ khẽ thở dài: "Người tôi thích, miệng cứng lòng mềm, thông minh và nổi bật, có duyên với mọi người nhưng đôi khi lại đặc biệt ngốc nghếch..."

Đường Mạt chớp chớp mắt, ngơ ngác lắng nghe, thầm nghĩ: "Vậy thì sao? Tại sao lại hôn mình?"

Thấy Đường Mạt vẫn vẻ mặt không hiểu, Tống Trường Độ có chút bất lực, nói thẳng:

"Chuyện tôi thích cậu, lẽ nào lại thể hiện không rõ ràng đến vậy sao?"
2

  Lời của editor : Cuối cùng cũng nói rồi ~~ *Tung hoa* *Tung hoa*

Bình Luận (0)
Comment