Đường Mạt nghi ngờ Tống Trường Độ đã ăn phải hải sản bị dị ứng mà nói lảm nhảm, hoặc chính anh uống cháo hải sản mà sinh ra ảo giác.
"Tống Trường Độ thích mình? Làm sao có thể?"
Trên trán phảng phất còn lưu lại cảm giác mềm mại của nụ hôn vừa rồi, nhắc nhở Đường Mạt rằng chuyện vừa rồi không phải là ảo tưởng của anh.
Đối diện với đôi mắt Tống Trường Độ, Đường Mạt vô thức nuốt nước bọt. Đứng dậy, giọng anh vẫn còn run:
"Cậu... nói là tôi ư?"
Tống Trường Độ ngồi ngửa đầu nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch: "Nếu không thì sao?"
Cơ thể Đường Mạt cuối cùng cũng phản ứng chậm lại vài nhịp. Anh rõ ràng đứng yên tại chỗ không làm gì cả, nhưng toàn thân máu vẫn cùng nhau dồn lên đầu.
Với trí nhớ tốt của mình, Đường Mạt nhớ lại miêu tả của Tống Trường Độ về người trong lòng, bắt được sơ hở của cậu ấy: "Cậu không phải nói người cậu thích đẹp hơn cậu sao...?"
Đường Mạt cảm thấy có gì đó không đúng, còn vẻ mặt của Tống Trường Độ lại hiếm khi lộ ra sự bối rối: "Điều đó không phải sự thật sao?"
Ngay cả khi hai người còn có định kiến với nhau, Tống Trường Độ cũng chưa bao giờ phủ nhận vẻ ngoài của Đường Mạt. Trong mắt cậu ấy, Đường Mạt sở hữu một đôi mắt hồ ly đẹp và quyến rũ nhất.
Hấp dẫn lòng người, mê hoặc tâm hồn.
Tống Trường Độ nói một cách đương nhiên, Đường Mạt nhìn khuôn mặt đó, trong đầu bỗng nhiên nảy ra vài chữ:
"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Đường Mạt bị ý nghĩ của chính mình làm cho ngượng ngùng. Anh giả vờ ho một tiếng, dời tầm mắt đi, rồi lại thoáng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính: "Tóc lộn xộn, khóe miệng còn dính cháo..."
Đường Mạt: "!"
Đẹp ở đâu chứ?!
Đây cũng được coi là một màn tỏ tình. Ngón tay Đường Mạt khẽ động, muốn chỉnh lại mái tóc lộn xộn, nhưng trước mặt Tống Trường Độ thì anh cố nhịn.
Đường Mạt cố gắng đè nén trái tim đang vui mừng đập thình thịch, nhìn Tống Trường Độ: "Cái này... có tính là tỏ tình với tôi không?"
Nói là vậy, nhưng trong lòng Đường Mạt đã chuẩn bị để rụt rè đồng ý, khóe miệng đã gần như không thể kiểm soát. Không ngờ Tống Trường Độ lại bình tĩnh mở lời: "Không tính.
1
Đường Mạt: "???"
Sững sờ trong một giây, Đường Mạt bỗng dưng bực tức: "Tống Trường Độ, cậu đùa tôi à?"
Vừa nói, Đường Mạt vừa nhìn xung quanh phòng ăn, xem có vật gì tiện tay để "hủy diệt" hay không.
Đáng tiếc, toàn bộ phòng ăn, ngoài bàn ghế ra, chỉ có cái bình hoa thủy tinh cắm hoa tươi là có vẻ có chút sát thương.
Ngay khi Đường Mạt đang suy nghĩ nên dùng bình hoa hay trực tiếp nhấn Tống Trường Độ vào bát cháo hải sản nóng hổi, thì nghe Tống Trường Độ nói:
"Cái này không thể coi là tỏ tình, vì tôi còn chưa chuẩn bị hoa tươi."
Vẻ mặt vốn đang dần trở nên hung dữ của Đường Mạt: "...Hả?"
Tống Trường Độ nhìn anh: "Cậu thích hoa gì?"
Tống Trường Độ chưa từng yêu đương, nhưng cậu ấy cũng hiểu được rằng tỏ tình thì cần có hoa tươi.
Tống Trường Độ không đi theo lối mòn, nhưng ngữ khí lại quá nghiêm túc, nhất thời Đường Mạt không biết trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: "Tôi có phải con gái đâu, chuẩn bị hoa gì chứ..."
Tống Trường Độ sửa lại: "Không phải con gái thì không thể thích hoa sao."
Yêu thích không phân biệt nam nữ, chắc hẳn không có ai ghét việc nhận được một bó hoa tươi.
Đường Mạt định nói Tống Trường Độ đã tích cực hơn, nhưng khóe miệng nhếch lên đã tiết lộ tâm trạng vui vẻ của anh: "Tống Trường Độ, cậu trông không giống người lần đầu tiên yêu đương chút nào."
Cũng khá giỏi đấy chứ.
Không cần truy hỏi câu trả lời của Đường Mạt, thái độ của anh đã nói lên tất cả. Sợi dây căng thẳng trong lòng Tống Trường Độ thả lỏng một chút, đáy mắt ánh lên vài phần ý cười: "Tôi cũng phải học chứ."
Trong trường họ luôn có thể thấy các cặp đôi tay trong tay đi qua đi lại. Nam có, nữ có.
Đường Mạt nhướn mày rất cao: "Tôi cứ tưởng trong lòng cậu chỉ có học tập thôi chứ."
Không ngờ Tống Trường Độ còn có tâm tư quan sát các cặp đôi trong trường là thế nào.
Tống Trường Độ không phản bác: "Trước khi quen cậu, đúng là như vậy."
Đường Mạt nghe vậy, lòng "rùng mình". Cậu có chút không quen với một Tống Trường Độ nói ra những lời như thế.
Ánh sáng từ đèn chùm trong phòng ăn phản chiếu những quầng sáng nhỏ trên thành bát sứ.
Đường Mạt dùng thìa khuấy những con sò cuối cùng dưới đáy bát.
Tiếng kim loại va chạm với sứ rất nhỏ. Anh liếc nhìn Tống Trường Độ hết lần này đến lần khác.
Tống Trường Độ đang bóc càng cua, đầu ngón tay dính chút nước sốt lấp lánh.
Đường Mạt luôn cảm thấy Tống Trường Độ đẹp từ đầu đến chân.
Anh cũng không ít lần cảm thán đôi tay này của Tống Trường Độ rất thích hợp để nói chuyện tình cảm.
Nhưng trước đây chỉ là đơn thuần thưởng thức, giờ đây anh lại thấy đôi tay này đặc biệt quyến rũ.
Đến cả đường cong của móng tay cũng trông quá mức mượt mà và gọn gàng.
"Ngày mai có muốn đi đài quan sát sao không?" Tống Trường Độ đột nhiên mở lời, đặt thịt cua đã bóc xong vào bát.
Đường Mạt: "Dự báo thời tiết nói ngày mai chỉ số bầu trời trong xanh rất tốt."
Thích hợp hẹn hò, thích hợp ngắm sao.
"Đài quan sát sao?" Đường Mạt tò mò:
"Cần phải mang kính viễn vọng không?"
Tống Trường Độ: "Không cần, ở đó có thiết bị chuyên dụng."
Nơi đó có vị trí địa lý rất tốt, còn có rất nhiều người dậy sớm để ngắm mặt trời mọc. Ngoài ra...
Tống Trường Độ nói ra mục đích thực sự: "Ở đó có một vách đá, nghe nói ước nguyện dưới gốc cây lớn ở vách đá đó rất linh nghiệm."
Vì vậy nơi đó còn được gọi là Vách đá Ước Nguyện, Vách đá Tình Nhân.
Đường Mạt nhìn cậu ấy: "Cậu muốn ước nguyện gì?"
Tống Trường Độ nhìn anh cười, không trả lời.
"Keo kiệt." Đường Mạt "hừ" một tiếng, mặt giả vờ không vui, nhưng trong lòng lờ mờ đoán được Tống Trường Độ muốn ước gì.
Ngay cả Tống Trường Độ, đến lúc này cũng trở nên bình thường, cũng tin vào những chuyện vô thưởng vô phạt này.
"Chậc, cháo hải sản này sao thế nhỉ? Bỏ nhiều đường quá à?"
"Sao ăn còn có chút ngọt thế này?"
Ăn gần xong, Tống Trường Độ nhìn đồng hồ: "Đưa cậu về nhé?"
Đường Mạt: "?"
"Ăn xong là về luôn sao?"
"Không đi dạo một chút cho tiêu hóa à?"
Đường Mạt thực ra không muốn chia tay sớm như vậy, nhưng lại không muốn mình trông quá vội vàng, vì thế đứng dậy.
Khi đứng lên, anh đưa tay chạm phải đĩa dấm, chất lỏng màu nâu sẫm thấm ra trên khăn trải bàn thành một đóa hoa.
Đường Mạt ngắn gọn "à" một tiếng, luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau, nhưng bị Tống Trường Độ nắm lấy cổ tay.
"Để tôi."
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào mạch đập của anh. Đường Mạt nhìn chằm chằm hàng mi rũ xuống của Tống Trường Độ, nghe lời nhường "chiến trường" lại cho cậu ấy.
Cũng được tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt.
Không biết là quên hay cố ý, sau khi ra khỏi quán, cả hai đều không đề cập đến việc gọi xe. Cứ thế đi bộ dọc đường về khách sạn.
Có rất nhiều đường về khách sạn. Một trong số đó phải đi qua một con đường lát gỗ ven rừng và biển, nhưng hơi vòng một chút.
Tuy nhiên, cả hai đều ngầm hiểu và chọn con đường này.
Mặt biển đen kịt không thấy giới hạn, nhưng tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm vẫn nghe rõ mồn một.
Tống Trường Độ đi bên trái Đường Mạt, cánh tay của hai người thỉnh thoảng cọ vào nhau khi đi bộ. Con đường lát gỗ dưới chân phát ra tiếng "kẽo kẹt" rất nhỏ.
Như gần như xa, sự mập mờ lan tỏa.
Đường Mạt đang đếm vết nứt thứ 37 trên một tấm ván gỗ, thì Tống Trường Độ đột nhiên dừng lại.
"Dây giày tuột rồi." Cậu ấy chỉ vào đôi giày thể thao trên chân Đường Mạt.
Đường Mạt vừa định cúi xuống, Tống Trường Độ đã quỳ một gối xuống đất.
Nhìn Tống Trường Độ cúi đầu, Đường Mạt cảm thấy tim mình đập mạnh.
Sóng biển vỡ tan thành bọt tuyết ở phía xa. Ngón tay Tống Trường Độ linh hoạt luồn qua luồn lại ở dây giày. Sau gáy cậu ấy ẩn hiện dưới cổ áo.
"Xong rồi." Khi Tống Trường Độ thu tay lại, đốt ngón tay vô tình cọ vào mắt cá chân của anh.
Hơi ấm thoáng qua này khiến Đường Mạt như bị một luồng điện nhỏ giật.
"Vừa tê vừa ngứa."
Đường Mạt cúi đầu nhìn mặt giày, không hề keo kiệt khen ngợi: "Kỹ thuật không tồi."
Nhìn thoáng qua, hai bên dây giày có độ dài y như nhau.
Tống Trường Độ mặt không đổi sắc: "Lần sau nhớ nhắc tôi ."
Đường Mạt: "?"
"Cậu lại tự tiện thêm kịch bản gì vào vậy?"
Dù đường có xa đến mấy, vào giờ phút này cũng trở nên thật ngắn ngủi.
Đường Mạt cảm thấy chưa đi được bao lâu thì khách sạn đã đến rồi.
Cánh cửa xoay tròn chặn gió đêm lại phía sau. Gương thang máy phản chiếu hình bóng của hai người.
Đường Mạt nhìn chằm chằm con số tầng lầu đang nhảy lên không ngừng, cảm giác ngón út của Tống Trường Độ như có như không cọ qua mu bàn tay anh.
"Đến rồi." Tống Trường Độ ấn nút mở cửa thang máy.
Đường Mạt chà xát, dịch ra ngoài. Khi đến trước cửa phòng mình, cậu do dự mở lời: "Cậu có muốn..."
Tống Trường Độ rũ mắt nhìn cậu: "Cái gì?"
Miệng Đường Mạt nhanh hơn não: "Muốn vào ngồi một lát không?
Vừa nói ra, cậu đã muốn cắn lưỡi. Khách sạn, cửa phòng, những lời này ám chỉ quá rõ ràng rồi!
Ai cũng là người trưởng thành. Mặt Đường Mạt nóng bừng, vội vàng bổ sung: "Ý tôi là vào uống một ly nước!"
Ánh mắt Tống Trường Độ lướt qua cổ anh đang ửng đỏ, khẽ bật cười: "Không cần, cậu vào đi."
Nghe Tống Trường Độ nói vậy, Đường Mạt không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng. Anh đáp:
"Được, vậy ngày mai gặp lại."
Tống Trường Độ vẻ mặt dịu dàng:
"Sáng mai tôi đến đón cậu."
Đường Mạt rụt rè gật đầu: "Được."
Hai người chia tay. Đường Mạt quẹt thẻ vào cửa. Một lát sau, cậu lại không nhịn được nhẹ nhàng mở cửa ra.
Tống Trường Độ đang đi về phía thang máy. Thấy bóng dáng sắp biến mất ở khúc quanh, Đường Mạt không nhịn được lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm ảnh bóng lưng của cậu ấy.
Lần đầu tiên làm chuyện này, anh có chút run tay, bức ảnh bị nhòe đi một chút.
Nhưng nhòe một chút cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người nhìn ra đây là một chàng trai rất đẹp.
Hơn nữa còn là một chàng trai sắp trở thành bạn trai của anh.
Đúng vậy, mặc dù chưa có hoa tươi tỏ tình, nhưng Đường Mạt đã ngầm định mối quan hệ của hai người rồi.
Đang dựa vào cửa ngắm ảnh thì Đường Mạt đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Anh ngước mắt lên, thấy Tống Trường Độ đã quay lại.
Đường Mạt theo bản năng mở lời: "Sao cậu lại quay lại, không phải..."
Một câu còn chưa nói xong, Đường Mạt đột nhiên bị Tống Trường Độ đẩy vào phòng. Chưa kịp phản ứng, nụ hôn đã ập đến.
Cánh cửa bị đóng lại. Căn phòng chưa cắm điện tối đen.
Bị hôn bất ngờ, Đường Mạt đột nhiên mở to mắt.
Lời của editor: Bắt đầu từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô thành :” Anh-em “ nhé